Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều 5:30

Ngay tại thời điểm Khương Miện đâm đầu vào vận đen, vừa không cẩn thận đã bị dưa ụp lên đầu.

Tại tầng cao nhất của Tống thị.

Trong phòng hội nghị vừa kết thúc một cuộc họp, trợ lý lập tức sải bước đuổi theo nam nhân mặc tây trang đi đầu, ngữ khí cực nhanh báo cáo lịch trình kế tiếp.

"Tống tổng, đây là phương án đầu tư mới nhất mà Yến Tây cùng giải trí Quang Ảnh đưa ra, mời ngài xem qua"

"Hạng mục đã hoàn toàn khởi động, các phương án maketting của chúng ta như kêu gọi bỏ phiếu bình chọn thần tượng tuyệt nhất, ý týởng làm tiết mục phát sóng trực tiếp toàn bộ không có tấm màn đen cũng được hưởng ứng nhiệt liệt, tiết mục này dù chưa phát sóng cũng đã nổi tiếng."

"Đạo diễn Lý cùng Lương ảnh đế, Giang ảnh hậu hiện đã qua E quốc để tham gia Kim nhân thưởng, nghe có tin tức từ ủy ban tổ chức truyền ra, lần này đạo diễn Lý rất có khả năng lấy được giải Đạo diễn tốt nhất, thông báo cùng cảm ơn đã cho người soạn tốt."

"Còn có, ngày mai Hoàng tổng mời ngài cùng bạn nữ đi hội sở Bán Sơn tham gia tiệc phẩm trà..."

"Không ði."

Trợ lý chưa nói hết câu, nam nhân đã không chút do dự cự tuyệt.

"Toàn bộ chi phí tiệc trà do Hoàng tổng tự mình chi trả, ngoài ra nghe nói là lúc kết thúc tiệc, còn được tặng một phần lễ vật giá trị khoảng một vạn..."

Trợ lý vừa nói đến đây, nam nhân đang bước như bay lập tức dừng lại.

Bởi vì động tác dừng lại của hắn quá mức đột ngột, khiến cho trợ lý đi đằng sau suýt chút nữa đụng đầu vào lưng hắn.

"Sao không nói sớm?"

Nam nhân khẽ mở môi mỏng.

Âm thanh giống như dòng nước giữa khe núi, lại như tiếng ngọc va chạm, mát lạnh mà trong trẻo.

Nam nhân có diện mạo cực kỳ tinh xảo, một đầu tóc đen như mực được chải chuốt cẩn thận, đôi lông mày thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy đạm bạc, không có nửa điểm phập phồng, mũi cao thẳng, xương hàm như được dùng dao khắc, lộ ra góc cạnh lạnh lùng lại rõ ràng.

Cho dù là đã nhìn lại bao nhiêu lần, trợ lý vẫn luôn cho rằng, con mẹ nó, gương mặt này thật sự quá lừa tình rồi!

Mặc kệ là ai nhìn thấy gương mặt này, cũng đều sẽ chân tình thật cảm mà nhận định rằng vị Tống Kỳ Sâm Tống tổng này là một vị tổng tài lạnh nhạt tự phụ lại hào phóng đi?

Nói lạnh nhạt tự phụ thì cũng không sai, còn hào phóng Hắn hoài nghi người này cả đời cũng sẽ không có chút quan hệ nào với cái từ tốt đẹp này.

Sống lâu như vậy, trợ lý cũng chưa thấy có người keo kiệt bủn xỉn hơn boss, quả thực là bệnh nan y từ trong bụng mẹ rồi.

Rốt cuộc trong cái xã hội hiện đại này, vì để tiết kiệm tiền, ngay cả đầu tóc cũng là do vị đại lão này tự mình cắt,

Rốt cuộc ai có thể tưởng tượng vị đại lão này vì tiết kiệm tiền, hoàn toàn chưa từng ra tiệm cắt tóc, bình thường đầu tóc là do hắn ta tự mình xử lý đâu?

Không chỉ tự mình cắt tóc, ngay cả cơm hộp hắn cũng chưa từng mua, mà sẽ đợi tan làm đi chợ mua thức ăn về nấu cơm, hơn nữa sẽ tự mình làm bento để ăn trưa.

Văn phòng tổng tài nhà khác đều sẽ có phòng nghỉ riêng, trong phòng nghỉ sẽ có giường lớn, ngẫu nhiên còn có thể tiến hành chút chuyện không thể miêu tả với thư ký xinh đẹp.

Vị này khen ngược, trực tiếp đặt một phòng bếp cạnh văn phòng luôn!

Nếu hôm trước bận không thể làm bento, vậy buổi trưa có thể nấu gì đó ăn.

Để cho trợ lý kinh sợ hơn chính là, boss hắn, hắn, hắn biết may vá!!

Có một lần trợ lý vào văn phòng mà chưa gõ cửa, liền nhìn thấy đại lão đang ngồi vá lại tất.

Trời mới biết hình ảnh quỷ dị đó đã khiến tâm linh yếu ớt của trợ lý chịu sát thương lớn đến cỡ nào.

Từ đây, trợ lý rốt cuộc không thể nhìn thẳng vào mấy hình tượng bá đạo tổng tài mà cháu gái nhà hắn vô cùng yêu thích.

Bởi vì cái gọi là tổng tài trong hiện thực nếu không phải già chính là xấu, ngẫu nhiên ra mấy cái dị loại vừa trẻ vừa đẹp như boss nhà hắn, căn bản chính là Tì Hưu chuyển thế.

Ngay ở trợ lý đang không ngừng nói xấu chọc ngoái trong lòng, nam nhân lại lên tiếng: "An bài đi, ngày mai tôi sẽ đi thâm dự tiệc trà kia."

A, trợ lý âm thầm phỉ nhổ, chỉ cần là miễn phí không cần tiêu tiền hơn nữa có quà tặng kèm, quản gia cần kiệm (bủn xỉn) nhà bọn họ nhất định sẽ động tâm mà.

"Đúng rồi, Hoàng tổng nói phải có bạn nữ, cần thiết mang bạn nữ, Tống tổng ngài hình như không có."

Trợ lý vội vàng nhắc nhở.

Không nhắc không được, vị đại lão này đã không có bạn gái thì thôi, Tống thị có nhiều công ty giải trí như vậy, có nhiều nam nữ nghệ sĩ xinh đẹp như vậy, thế mà một chút tai tiếng hắn cũng không có.

Thật ra ngẫm lại chuyện này cũng bình thường thôi, rốt cuộc đại lão hắn keo kiệt bủn xỉn như vậy, nếu hắn thật sự có bạn gái, mỗi ngày làm hắn mua mua mua cho bạn gái, vậy chính là muốn mạng già của hắn!

Tiêu tiền là không có khả năng, đời này đều đừng nghĩ tiêu tiền!

"Ai nói tôi không có?"

Tống Kỳ Sâm trực tiếp hỏi lại.

Trợ lý Tiểu Nghiêm kinh hoàng trợn mắt.

Không phải, hiện tại con gái nhan khống đều mù quáng đến nỗi này sao?

Vì mặt, tiền cũng không cần sao?

*

Lúc này, chỉ cần mặt không cần tiền trong miệng trợ lý Tiểu Nghiêm – Khương Miện, đang dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn thanh niên tóc đỏ quỳ một gối đang giơ bó tường vi trước mặt mình.

Thật tâm mà nói, tóc đỏ lớn lên cũng không tệ, nước da trắng nõn mắt đào hoa, không chỉ như thế, khóe mắt đuôi lông mày còn mang điểm ngang ngược lưu manh. Lúc nãy đứng nhìn cũng khá cao, ít nhất là 1m8, 1m9, là loại hình được rất hoan nghênh ở trường học hiện nay.

Hiện tại lại ở trước công chúng tỏ tình với cô, trọng điểm là, tỏ tình, với cô!

Khương Miện nhớ rõ lần gần nhất có tên đàn ông nào đó nổi lên tâm tư này với cô, hình như là lúc mạt thế mới bắt đầu, là một cái đào phạm cô gặp phải ở trạm xăng.

Lúc ấy người nọ cười hì hì mời cô đi làm vợ nhỏ thứ mười tám của hắn, cô cũng cười hì hì đem đầu của hắn xoay 180°, mời hắn cút xuống mười tầng dưới đất chơi.

Từ đó về sau liền không gặp được người mơ ước sắc đẹp của cô, chậc.

Hiện tại lại có vị này.

Trên mặt Khương Miện đột nhiên hiện lên một nụ cười hiền lành.

Cười đến khiến cho Địch Phi Dương đang quỳ trước mặt cô không nhịn được mà rùng mình một cái.

Nhưng Khương Miện cười khiến cho hắn bỏ qua cái rùng mình này, vừa định hỏi lại Khương Miện, lại thấy nữ sinh nghiêng đầu ngốc manh hỏi.

"Bạn học này họ gì vậy?"

Địch Phi Dương:...

Chỉ hơi trố mắt một chút, ánh mắt nam sinh lại tối sầm xuống, vẻ châm chọc ở đáy mắt lướt qua, nhanh đến nỗi nếu không phải Khương Miện tinh mắt chỉ sợ sẽ không thấy được.

"Em làm sao vậy, Khương Miên? Chúng ta quen biết lâu như vậy, đừng nói đùa với anh được không?"

Địch Phi Dương ra vẻ cưng chiều nói.

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, Khương Miện vốn không nhớ rõ ký ức của nguyên chủ theo bản năng ở trong đầu lay vài cái, sau đó ánh mắt trở nên kỳ dị.

Êu, thì ra là tên tiểu tử này!

Địch Phi Dương, nam phụ, độ đểu cáng có thể cùng nam chính Hứa Tinh Minh so đến không phân cao thấp.

Nam phụ nhà người khác vì nữ chính sống vì nữ chính chết vì nữ chính độc thân cả đời, vị này khen ngược, vì nữ phụ sống vì nữ phụ chết vì nữ phụ cố ý câu dẫn nữ chính không từ thủ đoạn.

Thân là lốp xe dự phòng liếm cẩu trung thành nhất của nữ phụ Lâm Thiến, hầu như mọi khổ cực mà nửa đầu truyện Khương Miên phải chịu đều đến từ người này, thậm chí hắn còn vì vài câu oán giận bâng quơ của Lâm Thiến mà dùng thủ đoạn dơ bẩn nhất – hạ dược nguyên chủ.

Cho dù thứ chó má này lúc sau sẽ vì những phẩm chất tốt đẹp thiện lương nỗ lực của Khương Miên mà hoàn toàn yêu cô, còn vì cô mà mất luôn cái mạng chó, nhưng Khương Miện vẫn cảm thấy ngứa tay, thật con mẹ nó ngứa ngáy.

Lúc này, nếu người đứng ở đây không phải là cô, mà là nguyên chủ.

Chắc chắn sẽ bị lời nói của Địch Phi Dương làm cho hoảng sợ, nguyên chủ vốn nhát gan, ngay cả cự tuyệt người khác cũng không dám, bị Địch Phi Dương từng bức ép buộc, bị các bạn học xung hò hét khuyến khích, không thể không đáp ứng, trở thành bạn gái của Địch Phi Dương!

Vấn đề là thứ chó mà này, vừa mới xác định quan hệ đã muốn dắt tay, ôm, hôn, nguyên chủ không muốn còn bị hắn trách móc.

Không chỉ như thế, ngay ngày hôm sau, hắn còn lôi kéo nguyên chủ đi cùng hắn đến cái gọi là tiệc uống rượu với bạn bè, uống đến nguyên chủ hỏng mất mà bật khóc ngay giữa bàn tiệc, còn bị hắn trách cứ là không hiểu chuyện, làm hỏng hứng thú.

Hai người kết giao được bảy ngày, không biết là nguyên chủ đột nhiên dũng cảm, hay là nguyên nhân gì khác, cô chủ động tìm Địch Phi Dương nói muốn cùng hắn chia tay!

Chính là lần chia tay này, Địch Phi Dương liền giống như bị khổ tình kịch nhập.

Lại là la hét trong mưa, lại là mượn rượu giải sầu, còn thuê người ở diễn đàn Thường Thanh Liễu Thụ bôi đen, nói nhà gái ngoại tình. Sau một loạt thao tác này, thanh danh của Khương Miên thành công ngã xuống đáy xã hội, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc thi tuyển tú sau này của cô.

Nếu không có người khác hỗ trợ, chỉ sợ nguyên chủ phải cõng cái danh đãng phụ dâm đãng hám làm giàu, vừa ra trường đã thất nghiệp.

Với tình cảnh gia đình của cô, một khi thất nghiệp, ngoại trừ bị cậu mợ coi như đồ vật bán cho nhà khác làm dâu để kiếm chút tiền, căn bản không còn đường sống.

Nghĩ như vậy, Khương Miện tay càng ngứa, đồng thời, tười cười càng thêm ôn hòa ngọt ngào.

Thấy Khương Miên chỉ cười, cũng không đáp lại hắn, chút kiên nhẫn còn sót lại của Địch Phi Dương cũng khô kiệt.

Nạm sinh đang định đứng dậy, muốn dùng lời nói bức bách Khương Miên đáp ứng làm bạn gái hắn.

Rốt cuộc những người tiếp xúc qua với Khương Miên đều biết, cô gái này rất ngốc, không biết biện giải, lại sợ người khác sinh khí, một khi hai người xác định quan hệ, hắn có rất nhiều biện pháp lăn lộn cô.

Ai bảo cô khiến Lâm Thiến không vui, đây là cô nên chịu.

Trong lòng nghĩ vậy, Địch Phi Dương còn chưa đứng lên, âm thanh mềm mềm của cô gái trước mặt đã vang lên.

"Thật ngại quá, lúc nãy quá ồn ào, tôi không nghe thấy rõ, cậu có thể lặp lại lần nữa không? Bạn học Địch."

Nghe vậy, Địch Phi Dương động tác khựng lại, ngẩng đầu, trong mắt là không kiên nhẫn cùng khó chịu sắp tràn ra.

Nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, hắn không thể làm hỏng nhân thiết si tình của mình.

Vì thế, Địch Phi Dương dừng động tác đứng dậy, dùng ánh mắt ôn nhu sủng nịnh bất đắc đĩ nhìn Khương Miên, một bộ thật khiến người không có biện pháp, nói: "Đương nhiên có thể, nghe rõ nhé. Khương Miên, anh thích em, cực kỳ cực kỳ thích em, làm bạn gái của anh được không? Anh sẽ khiến em hạnh phúc!"

Chúng bạn học xung quanh nghe xong lời tỏ tình, còn chưa kịp hưng phấn hô to, liền nghe thấy—

"Thật ngại quá, bạn học Địch, tôi đã thích người khác rồi."

Lời này vừa ra, lời hoan hô liền kẹt trong cổ họng, quần chúng vây xem không thể tin tưởng mà trân trối nhìn Khương Miện.

Chỉ có Địch Phi Dương, chớp mắt kinh ngạc một cái, sau đó lửa giận trong lòng liền tạch tạch dâng lên.

Người khác không biết Khương Miên, Địch Phi Dương hắn còn không biết sao, đã thích người khác, còn không phải là Hứa Tinh Minh sao?

Thích bạn trai người khác, cũng dám nói ra miệng.

Sống ngần ấy năm, hắn cũng chưa gặp ai ghê tởm như vậy.

Ngay lúc lửa giận của Địch Phi Dương thiêu lên não, đang định không lựa lời nói, âm thanh của Khương Miên lại mềm mềm vang lên.

"Sao cậu không hỏi có phải người tôi thích là cậu không vậy?"

Thanh âm nữ sinh giống như mật đường, Địch Phi Dương còn chưa có phản ứng gì, bạn học xung quanh đã bị ngọt tê người.

"Nga!!!"

Tiếng hoan hô lại vang lên.

Lúc này Lâm Thiến mới đi vào hiện trường, liền nghe được Khương Miện nói, trong mắt có chút khác thường xẹt qua, sau đó lôi kéo cánh tay nam sinh bên cạnh, kiều thanh nói: "Xem xem, em đã nói mà, Miên Miên thật sự hư quá, yêu đương cũng không nói với chúng ta. Nhưng mà còn may, đối tượng là Phi Dương, như vậy về sau bốn người chúng ta có thể vẫn cùng chơi với nhau. Tinh Minh, anh thấy vui sao?"

Nghe vậy, Hứa Tinh Minh không nói gì, trước sau chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ầm ĩ trước mắt.

Thấy phản ứng của bạn trai nhà mình, ánh mắt Lâm Thiến hơi trầm xuống.

Một phía khác, Địch Phi Dương cũng kinh ngạc một chút, lửa giận chậm rãi hạ xuống, đáy mắt chợt léo qua khinh miệt hài hước, đợt âm thanh xung quanh giảm xuống, mới khẽ nhếch cằm, trong giọng nói đều là nắm chắc, Được rồi được rồi, vậy Khương Miên, người em thích là anh đúng không?

Khương Miện hơi mỉm cười.

"Không phải."

Địch Phi Dương:...

Hứa Tinh Minh, Lâm Thiến:....

Bạn học vây xem:...

"Đồ ngốc, sao cậu không hỏi có phải tôi đang nói đùa không đi?"

Khương Miện lại ngượng ngùng cười.

Nghe đến đây, các bạn học xung quanh đều nhẹ nhàng thở phào, lộ ra ý cười trêu ghẹo.

Ngay cả Lâm Thiến cũng đem trái tim vừa bật lên cổ họng đặt lại chỗ.

Địch Phi Dương nhìn Khương Miên đang mềm mềm cười trước mặt, nuốt nước bọt, hỏi, Vậy có phải em đang nói ðùa với anh không?

"Không phải."

Khương Miện cười đến chân thành.

Địch Phi Dương:...

Hứa Tinh Minh, Lâm Thiến:...

Bạn học vây xem:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro