Chương 12: Truy hung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý gia doanh địa, Càn Dương sơn.

Khuôn mặt Lý Khả Pháp u ám, nhìn khắp lều trại. Các nha dịch của Thủy Ngưu huyện đang bận rộn, ngỗ tác đang kiểm tra những bộ xương dưới đất.

Hắn là phụ thân của Lý Tiêu Đỉnh, huyện thừa của Thủy Ngưu huyện. Lý gia thế lực lớn, mọi việc lớn nhỏ trong huyện đều do hắn quyết định, huyện lệnh chỉ là bù nhìn.

Hắn có ba nữ nhi và chỉ có một nhi tử duy nhất, nhưng giờ nhi tử hắn đã chết rồi!

Hắn nhận được tin từ Đinh gia liền vội vã đến đây, phát hiện nhi tử đã bị tà vật ăn thịt, chỉ còn lại bộ xương trắng!

Kể cả bảy cẩm y vệ đi theo Lý Tiêu Đỉnh cũng đều bỏ mạng trong miệng tà vật!

“Đại nhân, thuộc hạ đã hỏi thăm người Đinh gia, Đinh gia không có vấn đề gì.”

Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước nhanh đến, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, vai rộng, mặc áo đỏ, đội mũ quan, sau lưng đeo một loại vũ khí kỳ lạ, giống như trường thương nhưng không phải trường thương, một đầu có lưỡi thương, đầu kia có ba ống hàn lại với nhau, giống như một cái búa.
Vật này gọi là Tam Nhãn Hỏa Súng, uy lực rất lớn, còn mạnh hơn cả pháp thuật thông thường. Trong ống sắt đen nhét đầy thuốc nổ, diêm tiêu và phích lịch tử, châm lửa sẽ bùng nổ sức mạnh như sấm sét, phích lịch tử bắn ra như tên nhọn trong vòng trăm bước, gây thương tích từ xa!

Phích lịch tử là một loại đạn chì, hình tròn, mười viên nặng một lạng, rỗng ruột, bên trong nhồi đầy thuốc nổ, khi trúng mục tiêu sẽ phát nổ, uy lực cực lớn.

Người này là điển sử nha môn Thủy Ngưu huyện, Gia Cát Kiếm, một người rất có năng lực, đáng tiếc xuất thân không tốt, chỉ có thể làm điển sử ở nha môn huyện.

Gia Cát Kiếm cúi người nói: “Chiều hôm qua, tứ tiểu thư Đinh gia phái một nha hoàn tên Tử Ngạc đến, định liên lạc tình cảm hai nhà, thân thiết hơn, không ngờ trời sắp tối mà Tử Ngạc vẫn chưa về, vì lo lắng Tử Ngạc xảy ra chuyện nên lại phái người đến, lúc này mới phát hiện lều trại xảy ra chuyện. Nhưng lúc đó trời đã tối, bọn họ chỉ đành rút về lều trại Đinh gia, khiến thi thể công tử bị yêu ma và dã thú tàn phá.”
Lý Khả Pháp lạnh lùng nói: “Ý ngươi là, con ta không phải chết dưới tay yêu ma?”

“Công tử là bị người ta gϊếŧ.”

Gia Cát Kiếm nói, “Thuộc hạ đã kiểm tra kỹ lưỡng, từ hiện trường xem ra, kẻ ra tay không sử dụng pháp thuật, cũng không sử dụng phù văn, mà dựa vào một con dao nhỏ và quyền cước, trong thời gian ngắn ngủi một hơi thở dã gϊếŧ chết chín người. Trong một hơi thở hắn tổng cộng ra tay mười ba lần, người bị thương nhiều nhất cũng chỉ trúng hai chiêu của hắn.”

Hắn quan sát cực kỳ tỉ mỉ, tuy Lý Tiêu Đỉnh và những người khác chỉ còn lại xương cốt, nhưng hắn vẫn từ những dấu vết trên xương cốt và dấu chân trên mặt đất mà phán đoán được Trần Thực ra tay bao nhiêu lần.

Lý Khả Pháp mặt trầm như nước, hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Hắn ra tay mười ba lần, trong quá trình gϊếŧ chín người, tất cả mọi người ở hiện trường đều không kịp thi triển pháp thuật. Thậm chí còn chưa chuẩn bị xong pháp thuật đã bị hắn gϊếŧ chết.”
Gia Cát Kiếm tiếp tục nói, “Người này dáng người không cao, chỉ khoảng năm sáu thước, nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng, khỏe mạnh, trong vòng một trượng, quyền cước của hắn có thể trong nháy mắt lấy mạng người! Nắm đấm của hắn có thể trực tiếp nghiền nát xương cốt!”

Lý Khả Pháp cau mày, tu sĩ luyện thể không nhiều.

“Có thể dùng Lực Sĩ phù để có được thân hình cường tráng như vậy.”

Gia Cát Kiếm nói, “Sử dụng Lực Sĩ phù sẽ ngay lập tức có được sức mạnh của Lực Sĩ Khăn Vàng, bộc phát gϊếŧ người, lôi đình vạn quân chỉ ở một cái chớp mắt! Nhưng người này không sử dụng Lực Sĩ phù.”

Hắn chuyển giọng, nói: “Ta đã kiểm tra tro tàn của phù lục, trong lều trại chỉ còn lại hai vết tro tàn của phù lục, hai lá phù này đều là Kim Chung Hộ Thể phù. Và người sử dụng, hẳn là công tử. Cho nên kẻ gϊếŧ người, nhất định là một tu sĩ luyện thể nhỏ con! Hoặc là, một cao thủ tu luyện Kim Đan, muốn che giấu pháp thuật mình am hiểu nên cố ý dùng nắm đấm và đao để gϊếŧ người.”

Lý Khả Pháp cau mày nói: “Người này sau khi gϊếŧ con ta đã lập tức bỏ trốn, biển người mênh mông, làm sao tìm được tên hung thủ này?”

Gia Cát Kiếm nghiêm nghị nói: “Người này đã để lại dấu vết, bởi vì hắn còn mang theo một con chó.”

Lý Khả Pháp sững sờ, hắn không nhìn thấy dấu chân chó trên mặt đất.

Mấy chục nha dịch của huyện nha Thủy Ngưu đều không phát hiện ra dấu chân chó.

“Trên mặt đất có xương bị chó gặm.”

Gia Cát Kiếm nâng một mảnh xương trong lòng bàn tay, nói, “Loại vết cắn này là do răng nanh để lại. Trên bàn còn có một ít bụi chu sa. Vậy thì thân phận của người đến đã rõ ràng, người này nhất định là một phù sư mang theo một con chó đen, công tử mời hắn đến để vẽ phù! Vẽ phù cần dùng máu chó đen, máu chó đen dương khí nặng nhất, là nguyên liệu tốt để mài chu sa. Vì vậy con chó này nhất định là một con chó đen! Người này nhỏ con, lại là phù sư, mang theo một con chó đen, muốn tra ra thân phận của hắn cũng không khó.”

Lý Khả Pháp nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, người phù hợp với thân phận này thực sự quá ít.

“Còn một cách nữa, đó là gọi hồn nhi tử ta, hỏi ra hung thủ thật sự.”

Lý Khả Pháp nói, “Ngươi đi chuẩn bị một ít Chiêu Hồn phù, chuẩn bị chiêu hồn. Ta cũng muốn gặp con ta…” Nói xong, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Gia Cát Kiếm do dự một chút, nói: “Đại nhân, thuộc hạ vừa rồi đã tự tiện chiêu hồn một lần. Không thể gọi hồn công tử…”

Lý Khả Pháp sững sờ, không hiểu nhìn hắn.

Gia Cát Kiếm cẩn thận nói: “Không chỉ không thể gọi hồn công tử, quỷ hồn của những người khác cũng không thể gọi ra. Những người chết dưới tay phù sư này, hồn phách đều biến mất.”

Lý Khả Pháp sững sờ đứng đó, thần thái khá bi thương: “Hồn phách con ta biến mất? Người này khi gϊếŧ người, còn có thể ăn hồn phách con ta hay sao?”

Gia Cát Kiếm suy nghĩ một chút, nói: “Thuộc hạ có một suy đoán, đó là người này nhất định có tà túy trên người. Chỉ có tà hoặc túy mới có khả năng ăn quỷ hồn. Phù sư này, có thể nuôi tà túy, cũng có thể bị tà túy nhập vào.”

Loại chuyện này trước đây cũng đã từng xuất hiện, tà túy nhập vào người, trà trộn vào thôn trấn ăn thịt người, có thể trong vòng vài ngày đã ăn hết người trong một trấn!

Lý Khả Pháp thở ra một hơi trọc khí, nói: “Gia Cát điển sử, chuyện bắt tên phù sư nhỏ con mang theo chó đen này giao cho ngươi. Đừng gϊếŧ hắn, ta nhất định phải tự mình thẩm vấn hắn, tự mình mổ ngực móc tim hắn ra, tế vong linh con ta trên trời!”

Gia Cát Kiếm cúi người nhận lệnh, truyền lệnh xuống, cho nha dịch đến các ngã tư đường, trạm dịch, thôn xóm, tìm kiếm phù sư mang theo chó đen.

Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn, như thường lệ, gia gia đi nấu thuốc sắc thuốc, Trần Thực uống thuốc ngâm thuốc. Đến đêm khuya trong giấc ngủ, đột nhiên, Trần Thực chỉ cảm thấy tim đập một trận, lập tức bị cơn đau thấu tim đánh thức!

Căn bệnh đau tim của hắn lại tái phát rồi!

Từ khi hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, những ngày này không còn mắc phải căn bệnh này nữa, không ngờ lần này lại đến dữ dội như vậy!

Ngũ chỉ quỷ thủ màu xanh trên ngực siết chặt lấy tim hắn, khiến cơ ngực hắn co rút, tim như muốn nổ tung!

Trần Thực run rẩy, co giật, toàn thân cứng đờ, gân xanh nổi lên, đau đến mức không thở được, mặt nha nh chóng đỏ bừng!

Sắc đỏ dần chuyển sang tím.

Hắn không thể mở miệng, không phát ra được âm thanh nào, không thể kêu cứu gia gia!

Qua một lúc lâu, Trần Thực mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả chăn màn mới thở ra được hơi đầu tiên.

Nhờ vào luồng khí này chống đỡ, hắn như nắm được một tia hy vọng sống, vội vàng vận dụng Tam Quang Chính Khí Quyết, dốc toàn lực đối kháng với quỷ thủ màu xanh đang nắm chặt trái tim mình!

Mãi đến nửa đêm, hắn mới áp chế được quỷ thủ màu xanh.

Quỷ thủ xanh cắm sâu vào ngực hắn, từ từ mở ra, cơn đau dần dịu đi.

Trần Thực vẫn còn sợ hãi, lần này quỷ thủ xanh siết chặt trái tim hắn mạnh hơn, lâu hơn bất cứ lần nào trước đây. Nếu không phải vì kịp thở ra hơi đầu tiên, có lẽ hắn đã chết vì đau đớn ngay trên giường rồi!

“Chẳng lẽ lúc ban ngày ta gϊếŧ Lý Tiêu Đỉnh tiêu hao quá độ, thân thể không áp chế được Quỷ Thủ Ấn, nên mới bộc phát ra tật xấu này?”

Trần Thực cẩn thận suy nghĩ, lúc mình gϊếŧ Lý Tiêu Đỉnh cùng đồng bọn, quả thực cảm thấy một cơn đói dữ dội, xem ra là do tiêu hao quá nhiều.

“Thuốc của gia gia có thể kìm hãm Quỷ Thủ xanh, nhưng dường như hiệu quả ngày càng giảm, chỉ có Tam Quang Chính Khí Quyết mới còn tác dụng. Mình phải nhanh chóng đến lăng mộ Chân Vương lần nữa, lấy được toàn bộ Tam Quang Chính Khí Quyết!”

Tam Quang Chính Khí Quyết là công pháp duy nhất mà hắn có được hiện tại có thể áp chế Quỷ Thủ xanh, là phao cứu mạng duy nhất của Trần Thực.

“Chỉ là muốn có được Tam Quang Chính Khí Quyết, nhất định sẽ kinh động đến Quỷ Thần Lĩnh Vực.” Trần Thực cau mày.

Lần trước hắn có thể đi xa như vậy là nhờ linh lực từ thịt khô mà Triệu Nhị cô nương cho, bây giờ không có thịt khô, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình. Với thực lực hiện tại của hắn, e rằng vẫn không thể đến trước bia đá trước khi Quỷ Thần Lĩnh Vực trong lăng mộ Chân Vương mở ra.

“Ta phải đến miếu hoang tu luyện một thời gian để cơ thể khỏe hơn trước khi khám phá lăng mộ Chân Vương mới được!” hắn quyết định, sau đó mới đi ngủ.

Cuộc sống của Trần Thực lại trở về như ngày xưa, dậy sớm ăn cơm, đánh nhau với bầy chó trong thôn, trộm dưa hấu, cúng tế can nương, nghe thư sinh quỷ giải đáp thắc mắc rồi lên núi hoang vào ngôi miếu đổ nát tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, tối về nhà uống ngâm trong bồn.

Hôm ấy, Trần Thực vừa mới đi tế bái can nương ở ngoài thôn, đang nghe Chu Tú Tài giảng kinh thì bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập. Một hàng hơn mười tên nha dịch phi ngựa như bay từ đường cái tới, bụi tung mù mịt như sương khói, hướng về phía Hoàng Pha thôn.

“Lại là Lục Phiến Môn!”

Trần Thực hiếu kỳ nhìn quanh, nghi ngờ nói: “Lục Phiến Môn của Tân Hương huyện không phải đã bị can nương ở Phương Điện thôn gϊếŧ sạch rồi sao?

Nhắc tới cũng lạ, tin tức về túy quỷ tân nương từ đêm đó hoàn toàn biến mất. Ngôi miếu hoang mới xuất hiện trên núi cũng không ai hỏi đến. Thậm chí, việc ba mươi người của Lục Phiến Môn bị gϊếŧ cũng không có bất kỳ tin tức nào, thật là kỳ quái.

Trần Thực vốn luôn lo lắng bất an về việc gϊếŧ Lý Tiêu Đỉnh, sợ bị người ta điều tra ra. Nhưng chuyện này dường như cũng chìm vào quên lãng, không có bất kỳ tin tức gì.

Chu Tú Tài cười lạnh: “Có gì lạ đâu? Cái gọi là Lục Phiến Môn, chẳng qua là giấy lau mông trong nhà xí, chỉ là vật tiêu hao thôi. Những tú tài nghèo kiết xác như thế này, Tây Ngưu Tân Châu mỗi năm đều có thêm hơn trăm vạn, chết vài chục cũng chẳng sao, chỉ cần huyện lão gia hạ bảng thì sẽ có không biết bao nhiêu tú tài chen lấn vào.”

Trần Thực biết hắn nói không sai, tu sĩ sau khi thi đỗ tú tài, nếu không thi đỗ cử nhân cũng chỉ có thể đi khắp nơi kiếm sống, nha dịch của huyện nha dù sao cũng là công chức của Đại Minh, chỉ cần có chỗ trống, tú tài cũng sẽ tranh nhau vào.

“Hí——”

Mười mấy tên nha dịch bỗng nhiên ghìm ngựa, người dẫn đầu xuống ngựa, bước nhanh đến sườn dốc, cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta là điển sử Thủy Ngưu huyện, Gia Cát Kiếm, ngươi tên gì?”

“Thành Thực.”

“Thành Thực tiểu huynh đệ, ta muốn hỏi một chút, Hoàng Pha thôn có một phù sư tên Trần Dần Đô không?”

Trần Thực chớp mắt, nói: “Có một người tên Trần Dần Đô. Ngươi tìm hắn có việc gì?”

Gia Cát Kiếm cười rạng rỡ: “Trần Dần Đô này cao bao nhiêu?”

Trần Thực nói: “Cao gần bằng ngươi.”

Gia Cát Kiếm khẽ nhíu mày, mấy tên nha dịch phía sau xôn xao: “Đại nhân, xem ra án không phải do Trần Dần Đô làm rồi. Giờ làm sao?”

“Mấy ngày nay chúng ta chạy khắp các thôn gần đây, các huyện lỵ cũng đã phái người đi, tên phù sư gϊếŧ người kia chẳng lẽ còn biết bay hay sao?”

Gia Cát Kiếm cũng có chút đau đầu, mấy ngày nay hắn đi khắp nơi điều tra, các huyện lỵ và trấn nhỏ đều không tìm thấy người khả nghi, vốn tưởng ở thôn quê sẽ có, nhưng tìm khắp các thôn lớn nhỏ đều không tìm được phù sư thấp bé có con chó đen.

“Chẳng lẽ ta tìm sai hướng?”

Hắn đang định quay về thì bỗng thấy một con chó đen lớn chạy lon ton, leo lên sườn dốc, ve vẩy đuôi với tiểu nam hài dưới gốc cây.

Con chó đen có vẻ ngoài hiền lành, trông như đang cười.

Tiểu nam hài dưới gốc cây ngẩng đầu cười nói: “Điển Sử đại nhân, gia gia gọi ta về nhà ăn cơm rồi.”

Gia Cát Kiếm gật đầu, nhìn tiểu nam hài và con chó đen rời đi, trong đầu đột nhiên như có tiếng sấm.

“Kẻ gϊếŧ người, nếu không phải là một người lớn nhỏ con, mà là một đứa trẻ thì sao? Một hài đồng phù sư có thân thể cường tráng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro