Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hậu trường <Tuyển chọn thần tượng> đi ra, Khương Miện bởi vì thiết tưởng của mình đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tự tin mù quáng, không nghĩ tới vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Nếu không phải cô theo bản năng đỡ lấy cây cột bện cạnh, chỉ sợ tin tức ngày mai sẽ có tiêu đề -—"Thí sinh nữ thông qua cuộc thi không khống chế được sự hưng phấn, trước mặt bao người làm trò như vậy?"

Khó khăn chờ đợi cảm giác hoa mắt đau đầu choáng váng đi qua, Khương Miện dựa vào cây cột bình ổn hô hấp, quay đầu lại nhìn cửa kính khu mua sắm, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhạt, lại nhớ đến bản thân hiện tại chân tay run rẩy, thở không ra hơi.

Con ranh này, được lắm, nhịn đói đến mức tuột huyết áp luôn!

Lúc nãy cô không có cảm giác mãnh liệt như vậy, có lẽ là do cô còn chưa thích ứng hoàn toàn với thân thể này. Hiện tại thích ứng tốt, cảm giác lập tức ập tới.

Thật ra Khương Miện cũng rất khó hiểu, cô chết thì cũng chết thôi, lại còn không hiểu nổi mà xuyên vào thân thể của nguyên chủ, vậy rốt cuộc nguyên chủ đi đâu rồi.

Hiện tại cô đã biết.

Nguyên chủ, tám, chín phần mười là đói nghoẻo rồi.

Khương Miện nỗ lực lục tìm trong ký ức, để xem xem rốt cuộc nguyên chủ đã làm thế nào mà có thể để đem chính mình đói đến không ra dạng người như vậy.

Sau đó cô phát hiện, hình như là tối hôm kia, bà mợ ở quê lại lại lại gọi điện thoại cho nguyên chủ. Mục đích đơn thuần rõ ràng, đòi tiền, đòi tiền công mà nữ chính kiếm được lúc bán mạng vật vã làm thêm bên ngoài.

Tiếp theo là một hồi kêu ca than vãn, thật giống như nếu không có vài trăm đồng tiền của nguyên chủ thì cả nhà cậu mợ sẽ không có gì bỏ vào mồm, ba con người có tay có chân đầy đủ sẽ bị chết đói luôn vậy.

Nguyên chủ nghe vậy, lập tức cảm thấy đau lòng, cô 165cm cân nặng 42kg ăn ít đi vài bữa cũng không sao, ở nhà mợ cùng anh họ tuy rằng béo giống như heo, nhưng ăn ít một hai bữa sẽ bi thiếu đi vài cân thịt!

Không được, cần thiết chuyển khoản!

Vì thế trong giây phút máu bốc lên não, nguyên chủ đã đem toàn bộ 809.67 tệ trong thẻ ngân hàng của mình chuyển qua cho mợ, đến cái số lẻ cũng không để sót.

Bởi vì quan hệ với mấy bạn cùng phòng ký túc không tốt lắm, cho nên một người để xin giúp đỡ cũng không có. Suốt một ngày rưỡi, cô cũng mới chỉ ăn một bát canh trứng miễn phí trong nhà ăn.

Tuy luôn cố chống đỡ tới lúc nãy, nhưng nguyên chủ từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng, thường xuyên tuột huyết áp, cho nên người đã đi luôn rồi.

Xem xong toàn bộ kí ức, Khương Miện cảm thấy tức muốn nổ đầu.

Đối với nguyên chủ Khương Miên, cô thật sự vừa đau lòng vừa tức giận. Đau lòng nguyên chủ, một cô gái nhỏ như vậy, mỗi ngày không phải đang bị khi dễ thì chính là đang chuẩn bị bị khi dễ, ngay cả thời gian thở gấp cũng không có, cuối cùng còn vì nghẹn khuất đến không chịu nổi, liền vô thanh vô thức mà mất đi.

Tức giận nguyên chủ, thật sự là một đường sống cũng không lưu lại cho mình, dù chỉ là để lại mấy đồng tiền mua cái bánh bao ăn no bụng cũng được mà!

Haa——

Dùng sức thở ra toàn bộ khí nghẹn trong lồng ngực, Khương Miện chống tay đỡ vách tường đứng lên.

Thân thể này đói suốt một ngày rưỡi, cô cảm thấy hiện tại cho cô một con trâu cô cũng có thể ăn hết sạch!

Có điều trâu hiện tại tuy không có, nhưng bên cạnh khu mua sắm lại có một cái siêu thị đang khai trương, chống đỡ ánh mắt xem thường của toàn bộ nhân viên tiêu thụ, Khương Miện đem tất cả đồ có thể ăn thử đều ăn hết, mới không còn cảm giác không đứng vững, tùy thời có thể ngã xuống lúc nãy.

Dùng thẻ xe bus trả tiền xong, Khương Miện kéo theo cái bụng vẫn đói đến không được, ngồi trên xe trở về Học viện điện ảnh Yến Kinh.

Vuốt cái bụng xẹp lép, nhất thời Khương Miện chỉ cảm thấy điều kiện sinh hoạt của nguyên chủ ở hiện đại còn kém điều kiện sinh hoạt của mấy người ở mạt thế, phải biết rằng từ lúc mạt thế bắt đầu, bởi vì giá trị vũ lực cực đại nên Khương Miện cũng chưa từng đói đến như vậy.

Kéo thân thể đói khát, vừa xuống xe, Khương Miện lập tức hướng ký túc xá chạy tới, ký ức nói cho cô, năm người bạn cùng phòng Khương Miên đều đã từng vay tiền nguyên chủ, tổng cộng lại không được một ngàn cũng phải được tám trăm, nhưng đến bây giờ cũng chưa có người nào trả tiền.

Ai bảo nguyên chủ là một cái bánh bao mềm da mỏng nhân lại nhiều, chưa mở miệng đòi tiền liền ngượng ngùng, người ta vừa nói không có tiền trả, suốt ngày thúc giục, cô liền sợ hãi xin lỗi người ta, giống như chính bản thân đã phạm sai lầm vậy.

Khương Miện:......

Tim mệt!

*

"Ha ha ha, quá buồn cười, mau xem này!"

"Á! Sao mấy người ăn nhanh vậy, tôi chỉ đi rửa tay một chút, mấy người đã ăn hết tôm hùm đất rồi, tôi còn chưa ăn đủ đâu!"

"Hết rồi à? Ai bảo món tôm hùm đất nhà này làm ngon quá, không thì mai lại gọi tiếp, cậu ăn que cay này đi!"

"Ngày mai lại gọi? Sinh hoạt phí tháng này của tôi dùng hết rồi, lấy tiền đâu mà trả?"

"Sợ gì, thiếu tiền thì lại mượn Khương trà xanh là được. Mẹ, cái con đấy, suốt ngày bưng cái vẻ ôn nhu rộng lượng. Ai, nếu cậu kẹt tiền quá, tạm thời chưa cần trả, mình không vội đâu, đừng lo! Thế nào, tôi học giống không?"

"Ha ha ha, cúp ảnh hậu Oscar tương lai là của cậu rồi, Vũ Phỉ."

"Rầm!"

Tiếng cười còn chưa dứt, cửa ký túc xá bỗng bị người bên ngoài đạp văng ra.

Tiếng động thật lớn khiến nhóm thiếu nữ đang quây quần xem show truyền hình im bặt tiếng cười, đồng thời hướng ra cửa nhìn xem.

Vừa nhìn thấy người đứng ở cửa là mặt vô biểu tình Khương Miện, một đám người không chỉ không cảm thấy xấu hổ vì nói xấu sau lưng bị trực tiếp bắt được, một nữ sinh tóc xoăn còn lập tức đứng dậy, cau mày nhìn Khương Miện, "Khương Miện cô làm cái gì vậy? Có biết lễ phép không? Mẹ cô dạy cô mở cửa như thế à?"

Nghe vậy, cho dù là Khương Miện đã quen nhìn mấy trường hợp như này cũng bị sự mặt dày vô sỉ của mấy người làm khiếp sợ.

Bởi vì thật sự quá đói quá mệt mỏi, cô nghiêng người dựa vào khung cửa, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Mẹ tôi chỉ dạy rằng, người thật sự có gia giáo sẽ không bao giờ nghị luận sau lưng người khác, giống mấy bà tám đanh đá nói xấu người khác!"

Nói nói, Khương Miện nhanh chóng nhìn lướt qua bên trong ký túc xá.

Vừa nhìn, cô đều phải tức đến bật cười.

Một phòng ký túc xá sáu người, mỗi giường có hai phần, bên trên là giường, bên dưới là bàn, cái bàn của năm người khác đều sạch sẽ, cố tình đều tụ tập ở bàn của cô, xem truyền hình, ăn tôm hùm đất, que cay cùng đồ ăn vặt.

Còn chưa tính vỏ hạt dưa, vỏ kẹo gì đó rơi vãi dưới đất. Ở trên bàn, dính đầy dầu mỡ của mấy thực phẩm rác rưởi, ngay cả áo khoác len trắng của nguyên chủ cũng bị bắn vài vết hồng đỏ.

Thậm chí theo như trong trí nhớ, mấy người này đối với loại chuyện này chính là tập mãi thành quen rồi.

Mua đồ ăn ngoài có dầu mỡ nước canh luôn luôn để trên bàn nguyên chủ, làm bẩn bàn nguyên chủ cũng không phải lần đầu tiên, làm rơi rác rưởi trên trên mặt đất trước nay cũng chưa từng quét.

Vĩnh viễn đều chờ nguyên chủ làm công trở về tự thu dọn, nguyên chủ nói nhiều hai câu liền tỏ vẻ cô ấy keo kiệt so đo, hơn nữa ký túc xá chưa từng phân công trực nhật, từ năn nhất đến hiện tại, luôn chỉ có một mình nguyên chủ quét tước dọn dẹp làm vệ sinh, quét tước không sạch còn bị nói......

Không, không thể suy nghĩ nữa, lại tiếp tục nhớ, Khương Miện hoài nghi nắm tay của mình sắp không chịu nằm yên mà chạy loạn mất.

Có thể là cảm giác được ánh nhìn của Khương Miện quá mức lạnh lẽo, bốn cái nữ sinh còn lại cũng theo bản năng đứng lên.

Bọn họ đứng lên còn chưa mở miệng nói gì, nữ sinh tóc xoăn đứng trước mới phản ứng lại, Khương Miên, giả mô giả dạng, ấm trà xanh, bánh bao mềm đầu thai Khương Miên, vừa mới cãi lại cô ta!

Trong nháy mắt, cảm giác bị mạo phạm từ trong lòng ngực bốc lên.

"Khương trà xanh, có phải mày muốn chết đúng không? Được lắm, tao đã nói bình thường mày rộng rãi tốt bụng đều là giả mà! Thấy không, hiện tại đã lộ rõ bộ mặt thật, nói tao không giáo dưỡng? Ha, tao không giáo dưỡng thì cũng so cái loại trà xanh cố ý câu dẫn bạn trai người khác như mày tốt hơn gấp trăm lần!"

Lúc nữ sinh tóc quăn hướng về Khương Miện mắng mỏ, có nữ sinh đứng bên cạnh thấy cô ta nói chuyện không dễ nghe, liền vội kéo vạt áo cô ta.

"Mày kéo tao cái gì? Tao nói gì sai à? Ai mà không nhìn ra cô ta thích Hứa Tinh Minh? Ngày nào cũng lấy danh nghĩa bạn học cũ mà lì lợm la liếm người ta, còn đăng ký môn tự học giống người ta! Hứa Tinh Minh đã sớm cùng giáo hoa Lâm Thiến cùng một chỗ rồi, cũng chỉ có một cái Khương trà xanh, sống chết dính người ta không bỏ, mỗi ngày chỉ nghĩ cách làm tiểu tam, cùng cô ta ở chung một ký túc xá tao đều thấy ghê tởm!"

Nghe đến đó, Khương Miện nhướng mày.

Hứa Tinh Minh, nam chính cuốn tiểu thuyết 《 Ngân Hà Vạn Dặm 》 này.

Lâm Thiến, cùng Hứa Tinh Minh chia tay, hợp lại rồi lại chia tay bạn gái cũ.

Suất diễn của hai người này cơ hồ chiếm ba phần tư bộ truyện, trong đó có hơn một nửa cốt truyện đều là hai người tú ân ái.

Quỷ mới biết trong óc tác giả có mấy cái tư tưởng diệu kỳ gì, mới có thể để nam chính cùng nữ phụ ân ân ái ái suốt nửa quyển sách!

Đúng vậy, nguyên chủ từ sơ trung liền bắt đầu thích Hứa Tinh Minh.

Nhưng xem từ góc độ cốt truyện cùng ký ức của nguyên chủ, thật sự là chưa từng mày dày mặt dạn đi ăn vạ người ta. Mỗi một lần xuất hiện ở bên bọn họ, đều là Lâm Thiến chủ động phát WeChat gọi cô đi, nguyên chủ không muốn đi, Lâm Thiến trực tiếp hỏi cô có phải không xem mình là bằng hữu nữa không.

Thậm chí là môn tự chọn cũng là Lâm Thiến tự mình chọn giúp cô, còn mỹ danh rằng bạn tốt là phải vẫn luôn ở bên nhau.

Mọi người đều biết, nguyên chủ Khương Miên là người không biết cự tuyệt là vật gì, hơn nữa còn đặc biệt sợ làm người khác tức giận.

Bởi vậy, việc cô thường xuyên xuất hiện ở cạnh Lâm Thiến cùng Hứa Tinh Minh, cùng bọn họ học một môn tự học, mấy hành vi này, ở trong mắt bạn học trở thành chứng cứ xác thật rằng cô ấy là trà xanh

Mấy thứ sự tình chó má này dù cãi cũng không thể lập tức bẻ rõ được, quan trọng nhất là, Khương Miện quá đói bụng, không có sức cùng mấy người này tranh luận.

"A, nếu Trần Phỉ Vũ cô có giáo dưỡng, vậy liền nhờ bạn học Trần nhanh chóng đem bàn học của tôi thu thập sạch sẽ. Trên mặt đất, trên ghế dựa cũng phải lau dọn thành giống như buổi sáng nay trước lúc tôi đi. À đúng rồi, cái áo khoác màu trắng kia của tôi cũng bị bắn lên một ít dầu, nhớ phải rửa sạch sẽ, quần áo của tôi không đắt, nhưng vẫn nên giặt bằng tay thì hơn, đừng nên dùng máy giặt, hoàn cảnh nhà tôi không tốt, chỉ có một chiếc áo tốt như vậy, dùng máy giặt giặt hỏng rồi liền không thể mặc được nữa."

Khương Miện đứng dựa vào khung cửa, ngón tay mảnh khảnh chỉ từ trên mặt đất đến trên bàn, ngữ khí đương nhiên vô cùng.

Khương Miên này, vẫn là lần trước tắm rửa suýt chút nữa bị Trần Vũ Phỉ dùng di động phát sóng trực tiếp, lại một câu trách cứ cũng không dám nói ra Khương Miên sao?

Bốn cái nữ sinh còn lại cũng giật mình, không nói được lời nào.

Bọn họ là ngây người, còn Trần Vũ Phỉ sau khi phản ứng lại, cả người đều tức run.

Nữ sinh tức đến bật cười, khóe miệng ác liệt cong lên, "Giúp cô thu nhập sạch sẽ sao? Được thôi."

Nghe vậy, bốn cái nữ sinh khác còn không hiểu nổi, từ lúc mà bá đạo dã man Trần Vũ Phỉ lại dễ nói chuyện như thế,

Giây tiếp theo, bọn họ liền thấy Trần Vũ Phỉ làm trò ngay trước mặt Khương Miên, đem que cay cùng tôm hùm đất mà bọn họ ăn dư lại trực tiếp ném lên trên bàn Khương Miên.

Cặn, dầu, nước sốt đồ ăn nháy mắt tràn ra trên mặt bàn, thậm chí thấm vào trong kẽ hở ngăn kéo, dùng đầu ngón chân tưởng cũng biết đồ vật bên trong tám phần đều bị nước canh ô nhiễm.

Trần Vũ Phỉ...... Có phải hay không, có điểm thật sự quá đáng?

Thấy thế, bốn người còn lại theo bản năng trao đổi ánh mắt.

Còn Trần Vũ Phỉ lại nhìn cái bàn bị cô ta làm bẩn đến không nhìn nổi, còn có sách giáo khoa, áo khoác cũng bị ô uế, trong mắt thỏa mãn đắc ý dâng lên, quay đầu nhìn lại hai con ngươi đen như mực của Khương Miên, cũng không chút nào che dấu ác ý.

Khóe miệng hơi cong, nữ sinh làm ra vẻ mà che ngực, "Ai nha, tôi chân tay vụng về quá, hơi bất cẩn đã thành như vậy, vốn tưởng giúp bạn học Khương Miên thu thập bàn, nhưng mà..."

"Khương Miên là người tốt như vậy, sẽ không để ý đâu, đúng không? Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà!"

Trần Vũ Phỉ ngữ khí giả dối lại cố tình.

Hai từ bạn bè này đối với Khương Miên mà nói, có uy lực vô cùng lớn, cho dù cô ta trêu chọc phá rối cỡ nào, chỉ cần tung ra hai chữ này, cho dù là chuyện ðộng trời thì người này đều có thể tha thứ.

Thật là giả quá đáng quá thể!

Ghét nhất loại bạch liên hoa dối trá này!

Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta liền thấy đang dựa vào cửa Khương Miên động.

Tươi cười ôn hòa mà đi đến chỗ cô.

Thấy như vậy, không cần đầu óc tưởng, Trần Vũ Phỉ đều biết diễn biến kế tiếp ——

Đầu tiên đỏ mặt khom lưng cùng cô nói xin lỗi, sau đó mau chân mau tay, chịu thương chịu khó xử lí đống rác rưởi này, lúc sau nói không chừng còn mua đồ ăn vặt để lấy lòng bọn họ, làm bọn họ không cần giận cô ta...

Không thể không nói, loại này ngu xuẩn không biết giận, khi dễ lên thật sự quá không có cảm giác thành tựu!

Chậc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro