Chương 141: Châm ngòi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Minh cung

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thiếu niên tuấn tú, điềm tĩnh ngồi trước mặt như tòa bạch ngọc điêu, càng nhìn càng yêu thích. Tuy rằng không thể sinh hài tử nối dõi Phó Vương phủ, nhưng bà đến tuổi này rồi, chỉ hy vọng được thấy con cháu có thể hạnh phúc khoái hoạt, cho nên từ tâm nhãn, bà thích Vương phi, đặc biệt khi thấy bộ dạng tiểu Thiên che chở hắn.

Thái Hoàng Thái Hậu tuy không ở chung lâu cùng Phó Vô Thiên nhưng rất hiểu tính hắn. Người có thể làm hắn chấp nhận không nhiều lắm nên một khi được hắn tín nhiệm thì tuyệt đối là người tốt. Ngay từ đầu bà cũng cho rằng tiểu Thiên chỉ nhất thời hứng thú, nhưng bà phát hiện, chiến thần tàn khốc vô tình trong mắt người ngoài khi nhắc đến Vương phi lại lộ ra một tia nhu sắc, khi đó bà biết hắn thật lòng.

"Hài tử ngoan, vất vả con rồi." Thái Hoàng Thái Hậu cầm tay An Tử Nhiên, cười nói, trong ánh mắt là vui sướng chân thành, thân thiết giống bà cố nội, hoàn toàn không có cảm giác uy nghiêm cùng cao cao tại thượng của người có địa vị cao.

"Vương phi xác thực vất vả." Phó Vô Thiên đột nhiên tiếp lời, thậm chí nhìn hắn nghiêm túc.

Thái Hoàng Thái Hậu cười lên tiến: "Tiểu Thiên, trở về bồi bổ cho Vương phi của con, gầy như vậy, xem ra ngày thường ăn uống không nhiều lắm, không được đâu, người trẻ tuổi, thân thể còn đang phát triển, phải ăn nhiều một chút."

Tiểu Thiên? An Tử Nhiên hoài nghi nhìn về phía Phó Vô Thiên. Cái nhũ danh này cùng với Phó Vô Thiên cao lớn oai hùng không xứng đôi cho lắm.

Phó Vô Thiên liếc mắt một cái là biết hắn nghĩ gì: "Bà cố yên tâm, bổn vương nhất định sẽ giám sát Vương phi, không cho Vương phi vì giảm béo mà ăn uống điều độ."

"Ăn uống điều độ?" Thái Hoành Thái Hậu kinh ngạc đánh giá An Tử Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, "Gầy như vậy, lại ăn uống điều độ chẳng phải là muốn biến thành cây gậy trúc? Không được, hài tử, nghe bà cố, không thể ăn uống điều độ, không tốt cho thân thể..." Thái Hoàng Thái Hậu tôn quý lập tức biến thành trưởng bối lải nhải ở bên tai An Tử Nhiên, tri kỷ quan tân khuyên bảo.

An Tử Nhiên nhân lúc bà không chú ý trừng Phó Vô Thiên một cái, nhất định là hắn cố ý. An Tử Nhiên kiên nhẫn nghe, phát hiện bà không có ý tứ dừng lại, chờ bà dừng lại lấy hơi mới làm bộ lơ đãng nói: "Bà cố răn dạy phải, con về sau sẽ không."

Thái Hoàng Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, "Vậy mới tốt."

"Khụ khụ......" Lúc này, Phó lão Vương gia vẫn luôn bị mọi người quên rốt cuộc nhịn không được chạy ra xoát tồn tại cảm. Khuôn mặt lão nhân gia đen thui, hoàn toàn không còn rộng rãi thân thiết như mọi ngày, ngồi ở đó tản mát ra khí thế không thua gì Phó Vô Thiên. Đứng sau ông là Phó Đại quản gia mang ý cười doanh doanh. Thái Hoàng Thái Hậu cũng biết thân thế của hắn, cũng rất quan tâm hắn, họ tới tương đối trễ nên không được chứng kiến.

An Tử Nhiên biết, lão Vương gia sợ là đã khôi phục, tương phản xác thật rất lớn. Hắn vài lần phát hiện tầm mắt lão Vương gia dừng trên người hắn đều có chút mịt mờ không vui, đúng như hắn nghĩ, lão Vương gia hy vọng Phó Vô Thiên cưới một nữ nhân có thể nối dõi tông đường.

Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm hỏi: "Cổ họng không thoải mái?"

Lão Vương gia lại khụ hai tiếng, lần này không phải cố ý, tựa hồ nghẹn một cổ khí, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Mẫu hậu, nhi thần không có việc gì."

Nhìn lão Vương gia tuổi một đống nói với Thái Hoàng Thái Hậu những lời này, lại còn tự xưng nhi thần, An Tử Nhiên tổng cảm thấy hình ảnh có chút quỷ dị.

"Có phải thấy rất thú vị không?" Phó Vô Thiên hạ giọng nói bên tai hắn, ngữ khí như có một tia dịch du.

An Tử Nhiên do dự một chút liền gật gật đầu. Phó Vô Thiên nói: "Trên thế giới này, ngoài tiểu thúc là khắc tinh của tổ phụ, bà cố cũng coi như được tính. Trước mặt bà cố, tổ phụ thông thường sẽ tương đối 'ngoan', sẽ không bày ra bản mặt ngạnh bang bang."

Thái Hoàng Thái Hậu đã qua tám mươi thọ, bà là Thái Hậu thọ nhất Đại Á, ngày thường có dưỡng sinh nên dù tuổi đã cao, bà cũng không giống đa số lão nhân chỉ có thể nằm trên giường không thể động đậy. Bà vẫn rất minh mẫn, cũng rất có tinh lực. Nhưng tuổi đã quá lớn nên lão Vương gia không dám làm Thái Hoàng Thái Hậu động một tia tức giận, cho nên chưa bao giờ dám ở trước mặt bà làm càn hoặc cố ý làm trái bà, mặc dù bị răn dạy, ông cũng giống người câm yên lặng thừa nhận.

Tổ tôn bốn đời hiếm khi được tề tụ ở Từ Minh cung. Phó Dịch cũng bị Thái Hoàng Thái Hậu gọi tới ngồi cạnh, mọi người vừa nói vừa cười, tuy không náo nhiệt như ở yến hội nhưng không khí ấm áp hơn cả.

An Tử Nhiên cũng thực thích Thái Hoàng Thái Hậu, thỉnh thoảng đùa một câu để bà thoải mái cười to, hắn bây giờ có chút tương phản so với nét đạm bạc ngày thường, nói nói cười cười gần ba mươi phút, Thái Hoàng Thái Hậu mới lộ ra một tia mỏi mệt, ba người đưa bà đi vào nghỉ ngơi rồi mới rời đi.

Ra khỏi Từ Minh cung, thừa dịp Phó Dịch đi lấy xe ngựa, lão Vương gia lập tức làm mặt lạnh, không thèm liếc họ một cái: "Vô Thiên, lúc trước ta bảo con cưới An gia Tam tiểu thư chứ không bảo con cưới An gia Đại thiếu gia, biết rõ mình là độc đinh mà còn làm vậy, con định khí tổ phụ phải không?"

Phó Vô Thiên nắm tay An Tử Nhiên đi đến trước mặt ông, chậm rãi nói: "Tổ phụ, ngài nói sai rồi, Phó Vương phủ còn có tiểu thúc, hắn cũng họ Phó."

Thấy hắn nhắc tới Phó Dịch, ấn đường lão Vương gia nhăn thành một chữ xuyên (川): "Tiểu thúc của con đã bốn mươi tuổi, đến bây giờ vẫn không tính cưới vợ sinh con, con cho rằng có thể trông cậy vào hắn? Đừng tưởng ta không biết con có ý gì, mặc kệ con nghĩ thế nào, Phó Vương phủ cần có đời thứ tư, đến lúc đó con muốn cưới ai thì cưới, ta sẽ không quản." Nếu Phó Dịch nguyện ý cưới vợ sinh con, ông đương nhiên thật cao hứng, nhưng ông vẫn áy náy với Phó Dịch nên căn bản không dám miễn cưỡng hắn, cho nên... ông chỉ có thể miễn cưỡng tôn tử...

"Như vậy thực xin lỗi, khiến tổ phụ thất vọng rồi." Phó Vô Thiên bình tĩnh nói, hoàn toàn không đem lời hắn nói để trong lòng.

Mặt lão Vương gia thoáng chốc trầm xuống. Ông biết tôn tử ngẫu nhiên thuận theo kỳ thật là biểu hiện giả dối, bản chất, ai cũng không thể bắt ép hắn, trừ phi hắn lúc ấy tâm tình hảo, nếu không thì còn bướng bỉnh hơn cả phụ thân hắn, cũng không biết là di truyền từ ai.

Không đối phó được tôn tử, lão Vương gia dứt khoát đem trọng tâm đặt lên An Tử Nhiên: "Nếu còn coi ta là tổ phụ thì con khuyên Vô Thiên cưới trắc thất, nếu không ta sẽ không nhận con."

An Tử Nhiên nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Phó Vô Thiên vẻ mặt bình tĩnh, rũ mắt bình tĩnh nói: "Như vậy, con chỉ có thể không nhận ngài là tổ phụ."

Phó Vô Thiên không khách khí phát ra một tiếng cười nhạo. Mặt lão Vương gia lại đen vài phần. Sau khi phát bệnh, ông không còn ký ức cho nên đây xem như lần đầu tiên chính diện giao phong An Tử Nhiên, tính cách ngoài dự đoán khó chơi, nhưng thật ra có vài phần tính cách của lão thái gia, trong lòng tức khắc thực hụt hẫng.

"Tổ phụ, Phó Vương phủ đến thế hệ phụ vương cùng hoàng đế đã là bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ con không có con nối dõi không phải càng hợp tâm ý họ, về sau sẽ không gây phiền toái cho Phó Vương phủ, Phó Vương phủ cũng không cần trở mặt thành thù." Phó Vô Thiên bắt đầu ngụy biện để đả động lão Vương gia.

"Bậy bạ!" Lão Vương gia lại không dễ bị lừa, câu này nghe thế nào cũng thấy không xuôi tai, hắn cho rằng ngoài hắn ra thì những người khác đều là xuẩn trứng sao?

An Tử Nhiên đột nhiên có xúc động muốn cười, nhưng hắn còn chưa cười được, lão Vương gia như có dự cảm quay đầu trừng hắn một cái, đốn giác không thể hiểu được.

Lão Vương gia thẹn quá hóa giận, "Con rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng cưới một nữ nhân về nối dõi tông đường?"

Phó Vô Thiên lễ thượng vãng lai, "Ngài rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng bỏ ý niệm muốn tôn tử nối dõi tông đường?"

Lão Vương gia bị hắn làm cho tức chết rồi.

"Tổ phụ, kỳ thật tiểu thúc chưa chắc đã không được." An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng, đánh vỡ bầu không khí cứng đờ giữa hai tổ tôn.

Lão Vương gia nghe vậy không khỏi nhăn mi, lại không trực tiếp phản bác. An Tử Nhiên biết mình đoán đúng rồi, nếu có thể, lão Vương gia kỳ thật càng muốn tiểu thúc cưới vợ sinh con, sau đó truyền vương vị cho nhi tử của tiểu thúc, đại khái là cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể đền bù nhiều năm tiểu thúc phải chịu thua thiệt. Phó Vô Thiên cưới hắn nên không thể có con làm thỏa mãn một phần mong muốn của ông, nhưng ông cũng biết Phó Dịch bốn mươi tuổi còn chưa muốn thành thân, giờ muốn hắn cưới vợ sinh con khó khăn rất cao.

"Vương phi có ý gì?" Phó Vô Thiên hỏi thay lão Vương gia.

An Tử Nhiên nói: "Có một câu thành ngữ là sự thành do người."

Không cần hắn giải thích, tổ tôn hai người đã hiểu ý tứ, sự thành do người, thử một lần kỳ thật cũng không sao...

Lão Vương gia hiện lên thần sắc không cam lòng, cuối cùng vẫn khuất phục với mong muốn sâu trong đáy lòng: "Đừng tưởng rằng như vậy thì có thể tránh được, nếu tiểu thúc vẫn không chịu, ta còn sẽ bức hai đứa."

Có những lời này, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nhất định sẽ làm Phó Dịch nở hoa kết quả. Cùng lúc đó, Phó Dịch đột nhiên cảm thấy cái mũi ngứa, có ai đó nhắc đến hắn. Bóng Phó Dịch và xe ngựa không bao lâu sau thì xuất hiện.

Phó Vô Thiên nhìn thoáng qua hướng Thái Thanh cung, lúc này yến hội đã gần kết thúc, đột nhiên gọi lại lão Vương gia đang chuẩn bị lên xe ngựa: "Tổ phụ, có chuyện quên nói cho ngài."

Lão Vương gia dừng chân, quay đầu lại: "Cái gì?" An Tử Nhiên cũng có chút tò mò, không biết Phó Vô Thiên muốn nói cái gì.

"Tổ phụ hẳn là không biết chuyện về Diễm phi?" Phó Vô Thiên không chút để ý nói. Đầu An Tử Nhiên lóe linh quang, lập tức biết hắn muốn nói cái gì, không thể không nói, Phó Vô Thiên rất ác liệt, hắn thích.

"Cái gì Diễm phi?" Lão Vương gia quả nhiên còn không biết.

"Diễm phi là phi tử được Hoàng Thượng sắc phong mấy tháng trước, ở tại Chiêu Tử cung, mấy ngày hôm trước, Hoàng Thượng vì Diễm Phi mà khí bà cố đến bị bệnh, bị thương nguyên khí, nằm trên giường vài ngày mới khôi phục..."

"Cái gì cơ?" Lão Vương gia bỗng trở nên dị thường khủng bố, phảng phất như muốn ăn thịt người, ánh mắt âm ngoan đến cực điểm, sát khí lập tức bắn ra.

"Chuyện này có rất nhiều người biết..." Lời nói còn chưa nói xong, lão Vương gia đã mang theo một thân sát khí cùng lửa giận ngập trời tiến đến Thái Thanh cung, khí thế dữ dằn, vẻ mặt dữ tợn nên không một ai dám tới gần chứ đừng nói là ngăn lại, trong hoàng cung gần như không ai không biết lão Vương gia; lúc trước ông đại náo hoàng cung có thể nói là không người không biết không người không hiểu. Ai chẳng biết Hoàng Thượng có một hoàng thúc không bao giờ nể mặt hắn, Hoàng Thượng hận đến ngứa răng nhưng lại không thể làm gì hoàng thúc!

Phó Dịch nhìn cha nổi giận, bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nói với Phó Vô Thiên: "Tổ phụ con mà cũng tính kế được." Nói xong câu đó mới đuổi theo.

Khóe miệng Phó Vô Thiên gợi lên độ cung nhợt nhạt, dắt tay An Tử Nhiên: "Vương phi, chúng ta đi xem trò hay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei