Chương hai mươi:Thử thách (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Giới thiệu nhân vật**

1)Vương Ngạo Song Ngư

-Tuổi:13

-Thân thế:Là cửu hoàng tử Vương Ngạo Song Ngư nước Tề Mạc(cường quốc lớn nhất đại lục Phượng Thiên)

-Nữ giả nam trang.Được đầu thai vào thân hoàng tử ở thế giới cổ đại.Từng là sát thủ hàng đầu.Mang trong mình bộ não với trí óc siêu việt

-Từ nhỏ đã có 'danh' là hoàng tử bao cỏ,ngu học,không biết gì,chỉ suốt ngày quậy phá làm ai cũng đau đầu.Nhưng ở Hàn Lâm viện đã bộc lộ tài năng làm ai cũng ngạc nhiên(thâm tàng bất lộ)

-Là một yêu nghiệt không sai.Là một tiểu hoàng tử thông minh thanh tú(nhìn thấy thế).Thường một thân mặc áo trắng có thêu rồng, đầu búi tóc đội kim quan khảm đá quý tím.Tuổi nhỏ đã có vẻ đẹp nổi danh có một không hai khắp cả lục địa, tóc mai như đao cắt, lông mày như mực vẽ, mặt ngọc môi đỏ, phong thần tuấn lãng, hơn nữa do tu luyện Hỗn Nguyên Thiên quyết, nhiều năm hấp thu tinh hoa của trời đất, đúng là lấy trăng là thần, lấy ngọc làm cốt, lấy băng tuyết làm da, toàn thân linh khí tuyệt thế vô song.Bộ dáng như vậy, quả là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở .



2)Diệp Thiên yết

-Tuổi:17

-Thân thế:???

-Là một người bí ẩn được Song Ngư vô tình cứu qua chuyến dạo chơi.

-Tính tình bất thường.Ngoài lạnh trong nóng.

- Khuôn mặt tuấn mỹ kia, ngũ quan tinh xảo không gì sánh được, giống như mĩ ngọc tỉ mỉ chạm trổ mà thành. Mày kiếm trong truyền thuyết, xéo tới tóc mai.Mũi cao thẳng, lộ vẻ ưu nhã.Thân chuẩn tam giác ngược:vai rộng ngực nở eo thon.Dáng vẻ to lớn của nam tử tinh tế phác họa. Đích thực một người long chương phượng tư, quý khí bức người.

-Mái tóc vàng rực cùng đôi mắt tím như pha lê là điểm nổi bật và quyến rũ nhất của thiên yết.


3)Hàn Thiên Bình

-Tuổi:17

-Thân thế:Đại hoàng tử của Tử La quốc

-Dáng người cao gầy.Là một trong các mĩ nam của Đại lục Phượng Thiên.Khuôn mặt góc cạnh tuấn tú.Mắt đen hẹp dài sắc nét.Mũi cao thẳng,môi đỏ.là một người khá có'tiếng'.

-Tính tình vui vẻ,hay trêu đùa.


4)Đông Song Tử

-Tuổi 17

-Thân thế:Thái tử của Đông Ly quốc

-Người vui vẻ hay cười.Đẹp trai,tuấn tú,là một trong các mĩ nam của địa lục.Là mĩ nhân vô cùng đẹp.Đại mỹ nhân thường một thân xanh nhạt sắc cẩm y sang trọng, đai lưng là tơ lụa hoàng sắc, càng làm tôn lên làn da trắng nõn tựa như bạch ngọc. Ngũ quan khi tách ra mặc dù không thể xem như tuyệt mỹ, nhưng tổ hợp lại tạo nên một dung mạo vô cùng kiều diễm, khiến cho người ta vừa nhìn thấy phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là —— người này rất đẹp! Có thể nói là phi thường xinh đẹp!

5)Chu Ma Kết

-Tuổi 17

-Thân thế:Tam vương gia của Tây Chu

-Là người có tính cách cổ quái.Ăn mặc cũng cổ quái ing~.

-Là mĩ nam với vẻ đpẹ lạnh lùng,ít nói.Là chiến thần của Tây Chu


________________________________________________________________________________

Lễ Tân bảng(Chào đón học viên mới được các chưởng nghị tổ chức)

"Lễ Tân bảng chuẩn bị bắt đầu, xin mời mọi người mau chóng di chuyển sang  Chính lục sảnh"

Ai ai cũng xách một giỏ đồ.Trong đó chứa những món ăn mà họ sẽ dâng lên tiền bối trong lễ ra mắt. Song Ngư nghe nói, nếu món ăn không làm các tiền bối vừa ý, người mới nhập học sẽ phải chịu lăng mạ nặng nề.Song Ngư cũng chẳng quan tâm tới cái trò này lắm.Chỉ là lính cũ bắt nạt lính mới thôi mà.

Song Ngư và Thiên yết đi theo trai bộc, băng qua khoảng sân rộng của Minh Luận đường rồi tiến vào trong Chính lục sảnh. Chưởng nghị ngồi ở đầu phía Bắc của dãy hiên dài, tiếp theo đó là những nho sinh những năm trước. Trai bộc đặt những giỏ thức ăn mới mang đến xuống mặt Chưởng nghị.

Ánh hoàng hôn càng lúc càng đỏ hơn, như báo hiệu mặt trời đang dần dần lặn xuống. Trong ánh hoàng hôn ấy, những nho sinh mới đến đứng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau. Cuối cùng, trai bộc đứng trên bậc đá cạnh Chưởng nghị hô lớn:

"Bắt đầu làm lễ. Tất cả, chào!"

Tất cả nho sinh ngồi trên hiên cũng như nho sinh đứng dưới sân đều đồng loạt cúi chào.

"Mời Diệp Thiên Yết bước lên phía trước!"

Thiên Yết vừa bước lên đứng trước bục đá thì hai trai bộc đứng ở hai bên đưa cho  Chưởng nghị một tờ giấy. Trong đó viết tên phòng Thiên Yết đang ở cả tên và hiệu của chàng nữa.

"Chào!"

Thiên Yết xoay người cúi chào Chưởng nghị, cuối cùng xoay về giữa cúi chào thêm một lần nữa. Sau khi hắn chào đủ ba lần, tất cả nho sinh tiền bối cùng đồng loạt cúi chào hắn. Tiếp theo đó là ba nho sinh mới đến lần lượt thành lễ, và cuối cùng là Song Ngư Đến đây vẫn chưa phải là nghi thức chính, kịch hay còn nằm ở phía sau.

Sau khi dâng đồ xong mọi người lại trở về hàng xếp ngay ngắn.Lúc này,các vị tiền bối sẽ bắt đầu thưởng thức các đồ ăn của các nho sinh vừa mang tới.Sắc chưởng(người phụ trách các hoạt động nội bộ đoàn thể của nho sinh )ngồi bên cạnh Chưởng nghị đột nhiên quát lớn: 

"Ngươi đem cái gì tới đây? Bánh gạo ngải tây?Ngươi xem bọn ta giống mấy con lợn ở nhà ngươi sao?"Hắn ta vừa nói vừa vứt mạnh giỏ bánh xuống.song Ngư quay lại nhìn nhíu mày.Đó là đồ của một vị nho sinh bên Cao trai(một khu nhỏ trong phong Hiền viện mới mở ra để dành cho những vị nho sinh nhà không có quyền có thế nhưng tài cao học giỏi.)

Chiếc giỏ của vị nho sinh đó bị đá ra khỏi hiên, rơi xuống phiến đá bên dưới. Những chiếc bánh gạo ngải tây trong đó bị đổ hết ra đất. Nhìn thấy cảnh ấy, Song Ngư vô cùng tức giận. Nàng biết để có được những thức ăn này phải vất vả mấy ngày trời để có thể chuẩn bị, giờ bị hất ra đất. Song Ngư nhìn vị nho sinh đó đang sợ run cả người nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sắc chưởng.Những tên này...thật hóng hách.

Vị nho sinh đó nói:

"Xin...xin lỗi tại nhà tiểu sinh...chỉ chỉ có vậy..."Người run lên bần bật

Song Ngư khó chịu nheo mắt nói với Sắc chưởng:

"Các huynh không phải là người học đạo thánh hiền sao? Trong số những quyển sách các huynh học, có dòng nào dạy ta được tuỳ tiện vứt đi thức ăn của người nghèo không?"

Những nho sinh ngồi trên hiên bắt đầu xì xào.Thiên Bình ngồi giữa họ có vẻ rất thích thú với cảnh này, hắn lấy quạt che miệng cười.

"Một nữ nhi mạnh mẽ đây. Muốn giấu thân phận nhưng lại phản kháng to lời với những vị Chưởng nghị sao?Quả ăn gan hùm. Cũng phải, đã cải trang nam vào sống trong Hàn Lâm viện cấm nữ này, thì đương nhiên là lớn gan lớn mật."

Sắc chưởng mặt mày đỏ au, đứng dậy quát lớn:

"Hậu bối mà dám dạy dỗ tiền bố sao! Kẻ như ngươi đỗ cả hai kỳ kiểm học (thi võ và thi văn), quả là khiến người muốn nổi điên mà."

Song Ngư lườm lạnh khiến Sắc chưởng im lặng.

Vị nho sinh đứng bên cạnh Song Ngư (người vừa vị Sắc chưởng vứt giỏ bánh) huých huých tay Song Ngư sợ nàng thất thố thì Song Ngư đột nhiên bước lên . Không chỉ Thiên Yết,Thiên bình,vị nho sinh đó mà cả những nho sinh có mặt ở đó đều bất ngờ, hết thảy im bặt. Nàng đến gần bậc đá, quỳ gối xuống trước những chiếc bánh gạo vung vãi. Rồi nàng thổi bụi từng chiếc một, cho lại vào giỏ thức ăn. Đến tận khi nàng nhặt hết tất cả, không ai mở miệng nói tiếng nào. Nhặt chiếc bành cuối cùng lên, Song Ngư thậm chí không thổi bụi mà bỏ vào miệng mình. vị nho sinh đó giật mình chạy đến chỗ chàng, bảo nàng nhổ thứ trong miệng ra.

"Không được ăn. Là lỗi của tôi, huynh mau nhổ ra đi."

Nhưng Song Ngư vẫn tiếp tục nhai ngon lành rồi nuốt hết chiếc bánh. nàng quay sang nhìnnho sinh đó, cười nói:

"Ngon lắm. Những ai không biết được giá trị mồ hôi nước mắt của bách tính thì sẽ không nhận ra được mùi vị này đâu."  

Rồi nàng đứng dậy, xách chiếc giỏ đựng những chiếc bánh đã rơi xuống đất đến để trước mặt Sắc chưởng đã gây sự lúc nãy. Hắn ta thậm chí không dám nhúc nhích.

"Mời huynh dùng thử. Đây chính là mồ hôi nước mắt của bách tính, những người mà một ngày nào đó khi huynh xuất sĩ, huynh sẽ phải chăm lo."

Sắc chưởng không thể nói được lời nào,Chưởng nghị ngồi bên cạnh hắn ta hắng giọng mắng:

"Ăn thức ăn đã rơi xuống đất thì còn gì là thể diện của quý tộc nữa! Ngươi còn không mau vứt hết đi!"

"Tiểu sinh đã bỏ đi cái thể diện quý tộc của mình. Nhưng thay vào đó đã giữ lại được đạo lý làm người. Giữa thể diện quý tộc và đạo lý làm người, nếu nhất định phải bỏ đi một trong hai thứ, huynh sẽ bỏ thứ gì?"  

Từ Chưởng nghị cho đến các nho sinh, không một ai có thể nói lại Song Ngư. Trong lời nói và thái độ nàng có sức mạnh lấn át, khiến họ thẹn quá hoá giận định nổi trận lôi đình. Đúng lúc ấy, Thiên Bình từ đầu vẫn chỉ ngồi im tại chỗ xem chuyện vui, đột nhiên nhoẻn cười lên tiếng:

"Cậu mang lại đây đi. Để ta cũng ăn thử một lần cho biết vị mồ hôi và nước mắt của bách tính là như thế nào."

Song Ngư mang chỗ thức ăn lại chỗ Thiên Bình. Thiên Bình vẫn tiếp tục cười như không có chuyện gì, lấy ra một chiếc bánh, ăn rồi nói:

"Vị ngon thế này, đừng nói là rơi xuống đất, cho dù là rơi xuống mương tôi cũng sẽ ăn."

Sau đó,thiên Yết cũng tách khỏi hàng đi về phía Song Ngư không nói không rằng cũng cầm một chiếc bánh lên ăn rồi gạt gật đầu.

Vì thái độ đó của Thiên Bình,Thiên Yết những nho sinh khác đều đổ dồn ánh mắt oán giận về phía hai người. Thiên Bình lại dùng quạt che miệng, nở nụ cười khó hiểu:

"Kịch hay còn ở phía sau. Các huynh cứ dây dưa lãng phí thời gian thế này sao? Mặt trời đã lặn mất rồi kìa."

Lúc này hoàng hôn đã tắt, bóng tối lạnh lẽo bắt đầu phủ xuống. Đúng như lời Thiên Bình, họ không thể để phí thời gian được nữa. Lấy danh nghĩa tiền bối khoan dung hậu bối, mỗi người ăn một chiếc bánh gạo ngải trong giỏ thức ăn của Thiên Bình.

"Phần thử thách sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"

Nghe tiếng hô của trai bộc, các tân nho sinh đều quay về chỗ đứng ban đầu. Trên hiên, các nho sinh tiền bối cũng thay đổi chỗ ngồi. Chưởng nghị ngồi giữa hàng hiên tiếp đó là vài Sắc chưởng ở hai bên.Chưởng nghị nói lớn:

"Khuyết hý bắt đầu!"

Các tân nho sinh ai nấy đều mở to mắt kinh ngạc. Sao đột nhiên lại bắt đầu Khuyết hý? Khuyết hý là trò chơi mô phỏng chuyện triều chính, đặt Chưởng Nghị vua, là một trong những trò chơi phổ biến của nho sinh Phong Hiền viện.  Chưởng nghị đang ngồi ở giữa chính là vua, . Điều cơ bản nhất của trò chơi này là phải phục tùng vô điều kiện lời nói của người đóng vai vua. Chưởng nghị lên tiếng bảo năm tân nho sinh:

"Các ngươi mau về chuẩn bị quần áo ra ngoài. Không được chậm trễ."

Song Ngư và Thiên Yết chẳng kịp nghĩ ngợi, vội vàng chạy về Đông trai. Người cùng phòng họ vẫn chưa về.Song Ngư và Thiên Yết cởi bộ lễ phục ra treo ngay ngắn lên mắc áo, khoác chiếc áo khoác dài vào rồi cởi mũ chụp trên đầu đặt xuống bàn, đoạn vừa đội mũ sa vừa quay trở lại Chính lục viện

Sau khi tất cả đã đông đủ, Chưởng nghị đứng lên nói dõng dạc như hoàng đế:  

"Mấy người các khanh là những đại thần vừa mới xuất sĩ nhập triều phải không? Đất nước đang gặp cảnh khốn cùng, bách tính kêu than thấu tận trời xanh. Trẫm phong cho những người trẻ tuổi các khanh làm Ám hành ngự sử. Các khanh hãy mau chóng thi hành ngự lệnh được viết trong mật chỉ này."

Trai bộc nhận từ tay Chưởng nghị những phong thư được dán kỹ, rồi bước xuống giao cho từng tân nho sinh. Bên ngoài mỗi phong thư đều có đề tên của người nhận mật chỉ. Chưởng nghị nói tiếp:

"Những ngự lệnh này phải được hoàn thành trước canh ba. Trẫm sẽ chọn ra người hoàn thành ngự lệnh xuất sắc nhất để thực hiện nguyện vọng của người đó, xem như phần thưởng. Còn những ai không hoàn thành được ngự lệnh sẽ phải cởi áo và bị ném xuống suối Phán Thuỷ."

Phải cởi áo sao? Thấy Song Ngư hoảng hốt, mặt mày tái xanh, Thiên Bình nhếch mép cười. Trai bộc nói với những nho sinh mới:

"Khi nào các vị ra khỏi Phong Hiền viện, đến cầu Phán Thuỷ thì có thể mở mật chỉ ra xem. Chúc các vị thành công."

Thiên yết,Song Ngư và các tân nho sinh khác bị lùa ra khỏi Phong Hiền Viện. Trong tay mỗi người đều cầm một phong thư chứa mật chỉ. Có người phàn nàn:

"Cái gì mà Ám hành ngự sử? Sao có thể chơi một trò chơi ấu trĩ thế này kia chứ? Mấy màn thử thách hành hạ này đúng là muôn hình vạn trạng."

Dù nói vậy, nhưng chàng ta vẫn mở phong thư ra đọc. Song Ngư và những người khác cũng vậy. Song Ngư không thể hiểu được nội dung mật chỉ của mình, cô dáo dác nhìn quanh. Nhưng có vẻ như mọi người đều nhận được nhiệm vụ rất dễ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Song Ngư tò mò hỏi:

"Của huynh viết gì vậy?"

"Bảo tôi đi lấy gan bò về, dễ ợt."

Nghe người ấy nói nhẹ bẫng như không, Song Ngư ngạc nhiên hỏi tiếp.

"Sao lại dễ, giờ này huynh biết kiếm gan bò ở đâu ra?"

"Gan bò thì đơn giản thôi mà. Phán thôn ở gần đây có lò mổ rất lớn. Có khi giờ này người ta đang mổ thịt cũng nên."

Việc mổ bò nếu không nhận được sự cho phép của quan phủ thì không được tiến hành, nhưng Phán thôn là ngoại lệ. Ban đầu là để cung cấp thịt bò cho nho sinh Hàn Lâm viện, nhưng bây giờ người ta cũng bán cả cho dân thường. Vì vậy khi nhắc đến Phán thôn, người ta sẽ nhớ ngay đến lò thịt này.

"Còn của những người khác thế nào?"

Các nho sinh khác cũng nói rất bình thản.

"Của tôi cũng dễ. Chỉ cần đi lấy Ngự Tĩnh thuỷ tại giếng nước ở đền Khởi Thánh phía sau Phong Hiền Viện."

"Gì cơ? Ngự Tĩnh thuỷ có phải là loại nước hoàng thượng dùng để uống không? Thứ đó chúng ta làm sao..."Tuy các nàng là con quý tộc quan lại nhưng cũng đâu thể tự do mà lấy.

Thấy Song Ngư ngạc nhiên hỏi, vị sư huynh tận tình giải thích cho cô:

"Không phải đâu. Tuy vào ngày lễ người ta có lấy nước giếng ở đền Khởi Thánh dâng lên hoàng thượng, nhưng thật ra là do nước giếng ở đó vốn rất ngọt mát nên mới có tên gọi là Ngự Tĩnh thuỷ vậy thôi."

Thiên yết nói:

"Tôi thì phải hái hoa đỗ quyên ở thung lũng Hưng Đức. Tuy trời tối thì cũng hơi nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ này không khó."

Song ngư nhìn khó hiểu:

"Thung lũng đó cũng khá xa mà?"

Vị nho sinh khác nói

"Nếu men theo chân núi phía Đông Phong Hiền Viện thì sẽ gần hơn. Sau này nếu có thời gian huynh cũng đến đó chơi thử một lần cho biết đi. Hoa ở thung lũng Hưng Đức có thể coi là một trong kinh đô thập cảnh. Đặc biệt vào mùa hè, hoa sen nở đẹp tuyệt vời."

"Nhưng nơi đó khá nguy hiểm"

Song ngư nuốt nước bọt

"Nếu như không hoàn thành được ngự lệnh sẽ phải chịu phạt thật à?"

"Dĩ nhiên rồi. Mục đích chính của thử thách là để phạt chúng ta mà. Nhưng chỉ bị đẩy xuống Phán Thuỷ, không phải là hình phạt quá tầm thường sao?"

Song Ngư nhìn dòng nước đang chảy bên dưới cầu Phán Thuỷ. Con suối không sâu nên cũng không đến nỗi nguy hiểm. Nhưng chuyện phải cởi áo làm Song Ngư nuốt nước bọt.Lầm đầu tiên nàng cảm thấy thân thế mình có uy hiếp sắp được phơi bày.nàng mặt mũi tái xanh sợ hơn cả chết. Mặt tái xanh như tàu lá chuối, nàng lại nhìn vào mật chỉ một lần nữa. Đầu óc nàng rối bời, chẳng đọc nổi chữ nào.   

"Quân tử của các loài hoa đang được trăm nghìn hoa thơm bảo vệ. Hãy mang chiếc váy lót lụa của nàng về đây."

Ai nấy đều lắc đầu, có vẻ như đều chẳng hiểu gì cả. Một người trong số họ lên tiếng:

"Tôi chỉ hiểu một chỗ. Quân tử của các loài hoa, là hoa sen... "

"Gần đây có nơi nào nổi tiếng về hoa hoa sen không nhỉ? Chiếc váy lót lụa, có khi nào là ám chỉ nhuỵ hoa không?"

"Không phải đâu. Không lý nào họ bắt huynh ấy mang nhuỵ hoa mà không phải cả bông hoa về."

"Ở đoạn cuối có gợi ý này. Hãy tìm ở Phù dung các?Biệt Đường ? Nghĩa là gì đây?"

Đọc xong nội dung mật chỉ cũng chẳng thêm được manh mối gì. Những nho sinh khác đều chúc nhau may mắn rồi đi mất. Nhưng Song Ngư thì cứ đứng mãi ở cầu Phán Thuỷ, đi cũng không được mà về cũng không xong.Song Ngư chán nản, cô nói:

"Ta không hiểu tại sao chỉ có nhiệm vụ của ta là khó khăn thôi."

Thiên Yết từ nãy đến giờ chỉ im lặng, chàng chậm rãi lên tiếng:

"Nhiệm vụ của họ cũng không dễ đâu."

"Huynh nói gì cơ? Sao lại không?"

"Phải đi một mình đến những chỗ vắng vẻ ấy chắc đáng sợ lắm... May mà nơi huynh cần tới còn là những chỗ đông người."

"Không lẽ, huynh sợ ma sao?"

Song Ngư lại mở tờ giấy của mình ra lần nữa, nói:

"Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là đứng đây mà không hiểu nhiệm vụ của mình nói gì."

Thiên Yết như vừa quyết định điều gì đó, chàng gấp tờ giấy của mình lại, cho vào tay áo rồi nói:

"Chúng ta không còn thời gian để đứng đây nữa đâu. Trước hết cứ phải đi xem sao đã."

"Nhưng đi đâu?"

"Ta đến thung lũng  ngươi cũng mau đến Phù Dung các thử đi. Biết đâu khi đến đó ngươi sẽ hiểu được mật chỉ của mình nghĩa là gì."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro