Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay dù như thế nào nàng cũng bị Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy hết, nói cũng không muốn nói nhiều,vì đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, nên đành im lặng cho qua.

Trịnh Tú Nghiên tất nhiên cũng đáp ứng Lâm Duẫn Nhi, cho phép nàng tham gia thiên hạ đệ nhất yến.

Lâm Duẫn Nhi hứng thú tràn trề nhìn phía dưới biểu diễn, lúc này Lâm Duẫn Nhi ngồi bên cạnh Diệp Dân, đảm đương trách nhiệm thư đồng cho Diệp Dân.

Trịnh Tú Nghiên ngồi cách đó cũng không xa, lúc đầu nàng không cho Lâm Duẫn Nhi tham gia vì sợ có thêm phiền phức, Trịnh Tú Nghiên vẫn cảm thấy được không nên cho Lâm Duẫn Nhi đến, nàng nhìn thấy bộ dáng háo hức của Lâm Duẫn Nhi lúc này thì thấy thật chướng mắt!

Những nhân vật tài năng xuất chút vừa đến, Trịnh Tú Nghiên cũng không lâu sau đó liền đến. Mọi người đều ngồi xem biểu diễn, các đại thần đều ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên, Quốc sư còn chưa tới, Hoàng Thượng như thế nào cũng không hề lộ ra một chút chuyện gì liên quan đến các Quốc sư sứ thần tham gia yến tiệc.

Lúc này Tô Đàn cũng không yên lòng nhìn ra bên ngoài. Quốc sư còn chưa tới, nhân vật thần bí càng không xuất hiện, đêm nay nếu không đến thì yến hội cũng đã xong, đúng là đáng giận. Hắn lắc đầu nhìn đến Trịnh Tú Nghiên, trước sau như một bộ dáng vô cùng bình tĩnh, xem ra nếu Hoàng Thượng không vội thì làm thái giám đã vội làm gì!

Đại bộ phận mọi người đều ý tứ không dám nói và biểu lộ điều gì, trừ duy nhất Lâm Duẫn Nhi, nếm mòi ngon nhìn ca múa, đôi lúc lại còn vỗ tay khen thưởng, đương nhương tiếng vỗ tay của nàng lại lớn nhất, Hoàng Thượng không nói tốt, ai nào dám nhận xét, tên tiểu tử này thật không biết nặng nhẹ. Mọi người ở phía dưới nhìn thấy liền suy nghĩ.

Trịnh Tú Nghiên nhìn một lượt người ở dưới yến khách, ánh mắt dừng lại chợt khóe miệng mỉm cười, xem ra thời gian vẫn còn sớm, có thể giúp vui cho mọi người một chút!

"Dương thái phó, ngồi bên cạnh là tôn nữ của ngài Dương Vân Hi?" Trịnh Tú Nghiên hòa khí hỏi.

Hoàng đế lên tiếng, đem sự chú ý của mọi người đổ dồn về.

"Đúng vậy, đây chính là cháu gái của hạ thần" Dương thái phó hắn thật không hiểu, bữa tiệc nhiều người biết đến như thế này, không thiếu người xuất sắc vì sao lại cố tình chú ý tới Vân Hi, Vân Hi được để ý cũng có chút kỳ quái, đúng là điều bất thường.

"Thái phó nổi danh trong thiên hạ là nhà thông thái, học vấn phóng phú, Vân Hi nhất định cũng không tầm thường!" Trịnh Tú Nghiên cười vô cùng hòa khí, nụ cười rất khuynh thành, nếu ngồi trong buổi tiệc thì Dương Vân Hi và nàng cũng cùng lứa như nhau.

"Cái này..." Dương thái phó ấp a ấp úng!

"Dân nữ bất tài, sợ làm Hoàng Thượng thất vọng rồi!" Dương Vân Hi nhìn thẳng Trịnh Tú Nghiên, nhớ không lầm bản thân mình chưa từng đắc tội nàng.

"Nói dối! Ngươi nhất định là đang khiêm tốn, vì vậy phải phạt rồi, hay là chọn ra một thứ tốt nhất để biểu diễn, bằng không ngươi phải đi mời rượu hết tất cả mọi người, ngươi thấy như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên Tuy rằng trong lời nói có vẽ thương lượng, nhưng thật ra là đã quyết định.

Dương Vân Hi cũng không rõ, nàng chưa từng đắc tội Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng từng khi dễ Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi lại là sủng vật của Trịnh Tú Nghiên, bất cứ ai cũng không được đụng vào, muốn đánh cũng chỉ có một mình nàng có quyền đánh. Trịnh Tú Nghiên đúng là lòng dạ không phải người bình thường.

Ngồi ở đây không có hơn một ngàn, cũng có mấy trăm, rõ ràng là làm khó người, nếu đi mời rượu một ly lại một ly thì thật là nhiều quá đi mất. Còn biểu diễn, ở nơi này mà biểu diễn chỉ sợ không bằng ai, ở đệ nhất yến hội này ai cũng là kẻ tài giỏi, vạn nhất biểu diễn thể hiện không tốt, thì đúng là mất mặt.

Dương thái phó cũng lộ vẽ mặt khó xử, Vân Hi khi nào lại đắc tội Hoàng Thượng chứ? Điều này đúng là không tốt, làm như vậy Vân Hi ắt sẽ bị mọi người chú ý, Dương thái phó nhíu mày nghĩ đến.

"Dương thái phó đúng là giữ gìn một mỹ nữ đệ nhất kinh thành, nhất định tài nghệ cũng không bình thường, nhất định phải biểu diễn!" Mọi người bắt đầu ồn ào, Hoàng Thượng đã khơi mào náo nhiệt, nhất định rất muốn xem!

Dương Vân Hi đầu tiên là khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh "Hoàng Thượng, tùy người lựa chọn, cầm kỳ thư họa!"

Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút kinh ngạc, đúng là khẩu khí thật lớn, có thể mọi thứ đều tinh thông sao? Trong lòng nàng không hề hờn giận, sắc mặt cũng như trước rất hòa nhã.

"Vậy múa thì như thế nào? Cũng không làm khó dễ ngươi, màn múa Nghê Phỉ biểu diễn vừa rồi, ngươi bắt chước lại một lần là được"

"Được!" Dương Vân Hi nói, một chút cũng không thấy có gì khó khăn.

A! Nàng như thế nào lại ở đây, Lâm Duẫn Nhi càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, nàng rất nóng lòng muốn xem tiểu Nhạc biểu diễn, cho dù tay nàng không có vết bớt nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy được sáu phần nàng là Lâm Nhạc! Nhưng nàng cũng không hiểu, vết bớt lại có thể biến mất được sao?

Nghê Phỉ chi vũ, có thể coi là độc bộ thiên hạ bất kỳ ai cũng đều muốn xem, Dương Vân Hi nếu muốn vượt qua tựa hồ không có khả năng, nếu được thì chỉ có thể đạt năm phần thần vận là rất tốt rồi.

Thế nhưng Dương Vân Hi đúng là làm cho mọi người đều một phen bất ngờ, nàng có thể nhảy đến thất thần, Dương thái phó đúng là lưu giữ tài năng, quả nhiên là ẩn dấu một nhân vật lợi hại như vậy, mọi người ai cũng đều thán phục, tuy rằng không bằng Nghê Phỉ, nhưng tố chất không hề thua kém, nhảy một màn này đều rất đẹp mắt.

Tuy nhiên đúng ngay động tác cuối cùng yêu cầu trình độ kỷ thuật khá cao, mủi chân phải có sức làm điểm tựa sau khi quay tròn từ trên không hạ đất, ngay lúc hoàn thành màn xoay tròn cuối cùng thì Dương Vân Hi đột nhiên bị ngã xuống mặt đất, mà cú ngã này không hề nhẹ.

Mọi người đều cảm thấy thật đáng tiếc, đáng tiếc là chỉ còn thêm một bước nữa là hoàn thành, trong bữa tiệc vang ra không ít tiếng thở dài.

Thật ra chỉ cần người tinh mắt nhìn cũng biết có điểm không bình thường. Mà người tinh mắt hiện tại không ít, có thể nhìn thấy không phải tự nhiên Dương Vân Hi bị ngã xuống như vậy, mà có kẻ thừa cơ hội đánh lén.

Lâm Duẫn Nhi lúc này thực sự khẩn trương vừa định đi ra đỡ lấy Dương Vân Hi thì bị Diệp Dân níu lại, vì vậy nàng đành ngồi một chỗ mà nhìn.

Trịnh Tú Nghiên không hài lòng liếc nhìn Ngôn Thác, nàng không thích người khác nhúng tay vào, cho dù Dương Vân Hi có hoàn thành thì hiển nhiên cũng không làm khó xử cho nàng, nhưng vừa rồi Ngôn Thác ra tay lại làm cho Trịnh Tú Nghiên thực sự không hài lòng, cái này chẳng khác nào nói nàng một chút phong thái cũng đều không có. Lại nói đến việc nàng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi khẩn trương, trong lòng lại càng thấy không vui vẻ!

Đúng vậy, Ngôn Thác ở giữa đầu ngón tay còn mới thu hồi, Ngôn Thác đối với Trịnh Tú Nghiên có lòng trung thành không phản đối, hắn biết Trịnh Tú Nghiên muốn gây khó khăn cho Dương Vân Hi, vì vậy mới thay nàng mà ra tay. Thế nhưng lần này không biết là tốt hay xấu, muốn làm cho Hoàng Thượng vui nhưng ngược lại dường như làm cho Hoàng Thượng đại nhân rất bất mãn, chuyện này coi như quên đi, xem như bản thân mình nhiều chuyện!

"Như thế nào lại không cẩn thận, mau mời ngự y!" Dương Vân Hi quay đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên hãy nhớ kỹ ta!

Trịnh Tú Nghiên và Dương Vân Hi bốn mắt giao tiếp, Trịnh Tú Nghiên nhìn vào mắt nàng chợt thấy có vài tia không hài lòng, nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn rất bình thản, chẳng lẽ Trẫm lại sợ ngươi sao?

Sau khi Dương Vân Hi lui ra sau, hai cổ thế lực lại bắt đầu dần dần trở nên xôn xao.

"Thất thiếu gia, tam thiếu gia vừa đến đây, hơn nữa giống như rất chú ý tới Dương Vân Hi, Thất thiếu gia người nói xem Dương Vân Hi có phải gia chủ hay không?"

"Không rõ lắm, nhưng ta có thể khẳng định nàng là người của Đoàn gia" Đúng vậy,hắn có cảm giác trên người nàng toát lên khí chất của Đoàn gia.

"Nói như vậy, Dương Vân Hi là một manh mối"

"Uh!" Đoạn Kỳ cũng tự hỏi, nhưng trên cơ bản bên trong Dương Vân Hi vẫn còn thiếu cái gì đó, rốt cuộc là thiếu điều gì? Đoạn Kỳ cảm thấy khó hiểu.

"Tam thiếu gia, người nói xem Dương Vân Hi có thể là gia chủ hay không?"

"Nàng và cô cô ta có năm phần giống nhau, hơn nữa cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, nhan sắc cũng thật mỹ mạo, hẳn là không sai!" Đoạn Lâm tự hỏi, rốt cuộc là có kém cạnh điều gì đâu.

Vừa rồi trong lúc đang biểu diễn, Tô Đàn đi ra ngoài, lúc trở về thì đã đưa lên một thiệp mời là một quẻ phổ hình tam giác, nhưng bên trong còn dính máu. Xem ra vui vẻ lúc này sẽ sớm kết thúc.

"Người đâu?" Trịnh Tú Nghiên hỏi, đừng nói với nàng người đã chết.

"Lúc thần đi ra nhận là do một người qua đường đưa tới!" Tô Đàn liền trả lời, mọi chuyện lúc này thật bí ẩn, hắn lúc này muốn bị bọn người kia làm cho sắp điên rồi, Hoàng Thượng cũng đã sớm lên tiếng, lần này thiên hạ đệ nhất yến nếu không khống chế tốt thì mọi thứ có thể bị thu hồi.

"Xem ra, mạng sống của Quốc sư chúng ta không lớn" Trịnh Tú Nghiên hơi nheo mắt nói.

"Vấn đề là không có thiệp mời, chúng ta làm sao xác nhận, hắn trả lại cho ta thì lại thêm phiền phức, cũng biết rõ nếu qua giờ Tuất cũng không được tiến vào, hiện tại đã giờ Dậu, như thế nào lại còn chưa hành động" Hắn không vội, nhưng ta vội!

"Điều này không cần ngươi lo lắng, mọi chuyện tự nhiên sẽ liền sáng tỏ thôi" Trịnh Tú Nghiên không cho là đúng, không có khả năng này, không có Quốc sư thì mọi việc sẽ thay đổi?

"Nói gì đi nữa, nơi này có không ít người không có tên trong danh sách"

"Đại khái là có hai mươi người, Dương Vân Hi cũng không đơn giản, vừa rời đi rồi, tiếp theo cũng có năm người rời khỏi, hiện tại còn mười lăm người, trong đó có năm người ta nhận biết được, mười người còn lại ta không rõ, tra không được lí lịch, thần đoán là người của Đoàn gia. Hơn nữa trong đó có một người khá thú vị, thần nghĩ...có thể lợi dụng được"

"Đoàn gia nhân cũng tới giúp vui" Trịnh Tú Nghiên cười lạnh, thật đúng là không phải bình thường chỉ muốn tới xem náo nhiệt.

"Còn thiếu một người, người này hôm nay là nhân vật chính!" Ngôn Thác cười nói, Hoàng Thượng không thích hắn nhúng tay vào nên đành phải ngồi xem náo nhiệt, bất quá hắn không phải là quân tử, cũng là một người rất tự phụ, nói như thế nào đêm nay cũng đã bắt đầu, đúng là binh bất yếm trá, đừng nói với hắn đây không phải là vở kịch, bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại đầy âm mưu đen tối.

"Ngôn Thác nếu có rãnh thì cùng Chương Dã Tự ôn lại chuyện xưa đừng có ở đây mà nhiều lời!" Trịnh Tú Nghiên đột nhiên nói một câu, làm cho Ngôn Thác có chút sửng sốt.

"Vâng!" Ngôn Thác không nguyện ý trả lời, những người làm việc cho Trịnh Tú Nghiên, không nghĩ sâu thì không được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro