Chương 132 - Khôi phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sùng Minh Đế hai mươi bảy cuối năm.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên sau khi thương lượng sau cùng quyết định khởi hành trở về lại Quân Tử thành, cùng bọn họ rời đi còn có Quản Túc, Thiệu Diễm Phi,Chung Nguyệt.

Quản Túc không muốn ở lại A Lý Hương, hắn ở A Lý Hương đợi đã mấy tháng, Thiệu Phi là người không chịu ngồi yên, cũng không có khả năng lưu lại, cho nên đoàn người liền nối đuôi nhau trở về.

An Tử Nhiên chuẩn bị chờ sau khi trở về lại xem xét có thể phái một người tin tưởng được đến tọa trấn A Lý Hương hay không, hắn cũng không phải không tin được Lý Tháp, chỉ là Lý Tháp quả thục tuổi còn quá trẻ, sợ hắn không trấn áp được, tộc du mục còn hoàn hảo, dù sao cũng là 'người trong nhà', thế nhưng họ cùng người khác không giống nhau, song phương mẫu thuẫn vẫn mơ hố có thể thấy được.

Lần thứ hai đi qua An Viễn huyền, bọn họ nghỉ một đêm.

An Tử Nhiên không thể tránh khỏi nghe được tình huống hai mẹ con Trịnh Bích.

Từ sau khi chuyển khỏi An gia, tình cảnh hai mẹ con dùng một thành ngữ để hình dung chính là "vô cùng thê thảm."

Cũng không biết các nàng làm sao mà sống, mới mấy tháng, ban đầu hai người còn là tiểu phú bà, hiện tại liền kém người nghèo túng đầu đường, số bạch bán đi sân tử hai người lại tiêu tiền như nước, không được nửa tháng tiền liền xài hết rồi.

Ngày thứ hai, hai người liền tới An gia.

Mẹ con Trịnh Bích ngây thơ cho rằng bạc đã xài hết rồi đến An gia lấy sẽ có, lại không biết lúc An Tử Nhiên đuổi hai mẹ con các nàng ra khỏi An gia cũng đã quyết định cùng các nàng đoạn tuyết quan hệ, làm sao còn có thể trợ giúp các nàng?

Vì vậy Tô quản gia cự tuyệt các nàng, cũng kêu hạ nhân đem các nàng đuổi ra ngoài.

Mẹ con Trịnh Bích tức đến nỗi mỗi ngày chạy đến trước cửa An gia khóc lóc om sòm, mắng to An Tử Nhiên không có lương tâm, một khi đắc thế liền đem các nàng một cước đá văng ra cửa, lời khó nghe gì cũng nói được, so với người đàn bà chanh chua còn chanh chua hơn.

Ngay từ đầu Tô quản gia không muốn để ý các nàng, thế nhưng phát hiện càng nói càng khó nghe, sau cùng uy hiếp nói muốn đem phòng tử thu hồi lại, hai người mới thu liễm một chút, sau này liền không nhìn thấy các nàng.

Thẳng đến nửa tháng sau, có người nói đã nhìn thấy các nàng theo một người nam nhân rời khỏi An Viễn huyền.

Người nam nhân kia tựa hồ cũng không phải người tốt.

Về phần Lâm gia ở Đông Đài huyền, không biết có phải bởi vì nảy sinh chuyên An Khả Tâm hay không, hay bị sợ trả thù, sau khi An Tử Nhiên rời khỏi An Viễn huyền, Lâm gia liền dọn nhà.

Tô quản gia sau này mới biết đươc, Lâm gia kỳ thực sớm có ý đem sinh ý dọn đến thành trấn lớn hơn Đông Đài huyền phát triển, trước kia còn chưa có cưới An Khả Tâm, Lâm Hâm đã có ý nghĩ này rồi, có người nói Lâm Hâm chỉ mang theo nhị phòng và tam phòng, tứ phòng bị hắn hưu.

"Quản gia, nghĩ không ra người cũng bát quái như vậy."

An Tử Nhiên nghe xong những lời này, nhìn Tô quản gia một lát rồi mở miệng, hắn quả thực ngoài ý muốn.

Nét mặt già nua của Tô quản gia xấu hổ: "Đại thiếu gia, người đừng hiểu lầm, lão chỉ là bởi vì cùng An gia có một chút quan hệ cho nên liền theo thói quen chú ý một chút, tuyệt đối không có ý gì khác, bất quá chuyên quả thực muốn trưng cầu ý kiến của ngài một chút."

"Chuyện gì?"

"Là chuyện về nhị tiểu thư."

An Tử Nhiên lấp tức đoán được ạo muốn nói gì, vô tình nói: "Không cần để ý tới, các nàng đã là người trưởng thành, có tư tưởng và năng lực phán đoán của mình, bị lừa gạt chỉ có thể trách bản thân các nàng nhìn người không rõ, hơn nữa cá nàng đã rời khỏi An gia, sống hay chết cùng An gia không quan hệ."

Tô quản gia suy nghĩ một chút, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, nhớ năm đó, lão thế nhưng nhìn tận mắt nhị tiểu thư trưởng thành, hôm nay cũng nhìn tân mắt nàng lưu lạc, nhất thời có một loại cảm khái cảnh còn người mất.

"Đúng rồi, đại thiếu gia, có chuyện muốn thương lượng với người một chút, là về tửu lâu An gia."

"Tửu lâu làm sao vậy?"

"Tửu lâu An gia đã mở năm nhà rồi, hiệu quả cũng không tệ, cho nên đoạn thời gian trước lão cùng Vương đầu bếp cùng với thê tử Chu lão hán thương lượng một chút, chúng ta đang suy nghĩ, có thể đem tửu lâu mở đến Quân Tử thành hay không, ngươi thấy thế nào?"

Tô quản gia mong đợi nhìn hắn, vốn không có ý định dính đến ngành ẩm thực, thế nhưng nếu làm ra thành tích, lão muốn đem tử lâu phát triển khắp nơi, An gia hiện tại không thiếu bạc, cho nên lão muốn thử một lần cũng không sao.

"Cái này có thể, bất quá Quân Tử thành không thể so với An Viễn huyền, nơi đó cạnh tranh khá lớn, đến lúc đó còn muốn thê tử Chu lão hán, Vương đầu bếp và ta cùng nhau hội họp ở Quân Tử thành." An Tử Nhiên gật đầu.

Nét mặt Tô quản gia vui vẻ: "Cái này không thành vấn đề, lão đã cùng bọn họ thương lượng qua rồi, đoạn thời gian trước Vương đầu bếp có thu mấy người đồ đệ, mỗi người đều học được mấy phần chân truyền của Vương đầu bếp, giao cho bọn họ không có vấn đề gì quá lớn."

"Cứ làm vậy đi, còn có chuyện gì khác không?"

"Tạm thời không có."

Sáng thứ hai, trong sự lưu luyến không rời của Tô quản gia, bọn họ khởi hành quay về Quân Tử thành, An Tử Nhiên thuận tiện mang theo Vương đầu bếp và cả nhà Chu lão hán tử, bởi vì trong nhà còn có mấy tiểu hài tử, cho nên cả nhà bọn họ sau khi thương lượng quyết định cùng đến Quân Tử thành, lấy thu nhập nhà bọn họ bây giờ hoàn toàn có năng lực mua một căn nhà ở Quân Tử thành."

Nhận được tin tức bọn họ gần trở về, trên dưới Phó vương phủ cũng rất cao hứng, ngay cả Phó đại quản gia cũng về sớm.

Lúc này hắn cũng tuân thủ hứa hẹn đem Tiểu Bao Tử nuôi đến phi thường hồng nhuận, tuy là quá tròn trịa, không cẩn thận biến thành một tiểu mập mạp, thế nhưng kết quả vẫn rất là khả quan.

"Ngô, mấy tháng không gặp, Tử Minh càng ngày càng nặng."

An Tử Nhiên cầm chân của Tiểu Bao Tử ôm, vừa vào tay liền có cả giác nặng, quả nhiên trở thành mập mạp không phải ảo giác, khuông mặt nhỏ đặc biệt tròn, hồng hồng nhuận nhuận vô cùng đáng yêu.

"Ca ca..."

Tiểu Bao Tử đọc nhấn từng chữ rõ ràng, kêu đến phi thường sinh lòng yêu thương, giống như luyện quá nhiều, miệng mềm đô đô trực tiếp in trên gò má hắn, đem nước bọt dính lên, cười đến phi thường vui vẻ, giống như thực hiện được gian kế.

Thiên tính huyết thống là không thay đổi được, mặc dù mấy tháng không gặp, Tiểu Bao Tử vẫn là liếc mắt nhận ta ca ca mình.

"Thời điểm ca ca không có ở đây, Tử Minh có ngoan ngoãn hay không?" An Tử Nhiên nhẹ nhàng véo khuôn mặt non nớt của nhóc giống như có thể véo ra nước, da Tiểu Bao Tử rất tốt, trơn nhẵn.

Tiểu Bao Tử mặc dù biết nói chuyện, thế nhưng nhóc nghe không hiểu câu quá phức tạp, móng vuốt mập mạp ôm cổ ca ca mình không chịu buông tay.

Phó Dịch nói: "Nó rất ngoan, gặp ngươi mới hoạt bát như vậy."

"Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, phiền phức nhị bá chiếu cố nó." Sau khi biết thân thế của hắn, An Tử Nhiên luôn đổi giọng gọi hắn nhị bá.

"Đều là người một nha, hơn nữa ta cũng rất thích Tử Minh, Phó vương phủ đã thực lâu không có náo nhiệt như vậy."

An Tử Nhiên suy nghĩ chút vẫn là không nói ra lời trong lòng, kỳ thực hắn hoài nghi tính chân thật của câu nói này, chỉ cần lão Vương gia phát bệnh một ngày, vương phủ tựa hồ liền không quá bận rộn.

"Đúng rồi, tại sao không thấy Tổ phụ?"

Phó Dịch cười: "Gần đây đầu óc lão có chút vấn đề, đã ở trong phòng mấy ngày không có đi ra ngoài, không cần để ý đến, hai ngày nữa liền tốt rồi."

"Tổ phụ làm sao vậy, mắc bệnh?" Phó Vô Thiên bất ngờ khiêu hạ mi.

"Cũng không thể coi là phát bệnh." Phó Dịch ba phải cái nào cũng được trả lời.

Không cần hắn làm rõ, Phó Vô Thiên liền đoán được là có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ung dung hỏi mấy vấn đề: "Chuyện tình khi nào? Có tìm đại phu nhìn qua cho Tổ phụ chưa? Có thể tái lại hay không?"

Phó Dịch nói: "Đại phu nói cần quan sát một trận, đó là lý do lần sau ta sẽ để cho lão ít rời khỏi phòng." Nói xong câu cuối cùng thuận ý liếc mắt nhìn An Tử Nhiên có hàm ý.

An Tử Nhiên chú ý tới, môi cong xuống rất nhẹ không thể thấy được hạ mi, xem ra bệnh của lão Vương gia là phải khôi phục, hơn nữa tính cách có thể chênh lệch rất nhiều, kể từ đó, lão Vương gia sau khi khôi phục bệnh rất có thể sẽ không tiếp thu người thê tử nam nhân là hắn này?

Buổi tối, sau khi hai người rửa mặt lên giường ngủ..

An Tử Nhiên tựa đầu gối lên lồng ngực rắn chắc rộng lớn của Phó Vô Thiên, nghe tiếng tim đập hữu lực, đồng sang cộng chẩm cũng đã nửa năm, hắn đã quen thuộc.

"Bệnh của Tổ phụ, đại phu nói như thế nào?"

Một lát sau, An Tử Nhiên chủ động đánh vỡ bầu không khí yên lặng bên trong, thời điểm gả cho Phó Vô Thiên, hắn đối với con nối dòng Phó vương phủ vẫn chưa có để trong lòng, thế nhưng hiện tại bất đồng, tuy có nhị bá ở đây, nhưng hắn dù sao đã bốn mươi tuổi.

Lời nói ban ngày của Phó Dịch phán đoán, Tổ phụ rất có thể sẽ không đồng ý Phó Vô Thiên thú một nam nhân không sinh được trứng làm nam phi, cho nên hắn có thể phải làm chút chuẩn bị?

"Có khả năng khôi phục, nhưng không chắc chắn, sau khô khôi phục cũng giống vậy, tùy thời cũng có thể tái phát." Phó Vô Thiên nhìn nóc giường, một tay ôm hông hắn, thanh âm nag theo một chút thờ ơ thích ý.

An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu như lão kiên quyết muốn ngươi thú trắc phi?"

Phó Vô Thiên chống lại tầm mắt hắn, con ngươi màu đen trong đêm tối hiện lên đạo ánh sáng rực rỡ: "Bản vương tự có biện pháp đối phó lão."

"Nhị bá?"

"Rất dễ nhìn thấy."

"A, vậy thì thật là chờ mong." Kỳ thực hắn cũng rất muốn nhòn một chút sau khi lão Vương gia khôi phục ký ức là cái dạng gì, nghe nói tính cách Phó Vô Thiên là di truyền từ lão Vương gia, thế nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không nhìn ra bọn họ tương tự nhau chỗ nào.

"Tất nhiên có thể để Vương phi thất kinh."

Lúc này, An Tử Nhiên quả thực không biết, trước bệnh sau bệnh tính cách lão Vương gia quá chênh lệch, trước bệnh thời điểm lão Vương gia cùng Phó Vô Thiên muốn giết người không khác nhau lắm, là một nhân vật hung ác rất mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei