Chương 20: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Từ tỉnh thành tới? Tìm Triệu cô nương mất tích?”

Trần Thực bỗng nhớ tới thiếu nữ áo tím năm xưa bị hắn lừa đến lò nung, biến thành đồ sứ.

Tân Hương tỉnh Triệu gia, rốt cuộc cũng tìm tới.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, thiếu nữ kia ra ngoài là có thể mang theo mười mấy cẩm y vệ, địa vị ở Triệu gia chắc hẳn không tầm thường, nàng ta mất tích hơn mười ngày, Triệu gia sao có thể không phái người tìm kiếm.

“Nói cũng lạ, trước kia ta lừa không biết bao nhiêu kẻ đến lò nung, chết hơn phân nửa, sao chẳng có ai tìm đến?” Trần Thực thầm nghĩ.

Hắn gạt bỏ tạp niệm, hỏi tiếp: “Vị phù sư tuổi tác đã cao kia, tối đó tá túc ở gian nhà hoang Điền gia?”

Tam Vượng lắc đầu: “Hắn ngủ trong miếu của can nương ta.”

Trần Thực nhìn về phía miếu thờ giữa làng, trầm giọng: “Tá túc trong miếu à…”

Vật cúng trong miếu đã vơi đi nhiều, tên thần tướng mập mạp kia đã ăn hơn phân nửa số đồ cúng, để lộ nửa thân trên như núi thịt.

Trần Thực thu hồi tầm mắt, lấy ra mấy thỏi bạc vụn Tam Vượng đưa cho mình, xoay xoay trong lòng bàn tay một lát, nặn ra một khối nặng chừng một lượng đưa cho Tam Vượng.

Tam Vượng khó hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Ngươi cầm số bạc này đi lo liệu hậu sự cho tám quan tài kia, còn có ba đứa nhỏ nữa, mua thêm ít quan tài, cũng an táng cho tử tế.”

Trần Thực nhìn về phía cổng làng, nói: “Lấy thêm cho ta hai cái ghế đặt ở cổng làng, ta đợi người.”

Tam Vượng tuy không hiểu dụng ý nhưng vẫn nghe theo đi lấy hai cái ghế tới.

Trần Thực đến cổng làng, lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế, nói với Hắc Oa ở bên cạnh: “Phú Quý là bằng hữu của ta, là bằng hữu duy nhất còn sống của ta, hắn bị thương nặng như vậy, ta không thể không quan tâm. Tên phù sư hại ấy bị ta làm đổ dầu đèn, phá hỏng mất chuyện tốt của hắn, chắc chắn hắn sẽ tức giận đến cực điểm, ắt sẽ quay lại tìm ta báo thù.”

Hắc Oa vẫy đuôi, tỏ ý tán đồng.

Trần Thực nói: “Tên phù sư này rất lợi hại, chỉ e là còn mạnh hơn cả gia gia. Gia gia đã già, công lực không bằng ngày trước, có lẽ không phải là đối thủ của hắn.”

Hắc Oa do dự một chút, rồi không vẫy đuôi nữa.

Nếu Trần Thực trông thấy cảnh gia gia bay ra ngoài vào ban đêm, chắc đã không nói như thế.

Trần Thực tiếp tục nói: “Đúng lý ra ta không nên tự đại ngồi đây chờ hắn, ta phải lập tức bỏ đi, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Có đúng không?”

Hắc Oa nghiêm túc gật đầu.

Tên phù sư kia quá mức nguy hiểm, có thể điều khiển phù chú từ xa hóa thành phù quái, tranh đấu với Trần Thực, thậm chí áp đảo Trần Thực.

Nếu Trần Thực không bố trí Ngũ Nhạc Trấn Trạch phù từ sớm, chỉ e đã bỏ mạng trong miệng phù quái!

Nếu đối đầu chính diện với tên phù sư này, tất nhiên càng thêm hung hiểm.

Trần Thực nói tiếp: “Hắn nổi giận lao đến, chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn, phù lục của hắn quỷ dị như thế, ta tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Vì vậy bỏ chạy rõ ràng là sáng suốt.”

Hắc Oa vừa gật đầu vừa vẫy đuôi.

“Nhưng mà, làm như vậy là không đúng!”

Trần Thực đột nhiên lớn tiếng: “Hắc Oa, làm như vậy là không đúng, phải không? Giết bốn đứa trẻ chỉ để luyện chế cái dầu đèn chó má gì đó, rõ ràng là không đúng, phải không? Chẳng lẽ thế gian này không cần công bằng hay sao? Ta cho là cần! Cần phải có người đứng ra, lớn tiếng nói làm như vậy là không đúng! Cho nên, ta không thể đi.”

Hắn nhìn đôi bàn tay của mình, hạ giọng: “Ta không thể đi, ta đi rồi, tên phù sư kia vẫn sẽ quay lại, vẫn sẽ bắt đi Phú Quý. Ta không thể đi, ta phải ở lại đây đợi hắn. Chắc chắn ta không đánh lại hắn, nhưng mà… phải có người làm điểm gì đó vì chuyện này, phải có người mà trả giá điểm gì đó vì chuyện này!”

Hắn rất kích động, trong lòng vẫn còn một luồng khí nóng chưa tan.

Hắn rất muốn xông lên, hung hăng đánh đập tên phù sư kia, cho đến khi đánh chết lão mới thôi!

Ngươi không đánh chết ta, ta sẽ đánh chết ngươi!

Hắc Oa do dự một chút, không khuyên can Trần Thực.

Nó biết tính cách của Trần Thực, bề ngoài trông có vẻ lanh lợi, nhưng thực ra tính tình cực kỳ cứng đầu, cực kỳ bướng bỉnh.

Sinh ra đã như một con lừa, đã nhận định việc gì thì dù sống hay chết cũng không chịu quay đầu.

Hắc Oa rất yên tâm, dù sao Trần Thực cũng đã để lại thư cho gia gia, gia gia trở về nhà thấy thư, sẽ lập tức đuổi đến thôn Hoàng Dương.

Đến lúc đó đã có gia gia đối phó với tên phù sư cao tuổi kia.

Một bên khác, trong một doanh trại ở chân núi phía tây Càn Dương sơn cách đó mấy chục dặm, đột nhiên một trướng bồng bị xốc lên, một lão già tóc hoa râm giận dữ bước ra, chân buộc Giáp Mã phù, lập tức rời khỏi doanh trại.

“Tên tiểu tử khốn kiếp, dám làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Lão già tóc hoa râm tức giận không thể kiềm chế nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vất vả lắm mới luyện được Tục Mệnh đăng, chỉ còn thiếu một đồng tử nữa là thành công, lại bị ngươi phá hỏng, tuyệt đối không thể tha cho ngươi! Hủy dầu đèn của ta, giẫm nát tiểu đỉnh của ta, nếu ta không luyện ngươi thành dầu thắp, coi như ta sống uổng bảy mươi năm!”

Hắn phát động Giáp Mã phù, chỉ thấy gió nổi lên dưới chân, thân hình bỗng nhiên được nâng lên cách mặt đất ba bốn tấc!

“Thiết Bút Ông, ngươi định đi đâu vậy?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên gọi lão, lão già tóc hoa râm vội vàng quay đầu lại, không dám chậm trễ, cười nói với người đến: “Triệu quản sự có điều không biết, ta đến vùng quê điều tra vụ nhị tiểu thư mất tích, nhân tiện luyện cho mình chút đồ tốt, định dâng lên lão gia, cầu xin được thăng chức. Nào ngờ hôm nay bị một tên tiểu phù sư quê mùa phá hỏng chuyện tốt của ta, vì vậy ta định đi tìm hắn tính sổ.”

Người đến là một nam tử trung niên phúc hậu, tay đeo nhẫn ngọc bích, hông đeo ngọc bội, chính là Triệu Minh – quản gia của Huyền Anh phủ Triệu gia ở tỉnh Tân Hương.

Triệu Minh phe phẩy quạt xếp, liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Dâng lên lão gia, chẳng lẽ là Tục Mệnh đăng? Ngươi lại định hại người. Thiết Bút Ông, lão gia coi trọng ngươi, là coi trọng ngươi tinh thông các loại pháp thuật, giỏi vẽ các loại phù lục, chứ không phải tài nịnh hót của ngươi! Tục Mệnh đăng này hại mạng người, nếu bị ngươi luyện thành, người ngoài còn nói xấu Triệu gia ta. Ngươi đã hại bao nhiêu người rồi?”

Thiết Bút Ông không dám giấu giếm, thành thật nói: “Chỉ hại bốn người thôi.”

Triệu Minh tức giận nói: “Bốn mạng người này, người khác sẽ không tính lên đầu ngươi mà tính lên đầu Triệu gia ta! Thôi được rồi, ngươi đừng luyện nữa. Lần này chúng ta đến đây là để tìm nhị tiểu thư, không phải để luyện Tục Mệnh đăng. Lần trước ngươi nói luyện Sưu Hồn phù, Sưu Hồn phù đâu rồi?”

Thiết Bút Ông vội vàng lấy Sưu Hồn phù ra, cười nói: “Sưu Hồn phù đã luyện xong, mời Triệu quản sự xem qua.”

Triệu Minh mở Sưu Hồn phù ra, vừa xem xét vừa nói: “Lão gia cũng rất tin tưởng bản lĩnh của người. Lão gia vốn cho rằng nhị tiểu thư đã chết ở Càn Dương sơn, ngươi lại tính ra được nhị tiểu thư chưa chết, nếu ngươi có thể dẫn ta tìm được nhị tiểu thư, lo gì không có tiền đồ?”

Thiết Bút Ông mừng thầm trong lòng.

Hắn có thể biết được Triệu nhị tiểu thư còn sống không phải do bản lĩnh cao cường, mà là vì hắn muốn chiêu hồn nàng ta nhưng không được, nên mới đoán rằng nàng ta vẫn còn sống.

Triệu Minh trả lại Sưu Hồn phù: “phù chúđã luyện xong, chúng ta lên đường tìm nhị tiểu thư. Chuyện báo thù hãy gác lại đã.”

Thiết Bút Ông vâng dạ: “Ta nhớ rõ mặt tên tiểu tử đó, hắn chạy không thoát được đâu. Ta đã dùng Sưu Hồn thuật tra được vị trí của nhị tiểu thư. Triệu quản sự, có cần gọi thêm người không?”

Ánh mắt Triệu Minh lóe lên: “Người càng đông, công lao càng chia nhỏ.”

Thiết Bút Ông hiểu ý, lấy ra một bộ Giáp Mã phù, ngồi xuống tự tay dán lên chân Triệu Minh, hai người chân đạp gió, mỗi bước dài hơn trượng, men theo sườn Càn Dương sơn đi về phía đông.

Ngoài Hoàng Dương thôn, Trần Thực ngồi im lặng ở cổng thôn, nắng gắt như đổ lửa khiến hắn hơi choáng váng.

May mà thê tử của Tam Vượng sợ hắn đói nên mang cơm ra cho hắn.

Hai năm qua, rốt cuộc Trần Thực cũng được ăn một bữa cơm vừa miệng, cảm động đến rơi nước mắt, không ngớt lời khen ngợi khiến thê tử của Tam Vượng đỏ bừng mặt.

“Đều là đồ của nhà quê, đâu có ngon như lời Trần công tử khen tặng.” Người phụ nữ thật thà cười, tay vân vê tà áo.

Trần Thực ăn uống no nê, dưỡng đủ tinh thần, lại đến cửa thôn chờ đợi.

Chờ đợi suốt buổi chiều, Hắc Oa bỗng sủa lên hai tiếng, lúc này Trần Thực mới đứng dậy đeo hòm sách lên lưng.

Không thể chờ thêm được nữa.

Nếu còn chờ, trời sẽ tối mất, e là không kịp trở về Hoàng Pha thôn.

Hắc Oa phán đoán thời gian xưa nay rất chuẩn, ngoại trừ một lần mặt trời lặn sớm hơn một khắc.

Trần Thực không chào từ biệt người trong thôn Hoàng Dương, cứ thế đi một mạch ra khỏi thôn, tiến thẳng về phía thôn Hoàng Pha.

“Tên phù sư kia không đến, chắc lão ta cũng sợ việc mình dùng hài tử làm dầu thắp bị người ta phát hiện, phá hỏng thanh danh. Hôm nay lão ta không xuất hiện, vậy sau này cũng không xuất hiện nữa.”

Trần Thực nói với Hắc Oa: “Không ngờ lão ta kia còn muốn giữ chút thể diện. Chỉ đáng hận lần này không gặp được lão ta, muốn gặp lại lão ta không biết phải đến năm nào tháng nào.”

Hắc Oa nhanh chóng chạy theo phía sau, càng thêm thong dong.

Trần Thực muốn đánh với tên phù sư kia một trận cho hả giận, nhưng nó thì không muốn.

Nếu Trần Thực có mệnh hệ gì, gia gia còn có thể cứu sống Trần Thực rồi đánh nó một trận hay sao?

Chắc chắn gia gia sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nó!

Trần Thực ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời trên cao vẫn chói chang như cũ, không có chút dấu hiệu gì là sắp lặn.

Với tốc độ của hắn, hoàn toàn có thể về đến nhà trước khi mặt trời lặn.

“Không biết gia gia đã về nhà chưa…”

Trần Thực và Hắc Oa đi được hai ba dặm, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng xé gió, Trần Thực chậm bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người chân đạp gió đi đến.

Trong hai người, một người tuổi tác đã cao, tóc đã bạc trắng, người còn lại tuổi mới trung niên, y phục có phần sang trọng, mỗi bước chân hai người hạ xuống, mặt đất đều nổi lên gió xoáy, nâng thân thể họ lên, khiến cho chân họ không cần chạm đất.

Cứ thế, mỗi bước chân của họ đã vượt qua một trượng, đi đường vô cùng nhẹ nhàng.

“Còn có thể dùng Giáp Mã phù như vậy sao?”

Trần Thực kinh ngạc, dựa người vào ven đường chờ hai người đi qua.

Gia gia vẽ Giáp Mã phù, hắn cũng đứng bên quan sát, đã sớm học được, nhưng từ trước tới nay gia gia vẫn vẽ Giáp Mã phù lên xe gỗ để xe tự đi. Trần Thực chưa từng thấy gia gia buộc Giáp Mã phù vào chân.

“Khuya thế này rồi mà ven đường còn có một đứa trẻ.” Từ xa người đàn ông trung niên đã nhìn thấy Trần Thực, nghi hoặc nói.

Hai người nhanh chóng đến gần, vị phù sư cao tuổi kia chính là Thiết Bút Ông, cười nói: “Giờ này còn chưa về nhà, e là đứa nhỏ này không sống nổi, đáng thương thật. Tiếc là đang vội lên đường, không thể bắt nó về luyện thuốc…”

Lão nói tới đây, đột nhiên nhìn rõ mặt Trần Thực, khẽ thốt lên một tiếng, thất thanh nói: “Là ngươi! Tên tiểu quỷ làm hỏng dầu đèn của ta!”

Trần Thực cũng nghe thấy giọng nói của lão, cảm thấy rất quen tai, trong nháy mắt trợn to đôi mắt.

Hắc Oa cũng nghe được giọng Thiết Bút Ông, hai tai chợt dựng đứng, toàn thân lông đen dựng ngược, cái đuôi trở nên thẳng tắp như một cây gậy sắt đen!

Nó đang định nhắc nhở Trần Thực, thì Trần Thực bên cạnh đã như mũi tên rời cung lao vút đi, nhanh đến mức khiến nó hoa cả mắt!

Trần Thực lao về phía Thiết Bút Ông!

Tựa một con báo đã mai phục từ lâu, chợt vọt ra, một bước đã vượt hơn một trượng, khi bàn chân chạm đất, khí huyết trong người hắn đã dồn xuống lòng bàn chân, chân chạm đất, “bốp” một tiếng, đôi giày cỏ trên chân bị xé toạc, rơi xuống!

Bàn chân Trần Thực phình to hẳn lên, bước thứ hai bước ra, tốc độ càng nhanh chóng, khí thế càng mạnh mẽ, đẩy tốc độ lên đến đỉnh điểm!

Cuồng phong gào thét ập vào mặt, mái tóc được búi gọn gàng cũng bị gió thổi tung, phần tóc phía sau hất ngược ra, kéo thẳng tắp!

Cùng lúc đó, Thiết Bút Ông và người đàn ông trung niên kia cũng đang đi về phía bên này, tốc độ Giáp Mã phù vốn đã nhanh, thêm vào đó Trần Thực lao đến, gần như trong chớp mắt, hai bên đã đối mặt, chỉ còn cách nhau khoảng một trượng.

Trần Thực tung một quyền!

Nắm đấm phá vỡ không khí, gào thét, sắc bén, thậm chí ẩn chứa ma lực như muốn xuyên thủng thủ cấp.

Tốc độ này thực sự quá nhanh, Thiết Bút Ông vừa mới dứt lời “Tiểu quỷ phá hỏng dầu thắp của ta”, nắm đấm của Trần Thực đã đến trước mặt!

Trần Thực ghi nhớ kỹ một điều, đó chính là lời dạy bảo của gia gia.

Hắn không có pháp lực, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể thi triển một pháp thuật tùy ý lấy mạng hắn, nhưng sức lực của hắn rất lớn, cũng có khả năng đánh chết những tu sĩ này!

Gặp nhau trên đường hẹp, muốn chiến thắng, nhất định không thể để đối phương ra tay trước!

Nhưng tốc độ phản ứng của Thiết Bút Ông cũng không thể coi là chậm, lão ta vung tay áo rộng, trong hai ống tay áo, giấy vàng bay ra, là từng lá phù vàng, đã được vẽ sẵn phù chú bay thẳng về phía trước.

Đồng thời sau gáy lão ta, thần quang xao động, Thần Đàn ngưng tụ trong thần quang, thành hình!

Trong Thần Đàn đã mơ hồ xuất hiện hình dáng của Thần Thai!

Chân khí cuồn cuộn chỉ trong nháy mắt đã tràn ra phía sau lão, luồng chân khí này mạnh đến mức Trần Thực chưa từng thấy, thậm chí khiến hắn cảm thấy áp lực cực lớn!

Từ ống tay áo bên trái của Thiết Bút Ông, lá phù thứ nhất bay ra, nghênh đón nắm đấm của Trần Thực, đó là Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân lục, đồng thời, lá phù thứ hai bắt đầu tỏa ra kim quang, đó là Kim Chung phù.

Chỉ cần một trong hai lá phù này được kích hoạt, lão đã đứng ở thế bất bại!

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục chạm vào nắm đấm của Trần Thực, chân phải của Trần Thực đã đến hạ bộ của lão, chân như cung tên vừa được bắn ra, “vút” một cái, đá vào giữa háng!

Sức lực của Thiết Bút Ông như bị rút cạn trong nháy mắt, Giáp Mã phù đang lao về phía trước bị cú này của Trần Thực đá cho dừng lại, ngũ quan vặn vẹo, hai mắt trợn tròn, đau đớn đến mức nghiêng đầu sang một bên, như thể đang hoài nghi cuộc đời.

Nắm đấm của Trần Thực nện lên Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục đang giải phóng uy lực, hung hăng nện lên mặt lão, đánh lão bay ngược ra sau, cơ thể xoay tròn như con quay.

Quản sự của Triệu gia Triệu Minh đứng bên cạnh Thiết Bút Ông cũng phản ứng lại, vội vàng phát động Thần Đàn, điều động chân khí, đang định thi triển pháp thuật, Trần Thực vừa mới đánh bay Thiết Bút Ông, liếc mắt thấy bên cạnh có thần quang lóe lên, không chút do dự bước sang ngang một bước, xoay người, co khuỷu tay trái ra sau, đánh tới vào chỗ tiếp giáp giữa hai xương sườn của Triệu Minh.

Đòn này khiến Triệu Minh thiếu chút nữa tắt thở, thân thể không tự chủ được cúi xuống.

Thân hình gã cao lớn, trong nháy mắt cúi người, bàn tay phải của Trần Thực tràn đầy khí huyết, sưng to như tay gấu, đã chộp lấy cổ họng của gã.

“Rắc!”

Bàn tay có thể bóp nát đá vụn, bẻ gãy sắt thép kia bóp nát yết hầu của Triệu Minh, ghì chặt cổ gã, kéo theo thân thể gã lao về phía trước, đuổi theo Thiết Bút Ông còn chưa rơi xuống đất!

Đầu Triệu Minh hung hăng đập vào đầu Thiết Bút Ông, vang lên tiếng va chạm trầm đục.

Xương sọ Thiết Bút Ông lõm xuống một mảng lớn, phù vàng trong hai tay áo tựa như những con bướm vàng bay ra, kế đó Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân phù, Kim Chung phù, Tinh Cương Ngũ Đấu phù, Lục Hại Thần phù, Bảo Mệnh phù, Hoa Cái Lục… tất cả thần phù, thần lục uy lực đều được kích hoạt tới tận cùng!

Hạ thể Thiết Bút Ông máu tuôn như suối, hai đầu gối nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thấp, dịch não văng tung tóe.

Chỉ trong khoảnh khắc, đủ loại thần quang sặc sỡ bắn ra, ánh sáng các màu hình thành đủ loại đạo pháp hình thái bất đồng, có cái tựa như phù văn bát quái, có cái giống như kim chung, có cái hiện ra lục hại, cũng có lọng che, thần quỷ, ma vật… đủ loại kỳ quái, cùng nhau tuôn ra, chồng chất lên nhau, bảo vệ Thiết Bút Ông ở chính giữa.

Thiết Bút Ông, đã tắt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro