Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lập tức!" Đoạn Minh Hoàng âm điệu nhẹ nhàng, nghe không ra được một tia uy hiếp, nhưng lại làm cho người ta nghe được cảm thấy sợ hãi.

Trịnh Tú Nghiên từ trong mắt Đoạn Minh Hoàng nhận ra sự quyết đoán, Đoạn Minh Hoàng nhất định sẽ ra tay, nếu mình không đáp ứng, Đoạn Minh Hoàng sẽ giết mình...

Lúc này trên cổ Trịnh Tú Nghiên vết cắt đã sâu hơn, máu chảy ra ngày càng nhiều, nàng cảm thấy rất đau, đau đến xé nát tâm can.

Lâm Duẫn Nhi thực sự muốn giết mình, bản thân mình thời gian qua đã không nhẫn tâm giết nàng, luyến tiếc nàng, nhưng lúc này nàng lại muốn giết mình, xem ra Lâm Duẫn Nhi tâm so với mình còn tàn nhẫn hơn...

Trịnh Tú Nghiên khóe miệng xả ra một tia cười, nụ cười có chút châm chọc.

Vệt máu đỏ làm khuấy động tâm Đoạn Minh Hoàng, lúc này không ai biết Đoạn Minh Hoàng suy nghĩ gì, cũng không ai biết Đoạn Minh Hoàng tuy mặt ngoài tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng nàng cũng xôn xao như đánh trận.

Đoạn Minh Hoàng quả thật không động sát cơ, nhưng nếu Trịnh Tú Nghiên không đáp ứng nàng, thì nàng sẽ giết Trịnh Tú Nghiên, sau đó nàng sẽ tự sát, kỳ thật có kết cục như vậy cũng không tồi, ít nhất cũng không cần phải đau đớn nữa...Đoạn Minh Hoàng nghĩ đến...Bọn người Ngôn Thác thay Trịnh Tú Nghiên phát hoảng muốn đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng vẫn nên thỏa hiệp đi, mạng của người lúc này không khác gì bó củi ở Thanh Sơn a...

Trịnh Tú Nghiên nhắm lại hai mắt "Đem toàn bộ người của Đoạn gia thả ra!" Thanh âm thỏa hiệp mang theo một tia u sầu.

Ngôn Thác nhanh chóng làm theo, đem lồng sắt mở ra. Ngôn Thác mặc dù không cam lòng nhưng không thể không nghe theo vì tính mạng của Hoàng thượng hiện còn đang trong tay Đoạn Minh Hoàng.

"Giải dược!" Đoạn Minh Hoàng hướng đến Ngôn Thác hạ lệnh, thanh âm cường đại bức người khiến Ngôn Thác thiếu chút nữa làm theo, nhưng Ngôn Thác vẫn do dự nhìn về hướng Trịnh Tú Nghiên, hắn chính là muốn hỏi qua ý kiến của Hoàng thượng.

"Cho nàng!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy vô cùng đau lòng, vốn đã chết lặng, cớ gì lại còn đau đớn như vậy?

Ngôn Thác đem giải dược ném cho Đoạn Minh Hoàng, Đoạn Minh Hoàng sau khi nhận được liền ném cho Đoạn Kỳ, Đoạn Kỳ sau đó liền nhanh chóng đưa cho người trong gia tộc uống thuốc giải.

"Đoạn Minh Hoàng, yêu cầu của ngươi Hoàng thượng đều đáp ứng tất cả rồi, ngươi nhanh chóng thả Hoàng thượng ra" Ngôn Thác thét lên, Hoàng thượng không thể xảy ra sự cố gì a, nhưng... Hoàng thượng chật vật như thế này thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

"Còn một việc nữa, Hân Nhược, ngươi phải làm!" Lâm Duẫn Nhi thu kiếm về, đưa tay còn lại vuốt ve vành môi của Trịnh Tú Nghiên, bộ dáng có bao nhiêu thân mật, hơn thế nữa Đoạn Minh Hoàng mặt cũng chầm chậm hướng tới gần mặt Trịnh Tú Nghiên, người ngoài nhìn vào giống như Đoạn Minh Hoàng đang hôn Trịnh Tú Nghiên, nhưng khi môi chuẩn bị tiếp xúc thì Đoạn Minh Hoàng liền dừng lại.

Ngôn Thác có chút ngây người ra, lúc này là tình huống gì đây? Uy hiếp và trêu chọc sao? Mặc dù nói Hoàng thượng vóc dáng rất xinh nhưng lúc này trêu chọc thì thật không đúng lúc a, thực sự không biết Đoạn Minh Hoàng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có một vấn đề, các nàng không phải là nữ sao?

Ngôn Thác lúc này có chút buồn phiền!

Không chỉ Ngôn Thác mà ngay cả bọn người của Đoạn gia cũng ngây ngẩn cả người, gia chủ không phải là nữ nhân sao? Như thế nào lại còn đi trêu chọc Trịnh Tú Nghiên đây? Chẳng lẽ là muốn làm cho Trịnh Tú Nghiên khó chịu sao?

Trịnh Tú Nghiên lãnh mạc quay đầu, cổ bởi vì đang bị thương nên động gân liền bị đau vô cùng.

"Như thế nào? Không thích? Ta nhớ ngươi ở trên giường rất nhiệt tình a, tất nhiên ta đối với sự nhiệt tình của ngươi cũng thích thú không kém..." Đoạn Minh Hoàng nói đến đây, tất cả mọi người ở phía dưới đều sợ ngây người,nhất là người của Đoạn gia và Ngôn Thác đều không khỏi kinh ngạc.

Hai người...

Mặt khác thân phận nữ nhân của Đoạn Minh Hoàng lúc này cũng khiến Ngôn Thác kinh hãi, bởi vì trước đây là sủng vật, lúc nào cũng ở bên cạnh, chớ trách Hoàng thượng sắc mặt lại khó coi như vậy.

Trịnh Tú Nghiên ánh mắt càng lãnh mạc hơn "Lâm Duẫn Nhi, nếu ngươi muốn làm nhục Trẫm, thì ngươi làm được rồi!"

Trịnh Tú Nghiên lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã nào lớn như vậy, hơn nữa là còn đứng trước những người dưới trướng mình lại càng nhục nhã hơn.

Đoạn Minh Hoàng biết lần này bản thân mình cũng thực hạ lưu, nhưng như vậy ít ra cũng có thể tăng trọng lượng của Lâm Duẫn Nhi. Nếu là trước kia, không thể đem Lâm Duẫn Nhi đặt ở vị trí quan trọng thì hiện tại cũng có thể.

Đoạn Minh Hoàng đã phóng lao cũng phải theo lao, ít nhất hai người cũng không còn khả năng có thể tiếp tục nữa rồi.

"Nếu không nghĩ được nói gì thì ta nói tiếp, ta muốn Hân Nhược ngươi thề một điều!" Đoạn Minh Hoàng tiến đến bên tai Trịnh Tú Nghiên, động thái thân mật vô cùng, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy thực sự bị tổn thương.

Trịnh Tú Nghiên không trả lời, chỉ thấy sắc mặt khó coi vô cùng.

"Thề? Trịnh Tú Nghiên nếu còn sống cũng không bao giờ vây trừ Đoạn gia!"

"Lâm Duẫn Nhi, ngươi đừng ép người quá đáng!" Trịnh Tú Nghiên trong mắt lửa giận nhảy lên.

Lâm Duẫn Nhi đem mình dồn đến góc tường, nếu mình còn nhịn nữa thì mình không phải là Trịnh Tú Nghiên.

"Đương nhiên, ta cũng bảo đảm chắc chắn với ngươi sau này Đoạn gia tuyệt đối sẽ không làm việc gì uy hiếp đến giang sơn của ngươi, cái này, cũng công bằng rồi chứ?" Đoạn Minh Hoàng nói.

"Ngươi lấy gì cam đoan?" Trịnh Tú Nghiên nhìn về phía Đoạn Minh Hoàng, trong mắt trừ bỏ phẫn nộ thì còn rất nhiều điều nói không ra được cảm xúc.

"Ta! Đoạn gia gia chủ, ta tuyệt đối sẽ không để người của Đoạn gia uy hiếp đến ngươi, và ngươi nếu còn sống cũng không được vây trừ Đoạn gia! Ngươi không tin ta sao?" Đoạn Minh Hoàng nói xong câu cuối cùng, thì lại đổi lại giọng điệu bình thường của Lâm Duẫn Nhi, nhìn trực tiếp Trịnh Tú Nghiên, hai ngươi bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Tú Nghiên dường như thấy được Lâm Duẫn Nhi trước kia, loại ảo giác này làm cho Trịnh Tú Nghiên có chút giật mình.

Trịnh Tú Nghiên trầm mặc, kéo dài sự lặng lẽ.

Năm đó, bản thân mình đã không tin Tỉnh Dịch, lần này mình nên tin Lâm Duẫn Nhi sao? Lâm Duẫn Nhi đã phản bội mình một lần, sẽ còn có lần thứ hai không?

Trịnh Tú Nghiên không biết được kết quả, chỉ thấy lòng nàng đang rối loạn.

"Ngươi thề đi! Ngươi hiện tại không có lựa chọn đâu!" Đoạn Minh Hoàng không cho nàng quá nhiều thời gian để do dự.

"Ngươi lấy thân phận Đoạn Minh Hoàng tiếp tục bức Trẫm sao?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Được rồi, ta là lấy thân phận Đoạn Minh Hoàng bức ngươi, bởi vì Đoạn Minh Hoàng muốn thay mẫu thân bảo trụ Đoạn gia!" Đoạn Minh Hoàng nói có chút lặng.

"Trẫm, Trịnh Tú Nghiên..." Trịnh Tú Nghiên vừa muốn nói Đoạn Minh Hoàng liền ngắt lời.

"Ấy, dung thân phận của Trịnh Hân Nhược để thề!" Đoạn Minh Hoàng tâm trùng xuống, ngay cả một chút cơ hội nhỏ cũng muốn nâng trọng lượng của Lâm Duẫn Nhi lên một bậc.

"Trịnh Hân Nhược? Ngươi có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?" Trịnh Tú Nghiên tâm cũng bắt đầu phát run.

Ngươi chung quy là dùng thân phận Lâm Duẫn Nhi để ép ta?!

"Biết, có ý nghĩa, chính là dùng thân phận Lâm Duẫn Nhi để bức ngươi, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau, Trịnh Hân Nhược và Lâm Duẫn Nhi... ân đoạn nghĩa tuyệt! Không thiếu nợ nhau bất cứ thứ gì!" Rõ ràng đây là dự liệu trong lòng, vì sao tâm nàng lúc này lại đau như vậy.

Đoạn Minh Hoàng khóe mắt đã ướt, Trịnh Tú Nghiên cũng nhìn thấy, bản thân Trịnh Tú Nghiên khóe mắt cũng đã có chút ướt lệ.

Có lẽ, cả hai người ở trong mắt đối phương đều thấy được trọng lượng của mình, chỉ đáng tiếc đều đã quá muộn rồi.

Đoạn Minh Hoàng cuối cùng cũng có thể dùng thân phận của Lâm Duẫn Nhi bức Trịnh Tú Nghiên, và lúc này cũng là lần đầu tiên nhận ra Lâm Duẫn Nhi trọng lượng trong lòng Trịnh Tú Nghiên không hề nhỏ.

Trịnh Tú Nghiên tâm như thắt chặt, bởi vì Lâm Duẫn Nhi đưa ra lựa chọn này thực tế cũng làm cho nàng không có cơ hội để lựa chọn, nàng chỉ có thể chấp nhận.

"Trẫm, lấy giang sơn của Trịnh thị thề, Trẫm, Trịnh Hân Nhược, sinh thời tuyệt đối sẽ không đối với người của Đoạn gia sau này chủ động vây bắt, nếu làm trái lời thề, giang sơn đưa tiễn!" Trịnh Tú Nghiên thề, từ trong đáy lòng nói ra, trong lời nói chứa thật nhiều rung động, cả bản thân chính điện lúc này đều yên tĩnh.

Đoạn Minh Hoàng cảm giác được lòng mình đau như cắt.

Trịnh Tú Nghiên đã đáp ứng mình rồi, mình rốt cuộc cũng có chút trọng lượng, nhưng vì sao một chút vui mừng cũng không có đây? Vì sao lại đi đến một bước như thế này?

Đoạn Minh Hoàng lệ rơi thực sự, nàng liền quay đầu, bởi vì nàng không dám nhìn Trịnh Tú Nghiên, nàng vung tay lên, ý bảo người của Đoạn gia chuẩn bị rời đi.

"Lâm Duẫn Nhi, đứng lại, đây là thư của Lâm Trọng Văn đưa cho ngươi! Trẫm từ nay về sau cũng không thiếu ngươi bất cứ thứ gì, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cả hai cùng nhau quên đi!" Trịnh Tú Nghiên đem thư ném tới, toàn bộ, đều coi như không có, tựu như một giấc mộng, mộng tỉnh rồi tất cả đều tiêu tán, Trịnh Tú Nghiên vẫn như trước, cô độc, vẫn tiếp tục không tin bất kỳ một người nào.

Đoạn Minh Hoàng dừng bước, nàng tiếp nhận thư, sau đó đầu cũng không quay lại, tiếp tục bước đi, theo phía sau còn có đội quân tinh nhuệ của Đoạn gia.

Không gian to như vậy, lại trở nên lặng im, ai cũng không dám động, bởi vì Hoàng thượng không hạ mệnh lệnh, bởi vì Hoàng thượng trong mắt người trở nên vắng vẻ, làm cho bất cứ ai cũng không dám náo động bầu không khí u mịch này.

"Hoàng thượng!" Ngôn Thác cuối cùng vẫn trung thành và tận tâm, tay hắn bắt đầu chắp lại, bởi vì lúc này Trịnh Tú Nghiên trong mắt bi thương đã rất nhanh thu về làm cho Ngôn Thác cảm giác được vừa rồi tựa hồ như đang diễn một màn kịch.

"Hoàng thượng, vừa rồi thần ở trên người bọn chúng có rải bột huỳnh quang,cho nên bọn chúng cũng không thể trốn thoát, còn nữa, độc cũng chỉ vừa mới giải, muốn khôi phục lại nội lực cũng phải mất một thời gian dài, chúng ta bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp, chúng ta vẫn có thể thắng!" Ngôn Thác cho tới bây giừ cũng không cảm giác mình đã làm việc chu đáo.

Trịnh Tú Nghiên ở một bên nghe thấy vẻ mặt cũng thực sự phức tạp nhìn về hướng Ngôn Thác.

Ngôn Thác lần này làm việc quả thật tốt lắm.

Trịnh Tú Nghiên trong lòng do dự.

"Hoàng thượng, vừa rồi là người bị bức bách, không phải xuất phát từ ý nguyện của Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần phải quan tâm đến nó!" Ngôn Thác ngay cả bậc thang đều muốn thay Trịnh Tú Nghiên tìm xong rồi. Ngôn Thác muốn lúc này chuẩn bị đuổi theo Đoạn gia, hắn tin Hoàng thượng nhất định sẽ hạ lệnh.

Trịnh Tú Nghiên quả thực do dự, nếu tiếp tục vòng vây, thì bàn cờ này vẫn như cũ nàng sẽ thắng, Trịnh Tú Nghiên sẽ không thua, nàng sẽ như trước đây là một vị vua thực sự, nàng...Trong chốc lát do dự, Trịnh Tú Nghiên cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Trẫm tin Lâm Duẫn Nhi một lần, đây là Trẫm thiếu nàng, lần này Trẫm trả lại cho nàng, từ nay về sau nàng và Trẫm không nợ nhau bất cứ điều gì nữa!" Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh nói.

Lâm Duẫn Nhi, Trẫm sau này, bất cứ thứ gì cũng không thiếu ngươi.

Từ khi lọt lòng cho tới nay, đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên từ bỏ một chiến thắng, làm cho Trịnh Tú Nghiên cảm giác được quyết định lần này thực không sáng suốt.

"Hoàng thượng, đây là thả hổ về rừng, chúng ta muốn bắt sẽ rất khó khăn!" Ngôn Thác không bỏ qua, mà liền khuyên bảo.

"Trẫm không muốn nói lần thứ hai!" Trịnh Tú Nghiên cả thanh âm cứng rắn.

Đối với Ngôn Thác, đây có lẽ là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên quyết định không sáng suốt như vậy, nàng thả Đoạn Minh Hoàng và cả Đoạn gia đi, thế lực của bọn họ đã tăng lên nhiều, trước kia Đoạn gia đã khó đối phó, hiện tại bây giờ cũng càng khó đối phó hơn. Hoàng thượng đã lấy tình cảm và cả giang sơn của nàng ra cược, Ngôn Thác thật không chấp nhận được, nhưng cũng đành bất lực, hắn đành từ bỏ, đây cũng không phải là giang sơn của hắn, Hoàng thượng muốn làm sao thì hắn có quyền gì xen vào? Ngôn Thác mệt mỏi nghĩ đến.

"Các ngươi lui xuống hết đi, Trẫm muốn một mình yên tĩnh!" Trịnh Tú Nghiên cũng cần nơi để lẫn trốn, để che đi vết thương.

"Hoàng thượng đang bị thương!" Đặng La lo lắng hỏi.

"Vết thương nhỏ, không chết được đâu, các ngươi toàn bộ lui ra ngoài cho Trẫm!" Trịnh Tú Nghiên đem tất cả đuổi đi.

Rõ ràng nàng muốn khóc một hồi, nhưng lại kiềm chế, vô luận có như thế nào, nàng cũng không thể đem nước mắt chảy ra, Trịnh Tú Nghiên quả nhiên không thích hợp để khóc. Trịnh Tú Nghiên lúc này trong mắt đỏ một màu, vô cùng mệt mỏi, lại không dám nhắm mắt lại, bởi vì nhắm lại nàng sẽ nhìn thấy được hình bóng Lâm Duẫn Nhi, nàng một chút cũng không muốn nhớ đến.

Chẳng trách được, thế gian đều nói nữ nhân vô dụng, luôn xử trí theo cảm tính, xem ra không phải không có đạo lý.

Lâm Duẫn Nhi, cuối cùng ngươi cũng có thể một lần biến Trẫm thành một nữ nhân vô dụng rồi.   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro