Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười một, tuyết rơi!

Trời lúc này lại bất thường lạnh, kỳ thật là mười năm mới thấy được có một năm tuyết lớn như vậy, tuyết lạnh khiến người ta rét run. Lâm Duẫn Nhi phát rung, cảm thấy mỗi lần tuyết lớn thì tổng không phải chuyện tốt.

"Hân nhi, nàng nói xem tại sao tuyết rơi nhiều như vậy? Tuyết rơi có gì tốt? Hôm nay cũng không biết lại khiến bao nhiêu người chết cóng đây?" Lâm Duẫn Nhi thì thào tự hỏi.

Lúc này, trước mặt Trịnh Tú Nghiên là một lượng lớn tấu chương, Trịnh Tú Nghiên cũng như bình thường không hề để ý nàng.

Trịnh Tú Nghiên buông xuống tấu chương trên tay, cũng không biết vì sao Lâm Duẫn Nhi lại đột nhiên lại có giọng điệu thương cảm như vậy, có lẽ bởi vì ngữ khí của nàng hạ thấp, thấp đến nổi trong lòng mình cũng có một chút mùi vị.

"Trời tuyết rơi, thời tiết vô cùng lạnh, khiến côn trùng và cây cỏ đều chết cóng, đến sang năm, đất nước sẽ có một mùa thu hoạch lớn, có thể sẽ làm chết cóng không ít dân chúng, nhưng đó lại là mùa thu hoạch lớn, lại có thể làm cho dân chúng có ba năm ăn no, không lo một ngày thiếu thốn, cho nên trận đại tuyết này không tính là chuyện xấu, còn có thể tình là chuyện tốt. Nhưng, năm nay quả thật khác thường, mùa đông bắt đầu quá nhanh!" Trịnh Tú Nghiên trước kia chưa bao giờ đối với Lâm Duẫn Nhi nói chuyện thiên hạ. Hơn nữa lúc trước đối với chuyện thiên hạ, Lâm Duẫn Nhi lo lắng được cũng là một chuyện bất đồng.

Một người là ở góc nhìn của người thống trị, lấy đại cục làm trọng, còn một người chỉ là một tiểu dân, lấy thân mình làm trọng!

"Thật sao? Trước kia cho tới bây giờ ta cũng chưa từng suy nghĩ được điều này, thì ra tuyết rơi, lại cũng có nhiều điều lợi. Hân nhi thật thông minh, so với ta cái gì cũng hiểu biết rất tốt!" Nhận thấy Trịnh Tú Nghiên thái độ khác thường để ý đến nàng, lại còn rất nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng, trong lòng Lâm Duẫn Nhi có sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng lại có phần cao hứng, tâm tình cũng đột nhiên tốt hơn.

"Ngươi cho là làm hoàng đế dễ lắm à? Thiên hạ này, cũng không phải chỉ có quan hệ đến một hai người!" Trịnh Tú Nghiên giọng điệu thoải mái nói.

"Hân nhi thật vất vả, nếu Hân nhi không phải là hoàng đế thì tốt rồi!" Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, Trịnh Tú Nghiên làm hoàng đế thật là có nhiều vất vả.

"Ngươi suốt ngày chỉ biết nói những lời bướng bỉnh!" Trịnh Tú Nghiên cười lắc đầu, kỳ thật Trịnh Tú Nghiên cảm thấy được hiện tại cũng không khổ cực như vậy, ít ra còn có Lâm Duẫn Nhi giải buồn.

"Ha ha! Ai kêu Hân Nhi không chịu nhàn hạ làm gì?" Lâm Duẫn Nhi tới gần Trịnh Tú Nghiên, trong lòng không hề thấy lạnh lắm, kỳ thật, chỉ cần có Hân nhi thì dường như cái gì cũng không đáng sợ.

"Đúng rồi, ngươi vừa rồi lại tiếp tục than buồn cái gì?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Ta than buồn? Ta chỉ nói là nàng không nhàn hạ thoải mái!" Lâm Duẫn Nhi khó hiểu hỏi, có thể vửa rồi đứng qua xa Hân nhi không nghe rõ.

"Vậy tại sao ngươi buồn, do tuyết rơi chọc tức ngươi sao?" Trịnh Tú Nghiên không muốn Lâm Duẫn Nhi sẽ bị thời gian làm cho buồn chán.

"Không có, ta chỉ muốn đến viếng mộ mẫu thân, nàng chính là sau trận đại tuyết kia thì chết, ta thực sự rất muốn biết khi không có tuyết, có hay không được ăn một quả đào đây? Cây đào mùa xuân mới nở hoa, trước mùa hè mới kết quả, mùa thu và cả mùa đông đều không có, đã nhiều năm như vậy, ta đôi lúc nghĩ lại, nếu là mùa đông năm ấy, ta có thể tìm được quả đào thì tốt rồi, biết rõ không có nhưng vẫn cố tìm cách để tìm được, nếu lúc đó ta có thể sớm một chút trở về nhà, dù biết là không có khả năng... ta có phải là rất ngốc hay không? Ta chỉ là không hề biết mẫu thân lại luôn thích ăn quả đào!" Lâm Duẫn Nhi hiu quạnh nói.

"Ngươi cảm thấy nuối tiếc?" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cô đơn như vậy trong lòng có chút trầm xuống, Lâm Duẫn Nhi đúng là người sống nặng tình cảm, nàng nhất định rất yêu mẹ ruột mình, bằng không sẽ không như vậy mà bi thương. Trịnh Tú Nghiên nghĩ đến bản thân nàng, kỳ thật nàng đối với mẹ ruột của mình không có bất kỳ ấn tượng gì, cũng chưa nói tới là có cảm tình, còn đối với Phụ hoàng, cũng không có gì khắc sâu và tình cảm thực tế, đúng là gia đình đế vương, tình thân thật mỏng manh vô tình...

"Ta chỉ muốn nếu vào mùa đông có thể ăn được quả đào, nếu được ăn thì ta tin rằng trên đời này nhất định có kỳ tích!" Lâm Duẫn Nhi cười nói "Bất quá, ta cảm thấy được bất cứ ai ở trên đời này cũng đều không có cơ hội ăn, cho nên khi mẫu thân chết ta vẫn muốn tìm quả đào, trước kia ta thường cúng bái thần linh, mỗi ngày đều bái lạy, chỉ hy vọng ông trời có mắt cho mẫu thân sống lại thì tốt rồi. Ngẫm lại ta trước kia, ta thật ngu ngốc!" Cuối cùng cho đến bây giờ vẫn còn bái, nhưng không phải là cúng báy mỗi ngày, nàng cúng thần linh chỉ muốn cho đệ đệ và muội muội thật tốt, và hy vọng thật sớm có thể nhìn thấy các nàng.

Giờ khắc này, Trịnh Tú Nghiên mới thấy Lâm Duẫn Nhi cười rộ lên thật đẹp, vô cùng đẹp, làm cho nàng giống như bị lóa mắt. Trịnh Tú Nghiên biết là ảo giác, nhưng nàng cũng biết, loại ảo giác này về sau sẽ càng thường xuyên, bời vì nàng tựa hồ cảm thấy được Lâm Duẫn Nhi trong mắt nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp.

"Ngươi bây giờ cũng còn rất ngốc!" Trịnh Tú Nghiên trêu đùa.

"Ta mới không ngốc a!" Lâm Duẫn Nhi bĩu môi phản bán, người khác và cả cha ta cũng khen là ta thông minh mà.

"Được rồi, cũng như nhau thôi, trẫm hiện tại còn một lớn tấu chương phải phê chuẩn!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy không nên dong dài với Lâm Duẫn Nhi, hôm nay nên bỏ rơi nàng một phen. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy các đời trước có không ít hôn quân, ham mê tửu sắc không biết lo cho giang sơn cũng không phải là không có đạo lý, thế nhưng Lâm Duẫn Nhi lại thuộc loại nữ nhân không có sắc đẹp, thì tại sao lại biến mình thành hôn quân được? Cái này thật không có tiền đồ mà.

"Hân nhi, tiếp tục nói chuyện với ta đi, mấy cái tấu chương đó, ngày mai lại làm tiếp!" Lâm Duẫn Nhi cầm lấy tay áo Trịnh Tú Nghiên, nói có phần đáng thương.

"Ngày mai còn có ngày mai, không có thương lượng, đêm nay ngươi đi về trước đi, ngươi nhớ đem cái này phủ thêm!" Trịnh Tú Nghiên đem áo khoác lông chồn của mình đưa tới cho Lâm Duẫn Nhi, thứ nhất, thời tiết quả thật rất lạnh, mà Lâm Duẫn Nhi là người keo kiệt một cái áo khoác chống lạnh cũng đều không có, thứ hai, Lâm Duẫn Nhi lúc trước từng nói Trịnh Tú Nghiên một câu, Trịnh Tú Nghiên thật xinh đẹp, còn khen nàng mặc gì cũng đều xinh, hiện tại Trịnh Tú Nghiên lại nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi là nói cái áo nên nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi thích.

"Nàng cứ để lại mặc đi! Ta mới luyến tiếc Hân nhi sẽ bị lạnh!" Lâm Duẫn Nhi không nhận, hơn nữa cái áo khoác này chỉ có Hân nhi mặc là đẹp nhất.

"Ta là hoàng thượng, mấy thứ này còn rất nhiều. Trẫm muốn ngươi mặc ngươi liền mặc, đây là thánh chỉ!" Trịnh Tú Nghiên không cho cự tuyệt, lần đầu tiên quan tâm người khác nên không thể để cho người khác từ chối được.

"Nga~~, Đây là do Hân nhi tặng ta sau tín vật đính ước, ta nhất định sẽ hảo hảo giữ gìn, mùa đông mỗi năm sẽ khoác nó" Lâm Duẫn Nhi cười nói, nghĩ như vậy tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Trịnh Tú Nghiên không nói gì, chỉ là cảm thấy sau này Lâm Duẫn Nhi sẽ còn được như vậy không? Trong lòng nàng không biết. Nàng hiện tại rất muốn học ở Lâm Duẫn Nhi, không lo không nghĩ, thà không biết nhiều cũng không suy nghĩ nhiều, có như vậy mới không phiền lòng.

Lâm Duẫn Nhi khoác áo của Trịnh Tú Nghiên vào, trong áo còn có hương thơm của Trịnh Tú Nghiên lưu lại, đột nhiên nàng cảm thấy được trận đại tuyết này không phải là chuyện gì xấu, hơn nữa tâm tình cũng khá dần, cảm thấy được tuyết trắng thật sự là xinh đẹp cực kỳ thuận mắt.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng Lâm Duẫn Nhi đi xa, trong lòng nàng phức tạp cực kỳ, Lâm Duẫn Nhi không hề biết, mùa đông này, nhất định sẽ có nhiều chuyện không yên ổn.

***

"Hoàng thượng! Vì sao lại chọn vào lúc đó phát binh đối với Đoạn gia? Trận đại tuyết này nếu điều binh thật rất bất lợi..." Diệp Dân thấy có rất nhiều điều khó hiểu, Hoàng thượng hạ mật chỉ, để cho Lý Khiếu dẫn dắt mười vạn hỏa quân đi bao vây tiêu trừ Đoạn gia, hắn cảm thấy điều này thật không sáng suốt, thời gian lẫn hoàn cảnh cũng đều không tốt!

"Ta điều binh khó khăn, nhưng Lâm Trọng Khang lúc đó cũng không còn!" Trịnh Tú Nghiên cười nói.

"Hoàng thượng, thần không hiểu, lúc đó chẳng phải đối phó với Đoạn gia sao? Như thế nào Lâm tướng quân hắn?" Dường như có đại sự sắp xảy ra, bản thân hắn tại sao lại không hề phát hiện, lần đầu tiên, Diệp Dân cảm thấy Trịnh Tú Nghiên thâm cơ không lường được, thấy rõ, mọi chuyện đều trốn không thoát trong tầm mắt nàng!

"Văn Cảnh lần này thật chậm chạp!" Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, cười rộ lên cực kỳ đẹp.

Diệp Dân cảm thấy gần đây gặp mặt Trịnh Tú Nghiên so với lúc trước có nhiều bất đồng, trừ bỏ lạnh lùng uy nghiêm ở ngoài còn có nhiều phần nhu khí nữ nhân, xem ra Lâm Duẫn Nhi nam nhân này được cưng chìu , trong lòng Trịnh Tú Nghiên cũng có phân lượng nhất định. Nhưng điều này đối với vua của một nước cũng không phải là chuyện tốt, hoàng thượng tại sao lại không biết? Bất quá đây là việc riêng của hoàng đế, hắn thật không có ý định quản.

"Thần ngu muội, thỉnh hoàng thượng nói rõ!" Diệp Dân đại khái đoán ra vài phần, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì hắn phải hỏi rõ ràng hoàng thượng.

"Đã truyền Niên Chính, chờ Niên Chính đến đây, cùng nhau rồi nói!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro