Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi này là nơi nào?" Lâm Bình hỏi, hắn đối với người trước mắt cũng không mấy tin tưởng.

Đoạn Kỳ đem mặt nạ xé toạc, lộ ra bộ mặt dung nhan thật so với Chương Dã không hề kém, lại so với Lâm Bình có vài điểm tương tự, quả nhiên đều là người của Đoạn gia.

"Đây là Phượng Hoàng trang, Đoạn gia Chủ Điện! Ngươi cũng biết ngươi là người của Đoạn gia rồi, đúng không?" Đoạn Kỳ cười hỏi, hắn không hề nghĩ đến Lâm Bình lại có dị năng, Dương Vân Hi, Lâm Duẫn Nhi và hắn, ba người bọn họ ai cũng đều có thể có ký hiệu của Minh Phượng.

"Ta họ Lâm" Lâm Bình tuy cảm thấy tên mình không dễ nghe, nhưng cũng không muốn thay đổi tên khác.

"Có lưu lại một nữa máu của Đoạn gia thì đều họ Đoạn, điều này mấy trăm năm qua cũng không hề thay đổi, hơn nữa Đoạn gia lấy nữ tử vi tôn, làm con gái của gia chủ thì nhất định họ Đoạn" Đoạn Kỳ nói, người khác muốn mang họ Đoạn cũng còn chưa được.

Lâm Bình không muốn cũng không được, hắn không muốn cùng với Đoạn gia có mối quan hệ gì, hắn chỉ muốn cùng tiên sinh rời xa chốn thị phi này, Lâm Bình đột nhiên tưởng nhớ lại thời gian hai người chưa vướng vào cuộc sống thị phi thật hạnh phúc biết bao.

Thấy Lâm Bình không để ý mình, Đoạn Kỳ hừ lạnh "Nếu ngươi muốn rời khỏi Phượng Hoàng trang thì ngươi phải hiểu rằng Ngôn Thác nhất định sẽ cho người truy giết các ngươi, chỉ cần ngươi ở phạm vi kiểm soát của Phượng Hoàng trang thì các ngươi có thể sống lúc nào cũng được, chỉ có Đoạn gia mới có thể đảm bảo sự an toàn cho các ngươi!"

Lâm Bình từ đầu đến cuối cũng không chú ý đến Đoạn Kỳ, thật sự là hắn rất ghét đám người này, Ngôn Thác như thế, Đoạn Kỳ cũng như vậy.

"Ta không phải Minh Phượng, cũng không muốn có được thiên hạ!" Lâm Bình lạnh lùng nói.

Ý tốt của Đoạn Kỳ dần muốn không kềm nén được, thờ ơ nói với Lâm Bình "Ngươi không suy nghĩ thì cũng nên vì Liễu Húc mà ngẫm lại, nàng hiện tại cần phải chữa trị gấp, hơn nữa cần phải dưỡng thương một thời gian dài, bên ngoài có thấy thuốc giỏi hay không ta không biết, nhưng Đoạn gia luôn có bậc danh y tốt nhất, cũng là nơi điều dưỡng tốt nhất, thuốc bổ hay cái gì đi nữa đối với Liễu Húc mà nói đều rất tốt, nếu ngươi cứ khăng khăng muốn rời đi, thì ta cũng không có biện pháp!" Lâm Bình nhất định sẽ vì Liễu Húc mà lưu lại.

"Điều kiện là gì?" Lâm Bình quả nhiên dao động.

"Không cần có điều kiện gì cả, ta chỉ muốn bảo vệ con của cô cô, ngươi dù sao cũng là biểu đệ ta. Mặc kệ ngươi có phải là gia chủ hay không, chỉ cần là người của Đoạn gia, thì tất cả bọn ta đều có nghĩa vụ phải bảo vệ!" Đoạn Kỳ nói rất chân thành, hắn không hề giống Cữu cữu hắn, luôn muốn tìm kiếm được Minh Phượng, bởi vì có được Minh Phượng thì có thể chiếm được thiên hạ, hắn cảm thấy nếu tìm được Minh Phượng thì đối với Đoạn gia mà nói có lẽ cũng là một kiếp nạn không chừng. Hắn chỉ hy vọng có thể bảo trụ được tánh mạng của mọi người trong gia tộc.

"Tỷ tỷ và tiểu Nhạc cũng ở đây?" Lâm Bình bán tính bán nghi, nghĩ lại bản thân hắn cũng không có gì có thể lợi dụng được, mặc dù có điểm dị năng nhưng đối với dị năng này cơ bản cũng không nói lên được tác dụng gì.

"Lâm Duẫn Nhi nếu có cơ hội cũng sẽ đến cứu nàng, cũng may là Dương Vân Hi không bị bắt giữ, đúng lúc khi bọn ta đến thì đã được người khác đến đón đi, cụ thể là tình huống gì thì ta cũng không biết, nhưng có thể xác định được nàng hẳn là cũng không có nguy hiểm!"

"Thật không?" Lâm Bình có chút yên lòng, Đoàn gia hẳn sẽ bảo vệ bọn hắn, dù sao một trong các nàng cũng có một người là gia chủ. Dấu ấn Minh Phượng ở trên người nữ tử không thể không sai được, nhưng dị năng của hắn... chẳng lẽ với vết bớt có liên kết, Lâm Bình không xác định được điều này rốt cuộc là như thế nào.

**

"Hoàng thượng, người rốt cuộc cũng gọi ta trở về, người biết không Trọng Văn đại nhân mấy hôm nay đều rất kỳ quái, ta đã hảo hảo giúp hắn chép sách, cũng không hề lười biếng, vậy mà sắc mặt hắn đối với ta rất lạnh lùng..." Lâm Duẫn Nhi oán hận nói, lúc trước nàng không suy nghĩ nên mới lười biếng, nhưng Lâm Trọng Văn lúc đó không bao giờ nhìn nàng với sắc mặt như thế. Thật ra do Lâm Trọng Văn nhìn thấy trên cổ Lâm Duẫn Nhi có dấu hôn, tâm tình của hắn bởi vậy cũng không được tự nhiên, nên đối với Lâm Duẫn Nhi có điều khó xử.

Lâm Duẫn Nhi ở phương diện này mà nói lại không hề nhạy bén, ở trước mặt Hoàng thượng lại nhắc đến Lâm Trọng Văn, Trịnh Tú Nghiên nữa câu cũng đều không muốn nghe, Lâm Trọng Văn có thể làm cho tâm trạng của nàng tốt hơn thì hãy nói, đằng này lại đem chuyện của Lâm Trọng Văn nói lúc này, Trịnh Tú Nghiên nghe được tâm tình cũng không hề thấy tốt, ngược lại càng trở nên khó chịu.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi câm miệng cho ta, trẫm gọi ngươi không phải muốn nghe ngươi nói chuyện vô nghĩa, đem nghi mực đi mài sau đó đấm lưng cho trẫm" Trịnh Tú Nghiên quát trước mặt Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên từ trước đến giờ đều không có thái độ đúng mực, nàng phải rống lên mới cảm thấy được trút giận.

"Nga!" Nếu là trước kia thì Lâm Duẫn Nhi mới sợ hãi, còn bây giờ thì chỉ có chút hoang mang, sau đó liền làm theo yêu cầu của Trịnh Tú Nghiên vì nàng thấy rõ Trịnh Tú Nghiên đang tức giận rồi.

Lâm Duẫn Nhi vội vàng đem mực đi mài, nhưng so với việc này thì nàng càng thích đấm bóp cho Hoàng đế đại nhân a. Nàng đem Hoàng đế đại nhân hầu hạ thật tốt, bởi vì vậy nàng mới thừa cơ hội mà tranh thủ ăn tí đậu hủ, trong lòng nàng lúc này chỉ động lên một chút lòng dạ hẹp hòi thôi...

"Hoàng thượng, người ngày mai đừng cho thần đi chép sách, thần đã chép rất tốt rồi!" Lâm Duẫn Nhin đáng thương cầu xin.

"Được!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi nói rất đúng lúc, lúc này nàng cảm thấy rất thoải mái, lưu lại Lâm Duẫn Nhi vẫn là rất có lợi, Trịnh Tú Nghiên vẫn kiếm cho mình một lí do hợp lý.

Tất nhiên Trịnh Tú Nghiên cũng không hề nhìn thấy nụ cười sáng lạng hết cỡ của Lâm Duẫn Nhi.

"Hoàng thượng, thần ba ngày nay đều chưa tắm rửa, đêm nay tắm cùng người có được không?" Lâm Duẫn Nhi thừa lúc sắt còn nóng lại xin thêm một yêu cầu.

"Được!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy rất thoải mái, nên hỏi gì cũng liền đáp ứng.

"Hoàng thượng..."

Trịnh Tú Nghiên nãy giờ vốn nhắm mắt, nghe Lâm Duẫn Nhi gọi liền mở mắt ra, nàng làm sao lại quên Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc vẫn là lòng tham không đáy mà, nếu tiếp tục đáp ứng thì sẽ lại đòi hỏi không dứt.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi còn nói thêm câu nào nữa ta sẽ đem hai yêu cầu này hủy bỏ!"

"Ta không nói, không nói nữa..." Lâm Duẫn Nhi biết chiêu này không dùng được, nhưng dù sao thấy tốt mới làm a. Lúc này nên im lặng để cho bên tai Trịnh Tú Nghiên được thanh tịnh.

Trịnh Tú Nghiên cũng không rõ vì sao, rõ ràng chỉ cho Lâm Duẫn Nhi tắm rửa, nhưng sau đó tắm như thế nào lại lên đến trên giường a. Trịnh Tú Nghiên nghĩ cũng không nghĩ được gì nữa, đầu và cơ thể vừa rồi nóng lên, rồi lại rất vội vàng đi lên giường, mà Lâm Duẫn Nhi rất nhanh liền phản công, cứ như vậy mà quấn lấy nhau, sau đó lại không thể kềm lòng được.

"A!!!" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đau rên thành tiếng, làm Trịnh Tú Nghiên sợ tới mức rút tay ra, theo lý thuyết thì đây đâu phải lần đầu tiên, như thế nào lại còn đau, vừa rồi nàng còn chưa vào sâu, như thế nào lại phản ứng, đây cũng không phải là phản ứng của khoái cảm đáp lại.

"Làm sao vậy?" Trịnh Tú Nghiên lo lắng hỏi, nàng lo lắng khẩn trương ra mặt, Trịnh Tú Nghiên tất nhiên không hề biết sắc mặt mình như thế nào, chỉ là khi nhìn vào mắt Lâm Duẫn Nhi mới thấy hình ảnh phản chiếu của mình khẩn trương như vậy.

"Lưng ta rất đau, giống như bị hỏa thiêu vậy" Lâm Duẫn Nhi đau nhức đến chảy nước mắt, lần này so với lần trước lại đau hơn, hơn nữa thời gian lại kéo dài hơn...

Trịnh Tú Nghiên lập tức xoay lưng Lâm Duẫn Nhi lại, Trịnh Tú Nghiên lúc này toàn bộ cảm xúc đều biến mất, sững sốt một bên. Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối không tin là vừa rồi nàng nhìn nhầm, Lâm Duẫn Nhi trên lưng có dấu ấn Phượng Hoàng di chuyển, quả thật là di chuyển, di chuyển từ cột sống phía dưới chạy thẳng lên trên, đến cổ thì biến mất, mà thân thể vào lúc này lại vô cùng yêu mị một cách đáng sợ, mị lực rất mê người. Lâm Duẫn Nhi thực sự có dấu ấn Minh Phượng!

Lâm Duẫn Nhi.... Minh Phượng.... Lâm Duẫn Nhi... Minh Phượng... Thiên hạ...Đoạn gia...

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy sợ ngây người, đại não một lúc suy nghĩ quá nhiều vấn đề đến trạng thái ngây ra, nàng cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới, một người bình thường như Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc lại không hề bình thường một chút nào.

Vừa lúc Phượng Hoàng trên lưng Lâm Duẫn Nhi biến mất, thì cơn đau cũng biến mất theo, nhưng Trịnh Tú Nghiên ngồi một bên sững sốt, hiển nhiên không thể nào tiếp tục nữa, bởi vì Nguyên Mẫn lúc này đã có chút thất hồn lạc phách. Lâm Duẫn Nhi tình cảm mãnh liệt vừa rồi bị đau đớn làm thiệt hại hơn phân nữa, nhưng khi chứng kiến bộ dạng của Trịnh Tú Nghiên như vậy, ham muốn của nàng cũng tiêu tán theo.

"Làm sao vậy? Lưng ta không đau nữa, ngươi lại trở nên ngây ngẫn cả người,hay trên lưng ta có gì sao?" Lâm Duẫn Nhi khó hiểu hỏi, nói xong còn dốc sức quay ra sau xem lưng mình, nhưng nhìn không tới. Nàng suy nghĩ cả nữa ngày, cũng chán nãn không nhìn nữa.

Trong lòng Trịnh Tú Nghiên đã muốn nổ tung. Qua thật lâu, Trịnh Tú Nghiên bộ dáng khiếp sợ mới khôi phục lại, nàng nhất định phải tìm Hưu Nguyệt, bởi vì nàng không biết phải giải quyết như thế nào, nàng luôn không tin bọn loạn thần nói những chuyện quỷ dị nhưng bây giờ thì nàng đã tin. Nàng tin rồi, vì vậy nhất định phải nhờ sự giúp đỡ của người trong đạo môn.

Còn Lâm Duẫn Nhi, nàng hoàn toàn không biết phải đối với Lâm Duẫn Nhi như thế nào đây, đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên cảm thấy kinh hoàng đến như vậy, sau lúc sáu tuổi, cho dù có gặp một số chuyện khó khăn nhưng nàng cũng chưa từng trãi qua nổi kinh hoàng giống như lúc này.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro