Chương 127 - Rốt cục?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai lão Chu gia dựng dục một nhi tử một nữ nhi, theo thứ tự là Chu Sơn và Chu Lung Linh.

Tuổi tác Chu Sơn và Chu Lung Linh không chênh lệch lớn lắm, Chu Lung Linh là hai lão tại thời điểm Chu Sơn mười tám tuổi sanh, cho nên hai lão Chu gia luôn đem Chu Lung Linh xem thành bảo bối, mặc dù sau đó lại phát hiện nàng là người câm điếc chưa từng thay đổi, nhưng là trừ đi sự thiếu sót này, những thứ khác lại cùng người bình thường không có khác biệt.

Thời điểm Chu Lung Linh bị ép gả cho Từ Vĩ Nghiệp chỉ mới có mười hai tuổi, đến bây giờ đã có chừng sáu năm, thế nhưng năm này nàng cũng mới mười tám mà thôi, thanh xuân đang tươi đẹp, nhân sinh kỳ thực chỉ mới vừa khởi bước, thế nhưng cũng đã thân hãm tù.

Bởi vì chuyện tình của Chu Lung Linh, hai lão Chu gia hầu như quyết liệt cùng Chu Sơn, cự tuyệt nhận lại đứa nhi tử này, đồng thời bắt đầu từ sáu năm trước liền lại không tiếp nhận hắn phụng dưỡng, hai lão dọn ra khỏi Chu gia tại Từ phủ tìm một phòng điều kiện rất kém cỏi để ở, mấy năm nay như một ngày, mỗi ngày nhìn phương hướng Từ phủ, giống như xuyên thấu qua Từ phủ tưởng niệm nữ nhu bị giam cầm bên trong.

Từ Vĩ Nghiệp không để cho hai lão thăm Chu Lung Linh, hai lão cũng chỉ có thể làm như vậy. Sáu năm qua, hai lão một lần rồi một lần tìm tới Từ phủ, thế nhưng mỗi lần đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, bất quá hai lão chưa từng có ý nghĩ buông tha, cho nên cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ đi Từ phủ hỏi một lần, này cũng là nguyên nhân hai lão dọn đến phụ cận Từ phủ.

Bất quá bởi vì hai lão không hề tiếp nhận nhi tử phụng dưỡng cho nên phí tổn cuộc sống của hai lão đều dựa vào hai bàn tay mình làm ra, lần này bởi vì An Tử Nhiên chiêu mộ nhân công, hai lão cũng chạy đến báo danh.

Tuổi hai lạo dày một xấp, thân thể vẫn còn có thể coi là cường tráng, bất quá đối với chiêu mộ lão nhân tuổi lớn từng này, An Tử Nhiên cũng để cho hạ nhân an bài cho lão một ít việc nhẹ.

Ngày này, trong nhà hai lão Chu gia có hai người khách không mời mà đến, hai người ở bên trong một hồi rồi đi, ngày hôm sau hai lão Chu gia trực tiếp đến Từ phủ.

Được biết bọn họ tìm đến cửa, Từ Vĩ Nghiệp tuyệt không ngoài ý muốn, đã sớm thành chuyện bình thường, tinh thần kiên nhẫn của hai lão khiến cho hắn có chút phiền, hết lần này đến lần khác bởi vì bọn họ là phụ mẫu Chu Sơn cho nên không động được.

"Đừng cho họ tiến vào, trực tiếp đánh đuổi."

Từ Vĩ Nghiệp nghĩ đến người Phó Vô Thiên còn ở trong quý Từ phủ của hắn, nếu như bị bọn họ thấy nhất định sẽ hỏi chuyện này, liền để cho hạ nhân thừa dịp bọn hắn phát hiện trước đem người đánh đuổi đi.

Bất quá hắn không nghĩ đến chính là chuyện này vốn chính là An Tử Nhiên trù hoạch, cho nên lúc hạ nhân đi ra ngoài ngan cản người, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên liền 'trùng hợp' đã trở lại.

"Xảy ra chuyện gì?" An Tử Nhiên đi tới trước mặt bọn họ, liếc nhìn hạ nhân trông cửa đầu đầy mồ hôi hỏi.

Hai lão nhân không có hình tượng chút nào ngồi trên bậc thềm Từ phủ, phụng phịu chính là không chịu đi, hạ nhân trông cửa biết bọn hạ là nhạc phụ nhạc mẫu của lão gia, cho nên không đám thật làm bọn họ bị thương.

Nghe thấy câu hỏi của An Tử Nhiên, hạ nhân trông cửa không dám nói ra qua hệ của bọn họ với lão gia, chỉ có thể ấp úng giải thích là người tới gây phiền toái.

"Hắn ta nói bậy, chúng ta là đến tìm nữ nhi Lung Linh, nữ nhi đáng thương của ta sáu năm trước bị Từ Vĩ Nghiệp cưỡng đoạt đi làm thiếp thất, nhiều năm như vậy vẫn không chịu để cho chúng ta gặp mặt, việc này chém ngàn đao không chết tử tế được!" Chu lão phụ lớn tiếng khóc lóc kể đứng lên.

Nghe thấy lời của bà, hạ nhân trông cửa gấp đến độ xoay vòng.

Nhãn thần An Tử Nhiên đông lại, "Bà ta nói có phải là thật không?"

Hạ nhân trông cửa lau mồ hôi, "Cái này..."

Lúc này, Từ Vĩ Nghiệp rốt cuộc vội vã đi tới, vừa nhìn thấy An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, sắc mặt có chút khó coi, thực sự là sợ cái gì sẽ đến cái đó.

"Từ Vĩ Nghiệp, ngươi đem nữ nhi trả lại cho chúng ta!"

Hai lão Chu gia thấy hắn rốt cuộc chịu đi ra, nhất thời phẫn nộ cặp mắt đỏ lên, lần này cũng không phải diễn trò, là thật sự thống hận Từ Vĩ Nghiệp, là hắn hủy đi nữ nhi của bọn họ.

Từ Vĩ Nghiệp ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó đối An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên nói: "Việc nhà, để các ngài chê cười."

"Không giống như là việc nhà đi, bọn họ nói Từ hương trưởng cưỡng đoạt dân nữ."

An Tử Nhiên há có thể bỏ qua cho hắn, lời vừa ra khỏi miệng liền cho thấy lập trường y chuẩn bị nhúng tay vào chuyện này, nhưng lại ám chỉ hắn cưỡng đoạt dân nữ là muốn chịu tai họa tù giam, nhất thời làm hắn đen mặt.

Biểu tình Từ Vĩ Nghiệp cứng ngắc: "Vương phi không nên bị lời nói của bọn họ lừa gạt, ta cũng không có cưỡng đoạt dân nữ, hai bên ngươi tình ta nguyện, lúc đầu là nữ nhi của bọn họ tự mình đồng ý muốn gả cho ta, chuyện này nhi tử của bọn họ có thể làm chứng."

Chu lão phụ cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không có cưỡng đoạt Lung Linh làm thiếp thất của ngươi, vì sao sáu năm qua vận không chịu để cho chúng ta gặp Lung Linh, nếu không phải ngươi chột dạ, ngươi phải dùng tới phòng ngự sâu như vậy sao?"

"Đây là hiểu lầm... Thân thể Lung Linh luôn không tốt."

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đều ở, Từ Vĩ Nghiệp càng thêm không muốn để cho bọn họ nhìn thấy Chu Lung Linh, hắn không hy vọng phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Chu lão phụ tiếp tục cười nhạt: "Thân thể nữ nhi của ta có tốt hay không, ta đây làm nương thế nào không biết, trước lúc xuất giá vẫn luôn thật tốt, thế nào đến Từ phủ rồi thân thể liền không tốt, hơn nữa còn là sinh bệnh liên tục sáu năm? Từ hương trưởng nói lời này cũng không cảm thấy xấu hổ sao?"

Từ Vĩ Nghiệp bị bà nói xong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn là cắn chặt, bất quá nếu như hắn biết động tác kế tiếp của Chu lão phụ, hắn nhất định sẽ hối hận không có lập tức đáp ứng.

Chu lão phụ thấy hắn vẫn cứ không chịu gật đầu, đột nhiên đi tới trước mặt An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, ùm một tiếng quỳ xuống: "Vương gia, Vương phi, lão phụ biết các ngài là chủ tử của Từ hương trưởng, thỉnh các ngài nhật định phải làm chủ cho chúng ta, để cho chúng ta gặp Lung Linh một lần."

Nói xong hai lão liền đập đầu hai cái vang dội.

An Tử Nhiên đem bà nâng dậy, cam đoan: "Bà an tâm, chuyện này ta nhất định sẽ thay các người làm chủ."

Từ Vĩ Nghiệp giận tái mặt: "Này là chuyện nha Từ gia cùng Chu gia, cho dù ngài là chủ từ của ta cũng không thể tùy tùy tiện tiện nhúng tay vào việc nhà của thuộc hạ đi?"

"Vốn là không thể." An Tử Nhiên ý vị thâm trường nhìn hắn, "Nhưng nếu như dính đến cưỡng đoạt dân nữ, vậy không nhất định."

Ngụ ý chính là muốn nhúng tay.

Từ Vĩ Nghiệp biết bọn họ sẽ không thay đổi chủ ý, cuối cùng phải dẫn bọn họ đi gặp Chu Lung Linh, hai lão nhân sợ y đổi ý, cho nên muốn làm cho An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên theo bọn họ cùng đi, y cũng không thể không đồng ý.

Chu Lung Linh ở viện tương đối vắng vè, hơn nữa người không nhiều lắm, nhưng có bốn hạ nhân chiếu cố Chu Lung Linh, hai nam hai nữ, cơ hồ là người hầu thiếp thân, đi đến đâu cùng đến đó, bốn người đều là Từ Vĩ Nghiệp đặc biệt chọn lựa, có một nam một nữ nhận được ngôn ngữ người câm điếc, cho nên bình thường đều là thay phiên hoán đổi.

Để phòng ngừa bọn họ âm thầm cấu kết nhau, Từ Vĩ Nghiệp trực tiếp đem người gọi vào tiền thính.

Một cái lệ ảnh màu trắng rất nhanh liền lảo đảo nghiêng ngã ra trước mặt bọn họ, phù dung trong sáng, dung mạo như thiên tiên, quả thực là thiếu nữ xinh đẹp cùng nghe đồn giống như bông sen thanh nhã cao thượng, ánh mắt của nàng vô cùng trong suất, tựa như hố nước trong ao trong suốt thấu triệt.

Đại khái không thể tin được Từ Vĩ Nghiệp rốt cuộc đồng ý để cho nàng gặp phụ mẫu, Chu Lung Linh chạy có chút gấp, nhưng dù có chật vật cũng là một đại mỹ nhân.

Thấy cha nương sáu năm không gặp, Chu Lung Linh nước mắt rơi xuống.

Hai lão Chu gia cũng lệ nóng doanh tròng, nhưng cũng không đoái hoài trường hợp, đi tới cầm tay của nữ nhi bảo bối, hai đội tay khô gầy vuốt ve gò má nàng.

"Gầy rồi gầy rồi..."

Chu Lung Linh dùng sức lắc đầu.

Chu lão sơ sài lau đi nước mắt ở khóe mắt, quay đầu nhìn về phía Từ Vĩ Nghiệp: "Từ hương trưởng, chúng ta muốn cùng Chu Lung Linh nói riêng mấy câu, không có vấn đề gì chứ."

Từ Vĩ Nghiệp há miệng đang muốn phản đối, liền thấy An Tử Nhiên hướng y nhìn qua, nhãn thần tựa hồ mang theo một chút dò xét, lúc này nếu như cự tuyệt quá mức, nói không chừng ngược lại sẽ khiến bọn họ hoài nghi. "Được rồi, Linh Chi, dẫn bọn họ đến phòng của Lung Linh trò chuyện."

Nhận được ám chỉ Linh Chi gật đầu.

Hai lão đã sáu năm chưa từng thấy nữ nhi, mượn cơ hội lần này, thời gian bọn họ nói chuyện rất lâu, thẳng đến Từ Vĩ Nghiệp sốt ruột, phái người đến thúc giục mới lưu luyến rời đi, bất quá để bảo chứng bọn họ sau này tùy thời đều có thể thăm nữ nhi, hai người lại buộc Từ Vĩ Nghiệp ở trước mặt An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên hứa hẹn.

Từ Vĩ Nghiệp nghẹn một bụng, nhìn theo bọn họ rời đi liền trực tiếp đến phòng của Chu Lung Linh, mở đầu liền hỏi: "Ngươi có nói chuyện tình không nên nói với phụ mẫu của ngươi không?"

Bởi vì cửa là đang đóng, đối thoại của bọn họ lại dùng ngôn ngữ tay, cho nên nha hoàn Linh Chi cũng đều không biết chút gì bọn họ nói.

Chu Lung Linh rũ cái đầu thanh tú xuống.

Nàng đọc được ngôn ngữ môi, cho nên không cần Linh Chi phiên dịch.

Từ Vĩ Nghiệp đi tới, dùng sức nắm cằm nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu, chợt lạnh lùng nói: "Chu Lung Linh, ngươi hẳn là còn nhớ trước đây ta đã nói gì với ngươi, nếu như ngươi dám đối người khác nói lời gì không nên nói, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, ngươi nhất định sẽ không nguyện ý thấy phụ mẫu của ngươi gặp chuyện không may, đúng không?"

Trong mắt Chu Lung Linh lập tức toát ra một tia hận ý, lại cũng có bất lực, lúc đầu nàng đồng ý gả cho Từ Vĩ Nghiệp là bởi vì hắn lấy cha nương uy hiếp nàng, sáu năm qua vẫn giữ bổn phận cũng là nguyên nhân này.

"Lung Linh, kỳ thực ta cũng không muốn thương tổn nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không động vào phụ mẫu nàng, đồng thời cung bọn họ có ăn có mặc, tuyệt không bạc đãi bọn họ chút nào." Từ Vĩ Nghiệp đột nhiên thả mềm âm thanh.

Nếu như là trước đây, Chu Lung Linh có thể sẽ tin tưởng hắn nói.

Thế nhưng từ sau khi cùng cha nương nói qua, nàng biết những lời này của Từ Vĩ Nghiệp đều là dụ dỗ nàng nghe lời mà thôi, nàng sẽ không lại tin tưởng lời hắn nói.

Chu Lung Linh trầm mặc một hồi, làm mấy cái điệu bộ thủ thế.

Từ Vĩ Nghiệp nhìn về phía Linh Chi.

Linh Chi phiên dịch nói: "Lão gia, nàng nói chỉ cần ngài tuân thủ hứa hẹn, nàng sẽ không cùng bọn họ nói."

Từ Vĩ Nghiệp hài long gật đầu một cái: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của ta."

Ánh mắt tham làm quét ở trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lung Linh, lập tức lại nghĩ đến cái gì đó nhíu mi lại, đẹp thì đẹp, đáng tiếc trên giường chính là một con cá chết, tình thú cái gì cũng không có.

Sau khi Từ Vĩ Nghiệp đi, mấy người Chu Lung Linh cũng đi xuống, gian phòng chỉ còn lại một mình nàng.

Chu Lung Linh đột nhiên đứng lên, ánh mắt trong suốt chỉ còn sót lại một mảnh kiên quyết, nàng lừa Từ Vĩ Nghiệp, kỳ thực nàng đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cha nương, đặc biệt chuyện sổ sách, mỗi tháng Từ Vĩ Nghiệp đều đến nơi của nàng đích thật là để làm sổ sách.

Ngay từ đầu, Chu Lung Linh kỳ thực không biết, bởi vì Từ Vĩ Nghiệp mỗi lần tới đều sẽ khiến cho Linh Chi các nàng đút cho nàng ăn các loại nước có chứa thuốc mê, thẳng đến có một lần, nàng hoài nghi nước có vấn đề, cho nên thừa dịp Linh Chi xoay người len lén đổ sạch.

Khi đó nàng mới biết được Từ Vĩ Nghiệp dĩ nhiên mượn chỗ của nàng dùng làm sổ sách, để cho người khác nghĩ lầm hắn ở chỗ của nàng qua đêm, mặc dù sau đó bị Từ Vĩ Nghiệp phát hiện, thế nhưng nàng biết sổ sách giấu ở đâu trong viện của nàng.

Vào đêm, Chu Lung Linh thừa dịp thời điểm các nàng đều ngủ len lén rời giường tìm sổ sách.

Đêm đầu tiên không có thu hoạch, bất quá bởi vì không ngủ cho nên sắc mặt không tốt lắm, bốn người Linh Chi ngược lại không để trong long, chắng qua cho là hôm qua nàng mới gặp phụ mẫu, tâm tình kích động ngủ không yên.

Sau khi liên tục mấy đêm đều như vậy, sắc mặt càng ngày càng kém, vành mắt đen rốt cuộc xuất hiện. Vì vậy cũng làm bọn họ chú ý, sợ bị bọn họ phát hiện, đêm nay Chu Lung Linh cũng không dám rời khỏi phòng nửa bước, nàng biết bốn người Linh Chi nhất định đang âm thầm giám thị nàng.

Mặc dù nàng trời sinh là người có chỗ thiếu hụt, thế nhưng nàng cũng không ngu ngốc.

Bất quá Chu Lung Linh vẫn như cũ không ngủ được, nằm ở trên giường lật qua lật lại, thế nào cũng không nghĩ ra, rõ rang là nàng dã tìm khắp nơi bất luận cái gì có thể giấu đồ, nhưng chính là tìm không được.

Nàng ở ngôi viện tử này đã sáu năm, tuy rằng bình thường chân không ra viện, nhưng chính là bởi vì chỉ có một mình nàng, thỉnh thoảng lúc nhàm chán nàng sẽ ở trong sân đi dạo xung quanh, nàng không dám nói đối với nơi này từng cục gạch từng miếng ngói đều rất rõ rang, nhưng tuyệt đối so với bốn người bọn Linh Chi quen thuộc hơn.

Rốt cuộc ở nơi nào?

Nàng quả thực tìm khắp nơi trong trong ngoài ngoài... suy nghĩ đột nhiên dừng lại.

Chu Lung Linh đột nhiên từ trên giường ngồi xuống, mắt mở thật lớn.

Nàng nghĩ tới, có một chỗ nàng chưa từng có đi tìm, không phải là không muốn, mà là tiềm thức cho rằng không có khả năng, cho nên chưa từng nghĩ tới.

Mà chỗ đó chính là...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei