Chương 1 : Kiểm tra ký túc đột xuất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong đại sảnh tối om, từng hàng màn hình máy tính xếp chỉnh tề ngăn nắp, chỉ có một số ít máy đang bật phát ra ánh sáng chói mắt. Trong vầng sáng, các gương mặt đều rất trẻ tuổi và ngây ngô , lẽ ra phải tràn đầy sức sống nhưng lúc này đều bị bao trùm bởi một tầng khí tức suy tàn và chết chóc, khiến cho chúng đột nhiên sinh ra một loại khí chất thâm trầm không hợp với tuổi tác.

Tống Phỉ là một trong số đó, nhưng hắn kiên trì cho rằng thứ dẫn đến cái khí chất hoàn toàn trái ngược với thanh niên tiếp thu tư tưởng chủ nghĩa xã hội, là do cách bày biện của tiệm net này – ghế sofa da loang lổ bong tróc, bàn máy tĩnh cũ đến mức không phân biệt được màu gốc, khe hở bàn phím thì giấu đầy bụi bẩn, chuột trượt vô cùng rít, cộng thêm ánh sáng cực độ yếu ớt của đèn trần màu vàng trợ công, cho dù Phan An tái thế có ngồi ở đây, cũng tuyệt đối 360° toàn góc chết.

Trong thời đại cuối của quán net, là lúc smart phone hoành hành khắp mọi nơi thì cửa hàng này vẫn sừng sững với tinh thần bất khuất của những năm 2000, khiến Tống Phỉ mỗi lần bước vào đều sinh ra ảo giác thời gian quay ngược, như thể hắn trở lại năm tháng học năm 3 tiểu học huy hoàng, thừa dịp cha mẹ ngủ say trộm chạy tới tiệm net chơi game. Tất nhiên thời kỳ rực rỡ đó kết thúc bằng trận đòn từ người cha thân yêu, nhưng nói thật cách trang trí quán net thời đó so với bây giờ còn hiện đại , tiên tiến hơn.

Bấy giờ đã không có nhiều người đi chơi net, Tống Phi cho rằng tiệm net này có thể kiên trì đến bây giờ, nhất định phải cảm ơn hệ thống tắt đèn ngắt mạng của trường bọn họ. Tuy rằng điện thoại vẫn có thể truy cập dữ liệu sau khi mất điện, nhưng mỗi lần bạn muốn vào mạng đều thấy lời nhắc "Không thể truy cập trang do có quá nhiều lượt truy cập" do đám đông vào vào gây nghẽn. Cho nên nếu bạn muốn xem một trận đấu trực tiếp hay gì đó vào lúc nửa đêm, bạn chỉ có thể nhờ đến tiệm net duy nhất trong phạm vi mười dặm này.

"Đêm lạnh thường mộng thấy ~~ Ngươi Hạc Phát Đồng Nhan ~~ lần này đi mấy ngàn năm ~~ Ai cho ngươi làm bạn ~~ Một đường tây hành một đường hát..."

Giọng nam nhạc rock thô ráp điên cuồng chợt vang lên, đặc biệt là trong sảnh tiệm net yên tĩnh ít người. Cho dù là chuông điện thoại của mình, Tống Phỉ vẫn bị dọa nhảy dựng lên, người gọi tới là Vương Khinh Viễn

"Có chuyện gì?" Vừa là bạn cùng phòng vừa là huynh đệ, Tống Phỉ biết rằng với tính cách của của đối phương không có chuyện gì thì sẽ không gọi.

"Chạy về nhanh, kiểm tra ký túc xá." Vương Khinh Viễn lời ít ý nhiều.

Phản ứng đầu tiên của Tống Phỉ là nhìn thời gian trên màn hình: "Mẹ nó đã hơn 10 giờ rồi! "

"Lúc này kiểm tra là vừa vặn đó, mày không trở về là trăm phần trăm đêm không về ngủ."

"Mẹ kiếp! "Thời đại nào còn kiểm tra đêm không về ký túc, hơn nữa lại vào đúng lần đầu tiên Tống Phỉ ra ngoài bao đêm, có nhắm vào cũng không chuẩn như vậy đâu!

Một giây cũng không dám trì hoãn, Tống Phỉ quyết đoán rút quân —— tuy trận đấu trực tiếp rất quý giá, nhưng đánh giá tổng hợp lại càng quý hơn, nếu để cho giám thị nhớ kỹ hắn, mấy năm sau muốn khóc cũng không được.

Đại học của Tống Phỉ nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố hai ba mươi dặm. Nơi đây vốn là một huyện núi hoang cằn cỗi. Nhờ sự mở rộng của thành phố trong hai năm nay, nó đã lắc mình trở thành nơi đặt cơ sở cho nhiều trường đại học trong thành phố. Tuy mỹ danh là làng đại học nhưng thực tế chỗ này vẫn hoang sơ muốn chết, cơ sở vật chất xung quanh vẫn chưa mọc lên, đặc biệt là trường của Tống Phỉ là khu trong cùng của làng đại học. đi về phía trước hoàn toàn hoang vắng không có người, đi qua trường của bạn thân gần nhất còn phải đứng bốn trạm xe. Trường học tọa bắc hướng nam, đối diện với con đường chính ở cửa chính phía nam có vài cửa hàng, ba mặt còn lại là phong cảnh đồng ruộng, quả thực làm cho các sinh viên sống không còn gì luyến tiếc

Tiệm net của Tống Phỉ bao đêm cũng ở gần đó, cho nên sau khi ra ngoài băng qua đường, liền chạy vọt vào cổng trường.

Nhưng, hành trình gian khổ mới từ từ bắt đầu

Trung tâm thành phố tấc đất như tấc vàng vì vậy khuôn viên của trường cũ luôn rất chật chội, nhưng ra đến cơ sở mới này thì loại lo lắng đó hoàn toàn không tồn tại. Bạn muốn chạy đường dài? Không cần thiết phải ra sân vận động vất vả làm gì. Từ cổng trường đến ký túc xá cũng đủ làm tròn giấc mơ thần hươu phương Đông của bạn.

Tích tích.

Trong túi áo truyền đến âm báo của wechat, Tống Phỉ đang ôm ấp mộng làm thần hươu, vừa đạp bóng đêm tiếp tục chạy như điên, vừa lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn thoại, vẫn là Vương Khinh Viễn: "Đi đến đâu rồi? Đã tra đến tầng chúng ta, lần này là hội sinh viên trường liên hợp khoa cùng nhau kiểm tra, căng hơn nhiều những lần trước đấy. "

"Vừa qua tòa vật lý...Hô... Giúp tao yểm trợ... vài phút nữa thôi anh em! "Buông ngón tay cái, tin nhắn thoại lập tức gửi đi thành công.

Tống Phỉ vội vàng cất điện thoại vào túi, càng thêm ra sức chạy như bay.

Bảy phút sau, ký túc xá phòng 440 lầu 2 của nam sinh rốt cục cũng chờ được hắn trở về, nhưng kẻ xâm lược đã xâm lấn, Tống Phỉ lần này về không khác gì tự chui đầu vào lưới.

"Tống Phỉ, đã trở lại rồi à?" Đứng ở giữa ký túc xá, Lão sư Giả dạy lịch sử và văn hóa tươi cười thân thiết.

"Chào buổi tối thầy Giả! " Đứng trước cửa ký túc xá, sinh viên Tống Phỉ, Khoa Quản lý Du lịch, Trường Cao đẳng Lịch sử và Văn hóa, chào nhiệt tình dào dạt.

Giáo viên và sinh viên nhìn nhau trong vài giây, người trước đặt câu hỏi: "Đi đâu vậy?"

Người sau không chút do dự: "WC."

Lời vừa dứt khỏi miệng, Tống Phỉ liền nhìn thấy ba thằng bạn cùng phòng đỡ trán, trợn trắng mắt, lập tức tim lạnh nửa đoạn.

Quả nhiên, nụ cười của thầy Giả trở nên vi diệu: "Ba người bọn họ nói cậu muốn ăn mì ăn liền, nhưng phích nước trong phòng ngủ không còn nước nóng, lại vừa vặn trên lầu có quen một bạn học cùng lớp tự chọn, cậu với người bạn đó quan hệ tương đối tốt, cho nên cậu lên lầu mượn nước nóng, nhưng bởi vì bọn họ không biết bạn học này cụ thể là phòng ngủ nào cho nên không thể đi lên gọi cậu, hơn nữa vì cậu chỉ mượn nước nóng nên không mang theo điện thoại. "

Tống Phỉ gian nan mà nuốt nước miếng: "Lý do không ở ký túc xá này thật đúng là... Đầy đủ các chi tiết."

Thầy giả tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên trong lòng đã sớm biết rõ. Đầu năm nay người có thể làm giám thị cũng không phải người thường, mỗi ngày đuổi kịp trăm học sinh đấu trí đấu dũng, người thường cũng thành thiết huyết chiến sĩ.

Tống Phỉ cười ha ha, xem như không biết xấu hổ mà đi qua.

Thầy Giả không để ý đến hắn nữa, đi đến cửa, chào hỏi các cán sự hội học sinh đã kiểm tra xong ở cuối hành lang: "Các bạn học, viện lịch sử 440 đi vệ sinh đã trở lại ——"

Rất nhanh, bốn thành viên hội sinh viên cầm bút và tờ biên bản nhỏ trở về, Tống Phỉ đang cầm cốc uồng nước, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, làm hắn trực tiếp sặc, thiếu chút nữa đem phổi cũng ho ra.

Thầy Giả bị dọa nhảy dựng, không chút lưu tình chửi bới: "Uống có miếng nước thế nào mà còn uống đến sặc. ".

Tống Phỉ chật vật muốn chết, vội vàng buông nước xuống, hắn có thể cảm giác được Thích Ngôn đang nhìn hắn, nếu là trước kia, hắn khẳng định nhìn trở về, đều là một cái mũi hai cái mắt, ai sợ ai. Nhưng trước mắt cậu vừa mới "đi vệ sinh trở về", lại hung hăng xoát ra cái cảm giác tồn tại như vậy, ngược lại với người ta, nòng cốt hội học sinh của trường, chủ lực đoàn kiểm tra , đối lập như vậy thật sự quá mãnh liệt.

Mẹ kiếp, sao lại quên mất hàng đó là trong hội sinh viên.

Bên này Tống Phỉ nói thầm, bên kia kiểm tra đầu người, theo lý thuyết đều là chuyện ba đến năm giây, nhưng người sau điểm xong rồi còn chậm chạp không đi, xác thực mà nói là tất cả đều rời khỏi lại nhất định chỉ mỗi Thích Ngôn còn một mình đứng ở trong phòng.

Không chỉ huynh đệ phòng 440, ngay cả thầy Giả cũng không thể giải thích được: "Còn có vấn đề gì sao?"

 Thích Ngôn mày kiếm mắt sáng, đặc biệt là khi mỉm cười, vừa như ánh mặt trời vừa tuấn lãng, làm cho người ta rất dễ sinh ra hảo cảm, ví dụ như hiện tại: "Thầy Giả, lần này chúng ta ngoại trừ tra đêm không về nhà, có thể còn phải cùng kiểm tra các thiết bị điện công suất lớn nữa. "

Ngữ khí Thích Ngôn rất uyển chuyển, rõ ràng là "phải điều tra", lại nói "có thể", giống như thương lượng với người đối diện.

Loại tư thái khiêm nhường này rất khiến người ta hưởng thụ, thầy Giả lập tức vung tay lên: "Đó là cần thiết, nhà trường rõ ràng cấm sử dụng điện trái quy định, tra! "

Chỉ nói thôi thì chưa đủ, thầy Giả còn phi thường hiên ngang lẫm liệt dẫn đầu tuần tra.

Thích Ngôn đi theo phía sau, cũng không nói lời nào.

Bốn tiểu đồng bọn của phòng 440 hai mặt nhìn nhau, ba người đều đã định liệu trước.

Phòng ký túc xá diện tích bé, tra một vòng cũng không dùng tới hai phút, rất nhanh thầy Giả liền tuần tra xong, hai tay trống trơn, vẻ mặt vui mừng. Thích Ngôn lại dừng ở bên cạnh bàn học phía dưới giường của Tống Phỉ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Thầy Giả không rõ nguyên do, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thích Ngôn chỉ vào laptop đặt trên bàn và cây máy tính đứng dưới bàn: "Có một chút kỳ lạ ở đây... Bây giờ cậu ta có một laptop, tại sao lại còn muốn có thêm cây máy tính? "

Thầy Giả nghẹn lời. Vấn đề này vô luận từ ý nghĩa lẫn đáp án, đối với ông đều vô cùng hợp lý.

Thích Ngôn ngồi xổm xuống, dọn cây máy tính ra khỏi gầm bàn, đặt nằm xuống, trong ánh mắt Tống Phỉ hận không thể thiêu chết hắn, răng rắc một tiếng, nhẹ nhàng tháo nắp sườn xuống.

Tròng mắt thầy Giả thiếu chút nữa rớt ra, thật giống như Thích Ngôn không phải mở ra một cây máy tính mà là giải phẫu một người ngoài hành tinh —— trong cây không có bo mạch chủ, không quạt, không có ổ cứng, ông đều có thể nhịn, nhưng giấu ba cái ly điện nấu nhanh, một cái máy sấy tóc quan trọng hơn là con mẹ nó lại bị người phát hiện, cái này bảo ông làm sao nhịn được?!

"Tống, Phỉ!!!"

"Thầy Giả!!!"

Tuy rằng Tống Phỉ kêu tên rất thâm tình, lại thêm rất cố chấp ôm chân, nhưng cuối cùng thầy Giả vẫn đá văng Tống Phỉ, ở phía sau "phòng 440 kiểm tra thiết bị điện giấu tổng cộng 6 món" trên biên bản nhỏ Thích Ngôn ký tên lớn của mình, vừa to vừa rõ ràng.

Chuyện sử dụng thiết bị điện trái quy định này rất phổ biến ở trường đại học, nhiều lắm là tịch thu thiết bị điện, phê bình miệng, nặng hơn một chút thì thông báo toàn khóa thậm chí toàn trường là kết thúc. Nhưng thật vất vả mới tiễn được đoàn kiểm tra đi, ba anh em phòng 404 không hiểu rốt cuộc là như thế nào lại lộ tẩy, tuy rằng thân máy tính đặt dưới gầm bàn Tống Phỉ, nhưng kỳ thật hắn chỉ có một cái ly điện, còn lại đều là của ba người khác, hơn nữa Nhậm Triết, với tư cách là chủ sở hữu máy sấy tóc nhập khẩu, quả thực là trong lòng càng thêm rỉ máu.

"Thật thần kỳ..." Hướng Dương nhìn đống hài cốt của thân máy tính vẫn còn trên mặt đất, chỉ còn vỏ ngoài , bên trong đã trống rỗng, vẫn có cảm giác không chân thật.

Vương Khinh Viễn không xác định liếc Tống Phỉ một cái, nhưng không nói chuyện.

Tống Phỉ sắp nghiến nát răng.

Thật vất vả đợi đến mười một giờ tắt đèn, Tống Phỉ trèo lên giường trốn trong chăn mở wechat ra, bắt đầu điên cuồng ấn điện thoại —— 【Cậu con mẹ nó có phải ăn no rửng mỡ không!!!!!!!!!!!!! 】

Bao nhiêu dấu chấm than cũng không cách nào biểu đạt tâm tình muốn thăm hỏi tổ tông Thích Ngôn một nghìn lần.

Đầu kia nhắn lại rất nhanh —— [Người ở giang hồ, thân bất do kỷ. 】

【 Cút đi, cậu đây chính là lấy việc công báo thù riêng!!!!!!!!! 】

【Hai chúng ta có thù sao? 】

Một câu nói khiến Tống Phỉ tắt luôn điện.

Hai người họ có thù không? Thật sự không có. Tuy rằng quá trình kết giao ngắn ngủi hơn nữa cũng không tốt đẹp lắm, nhưng cũng từng có thời gian thiên lôi địa hỏa huyết khí phương cương, thỉnh thoảng giữa lúc giường chiếu còn có thể tình tứ miên man, ví dụ như bám vào bên tai đối phương vụng trộm khoe khoang thuật giấu đồ điện tài tình của mình, cho dù cuối cùng hòa bình chia tay qua wechat, ở căng tin xếp hàng nâng khay cơm mà nhìn thấy nhau còn có thể gật đầu, hết thảy đều rất hài hòa.

Thẳng đến hôm nay, bọn họ trở mặt, kết thành một huyết hải thâm cừu nóng bỏng.

Điện thoại bỗng nhiên lại rung một cái, Tống Phỉ cho rằng Thích Ngôn không nhận được đáp lại của mình nên lần thứ hai gửi tin nhắn tới khiêu khích, nhưng không ngờ lại là Vương Khinh Viễn —— 【Chính là hắn? 】.

Vương Khinh Viễn là người duy nhất trong ký túc xá biết hắn không phải trai thẳng, cũng biết trước đó hắn kết giao một bạn trai cùng trường, nhưng cụ thể hắn không nói, đối phương cũng không phải người hay tò mò, liền không hỏi nhiều nữa, chỉ biết không bao lâu hai người bọn họ nói chia tay. Hôm nay náo loạn như vậy, đối với người khác mà nói có thể nói đến rách đầu cũng không nhất định hiểu được, nhưng Vương Học Bá người ta vừa cân nhắc, liền ra chân tướng, làm học tra, Tống Phỉ ngũ thể đầu địa —— 【Ừm. 】

*Ngũ thể đầu địa : có nghĩa là năm vóc (đầu, hai tay và hai chân) gieo sát đất, thể hiện lòng tôn kính nhất.

【 rất đẹp trai. 】

【Có rắm cũng không thể làm cơm ăn. 】

【Vậy lúc trước mày coi trọng anh ta cái gì? 】

【 Hào phóng. 】

【......】

Tống Phỉ cũng không rõ điểm này là ý tứ gì, hắn cảm thấy có thể là mình không biểu đạt rõ ràng, cái gọi là hào phóng của Thích Ngôn, không phải nói là nỡ tiêu tiền cho mình, mà là cảm giác người này tương đối thành thục hào phóng, làm việc kỹ lưỡng. Tất nhiên, sau đó phát hiện ra rằng đây đều là biểu hiện giả dối.

Thở dài, Tống Phỉ một lần nữa giơ điện thoại lên chuẩn bị lại gửi một tin giải thích với bạn cùng phòng, không ngờ đầu kia lại nhắn tới một tin ——

【Buồn ngủ, ngủ rồi. 】

Tống Phỉ đem màn hình điện thoại áp sát trước mắt, tập trung nhìn kỹ, phát hiện chữ "hào phóng" gửi cho Vương Khinh Viễn không biết lúc đánh máy tay run rẩy như thế nào, chỉ gửi một chữ "to" qua, chữ còn lại không hề thấy bóng dáng. Vì vậy, lịch sử trò chuyện ở thời điểm này là -

【Vậy lúc trước mày coi trọng anh ta cái gì? 】

【 To. 】

【......】

【Buồn ngủ, ngủ rồi. 】

Đừng ngủ !!! Mày nghe tao giải thích!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro