Chương 43: Xem người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy bọn họ đã chết như thế nào?

Là ai đã giết bọn họ?

Vậy còn kẻ giết họ đâu?

Lữ Tam đứng cạnh ba cỗ quan tài, tập trung tinh thần quan sát ba tử thi nằm trong quan tài.

Sau một hồi thật lâu lão mới buông một tiếng thở dài lẩm bẩm:

- Các người đều là những kẻ học kiếm, có thể chết dưới kiếm một người như vầy thì cũng không đáng tiếc!

Đột nhiên lão quay sang hỏi Tề Tiểu Yến:

- Ngươi có nhìn ra vết thương khiến họ phải chết ở chỗ nào hay không?

Tất nhiên là Tề Tiểu Yến nhìn ra.

Vết thương chí mạng của ba người họ tất nhiên là nằm ở chỗ hiểm yếu.

Vết thương này do kiếm gây ra.

Người giết bọn họ sau khi đâm trúng một kiếm, không hề dùng thêm một tí lực nào.

Cho nên vết thương không lớn và máu chảy ra cũng không nhiều.

Kiếm pháp của người này quả đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập quỉû.

Tất nhiên Tề Tiểu Yến cũng đã biết được người này là ai.

Thế nhưng Lữ Tam không hề nói đến và nàng cũng không hề nói ra.

Đột nhiên Lữ Tam lại dẫn Tề Tiểu Yến đến trước ba cỗ quan tài đặt ở hàng phía sau.

Trong quan tài cũng có ba người chết.

Một người trẻ tuổi, một người hơi lớn hơn một chút và người thứ ba là một gã trung niên.

Không những về y phục và tuổi tác của ba người này gần giống với ba người vừa rồi.

Hơn nữa vết thương trên người không không hề chảy máu.

Sắc mặt ba người này cũng không có vẻ gì là đau khổ.

Hiển nhiên là họ bị đâm trúng một kiếm, chết ngay tức khắc.

Chỉ có điểm duy nhất không giống là ba người này đã chết rất lâu, ít nhất cũng đã một hai ngày rồi.

Tề Tiểu Yến chưa từng gặp qua ba người này, và nàng cũng không muốn hỏi họ là ai.

Thế nhưng Lữ Tam chủ động kể cho nàng nghe.

- Bọn họ cũng là thuộc hạ của ta. Khi còn sống bọn họ cũng chỉ số hiệu là ba, mười ba và hai mươi ba mà thôi. Có thể nói bọn họ cũng là những kiếm khách thượng thặng.

Lữ Tam nói:

- Cho nên ta mới phái chúng đi thích sát Tiểu Phương.

Tề Tiểu Yến nói:

- Bọn họ đều chết dưới kiếm của Tiểu Phương.

- Đúng vậy! Lữ Tam từ từ nói:

Khi ta sai bọn chúng đi giết Tiểu Phương, thì ta đã biết bọn chúng nhất định sẽ chết.

Tề Tiểu Yến không nhịn được hỏi:

- Bọn họ đều là thuộc hạ trung thành của ngươi. Ngươi biết rõ bọn họ sẽ chết, vậy tại sao còn muốn họ đi đến?

Lữ Tam vẫn nói với giọng chậm rãi:

- Sớm muộn gì bọn chúng cũng muốn vì ta mà chết. Chính bản thân bọn chúng cảm thấy chết cũng không đáng tiếc, như vậy ta hà tất phải vì chúng cảm thấy khó chịu!

Tề Tiểu Yến nói:

- Nhưng ngươi cũng không nên để cho sáu tên thuộc hạ đắc lực của mình chết một cách vô duyên vô cớ như thế.

Cả hai đột nhiên đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt đều lộ vẻ hiểu ý nhau.

Lữ Tam lại bắt sang chuyện khác:

- Ngươi có nhìn ra vết thương chí mạng của ba người họ Ở đâu hay không?

Lữ Tam nói tiếp:

- Ta biết ngươi nhất định nhìn thấy, chỉ có điều ta hy vọng ngươi nhìn kỹ càng thêm một chút nữa.

Lão lại bổ sung thêm:

- Tất nhiên là ngươi nên quan sát kỹ vết thương chí mạng của ba người này cùng với ba tên vừa rồi.

Tề Tiểu Yến lắc đầu nói:

- Ta không xem. Người đã chết còn gì để xem chứ?

Lữ Tam buông tiếng thở dài:

- Người khác chết đương nhiên không có gì để xem. Nhưng những thi hài ở đây quả thật rất đáng để xem. Nếu như ngươi không xem, quả là đã mất đi một cơ may tốt.

Tề Tiểu Yến vẫn lắc đầu nói:

- Ta không tin!

Lữ Tam nói:

- Ngươi đi hỏi Độc Cô Si thì sẽ tin ngay.

Tiểu Yến nói:

- Tại sao ta phải đi hỏi Độc Cô Si?

Lữ Tam đáp:

- Độc Cô Si là một kỳ danh không những độc lai độc vãng. Xưa nay hắn chỉ biết có kiếm, ngoài ra không còn biết gì cả. Cho nên bất luận ngươi là người như thế nào của hắn và có giao tình với hắn ra sao, cũng đừng hòng cho rằng hắn sẽ giúp ngươi một việc gì đó cho dù rất nhỏ.

Tề Tiểu Yến nói:

- Ta cũng từng nghe qua tính khí của gã. Thế nhưng gã cũng đã từng làm được không ít những việc lớn.

Lữ Tam mỉm cười:

- Nhưng ngươi có biết hắn làm vậy là vì điều gì không?

- Ta không biết!

- Chính là để muốn nhìn xem những thi hài ở dây. Lữ Tam nói:

Hắn vốn đã rời khỏi ta, nhưng hiện tại lại quay về cũng chính là vì muốn xem những thi thể ở đây.

Tuy trong lòng Tề Tiểu Yến đã tin những lời nói của Lữ Tam, nhưng miệng vẫn hỏi:

- Ta không tin! Người chết thì có gì đáng xem chứ? Tại sao Độc Cô Si phải cần xem những thi hài này?

Lữ Tam lại buông tiếng thở dài:

- Trong lòng ngươi rõ ràng đã thấu suốt, vậy tại sao miệng cứ nói là không tin?

Lữ Tam gượng cười nói tiếp:

- Tại sao nữ nhân thường hay nói không thật lòng mình?

Tề Tiểu Yến đột nhiên cũng cười:

- Bởi vì nữ nhân chính là nữ nhân, thường có một chút gì đó không đồng với nam nhân. Huống hồ nam nhân không nói những lời không thật lòng mình, chưa chắc đã ít hơn nữ nhân.

Lữ Tam cười lớn:

- Tốt, nói rất hay, rất chí lý.

Lữ Tam kéo tay Tề Tiểu Yến nói:

- Đi, ta dẫn ngươi đi xem một người.

Cỗ quan tài này nằm ở giữa hàng thứ ba.

Nằm trong quan tài là một thi hài có thân hình vạm vỡ, mặt tím xanh. Như vậy đủ thấy người này khi còn sống tính khí cực kỳ uy mãnh.

Tuy tử thi chết đã lâu, nhưng vẫn còn giữ được tương đối hoàn toàn.

Bên dưới thi thể người này được lót rất nhiều hương liệu để chống thối rữa.

Bên cạnh tử thi có đặt một cây lang nha bổng rát lớn. Tất nhiên đây là binh khí lúc sanh tiền của người này.

Lữ Tam hỏi Tề Tiểu Yến:

- Ngươi có biết người này là ai hay không?

Tề Tiểu Yến lắc đầu.

- Đương nhiên là ngươi không biết, bởi vì tuổi ngươi còn quá trẻ.

Lữ Tam thở dài ra một tiếng:

- Mười năm trước, Thiên lang Lang Hùng trong tay chỉ có một cây Lang nha bổng tung hoành khắp thiên hạ. Trong giang hò có ai mà không biết tới chứ? Đặc biệt là những người sử dụng kiếm, nghe đến tên y đều hồn phi phách tán.

Tề Tiểu Yến hỏi:

- Tại sao nhưng nói dặc biệt là những người sử kiếm?

- Bởi phụ thân và mẫu thân y đều chết dưới kiếm của một người khác, cho nên y mới làm cây Lang nha bổng thật nặng. Hơn nữa còn luyện thành một bài Lang nha quyền rất đặc biệt chuyên để phá giải kiếm pháp của các môn phái.

Lữ Tam nói:

- Kiếm vốn đã nhẹ, bởi thế binh khí của y chính là khắc tinh của kiếm.

Lữ Tam lại nói:

- Trong năm mươi danh gia kiếm pháp mà thiên hạ công nhận năm đó thì ít nhất là có mười người chết dưới cây lang nha bổng của y. Ngay Thanh Phong Tử trong Võ Đang tứ kiếm cũng không tránh khỏi.

Tề Tiểu Yến lại nói:

- Ta không tin.

Nàng lạnh lùng nói tiếp:

- Y nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao lại chết ở trong tay của người khác?

Lữ Tam không trả lời.

Nhưng lão lại mở từng cỗ quan tài trong mười cỗ quan tài bằng vàng.

Lộ ra mười thi thể.

Mười thi thể này được bảo quản rất tốt, nhưng chết rất thảm.

Đa số trán bị đập vỡ.

Hơn nữa hai xương sườn cũng bị đánh gãy.

Vì vậy thi thể được bảo tồn càng hoàn mĩ thì trông lại càng bí hiểm đáng sợ.

- Đây chính là Thập đại kiếm khách cao thủ chết ở trong tay của Lang Hùng.

Lữ Tam chỉ một đạo nhân mũ vàng trong số đó:

- Đây chính là Thanh Phong Tử xuất thủ độc hiểm dũng mãnh nhất trong Võ Đang tứ kiếm.

Lão hỏi Tề Tiểu Yến:

- Bây giờ ngươi có tin hay không hả?

Tề Tiểu Yến im lặng.

Nhưng hai mắt mở căng to.

Nhìn trừng vào vết thương trí mạng ở cổ Thiên Lang, rồi nàng chợt mỉm cười nói:

- Ta vẫn không tin!

Lữ Tam nói:

- Tại sao bây giờ nàng vẫn không tin?

Tề Tiểu Yến nói:

- Nếu cây lang nha bổng của y thật sự có thể phá các loại kiếm pháp trong thiên hạ, thế thì tại sao y lại chết ở dưới kiếm của người khác?

Vết thương ở cổ tay của Lang Hùng rõ ràng là vết kiếm.

Rõ ràng là bị người ta đâm chết một kiếm.

Câu hỏi này của Tề Tiểu Yến rõ ràng không cách gì trả lời.

Lữ Tam không thể không thừa nhận:

- Hỏi rất hay, rất có lý!

Tề Tiểu Yến nói:

- Nếu hỏi có lý thì e rằng trả lời chưa hẳn có lý.

Lữ Tam nói:

- Chưa chắc!

Tề Tiểu Yến hỏi:

- Chưa chắc gì?

- Có lý chưa chắc đã là có lý, vô lý chưa chắc đã là vô lý.

Lữ Tam điềm nhiên cười nói:

- Trên thế gian vốn không có chuyện gì tất nhiên bất biến cả, vì vậy Thiên Lang chuyên phá kiếm pháp của thiên hạ cũng chưa chắc là không thể chết ở dưới kiếm người khác.

Tề Tiểu Yến hỏi:

- Y chết thế nào?

Lữ Tam nói:

- Y chết ở dưới kiếm của người khác, vì có kẻ si vì kiếm đã đến nơi đây, nghiên cứu tỉ mỉ ba năm mười cao thủ kiếm pháp chết dưới tay y, từ trên vết thương chí mạng của bọn họ có thể nhìn thấy chiêu thức biến hoá và phương hướng xuất thủ của đòn chí mạng đó. Lại từ kiếm pháp biến hoá trên bản thân họ, cũng có thể thấy ra phương pháp mà Thiên Lang dùng để khắc chế kiếm pháp của họ.

Lữ Tam nói:

- Vì vậy ba năm sau lúc y kiếm Thiên Lang quyết chiến, không quá mười chiêu thì đã đâm chết Thiên Lang.

Tề Tiểu Yến im lặng không nói gì.

Đương nhiên người đã biết người giết chết Thiên Lang kia là ai, đồng thời cũng biết Độc Cô Si tại sao đến nơi đây để quan sát những tử thi này.

Lữ Tam tiếp tục giải thích:

- Một người có kinh nghiệm thì không khó gì có thể nhìn ra võ công của đối phương từ vết thương trí mạng. Thậm chí còn có thể biết được sự biến hóa chiêu thức, bộ vị xuất thủ cùng phương hướng tấn công của đối phương.

Lữ Tam lại hỏi Tề Tiểu Yến:

- Ngươi có tin điều này hay không?

Bỗng nhiên Tề Tiểu Yến mỉm cười:

- Rõ ràng ngươi biết trong lòng ta đã hoàn toàn tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói là không. Vậy ngươi tại sao còn phải hỏi?

Độc Cô Si là một người đam mê về luyện kiếm.

Nếu như y biết được trên thế gian này có một người như Thiên Lang Lang Hùng, đương nhiên y sẽ không tiếc hy sinh tất cả để đánh bại đối phương. Hơn nữa còn phải dùng kiếm pháp đánh bại.

Cho nên Độc Cô Si đã không tiếc phá đi nguyên tắc của mình để làm thuộc hạ của Lữ Tam.

Chỉ có điều sau khi sự việc hoàn thành, y lập tức bỏ đi ngay.

Trước đây hai năm, trong một lần bão cát phong ba, số vàng bị cướp đi.

Lúc ấy Tiểu Phương dường như cũng bị chìm trong sa mạc.

Sau trận bão cát lần đầu tiên gặp Bốc Ưng lập tức chàng bị Thủy Ngân và Vệ Ưng Bằng bắt đi, đưa đến một ngôi lều bí mật trên một ốc đảo giữa sa mạc.

Khi lần đầu tiên chàng gặp Độc Cô Si, cũng là lúc Độc Cô Si đang chuẩn bị đi.

Cho nên tuy Độc Cô Si vẫn lãnh nhãn bàng quan nhìn Tiểu Phương, thế nhưng cuối cùng vẫn cứu chàng.

Vệ Ưng Bằng và Thủy Ngân đương nhiên là không dám ra tay ngăn cản. Bởi vì lúc ấy bọn họ đều biết con người này rất đáng sợ. Đồng thời cũng biết y vốn không phải là thuộc hạ trong tổ chức Kim Thủ của Lữ Tam.

Bất luận Độc Cô Si muốn làm gì, đều không có ai có thể ngăn cản được y.

Lần đó y đã ra đi, tại sao lại còn quay trở về?

Chẳng lẽ lần này y thật sự lại muốn xem những tử thi ở đây?

Lần trước kẻ mà y muốn giết là Thiên Lang. Còn lần này kẻ mà y muốn giết là ai?

Tề Tiểu Yến đưa mắt nhìn Lữ Tam, bỗng nhiên nói:

- Kỳ thật ngươi đã biết ta tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng ngược lại đã hoàn toàn tin.

Lữ Tam cũng cười:

- Những lời của ta nói ngươi đều tin?

- Không tin!

Tề Tiểu Yến chớp chớp mắt cười thật tươi nói:

- Thậm chí ngay cả một chữ cũng không tin.

Lữ Tam cố ý buông một tiếng thở dài:

- Vậy thì ngươi cũng không cần nghe những lời ta nói, mà hãy bước đến nhìn sáu cái tử thi kia kìa!

Tề Tiểu Yến cũng cố ý nghiêm sắc mặt:

- Đương nhiên là ta không bao giờ bước đến xem, tuyệt đối không bao giờ, bởi vì.. Đột nhiên nàng mỉm cười:

- Bởi vì ta đã nhìn rất rõ rồi.

Lữ Tam hỏi:

- Ngươi xem từ lúc nào?

Tề Tiểu Yến đáp:

- Chính lúc miệng ta nói tuyệt đối không bao giờ đi xem.

- Tại sao ta lại không biết?

- Khi mà nữ nhân nhìn nam nhân, làm sao để cho nam nhân biết được!

- Thế nhưng bọn họ đều đã chết?

- Chết cũng là người vậy! Tề Tiểu Yến cười khúc khích:

Trong mắt nữ nhân, nam nhân vẫn là nam nhân, bất luận là sống hay chết.

Lữ Tam cười lớn:

- Nói rất hay!

Lữ Tam vẫn đang cười.

Ngược lại Tiểu Yến đã thôi cười, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Tề Tiểu Yến nói:

- Ta thật sự đã nhìn kỹ qua sáu tử thi kia, hơn nữa đã phát hiện ra một việc rất kỳ quái.

Lữ Tam hỏi:

- Là việc gì?

Tề Tiểu Yến nói:

- Vết thương chí mạng trên sáu người này hoàn toàn giống như nhau.

Nói ra câu này xong, nàng lập tức giải thích ngay:

- Không phải sáu người hoàn toàn giống như nhau mà là số ba cùng số bốn giống nhau, số mười ba giống số mười bốn, và số hai mươi ba giống số hai mươi bốn. Không những vết thương cùng một chỗ, mà ngay cả chiêu thức cùng lực phát ra hoàn toàn giống nhau, không khác một chút. Và tuyệt đối cũng giống nhau về thủ pháp cùng phương hướng.

Lữ Tam hỏi:

- Có phải là do cùng một người xuất thủ?

- Không phải! Tề Tiểu Yến đáp:

Tuyệt đối không phải.

Tề Tiểu Yến lại nói:

- Chính vì không cùng một người xuất thủ, cho nên ta mới cảm thấy kỳ lạ. Cũng chính vì cảm thấy kỳ lạ cho nên bây giờ ta mới chợt hiểu ra.

- Ngươi hiểu ra được điều gì?

- Ngươi muốn bọn người số ba đi giết Tiểu Phương, chẳng qua chỉ để thử kiếm pháp Tiểu Phương mà thôi.

Tề Tiểu Yến nói:

- Lần này Độc Cô Si quay trở về chính là vì Tiểu Phương. Bởi vì ta đã mang những tinh hoa trong kiếm pháp của Độc Cô Si truyền lại cho Tiểu Phương. Ngược lại, đối với kiếm pháp của Tiểu Phương, Độc Cô Si hiểu không được nhiều.

Tề Tiểu Yến lại nói tiếp:

- Thế nhưng sau khi Độc Cô Si quan sát kỹ vết thương chí mạng trên người bọn họ, thì tình hình hoàn toàn không giống.

Lữ Tam nói:

- Ý ngươi có phải muốn nói bây giờ kiếm pháp của Tiểu Phương, Độc Cô Si hoàn toàn đã hiểu rõ?

Tề Tiểu Yến không trả lời thẳng câu hỏi này, mà chỉ nói:

- Kẻ mà ngươi sai bọn người số bốn đi giết chính là Độc Cô Si. Bởi vì võ công họ hoàn toàn ngang bằng với đám người đi giết Tiểu Phương.

Tề Tiểu Yến chậm rãi nói tiếp:

- Độc Cô Si đã có thể dùng thủ pháp hoàn toàn giống như Tiểu Phương để giết những người kia. Như vậy nếu y muốn giết Tiểu Phương, hình như không phải là chuyện khó.

Lữ Tam nhìn chăm chăm Tề Tiểu Yến.

Vừa rồi lão đã nhìn rất lâu, bây giờ cũng lại nhìn rất lâu, rồi nói:

- Một nữ nhân giống như ngươi, không ngờ Tiểu Phương lại để cho ngươi ra đi.

Thật ra hắn làm vậy có quá là ngốc hay không?

Tề Tiểu Yến vẫn mỉm cười:

- Ta vốn cũng không biết hắn là con người như thế nào nữa!

- Còn bây giờ thì sao?

- Bây giờ thì ta đã hiểu rõ.

Tề Tiểu Yến nói:

- Bây giờ hắn vẫn là một con người, nhưng là một người chết.

Tề Tiểu Yến nói tiếp:

- Cho dù hiện giờ hắn ta vẫn chưa chết, nhưng chẳng khác gì như đã chết.

Lữ Tam nói:

- Ngươi có muốn biết hiện giờ hắn đang ở đâu hay không?

Tề Tiểu Yến nói:

- Không muốn, xưa nay ta đối với người chết không hề có cảm hứng, ta chỉ muốn biết hiện giờ Độc Cô Si đang ở đâu?

Lữ Tam nói:

- Độc Cô Si đã ra đi.

Tề Tiểu Yến hỏi:

- Tại sao phải ra đi? Lẽ nào Độc Cô Si không muốn gặp ta?

- Không phải là không muốn mà là không dám.

- Ta có gì đâu mà đáng sợ? Tại sao Độc Cô Si lại không dám gặp ta?

Lữ Tam nhìn Tề Tiểu Yến nói:

- Người mà Độc Cô Si sợ không phải là ngươi, mà là chính bản thân hắn. Kỳ thật hắn cũng đã biết tại sao hắn lại sợ.

Tề Tiểu Yến cũng nhìn lại Lữ Tam:

- Ngươi cũng biết. Ngươi cũng biết Độc Cô Si đã không còn thật sự là một nam nhân?

- Ta biết điều này.

- Vậy tại sao ngươi còn muốn ta gả cho Độc Cô Si?

- Bởi vì ta đã biết bệnh của hắn nhất định sẽ mau bình phục.

- Vậy phải đợi đến bao giờ chứ?

Lữ Tam nói:

- Phải đợi đến sau khi Tiểu Phương chết dưới kiếm của hắn. Ta tin rằng lúc này hắn rất có hy vọng nắm chắc phần thắng.

Tề Tiểu Yến nói:

- Độc Cô Si có thể tìm được Tiểu Phương?

- Hắn không cần phải đi tìm, mà chỉ cần ngồi đó chờ đợi là được rồi.

- Tái ao?

- Bởi vì Tiểu Phương nhất định sẽ đi tìm hắn.

- Ngươi dám chắc?

Lữ Tam mỉm cười nói:

- Có khi nào ngươi thấy ta làm việc gì mà không chắc chắn hay chưa?

- Tiểu Phương có thể tìm ra Độc Cô Si hay không?

- Nếu như hắn ta không quá ngốc, thì nhấ định có thể tìm ra được.

- Phải đến đâu mới có thể tìm được Độc Cô Si?

- Hồ Tập!

- Tại sao bản thân ngươi không đi đến Hồ Tập?

- Suy nghĩ của ngươi có lẽ cũng giống như Ban Sát Ba Ná. Cho rằng ta nhất định sẽ đến Hồ Tập, để chính tay giết chết Tiểu Phương.

Lữ Tam nói:

- Cho nên hắn ta an bày trận chiến này. Bởi vì kết quả cuộc chiến này tất yếu song phương đều bị bại. Bên bại nhất định chỉ có con đường chết. Còn bên thắng cũng phải trả cái giá rất đắt và phải hy sinh rất nhiều nhân thủ. Đợi đến khi hắn ta ra tay, cho dù ta giết chết Tiểu Phương cũng tốt hay là Tiểu Phương giết ta cũng tốt. Kẻ còn lại kia nhất định sẽ chết dưới tay hắn ta.

Lữ Tam lại nói:

- Chỉ tiếc Ban Sát Ba Ná nghĩ sai cũng giống ngươi. Bởi vì ta vốn sẽ không đến Hồ Tập và không hề có ý muốn đích thân giết chết Tiểu Phương, thậm chí ta còn không hận hắn.

Tề Tiểu Yến rất ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ ngươi đã quên rằng hài nhi của ngươi chết trong tay ai hay sao?

Nàng hỏi một câu rất thương tâm, không ngờ Lữ Tam lại nhìn nàng mỉm cười:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lữ Thiên Bảo mà Tiểu Phương giết, thật sự là hài nhi của ta sao?

Tề Tiểu Yến không ngờ Lữ Tam lại nói ra một câu như vậy. Và cũng không ngờ Lữ Tam lại dắt nhưng đi xem một cỗ quan tài khác. Trong cỗ quan tài này có đến hai thi thể. Một người phụ nữ ngực căng tròn chắc khỏe. Bên cạnh người phụ nữ là một đứa trẻ, chừng được một tuổi.

Chỉ cần là người có kinh nghiệm, nhìn qua là biết ngay người phụ nữ này vừa mới sanh. Còn đứa bé ngược lại không phải là hài nhi của bà ta.

Lữ Tam nói:

- Người phụ nữ này chính là bảo mẫu của đứa bé. Người này ăn quá ngon và quá nhiều, nên nằm ngủ giống như là người chết. Bởi vì thế bây giờ y thị thật sự đã chết.

- Tại sao?

- Bởi vì đứa bé này đã bị y thị ngủ say đè ngẹt chết.

Lữ Tam nói:

- Đứa bé này cũng không phải là hài nhi của ta. Nhưng nếu như nó còn sống, ta nhất định sẽ thương yêu nó hơn bất cứ một ai. Nó muốn gì, ta sẽ cho nó cái đó. Đợi sau khi nó mười bảy mười tám tuổi, nó cũng sẽ bị chết dưới kiếm kẻ khác. Bởi vì lúc ấy nó nhất định sẽ được ta nuông chiều trở thành hư, giống như Lữ Thiên Bảo.

Tề Tiểu Yến không hỏi đứa bé kia là hài nhi của ai.

Đột nhiên tay chân nàng đều lạnh toát mồ hôi.

Bây giờ Tề Tiểu Yến đã biết đứa trẻ này chính là hài nhi của Tiểu Phương, nhưng nàng không biết đứa bé này là vận may hay là nỗi bất hạnh của chàng.

Lữ Tam nói:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ cho rằng những việc ta làm thật đáng sợ. May mà cũng chỉ có một mình ngươi nghĩ như thế mà thôi. Bởi vì những việc ta làm ngoài ngươi ra xưa nay chưa từng có ai biết đến. Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến.

Tề Tiểu Yến nói:

- Cho nên Ban Sát Ba Ná cho rằng ngươi rất hận Tiểu Phương và lúc nào cũng muốn đích thân giết chết Tiểu Phương.

- Bởi vậy hắn mới an bày trận chiến này. Đợi đến khi ta và Tiểu Phương cùng bại, lúc ấy hắn mới ra tay.

Lữ Tam nói:

- Nhưng đáng tiếc ta thông minh hơn một chút so với hắn nghĩ. Bởi vậy kẻ mắc mưu không phải là ta, mà là hắn.

Lữ Tam lại nói:

- Hiện giờ Ban Sát Ba Ná nhất định cũng đã đến Hồ Tập, để xem kết quả của trận chiến này.

Tề Tiểu Yến nói:

- Ngươi biết hắn ta sẽ đợi ở đâu?

- Không những ta biết, ngay cả Độc Cô Si cũng biết.

Lữ Tam nói:

- Đợi sau khi Độc Cô Si giết chết Tiểu Phương xong, nhất định sẽ tìm hắn.

Cho dù Độc Cô Si có giết được Tiểu Phương đi nữa, cũng phải hao tổn rất nhiều chân khí. Đợi sau khi Độc Cô Si và Ban Sát Ba Ná giao thủ với nhau. Cho dù Độc Cô Si có giết được Ban Sát Ba Ná hay ngược lại, thì kẻ sống sót kia cũng đều chết dưới tay ngươi.

Tề Tiểu Yến tiếp:

- Cho nên trận chiến này bất luận là ai thắng ai thua, nhưng kẻ duy nhất chiến thắng mới chính là ngươi.

*** Trong mắt nhiều người, Hồ Tập chẳng qua chỉ là một tiểu trấn nhỏ ở vùng biên thùy.

Nơi đây có khoảng bảy mươi ba căn nhà và ba trăm mười một nhân khẩu, theo như điều tra mới nhất của quan địa phương. Người dân ở đây đa số sống bằng nghề buôn bán nhỏ. Bởi vì đất đai ở đây khô cằn không màu mỡ, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, cho nên không thích hợp với nghề trồng trọt.

Có rất nhiều người chưa từng nghe qua cái tên địa danh này. Thế nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy. Dân khẩu nơi đây đông hơn rất nhiều so với sự điều tra của quan địa phương. Tầm quan trọng của nó cũng vượt xa suy nghĩ của mọi người.

Sự phồn vinh nơi này không ai có thể ngờ đến.

Chính vì nơi đây quá hẻo lánh, không gây sự chú ý cho quan địa phương, cho nên một số kẻ đã cùng đường tận lối, đều chạy đến nơi đây lánh nạn.

Nơi đây dân cư đủ mọi thành phần, những người lưu lạc đến đây cứ trú cũng có, những kẻ phạm pháp giết người cũng có.

Hơn một nửa trong số bảy mưôi ba căn hộ Ở đây, đều kinh doanh khách sạn và quán ăn.

Nhưng trong số những quán ăn ở đây, nổi tiếng và lớn nhất phải kể đến Đạt Ký.

Quán ăn Đạt Ký này lúc nào cũng đông khách, nghe nói những món ăn ở đây rất nổi tiếng.

Ban Sát Ba Ná nói với Tiểu Phương:

- Bí mật của Lữ Tam chính ở trên một con đường náo nhiệt nhất ở đây.

Trên con đường này có tổng cộng là chín mươi sáu cửa tiệm và quán xá. Ngoài một cửa hiệu bán kim chỉ phấn son có tên Viễn Hương Tề và hai cửa hiệu bán gạo ra số còn lại đều là khách sạn và quán ăn.

Ngay cả một căn hộ để ở cũng không có.

Ban Sát Ba Ná chợt hỏi Tiểu Phương:

- Ngươi có đoán ra được bí mật của Lữ Tam, là ở cửa hiệu nào không?

Tiểu Phương trả lời không cần phải suy nghĩ:

- Chính là quán ăn Đạt Ký.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Tại sao ngươi lại đoán rằng, Lữ Tam ở đây?

- Chính vì nơi đó người đông nhất.

Tiểu Phương trả lời rất ngắn gọn và cũng rất chính xác. Mọi lúc Lữ Tam đều muốn nghe tin tức thuộc hạ thông báo. Cho nên mỗi người vào quán ăn Đạt Ký ăn cơm, đều có thể là thuộc hạ của Lữ Tam.

Bởi thế sau khi tập họp đầy đủ tại khu rừng bên ngoài tiểu trấn. Ban Sát Ba Ná liền nói với Tiểu Phương:

- Giờ ngọ hôm nay, ngươi cũng đến quán ăn Đạt Ký ăn cơm. Chỉ cần khi nào nghe có người nói lớn:

"món sữa này quá thối" thì ngươi lập tức xong ngay ra nhà bếp phía sau, mở nắp chiếc nồi sắt lớn đang hấp bánh trên lò ra. Sau đó dùng một thùng nước lạnh dập tắt lửa trong lò, rồi chui vào cái lỗ bên cạnh miệng lò. Như thế ta có thể tìm ra được Lữ Tam.

Ban Sát Ba Ná nói tiếp:

- Nhiệm vụ của ngươi chỉ có vậy, còn những chuyện khác ngươi không cần phải quan tâm đến, cho dù bên ngoài có xảy ra bất cứ chuyện gì.

*** Từ xa nhìn thấy Tiểu Phương bước vào trong quán ăn Đạt Ký và sau khi nghe rõ có người nói lớn "Món sữa này quá thối", Ban Sát Ba Ná liền cất bước quay đi. Bởi vì từ lúc này mỗi diễn biến của sự việc, đều xảy ra đúng như sự tính toán của y. bởi lẽ đó y không cần nhìn cũng như không cần phải nghe.

Ban Sát Ba Ná quay trở lại khu rừng bên ngoài tiểu trấn vừa rồi, sau đó đi vòng lên một con dốc cao, ngồi xuống một tảng đá ven đường. Nơi đây cách con đường náo nhiệt kia tuy rát xa, nhưng vừa đúng hướng có thể nhìn thấy quán ăn Đạt Ký.

Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng với nhãn lực của Ban Sát Ba Ná vẫn có thể nhìn thấy.

Chỗ ngồi này tất nhiên y đã chọn lựa từ trước.

Lúc này trong quán ăn Đạt Ký đã xảy ra đánh đấm loạn xạ. Những người đi trên đường đều bước đến xem. Có người chỉ đứng xem, cũng có người xông vào trận chiến.

Cả con đường bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ban Sát Ba Ná cảm thấy rất hài lòng, bên ngoài càng hỗn loạn càng tốt.

Bên ngoài càng loạn, tất nhiên bên trong quán sẽ yên tịnh. Những kẻ giết người đều cần sự yên tịnh và kẻ bị giết cũng cần sự yên tịnh. Bất luận là ai giết ai, đối với y mà nói đều không có gì khác biệt.

Bởi vì y đã đứng ở chỗ không bao giờ thất bại.

Tất cả những điều này đều đã được y an bày từ lâu. Y đã tốn bao năm lập kế hoạch, cho nên y tin tưởng rằng mỗi bước tính và hành động của y tuyệt đối chính xác.

Đúng ngay lúc Ban Sát Ba Ná định nằm xuống hít sâu một hơi, đột nhiên y nghe thấy từ phía sau lưng, có một người nói một câu kỳ quái:

- Hết rồi!

Người kia nói:

- Có phải bây giờ đã sắp hết?

Ban Sát Ba Ná không hề quay đầu lại, thậm chí nga cả một phản ứng nhỏ cũng không có. Bởi vì y đã biết rõ người kia là ai.

- Đúng thế! Bây giờ đã sắp hết.

Ban Sát Ba Ná chậm rãi nói:

- Tất cả mọi chuyện đều đã đến lúc phải kết thúc.

Người kia đã bước đến gần phía sau lưng Ban Sát Ba Ná, hỏi:

- Ngươi thử nghĩ xem nhữn việc này sẽ kết thúc như thế nào?

- Là một sự kết thúc rất viên mãn.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Mật thất ở đây của Lữ Tam nằm ở dưới lòng đất. Tuy mật thất này có đến ba lối ra, nhưng nếu chúng ta có thể phong tỏa ba lối ra này, thì ở đây chính là chỗ chết.

Khi Ban Sát Ba Ná vừa nới dứt câu này, những người ở cách đây trong vòng ba mươi dặm đều có thể nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Đồng thời còn có thể nhìn thấy một ngọn khói đen bốc cao lên ngút trời từ phía quán ăn Đạt Kỳ. Tiếp theo là hai tiếng nổ lớn vang lên. Sau đó là hai ngọn khói đen bốc cao.

Ban Sát Ba Ná mỉm cười:

- Hiện giờ ba lối ra ở đây đã bị phong tỏa, những kẻ ở đây tuyệt đối không có một ai sống sót bước ra ngoài. Bất luận là Độc Cô Si và Tiểu Phương ai thắng ai bại, cũng đều bỏ mạng ở đấy?

- Là Độc Cô Si và Tiểu Phương? Thế còn Lữ Tam?

- Lữ Tam sẽ không có ở trong đấy.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Đã từ lâu hắn cho rằng, chỉ có mình ta mới là đối thủ của hắn. hắn cũng biết rõ ta tuyệt đối sẽ không bao giờ đến đó. Bởi thế hắn đến đấy làm gì?

Người kia thở dài một tiếng:

- Ngươi quả thật rất hiểu Lữ Tam. Có thể nói còn hơn cả Lữ Tam tưởng tượng.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Bây giờ Bốc Ưng và Ba Oa đã chết. Về phần Tô Tô sau khi rời khỏi Lữ Tam, đã không còn quan trọng nữa, cho dù có sống hay chết cũng đều như nhau.

Ban Sát Ba Ná nói tiếp:

Dương Quang là người mới của ta, rồi nàng sẽ hiểu được ta. Tuy trong lòng nàng cũng cảm thấy thủ đoạn của ta có phần hơi quá đáng và nàng cũng sẽ bi thương cho Tiểu Phương và Bốc Ưng. Nhưng nàng nhất định sẽ giả vờ như không hay biết mọi việc.

Dừng lại giây lát, Ban Sát Ba Ná bắt đầu nói tiếp:

- Cũng không chừng sau này nàng sẽ gả cho ta.

Người kia nói:

- Dương Quang nhất định sẽ gả cho ngươi. Bởi vì Dương Quang là một thiếu nữ thông minh. Đương nhiên nàng cũng biết chỉ có gả cho ngươi mới là một cách làm thông minh.

Người kia không có hỏi kết cuộc của Lữ Tam và Tề Tiểu Yến. Bởi vì hắn chính là kẻ thân tín nhất của Lữ Tam, là Lữ Cung.

- Lần này quả thật Lữ Tam dã điều động tất cả thuộc hạ tinh nhuệ đến đây. Lữ Tam làm vậy là có hai dụng ý.

Lữ Cung nói:

- Thứ nhất, đương nhiên Lữ Tam muốn ngươi tin là lão cũng đến đây và cũng muốn ngươi phái toàn bộ thuộc hạ đắc lực đến đây. Thứ hai, thuộc hạ của Lữ Tam vốn là những kẻ lang bạt trong giang hồ, nên lão xưa nay chưa bao giờ thật sự tin tưởng bọn họ.

Bởi vì lẽ đó Lữ Tam không hề coi trọng đến sự sống chết của bọn họ.

- Ta hiểu rõ cách nghĩ của Lữ Tam, nếu giữ lại một đám người như bọn chúng ở bên mình, chẳn khác nào nuôi hổ trong nhà. Lữ Tam nuôi bọn chúng chính dùng để đối phó với ta và cũng lúc này lợi dụng ta trừ khử đi bọn chúng.

Lữ Tam hỏi:

- Còn ngươi thì sao? Có phải cách nghĩ của ngươi cũng hoàn toàn giống như Lữ Tam hay không?

Ban Sát Ba Ná quả nhiên không hề phủ nhận:

- Đúng vậy! Cách nghĩ của ta cũng hoàn toàn giống như hắn. Nhưng mà có điều cách nghĩ của ta tốt hơn hắn một chút, là vì không có giữ lại những nhưng như người và Sa Bình ở bên cạnh.

- Ngươi cũng biết chuyện của Sa Bình?

Ban Sát Ba Ná nói:

- Ta đoán chắc hắn nhất định sẽ trốn đi. Mấy năm nay hắn đã tự để dành cho mình một số tiền khá lớn, đủ dể ngồi không ăn cả ba đời. Vậy thì tại sao hắn phải bán mạng cho Lữ Tam cơ chứ?

Đột nhiên Lữ Cung mỉm cười:

- Nếu như ngươi cho rằng Sa Bình có thể trốn đi, như vậy ngươi đã lầm. Lữ Tam cũng đã biết trước hắn ta sau khi làm xong việc đó, nhất định sẽ trốn đi. Trong ba chung rượu mà hắn ta uống trước mộ bọn Hồ Đại Lân, có một chung đã được hạ độc.

- Tại sao ngươi lại biết được? Lẽ nào ngươi là người đã hạ độc trong rượu?

- Đương nhiên người đó chính là ta.

Lữ Cung cũng không phủ nhận:

- Chỉ có mình ta mới có thẻ làm được việc này. Bởi vì ta chẳng qua chỉ là một kẻ nô tài vô dụng mà thôi. Võ công của ta so với trong giang hồ chỉ là hạng thứ tám và bất cứ một ai cũng có thể giết ta bất cứ lúc nào. Cho đến tận bây giờ, tài sản mà ta tích góp được cũng chỉ có ba trăm hai mươi lượng bạc mà thôi. Cho nên ta chưa từng bị một ai hoài nghi. Nhưng hiện giờ ngươi là một người có rất nhiều tiền.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Ta đã làm theo ý ngươi, mang năm mươi vạn lượng bạc dùng danh nghĩa của ngươi, đem gởi vào mười tám cửa hiệu gởi tiền mà ngươi đã chỉ định.

Ta biết.

- Vậy ngươi đồng ý việc của ta chứ?

Lữ Cung hỏi ngược lại Ban Sát Ba Ná:

- Nếu như ta nói cho ngươi biết chỗ ở của Lữ Tam, ngươi có nắm chắc là sẽ giết được lão hay không?

Ban Sát Ba Ná nói:

- Ngươi cũng biết ta chưa bao giờ làm những việc gì mà không nắm chắc phần thắng. Trong trận chiến này, tổn thất của ta ít hơn nhiều so với Lữ Tam, huống hồ ta vẫn còn một trợ thủ vô cùng đắc lực.

Ban Sát Ba Ná mỉm cười giải thích:

- Tề Tiểu Yến cũng là một thiếu nữ thông minh, hiện giờ kiếm pháp của Tề Tiểu Yến hầu như không thua kém Tiểu Phương.

Lữ Cung không nói gì thêm, mà lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy:

- Trong bức họa đồ này có ghi rõ chỗ ở của Lữ Tam. Còn con cá Kim Ngư kia chính là chìa khóa, để mở cánh cửa bí mật ở nơi đây.

Ban Sát Ba Ná đón lấy mảnh giấy cất vào tay áo, sau đó y đưa mắt nhìn Lữ Cung thật lâu, rồi đột nhiên hỏi:

- Tại sao ngươi lại dễ dàng trao cho ta bí mật này như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi hay sao?

Lữ Cung cười đáp:

- Năm mươi vạn lượng bạc đối với ngươi chẳng có nghĩa là gì cả. Nếu ngươi muốn hoàn thành việc lớn, không những sau này vẫn có khi còn dùng đến ta. Vậy thì ngươi cần gì phải giết một kẻ vô danh tiểu tốt như ta chứ?

Sau khi đã đi thật xa, Lữ Cung đột nhiên ngoái đầu lại hỏi:

- Ngươi thật sự tin chắc rằng, việc này nhất định sẽ kết thúc như thế?

Trong mắt Ban Sát Ba Ná tự nhiên biểu hiện rất kỳ lạ:

- Việc này ta đã lập kế hoạch rất lâu, tất nhiên là rất chắc chắn.

Ban Sát Ba Ná lại nhìn chăm chăm Lữ Cung thật lâu nói:

- Chỉ có điều ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi biết.

- Là bí mật gì?

- Trên thế gian này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Những chuyện sau này khó ai mà dự liệu được.

Lữ Cung cũng nhìn lại Ban Sát Ba Ná thật lâu nói:

- Ngươi nói rất đúng, ta nhất định sẽ ghi nhớ câu nói này cho đến chết.

Nói xong, Lữ Cung liền quay gót cất bước. Ban Sát Ba Ná không hề ngăn cản hắn, mà chỉ buông một tiếng thở dài nói:

- Ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi biết. Có những lúc ta rất muốn làm một người bình thường giống như ngươi. Như vậy những ngày tháng của ta có lẽ sẽ vui vẻ hơn, nhưng vì trách nhiệm cho bộ tộc của ta quá lớn, ta không thể để ai có ý đồ thay đổi Tạng tộc của ta.

*** Ban Sát Ba Ná quả là một anh hùng hào kiệt. Câu nói của y nói ra thật rất đúng.

Trên thế gian này quả thật không có chuyện gì là tuyệt đối.

Kế hoạch của y tuy vô cùng chu đáo nhưng đáng tiếc y vẫn là một con người, mà đã là con người thì có lúc cũng phạm sai lầm.

Đặc biệt là đối với những hạng người như Độc Cô Si và Tiểu Phương.

Đợi đến khi y nhìn thấy mọi việc đã gần như hoàn thành đúng như kế hoạch khi đã thanh toán xong Lữ Tam, thì đột nhiên y phát hiện ra Độc Cô Si và Tiểu Phương xuất hiện trước mặt. Chính lúc ấy y mới biết mình phạm phải một sai lầm vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng y không hề oán trách một ai.

Trước lúc chết, Ban Sát Ba Ná chỉ nói một câu:

- Đây là do ta tự tìm lấy, bổn phận ta đã hoàn thành, ta chết cũng không hề oán một ai.

Ban Sát Ba Ná vẫn không hổ là một nhân kiệt. Bất luận là y sống hay chết, ít ra y vẫn chưa làm ra những việc để người khác xem thường.

Tuy nhiên Tiểu Phương và Độc Cô Si là những kẻ giang hồ lãng tử. Bọn họ độc lai độc vãng đâu màng đến những chuyện lợi danh. Bọn họ tuy thừa biết thủ đoạn của Ban Sát Ba Ná nhưng lại không xuống kiếm sát hại y. bởi vì họ biết rằng mọi chuyện y làm đều vì tổ quốc Tạng giáo đáng thương của y, kể cả việc y giết Bốc Ưng lấy đi số vàng kia cũng vậy.

Trong mắt của Độc Cô Si bây giờ chỉ còn có Tề Tiểu Yến, gã cần gặp Tề Tiểu Yến cho dù bị một kiếm của nàng mà chết gã cũng cam tâm.

Còn trong mắt của Tiểu Phương chỉ có một hình ảnh duy nhất:

đó là Giang Nam quê hương mến yêu của chàng.

x X x Thấy kết thúc này cũng kỳ kỳ, TDT ngẫu nhiên tìm được một bản tiếng Hoa, kết thúc lại hơi khác một chút:

Nói xong, Lữ Cung liền quay gót cất bước. Ban Sát Ba Ná không hề ngăn cản hắn, chỉ khẽ buông một tiếng thở dài:

- Ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi biết.

Ban Sát Ba Ná nói:

- Có những lúc ta rất muốn làm một người bình thường giống như ngươi. Như vậy những ngày tháng của ta có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều.

*** Ban Sát Ba Ná quả là một anh hùng hào kiệt. Câu nói của y thật rất đúng.

Trên thế gian này quả thực không có chuyện gì là tuyệt đối.

Kế hoạch của y tuy vô cùng chu đáo, nhưng đáng tiếc y vẫn là một con người, cũng không có pháp lực mà đoán biết được chính xác suy nghĩ tình cảm của người ta.

Đặc biệt là đối với những hạng người như Độc Cô Si và Tiểu Phương.

Bọn họ tuy là "si ngốc", cũng chẳng hề "xuẩn ngốc", nếu người nào coi họ như những con rối có thể tùy tiện sắp đặt, người đó đã vô ý mắc phải một sai lầm chí mạng.

Đợi đến khi Ban Sát Ba Ná mắt nhìn mọi việc gần như hoàn thành đúng theo kế hoạch, thì đột nhiên y phát hiện ra Độc Cô Si và Tiểu Phương vẫn chưa chết, hơn nữa còn xuất hiện ngay trước mặt. Chính lúc ấy y mới biết mình đãù phạm phải một sai lầm vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng y không hề oán trời cũng không hề trách người.

Trước lúc chết, Ban Sát Ba Ná chỉ nói một câu:

- Đây là do tự ta tìm lấy, ta có chết cũng không oán.

Một người đã làm điều lỗi lầm, chính mình phải có dũng khí gánh chịu. Đã không cần oán trời trách người, cũng không cần đẩy đi trách nhiệm. Dù có tính sai loa loa cho người ta biết để làm gì, chẳng lẽ lại học thứ đàn bà to mồm la hét chửi mắng giữa chợ, hay kẻ ăn xin lẽo đẽo theo người ta mà kể lể?

Ban Sát Ba Ná vẫn không hổ là một nhân kiệt. Bất luận y sống hay là chết, y ít ra cũng không làm chuyện gì để người ta coi thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#colong