Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi đang đào hố, bản thân nàng là muốn phòng bị, gần đây bổng lộc của nàng có không ít, bảo vật cũng rất nhiều, những vật có giá trị như vậy để ở trong lòng thật có phần không yên tâm, vì vậy nên nàng mới đào hố để chôn giấu.

Nhiều bảo bối như vậy a!! Cuộc đời của ta, tiền đồ nhất chính là lúc này, có thể kiếm được nhiều tiền, có thể gặp được thật nhiều đại quan, nhớ năm đó phụ thân khen ta thông minh thật không phải không có lý do.

Lâm Duẫn Nhi vừa chôn cất vừa ngây ngô cười. Kỳ thật nàng nếu nói về tiền đồ nhất chính là nàng cùng với hoàng đế dây dưa không rõ, nhưng điều này nàng lại không hề nghĩ tới. Thật ra ở trong hoàng cung, ai cũng thấy nàng rất giản dị, nên đâu ai nghĩ sẽ trộm đồ đạc của nàng, đúng là chỉ có tiểu dân là biết ý của tiểu dân.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi chôn xong, cẩn thận vỗ vỗ đất, nàng suy nghĩ, sau khi về nhà, nàng nhất định phải mua một ngôi nhà thật tốt, mua vài mẫu đất, mướn mấy nha hoàn rồi sau đó nàng sẽ có cuộc sống giống như của một tiểu địa chủ.. vừa nghĩ đến thôi Lâm Duẫn Nhi đã thấy liền vui sướng và hài lòng.

Nhưng Hân nhi làm sao bây giờ?

Lâm Duẫn Nhi đang tươi cười liền đóng băng lại, Hân nhi là hoàng đế, nàng sẽ không muốn trở về cùng mình.

Chỉ là trong lòng nghĩ tới, nàng lại luyến tiếc Trịnh Tú Nghiên, vừa nghĩ đến nếu cùng Hân nhi tách ra, tâm nàng liền đau, nhưng nếu ở lại trong hoàng cung, bản thân nàng lại không thích... Lúc này, Lâm Duẫn Nhi mới rối rắm không nghĩ ra đáp án.

Trịnh Hi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, cũng chính là hình ảnh, Lâm Duẫn Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, một bàn tay chụp đất, trông giống như hành động của tiểu hài tử, tay còn lại thì chống cằm, một bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ, lắm lúc còn dậm dậm chân, thoạt nhìn lại thất thật buồn cười, nhưng lại khiến người khác nhìn thấy rất vui vẻ.

Trịnh Hi quả thật có tính toán muốn gặp qua 'nam sủng truyền thuyết' của Trịnh Tú Nghiên, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra làm sao có chỗ nào hơn người. Tuy nhiên ở trong lòng nàng lại không kết luận như vậy, có thể làm cho Nghiên nhi chú ý, cũng không phải là người đơn giản như vậy được...

"Lâm thư tá! Lâm thư tá..." Trịnh Hi gọi đến, Lâm Duẫn Nhi vẫn không chú ý,xem ra quả thật là còn đang suy nghĩ.

"Lâm Duẫn Nhi!" Trịnh Hi không thể không đề cao âm lượng, đơn thuần mà nói cũng chỉ là một phần giáo dưỡng ở trên người Trịnh Hi phát ra, đúng là một công chúa cao quý, cho dù âm lượng đề cao không ít, nhưng cũng không hề làm mất đi phong thái.

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên bị âm thanh lạ gọi mình nên có phần giật mình, hai tay nhanh chóng bổ nhào xuống, đầu nàng xém chút nữa cấm xuống đất.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu, vừa nhìn là thấy Trịnh Hi, trong lòng nàng có phần buồn bực, vị công chúa này, tại sao lại tìm tới nơi này, hơn nữa còn tìm nàng, rốt cuộc có chuyện gì đây? Lâm Duẫn Nhi còn nhớ rất rõ, Hân nhi vừa nhìn thấy nàng là đôi mắt sáng rực như phát hỏa, lại còn thân mật, ôn nhu khiến người ta đỏ cả mắt!

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Trịnh Hi nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra, Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc đang làm gì. Cũng không thể trách Trịnh Hi, bởi vì chôn cất báo vật là tư tưởng của tiểu dân, quý tộc có muốn suy nghĩ cũng không nghĩ ra được.

"Không, không có gì, ta..ta trồng hoa!" Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc cười nói, trong lòng ám từ có chút khó đoán, rốt cuộc cũng lấy một lí do tốt như vậy.

"Trồng hoa?" Trịnh Hi thực là hoài nghi, nhưng cũng không muốn vạch trần, cái miếng đất nhỏ như thế thì hoa mà nở mới là chuyện kỳ quái, không thể nào có thể trồng hoa ở nơi này được.

"Ân! Đúng rồi, công chúa tìm ta có chuyện gì?" Lâm Duẫn Nhi nhớ lại cần hành lễ, liền nhanh chóng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ trước Trịnh Hi.

"Miễn đi, ngươi đối với Hoàng thượng còn chưa hành đại lễ, căn bản mà nói cũng không cần hành lễ với bổn cung, làm vậy lại muốn lộ vẽ bổn cung so với hoàng thượng lợi hại hơn sao?" Trịnh Hi chú ý tới, Lâm Duẫn Nhi không phải là chịu phục tùng, hơn nữa cũng không có thói quen chịu thua... Hay do đối với Nghiên nhi luôn như vậy, Nghiên nhi tạo sao lại dung túng hắn như vậy mà xưng hô, rốt cuộc hai người bọn họ có bao nhiêu thân mật?

"Ách.." Lâm Duẫn Nhi không biết nên nói cái gì, quả thật là nàng với Trịnh Tú Nghiên trừ bỏ những lúc có người ngoài thì mới hành lễ, có đôi khi, bản thân nàng còn tự ý miễn trừ, dù sao Hân nhi cũng không để ý quá nhiều.

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, vẫn cảm thấy trong lời nói của Trịnh Hi có vấn đề, nàng cũng nhận ra rốt cuộc là những người này đều không thích nói thẳng, mà lại thích vòng quanh đôi co.

Trịnh Hi đúng là trong cách nói muốn chứng thực điều đó, có thể không ở trước mặt hoàng thượng mà hành lễ thì có thể chứng tỏ đối với Hoàng thượng có mối quan hệ không nhỏ, Trịnh Hi đối với chuyện này cũng khẳng định được phần nào mối quan hệ của Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đúng là không phải bình thường.

Nghiên nhi rốt cuộc là coi trọng hắn ở điểm nào đây? Thật là khó lý giải được, dung mạo xấu xí, trong cung này, kiếm một người tùy tiện còn so với hắn tốt hơn nhiều, khí chất cũng hơn. Lần này Mẫn nhi chọn lựa thật hoàn toàn bất đồng, rốt cuộc chăm chú mà đánh giá.. cũng không thấy có điểm gì vẹn toàn, tại sao lại có thể vì hắn mà không đại hôn?

"Bổn cung nghe có vài lời đồn đãi, đồn rằng hoàng thượng bên người có nuôi một nam sủng, hơn nữa nam sủng này dung mạo xấu xí, ở ngoài đường quơ tay một cái liền có một bó to, tất cả mọi người đều nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc hoàng thượng vừa ý hắn ở điểm nào? Vẫn nghĩ không ra, cho nên mọi người đoán, hắn hẳn là có yêu thuật, mới làm cho Hoàng thượng mê muội hắn đến như vậy!"

Lâm Duẫn Nhi nghe xong cằm muốn rụng xuống đất, lời đồn đãi nam sủng hay ám chỉ bản thân nàng? Kỳ thật là nữ sủng mới đúng, nhưng... cái gì mà quơ tay ra đường là nắm một bó to? Nữ sủng chính là kiếm không ra thì đúng hơn. Nhưng Lâm Duẫn Nhi không coi đây là điều quan trọng, yêu thuật, ta làm sao có đây?

"Ta không biết yêu thuật!" Lâm Duẫn Nhi chân thực trả lời.

Trịnh Hi nghe được có phần ngây ngẩn cả người, nếu là người bình thường sẽ không trả lời như vậy. Là người bình thường hẳn đều trả lời "Điều này nhất định là lời đồn..." nhất định trong lời nói sẽ phủ nhận tất cả. Hơn nữa nhìn Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt một bộ thành thật thì Trịnh Hi mới thấy được Trịnh Tú Nghiên đúng là trong bảo khố mà tìm được một người, nhưng thể loại này đơn thuần mà nói cũng chỉ để đùa giỡn một lúc. Có thể lúc đầu, Nghiên nhi chỉ muốn thay đổi khẩu vị, bất quá, cũng nghe nói là kém hơn với Tỉnh Dịch rất nhiều, khẩu vị Nghiên nhi từ lúc nào lại có thay đổi lớn như vậy...

"Nói cách khác, ngươi thừa nhận mình là nam sủng?" Trịnh Hi nhìn Lâm Duẫn Nhi hỏi một câu thẳng thắn.

"Có thể tính là vậy đi!" Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng trả lời, trong lòng bỏ thêm một câu: Hẳn cũng tính là nữ sủng rồi, cái gì phát sinh cũng đều xảy ra, nghĩ đến đó tai Lâm Duẫn Nhi bất giác lại đỏ lên.

Chứng kiến thấy bộ dạng này của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Hi không thể không suy nghĩ ra hồn vía Lâm Duẫn Nhi lúc này hẳn là đang ở bên Trịnh Tú Nghiên, xem ra một tiểu cung tá như thế cũng không phải là không biết câu dẫn chủ nhân, hơn nữa xem ra còn quyến rũ cả chuyện kia... Hay Nghiên nhi cường thế quen rồi nên thích một người yếu kém hơn, đúng là thật khó tưởng tượng được...

Trịnh Hi liền có thể tưởng tượng ra được tên nam sủng được cưng chiều này trong tình cảnh bị nữ nhân áp bức, khi dễ... Trịnh Hi đúng là nữ nhân trưởng thành, có thể tưởng tượng được như vậy đúng là làm cho người ta....

Trịnh Hi cắt đứt những hình ảnh mình đang tưởng tượng hảo huyền vừa rồi, trở lại với mục đích trước mắt. Lâm Duẫn Nhi làm Trịnh Hi cũng thấy yên tâm, dù sao Lâm Duẫn Nhi như vậy cũng thực là vô hại, hơn nữa chính là loại cảm giác làm cho người ta có thể tùy tiện ức hiếp.

"Ngươi thích hoàng thượng sao?" Trịnh Hi hỏi.

"Thích, thực thích!" Lâm Duẫn Nhi ngay cả hỏi cũng không cần nghĩ liền trực tiếp trả lời, trong mắt còn hiện lên vài tia hạnh phúc làm cho Trịnh Hi kinh ngạc. Phần nhân tình này, Lâm Duẫn Nhi đúng là rất thực tình. Trịnh Hi trong lúc này lại thay Lâm Duẫn Nhi lo lắng, yêu Nghiên nhi, dù bất kể như thế nào, cũng không phải dấu hiệu tốt.

"Trong mắt ngươi, Hoàng thượng là người như thế nào?" Trịnh Hi tò mò, liệu trong mắt của một người đơn giản, Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc là một người như thế nào đây?

"Hân nhi nàng rất quật cường, đôi lúc rất khoa trương, khó chịu, nhưng lại rất đáng yêu..." Lâm Duẫn Nhi nói một loạt vài điều cằn nhằn rất nhiều, hơn nữa ánh mắt còn lóe sáng lên, những lời này chỉ có những người yêu nhau mới có thể hiện ra được loại hạnh phúc này.

"Hân nhi?" Trịnh Hi cảm giác được sự tình không hề nhỏ rồi, Lâm Duẫn Nhi không đơn giản là nói bừa, mà Nghiên nhi chính là nghiêm túc. Hân nhi!? Tên tự này chỉ có nàng và Hoàng huynh mới biết được. Nghiên nhi lại để cho Lâm Duẫn Nhi gọi tên, hơn nữa chỉ riêng cho Lâm Duẫn Nhi kêu, còn nhớ năm đó Tỉnh Dịch đều không có cái đặc quyền này. Xem ra Nghiên nhi thật sự là nghiêm túc. Nếu chỉ chơi đùa, Trịnh Hi cũng không có khả năng như vậy mà khiếp sợ.

"Người vừa rồi ngươi nói đúng thật là Nghiên nhi, là Mẫn nhi khi chưa làm hoàng đế!" Trịnh Hi thực kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi thật sự là thích Nghiên nhi, chính là loại tình cảm nghiêm túc mới có thể chứng kiến thấy được con người thật của Trịnh Tú Nghiên.

"Nghiên nhi thực rất vất vả, từ nhỏ đã rất cực nhọc, Hoàng huynh đã quá nghiêm khắc với nàng, ngươi không thể tưởng tượng ra được một tiểu cô nương bị giáo dưỡng như thế nào để thành Hoàng đế, nếu ta có nữ tử, ta tuyệt đối cũng không hi vọng con gái mình lại vất vả như thế! Nàng so với tất cả mọi người đều mạnh mẽ hơn, so với tất cả mọi người quật cường hơn, so với tất cả mọi người... đều thiếu tình yêu thương hơn..." Trịnh Hi nhớ tới hình ảnh Trịnh Tú Nghiên trôi qua từng giai đoạn, từng ngày từng ngày, nàng cảm thấy được đúng là tra tấn, thế nhưng Nghiên nhi lại từng bước một đi lên.

Lâm Duẫn Nhi ánh mắt có điểm cay cay, trong lòng nàng lại thấy đau, Nghiên nhi từ trước giờ chịu bao nhiêu cực khổ, bằng không công chúa cũng sẽ không như vậy mà thương tiếc, trong giọng nói lại có phần đau lòng, khi nói thanh có phần bi lụy.

"Trước kia ta thật không biết, nhưng sau khi biết ta sẽ đối với nàng thật tốt!" Lâm Duẫn Nhi đặt lời thề hẹn, có thể nói Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ trãi qua sự kiên định như vậy.

Có lẽ, Nghiên nhi chính là yêu thích sự đơn này của Lâm Duẫn Nhi!

"Ha Ha! Có phần này tâm ý là tốt rồi!" Lâm Duẫn Nhi, ngươi không biết, ở thế gian này, tình yêu có bao nhiêu xa xỉ... nếu Nghiên nhi là nghiêm túc, thì có sẽ có những chuyện không tốt xảy ra, bởi vì cả hai người sẽ đều bị tổn thương, nhưng mặc kệ, có thể cả hai người...

Mục đích của Trịnh Hi khi gặp Lâm Duẫn Nhi chính là muốn gây áp lực cho nàng, nhưng lúc này bản thân nàng tội gì còn lại tăng thêm áp lực đây? Trịnh Hi cảm thán nghĩ đến, sau khi gặp Lâm Duẫn Nhi cảm thấy người này thật vô hại, mà nàng cũng quên mất một điều, nếu là người nguy hiểm thì Nghiên nhi đã sớm thu dọn rồi. Tuy nhiên Lâm Duẫn Nhi thoạt nhìn vô hại, nhưng cũng có hại.

Haizz, đành quên đi, mỗi người đều có mạng số của mình...   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro