Chương 122: Tính toán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mười ngày sau, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rốt cuộc đi ra Từ phủ.

Lần xuất môn này, mục đích của bọn họ vẫn là sông Tân, xe ngựa đứng ởTừ phủ rất nhanh thì chở bọn họ rời khỏi Từ phủ.

Hạ nhân gác cửa nhìn bọn họ rời khỏi, lập tức đem tin tức này báo cho Từ Vĩ Nghiệp.

Từ Vĩ Nghiệp lúc này quyết định cùng đi nhìn một chút rốt cuộc bọn họ đang bán cái nút thắt gì.

Lời đồn truyền mười ngày nhưng không có một chút động tĩnh, một số hương dân phát hiện bọn người trước kia từ bên ngoài đến trong khoảng thời gian này căn bản không có hành động gì đặc biệt, dần dần sẽ không để ý, cũng không có phản ứng kích động như lúc ban đầu, mọi người chính là nên làm gì thì làm cái đó.

Đến ngày thứ mười một, bọn An Tử Nhiên lại đến lần nữa cũng không có khiến các hương dân bài xích, bất quá lúc này đây bọn họ có chuẩn bị mà đến.

Hương dân ở phụ cận bờ sông Tân là điển hình đại biểu nhất.

Bởi vì bọn họ là nhóm hương dân đầu tiên bị Từ Vĩ Nghiệp mệnh lệnh trồng lúa nước, cho nên mới có tính đại biểu, ở trong lòng các hương dân khác liền có một loại cảm giác để bọn họ trở thành khoe khoang.

Nhưng mà lúa nước không phải nói trồng là có thể trồng, lúc ấy bọn họ vừa mới thu gặt xong lúa nước trong ruộng vẫn chưa tới một tháng, mạ trong ruộng lúa vừa mới gieo trồng tiếp hai mươi ngày, mà thông thường giai đoạn cần phải gieo mạ đủ ba mươi ngày mới có thể nâng cao phần cấy, nếu như trước thời hạn sẽ ảnh hưởng đến cây lúa non, đến lúc đó chất lượng cây lúa rất có thể sẽ thay đổi , thu hoạch càng thiếu.

Vốn là bọn họ đã sống không dễ chịu, Từ Vĩ Nghiệp lại lúc này họa vô đơn chí.

Trong lòng các hương dân đã sớm đối với hắn có bất mãn, thế nhưng e ngại thân phận và địa vị Từ Vĩ Nghiệp ở A Lý Hương, bọn họ căn bản không dám phản kháng, ngay cả nói cũng không dám nói.

Chờ đợi trong mười ngày, không chỉ để giảm bớt cảnh giác của các hương dân, một nguyên nhân khác là vì thăm hỏi tin tức, chỉ có đem tình báo nắm giữ ở trong tay, An Tử Nhiên mới có thể xác định bước kế tiếp phải làm thế nào, sở dĩ bọn Quản Túc mấy ngày này ra ngoài chính là giúp hắn thăm dò việc này, sau cùng mới xác định bờ sông.

Bọn họ đến khiến cho muồi hộ dân ở bờ song chú ý, bất quá không có mấy người dám tới gần bọn họ, đều đứng ở xa xa mà nhìn lại.

An Tử Nhiên để cho Quản Túc mượn danh nghĩa của Từ Vĩ Nghiệp đem bọn họ triệu tập lại, nói có chuyện trọng yếu cần phải tuyên bố, có một số người không tin bởi vì bọn họ không nhìn thấy Từ Vĩ Nghiệp, thế nhưng cũng không lâu lắm, Từ Vĩ Nghiệp len lén đi theo phía sau bọn họ đã bị phát giác, vừa nhìn thấy hắn, các hương dân lập tức tụ tập đến.

Mặt Từ Vĩ Nghiệp đen lại, rốt cuộc phát hiện mình bị tính kế.

Nguyên lai những người này sớm biết rằng hắn theo ở phía sau, không vạch trần hắn là bởi vì chờ giờ khắc này.

Không có hắn, hương dân A Lý Hương là sẽ không dễ dàng tin tưởng một đám người từ bên ngoài đến, từ ban đầu hắn liền có ỷ lại vào chuyện này, không nghĩ tới đối phương từ lâu đã tính toán tốt, trước hành động thần bí xem ra chính là vì dẫn hắn đến đây, thực sự là tính toán giỏi!

Điểm này, nhưng thật ra Từ Vĩ Nghiệp hiểu lầm.

Hành động thần bí là bởi vì không muốn cho hắn biết mới làm như vậy, về phần chuyện dẫn hắn đến đây, căn bản không phải vấn đề gì, Từ Vĩ Nghiệp trời sinh tính đa nghi, lại muốn nắm toàn cục trong lòng bàn tay, cho dù bọn họ không có dẫn dụ hắn, hắn cũng sẽ cùng đến.

"Ngài cũng thật biết nói đùa, ta rõ ràng không có triệu tập mọi người." Từ Vĩ Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười, hắn tuyệt đối không muốn cho kế hoạch của An Tử Nhiên thuận thuận lợi lợi.

Nghe được câu này, các hương dân nhất thời nổi lên xì xào bàn tán.

Từ Vĩ Nghiệp hài lòng nở nụ cười.

An Tử Nhiên không chút hoang mang nói: "Nói đùa sợ là Từ hương trưởng, Từ hương trưởng làm hương trưởng mười năm, tổng sẽ không quên mảnh đất trước mắt người này là của ai, bắt đầu từ thế hệ phụ thân ngươi, A Lý Hương cũng đã được in dấu ba chữ Phó vương phủ, mà ngươi chỉ là một hạ nhân của Phó vương phủ, chủ tử có lệnh, Từ hương trưởng không cần chấp hành sao?"

Thanh âm xì xào bàn tán bên dưới lớn hơn, ở đây còn có mấy hương dân cùng thế hệ với phụ thân Từ Vĩ Nghiệp, vừa nghe được ba chữ Phó vương phủ, bọn họ liền nghĩ tới, không nghe hỏi qua một vòng, cũng biết là chuyện gì xảy ra, trên mặt đều không che dấu được vẻ khiếp sợ.

Mặt Từ Vĩ Nghiệp âm trầm, hắn ở A Lý Hương hô phong hóan vũ nhiều năm như vậy đã sớm quên trên đỉnh đầu hắn còn có một chủ tử có thể tùy thời kết thúc một đời của hắn.

Thấy hắn không có phủ nhận, hương dân bờ sông nhất thời tin bảy phần, bất qua còn có mấy người thần tình có chút hoảng hốt, đột nhiên A Lý Hương "đổi chủ", đối với bọn họ chấn động có chút lớn.

Lợi dụng Từ Vĩ Nghiệp xong hung hăng đả kích hắn một chút, An Tử Nhiên liền không để ý đến hắn nữa, ánh mắt liền dời đến trên người các hương dân thời khắc này đang xao động bất an. Trên người của hắn có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng không phải loại cảm giác làm kẻ khác sợ, bản thân hắn có một bộ túi da tuấn tú, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngược lại sẽ nghĩ hắn là một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, cho nên không chờ hắn mở miệng, các hương dân liền dần dần an tĩnh lại.

Có câu nói như thế này, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.

An Tử Nhiên cái khác có thể không có, thế nhưng tiền lại có rất nhiều, chỉ một sòng bạc Thiên Long liền đã làm cho hắn kiếm bạc gấp mấy lần bán lương thục, những bạc này hiện tại đều tích lũy vì chờ thời khác này.

Đây chính là cái gọi 'người có Trương Lương kế, ta có quá tường thê'

"Có vài người có thể không rõ, vì sao các ngươi đã rất nỗ lực làm việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, bận rộn eo mỏi lưng đau, thế nhưng thu hoạch hàng năm lại luôn luôn ít lại càng ít, dần dần ngay cả ăn no cũng thành vấn đề, đó là bởi vì ruộng của các ngươi thích hợp trồng cây nông nghiệp khác mà các ngươi trồng lên gì đó không thích hợp..."

An Tử Nhiên làm một phen tự giới thiệu, trước, sau đó lại hướng bọn họ trình bày lợi va hại.

Những hương dân này không kém một chút chỉ là vì ấm no mà hai mắt mơ màng, đối với cây nông nghiệp hoàn toàn chưa quen thuộc, thế nhưng cũng không có ít nhất là thật minh bạch, chỉ là bởi vì liên quan đến Từ Vĩ Nghiệp, cho nên bọn họ không dám phản kháng mà thôi, hôm nay An Tử Nhiên nói ra, trong đám người lập tức vang lên một chút âm thanh thật nhỏ.

"Ta hiện tại có một biện pháp có thể giải quyết khốn cảnh bây giờ của các ngươi, bất quá phải xem các vị có nguyện ý không."

Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một đạo âm thanh cười nhạt.

"Biện pháp của ngươi là muốn chúng ta đào hết cây lúa trong ruộng lên, sau đó trồng xuống cây công nghiệp kỳ quái mà ngươi đem tới đúng không? Nói cho cùng vẫn là chính mình, ngươi căn bản không phải thật lòng thành ý muốn giúp chúng ta, người nào không biết các ngươi hướng hương trưởng muốn trăm mẫu ruộng trồng loại đồ vậy này vẫn còn ngại thiếu, cho nên mới đem chú ý đánh đến trên người chúng ta."

An Tử Nhiên theo hướng của âm thanh nhìn sang, phát hiện một người nam tử thấp bé lại hơi mập, nam từ mang trên mặt một tia khiêu khích, vừa nhìn chính là người Từ Vĩ Nghiệp an bài, cố ý mói những lời này chỉ dẫn mục tiêu mọi người suy xét, trong đám người quả thực có người bởi vì lời nói của hắn mà dao động.

"Xin hỏi biện pháp của ngươi là gì?"

Cũng không lâu lắm, một người nam nhân đột nhiên đi tới.

Từ Vĩ Nghiệp nheo mắt lại hướng người nọ nhìn sang, nhìn một cái liền lập tức nhìn ra hắn, hắn chính là A Tề, bởi vì thê tử của hắn bỏ lại hắn và hài tử ly khai A Lý Hương, cho nên ấn tượng Từ Vĩ Nghiệp đối với hắn tương đối khắc sâu, trong mắt thoáng chốc hiện ra một tia quang mang lạnh lùng.

A Tề phảng phất không nhận thấy được, nhìn An Tử Nhiên mắt cũng không chớp.

An Tử Nhiên nhìn hắn một cái mới nói: "Hắn nói không hoàn toàn là sai, ta quả thực muốn làm cho các ngươi đào hết cây trong ruộng lên, nhưng không phải là không có bồi thường, ta biết các ngươi nơi này có những người nhận thầu ruộng còn có một hai năm mới đến kỳ hạn, ta muốn trong khoảng thời gian này kết thúc trước thời hạn, bất quá ta sẽ đem bạc ban đầu các ngươi nhận thầu trả lại cho các ngươi, đương nhiên ta sẽ không ép buộc mọi người, tất cả xem ý nguyện của các ngươi, bất quá..."

"Ha ha, người này rốt cuộc lộ ra chân diện mục, hắn là muốn thu hồi đất trong tay chúng ta, mọi người không nên bị hắn lừa gạt, căn bản hắn không thật lòng."

Nam tử cười lớn một tiếng cắt đứt lời y, lại bắt đầu gây xích mích ly gián.

Bởi vì An Tử Nhiên còn chưa có nói đến trọng điểm cho nên có mấy người bị cổ động, thanh âm nghị luận càng lớn, thẳng đến A Tề mở miệng lần nữa.

"Mọi người an tâm một chút đừng nóng vội, tạm thời nghe vị công tử này còn có gì muốn nói, dù sao quyền quyết định ở trong tay của chúng ta, nghe một chút chúng ta cũng không mất mát gì."

Một số người nghĩ hắn nói có đạo lý, liền an tĩnh lại.

Ánh mắt hung ác của Từ Vĩ Nghiệp và nam tử lập tức bắn về phía A Tề, người này vậy mà nhiều phá hư kế hoạch của bọn họ, lẽ nào hắn bị An Tử Nhiên thu mua rồi phải không?

An Tử Nhiên bình tĩnh nói: "Nguyên nhân tiếp cận người, ta sẽ mời các người giúp ta làm việc, từng tháng ta sẽ phát cho các ngươi ba mươi cân gạo và 20 mươi cân bột mì (1 cân = 0,5kg => 30 cân = 15kg; 20 cân = 10 kg), ngoài ra mỗi người có thể nhận được hai quan tiền (quan tiền: một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi), người làm liên tục hết ba năm, ta sẽ phát cho người đó một miếng đất, miếng đất này sẽ thuộc về người đó vĩnh viễn, không cần lấy lại cách thức nhận thầu, buôn bán toàn bộ các ngươi làm chủ."

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người khó có thể tin nhìn hắn, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy?

"Mọi người không nên bị hắn lừa gạt, hắn nhất định là trước muốn gạt chúng ta đem ruộng giao ra." Tại Từ Vĩ Nghiệp ra hiệu xuống, nam tử thấp bé rốt cuộc phản ứng kịp, thanh âm bén nhọn thoáng chốc phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Không sai, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy!"

Thanh âm xì xào bàn tán liên tiếp vang lên, lúc này đây căn bản không cần hắn kích động, không có bao nhiêu người tin tưởng trên đời có chuyện tốt như vậy, cho nên phản ứng đầu tiên là An Tử Nhiên đang gạt bọn họ.

Thanh âm phụ họa càng lúc càng nhiều, có vài người ánh mặt nhìn về An Tử Nhiên tràn đầy không thiện ý.

Mặt Từ Vĩ Nghiệp rốt cuộc không còn âm trầm, mặt mày đắc ý nhìn về phía An Tử Nhiên, đừng nói là bọn họ, ngay cả hắn cũng không tin.

--------------------------------------------------------------

*Ngươi có Trương Lương kế, ta có quá tường thê.

Trương Lương kế:

Đời nhà Tần, Hàn Quốc có một vị quý tộc tên gọi Cơ Lương. Ông bày mưu ám sát Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa nhưng không thành công, vì để trốn tránh lệnh truy nã, ông đành phải đổi tên thành Trương Lương. Ít có ai ngờ, Trương Lương sau này lại trờ thành trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang.

Tổ Tiên của Trương Lương nguyên là người Hàn trong nước, ở thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, gia tộc ông được Hàn Hậu trọng dụng, về sau nước Tần tiêu diệt Hàn Hậu, Trương Lương bán hết cả gia tài để mưu cầu võ sĩ giúp đỡ, dùng một trăm hai mươi cân sắt đúc thành ám chùy, ý đồ giết chết Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa (nay thuộc huyện Nguyên Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), chẳng ngớ ám chùy lại đánh trúng đoàn xe tùy tùng nên kế hoạch bất thành.

Ngày sau, Trương Lương có cơ duyên được hoàng thạch lão nhân truyền thụ Thái Công Binh Pháp. Ông ngày đêm nghiên cứu, sau nhiều lần phỏng đoán, rốt cuộc cũng đã tinh thông mà trở nên vô cùng túc trí đa mưu.

Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần. Trương Lương cũng tụ họp hơn trăm trai tráng. Tháng 12 năm 208 TCN Trần Thắng bị giết, tướng Tần Gia lập người dòng dõi nước Sở là Cảnh Câu ở đất Lưu làm Giả Vương (vua tạm thời) của nước Sở. Trương Lương muốn đi theo, đi đến giữa đường thì gặp Lưu Bang, bèn theo Lưu Bang. Lưu Bang cho ông làm tướng coi quản ngựa của quân lính.

Ông mấy lần đem Thái Công Binh Pháp ra trình bày với Lưu Bang, được khen ngợi. Vì vậy, ông quyết định theo Lưu Bang, không đến yết kiến Cảnh Câu nữa. Sau khi phò trợ Lưu Bang thành công diệt Tần lập Hán, ông liền hướng Hán Cao Tổ, cũng tức là Lưu Bang chào từ giã.

Sau khi Trương Lương chết, Tây Hán những năm cuối quân Xích Mi khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn. Có người khai quật mộ phần của Trương Lương lên, vừa mở nắp quan tài ra, chỉ thấy một bức hoàng thạch tượng bay lên cao rồi tan biến vào giữa những đám mây, mà trong quan tài cũng không hề tìm được di cốt Trương Lương, chỉ thấy một cuốn văn thư ghi lại mưu lược ngày trước của ông.

Quá tường thê (thang mây):

Quá tường thê xuất hiện vào kỳ Đông Chu xuân thu thời Chiến Quốc.

Tương truyền, có một lần, Sở Huệ Vương phái Công Thâu Ban (Lỗ Ban) chế tạo thang mây (thang dài dùng để công thành hoặc chữa cháy) vối ý đồ tấn công Tống quốc.

Mặc Tử hay tin, vội vàng đi liên tục mười ngày mười đêm đến Sở quốc tìm gặp Công Thâu Ban, nói – "Phương Bắc có người bắt nạt ta, mời ngươi ra tay trừng trị hắn."

Nhận thấy Công Thâu Ban không hề có hứng thú, Mặc Tử liền nói tiếp – "Ta sẽ tặng ngươi thật nhiều vàng."

Công Thâu Ban nghe xong lập tức giận dữ đáp – "Ta chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người."

Mặc Tử lại nói – "Sở quốc đất đai có thừa, nhân khẩu sung túc, vì cớ gì lại muốn chiếm đoạt thêm đất đai? Tống quốc trước nay không hề đắc tội Sở quốc, vì cớ gì Sở quốc lại muốn dẫn quân tiến đánh? Ngươi chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người, cớ sao lại hỗ trợ Sở Vương tiến đánh Tống quốc? Làm thế không phải là tùy tiện giết người sao?"

Công Thâu Ban tuy nghe Mặc Tử nói xuôi tai, nhưng hắn cũng đành bất lực mà đáp trả – "Ngươi nói rất có đạo lý. tiếc rằng ta đã lỡ nhận lời Sở Vương."

Mặc Tử nghe xong lập tức xin Công Thâu Ban dẫn đi gặp Sở Vương.

Mặc Tử vừa gặp được Sở Vương liền hỏi – "Có những người, xe tốt ở nhà không thích ngồi, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp xe hư, vải lụa ở nhà không thích mặc, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp vải bố, cao lương mỹ vị ở nhà không thích ăn, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp cám bã. Dám hỏi Sở Vương, đó là loại người gì?"

Sở Vương đáp – "Đó là kẻ trộm cướp."

Mặc Tử tiếp tục hỏi – "Sở quốc đất đai năm nghìn dặm, Tống quốc đất đai năm trăm dặm, Sở quốc giàu có khắp thiên hạ, Tống quốc hai bàn tay trắng. Đánh Tống quốc, chuyện đó so với chuyện trộm cướp có gì khác nhau?"

Sở Vương lại đáp – "Tuy rằng nói như vậy, nhưng Công Thâu Ban đa giúp ta chế tạo thang mây, ta nhất định phải dùng nó đánh chiếm Tống quốc."

Mặc Tử bất đắc dĩ đành phải thỉnh cầu Công Thâu Ban giả vờ bày ra chiến trận. Được Sở Vương đồng ý, Mặc Tử cởi xuống đai lưng giả làm thành trì, tiếp đó cùng Công Thâu Ban dùng gậy gỗ nhỏ làm vũ khí đấu trận.

Mặc Tử làm người thủ thành, Công Thâu Ban theo đó bày ra chín loại binh pháp công kích, thế nhưng không có loại nào thành công. Đến lượt Công Thâu Ban thủ thành, hắn liền liên tiếp thất bại ba trận mà run tay buông xuống gậy gỗ.

Lúc này Mặc Tử mới nói – "Ta đã phái ba trăm đệ tử sang Tống quốc hỗ trợ, bọn họ mỗi người đều biết được một loại binh pháp của ta."

Sở Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nói – "Ta quyết định không đánh Tống quốc nữa."

Khổng Tử có khả năng nâng cửa thành lên, thế nhưng ông chưa bao giờ hướng về phía mọi người khoe khoang tài năng. Mặc Tử giỏi cả kỹ năng tấn công lẫn phòng thủ, ngay cả Công Thâu Ban cũng phải nghiêng mình bội phục, thế nhưng chưa bao giờ nghe ai nói ông giỏi dụng binh. Bởi lẽ cả Khổng Tử lẫn Mặc Tử đều hiểu rõ một đạo lý – "Thắng lợi nhất thời không khó, cái khó chính là biết cách vĩnh viễn giữ vững giang sơn." – Mà việc đó thì phải biết trọng dụng người tài mới có khả năng làm được.

Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều hữu kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến ngăn cản, nước đến đắp đê.

Câu nói "Ngươi có Trương Lương kế, ta có quá tường thê" chính là mang ý nghĩa như vậy. (Sưu tầm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei