Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình diễn ra thật vượt ngoài dự đoán của Trịnh Tú Nghiên, việc này dính líu đến mẫu hậu của nàng, Trịnh Tú Nghiên đôi mi chau lại, càng cố điều tra, nàng cảm thấy càng lúc càng bất an. Quý Minh Diệp rốt cuộc là người như thế nào a? Trừ thân phận là sinh mẫu của nàng, Trịnh Tú Nghiên mới phát hiện nàng đối với mẫu hậu ngay cả một chút cũng không biết.

"Truyền Diệp Dân."

"Văn Cảnh, có phát hiện gì mới không?" Trịnh Tú Nghiên hỏi, nàng hi vọng có thể tìm được đôi chút manh mối.

Diệp Dân, tự Văn Cảnh. Diệp Dân từ tay áo lấy ra một bức họa, đưa cho Trịnh Tú Nghiên.

"Hoàng thượng, người xem, bức họa này có gì bất đồng?"

Trịnh Tú Nghiên mở bức họa ra, là một bức sơn thủy họa tú lệ, duy nhất đặc biệt là, phía Đông có nhật, phía Tây có nguyệt, có ẩn ý, tuy rằng nói tình cảnh nhật nguyệt cùng mọc không phải không có, nhưng Trịnh Tú Nghiên cảm thấy không thể nào đơn giản thế, càng xem càng cảm thấy kỳ quái!

"Căn bản một bức họa như thế thì không có gì lạ, đại thần trong danh sách treo tại thư phòng của họ, đấy cũng không kì lạ, nhưng kì lạ là, thần phát hiện được một bức của đại thần khác trong danh sách, họa có đôi chút bất đồng, nhưng cũng khá giống nhau, cũng là sơn thủy họa, cũng là phía Đông thái dương, phí Tây minh nguyệt. Thần bèn họa phác về. Là trùng hợp, hay là gì khác?"

"Trên đời không có nhiều việc trùng hợp đến thế." Trịnh Tú Nghiên híp mắt, nói.

"Thần cũng cảm thấy thế, Hoàng thượng có nhìn ra manh mối gì không?" Diệp Dân ý vị thâm trường hỏi.

"Nhật, nguyệt, nhật, nguyệt... nhật nguyệt -- Minh." Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên kinh hô lên!

"Đúng là chữ Minh, giải thích thế này thì thông rồi, bức họa này có nhất sơn, nhất thủy, chính là có ý nghĩa." Diệp Dân cười, không phụ công phu của người có lòng, đây là một phát hiện rất hữu dụng.

"Đích thật là có ý nghĩa." Trịnh Tú Nghiên cũng cười, nụ cười có chút lạnh, trong lòng cũng có chút lạnh. Sơn thủy này ý vị là giang sơn, nhật nguyệt này ghép thành Minh, nhật nguyệt trên cao chiếu rọi giang sơn, vẫn còn ý nghĩa nào khác sao?

"Thần vẫn còn một phát hiện, lúc thần ở Tuyên Hòa huyện, đã cảm thấy một nam tử khả nghi, khả nghi không phải ở những điểm khác, mà là nam tử này họ Thị, tên gọi là Minh Viêm, thần lúc đó cảm thấy không ổn, vốn dĩ họ Minh không nhiều, đến lúc sau khi tiền triều diệt vong, lại càng ít hơn, mà nam tử đó lại họ Minh, thật tình quá to gan rồi, thần khi đó thật sự có chút bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng hiện tại nghĩ lại, mọi thứ đều có thể giải thích rõ ràng rồi, nếu nam tử đó không phải những kẻ bình thường, mà là hậu duệ của hoàng gia tiền triều, thế thì việc những đại thần, luôn về Tuyên Hòa huyện có thể giải thích được rồi."

Nếu như dự đoán hoàn toàn đúng hết, chính là tàn dư của tiền triều hoạt động phục quốc. Đáng tiếc cho nam tử phong thái hơn người kia, cư nhiên lại là thân phận như thế, bằng không chắc chắn sẽ là đối tượng có thể kết giao.

"Thế sao?" Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên có chút âm tình bất định.

Diệp Dân cảm thấy Trịnh Tú Nghiên so với bình thường có chút khác biệt, Trịnh Tú Nghiên mọi khi, xử lý sự tình đối với thần tử trước mặt mình, hỉ nộ thường không biểu lộ, mà Trịnh Tú Nghiên lúc này, tình tự dao động khá nhiều. Nhưng Diệp Dân, chỉ xem là do sự việc trọng đại, lại được dấy lên, cũng không cảm thấy kì quái, nên không suy đoán nhiều.

Diệp Dân điểm đầu, "Hoàng thượng dự định xử lý thế nào?"

"Văn Cảnh, sự tình trước tiên tạm dừng lại, để trẫm suy nghĩ kĩ, rồi mới tính toán tiếp, không nên đả thảo kinh xà!" Trịnh Tú Nghiên khôi phục thái độ bình thường, nói.

"Tạm dừng?" Lúc này tạm dừng, Diệp Dân có chút kinh ngạc, nguyên nhân là, Hoàng thượng đáng lẽ sẽ tìm tận gốc ngọn, đột nhiên dừng lại, có chút khó hiểu, nhưng tâm ý Trịnh Tú Nghiên luôn rất nhiều, với lại cũng có đôi phần đạo lý, Diệp Dân tuy rằng vẫn cảm thấy buồn bực, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn.

"Ân, thứ trẫm cần là một lần giải quyết hết, tuyệt đối không thể để một số cá lọt lưới, nên phải vô cùng cẩn trọng." Nhãn thần Trịnh Tú Nghiên có vài phần lãnh ý,nhưng cũng rất nhanh biến mất, không hề để Diệp Dân phát hiện.

"Thần đã hiểu, thế thần tạm thời án binh bất động, mọi thứ đợi chỉ ý của Hoàng thượng." Xem ra quyết tâm của Hoàng thượng muốn diệt trừ tận gốc rễ của dư nghiệt vô cùng lớn, Diệp Dân lần đầu tiên cảm thấy, sự kiên quyết của Trịnh Tú Nghiên khi xử lý sự tình nhất định không kém so với nam tử.

Quốc hữu minh quân, xã tắc chi phúc.

Sau khi Diệp Dân rời khỏi, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Những kẻ đó là do Quý Minh Diệp đem vào triều đình, Quý Minh Diệp đó lại là người như thế nào? Quý, Minh, Diệp! Bỏ đi chữ Quý, Minh Diệp!

Haha! Trịnh Tú Nghiên cảm thấy, sự mỉa mai dị thường, trong dòng máu của nàng, đang lưu chảy máu của hoàng thất tiền triều, không cẫn phải tra tiếp, Trịnh Tú Nghiên đã có thể khẳng định, Quý Minh Diệp, không, là Minh Diệp chính là hoàng tộc của tiền triều. Nàng nên là hướng phụ hoàng, lưu giữ giang sơn của Trịnh gia, hay là hướng mẫu thân, quang phục giang sơn Minh gia đây? Trịnh Tú Nghiên cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Chẳng trách, phụ hoàng cứ không thường nhắc đến nàng, thì ra tất cả đều có nguyên nhân a! Haha! nàng thật sự muốn lớn tiếng cười, nhưng lại cảm thấy cổ họng rất khô khan.

Nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian để Trịnh Tú Nghiên xúc động và kích động, nàng rất nhanh đã khôi phục từ những tình tụy phụ này. Quả nhiên, là một nữ nhân chính trị cao hơn mọi thứ, nàng nhanh chóng nhận thức được, nếu như có kẻ biết được huyết thống của nàng, đừng nói là hoàng vị không giữ được, ngay cả sinh mạng cũng có khi không giữ nổi. Nàng rất rõ, nàng không phải lựa chọn duy nhất của vương triều này, nàng vẫn còn một đệ đệ Trịnh Tập, cho dù không có, thì vẫn còn không ít tông thân, chí ít thì bọn chúng đều là Trịnh gia chính thống. Biết bao nhiêu kẻ đợi ngồi lên hoàng vị này, nếu nàng không phải Hoàng đế, kết cục của nàng e là chẳng tốt lành gì mấy, những kẻ ở phe phản đối việc lập vị năm xưa, hiện tại thì biểu hiện ôn thuận, song thật chất vẫn ngấm ngầm chia phe kết phái, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm nàng một đao.

Lần đầu tiên, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tứ diện nan cơ. Không phải hai bên đều có thể lựa chọn, mà là hai bên đều có thể nuốt chửng nàng, nhưng Trịnh Tú Nghiên trời sinh đã có năng lực chính trị vô cùng cường, rất nhanh, nàng đã phân tích ra vị trí bên hiện tại của nàng. Nàng không chuẩn bản thân bị vây trong hoàn cảnh thúc thủ vô sách, chỉ có kẻ nhu nhược mới bị như thế.

Tiếp tục tra, chỉ sợ để Diệp Dân tra ra vài thứ không nên tra đến, không tiếp tục tra, những kẻ đấy sẽ như bị chạm đến sống lưng, và cũng khiến nàng ăn ngủ không yên. Quân hề, quân hề, hà lộ khả tẩu! Trịnh Tú Nghiên chỉ là than thở một câu, nhưng trong lòng đã có sự lựa chọn. Lựa chọn của Trịnh Tú Nghiên, là một lựa chọn vô cùng nguy hiểm, nếu như có sơ suất, cả ván sẽ thua trắng, thân là Hoàng đế, Trịnh Tú Nghiên sát phạt quyết đoán, không mảy may một tia do dự.

Giết kẻ đáng phải giết! Sát phạt có thể chỉ là phiến đá lót đường trên con đường Hoàng đế của nàng. Trịnh Tú Nghiên đã không phân biệt rõ được sự tình rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai, nhưng nàng biết, phàm là phải làm, chắc chắn phải đạt được mục đích.

"Tiểu Duẫn tử, kì nghỉ của ngươi không phải đã qua rồi sao? Sao lại ngồi thẫn thờ!" Lâm Trọng Văn vỗ vai Lâm Duẫn Nhi cái, cảm giác của tay nói hắn biết bờ vai của Lâm Duẫn Nhi rất nhỏ, xem ra, dưới cái áo khoác rộng lớn kia, Lâm Duẫn Nhi không quá tráng thực, có vẻ không có khí khái nam tử, Lâm Trọng Văn thất thần nghĩ đến.

Lâm Duẫn Nhi có chút thất hồn lạc phách, ai có thể nói cho nàng, nữ nhân thích nữ nhân thì nên làm thế nào đây? Ta không thể thú Hoàng thượng, mà cũng không thể gả cho Hoàng thượng, thế phải làm sao mới ổn đây? Cổ nhân thông minh sao lại không nghĩ qua làm thế nào giải quyết vấn đề này chứ? Lâm Duẫn Nhi trách móc cổ nhân suy nghĩ không chu toàn. Mà ta sao lại có thể nghĩ ra cách mà cổ nhân cũng không thể nghĩ ra chứ? Nàng thuần túy nghĩ quá xa rồi, cho dù trong hai nàng một người là nam tử, hiện tại cũng không cách nào có thể đàm hôn luận giá.

Mà nàng thích Hoàng thượng ở điểm nào chứ? Xinh đẹp, không đúng, xinh đẹp cũng không thể đem làm cơm ăn, mà Hoàng thượng thường không đếm xỉa đến ta, thường đối với ta rất dữ, lâu lâu lại còn dọa ta, nhưng mà, nàng lại giúp ta sát dược, lại ôm ta, lại cùng ta ăn màn thầu, lại đối với ta cười, lại... Lâm Duẫn Nhi vừa nghĩ vừa cười ngây ngô. Nói thật, thời khắc Trịnh Tú Nghiên thật sự đối với nàng tốt không quá nhiều, đối với nàng không tốt lại còn nhiều hơn, nhưng Lâm Duẫn Nhi bản thân đã là một người mù quáng, chỉ cần tốt một chút, cũng sẽ được phóng đại vô hạn, và bỏ qua điểm không tốt.

"Là ngươi a!" Lâm Duẫn Nhi một trận thất vọng, không phải Hoàng thượng a!

Nàng suy nghĩ rõ rồi, nàng chính là thích Hoàng thượng. Tính đến lúc này, kết luận duy nhất mà Lâm Duẫn Nhi suy ra được, thật tình không có tính kiên định gì mấy. Chỉ là nữ nhân theo đuổi nữ nhân thì theo đuổi thế nào a? Lâm Duẫn Nhi lại khổ não rồi!

"Lâm Trọng Văn, làm thế nào để theo đuổi nữ nhân?" Lâm Duẫn Nhi vồn vã hỏi đến, Lâm Trọng Văn trông có vẻ nhất biểu nhân tài, chắc cũng có rất nhiều nữ nhân duyên thôi, có khi hắn biết làm thế nào để theo đuổi nữ nhân.

Lâm Trọng Văn nghe xong sắc mặt nhất biến, tức giận hỏi, "Ngươi thích nữ nhân nào?"

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt ấp ấp úng úng nói, "Ngươi đừng quản..." Ngươi ta cũng sẽ ngượng ngùng mà.

"Ngươi bình phàm như thế, đâu ra nữ nhân thích ngươi, vô tài vô sắc!" Lâm Trọng Văn không quên đả kích nàng, hắn cũng phân không rõ, tại sao nghe thấy nàng thích nữ nhân, trong lòng lại vô cùng không thoải mái, miệng lưỡi cũng trở nên cay nghiệt quá quắt, đây hoàn toàn không phải tác phong của hắn, hắn vẫn luôn tư văn hữu lễ.

Lâm Duẫn Nhi nghe xong, thẫn thờ rất lâu, những vấn đề này sớm ở lúc bảy tuổi, nàng đã biến rồi, không cần người khác nói, nàng cũng biết, nhưng nàng trước giờ không hề để ý đến. Chẳng lẽ là nữ nhân đang yêu sẽ mẫn cảm hơn?

Lâm Trọng Văn trong thấy vẻ buồn rầu thẫn thờ của Lâm Duẫn Nhi, trong lòng lại không nỡ, "Không sao, ngươi vẫn là có rất nhiều ưu điểm mà, chẳng hạn như viết chữ viết rất đẹp, lại còn..." Lâm Trọng Văn đột nhiên nghĩ không ra Lâm Duẫn Nhi còn ưu điểm gì, lắm lời có tính không? Ham của rẻ có tính không? Sợ chết không tiết khí có tính không... Sao mà nhìn thế nào cũng giống khuyết điểm, vả lại cũng chẳng ít a!

Tâm hồn đờ đẫn của Lâm Duẫn Nhi, lúc nghe thấy Lâm Trọng Văn nói nàng có rất nhiều ưu điểm, nhảy nhót lên, mắt lấp lánh phát sáng và kỳ vọng Lâm Trọng Văn tiếp tục nói.

Nhìn thấy cái vẻ mặt kỳ vọng của Lâm Duẫn Nhi, khiến Lâm Trọng Văn cảm thấy, nếu như không nói, quả thật là sự tàn nhẫn lớn nhất.

"Cái đấy... Ngươi giỏi biện luận, ngươi biết cách qua ngày tháng, ngươi giỏi thích ứng với hoàn cảnh...." Sao lại cảm thấy trong lòng giả tạo thế nhỉ?

"Lâm Trọng Văn, ngươi thật có mắt, có thể phát hiện nhiều ưu điểm của ta đến thế, ngươi không nói, tự ta cũng không phát hiện được ta lại có nhiều ưu điểm như vậy. Ta hiện tại tự tin nhiều rồi, ân, ta bình phàm cũng không sao, dù sao chỉ cần ta đối với nàng tốt là được, nương có nói qua, có lòng, mọi thứ đều không thành vấn đề." Bất quá nàng thật tình nhớ không rõ nguyên văn là gì rồi, đại khái chính là nghĩa này vậy!

Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Duẫn Nhi thật sự là một kẻ mù quáng, giữa nàng và Trịnh Tú Nghiên, không chỉ riêng mỗi việc cá tính khác biệt, quan trọng hơn chính là thân phận, đây đều là những vấn đề cơ bản nhất mà Lâm Duẫn Nhi không hề nghĩ đến. Nếu như có thể nghĩ đến, nàng đã chẳng phải là Lâm Duẫn Nhi rồi.

Lâm Trọng Văn vốn không hề nghĩ rằng, những câu nói lung tung tự dối lòng của mình, thế mà lại là nơi tiếp dũng khí cho Lâm Duẫn Nhi, đối với đoạn tình cảm này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro