Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi cuối cùng có phải là Lâm Duẫn Nhi không đây?" Trần Tiểu Diễm hỏi.

Lâm Duẫn Nhi không phải như thế a!

"Làm sao lại không giống?" Lâm Duẫn Nhi lại ngây ngô cười như trước đây, Trần Tiểu Diễm lúc này mới cảm thấy được quen thuộc.

Thật tốt, vẫn là Lâm Duẫn Nhi, bằng không còn tưởng Lâm Duẫn Nhi bị bệnh đến thay đổi rồi.

Ngay cả Trần Tiểu Diễm cũng không gạt được thì càng không gạt được Hân Nhược.

"Cái này giống rồi!" Trần Tiểu Diễm vỗ hạ ngực, ảo giác, vừa rồi nhất định là ảo giác, Lâm Duẫn Nhi vốn là như thế.

"Tiểu Diễm, ngươi có thể đi ra ngoài giúp ta đun nước ấm không? Ta muốn... tắm rửa!" Lâm Duẫn Nhi vốn tính toán nói lau sạch thân thể, nhưng sau đó liền nhớ tới Lâm Duẫn Nhi trước kia chỉ biết dùng từ thông tục, sẽ không biết cách nói văn vẽ.

"Uh! Được rồi!" Trần Tiểu Diễm đi nấu nước.

Lâm Duẫn Nhi thật là đáng thương, trước kia ở Thiên Phượng cung được tắm Ôn Tuyền, còn bây giờ chỉ có thể... Haizz đúng là được sủng ái cùng với thất sủng đãi ngộ thật sự kém đi rất nhiều.

Lâm Duẫn Nhi đem quần áo trên người từng cái bỏ đi, nàng cảm giác được từng lớp quần áo xuyên qua da thịt thật tốt, cả bộ y phục trên người cũng rất đẹp. Trước kia Lâm Duẫn Nhi luôn chọn y phục tươi đẹp để mặc, nàng như một con Khổng Tước vậy, hiện tại Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười rất nhỏ, có vẻ như bây giờ bản thân nàng cũng còn thích kiểu loại quần áo này.

Thân thể Lâm Duẫn Nhi vẫn như cũ, rất đẹp, dường như không có gì sánh được, lại thêm một chút yêu tà. Dường như làn da phía sau lưng hình ảnh Phượng Hoàng không còn như lúc xưa lúc ẩn lúc hiện, hiện tại Phượng Hoàng đã hoàn toàn hiện ra, còn rất sống động, tựa hồ nếu không cẩn thận liền sẽ bay đi ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi đem toàn bộ cơ thể ngâm vào trong nước.

"Đại nữ nhi, nếu có ngày này, ngươi hãy nhớ tới điều này, nhớ kỹ, ngươi còn một tên gọi khác, là Đoạn Minh Hoàng, ngươi là người của Đoạn gia, hãy thay mẫu thân bảo trụ Đoạn gia. Nếu không nhớ rõ, thì cũng đành thôi, nhưng nếu nhớ lại thì hãy thay mẫu thân làm được, đây là tâm nguyện duy nhất mẫu thân muốn ngươi làm!"

Rõ ràng là trí nhớ của bản thân mình rất tốt, cho dù lúc trước có là Lâm Duẫn Nhi thì cũng không có khả năng quên, điều duy nhất có thể giải thích được là do trí nhớ của mình bị phong ấn.

Đoạn gia, Hân Nhược, tại sao mọi thứ điều tiến đến cùng một lúc chứ, Lâm Duẫn Nhi lại bắt đầu cười một cách hư vô.

"Ai ở trên xà nhà?" Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng khoác y phục vào. Có thể nói hiện tại các ngũ quan của Minh Phượng đều vô cùng mẫn cảm, đã muốn so với số ít võ lâm cao thủ còn mạnh hơn rất nhiều.

"Trước giờ chưa bao giờ thấy được, bây giờ mới được chứng kiến một con phượng hoàng lửa lớn như vậy, quả nhiên là người có thiên mệnh, thật lợi hại... toàn bộ ý thức giờ đã bị Minh Phượng thôn tính!" Hưu Nguyệt xoay người nhảy xuống dưới.

"Là ngươi?!" Nếu là Lâm Duẫn Nhi trước đây, sẽ đỏ mặt khi bị người ta nhìn lén, nhưng lúc này Lâm Duẫn Nhi lại hướng đến Hưu Nguyệt nhìn rất lạnh lùng, Hưu Nguyệt không khác nào đang xen vào chuyện của người khác, thực ra nàng thuần túy là muốn xem kịch, trước kia đã mời nàng xem rồi, hiện tại chẳng lẽ còn không muốn cho nàng xem nốt kết cục sao?

"Thật không ai bì nổi như Lâm Duẫn Nhi, trước kia ta nhớ Lâm Duẫn Nhi chỉ là một tên ngồi xổm ở trước cửa, còn bây giờ... có cảm nghĩ gì đây?" Hưu Nguyệt đúng là bát quái đến cực điểm, rất muốn hỏi đến vấn đề mà trong lòng muốn hỏi nhưng cũng không muốn đi vào thẳng vấn đề chính.

"Chẳng gì cả, trước kia là Lâm Duẫn Nhi, bây giờ vẫn là Lâm Duẫn Nhi, có gì không giống chứ? Lâm Duẫn Nhi cho dù có trải qua bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không hối hận" Lâm Duẫn Nhi cười, không đồng tình với điều Hưu Nguyệt vừa nói.

Hưu Nguyệt muốn nhìn thấy mình chán nản, điều đó không bao giờ xảy ra, dù sao mình cũng chưa bao giờ lấy Lâm Duẫn Nhi ra làm điều hổ thẹn.

Hưu Nguyệt đối với Lâm Duẫn Nhi hiện tại, thực sự không thể không bội phục, nhưng nàng cũng không tin, Lâm Duẫn Nhi của trước đây có thể biến mất hoàn toàn như vậy được.

"Nữ nhân mà bản thân mình yêu thương nhất thời gian qua, lúc này lại cùng với nam nhân khác đại hôn, hơn nữa ba ngày qua cũng chẳng quan tâm đến, dường như, trong lòng của Trịnh Tú Nghiên cho tới bây giờ Lâm Duẫn Nhi phân lượng cũng không đủ. Đúng rồi, Trịnh Tú Nghiên yêu nhất là giang sơn, Lâm Duẫn Nhi có cũng như không..." Hưu Nguyệt vẫn còn tiếp tục trêu chọc, còn bất chợt quan sát biểu cảm của Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi mặt vẫn mỉm cười, làm cho Hưu Nguyệt nhìn không ra được cảm xúc, lúc này Lâm Duẫn Nhi có vẻ như so với Trịnh Tú Nghiên đóng kịch còn hay hơn nhiều, Trịnh Tú Nghiên hiện tại có thể đấu được Lâm Duẫn Nhi hiện tại sao?

Ngay lúc Hưu Nguyệt còn đang suy nghĩ thì liền trong nháy mắt không phát hiện ra Lâm Duẫn Nhi đã muốn áp sát thật gần Hưu Nguyệt, một chưởng đánh qua, bàn tay tỏa ra nhiệt hỏa, lúc này vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi lại vô cùng lạnh lùng sắc lại.

Mai mắn Hưu Nguyệt mau lẹ né tránh được, bằng không không chết cũng mất nữa mạng rồi, nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng nội tạng bên trong, xem ra, sư tử ngủ say đã thật sự thức tỉnh, Hưu Nguyệt tuy rằng chật vật nhưng cũng rất hưng phấn.

"Ngươi nếu chỉ muốn chọc giận ta, thì ngươi đã thành công, nhưng chuyện giữa ta và Trịnh Tú Nghiên, ai cũng không được xen vào, nhất là ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, thiên hạ này không phải chỉ có một mình ngươi thông minh, vì vậy, ngươi chớ đụng đến ta. Còn nữa, đây chính là uy lực của Minh Phượng, ngươi cảm thấy như thế nào? Ta còn chưa dùng hết năm phần công lực, ngươi có cần ta bổ khuyết thêm một cái không?"

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi đúng là tiểu nhân, nếu không phải ngươi đánh lén thì ngươi có thể đụng đến ta sao?" Hưu Nguyệt bác bỏ, dù sao đối nàng đối với khinh công của mình cũng rất tự tin.

"Trước kia Lâm Duẫn Nhi cũng chưa bao giờ là người quân tử, mà bây giờ Lâm Duẫn Nhi cũng càng không phải" Lâm Duẫn Nhi cực cao hứng, bởi vì nàng đối với tính cách tiểu dân lúc trước của Lâm Duẫn Nhi lại vô cùng thích thú.

"Đúng rồi, Lâm Trọng Văn đã chết, có vẻ như là bị Lâm Duẫn Nhi ngươi hại chết!" Hưu Nguyệt lại ném tiếp bom lửa, dù sao Hưu Nguyệt cũng là người tự cao, nàng lần đầu tiên bị đánh, nên có phần phát khí rồi, thật là không thoải mái, liền muốn nghĩ phải nhanh trở về để sư muội xoa thuốc, nhưng nghĩ đến sẽ có một vở kịch hay để coi thì tâm nàng liền khựng lại.

Xem ra, có bị thương một chút cũng không có gì lớn lao.

Lâm Duẫn Nhi bán tín bán nghi.

Không có khả năng, Lâm Trọng Văn sẽ không chết, Lâm Trọng Văn không phải là người đơn giản dễ chết như vậy.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, kiên quyết không tin, có lẽ chính là không dám tin.

***

Độc Cô Giới hôm nay rời khỏi thành, cả đại quân chậm rãi rời đi.

Bên này Lâm Duẫn Nhi ở trên cổng thành nhìn về phía Độc Cô Giới, cũng nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đưa tiễn cả đại quân rời thành.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi cầm trên tay cung tên, nhắm ngay Độc Cô Giới. Điều Lâm Duẫn Nhi không hy vọng nhất chính là bản thân mình trở nên thông minh như vậy, bởi vì nếu Lâm Duẫn Nhi quá thông minh thì có thể vì xúc động mà làm nên nhiều chuyện không nên làm. Tựa hồ giây phút này, nếu giết Độc Cô Giới thì chuyện tiếp theo sẽ như thế nào? Lòng quân đại loạn, khó có thể Tây phạt, bản thân nàng sẽ làm rối loạn bàn cờ của Hân nhi, Hân nhi nhất định sẽ mất hứng.

Lâm Duẫn Nhi, ngươi là Lâm Duẫn Nhi, không phải là một Lâm Duẫn Nhi không có tiền đồ, bắn đi, bắn đi...

Nội tâm Lâm Duẫn Nhi thúc giục chính mình, nhưng bản thân nàng lại chần chờ một lát, bởi vì tầm mắt Trịnh Tú Nghiên đang hướng tới nhìn nàng.

Nàng không buông xuống nhưng cuối cùng cũng đem cung tên trên tay hạ rơi.

Vẫn là giống nhau không có tiền đồ.

Lâm Duẫn Nhi tự hạ thấp bản thân mình.

Lúc này tầm mắt xa xôi bên kia vô cùng lo lắng, tựa hồ trong lòng đang rất phức tạp, cảm giác giống như mọi chuyện đã có gì đó không giống như với lúc trước.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi vừa rồi định làm cái gì?" Đây là ngày thứ tư, lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên gặp lại Lâm Duẫn Nhi, nàng cũng nhận ra, Lâm Duẫn Nhi dường như có chút bất đồng, nàng lại hơi bất an, lại có phần nhớ nhung cùng lo lắng phức tạp.

"Ta muốn giết Độc Cô Giới!" Lâm Duẫn Nhi không phủ nhận.

"Hiện tại không được!" Trịnh Tú Nghiên ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ liền phản đối. Lâm Duẫn Nhi có phần khó hiểu và mê mang nhìn lên Trịnh Tú Nghiên, có trời mới biết trong lòng nàng có bao nhiêu là khó chịu.

Giang sơn, vẫn là giang sơn này, bản thân mình một chút trọng lượng cũng đều không có sao?

Lâm Duẫn Nhi bị lợi dụng bao nhiêu lần nàng có thể không quan tâm, nhưng nàng để ý đến việc Trịnh Tú Nghiên cả tự tôn của bản thân cũng có thể hy sinh, giang sơn này quan trọng như vậy sao? Nàng bắt đầu cảm thấy hận giang sơn này.

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ta nhất định sẽ không buông tha Độc Cô Giới . . ." Trịnh Tú Nhiên dịu dàng lừa gạt.

"Hân nhi, không phải mỗi lần dịu dàng là hữu dụng!" Lâm Duẫn Nhi vứa tầm mắt sang một bên, nàng sợ bản thân mình sẽ không có tiền đồ mà mê muội rơi vào đôi mắt dịu dàng đó, bởi vì tương phản ở trong lòng nàng có bao nhiêu là lửa giận đang tán loạn khắp cơ thể.

Trịnh Tú Nghiên có phần sửng sốt.

Lâm Duẫn Nhi sẽ không nói những lời như vậy, nàng hẳn là. . .

"Hân nhi, nàng biết không? Ta thật sự thấy hận bản thân mình vô ích!" Lâm Duẫn Nhi lại bồi thêm một câu.

Trịnh Tú Nghiên nghe lời này mới nghi vấn càng nhiều, lần này nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi dường như có điều gì đó thất thường.

"Không sao, không có ai ngoài ngươi làm cho ta có nhiều cảm giác, Lâm Duẫn Nhi, ta chỉ cần Lâm Duẫn Nhi như vậy mà thôi!" Trịnh Tú Nghiên ôn nhu nói.

"Thật sao?" Lâm Duẫn Nhi hiện tại quả thật che dấu cảm xúc của mình không hề thua kém Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên tuy rằng cảm nhận được Lâm Duẫn Nhi có chút kì lạ, nhưng cũng không hiểu được kì lạ ở chỗ nào, hoặc hay do bản thân nàng đa nghi, nhưng cũng có phần mơ hồ lo lắng.

Rốt cuộc là đã làm lỗi gì đây? Trịnh Tú Nghiên không rõ, đúng rồi, Lâm Duẫn Nhi nếu là bình thường căn bản sẽ không nghe không hiểu những điều nàng nói kế tiếp, Lâm Duẫn Nhi cũng sẽ không trả lời như vậy.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi nguyên lai không phải là Lâm Duẫn Nhi của trước kia, vậy hiện tại nên làm như thế nào đây? Lâm Duẫn Nhi có chút hỗn loạn, nàng lại thích mình như trước kia, sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng không cẩn thận suy xét nhiều chuyện.

Trịnh Tú Nghiên thật cẩn thận đánh giá Lâm Duẫn Nhi. Mặt mũi lúc này lại trông sáng lạng hơn, có thêm phần quyến rũ, loại mị lực này vốn chỉ có khi động tình, nhưng bây giờ bình thường lại lan tỏa khắp thân thể, cả khí tràng hơi thở đều có gì đó không đúng.

Khí tràng này thật không giống Lâm Duẫn Nhi, hay là Minh Phượng đã tỉnh?

Trịnh Tú Nghiên có phần đa nghi.

"Làm sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi cười tươi, sáng lạng vô cùng, hơi thở lập tức cũng liền thay đổi.

Khí tràng lập tức tiêu thất đi, nếu không phải nàng thấy ảo giác thì chính là Lâm Duẫn Nhi có khả năng làm cho khí tràng thu phát tự nhiên.

Ngay cả bản thân mình cũng không có khả năng làm được, Lâm Duẫn Nhi lại làm được sao?

Trịnh Tú Nghiên cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng không phải...

"Trẫm muốn ăn bánh mỳ!" Trịnh Tú Nghiên thử nói.

"Được lắm! Ta lập tức đi làm, Hân nhi, nàng chờ ta một lát nga, ta lập tức đi làm, một chút sẽ trở lại . . ." Lâm Duẫn Nhi khoái hoạt lập tức rời đi, tựa hồ như, rất dễ dàng thay đổi được lực chú ý, Trịnh Tú Ngheine chắc chắn không tìm ra sơ hở.

"Uh!" Quả thật là ảo giác, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy yên tâm.

Nhưng lúc này Trịnh Tú Nghiên còn quên mất một điều, đó là từ lúc nào Lâm Duẫn Nhi lại có khả năng bắn cung?

Lâm Duẫn Nhi ngược lại có phần do dự, nàng lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hân nhi, tuy rằng những vấn đề này nàng đều có đáp án, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, rồi lại không dám hỏi, cũng một phần, nàng muốn giống như một tiểu dân ngày xưa, không lo không nghĩ, đó là lí do vì sao nàng không muốn mất đi. Vì nếu làm mất đi, nàng có cảm giác mọi chuyện nhất định sẽ không còn giống với lúc trước.

Có lẽ Lâm Duẫn Nhi tin vào bản lĩnh có thể lừa được Trịnh Tú Nghiên, hoặc cũng có thể do Trịnh Tú Nghiên đối với Lâm Duẫn Nhi từ trước đến giờ cảnh giác chưa bao giờ đủ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro