Chương 7: THỦ ĐOẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tập đoàn Tiêu Thị có một sự kiện lớn, Tiêu Chấn chính thức trao toàn quyền và cổ phần cho Tiêu Chiến, chính thức phong bế lui về phía sau điều hành nội bộ gia tộc, không can dự vào thương trường bên ngoài nữa, Tiêu Chiến ngày thường là tổng giám đốc điều hành mọi việc đã đủ đau đầu rồi, hôm nay chính thức ngồi vào chức chủ tịch hội đồng quản trị lại càng thêm bề bộn. Anh lên nắm quyền điều hành khiến cho rất nhiều công ty đối thủ ái ngại vì tài lãnh đạo và trí thông minh của mình....

Công ty đang cạnh tranh gay gắt nhất với Tiêu Thị chính là tập đoàn Cố Hải do Cố Dương làm chủ tịch. Tuy là người trong tộc nhưng cạnh tranh vô cùng căng thẳng trên thương trường, bản thân Cố Dương cũng luôn xem Tiêu Chiến là cái gai trong mắt, hắn luôn bị thị tộc xếp đứng phía sau Tiêu Chiến và luôn là cái bóng mờ nhạt của anh. Mặt hàng của hai công ty nghiên về dịch vụ nhà hàng khách sạn và sản xuất linh kiện điện tử, cùng cạnh tranh lành mạnh trên thương trường nhưng cả hai lại luôn tranh nhau các mối làm ăn buôn lậu trong bóng tối, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung...

Hôm nay Tiêu Chiến lên nắm toàn quyền, tham vọng bá chủ của Cố Dương lại càng bị lung lay. hắn tự biết luận về đầu óc kinh doanh và tài đàm phán thương lượng giành các hợp đồng làm ăn, hắn không thể bằng anh được....

Bạch Hán Vũ nghe phong phanh tin tức hai ngày sắp tới Tiêu tổng sẽ vắng nhà để giải quyết công việc, hắn bắt đầu từng bước tống khứ cái gai trong mắt của mình....

Bạch Hán Vũ ung dung bước đến phòng đang nhốt Nhất Bác, vừa định bước vào đã có hai thủ hạ chặn trước cửa

- xin lỗi Bạch thiếu, Tiêu tổng có dặn không ai được phép vào trong...

Bạch Hán Vũ vô cùng thản nhiên khoanh tay trước ngực lạnh giọng trả lời

- ta mang theo thông điệp của ngài ấy truyền đến cho tên hạ nhân kia, đây là chuyện cơ mật mà ngài ấy giao phó cho ta, ngươi cản trở để lỡ việc lớn của ngài ấy, ngươi có gánh vác nổi không?

Tên thủ hạ lo ngại nhìn nhau rồi nhanh chóng nhường bước mở cửa cho Bạch Hán Vũ đi vào...

Nhất Bác đang ngồi tựa lưng trên giường ung dung đọc sách như chẳng có việc gì, điều này càng khiến cho Bạch Hán Vũ thêm chướng mắt. Hắn ta tỉ mỉ quan sát người kia, quả là rất đẹp, như thế chẳng trách khiến Tiêu Chiến mê đắm. Bạch Hán Vũ khoanh tay đi đến bên giường, dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn vào Nhất Bác rồi cao lãnh cất tiếng nói:

- Ngươi là ai? Tiếp cận Chiến ca với mục đích gì?

Nhất Bác chẳng thèm nhìn lên vẫn chăm chú đọc sách nhàn nhạt trả lời

- Ta là ai thì có liên quan gì đến ngươi? Tiếp cận ấy à? Ngươi có đang nói ngược không?

Bạch Hán Vũ như muốn phát điên lên, cái tên này rốt cuộc có thân phận như thế nào lại dám ăn nói xấc xược với hắn như vậy. bất cứ ai khiến hắn phật ý đều bị Tiêu Chiến xay ra thành cám cả. Bạch Hán Vũ bước đến giật cuốn sách khỏi tay cậu, hai tay túm lấy cổ áo cậu sát mặt lại nghiến răng gằn từng chữ

- Thân phận hạ nhân như ngươi mà dám ăn nói hỗn xược với ta như vậy sao? Ngươi có biết ta là ai không? có tin ngươi lập tức chết không kịp trối không hả?

Nhất Bác nhìn thẳng mặt Bạch Hán Vũ cười khinh bỉ rồi nhẹ nhàng nhả ra từng chữ

- Ngươi chính là con...chó...theo...đuôi.

Bạch Hán Vũ đấm một phát thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp kia khiến cho môi cậu tét ra chảy máu. vết thương lập tức lành lại...Bạch Hán Vũ nhìn thấy cả kinh, hắn lùi lại ba bốn bước, gương mặt thất thần, hơi thở hổn hển

- Ngươi cũng là Nhân Huyết Tộc?

Nhất Bác nheo mắt khó hiểu nhìn Bạch Hán Vũ, cậu lấy tay xoa xoa gò má rồi vặn vẹo khớp hàm một chút

- Nhân Huyết Tộc?? Ta mà là cái lũ nhu nhược ấy sao...ngươi vảnh tai lên mà nghe cho rõ đây, ta chính là Yêu Huyết hoàng tộc...khôn hồn thì câm cái miệng thối của ngươi lại nếu không ta sẽ rút cạn máu của nhà ngươi đấy...

Bạch Hán Vũ mặt trắng bệt không còn một giọt máu, tay chân bắt đầu run rẩy, hắn không phải không biết đến Yêu Huyết Tộc mà Yêu Huyết Hoàng Tộc thì thật sự hắn chưa gặp qua. cả người đều đã mềm nhũn nhưng hắn vẫn gom hết can đảm đứng vững chỉ tay về phía Nhất Bác tiếp tục quát tháo...

- Nếu ngươi là Yêu Huyết Tộc thì mục đích ngươi tiếp cận ngài ấy càng quá rõ ràng rồi. ngươi chính là muốn tiếp cận để giết ngài ấy đúng không...ta nói không sai chứ

Nhất Bác thật sự đã không còn đủ kiên nhẫn với cái tên lắm mồm này rồi, cậu thật sự muốn một phát cắn chết tươi hắn rồi rút cạn máu mới thôi, nhưng đây không phải địa bàn của mình, nhất cử nhất động không được lỗ mãng...

- con mẹ nhà ngươi muốn cái gì đây, hắn cứu ta một mạng vì cái gì ta phải giết hắn cơ chứ. Ta biết hắn là người của Huyết Tộc rồi nhưng không quan tâm hắn là người của tộc nào. ta cũng không muốn gây sự với hắn, máu đổ sẽ có chiến tranh...

Bạch Hán Vũ lúc này càng nắm rõ sự tình hơn, tên này quả thật không biết Tiêu Chiến là ai, đã vậy ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, Yêu Huyết Hoàng tộc thì đã làm sao? Chiến ca của ta chính ta ông hoàng của Nhân Huyết Tộc đấy đồ ranh con ạ...

Bạch Hán Vũ cao lãnh nhìn cậu rồi cười nhếch một cái

- Tiêu Chiến không phải một Nhân Huyết bình thường, ngài ấy là ông hoàng trẻ tuổi nhất trong thị tộc nắm quyền lực tối cao. nếu ngươi giết được ngài ấy thì gia tộc ngươi sẽ càng có nhiều cơ hội san bằng tất cả. Một tên Yêu Huyết Hoàng tộc như ngươi lẽ nào không biết được chuyện đó. hôm nay ta cho ngươi biết điều này cũng chính là vì ngươi sẽ không còn cơ hội sống sót để làm điều đó. cho ngươi biết để khi chết không oán hận ta...

Bạch Hán Vũ cười vang với vẻ vô cùng đắc ý, hắn bước đến chỉ tay vào trán Nhất Bác cười đê tiện nói:

- ngươi đừng hòng chiếm được tiện nghi từ anh ấy....

Nói rồi Bạch Hán Vũ vừa cười vừa bước ra khỏi căn phòng. Nhất Bác trong lòng dậy sống, một mớ suy nghĩ hỗn độn chợt ùa ra...con mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hắn chính là ông hoàng sao? tại sao mình còn không mau thoát ra khỏi đây mà còn ngồi đọc sách làm cái con mẹ gì thế này...đúng rồi, Quách Thừa, cậu ấy còn bị bắt, cậu ấy còn sống hay không? bây giờ làm sao thoát ra khỏi đây đây, lại không được phép giết người của Nhân Huyết Tộc....con mẹ nó thật hại người mà...

Nhất Bác như hóa điên với mớ rắc rối này, cậu không biết làm sao để chu toàn mọi chuyện, theo như tên biến thái lắm mồm kia nói thì Tiêu Chiến đang có ý với mình, nên lợi dụng điều đó để thoát khỏi đây thôi...manh động là thất sách...phải dùng tuyệt chiêu mỹ nam kế câu dẫn hắn thôi..

Nói rồi Nhất Bác lột áo sơ mi ra, làn da trắng hồng như sứ phô bày toàn tập ra bên ngoài. lấy chăn đắp ngang người lại rồi lấy sách tiếp tục đọc và chờ đợi con mồi tới.....

Cậu thầm nghĩ trong lòng tên này chắc sẽ không khó đối phó, những tên tổng tài thường thích những con cún con ôn nhu ngoan ngoãn biết nghe lời, ông đây chấp nhận chịu chút thiệt thòi để được thoát ra cũng không sao cả....

Tiểu a Bác khúc khích cười rồi lại tiếp tục đọc sách...cậu không biết có bao nhiêu sóng gió đang chờ mình phía trước.

[HẾT CHƯƠNG 7]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro