Chờ anh về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn biết chẳng thể đứng ở sân bay để chờ đợi một con đò, tôi lặn lội tìm đến bến cảng . Mái chèo rẽ sóng, tiếc thay đò lại đã đầy người.

Tôi đến trước, mà đành đứng nhìn người khác giành mất vị trí duy nhất trên con đò. Anh nhẹ nhàng chèo, đò dần dần trôi xa, tôi đứng chôn chân lòng chết lặng.

Con đò anh chở người ta rồi sẽ cập bến nào? Liệu đến lúc người ta buồn chán không muốn cùng anh lãng du trời đất nữa, chiếc đò cô đơn của anh có quay về bờ bến cũ để đón tôi chăng?

Ai đó giục giã tôi lên đại con đò còn trống chỗ, bởi trời đã về chiều rồi, đừng đợi chờ mông lung nữa.

Tôi nào có chờ đợi mông lung, tôi đợi anh cơ mà. Tôi biết anh sẽ về, chỉ là sớm hay muộn. Nếu tôi lên đò khác, rủi như anh mỏi mệt trở về bờ bến cũ, ai sẽ là người khâu lành những tổn thương, ai sẽ đỡ mái chèo trên tay anh rồi dịu dàng nói "Để em chèo thay anh một đoạn." Ngoài xa trời bão giông mưa gió, vùi dập tấm chân tình anh tơi tả, tôi phải là nắng ấm hong khô những nhàu nhĩ ướt sũng nơi đáy lòng anh.

Người ta lên đò anh, cùng song hành một đoạn. Một đoạn đường, hai bên đều là bờ bến tốt tươi, đầy hoa thơm cỏ ngọt. Người lên kẻ xuống, anh tiễn biệt bao lần, hẳn cũng đau thương bao bận. Tôi lại chỉ có thể xót xa đứng nhìn.

Ta gặp nhau khi hoàng hôn sắp tắt, anh là chiếc đò cũ kĩ đã đầy người. Tôi muốn lên cũng không còn chỗ. Đành đứng chôn chân nơi bến vắng, trông ra giữa dòng xót xa ngân mấy câu ly biệt. Anh không nghe, vì đò anh đã đầy người. Nhộn nhịp như thế. Ồn ã như thế. Vui tươi như thế.

Có một dạo, anh hẹn tôi nơi bến Bắc, tôi hân hoan đứng đợi từ sáng sớm đến tận chiều tà. Ai đó ghé tai tôi thủ thỉ, đò anh đã cập bờ Tây lâu rồi...Tôi nghe sao mà lạnh lẽo, chẳng phải do gió chiều, không phải tại sương đêm, chỉ là tôi nhẹ dạ...

Ấy thế mà, nghe tin nơi đò anh đi qua có cơn sóng lớn, lòng tôi lại thấp thỏm không yên, tôi cầu anh bình an, đổi lại tôi thêm mấy năm cô độc, có hề hấn gì. Lòng tôi tha thiết, có cần chi anh biết.

Tôi ngồi nơi bến vắng, ngắm mặt trời lên, lòng tự hỏi ở nơi nào đó, bên cạnh người ta, mặt trời của anh có đỏ rực ấm áp như ở nơi này không. Tôi chờ đò anh đến lúc trăng sao đua nhau giăng đèn rực rỡ, trăng nơi chốn anh ngồi có thi vị như ở chỗ của tôi chăng. 

Chén trà hương sen tôi pha cho anh ngày nào, nay đã nguội lạnh nhạt tênh, thay hương đổi vị. Tôi nâng niu chén trà trên đôi bàn tay gầy gò đầy cẩn trọng, dù trà đã nhạt, hương đã phai, vẫn không thể đành lòng đem đổ. 

Trà so với rượu, cả vị cả hương đều không thể sánh. Rượu so với trà, càng dễ khiến lòng người chìm đắm say mê. Anh bên cạnh ai rượu nồng tình đậm xuyên suốt xuân xanh. Tôi vẫn chờ anh bên tách trà hương sen đổi vị. Chỉ cần anh trở về sau những ngày dài rong ruổi khơi xa, tôi liền đứng dậy hân hoan pha bình trà mới. Trà tôi pha rót ra cho anh một chén, hương chẳng nồng nàn, nhưng vị thực thanh tao. Người ta châm rượu cho anh trong những tháng năm nồng nhiệt tuổi trẻ, tôi sẽ pha trà cho anh lúc anh kiệt sức quay về. Rượu khiến anh say, trà làm anh tỉnh. Ai mà chẳng phải trải qua mấy bận say tan nát cõi lòng rồi mới biết quý trọng người pha cho mình tách trà giải rượu. Tôi nguyện làm người chờ đợi để pha trà cho anh.

Trăm ngàn chiếc thuyền, mấy vạn bến đỗ. Làm gì có bến đỗ nào được định sẵn cho riêng chiếc thuyền nào đâu. Chỉ là xem ai cùng ai có duyên gặp gỡ, ai vì ai cố chấp đợi chờ thôi. Tôi vốn là kẻ cố chấp vô cùng, nên sẽ ngồi đây chờ anh trở về, tay nâng niu chén trà đã nhạt, chỉ cần chiếc chén chưa vỡ, anh trở về, tôi liền pha chén khác cho anh....

Trọng Đại ngồi trước màn hình máy tính, gõ mấy dòng status thật dài, rồi xóa sạch, chỉ chừa lại vỏn vẹn có 4 chữ. Nhấn nút đăng bài, cậu thở dài, gấp chiếc laptop lại để ngay ngắn trên bàn. "Chờ anh về nhà". Pha cho anh một tách trà đợi sẵn, hi vọng hương sen lan tỏa dẫn lối cho anh.

"Nhà" không phải là nơi có 4 bức tường lợp thêm ngói đỏ, "nhà" là nơi có người luôn nghĩ về anh, luôn chờ đợi anh và tha thứ cho anh dẫu cho anh đã từng trăm lần lạc lối, nghìn lần lầm lỗi. Chỉ cần đâu đó có người còn nhớ đến anh, anh sớm muộn cũng sẽ tìm được lối để trở về...

Chờ anh về nhà. Chờ anh về nhà. Dẫu phải chờ bao lâu đi nữa.

**********************************

Về nhà luộc rau, có cả chanh kia kìa, Mèo ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro