Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trẫm ngủ bao lâu rồi?" Trịnh Tú Nghiên mở to mắt, liền chứng kiến thấy Lâm Duẫn Nhi cách mặt mình rất gần, gần đến mở mắt ra chỉ thấy mỗi khuôn mặt nàng, nhưng Lâm Duẫn Nhi ngoài nhìn ngắm nàng ra thì không làm bất cứ chuyện gì nữa.

Trịnh Tú Nghiên không biết, có phần này chuyên tâm là do trong lòng Lâm Duẫn Nhi bất an hay không cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm nhận được, nếu biết chuyện tương lai của tám hay mười năm sau, thì trong lòng thực sự sẽ không thấy thoải mái, hơn nữa phải cảm giác từng chuyện từng chuyện xảy ra, suy cho cùng càng ngày lại càng bất an hơn.

Nếu nói, trước kia Lâm Duẫn Nhi cái gì cũng sợ, sợ nhất là chết, đôi khi lại nói rất nhiều, nhưng đôi khi an tĩnh lại, cảm giác thực sự rất cô đơn. Còn hiện tại, chết, không chỉ là bản thân nàng, mà còn cả người yêu thương bên cạnh. Nếu đã chết, cũng không có gì! Nhưng trước khi chêt... Lâm Duẫn Nhi thực không muốn nghĩ đến.

Hiện tại, có thể nói Lâm Duẫn Nhi nhận thức được, trước kia nàng đã sợ, hiện tại nàng càng sợ hơn, nàng sợ nếu Hân nhi đại hôn, nàng sợ hãi Hân nhi đối với nàng có cũng được không có cũng được, nàng sợ...

"Ba canh giờ!" Lâm Duẫn Nhi muốn nói lại thôi, ngạnh ở trong miệng chứ không nói ra. Lâm Duẫn Nhi bắt đầu lại biết cách che giấu đi tâm sự trong lòng.

Thật ra Lâm Duẫn Nhi muốn hỏi Trịnh Tú Nghiên, có phải hay không mơ thấy Tỉnh Dịch, bởi vì nàng nghe được ba lần "Dịch" hai lần "Ngu ngốc!", tuy rằng trước kia nàng chưa từng nghe qua Hân nhi nói mớ.. "Dịch!" Lâm Duẫn Nhi phản xạ tự nhiên mà nghĩ tới Tỉnh Dịch, mà "Ngu ngốc" lại thật không ngờ nghĩ tới là chính mình. Nếu thật sự là mơ thấy Tỉnh Dịch, có phải hay không trong lòng Hân nhi vẫn còn thích Tỉnh Dịch, Lâm Duẫn Nhi nghĩ vậy, trong lòng cảm giác có sự mất mát, hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu chua xót, nhưng cuối cùng lại cố gắng kiềm chế.

"Ba canh giờ, đã lâu như vậy sao?" Trịnh Tú Nghiên có chút kinh ngạc, lại thấy Lâm Duẫn Nhi có tâm sự. Trịnh Tú Nghiên quả thật mơ thấy Tỉnh Dịch, lại còn lần lượt ba cảnh tượng trong quá khứ, thứ nhất là lần đầu tiên gặp mặt Tỉnh Dịch, thứ hai là khi trưởng thành Tỉnh Dịch nói yêu thích nàng, cuối cùng là nhìn thấy Tỉnh Dịch biến mất, ở xung quanh nàng đều tối tăm, mọi thứ thực mê mang. Thay vào đó lại nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng như vậy mà rời đi, nàng gọi hai tiếng, lại không có ai trả lời. Nhớ lại cảnh trong mơ, Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, nhìn vô cùng nghiêm túc.

"Hân nhi, ta có gì không bình thường sao?" Lâm Duẫn Nhi khó hiểu hỏi, Hân nhi cứ như vậy chăm chú nhìn mình. Tuy nhiên Lâm Duẫn Nhi thấy vậy lại có chút cao hứng.

"Không có, Lâm Duẫn Nhi, Trẫm nói cho ngươi biết, thiên hạ chỉ có Trẫm được phụ tất cả, nhưng không ai có thể phụ trẫm, cho dù là ngươi cũng không được!" Trịnh Tú Nghiên cảm xúc phức tạp nói, phụ ta ngươi sẽ chết!

"Hân nhi nói gì thế? Ta có chút không hiểu, ta như thế nào lại phụ Hân nhi được?" Lâm Duẫn Nhi không hiểu được liền nói, nếu nàng là thiên hạ, hy vọng duy nhất Hân nhi được tốt, tuyệt đối sẽ không phụ Hân nhi!

"Chỉ mong được vậy!" Tỉnh Dịch năm đó chờ đợi nàng cũng rất tốt, kết quả như thế nào? Mọi chuyện không hề có tuyệt đối!Trịnh Tú Nghiên không muốn tiếp tục đề tài này, hiện tại Lâm Duẫn Nhi như thế, cũng không có nghĩa là sau này Lâm Duẫn Nhi cũng như vậy.

"Hân nhi, nàng nói như vậy, ta rất buồn, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không phụ Hân nhi!" Lâm Duẫn Nhi bĩu môi lên bất mãn nói, nghĩ đến Hân nhi nói 'chỉ mong...' như vậy không phải là không tin mình sao?

Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, Lâm Duẫn Nhi này lại muốn làm nũng nữa rồi, đúng là nàng đã quá được cưng chìu.

"Có rất nhiều thứ, hiện tại không thể biết được, sau này mới rõ ràng, ngươi có biết không?" Trịnh Tú Nghiên ôn nhu nói, mang theo một ít thở dài, một chút sủng nịnh, có lẽ bản thân nàng cũng muốn nuông chìu như vậy, không biết từ lúc nào lại bắt đầu phóng túng Lâm Duẫn Nhi, cho phép Lâm Duẫn Nhi ở trong lòng nàng bị biến chất, Lâm Duẫn Nhi cũng dần dần từ lúc nào lại có một vị trí quan trọng trong lòng nàng, làm cho nàng muốn dừng lại cũng là một chuyện khó khăn.

"Sau này, sau này cũng là như thế!" Lâm Duẫn Nhi bốc đồng, thất thường lớn tiếng nói, hận không thể chiêu cáo thiên hạ, lúc này dường như cũng cao giọng hơn, giống như khẳng định bản thân nàng tâm không hề dao động.

"Tốt lắm, không nói chuyện này nữa!" Trên đời này, cũng chí có Lâm Duẫn Nhi dám như vậy mà lớn tiếng cùng nàng nói chuyện, nhưng trong lòng nàng không hề ghét,rất như vậy mà kiên định, lại cực kỳ giống tiểu hài tử, nàng cũng không biết tương lai sẽ như thế nào nữa, tuy rằng khó có thể cam đoan tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trong tâm ý cũng đã rất chân thành.

Lâm Duẫn Nhi còn bểu cái miệng lên, vẫn là cảm thấy được có chút ủy khuất, Hân nhi nếu dao động nhưng cũng sẽ không tin.

Trịnh Tú Nghiên không phải là không tin lời nói Lâm Duẫn Nhi, mà bản thân nàng không tin ở thời gian, ngoài ra còn không tin cả bản thân mình, cho dù Lâm Duẫn Nhi không phụ nàng, cũng không thể cam đoan bản thân nàng tuyệt đối không phụ lòng Lâm Duẫn Nhi. Có rất nhiều chuyện, Lâm Duẫn Nhi không thể nào nhận thức được.

"Đột nhiên ta muốn chơi cờ..." Trịnh Tú Nghiên nói một nửa, lại ngừng, Lâm Duẫn Nhi sợ chắc là sẽ không biết chơi. Sau khi giết Tỉnh Dịch, nàng cũng không còn đụng qua nhiều thứ, nghĩ đến, trong lòng liền bị níu chặt, tuy cảm giác qua rất nhanh không mấy khó chịu, nhưng là khó chấp nhận, bản thân nàng đã trở nên vô tình, chính xác hơn là tâm nàng đã thay đỏi. Xem ra, nếu có thể một lần nữa giết chết Tỉnh Dịch, thì nàng cũng sẽ không một chút do dự.

"Chơi cờ gì?" Bản thân nàng chỉ biết cờ vây và cờ vua, bất quá mỗi loại đều đã từng chơi qua mười mấy lần.

"Cờ vua, ngươi biết chơi sao?" Trịnh Tú Nghiên chọn cái đơn giản.

"Biết, bất quá đánh không tốt lắm, bởi vì mỗi lần đánh cùng tiên sinh, cuối cùng đều thua" Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng nói, Hân nhi có thể hay không ngại bản thân mình ngu ngốc, đánh sao đi nữa cũng thua.

"Cuối cùng đều thua?" Trịnh Tú Nghiên có chút kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi so với bản thân nàng nghĩ lại rất lợi hại, viết chữ cũng đẹp, còn vẽ tranh, chơi cờ... Xem ra Minh Viêm dạy rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi có đúng với biểu hiện bên ngoài tầm thường một chút nào đâu?

"Nhưng mà, mỗi lần đều thua rất sát sao, cả tiên sinh cũng nói ta rất thông minh, mỗi lần đánh đều có tiến bộ" Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng bổ sung thêm, nữa câu sau, chính là bản thân nàng thêm vào. Ngụ ý là bản thân mình không ngu ngốc. Lâm Duẫn Nhi cũng không ngoại lệ, không muốn ở trước mặt người mình thích mà bình thường vô dụng được. Dù có hơi phóng đại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ai cả!

Tiểu dân, chính là tiểu dân, tuyệt đối không muốn có chút khuyết điểm nào!

Bất quá thì thực tế, Lâm Duẫn Nhi mỗi lần đánh đều có tiến bộ, Minh Viêm trong lòng thấy sự tiến bộ của Lâm Duẫn Nhi cũng thực sự kinh ngạc, nhưng Minh Viêm tuyệt đối lại không khen nàng.

"Ngươi còn có thể làm gì nữa?" Trịnh Tú Nghiên tùy ý hỏi, sau đó lấy ra một bàn cờ đã được cất từ lâu.

"Ta kỳ thật là còn biết làm rất nhiều thứ, như biết làm bánh mỳ nè, hiện tại còn hướng đến ngự trù học làm điểm tâm, qua vài ngày làm tốt hơn ta sẽ làm cho Hân nhi nếm thử .. ." Lâm Duẫn Nhi không có giới hạn cũng chẳng khiêm tốn mà nói liên miên, Trịnh Tú Nghiên cũng nhớ rõ, bản thân nàng dường như cũng ăn không ít những món do Lâm Duẫn Nhi mang đến, nàng tuy không phải là người ăn uống khó khăn, nhưng những gì Lâm Duẫn Nhi làm nàng lại chưa từng cự tuyệt qua, nghĩ đến cũng thật kỳ quái. Lâm Duẫn Nhi làm bánh mỳ không phải quá ngon, nhưng ăn vài lần, cũng có cảm giác mới mẽ, dù sao nàng sơn hào hải vị gì cũng đã nếm qua, nhưng kì lạ là, bánh mỳ kia lại ăn không ngán.

Nói về đồ ăn ngon, so với Lâm Trọng Văn thật giống nhau, nghĩ vậy, Trịnh Tú Nghiên lại có chút không vui, nhưng cũng rất nhanh liền trôi đi.

"Không nói nữa, chơi cờ!" Trịnh Tú Nghiên ra lệnh.

"Nga~~!" Lâm Duẫn Nhi lúc này mới đình chỉ.

Trịnh Tú Nghiên có chút hối hận vì rủ Lâm Duẫn Nhi chơi cờ, Lâm Duẫn Nhi bình thường không giống như vậy mà chậm chạp, bản thân nàng tính nhẫn nại càng lúc càng ức chế, Lâm Duẫn Nhi một lúc lâu sau mới vừa hạ xuống một quân cờ, mỗi lần như vậy đều khiến Trịnh Tú Nghiên muốn giận, nàng lại đi tiếp một nước khác, đợi mãi gần một khắc sau Lâm Duẫn Nhi mới di chuyển một quân cờ, làm cho Trịnh Tú Nghiên muốn rơi vào khó khăn.

Lâm Duẫn Nhi kỳ lộ cũng không quá phức tạp, có thể nói chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng lại tấn công không tốt lắm, nhưng trụ lại cực kỳ lâu, bởi vì nàng toàn bộ lực đều chú ý phòng thủ.

"Ngươi tại sao chỉ phòng mà không công?"

"Ta phát hiện, nếu ta tấn công sẽ thua nhanh hơn, hơn nữa ván cờ này phải phòng thủ, thủ sẽ không thua dễ dàng được!" Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt nở nụ cười sáng lạn nói, cảm giác giống như là một đại cao thủ cờ vây trên võ lâm, tự đắc không thôi mà lại vô cùng đắc ý làm cho Trịnh Tú Nghiên thật chói mắt. Có thái độ này cũng là điều tự nhiên, bởi vì do Lâm Duẫn Nhi và Minh Viêm đã đánh với nhau hơn mười bàn mới có kết luận này.

Trịnh Tú Nghiên hí mắt, Lâm Duẫn Nhi có thể ngộ ra được đạo lý này, đúng là có tư chất, quả thật không tầm thường, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên không thể không nghĩ sâu.

"Còn nữa, ta còn phát hiện ra nếu ta theo chậm hơn thì ta thua càng ít..." Lâm Duẫn Nhi quả nhiên là đối với Trịnh Tú Nghiên không hề giấu diếm, Lâm Duẫn Nhi này cho tới bây giờ cũng chưa từng đối với Minh Viêm nói ra, vì khi chơi cùng Minh Viêm nàng luôn tính toán rất nhỏ nhặt, đúng vậy, đó là sau một lần hai bên rất sát sao, nàng đã nhắc nhở tiên sinh nhất định phải phòng bị, kết quả nàng lại thua, sau lần đó nàng nhận ra không thể dùng chiêu này được!

"Làm sao ngươi nghĩ ra được?" Trịnh Tú Nghiên không thể không xét duyệt Lâm Duẫn Nhi, chiêu này quả thật có đạo lý, Lâm Duẫn Nhi cờ theo rất chậm, chính là muốn làm hao mòn tính nhẫn nại của người khác, mà bản thân mình lại có dư thừa thời gian suy nghĩ, nếu so sánh, thì xác thực đối với người đánh cờ là thượng sách.

"Vậy nàng suy nghĩ nãy giờ, khi nào thì mới đánh đây?" Lam Duẫn Nhi vẻ mặt mê hoặc hỏi lại. Giờ phút này lại cực kỳ không cẩn thận.

Trịnh Tú Nghiên nhẫn nại tính khí, hạ xuống quân cờ, trong ván cờ này, không thể nói được một lời. Mà cả quá trình, trừ bỏ suy nghĩ, vẫn là suy nghĩ, Lâm Duẫn Nhi cho dù phòng thủ nhưng vẫn từng bước từng bước đi vào trọng điểm ván cờ, nhận thức được như vậy Lâm Duẫn Nhi quả nhiên lợi hại, Trịnh Tú Nghietrong lòng lúc này dường như đã có thể kết thúc ván cờ của mình!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro