1-11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 01: Lần đầu gặp mặt

Lý Duy đang ở quầy phục vụ đại sảnh lầu một văn phòng thương mại Quốc gia, điền vào phiếu thông tin.

Tên: David Lee (Lời tác giả: tên tiếng Anh của Lý Duy, thời buổi hiện đại, làm việc bên ngoài phải cần một cái tên tiếng Anh, lấy tên Lee mà không phải Li để người khác biết rõ cậu là người Hương Cảng!)

Công ty: Smith & Miller LLP Beijing Rep Office (chi nhánh đoàn Luật sư Hợp chủng quốc Hoa Kì – trụ sở Bắc Kinh)

Lí do: Phỏng vấn.

Lý Duy thoải mái điền xong, hào hứng đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến cửa rồi cà thẻ vào thang máy đến phòng chờ, trong lòng không ngừng gào thét: "Sở Luật Quốc tế, tôi tới rồi!!!!!!"

Lý Duy, nam, 23 tuổi, là một nghiên cứu sinh năm nhất hệ thạc sĩ của một trường Luật danh tiếng, nhận lời đi phỏng vấn làm thực tập sinh cho một sở Luật trong suốt thời gian nghỉ hè. Việc này đều nhờ chị Suzanne (Tác giả: tên tiếng Anh là Susan, tên thật không rõ) giới thiệu cho cậu. Sở Luật quốc tế rất ít khi công khai thông báo chiêu mộ thực tập sinh, bình thường đều là do công nhân viên giới thiệu, nếu luật sư vừa ý chọn người nào thì người đó sẽ được quản lý cho viết bài thi phỏng vấn.

Đàn chị của cậu lăn lộn ở đây đã hai năm, trước kia ở trường cũng bị những đàn chị khoá trước nữa kéo vào làm thực tập sinh, sau tốt nghiệp mới chính thức ký hợp đồng, rồi thăng chức lên làm trợ lý Luật sư.

Lần này chị ấy chỉ giới thiệu sơ về lý lịch của Lý Duy, hơn nữa Lý Duy cũng có thi viết, qua được vòng phỏng vấn đầu tiên, chị ấy liền bắt cậu phải khao, nếu thành công, hì hì hì, còn phải tốn kém hơn nữa mới xong. Lý Duy thầm nhỏ lệ trong lòng mà đồng ý, tự an ủi mình rằng, là Sở Luật Quốc tế lận đó! Đáng giá, đáng giá mà!

Thường ngày cậu cũng hay nghe đàn chị của mình khoe khoang về những thiên tài của Sở Luật này. Mà hai người hay được đồn thổi nhiều nhất chính là "Người vừa giỏi vừa đẹp trai trong huyền thoại của Smith & Miller", một người vừa nóng nảy như con rồng Trung Hoa và một người sở hữu cặp mắt xanh, tóc vàng của người Mĩ, là đại luật sư cao cấp. Cậu tự hỏi, khi phỏng vấn, không biết cậu có thể gặp được hai nhân vật này hay không nữa. Lý Duy cứ ôm một bụng không ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Lý Duy cũng là kẻ bị lậm kịch "Boston Legal", cậu luôn mơ mộng một màn kịch như Denny Crane và Alan Shore ngạo mạn kia. Mà hai nhân vật nào đấy, vừa đúng một người là Alan, một người là Denny, lại làm cho Lý Duy càng thêm ngưỡng mộ.

Giờ đây chính là lúc cậu từng bước tiến gần hơn đến giấc mơ của mình. Trong thang máy, Lý Duy chỉnh sửa lại tây trang, vuốt vuốt lại bộ quần áo cho thẳng thớm, cậu hài lòng ngắm mình trong gương, gương mặt tuấn tú vô cùng hợp với bộ tây trang cùng đôi giày da sang trọng, đúng chuẩn một nam tinh anh. Đương nhiên cái này là do cậu tự đánh giá chính mình. Cậu trời sinh đã có gương mặt trẻ con, bộ dáng cậu bây giờ càng giống một đứa học sinh cấp hai.

"Đinh!", cửa thang máy mở ra. Lý Duy cũng không tự YY bản thân nữa, hăm hở bước ra thẳng hướng khu tiếp tân. Thật không hổ danh là Sở Luật Quốc tế, khu tiếp tân là một khu vừa lớn vừa sáng rực ánh đèn, mọi thứ cũng được bày trí đẹp đẽ, một bên là giá sách để tư liệu, một bên là hòn non bộ nuôi cá vàng, còn có cây phát tài xanh xanh cạnh ghế salon. Nhìn bàn tiếp tân vô cùng sạch sẽ đẹp đẽ, ngay cả Lý Duy anh tuấn tiêu sái cậu đây cũng không khỏi cẩn thận mà thở phào vài lần.

Lý Duy luyện tập làm vẻ mặt tươi cười: "Ngài khoẻ, chào ngài, tôi là David Lee, tới để phỏng vấn ạ."

Giờ phỏng vấn là 2 giờ 30, hiên tại còn chưa đến 2 giờ 20 phút. Đảm bảo đúng hẹn chính là điều kiện thiết yếu đối với một luật sư xuất sắc.

Nhân viên trước bàn cũng ngẩng đầu nhìn cậu "Oa!" một tiếng, sau đó nở một nụ cười động lòng người, chỉ vào ghế salon, rất chuyên nghiệp mời cậu ngồi: "Mời ngồi."

Lý Duy nở nụ cười, ngồi chờ trên ghế salon.

Nhân viên trước bàn tiếp tân cũng nhấc điện thoại lên gọi cho trợ lý: "Chị Helen, David Lee – thực tập sinh tham gia phỏng vấn vào lúc 2 giờ 30 đã đến rồi. Vâng, trước tiên sẽ cho luật sư Tôn, luật sư Mã và luật sư Lưu thử trước. Vâng, vâng." Cô nhân viên cứ liên tục 'vâng vâng dạ dạ' vài lần mới cúp điện thoại.

Sau đó lại nhấc điện thoại lên gọi cho một số khác: "Tiểu Lan, thực tập sinh tham gia phỏng vấn vào lúc 2 giờ 30 đã đến rồi, chị Helen nói cho luật sư Lưu gặp mặt trước, nếu luật sư Tôn và luật sư Mã không bận gì thì cũng có thể cùng phỏng vấn, không thì một người cũng được, xem xem họ có bận gì không đã nhé."

Cô nhân viên càng nói càng nhỏ giọng, Lý Duy phải nhọn tai lên mới có thể nghe thấy họ đang nói gì.

"Cuối cùng cũng có nam tới! Cũng không tệ lắm, dễ nhìn, mặt bánh bao, rất dễ thương!"

Nghe người khác bảo mình đẹp trai, Lý Duy cũng tự đắc một phen. Nhưng cái vế sau, khuôn mặt bánh bao, còn rất dễ thương nữa! Lý Duy cảm thấy hình tượng sáng chói của mình đã giảm xuống bớt luôn rồi. Không phải mặt chỉ nhiều thịt chút thôi sao, làm gì cần phải đứng ngay trước mặt người ta mà bình luận thành 'mặt bánh bao' chứ. Đúng là quá đáng mà, Lý Duy trong lòng tức giận khiển trách cô gái kia, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.

"Còn có 10 phút nữa thôi, tôi đưa cậu ấy vào phòng họp trước đây. Mọi người nhanh nhanh tranh thủ thời gian một chút tới xem cậu ấy đi. Gương mặt bánh bao ấy thật sự rất là đáng yêu!"

Cô nhân viên tiếp tân cứ cười ha ha mãi. Nụ cười trên mặt Lý Duy cũng có phần nén giận. Chúa ơi, lại còn gọi thêm người khác tới xem nữa chứ! Bộ tôi là một con khỉ đột đẹp trai sao?!

Đột nhiên "ầm" một tiếng, giống như là có ai đó cầm loa công suất lớn hét lên. Cô nhân viên đang thao thao bất tuyệt cũng bị doạ đến dập luôn điện thoại, xoay đầu ra nhìn xem rốt cuộc là gì.

Bên trái bàn tự nhiên có một người đẹp trai bộ dáng vô cùng tức giận xuất hiện. Anh ta rướn thẳng cổ, trợn to mắt nhìn cô nhân viên kia, nhìn một hồi rồi mới rít lên giận dữ: "Là ai?! Là do ai làm hả?! Chính xác là người nào?! Là ai đã làm hả?! F*ck!! F*ck!!"

Tuy đã nhiều lần thấy cơn tức giận của người này, nhưng cô nhân viên tiếp tân vẫn bị doạ sợ đến run rẩy, nhỏ giọng nói: "Là...là do...dì lao công...Dì ấy thấy hội nghị kết thúc, sau đó liền...vào trong...thu dọn..."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã gọi ai đến dọn chưa hả? Tôi đã cho phép dì ấy lau dọn chưa hả?! F*ck!"

Cô nhân viên bị doạ đến muốn khóc, Lý Duy bên cạnh cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Trời ạ, cũng có người nóng nảy đến như vậy sao? Chờ đã, không biết anh ta có phải là 'bạo long' trong truyền thuyết không nhỉ. Lý Duy đánh bạo nhìn lén anh ta vài lần, là một thân trang phục luật sư, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ sậm. Dáng người cao ráo đẹp trai, khí chất ngời ngời, tính cách táo bạo nóng nảy.

"Thật không hiểu nổi! Các người có biết nó rất quan trọng hay không hả? Là do tôi và thân chủ phải brain storm (Setoh: động não) vài tiếng đồng hồ mới ra đấy! Tất cả bây giờ thành công cóc rồi! Cô gọi dì lao công kia tới đây ngay cho tôi! Gọi luôn cả Helen và Lily lại đây!"

Cô nhân viên tiếp tân run rẩy nhấc điện thoại, gọi cho từng người một. Thư kí của bạo long – Lily là người đầu tiên chạy tới. Bình tĩnh lên tiếng: "Alan, có chuyện gì vậy?"

No (Setoh:ôi không), đây thật sự chính là Bạo long – Alan trong truyền thuyết sao. Trước kia cũng có nghe đàn chị kể về con người hỉ nộ vô thường này, có lúc thì cao hứng xán lạn như ánh mặt trời, khi thì nổi cơn giận dữ đến tinh phong huyết vũ như ma quỷ. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy...Lý Duy không nghĩ rằng mình lại may mắn đến mức có thể tận mắt gặp được con người này. Cậu theo bản năng mà ngồi trên salon rụt mình lại.

Bạo long nóng giận kéo thư kí vào phòng họp, chỉ tay vào cái bảng trống trơn, tức giận nói: "Cô xem đi! Bảng trình bày mất hết rồi! Tài liệu tôi và thân chủ làm mấy tiếng mất hết rồi..."

Lily nhìn sơ một cái, không đợi bạo long kia nói xong liền đi ra ngoài.

Bạo long tái mặt, đang định lên tiếng với hành động coi thường mình của thư kí thì Lily quay trở lại, vẫn bình tĩnh như trước nói: "Alan, anh sang phòng họp Bắc Kinh đi. Bảng trình bày vẫn còn ở đó." Smith & Miller có tất cả 4 phòng họp, lớn nhất là New York, 3 phòng còn lại theo thứ tự là Bắc Kinh, Thượng Hải và Hương Cảng.

"Đây là phòng họp nào?"

"Thượng Hải."

Bạo long cũng không nói gì mà đi sang phòng bên cạnh, quả nhiên bảng trình bày vẫn còn ở đó. Lúc này Helen và dì kia cũng tới, cả hai đều dè dặt không nói gì đứng chờ bạo long lên tiếng.

Tất nhiên, bạo long sẽ không thừa nhận do mình nhầm phòng. Anh ta vẫn cứ hung hăng lớn tiếng: "Phải xem lại vấn đề này, phải có camera chụp lại giao cho mỗi luật sư một bản. Helen, cô mau thông báo cho tất cả thư kí đi. Còn dì này, nếu không có sự cho phép của luật sư, dì không được vào dọn sạch bảng." Sau đó, anh ta lại tiếp tục tốn vài phút lặp đi lặp lại tầm quan trọng của bảng trình bày, nói xong liền đi, để lại mọi người ngơ ngơ đưa mắt nhìn nhau.

Nhân viên tiếp tân cũng thút thít nói: "Cha mẹ ơi, làm sợ muốn chết, may mắn là vẫn còn. Không thì chắc Alan ăn tươi nuốt sống chúng ta luôn rồi."

Lily nhún vai nói: "Anh ta tới kỳ đèn đỏ đấy, cứ cuối tuần lại nổi điên vài lần."

Helen thở dài, lại thêm một việc tẻ nhạt nữa. Cô nói với Lily: "Cô cũng mau tranh thủ thời gian mang camera xuống chụp đi."

Dì lao công bị nói đến ngây người còn chưa tỉnh lại.

Lý Duy cũng thế. Nhân viên tiếp tân mời cậu vào phòng họp Thượng Hải chờ phỏng vấn, cậu còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh. Vào phòng họp Thượng Hải, cậu vẫn cảm nhận được khí tức mãnh liệt của người nọ, không nhịn được mà rùng mình một cái.

_______

Lời tác giả:

Mở hàng mở hàng ~ Mong được mọi người ủng hộ, cảm ơn cảm ơn~

HẾT CHƯƠNG 01.

Chương 02: Phỏng vấn

Cuộc phỏng vấn của Lý Duy giống hệt như làm cho có. Luật sư này đi thì một luật sư khác trở vào, nam, nữ, trong nước hay ngoài nước đều có đủ hết cả, vừa vào liền mời Lý Duy giới thiệu sơ lược bản thân cậu, sau đó hỏi những câu hỏi giống giống nhau, nào là chuyên ngành của cậu, rồi thì tình hình thực tập trước đây, vân vân. Mỗi người hỏi cậu khoảng 5-6 phút là vội vã đi ra ngay lập tức.

Sau khi gặp mặt 3-4 luật sư, Lý Duy cũng đã chuẩn bị xong hết câu trả lời cho chính mình. Tự giới thiệu bản thân là câu hỏi nhàm chán nhất, nhưng lại là phần rất cần thiết. Bởi vì luật sư cần phải tranh thủ thời gian cậu đang tự nói về bản thân để lật xem lại thông tin lý lịch của cậu. Mà mấy người này cũng thật kỳ lạ, ngay cả xem trước lý lịch cũng không. Lý Duy vừa đọc thuộc lòng bài tự giới thiệu vừa nghĩ.

Cuối cùng cũng luật sư Mã lên tiếng: "Buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc. Xin cảm ơn cậu đã đến tham gia phỏng vấn. Mời cậu trở về chờ thông báo của phòng quản lý."

Nói xong, luật sư Mã cùng cậu bắt tay, rồi tạm biệt, xoay người đi ra khỏi phòng họp.

Vừa mở cửa, liền đụng mặt bạo long. Bạo long khi nãy đi lấy cà phê, tán tỉnh trò chuyện với một cô gái xinh đẹp một hồi khiến tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Lý Duy nhớ lại khuôn mặt giận dữ khi nãy của anh mà rùng mình, ngay lập tức làm vẻ mặt tươi cười hớn hở.

Alan (Setoh: tên tiếng Anh của Lý Tiểu Minh) nhìn vào phòng họp, thấy một người nở nụ cười ngây ngây ngốc ngốc liền biết ngay đó không phải là khách hàng. Anh hướng phía người kia gật đầu một cái, quay đầu lại hỏi luật sư Mã: "Có chuyện gì vậy?"

Luật sư Mã trả lời: "Phỏng vấn thực tập sinh, vừa mới xong."

Alan nhíu mày: "Hôm nay phỏng vấn? Sao tôi lại không biết?"

Anh vừa đi vào khu làm việc vừa lớn tiếng hỏi: "Lily, hôm nay có buổi phỏng vấn thực tập sinh sao không nói cho tôi biết?"

Lily đang ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng ông chủ, cô vẫn bình tĩnh đứng lên nói: "Hôm nay là đợt đầu, trước tiên phải cho người khác sàng lọc trước, đến đợt hai vào cuối tuần mới sắp xếp cho anh gặp."

"Chỉ là tuyển thực tập sinh thôi, tại sao phải chia làm hai lần cho phiền phức thế? Nếu một đợt thì hôm nay cũng xong rồi. Mà bây giờ tôi cũng đang rảnh, cô lập tức đem lý lịch của cậu ấy đến cho tôi luôn đi."

Lily thở dài nói: "5 phút nữa anh có một cuộc họp quan trọng qua điện thoại."

Không nhắc tới thì thôi, cứ mỗi lần nhắc tới đều khiến Alan hận đến nghiến răng. Cuộc họp lúc sáng, đám người kia cư nhiên lại làm trò nói bóng gió cứ như ông đây không biết luật Trung Quốc, dám bảo bản thảo có vấn đề. Hừ! Rõ ràng là do họ viết điều khoản bậy bạ, còn dám già mồm khăng khăng không chịu nói lí lẽ.

Alan tức giận nói: "Để Denny đi đi, tôi không muốn tốn thời gian tán dóc cùng đám luật sư ngu ngốc kia đâu."

"Denny không hề tham gia vào vụ này."

"F*ck! Vậy để Denny phỏng vấn trước đi. Xong việc tôi sẽ quay lại."

Lily có chút không biết phải nói sao với ông chủ của mình, nhưng mà cô vẫn phải nói: "Denise tuần này phải đi công tác, dù cho hôm nay anh có phỏng vấn xong đi nữa thì cuối tuần vẫn phải có đợt hai để những người đi công tác về phỏng vấn." Denise cũng là người có mặt trong các vụ hợp tác và tuyển người.

Alan không thể phản bác lại, đành nói: "Được rồi. Cô cũng bảo Helen sau này có phỏng vấn thì nhớ sắp xếp thời gian hợp lý một chút."

Lily giả bộ gật đầu một cái, trong lòng thì nổi đoá một trận, người bảo chia làm hai lần cũng là anh, người kêu gộp lại một lần cũng là anh! Anh có ngon thì chỉ cho bà đây cái giờ hợp lý đi!!

Thứ sáu, Lý Duy nhận được thông báo cho buổi phỏng vấn đợt hai, chính là vào lúc 10 giờ sáng thứ hai.

Vì không muốn mấy bà thím nhiều chuyện ở quầy tiếp tân tò mò tới xem mặt mình nên Lý Duy canh chừng đến vừa đúng lúc, 10 giờ kém 2 phút mới đến Smith & Miller.

Ngồi chờ hơn 10 phút trong phòng họp mới thấy một người nước ngoài đẩy cửa bước vào, mắt xanh tóc vàng da trắng, nhìn gần còn thấy đuợc sống mũi cao cao, hai bên má có tàn nhang.

Lý Duy vội vàng đứng lên, mỉm cười với người kia, vừa nhìn vừa suy nghĩ, đúng là người Tây thật, cười nhiều chút là hết chỗ chê.

Người kia cũng nhếch nhếch khoé miệng, tỏ vẻ mỉm cười, vừa đưa tay ra vừa giới thiệu: "Denny, Denny Smith."

Lý Duy dường như nghe thấy lời thoại trong vở kịch Boston kia văng vẳng bên tai: "Denny, Denny Crane." Cậu kích động nắm lấy tay đối phương lắc lắc, đáp: "David, David Lee."

Denny hoàn toàn không biết cậu đang kích động, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, che miệng lén ngáp một cái. Tối qua phải thức cả đêm để viết tài liệu thương mại, suýt chút nữa quên luôn buổi phỏng vấn. Nếu không phải sợ Alan sẽ lải nhải bên tai mãi thì Denny cũng đã bỏ luôn buổi phỏng vấn này rồi. Ừm, sau này phải nói với Helen xếp lại giờ phỏng vấn cho mình. Không được xếp vào buổi sáng.

Đúng là đại luật sư cũng không giống người thường, tuy rằng rõ ràng là chưa xem qua lý lịch của Lý Duy, nhưng cũng không vừa tới liền hỏi ngay, mà là vừa đọc lý lịch vừa hỏi, giống như ngồi đàm phán vậy, từng chút một hỏi lý lịch của Lý Duy.

Lý Duy cũng đã tính trước câu trả lời. Người bên kia cũng thỉnh thoảng gật đầu vài cái nói "very good", đồng thời cũng ghi ghi chép chép gì đó lên sơ yếu lý lịch.

Khác biệt với bạo long Alan kia, Lý Duy đối với người mặt than trước mắt này vẫn có cảm tình hơn.

Tuy rằng trong suốt buổi phỏng vấn, người kia cứ ngáp liên tục n cái. Bất quá trên mắt người kia mang theo hai mảng đen sì, cũng có thể hiểu được hôm qua anh ta phải làm việc ghê gớm lắm.

Hỏi qua sơ yếu lý lịch xong, Denny bắt đầu hỏi thêm các câu hỏi khác. Lý Duy tỉ mỉ trả lời từng câu một, chuyện nghề nghiệp, chuyện của thực tập sinh,...

Nghiêm túc đối đáp từng câu. Hai người đang nói chuyện bằng tiếng Anh, bỗng có người gõ cửa. Mặt than lên tiếng "Mời vào", cửa liền bị đẩy ra, đi vào chính là con bạo long kia với vẻ mặt vui vẻ phấn chấn, anh ta lúc này với cái người mà cậu đã gặp qua hôm trước thật khác nhau, tưởng chừng như hai người.

"Denny, cậu xong chưa? Sang phòng kia gặp ứng cử viên khác đi. Tôi mới xong."

Người mặt than ừ một tiếng, còn chưa đứng dậy, bên ngoài lại có thêm một nữ luật sư bước vào nói như bắn súng liên thanh: "Alan, tôi với anh một lượt luôn đi, tiết kiệm chút thời gian, 11h30 tôi còn phải ra ngoài ăn trưa với khách. A, Denny, anh lại phải cày cấy công việc suốt cả đêm nữa à?"

Nam nhân mặt than kia bất mãn lầm bầm mấy tiếng, Lý Duy nghe không hiểu gì, thế nhưng hai người còn lại thì cười không ngừng. Ba người họ dường như quên mất sự tồn tại của Lý Duy. Cậu lúng túng đứng sang một bên, hề hề cười theo.

Alan là người trở về trạng thái cũ đầu tiên, hướng về phía Lý Duy tự giới thiệu bản thân mình: "Tôi là Alan Lee, còn đây là Denise Liu. Chúng tôi cùng nhau tới để phỏng vấn cậu."

Denny, Alan, giờ lại thêm một Denise...Đây là nơi dàn diễn viên của vở kịch Boston tụ hội sao?

Lý Duy nhịn không được hỏi: "Cho hỏi ở đây có luật sư nào tên Brad không??" Brad cũng là một nhân vật trong kịch Boston, sau này kết hôn với Denise.

Ba người kia ngây ra một hồi, sau đó lập tức phản ứng lại.

Alan bĩu môi nói: "Lại thêm một kẻ cuồng kịch Boston." Trong đầu bồi thêm một câu, tên cuồng não tàn.

Denny lại ngáp một cái, lắc đầu ra khỏi phòng, tới phòng kia để làm cho xong vòng phỏng vấn cuối cùng.

Denise hớn hở nói: "Smith & Miller không có luật sư nào tên Brad cả. Bất quá tên tiếng Anh của chồng tôi là Brad. Anh ấy làm việc ở công ty Luật họ Phương."

Đầy đủ hết luôn...

Alan nghe thế liền lên tiếng trêu chọc thổi bay tiết mục quảng cáo cho 'ông chồng' của đồng nghiệp. Lý Duy vô tội trợn mắt nhìn hai người trước mặt mình đang hi hi ha ha cười đùa mà trong lòng khóc thầm. Ông chủ là đây sao...lại còn cái người mặt than kia nữa chứ.

Buổi tối, ba người kia cũng họp lại bàn bạc chọn người trúng tuyển, tám người chọn ra ba người. Thảo luận đến Lý Duy thì Denny nghiêm túc nói: "Tiếng Anh của David rất tốt, trí nhớ cũng ổn, cũng đã từng thực tập ở Sở luật pháp Trung Hoa, tuyển cậu ấy đi."

Denise nói: "Tán thành! Hơn nữa dáng vẻ cũng thật đáng yêu, tuyển cậu ấy đi."

Alan nói: "Nhìn qua là người dễ ăn hiếp, tuyển cậu ấy!!"

Smith & Miller làm việc cũng thật nhanh, 3 ngày sau, Helen liên lạc với Lý Duy để thương lượng, đầu tháng 7 chính thức nhận việc.

———————

Tác giả:

Có bạn bảo rằng chưa xem kịch 'Boston Legal'. Thật ra thì cũng có nhiều người không hay xem kịch lắm, nên tôi nghĩ nên giải thích đơn giản thế này. Hai nhân vật Alan và Denny trong vở kịch này là bạn tốt, và là 2 người đàn ông độc thân, Denny có bệnh về thần kinh khá nặng, mà anh lại không có người thân nào giúp đỡ, cho nên cuối cùng Denny kết hôn với Alan, nhưng vì hôn nhân của họ là một hôn nhân đồng tính nên bị phản đối. Denise và Brad cũng là hai nhân vật trong vở kịch này, hai người từ bạn giường tiến đến vợ chồng.

Tóm lại, cái này mang tính khôi hài là chính, nên sẽ không giống thực tế. Nên đừng so sánh kĩ quá ha!

———————

HẾT CHƯƠNG 02.

Chương 03: Nhận việc

Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Duy đi làm. Gần 9 giờ, cậu đến công ty. Cô gái ở quầy tiếp tân nhiệt tình chào hỏi cậu, sau đó dẫn cậu đến bàn làm việc.

Khu làm việc của Smith & Miller rất lớn, chiếm gần hết một nửa tầng lầu. Phòng làm việc của các luật sư tách biệt khỏi khu làm việc chung, bên ngoài là nơi làm việc của các trợ lý, được ngăn cách bởi các vách ngăn, thực tập sinh và thư kí sử dụng chung một bàn làm việc.

Khi Lý Duy đi ngang qua, các cô thư kí không khỏi tò mò đưa mắt nhìn. Suốt đường đi, cũng có vài cô thư kí hoạt bát đến bắt chuyện với cậu em Lý Duy đáng yêu này. Lý Duy xưa nay cũng là người thân thiện, trò chuyện được khoảng 2-3 câu thì cũng trái kêu chị này, phải gọi chị kia, làm cho các cô gái vui vẻ, cười không ngớt.

Tới đoạn cuối cùng của khu làm việc, cô gái tiếp tân làm bộ ra vẻ giật mình nói: "Thôi chết, tôi nhớ lộn rồi, chỗ làm việc của cậu phải ở đoạn giữa mới đúng!!" Trán Lý Duy nhất thời hiện ba đường hắc tuyến, cảm thấy mình giống như con cún nhỏ, bị người ta dẫn đi khắp nơi.

Cuối cùng, Lý Duy cũng được dẫn đến trước bàn làm việc, máy vi tính, bút viết, đồ văn phòng phẩm đều đã có sẵn. Lý Duy tiện tay khởi động máy tính. Máy tính đúng thật là đã bị khoá. Cô gái ở quầy tiếp tân bảo phải lát nữa nhân viên IT sẽ tới hướng dẫn cậu cách đăng nhập, nói xong cô cũng nhanh chóng bỏ đi, quay về yên vị bên bàn tiếp tân.

Không lâu sau, cô gái kia lại dẫn đến thêm 2 thực tập sinh, người ngồi sau Lý Duy tên Thu Phong, người còn lại tên Hạ Vân – ngồi bên cạnh Lý Duy.

Nhóm IT nhanh chóng tới chỗ họ, tập họp họ đến trước máy tính của Hạ Vân để hướng dẫn, hết tên người dùng rồi lại đến mật khẩu, rồi nào thì cách sử dụng điện thoại ngoại tuyến, outlook, word,...v.v

Mới đầu, ba thực tập sinh này còn nghĩ mấy anh IT đây thật coi thường trình độ vi tính của họ. Sau này mới hiểu, thì ra tài liệu ở đây đều được gửi đến bằng nhiều cách khác nhau, đúng là phải học thêm nhiều nữa. Nhân viên IT rất nhanh đã nói xong, ba người cố gắng ghi hết vào não, tiếc là vẫn từ lỗ tai này sang lỗ tai kia.

Cuối cùng, nhân viên IT nói: "Cách sử dụng worksite tôi đã nói rõ và cũng đã in ra bản hướng dẫn để trên bàn mọi người. 10 giờ 30 nhóm IT Hương Cảng sẽ sang tiếp tục chỉ rõ mọi người cách sử dụng tài liệu của worksite. Tôi cũng không muốn nói nhiều." Lau mồ hôi, sao ngài không chịu nói sớm vậy hả...

Sau khi nhân viên IT vừa rời khỏi phòng làm việc, Chị gái Helen cũng đến. Cô cười híp mắt nói: "Đi thôi, để chị dẫn mấy đứa đi giới thiệu với các đồng nghiệp khác."

Thế là ba người thực tập sinh liền vui vẻ hân hoan theo sát Helen đi một vòng. Helen giới thiệu cho họ biết rõ tên, chuyên môn, cấp bậc của từng đồng nghiệp một, đồng thời cũng giới thiệu cho tất cả mọi người biết ba người này là thực tập sinh mới. Giới thiệu xong, cả bọn đều tươi cười bắt tay nhau, chào nhau, rồi cảm ơn, sau đó lại tạm biệt nhau, lại tiếp tục đi gặp người khác...Sau một vòng, ngoại trừ những luật sư đã gặp mặt qua trong kì phỏng vấn có ấn tượng khá rõ, thì những người còn lại giống hệt như mây khói nhất thời thoáng qua, cái đầu be bé của Lý Duy làm sao chứa được nhiều người như vậy chứ...

Đến phòng làm việc của Alan – con người lúc này đang dán một nụ cười của thiên thần trên miệng, anh nhẹ nhàng tươi cười đứng dậy bắt tay với từng người một, chào mừng bọn họ đến thực tập tại Smith & Miller. Hai người kia mang ánh mắt hâm mộ mà nhìn anh. Lý Duy đã thấy bộ dáng khi nổi sùng lên của anh, cậu cảm thấy nên sợ nhiều hơn là hâm mộ. Cậu đau xót nhận ra rằng thực ra cái bàn làm việc của cậu gần sát phòng Alan. Coi bộ sau này phải cụp đuôi dài dài rồi.

Xong Alan, Helen lại tiếp tục kéo theo ba người đi về phía trước. Cấp bậc càng cao thì càng nhiều việc, Denny và Denise chưa thoát khỏi cái phòng làm việc cũng là điều dễ hiểu thôi. Helen quay về căn phòng làm việc trống rỗng chẳng có ai giới thiệu họ một lần nữa. Tất nhiên là không phải giới thiệu với cái phòng trống rồi.

Cũng thật kỳ lạ, phòng làm việc của Denny rất xa phòng làm việc của Alan, khiến cậu nóng lòng vì đến phòng kia thật lâu. Mãi đến sau này, Lý Duy mới biết thì ra lúc trước phòng của hai người bọn họ sát nhau. Nhưng cái giọng oang oang như sấm vang của Alan mỗi khi nói chuyện điện thoại rất phiền đến giấc mộng giữa ban ngày của Denny. Đã vậy, Alan còn rất thích chạy qua phòng người ta, cả khi cao hứng lẫn không vui đều sang phòng người ta mà lải nhải mãi không thôi. Suốt một tuần lễ, con giun xéo lắm cũng oằn, Denny thật sự không chịu nổi con người này nữa, liều mạng lấy đơn từ chức làm tối hậu thư đe doạ đòi chuyển phòng làm việc. Nhưng mà, dù hiện tại cách xa nhau như vậy, Alan cũng không ngại làm phiền Denny, vô tội vạ quấy rối luôn cả Denise.

Khoảng hơn 11 giờ, Alan đến phòng làm việc của Denise, cũng gọi luôn Denny đến, nói với hai người: "Trưa nay chúng ta sẽ mời những người mới một bữa."

Denise và Denny trong lòng thầm hô to không được, oh no, lại phải ngoan ngoãn nghe anh ta thao thao bất tuyệt khoe khoang cái Sở Luật này, khoe khoang cả tổ, rồi cuối cùng khoe mẽ luôn bản thân anh ta sao. Hai người lập tức vận động não hết công suất, nghĩ ra một cái cớ để tránh mặt.

Denise vuốt vuốt tay, giả bộ tiếc nuối nói: "Trưa nay tôi không rảnh rồi. Phải cùng anh yêu nhà tôi đi ăn cơm. Anh chịu khó thay mặt tôi tiếp đãi họ chu đáo nhé."

Denny mặt không chút thay đổi nói: "Tôi cũng không rảnh, trưa nay phải đi ăn cơm với khách."

Alan cười âm trầm nói: "Gạt quỷ! Denise, tôi nhớ rõ cô còn đang oán giận chồng mình phải đi công tác cả tuần, hôm nay còn đi ăn cơm với 'anh yêu' nào nữa vậy? Có cần tôi hỏi chồng cô chút không?"

Sh*t, sau này sẽ không bao giờ để lộ hành tung của chồng mình nữa...Denise đau khổ đầu hàng.

Alan chuyển hướng sang Denny, hung tợn nói: "Không phải đã chuyển lịch sang thứ năm rồi sao?"

Denny tự hỏi tại sao cậu ta lại biết được. Alan hừ lạnh một tiếng: "Là khách hàng của cậu gửi mail thay đổi lịch hẹn cho tôi."

Sh*t, quên mất Alan cũng nằm trong hạng mục này...Denny chán nản nghĩ, giương cờ trắng đầu hàng.

Alan thô bạo liếc hai người: "Nếu đã ổn thì lát nữa tôi sẽ bảo Lily thông báo cho mọi người."

Sau khi Lily thông báo cho tất cả mọi người, cả tổ làm việc đều cùng nhau than vãn thành tiếng. Một trợ lý tức giận thẳng thắn mắng: "Thiệt tình, không thông báo sớm hơn nửa tiếng được sao? Mới đi mua cơm trưa xong!"

Thức ăn được giao tới khá trễ, hơn 12 giờ rưỡi mới đến. Mặc dù với công việc, không phải người nào cũng nhiệt tình, nhưng nhắc tới ăn cơm thì ai nấy cũng đều hớn hở. Vừa nhận được thông báo của Lily, mọi người đều đứng bật dậy tụm năm tụm ba tới phòng họp. Có vài luật sư mang theo blackberry, tranh thủ trong phòng họp xem mail gửi đến, tránh lãng phí thời gian, không bằng vừa ăn bữa cơm miễn phí vừa xem luôn.(* )

Lý Duy nghe nhân viên IT diễn thuyết gần 2 giờ mới xong, nhanh chóng vào phòng họp New York, vừa vào cậu cứ tưởng là mình vào nhầm ổ sói, mọi người ngấu nghiến ăn cơm, giống như cả mấy thế kỷ rồi chưa được ăn cơm vậy. Thật đúng là...

Chị Suzanne tốt bụng nhắc cậu: "Đến đây ăn nhanh đi, một lát nữa Alan mà nói là sẽ không còn cơ hội đâu."

Denny đơ mặt ôm iPad đi vào, bên cầm chai nước, bên cầm miếng pizza đến bàn dài ngồi xuống, vừa ăn pizza vừa chơi game.

Một lúc sau, Denise cầm blackberry tới. Cô đau lòng phát hiện những chỗ ngồi cách xa cái ghế dành cho nhân vật chính kia đã đầy người, chỉ có chỗ gần nhất là còn trống.

Mọi người rất nhanh đã ăn no, sau đó mỗi người đều lấy ra sổ ghi chép và bút chì để trên bàn.

Lý Duy không hiểu. Suzanne giải thích: "Họ lấy ra để giả bộ ghi chép cho có đó mà." Lý Duy hiểu, cũng muốn lấy một quyển sổ, nhưng lại phát hiện sổ đã bị người ta lấy hết. Cậu quay về bàn làm việc lấy sổ của mình, chưa ra khỏi cửa đã thấy Alan bừng bừng khí thế hiên ngang từ hành lang đi tới. Lý Duy lập tức rụt đầu về. Suzanne xé ra một tờ giấy từ trong sổ mình đưa cho cậu, nói: "Ráng dùng đỡ cái này đi, tuy viết vào đây cũng không được gì, nhưng chí ít thì vẫn dùng nó để giả bộ được."

_____________________

Chú thích:

(*) Đoạn này nguyên văn tiếng Trung là: "有配置blackberry的律师都带上blackberry,开会时还能收发下邮件神马的,不至於太浪费生命。没有配置blackberry的律助们就权当蹭顿免费午饭加放羊了。" Nhưng mình không hiểu thế nào nên đành chém gió đoạn đó orz, bạn nào biết xin chỉ giúp mình nhé ;;w;; Cảm ơn rất nhiều ;;w;;

___________

HẾT CHƯƠNG 03.

Chương 04: Bữa trưa nghênh đón

Anh chàng Alan đẹp trai hăm hở bước vào phòng họp, mang theo bộ mặt cao ngạo nhã nhặn của một kẻ làm thủ lĩnh, cười nói: "Mọi người đến đông đủ hết rồi, đã ăn no chưa?"

Mấy nhóm người đang tụm năm tụm ba cãi cọ, trò chuyện đều nhao nhao tìm chỗ ngồi, lác đác vài người cũng đến tìm chỗ ngồi xuống, đúng là 'người lãnh đạo có khả năng khiến người khác im lặng mà không cần phải nói nhiều', uầy, người ta nói không sai mà.

Alan dùng ánh mắt tựa như xem duyệt binh nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu, lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống, sau đó giống như thử micro ho nhẹ hai tiếng, nở một nụ cười rực rỡ giống hệt minh tinh màn bạc, giới thiệu với mọi người những đồng nghiệp mới, đồng thời cũng thay mặt cho tất cả những đồng nghiệp còn lại ngỏ lời hoan nghênh ba người còn lại.

Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên!

Tiếp theo, không ngoài dự đoán của mọi người, Alan bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trước tiên, anh sơ lược lại cái lịch sử phát triển huy hoàng của Smith & Miller, tiếp đến là kể lể anh đã vất vả xây dựng cái tổ này thế nào. Anh cứ liên tục kể chuyện quá khứ của 3 năm qua, lúc đó cả đoàn kể cả thư ký cũng chỉ là một nhóm nhỏ gồm 3 người, nhưng cái nhóm nhỏ này vẫn luôn không ngừng cố gắng để trở thành một nhóm chuyên nghiệp hơn 20 thành viên như hiện nay...lược bỏ bớt mấy ngàn từ của Alan...

Đã nghe cái này nhiều lần nên các nhân viên cũ đều đã quen, chỉ có mấy thực tập sinh mới vào bị cái cảm xúc mãnh liệt kia của Alan kích thích, phấn chấn hỏi han trò chuyện, nhìn sắc mặt cũng đủ biết đó là vẻ mặt sùng bái. Đúng là ông chủ có khác!

Alan nhìn những người bạn nhỏ đang sùng bái mình, càng nói càng hưng phấn. Tất nhiên là anh đang vênh váo đắc ý nhưng cũng không quên đi công lao của những luật sư cũ, anh tuyên dương từng người một giống như đang diễn kịch, Denny, Jessica, Alex, mời bọn họ đứng lên cho mọi người vỗ tay reo hò. Ba người này cũng đành chết lặng chấp nhận, thẩn thờ đứng dậy rồi nhanh chóng ngồi xuống.

May mắn Alan cũng không phải chỉ nói đến cái lịch sử phát triển khô khan kia, đôi khi lại nói đến vài chi tiết rất đáng nghe. Bây giờ anh đang hăng hái nói đến những dự định tương lai của cả tổ với tất cả mọi người, đặc biệt là giới thiệu cho các thực tập sinh biết những nguồn tài liệu có ích, thậm chí là những bài blog của các luật sư nước ngoài nổi tiếng.

Lý Duy rất nghiêm túc lắng nghe, khi Alan nhắc đến những nguồn tài liệu có ích, cậu lập tức lấy bút ghi lại. Trang giấy mong manh nằm trên mặt bàn hội nghị màu nâu gỗ, ngòi bút di chuyển cực nhanh trên đó, đôi khi còn phát ra âm thanh 'xẹt xẹt' do ma sát. Alan rất nhanh đã nói xong, Lý Duy cũng nhớ rất nhanh, tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy ngày càng lớn, cậu chỉ cách Alan 2 chiếc ghế, cuối cùng cũng khiến Alan chú ý, anh ngừng nói, cau mày nhìn cậu.

Alan âm trầm hỏi: "Helen không chuẩn bị sổ tay riêng cho cậu sao?"

Trả lời, "Có."

"Vậy sao không mang theo?"

Sợ sệt, "Quên...quên mang..."

Alan im lặng một chút, cố giữ khẩu khí bình tĩnh nói: "Muốn thành một luật sư giỏi, phải luyện thói quen ghi lại những nội dung chính trong buổi họp. Trí nhớ tốt cũng không bằng ngòi bút đâu. Trang giấy này cũng vậy, ghi vô đó, quay qua quay lại làm mất, sau này muốn tìm lại là tìm được ngay sao?"

Lý Duy liên tục gật đầu nhận sai, nói sẽ chú ý.

Alan chợt nghĩ một chút, hiểu là tốt rồi, cũng không muốn phải nhiều lời. Nhưng vẫn nên chỉ bảo cho người mới. Thế là đi tới trước mặt luật sư Mã, nói với Lý Duy: "Để tôi cho cậu xem, một luật sư chuyên nghiệp ghi chép tài liệu thế nào."

Nói xong liền cầm quyển sổ ghi chép của luật sư Mã lên. Luật sư Mã lập tức che mặt, âm thầm than thở. Mọi người đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng không ai dám cười ra tiếng, ai cũng sợ tiếp theo sẽ đến mình gặp hoạ nên nhanh tay giấu đi sổ ghi chép của mình.

"À thì, Alex đổi sổ mới." Luật sư Mã liều mạng ra sức gật đầu. Ông chủ thật sáng suốt.

Alan đi tới trước mặt luật sư Tôn, rút ra quyển sổ bị giấu dưới cánh tay. Luật sư Tôn vội vã biện hộ: "Tôi cũng vừa mới đổi sổ."

Alan không lên tiếng, đi tới chỗ một luật sư khác, lại là một quyển sổ trắng phau! Người kế tiếp, có lẽ nào lại là một quyển sổ trống không nữa?! A, sai rồi, trên giấy có vẽ một con khủng long đang 'phun mưa' đó chứ!

Nhiệt độ trong phòng tự dưng giảm xuống cực lạnh, mọi người cóng đến nỗi không dám nhúc nhích. Không ít người chỉ im lặng nhìn Denise, mong cô sẽ giúp họ một bàn thua này, thế nhưng Denise lại không chút nghĩa khí mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái blackberry trong tay.

Mọi người than vãn trong lòng: Thiệt tình, cô cũng là lãnh đạo, có cần hèn nhát vậy không,...

Denise than vãn trong đầu: Tôi không muốn làm bia đỡ đạn đâu...

Alan nóng nảy đi một vòng, cầm từng quyển sổ của từng người lên xem rồi đặt xuống. Tới chỗ Denny lại thấy đang luống cuống thoát game, sau đó mở một quyển sổ ra, giả vờ như đang ghi chép gì đó. Anh hung hăng trợn mắt nhìn Denny.

Cả đám này không chừa cho mình chút mặt mũi nào luôn à!!!

Alan tức giận về chỗ, miệng cười nhưng tâm không cười nói: " Lúc các người làm việc với thân chủ cũng giống thế này sao?"

Mọi người lắc đầu, không phải vậy đâu, ông chủ à.

Alan bỗng nhiên nhấn giọng quát: "Lập tức lấy sổ ghi chép của các người mang tới đây cho tôi!!"

Mọi người lập tức giải tán, ra khỏi phòng họp, ai cũng đưa ánh mắt đau xót sắc bén nhìn kẻ đầu sỏ là Lý Duy. Lý Duy vừa sợ vừa oan ức quay về bàn lấy sổ tay đến.

Thế là nửa thời gian còn lại của buổi cơm trưa đều bị Alan chiếm dụng để kiểm tra sổ ghi chép của từng luật sư, mà cái đề tài 'tầm quan trọng của sổ tay' là đề tài chính chiếm hết thời gian, mãi cho đến khi Lily đến thông báo cho Alan biết sắp đến giờ có cuộc họp qua điện thoại, mọi người mới được giải thoát.

____________________

HẾT CHƯƠNG 04.

Chương 05: As soon as possible tàn ác

Lý Duy trở về bàn làm việc, lòng vẫn còn sợ hãi nên cứ nép qua trái len lén nhìn vào phòng Alan. Alan đang nói chuyện điện thoại với thân chủ, dù cửa phòng làm việc đang đóng chặt vẫn có thể nghe thấy giọng nói oang oang của anh.

Lý Duy nhớ tới 'sự cố sổ ghi chép' khi nãy. Ngày đầu tiên đi làm đã chọc ông chủ rồi, đã vậy còn báo hại đến mọi người, thật là mất mặt mà...

Không đợi cậu suy nghĩ quá lâu, buổi tập huấn vào lúc 2h30 chiều cũng bắt đầu, do sắp tới phải làm trợ lý của Alan, nên đại luật sư Jessica phải chỉ dẫn sơ lược cho ba thực tập sinh biết nội dung công việc.

Học xong cũng đã 3 giờ chiều, khi các thực tập sinh đang trên đường trở lại bàn làm việc thì đụng mặt Alan. Có lẽ cuộc họp khi nãy khá suôn sẻ nên tâm tình Alan trông cũng không tệ lắm, anh xán lạn hỏi: "Học xong rồi sao?"

Cả ba trả lời 'vâng'. Anh vừa nói đùa với hai cô gái nhỏ vừa thân thiết vỗ vỗ vai Lý Duy. Lý Duy không kiềm được mà nổi da gà hết toàn thân. Cậu thầm nghĩ, đúng là một tên sáng nắng chiều mưa.

Alan trò chuyện với họ vài câu rồi đi, vừa đi vừa viết mail trên con blackberry.

Bọn Lý Duy vừa về tới chỗ, mở máy tính liền nhận được mail do Alan gửi đến. Mở mail ra xem, thì ra là Alan thông báo cho toàn tổ biết nhóm thực tập sinh đã đuợc đào tạo xong, bảo các luật sư nên phân công công việc cho họ. Đồng thời cũng hy vọng các thực tập sinh khi rảnh rỗi hãy đến học tập thêm ở các luật sư chuyên nghiệp. Lý Duy bùi ngùi nói, tư nhân có khác mà.

Mới một hai ngày đầu, công việc cũng không nhiều, không lâu sau thì Lý Duy ngày càng bận tối tăm mặt mày. Tổ luật sư này cũng thật nhiều việc, các thực tập sinh nhỏ bé thì đảm đương những công việc vặt vãnh mà các luật sư chuyên nghiệp không muốn làm.

Do quy luật tự nhiên thu hút lẫn nhau giữa nam và nữ, những nữ nhân viên và nữ luật sư của cả tố rất thích khuôn mặt bánh bao của cậu em Lý Duy, còn nam thì lại hay tìm đến hai cô gái khả ái dễ thương là Thu Phong và Hạ Vân. Nhưng khổ nỗi, ở tổ này là 'âm thịnh dương suy', và đó là lí do tại sao Lý Duy phải chịu đựng nhiều hơn hai cô gái kia. Bình thường những luật sư đến nhờ cậu xử lí mail đều bảo rất gấp, khiến cậu không biết nên làm cái nào trước.

Lý Duy cũng không phải là người ngốc, cậu sẽ xem xét, sau đó mới quyết định cái nào trước, cái nào sau. Làm vậy thì đúng không sai, nhưng đôi khi cậu cũng sẽ nhầm lẫn.

Lúc sáng, luật sư Cổ tìm cậu để xử lí tài liệu. Cậu hỏi khi nào nhận? Trả lời là ASAP, càng sớm càng tốt, trước buổi trưa phải giao cho khách hàng.

Một lát sau, chị gái Jennifer Johnson xinh đẹp lại tìm đến cậu nhờ dịch tài liệu tiếng Hoa. Cậu lại hỏi khi nào nhận? Câu trả lời lại là ASAP, càng nhanh càng tốt, Denny đang chờ.

Lý Duy suy nghĩ một chút, quyết định làm việc của Jennifer trước. Nói là mail, nhưng nội dung cũng khá quan trọng, trông giống như một hợp đồng.

Nửa giờ trôi qua. Luật sư Cổ gửi mail tới. Thì ra là Alan muốn hỏi tiến độ công việc. Luật sư Cổ báo lại Lý Duy đang làm.

Lý Duy than thầm 'thôi xong!' Một tiếng đã qua mà vẫn chưa đụng tới cái bản báo cáo kia...Bất quá cậu cũng đã phiên dịch tài liệu được hơn phân nửa, có lẽ cố gắng làm hết công suất là sẽ xong.

Nếu Lý Duy cẩn thận kéo xuống xem thêm một chút sẽ thấy Alan và luật sư Cổ có nhắc nhở, và sẽ phát hiện được lúc 11 giờ Alan có cuộc họp qua điện thoại kéo dài khoảng 1-2 giờ, nên muốn xem trước bản báo cáo, nếu cảm thấy được thì sẽ phát cho các luật sư khác. Luật sư Cổ thì cứ nghĩ rằng Lý Duy đang làm việc cô giao, nên cũng không nhắc nhở Lý Duy.

Sau một hồi, Alan lại gửi thêm một cái mail: David, ETC?

ETC? Ý gì đây? Lý Duy hỏi mọi người. Nhưng những người xung quang cả thư kí lẫn thực tập sinh đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Lý Duy hơi sốt ruột một chút, nhưng lại không muốn làm phiền mọi người nữa. Nên quyết định hỏi cấp trên: Alan, ETC là gì?

Alan rất nhanh đã trả lời: Estimated Time Of Completion (Thời gian dự kiến sẽ hoàn thành công việc).

Lý Duy lại suy nghĩ một chút, phiên dịch cũng phải cần thêm nửa tiếng nữa mới xong, bản báo cáo kia cũng không phức tạp lắm, chắc cũng khoảng nửa tiếng là xong, nhưng mà đây là lần đầu tiên, tốt hơn hết là nên cẩn thận tỉ mỉ một chút, vậy thì nói trước 11 giờ rưỡi đi cho lành.

Khi cậu trả lời thời gian sẽ hoàn thành, Alan rất nhanh trả lời lại: WTF!!!

WTF? Lại là ý gì nữa đây? Lần này Lý Duy cũng không hỏi ai nữa, mà là hỏi Alan: Alan, cho hỏi WTF là gì vậy?!

Rất rất nhanh, Alan trả lời với dòng chữ tiếng Anh viết hoa: WHAT THE F*CK!!!

Lý duy tái mặt, vô cùng giận dữ, muốn gửi trả lại cho anh ta ba chữ NDY. Nhưng có điều cậu lại không dám.

Alan bình thường không sử dụng điện thoại nội tuyến, hơn nữa nếu có gọi thì cũng không liên quan gì đến công việc. Lý Duy đang thầm rủa NDY cấp trên của mình, đột nhiên nghe được trong điện thoại nội tuyến oang oang: "Luật sư Cổ! Đến đây ngay cho tôi!!"

Không đợi Lý Duy ý thức được nguy hiểm đang cận kề, Alan liền vội vàng đến trước bàn Lý Duy: "Này, cô có dạy bảo tốt thực tập sinh mới đến không đấy?! Một bản báo cáo đơn giản như thế đã làm hơn nửa ngày rồi mà còn cần thêm một tiếng rưỡi! What the f*ck is going on?! (chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?)"

Cô Cổ bị quát, xụ mặt hỏi: "David, cậu làm tới đâu rồi?"

Lý Duy chột dạ trả lời: "Còn chưa đụng tới..."

Bạo long tức giận: "Cái gì?!! Còn chưa làm! Bla bla bla..." lược bỏ bớt một ngàn từ...Mọi người nghe thấy tiếng mắng chửi điếc tai của Alan vừa thông cảm cho Lý Duy, lại vừa mừng thầm vì người bị mắng không phải mình...

Không đợi Alan nói thêm lời khó nghe, Lý Duy vội vàng giải thích: "Jennifer giao việc cho tôi rất vội, phải phiên dịch tài liệu, còn nói Denny đang rất cần."

Bạo long không vui nói: "Việc của Denny không gấp, việc tôi giao mới cần gấp!"

Lý Duy nhỏ giọng giải thích: "Luật sư Cổ nói trước trưa sẽ lấy, nên tôi nghĩ không gấp bằng việc của Denny..." Vừa nói lời này xong, cậu đã đắc tội đến cả hai người.

Luật sư Cổ vội vàng giải thích: "Rõ ràng tôi đã nói ASAP để cậu làm ngay mà!!"

Lý Duy phẫn nộ trong lòng: Ai cũng nói ASAP...Tôi cũng muốn làm nhanh lắm, nhưng tiếc thật...

Alan ghét nhất là cảnh nhân viên đã làm sai còn cố tranh cãi nên tức giận nói: "Luật sư Cổ đã nói là trước buổi trưa lấy, sao cậu không tính toán thời gian? Không lẽ cô ấy không cần thời gian xem trước à?"

Denny đúng lúc đi tới, phát hiện ngọn núi lửa tên Alan đang bùng nổ, thuận miệng hỏi Lý Duy: "David, tài liệu tôi nhờ cậu phiên dịch đã xong chưa?"

Alan lập tức quay sang trút giận lên Denny: "Denny, cậu tới Trung Quốc đã bao nhiêu năm, tôi nghĩ sau khi tan ca cậu không nên chơi game, mà nên đi tìm ít người bạn Trung Quốc, học thêm tiếng Trung được không? Đừng có mỗi lần đều nhờ người ta dịch tài liệu! Dù có dịch hay không thì cũng không lấy được đồng nào từ thân chủ cho cái 'phí phiên dịch' đâu!"

Denny chớp chớp mắt, giữ gương mặt muôn đời không thể hiện cảm xúc nói: "Tôi đương nhiên biết nên mới giao cho thực tập sinh làm. Thời gian làm việc của thực tập sinh cũng đâu thu phí."

Alan tức muốn hộc máu. Anh không để ý đến Denny nữa, quay sang nói với Lý Duy: "Cậu đừng dịch tài liệu cho Denny nữa, làm bản báo cáo cho tôi trước, ASAP!!"

K (được thôi), ASAP thật độc ác!

Lý Duy trưng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Denny. Denny nhún nhún vai ý bảo không sao cả, cũng không nói thêm gì với Alan mà rời đi.

Alan nghiêm mặt trở về phòng. Luật sư Cổ ngông nghênh dạy dỗ cho Lý Duy một bài học: "Sau này việc Alan giao phải làm trước, biết chưa?"

Đúng là không nói đạo lý mà, Lý Duy khinh bỉ nghĩ.

Alan đang đứng ở cửa phòng làm việc cũng nghe thấy, quay đầu, buồn bực nói: "Luật sư Cổ, cô nói sai rồi. Còn tuỳ theo mức độ quan trọng mà quyết định. Cô nói thế lại hại David."

Luật sư Cổ sượng mặt cười cười bỏ đi, hung hăng nghĩ, thật không thể tin tưởng vào phong thái làm việc của cậu trai dễ nhìn này, sau sẽ không tìm cái mặt bánh bao này giao việc nữa.

Lý Duy thầm cười nhạt, cậu thấy Alan nhắc nhở luật sư Cổ rằng chuyện của anh ta không phải rất gấp, nhưng Alan lại nói kiểu đó, chẳng khác nào muốn nói, trên thực tế chuyện của anh ta phải được ưu tiên sao. Lý Duy ôm một bụng ấm ức, nắm chặt mấy tờ tài liệu trên tay. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu đọc lại tài liệu lần nữa, phát hiện luật sư Cổ không hề nói Alan muốn xem trước bản báo cáo. Tuy rằng mọi chuyện là do luật sư Cổ mà ra, nhưng cậu cảm thấy coi như mình cũng sai. Xem ra khi nãy Alan không hề nói dối. Nghĩ xong, Lý Duy cũng không muốn làm lớn chuyện nữa, tiếp tục dịch phần tài liệu còn lại.

____________

HẾT CHƯƠNG 05.

Chương 06: Kẻ cuồng công việc

Trưa, Lý Duy cùng hai thực tập sinh còn lại xuống căn tin dưới lầu ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai cô gái kia cứ mãi luyên thuyên không dứt về Alan. Rõ ràng khi sáng, Alan đã không phong độ tí nào nổi quạu trước mặt mấy cô, thế mà mấy cô gái này vẫn cho rằng anh chàng kia thật giỏi, thật tốt, thật đẹp trai mà chẳng thèm quan tâm an ủi Lý Duy lấy một câu. Lý Duy mệt mỏi thầm ai thán, bộ mấy người bị cuồng thần tượng luôn rồi sao. Vóc người cao ráo đẹp trai luôn chiếm ưu thế, khiến Alan có một lượng fan hâm mộ.

Ăn xong, hai cô gái muốn đi dạo loanh quanh dưới lầu, Lý Duy lại không có hứng thú nên về văn phòng trước. Vẫn chưa đến 1 giờ, hầu hết các đồng nghiệp đều ra ngoài ăn trưa chưa trở về. Lý Duy thấy cửa phòng làm việc của Alan vẫn đang đóng, bên trong truyền ra âm thanh ầm ĩ, giống như đang diễn ra một cuộc họp. Cuộc họp qua điện thoại này kéo dài cũng gần hai giờ rồi. Lý Duy tốt bụng nghĩ, không biết anh ta ăn cơm chưa nhỉ. Lại nữa, hừ, mình lo anh ta ăn hay chưa làm gì chứ!

Qua vài phút nữa, âm thanh bên trong vẫn chưa dứt, Alan đột nhiên mở cửa, một tay cầm lấy nắm đấm cửa, tay còn lại bưng ly cà phê, nhô đầu ra nhìn bốn phía, thấy Lý Duy, ra hiệu bảo cậu đi qua chỗ anh, nhỏ giọng nói: "Giúp tôi pha 1 ly cà phê." Nói xong đưa ly cho Lý Duy, đóng cửa lại, tiếp tục cuộc họp.

Lý Duy thầm tính toán, anh ta vẫn chưa nói "làm ơn" và "cảm ơn". Cậu vào phòng bếp dành cho nhân viên, pha một lý cà phê nóng rồi trở ra.

Lý Duy đẩy cửa vào phòng Alan, Alan đang nói chuyện: "Điều khoản thứ bảy trong hợp đồng mua bán có vấn đề..." Lý Duy im lặng không lên tiếng, đặt cà phê lên bàn. Alan chỉ gật gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại. Lý Duy giúp anh đóng cửa lại, trở lại bàn làm việc của mình.

Một giờ hơn, Lily và các thư kí khác cũng quay về. Alan vẫn tiếp tục họp. LýDuy nghe người khác hỏi Lily có mua thức ăn cho Alan hay không.

Lily hừ lạnh, chậm rãi nói: "Không, anh ta không chết đói đâu." Lúc sáng, cô không được phê chuẩn đơn xin nghỉ phép để đi du lịch một tuần, nên cô đang có 'xích mích' với chính ông chủ của cô.

Anh ta từng bảo rằng cuối tháng có hai hạng mục kết thúc nên sẽ rất bề bộn, trước hết nên tập trung làm việc. Lily cũng rất biết điều mà dời lại ngày nghỉ, nhưng không ngờ rằng Alan còn hùng hồn nguỵ biện: "Nghỉ ngơi lâu giúp người ta thư giãn, sau này trở về thời gian làm việc sẽ chêch lệch hơn so với người khác. Cô theo tôi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tiến bộ ở điểm này sao? Hơn nữa, đi du lịch vừa mệt vừa tốn tiền, dùng số tiền đó tiết kiệm còn tốt hơn, chồng cô cũng sẽ không sớm chê bai cô."

Lily tức đến nỗi muốn cắn cho anh ta một phát. Anh ta đánh đồng ai cũng là một cái mày cuồng công việc như anh ta ư!! Nhưng cô lại nén giận xuống, Alan cuối cùng cũng cho phép cô nghỉ phép vào đầu tháng 3, tính từ cuối tuần, cho cô 5 ngày vui chơi. Cho nên, một ông chủ hà khắc bóc lột như vậy, cho anh ta chết đói luôn đi, hừ!

Alan mà làm việc là sẽ quên đi luôn mọi thứ, chỉ khi nào có ai đó nhắc nhở, còn không thì anh ta chẳng nghĩ đến ăn cơm nữa. Không ai có thể đánh bại kỉ lục huy hoàng của anh, không ngủ không nghỉ làm việc liên tục 6 ngày đêm để hoàn thành hết công việc trong thời gian ngắn nhất. Khi ấy, anh điên cuồng làm việc đến nỗi doạ sợ Lily, thật sự sợ anh ta lao lực mà chết. Anh bận đến tối tăm mặt mày, Lily tốt bụng nhắc anh ăn cơm, anh ta còn nổi điên lên quát tại sao phải ăn cơm phiền phức như thế?! Bất quá trong phòng làm việc cũng thủ sẵn chocolate, khi đói bụng anh sẽ vô thức ăn mấy thứ này để bổ sung thêm năng lượng. Cho nên Lily dù nhắc nhở nhiều, vẫn không sợ anh ta sẽ chết do đói.

Lý Duy khó chịu nhất là phải nhịn đói, nghe người ta bảo Alan đến giờ còn chưa ăn cơm, trong lòng cảm thấy thương xót, làm ông chủ cũng không dễ mà.

Qua hơn nửa giờ, Alan mở cửa lần nữa, tay bưng ly cà phê, ngoắc ngoắc Lý Duy gọi cậu pha thêm ly cà phê. Lý Duy thân bất do kỷ mà nhận lấy cái ly, có chút khó chịu than thở, không phải thư kí của anh về rồi sao, vậy sao còn bảo tôi đi pha cà phê cho anh, người khác thấy sẽ nghĩ sao đây, trông cứ như cậu đang hết mình nịnh hót ông chủ vậy. Thế là cậu chụp lấy Lily nói: "Lily, Alan muốn uống cà phê, chị đi pha cho anh ấy đi."

Lily nghiêng đầu nhịn cậu, khi nãy cô đã thấy Alan gọi Lý Duy. Cô cười cười nói: "Cậu đi đi, Alan ghét nhất là kêu người này làm việc mà lại đổ ngược lại cho người khác."

Câu này là đúng, Alan ghét nhất là nhân viên trốn tránh công việc. Nhưng rõ ràng, Alan không thể nào đem công việc pha cà phê – công việc vốn của thư kí này giao lại cho cậu. Anh chỉ do quán tính mà tìm Lý Duy, căn bản không biết thư kí đã về. Lily tự nhiên nói thẳng, nhưng lại lấy lý lịch bản thân là người cũ, nên cố ý trêu chọc thực tập sinh mới tới, làm cho người ta sợ.

Lý Duy không thể làm gì đành đi pha cà phê. Pha cà phê xong, cậu chần chừ vài giây, vẫn tốt bụng như thế, mở tủ lấy ra vài bọc bánh quy, đem lên với cà phê đặt trên bàn Alan. Alan thấy lạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vẻ mặt không hiểu gì tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Cuộc họp dài dòng chán nản qua điện thoại kéo dài mãi đến 3 giờ hơn , Lý Duy đắc ý, hôm nay lại làm được thêm một việc thiện, nếu cậu không tốt bụng đem cho anh ta một ít bánh quy, Alan đã sớm đói bụng muốn chết rồi.

Alan cúp điện thoại, lập tức đứng dậy mở cửa, hấp tấp chạy ra ngoài, qua vài phút, quay lại với vẻ mặt thoải mái, vừa đi vừa cầm blackberry xem email. Hành động này dường như đã sớm trở thành thói quen của anh ta rồi.

Lát sau, anh tới chỗ Lý Duy, đem toàn bộ bánh quy khi nãy đặt lên bàn cậu, nói: "Cảm ơn, tôi không thích bánh quy. Cho cậu, đừng lãng phí nhé." Nói xong lại xoay người bỏ đi.

Bị người khác lén lút xoi mói, Lý Duy xấu hổ đỏ mặt, một bên tự trách Alan không biết suy xét, mặt khác lại trách tự mình đa tình, lại lần nữa bị hạ thấp, nhớ đến việc khi sáng mình đã bị một lần rồi.

Tối hôm đó Luật sư Thôi kéo cậu ở lại tăng ca, bận đến long trời lở đất, thẳng đến 9 giờ, thời gian ăn cơm còn không có. Đứa trẻ đáng thương này không chịu đói được đành phải vừa làm việc vừa lấy bánh quy trên bàn bị trả lại khi nãy ra gặm! Phải! Gặm gặm. Âm thanh nhai bánh quy vang lên thật lớn, Alan đi ngang chịu không được nhìn cậu vài lần, tự nhiên hỏi: "Tăng ca? Chưa ăn cơm tối sao?!"

Lý Duy nhét bánh quy đầy miệng, nghẹn đến mức nói không ra hơi, đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Alan chau mày nói: "Bận mấy thì cũng phải ăn cơm trước, mang cái bụng đói làm việc, năng suất thấp, dễ phạm sai lầm." Ông chủ của cậu như người sắt không cần ăn cơm, nhưng cũng không quá nghiêm khắc đến nỗi bắt nhân viên cũng nhịn theo, chỉ cần không trễ nãi công việc là được, có thể làm một tấm gương sáng như anh cũng thật tốt.

Lý Duy bó tay rồi, không biết Alan quan tâm cậu chưa ăn cơm hay là chỉ trích cậu nhịn đói làm việc, không năng suất.

Một lát sau, Alan mang hai hộp cơm tới, đưa một hộp cho Lý Duy, nói: "Tranh thủ thời gian ăn đi, không được vừa ăn vừa nhìn máy tính gây lãng phí thời gian. Ăn xong làm việc tiếp, coi chừng giảm năng suất." Anh vẫn nhớ vụ việc khi sáng liên quan tới năng suất làm việc của thực tập sinh này.

Lý Duy thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cảm ơn. Nhưng đến khi mở hộp cơm ra, cậu lại thấy rõ toàn là cơm thừa linh tinh bên trong, không biết nên vui hay nên giận nữa. Thật quá đáng, sao có thể cho người ta ăn loại cơm thừa không rõ nguồn gốc này chứ?! Nhưng mà Alan cũng cầm một hộp cơm giống như của cậu vào phòng. Lý Duy nhìn hộp cơm, chậm chạp không nhấc nổi đũa.

Lily không biết từ nơi nao trở về, thấy vẻ mặt lờ đờ của cậu, 'phốc' một tiếng cười lớn thật vui vẻ, giải thích: "Tôi còn tưởng Alan lấy hai hộp cơm cho anh ta, thì ra là cho cậu một hộp. Có thân chủ họp ở bên cạnh, đây là chút thức ăn còn dư lại. Cậu yên tâm đi, thức ăn của hai người đều chưa bị ai động tới đâu, do Alan vội vội vàng vàng gắp lung tung nên nhìn ra thành vậy đó. Ha ha ha."

Lý Duy yên tâm rồi, ngượng ngùng cười cười, há miệng ăn một miếng thật lớn, nghĩ thầm Alan cũng là một người rất tốt. Đương nhiên, chỉ là đôi khi...Sau này, Lý Duy mới biết, trong công việc, Alan chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, đối với nhân viên của mình mắng rất dữ dội, cũng che chở rất tốt, vậy nên mọi người vừa yêu vừa hận anh.

____________

Tác giả: Cam đoan hai người này hoàn toàn là thu hút lẫn nhau ^-^

____________

HẾT CHƯƠNG 06.

Chương 07: Không may lỡ lời

Các thực tập sinh cũng đã trải qua nhiều ngày khi thì bề bộn đủ thứ việc khi thì nhàn hạ ngồi chơi. Dù sao cũng chỉ là thực tập sinh, các luật sư cũng không dám giao cho họ những công việc nặng nhọc mà phần lớn đều để họ làm những công việc lặt vặt. Thái độ của Lý Duy đối với Alan là ngày càng kính nể. Alan đi sớm về khuya, ngoại trừ làm việc, anh còn hận không thể biến cả phòng làm việc thành nhà riêng, có thể nói là một người cuồng công việc điển hình. Nhưng lại có nhược điểm đáng nói ở đây: điểm nổi bật và cũng là tật xấu chết người, chính là hay thô bạo.

Chỗ làm việc của Lý Duy gần phòng của Alan, cả ngày đều nghe anh ta hoặc khó chịu lớn tiếng chửi ầm lên hoặc vui vẻ đắc ý cười thật to. Mỗi khi bực mình Alan đều mắng "f*ck", với các nhân viên nam thì chửi thẳng miệng, không giữ tí tình cảm gì cả, "Tài liệu này của cậu thật giống rác rưởi! Sinh viên Luật năm nhất còn hơn cậu!" Đối với nhân viên nữ anh ta còn thỉnh thoảng cố nén giận, nhưng đợi người ta bước chân ra khỏi phòng làm việc liền điên tiết lên ném tài liệu xuống đất, gào vài tiếng "f*ck!"

Một người được dạy dỗ tốt như Lý Duy không thể nào giải thích được tại sao Alan học hành rất giỏi mà lại thiếu nhã nhặn như vậy. Chị Suzanne còn bảo đàn ông như vậy mới nam tính, có gì khó chịu cũng tuôn ra ngoài hết. Những luật sư khác thì cũng tập mãi thành quen, còn truyền đạt lại kinh nghiệm cho nhân viên mới nữa, nếu Alan bực bội mắng chửi thì cứ thành thật cúi đầu nhận sai, đừng tranh luận với anh ta, càng tranh luận giải thích càng kéo dài thời gian, bị mắng càng nhiều hơn. Công bằng mà nói, Alan khuyên bảo người khác bằng cách thức thật thô bạo, nhưng lại rất có ích cho sự tiến bộ của nhân viên. Mà theo lời Alan, chính anh ta cũng nhờ người khác mắng chửi mà tiến bộ. Khi anh ta vẫn còn là nhân viên mới, những người hướng dẫn cho anh còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần. Kế nghiệp thầy như thế, Lý Duy chỉ còn cách im lặng.

Theo lý thuyết, luật sư sẽ ít khi trực tiếp đến tìm thực tập sinh làm việc, mà là phân việc cho thư kí, rồi thư kí tiếp tục chia việc ra, cho nên Lý Duy cũng không bị Alan giáo huấn nhiều. Thế nhưng, với một Alan như vậy, thì làm người khác bị tổn thương cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Sáng hôm nay bên ngoài đông người đến kì lạ, Lý Duy đi tàu điện ngầm nên cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, lúc cậu vào văn phòng thì đa số những đồng nghiệp khác còn chưa đến, thế nhưng Alan lại đến rồi. Chưa kịp về chỗ ngồi, Alan đã thấy cậu, vẫy vẫy tay: "Cậu lại đây!"

Lý Duy cho rằng anh đến tìm cậu để giao việc, không hề chuẩn bị tâm lí vào văn phòng. Không ngờ, khi cậu tới gần bàn làm việc, Alan 'BA~' một phát, ném tài liệu đã được chỉnh sửa xanh xanh đỏ đỏ trước mặt cậu, lớn tiếng quát: "Cậu nhìn đi, nhìn đi, cái này đúng là rác rưởi!"

Lý Duy sợ hãi giật mình, sững sờ cả buổi, nghĩ mãi không ra gì, bèn đánh bạo kéo tài liệu qua xem, đây không phải tôi làm mà, ông chủ à mắng nhầm người rồi.

Lý Duy do dự, nhắc nhở: "Alan, cái này không phải..."

Bạo Long mắt điếc tai ngơ, mắng: "...Đúng là không thể nào xem được! Đồ bỏ!..."

Lý Duy im lặng, trong lòng bùm bùm từng tia sét muốn đánh lên con bạo long khiếm nhã này, hơi nhấn giọng, dũng cảm nói lại lần nữa: "Alan, cái này không phải do tôi làm..."

Bạo long tỏ thái độ giống như mới nghe chuyện cười xong, trợn to đôi mắt ngưu sáng quắt trừng Lý Duy, hùng hồn nói: "Đương nhiên tôi biết không phải cậu làm! Là Jenny làm! Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho cổ, thế mà cô ta lại tắt máy! Nhớ lại coi tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, ngày nào cũng phải để điện thoại 24/24, nếu thân chủ tìm các người có việc thì sao..." Cứ tự nhiên mà chuyển chủ đề, thế là Alan và Lý Duy cứ xoay quanh cái chính sách mở điện thoại 24/24.

Lý Duy dở khóc dở cười, thì ra là do con bạo long này bực mình, lại không tìm được "chính chủ" của sai phạm nên lấy mình ra đỡ đạn. Cậu đúng là một đứa trẻ xui xẻo, quên mất đồng nghiệp đã dặn đừng tranh luận hay cãi lý với Alan khi anh ta đang quạu, còn thật tình giảng giải: "Alan, tài liệu này do Jenny làm, anh nên nói với cô ấy thì cô ấy mới biết sai chỗ nào để sửa. Tôi còn chưa từng biết đến cái này, nghe cũng không hiểu anh nói cái gì đâu."

Alan không ngờ Lý Duy dám cãi lại, anh giật mình hít sâu một hơi, giọng run run nói: "Cậu...cậu...cậu..." Cứ "cậu" hơn nửa ngày mà chẳng biết muốn nói gì, thế là nổi giận, ném tài liệu xuống đất, mắng liên tục một từ "F*ck!!!!!"

Lý Duy máu sôi lên tận não, mặt đỏ rần, muốn nói với Alan về vấn đề cần tôn trọng người khác.

Nhưng tên Alan đang nổi đoá kia không để cho cậu có cơ hội, bắt đầu điên cuồng mắng: "Luật sư khác phạm lỗi, cậu cho rằng cậu cũng sẽ mãi không sai sao?! Tôi nói với cậu là để cậu tiến bộ, không phải gặp nhiều cản trở. Cậu không chịu nghe là do cậu đần! Tuổi còn trẻ không nên tự cao như vậy, có người dạy bảo cho cậu là may rồi, có biết không?! Nếu cậu cứ không chịu lắng nghe như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị sa thải! You will be fired!! (Setoh: Cậu sẽ bị sa thải!!)"

Lý Duy bị sự ngang ngược của Alan chọc điên lên, bắt đầu khó chịu, nghĩ thầm "Tốt, fire me!" (Setoh: "Cứ sa thải tôi đi!"). Trong đầu cậu nghĩ phải nói thế. Chẳng biết có phải do khi nãy nghe từ "f*ck" nhiều quá hay không mà lại thét lên: "Tốt, fuck me!"

Lập tức cả hai đều ngẩn người, Lý Duy bình tĩnh lại, xấu hổ ấp úng nói: "Ý tôi không phải là vậy, tôi nói fire..." Có lẽ cậu chịu không nổi nữa, chưa nói dứt lời đã chạy mất dép.

Chờ đến khi Alan hiểu được Lý Duy vừa nói gì, hoả khí trong người cũng đã nguôi bớt, cảm thấy rất buồn cười, thế là bật cười ha ha. Lý Duy đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười của anh, vừa giận vừa xấu hổ, trong bụng cảm thấy hối hận muốn chết.

Alan bình tĩnh lại, biết khi nãy bản thân mình quá đáng, liền tìm Lý Duy xin lỗi. Anh chọc chọc vào khuôn mặt đang cúi gầm xuống bàn của Lý Duy, nín cười nói: "David, khi nãy là tôi quá đáng, tôi tới xin lỗi cậu."

Lý Duy ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Alan, khẽ gật đầu, trông giống như một cô vợ nhỏ đang bị trêu ghẹo, xấu hổ im lặng cúi đầu, khuôn mặt bánh bao đáng yêu đỏ lừ như quả cà chua chín.

Tim Alan không hiểu sao đánh 'thịch' một cái, bình tĩnh lại, nhịn xuống nỗi xúc động muốn xoa xoa bóp bóp cái bánh bao trước mặt. Thấy cậu không trả lời, suy nghĩ một chút, nói: "Cậu đến phòng tôi chút đi."

Lý Duy nghe thế ngẩng đầu, có chút đề phòng nhìn anh: "Làm...làm gì..." Muốn mắng cậu nữa hay là muốn... Lý Duy xấu hổ, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu.

Alan nổi hứng trêu đùa, ra vẻ mập mờ nói: "Làm chuyện khi nãy cậu nói." Anh rất thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lý Duy, giả bộ đứng đắn nói: "Không phải lúc nãy cậu bảo không hiểu tôi nói gì về tài liệu kia sao, để tôi chỉ cho cậu."

Thì ra là vậy...Lý Duy im lặng lấy bút và sổ tay, theo sau Alan vào phòng làm việc của anh. Alan vừa giải thích cho cậu hiểu, vừa nhìn trộm cậu, không biết tại sao, nhìn hồi lâu, tự bản thân cũng bị lây bệnh thích gương mặt đỏ đỏ này, tuy nhiên cũng không có gì không ổn cả.

Lý Duy cúi đầu lắng nghe, không dám nhìn thẳng Alan nên cũng không chú ý đến sự khác thường của anh. Tuy Alan lúc mắng chửi người ta rất dữ dội, nhưng khi hướng dẫn cũng rất kiên nhẫn, giải thích rõ ràng. Lý Duy rất thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng viết vài lưu ý, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại, có khi vô tình chống lại cái miệng thích dạy đời người khác của Alan, cảm thấy vô cùng may mắn khi tên kia cũng vui vẻ...

Sau khi Alan hướng dẫn xong, bầu không khí lại chuyển sang vô cùng xấu hổ ngượng ngùng. Cả hai đều muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì. Thật may là điện thoại đột nhiên vang lên, cứu thoát hai người bọn họ, người thì đứng lên nghe điện thoại, kẻ thì ra ngoài.

________________

HẾT CHƯƠNG 07.

Chương 08: Xung đột trong nhà vệ sinh

Từ sáng đến trưa, hễ Lý Duy thấy Alan bước chân ra khỏi phòng làm việc liền sẽ như chim sợ ná, rút cả người vào trong ghế với ý định lấy máy tính che bản thân mình lại. Alan thấy cậu nhóc này không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên vui vẻ đến khó tả, cố ý cầm điện thoại đi tới đi lui trước bàn làm việc của Lý Duy, to tiếng nói chuyện điện thoại, thích thú thưởng thức dáng vẻ như đứng đống lửa, như ngồi đống than của con thỏ trắng kia.

Buổi chiều, luật sư Thôi gọi Lý Duy đến phòng họp để tham gia một cuộc họp qua điện thoại, cầm theo giấy tờ, cậu đi rất vui vẻ. Cuối cùng cũng tránh xa được địa bàn của Alan rồi, không cần phải nghĩ nhiều đến cái chuyện mất mặt ấy nữa.

Không nghĩ tới cuộc họp này một khi đã bắt đầu sẽ không hồi kết, Lý Duy không may cảm thấy mắc tiểu, ngồi trên ghế, cứ uốn uốn éo éo muốn mòn luôn cả hai chân, lại không thể bỏ đi giữa chừng, càng nhịn càng khó chịu, đành miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe mọi người đàm phán, cố gắng ghi chép thật tốt.

Thật đau khổ như chịu nhục hình mới vượt qua được cuộc họp dài hơn 3 tiếng, Lý Duy kẹp chân xiêu xiêu vẹo vẹo vọt thật nhanh tới WC. Đẩy cửa WC, bước vào hai bước, chưa kịp đến chỗ bồn tiểu, cậu đã thấy người mình không muốn gặp nhất đứng ở đó.

Lý Duy vô cùng xấu hổ, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không khống chế được bản thân mà nhìn người kia. Oa, ghê thật, kích thước cũng đủ làm người ta giật mình.

Alan xả xong, liếc cậu một cái, kéo phẹc-mơ-tuya, thoải mái hỏi: "Cậu đặc biệt đến đây để xem tôi xả sao?"

Lý Duy thoáng đỏ mặt, thẹn thùng dời mắt, lắc đầu thật mạnh.

"Vậy cậu đứng ngây ra làm gì? Còn chưa nhìn đủ sao?"

"Tôi không thấy cái gì hết..." Lý Duy chột dạ, nhỏ giọng lầm bầm. Cậu định đợi sau khi Alan ra ngoài rồi mới giải quyết vấn đề của mình, cũng không thể làm chuyện mất tự nhiên như vậy được, thế là ráng nhịn đến chịu không nổi, cố hết sức bước từng bước thật nhỏ đến bồn tiểu bên cạnh, kéo khoá kéo xuống, vừa phiền muộn nghĩ tại sao người kia còn chưa chịu ra ngoài, vừa chậm rãi lấy thằng nhỏ của mình ra, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi nãy của người nào đó, khiến mặt đỏ tới tận mang tai.

Không ngờ Alan rửa tay xong cũng chưa chịu đi, ngược lại còn cầm giấy vệ sinh, đến bên cạnh cậu, vừa chầm chậm lau tay, vừa xấu xa nghiêng đầu nhìn Lý duy. Lý Duy càng thêm hoảng sợ, lắp bắp nói: "Anh...Anh anh nhìn cái gì mà...nhìn..."

Alan bày ra vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: "Khi nãy cậu nhìn của tôi thì giờ tôi cũng phải nhìn lại của cậu, vậy mới công bằng chứ." Vừa nói, anh vừa không ngại ngùng chút nào mà cúi thấp đầu nhìn kĩ. Ừm, thằng nhỏ này thật giống chủ nhân của nó, trắng trắng mập mập, rất đáng yêu, Alan thích thú nghĩ.

Lý Duy bị nhìn đến nổi cáu, lúng túng đến mức không 'đi ra' được, nghẹn đỏ mặt, toàn thân cảm thấy cực kì khó chịu.

Alan khẽ cười nói: "Sao cậu không xả đi?"

Lý duy hổn hển: "Anh nhìn làm tôi không ra được!"

"Á, bàng quang của cậu bị bệnh ngượng à?"

Bàng quang của anh mới bị ngượng!! Lý Duy tức giận chửi bới trong lòng, bàn tay cầm thằng nhỏ bắt đầu run lên. Thằng nhỏ đó lại bị người ta nhìn nên xấu hổ, nũng nịu không thèm ra, cuối cùng bàng quang không chịu nổi áp lực lớn, bắt đầu tí tách chảy ra.

Alan cười xấu xa: "Nước tiểu sao không thông thuận vậy? Bị bệnh thận à?"

Lý Duy giận dữ phủ nhận: "Không phải! Alan, anh không biết rằng hành động nhìn chằm chằm lúc người ta đang giải quyết vấn đề rất biến thái sao?!"

Alan cợt nhả nói: "Vậy sao lúc nhìn tôi cậu không cảm thấy mình biến thái?"

Lý Duy đỏ mặt gỡ rối cho bản thân: "Tôi không thấy cái gì hết." Tôi chẳng qua chỉ nhìn lướt qua thôi, dáng vẻ biến thái của anh, nhìn chòng chọc vào người ta mới là có vấn đề!

Khuôn mặt bánh bao vừa thẹn vừa vội, đỏ bừng lên khiến người ta có cảm giác muốn hành hạ nó. Alan cười trộm hai tiếng, duỗi bàn tay xấu xa ra, nhéo má phải của Lý Duy, cảm thấy không tệ lắm, lại nhéo thêm hai cái nữa.

Lý Duy bị anh làm thế, sợ hãi hét lên một tiếng, nghiêng người ra sau né tránh. Thằng nhóc đang xấu hổ của cậu nhắm ngay Alan mà phóng ra, không biết do bị kích thích hay thế nào mà thoải mái ra thật nhanh!

Cả hai đều sợ ngây người, một người quên hướng về phía khác, một người thì quên tránh, cứ như vậy mà dính hết lên quần Alan!

Alan khó tin nhìn Lý Duy, lại nhìn sang quần mình bị nước tiểu làm ướt, chửi một tiếng kinh sợ: "F*ck! Cậu làm cái khỉ gì!!"

Luật sư Mã bên ngoài WC, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, nghe tiếng chửi của Alan, phản xạ có điều kiện như mọi lần chạy mất dép, còn tốt bụng thông báo với mọi người rằng ông chủ Alan đang nổi điên trong nhà vệ sinh phía Đông, mọi người dù thế nào cũng phải né đi, nếu muốn quá thì qua nhà vệ sinh phía Tây.

Lý Duy mặt như đưa đám, luôn miệng nói "Xin lỗi...", luống cuống tay chân cất kĩ thằng nhỏ của mình, rút ra thật nhiều giấy vệ sinh. Lau quần Alan.

Alan trừng mắt nhìn Lý Duy, giật giấy vệ sinh trong tay cậu, lau lau vài cái, bực bội nói: "Vô dụng, có lau cũng không sạch được!"

Lý Duy thấp giọng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Alan tức giận nói: "Cậu vào phòng làm việc của tôi, lấy quần áo trong tủ tới đây."

Lý Duy đáp một tiếng, mang theo lo lắng cùng sợ hãi chạy ra ngoài. Alan gọi cậu lại, nhíu mày quát: "Rửa tay đi!!"

Lý Duy rửa tay xong, tranh thủ thời gian chạy đến phòng làm việc của Alan, mở tủ quần áo, chỉ thấy mấy chiếc mắc áo trơ trọi và vài cái cà vạt, quần hay áo cũng không có. Đúng lúc này, Lily đến, hỏi: "David, cậu đang tìm gì vậy?"

Lý Duy khẩn trương hỏi: "Quần của Alan đâu?"

Lily không hiểu gì, nói: "Hồi trưa tôi đem ra tiệm giặt rồi. Sao vậy?"

Lý Duy hô to 'Thôi xong!' Lily không nhịn được hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lý Duy hàm hàm hồ hồ nói do quần Alan bị ướt, cần phải thay. Lily chớp chớp mắt, cười trộm hỏi: "Alan tiểu trong quần à?"

Lý Duy lắc đầu, sống chết cũng không chịu nói cho rõ rốt cuộc là chuyện gì. Lily khó hiểu nhìn cậu, không hỏi nhiều nữa, nói: "Để tôi xuống dưới lầu lấy về là được rồi."

Lý Duy rất không muốn gặp Alan, nhưng cũng không thể không vào WC nói cho anh ta biết tình huống hiện giờ, đành để cho anh ta chờ một lát. Alan vô cùng khó chịu đến chỗ vắng người viết ba chữ <<Dừng sử dụng>> treo lên trước cửa WC. Anh vào một buồng vệ sinh, đóng cửa lại, cởi chiếc quần dính đầy nước tiểu vứt ra ngoài, nói với Lý Duy: "Cậu vứt đi cho tôi."

Lý Duy nhặt lên, nhìn nhìn, anh hai à, vứt đi thật đáng tiếc, cậu không sợ chết nói: "Vứt thì thật phí, giặt sạch rồi mặc cũng được mà."

Alan nổi khùng hét lên: "Tôi không thèm! Dơ muốn chết!!"

Lý Duy không còn cách nào khác, cuốn cái quần của Alan lại, ném vào thùng rác của buồng vệ sinh đối diện. Sau đó nôn nóng chờ Lily về.

Lily ra khỏi thang máy, hai tay trống trơn, tiếc nuối khoanh tay nói với Lý Duy: "Tiệm giặt ủi chiều nay mới giặt đồ của anh ta, đến mai mới có."

Lý Duy trợn tròn mắt, nói: "Vậy làm sao đây? Hỏi mượn quần của luật sư khác được không?"

Cuối cùng vẫn là Lily hiểu ông chủ của mình hơn, cô từ chối: "Cậu đừng dại mà đi nói với người khác, để người khác biết anh ta 'đi' ra quần, anh ta giết tôi với cậu đấy. Cậu kêu anh ta cởi cái quần ướt ra đưa đây, tôi mang đi khách sạn giặt, hơn nửa tiếng là lấy được rồi."

Lý Duy nhanh chân chạy đến buồng vệ sinh khi nãy, lấy cái quần bị Alan chán ghét ra, bất chấp lời nói của Alan. Alan ngồi trên bồn cầu, giận đến nghiến răng nghiến lợi, thực sự là không còn cách nào nữa. Bây giờ cũng sắp đến giờ cao điểm, ùn tắc giao thông, từ công ty về nhà anh rồi quay lại cũng hơn 1 tiếng đồng hồ, bảo người ta đến nhà anh lấy quần còn không bằng đi khách sạn giặt cho nhanh, 7 giờ anh còn phải dự dạ tiệc, đành phải tức giận mà chấp nhận.

Lily nhận cái túi của Lý Duy, quả thật có mùi nước tiểu, hình như còn có mùi rác nữa. Lily vui vẻ đi ra, bỏ lại Lý Duy khóc không ra nước mắt, thấp thỏm lo âu.

Cuối cùng Alan cũng mặc lại chiếc quần sạch sẽ ra khỏi buồng vệ sinh. Anh nhìn vẻ mặt uể oải của Lý Duy, muốn trả thù mà nắm má của cậu, hung hăng xoa nhẹ một hồi mới nguôi giận.

Lý Duy vô cùng uất ức, cắn chặt môi dưới, ánh mắt không triển vọng đắp lên một tầng sương mù. Rõ ràng là do Alan lưu manh đùa giỡn trước, sao lại biến thành đều do cậu.

Alan thấy bộ dáng đáng thương của cậu nhóc, cũng biết mình quá đáng, nói: "Được rồi được rồi, tôi cũng sai. Tính ra chúng ta huề nhau. Sau này không nhắc lại nữa."

———————

HẾT CHƯƠNG 08.

Chương 09: Chính diện – phản diện

Sau sự kiện vô tình làm dây nước tiểu vào người Alan, Lý Duy vẫn thấp thỏm sợ hãi vài ngày. Nhưng quả thật Alan không hề nhắc lại nữa, cũng không mượn cớ làm khó dễ, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu là người hiền lành nhiệt tình, cư xử khéo léo, dáng vẻ đáng yêu nên cũng sớm thân thiết với các đồng nghiệp nữ. Tên tiếng Anh của cậu là David, thế nhưng không biết có ai đó đặt cho cậu cái tên "tiểu ngốc", mọi người cứ theo vậy mà kêu mãi. Cậu cũng không ngốc thật, làm việc tỉ mỉ, vui vẻ nhận việc, rất được lòng các luật sư.

Nhưng cũng có một số người không ưa cậu, nhất là hai người thực tập sinh còn lại luôn trách móc cậu, cho rằng con người này thật nhiều chuyện. Có những người không tự thân nỗ lực, mà muốn người khác chậm bước lại để mình không bị bỏ lại quá xa. Các cô này rất hay đùa giỡn nói bóng gió bày tỏ thái độ bất mãn của mình với cậu.

Hạ Vân đùa đùa nói: "Tiểu ngốc cậu suốt ngày tăng ca, hại cho những người không mấy khi tăng ca như chúng tôi bị lộ."

Thu Phong cũng hùa theo: "Đúng vậy đó. Thực tập sinh tăng ca cũng không được thêm tiền, cậu làm việc bán mạng như vậy làm chi chứ."

Lý Duy giải thích: "Tôi không tăng ca bao lâu cả, chỉ ở lại một chút để tránh giờ cao điểm thôi."

"Đúng là nhân viên chăm chỉ mà." Hai cô gái ngoài miệng nói đùa, nhưng lại trao cho nhau hai ánh mắt khinh bỉ.

Lý Duy cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ cười cười làm theo ý mình.

***

Dạo gần đây Alan vô cùng bận rộn. Dù vậy, anh vẫn quan tâm đến người nào đó. Ví dụ như lúc này anh đang ngồi trong phòng làm việc, cùng Denise và Jessica thảo luận hạng mục phát triển, nhưng ánh mặt lại nhẹ nhàng bay bổng, bay tới cái mông bên cạnh máy đun nước của Lý Duy, khoé miệng bất giác hơi nhếch lên.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị Denise đóng lại. Alan giật mình, bình tĩnh lại, bất mãn nhìn hai quý cô trước mặt. Hai người kia cảm thấy buồn cười nhìn lại anh.

Alan trừng mắt: "Làm gì vậy?"

Denise cố ý ngửi ngửi xung quanh, quay sang nói với Jessica: "Có ngửi thấy mùi gì đó không bình thường không?"

Jessica phối hợp nói: "Giống như có gian tình."

Alan tựa lưng vào ghế, lười nhác liếc hai cô vài lần, không nói gì.

Denise nói: "Phải rồi, Jessica, cô cảm thấy cái cậu thực tập sinh tên Lý Duy thế nào?"

Alan dựng đứng lỗ tai.

Jessica nói: "Rất tốt, làm việc rất chăm chỉ."

Alan nở nụ cười.

Denise bắn thêm phát nữa: "Tôi nghe mấy thư kí đồn cậu ấy không có bạn gái, mọi người đang định giới thiệu bạn gái cho cậu ấy."

Alan đen mặt: "Ai nhiều chuyện như bà tám vậy, không có chuyện gì để làm sao?"

Hai cô nhìn nhau cười cười. Denise trêu ghẹo nói: "Anh vừa ý người ta rồi phải không?"

Alan hừ một tiếng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Jessica có chút chần chờ nói: "David thường bám theo các luật sư làm việc, có chút tích cực thái quá, chỉ sợ cũng là người có dã tâm..."

Alan hiểu Jessica đang lo lắng. Mấy năm trước, anh từng có quan hệ với một luật sư trẻ tuổi trong nhóm. Người đó rất được lòng Alan, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, lại phải gánh một hạng mục lớn. Tuy nhiên người đó khá thông mình, cộng thêm sự hướng dẫn tận tình của Alan, nên không gây ra chuyện gì không tốt. Denny, Denise và Jessica dù không mấy thiện cảm với người ấy, nhưng bạn thân của họ lại thích người ta, nên họ cũng không ngăn cản gì nhiều. Sau này anh chàng luật sư kia tuy biết công ty không cấm cản việc yêu đương chốn văn phòng, nhưng để tránh nghi ngờ khiến công việc không thể phát triển. Người đó không hề để ý đến lời mời ở lại của Alan, nhất quyết chuyển nơi làm việc, còn hạ giá cả cướp đi vài thân chủ của Alan, khiến Alan đau buồn một thời gian.

Alan phản đối nói: "Người trẻ tuổi mà, làm việc chăm chỉ là tốt, dù sao vẫn hơn những người làm qua loa cho xong chuyện hòng lừa gạt người khác."

Hai cô đều rất không lạc quan, nhưng so ra, thứ nhất David tương đối tốt, thứ hai, vì có lường trước nên một thực tập sinh nhỏ cũng không gây ra chuyện gì to tát, nên không nói gì thêm.

"Thế nhưng người trẻ tuổi mà không gặp thử thách sẽ dễ tự cao tự đại. Jessica, cô hướng dẫn cậu ấy cho tốt nhé, nghiêm khắc với cậu ấy một chút cũng không sao cả." Alan không sợ cán vào vết xe cũ, thầm nghĩ nên đào tạo Lý Duy thật tốt. Nhưng anh cũng biết trước nay cách chỉ dẫn của mình rất thô bạo, Lý Duy lại có phần dễ tự ái, nên anh cũng không dại gì khiến người ta ghét thêm.

Denise tò mò hỏi: "Alan, sao anh không tự mình chỉ dạy đi?" Cô lập tức hiểu ra vấn đề: "À, thì ra anh sợ sẽ làm người ta sợ chạy mất dép, nên cho Jessica đóng vai phản diện, còn anh đảm nhận diễn vai chính diện."

Alan vẻ mặt đắc ý, cô đã đoán đúng.

Jessica cãi lại: "Alan, tôi thấy anh đóng vai phản diện hợp hơn."

Alan dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Mặc kệ, giao cho cô rồi. Đừng quên món nợ của hai chúng ta."

Jessica oán giận trừng mắt liếc anh một cái: "Bán mạng cho anh nhiều năm như vậy vẫn chưa trả đủ sao?"

Năm ấy Jessica vì theo đuổi Denny, từ chối lương cao chức trọng ở Mĩ, về nước cố hết sức làm việc cho Alan. Jessica kiên trì theo đuổi Denny rất lâu, nhưng Denny lại là người vô tình, hoàn toàn không biết Jessica có ý với mình. Cuối cùng, Alan chịu không được nữa, tốt bụng nói cho Jessica biết Denny là gay. Jessica bị đả kích, dứt khoát xin nghỉ việc, hấp tấp vào làm ở một công ty luật không danh tiếng không chuyên nghiệp, sau 2 tuần chịu không được lại nghỉ. Ngay khi tinh thần cô suy sụp nhất, Alan đã kiên nhẫn nhẹ nhàng khuyên bảo an ủi cô, cùng cô uống rượu giải sầu. Cô cũng có khi động tâm, hay đùa giỡn nói Alan nếu không ngại thì có thể yêu cô thử xem. Alan thở dài nói, thật ngại, tôi cũng là gay. Jessica mượn cớ say rượu đánh cho Alan một trận cho hả giận, sau khi tỉnh rượu cũng không dây dưa níu kéo nữa. Bởi vì rất thích công việc trước kia, cô ngỏ ý muốn quay lại. Alan vui vẻ chấp nhận, vì việc cô trở lại mà tranh cãi với mọi người một buổi.

Ra khỏi phòng Alan, Denise cố ý nhìn sang chỗ Lý Duy, cười nói với Jessica: "Thật mong vai chính diện của Alan."

Jessica tức giận nói: "Chó bỏ được thói ăn phân mới lạ."

Dưới sức ép của ông chủ độc ác, Jessica không thể không nghiêm khắc với Lý Duy, làm tốt sẽ khen ngợi, làm sai sẽ nghiêm khắc khiển trách phê bình. Phòng làm việc của cô ngay bên cạnh Alan. mỗi khi Lý Duy bị gọi vào phòng nghe khiển trách thì chốc lát sau Alan sẽ xuất binh, giả bộ hỏi xem có chuyện gì quan trọng. Nghe xong, lại tiếp tục làm bộ nói: "Việc này đối với thực tập sinh quả thật có chút khó khăn, làm không tốt cũng là chuyện thường, lát nữa tôi sẽ dạy cho cậu."

Jessica nhìn anh cởi bỏ bản tính thật của mình để diễn kịch, thật tình là muốn nôn ra máu.

Đối với sự ân cần không tự nhiên của Alan, Lý Duy chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn. Trong mắt cậu, xem ra Alan còn cười nhạo năng lực của cậu chưa đủ. Cậu không sợ bị khiển trách, rõ ràng do mình làm sai, được trau dồi thêm sẽ làm tốt hơn nữa. Jessica tuy nghiêm khắc, nhưng cách của cô so ra dễ tiếp nhận hơn so với kiểu chửi loạn lên của Alan. Cậu rất biết ơn Jessica đã cho cậu nhiều cơ hội học tập mà không biết thật ra chính Alan mới là người cho cậu cơ hội này.

Hôm nay Alan vội vàng đi họp với thân chủ, trước khi đi mới vỗ đầu nhớ lại sắp tới có một chuyên đề quan trọng, bảo Jessica chuẩn bị phần thông tin pháp luật. Jessica tìm Lý Duy, giảng sơ lược về nội dung tài liệu, để cậu nghiên cứu, viết thử phần thông tin.

Lý Duy bận cả hai ngày, tìm không ít tư liệu, hoàn thành bản sơ thảo. Dù có không ít sai sót, nhưng tổng thể thì câu chữ trôi chảy, một thực tập sinh làm được thế này thật sự rất giỏi. Jessica nhất thời quên mất bản thân đã bày mưu đặt kế với ông chủ, nói cậu làm tốt lắm. Lý Duy thật vất vả mới được Jessica khen ngợi, trong lòng vô cùng phấn khích, vẻ mặt cũng rất thoải mái, vui vẻ nói: "Cảm ơn, em sẽ tiếp tục cố gắng!"

Ngay lúc đó Alan nhớ tới phần thông tin ấy nên đến tìm Jessica. Jessica mang tài liệu ra giao cho anh. Alan giở qua lật lại xem một chút, những lời ác độc lại được phun ra: "Về mặt tìm kiếm tài liệu xem ra khá tốt, nhưng phân tích và kết luận rất thiếu chuyên nghiệp, vừa xem đã biết là người không có kinh nghiệm." Anh vừa nói vừa lấy bút chỉ chỉ, ý bảo chỗ đó cần chỉnh sửa.

Lý Duy bị Alan nói thế, không vui vẻ nữa, trông như quả bóng bị xì hơi. Alan thấy thế, biết mọi chuyện hỏng rồi. Anh nhíu mày, giận cá chém thớt liếc Jessica, không phải cô đóng vai phản diện sao.

Jessica trợn mắt, anh muốn cướp vai thì tôi cũng không có cách nào, anh bẩm sinh là phản diện rồi, giả dạng chính diện làm gì chứ.

———————

HẾT CHƯƠNG 09.

Chương 10: Tiểu Minh Tiểu Manh

Sáng, Lý Duy đứng chờ thang máy. Vừa bước vào, đang định ấn số tầng, chợt nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc kêu lên "Chờ một chút!" Trong thang máy không có ai khác, Lý Duy có chút sợ sệt khi phải đứng trong thang máy cùng Alan, khó xử một hai giây, cuối cùng vẫn ấn nút mở cửa.

Cửa thang máy từ từ mở ra...Lý Duy cảm thấy kì lạ, liền nhấn nút thêm vài cái nữa. Cửa thang máy tiếp tục khép lại. Đúng lúc đó Alan thò tay vào ngăn lại, bị cửa thang máy kẹp cho một trận đau điếng. Anh hét thảm một tiếng "Shit!"

Lý Duy cúi đầu nhìn, nguy rồi, ấn nhầm rồi, ấn nhầm nút đóng cửa mất rồi.

Cửa thang máy do bị kẹt nên lại mở ra. Alan nghiêm mặt kéo đống hành lí vào, vừa đúng lúc thấy Lý Duy giật mình rút tay khỏi nút ấn.

Alan vẻ mặt không thoải mái nhìn Lý Duy: "Cậu cố ý phải không?"

Lý Duy chập hai tay lên trước tỏ ý xin lỗi, miệng tươi cười: "Không phải tôi cố ý, là nhầm thôi, không cố ý đâu."

Alan nén giận, xoa xoa bàn tay trái bị đau, không nói gì nhìn Lý Duy. Lý Duy bị anh nhìn nên có chút sợ, mỉm cười hỏi: "Rất đau sao?"

"Cậu nói thử coi?" Alan khó chịu giơ bàn tay bị kẹp có chút sưng lên ngay trước mắt Lý Duy. Người đàn ông này, đôi mắt sao lại mở to to giống như bị oan ức vậy chứ. Nhưng mà, cũng có tí đáng yêu. Lý Duy nín cười, cố gắng giữ dáng vẻ hối lỗi. Dường như thần kinh có vấn đề nên làm ra một hành động rất ngu ngơ, chụp lấy tay Alan, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của Alan, thổi thổi vài cái, vuốt vuốt, nói: "Không đau, không đau nữa..."

Sau đó, cả hai cứng người. Alan ngây người cúi đầu nhìn đôi tay đang bị Lý Duy cầm, nhất thời quên mất mình đang đau, cũng quên rút tay về. Lý Duy không phản ứng kịp, như bị rắn độc cắn mà vội vàng rút tay về, ngại ngùng nhìn người kia, không tự nhiên nhìn trái nhìn phải, đúng lúc thấy hành lí của Alan, cậu đánh sang chuyện khác nói: "Anh đi công tác sao?"

"Ừ."

"Ở đâu vậy?"

"Thượng Hải."

"Đi mấy ngày?"

"Hai ngày."

"À..." Thang máy đã đến nơi, cứu được Lý Duy đang ngây ngô không biết nên nói gì, cậu vội vàng chạy té khói đến bàn làm việc. Alan vuốt ve bàn tay của mình, chăm chú nhìn bé thỏ trắng chạy thục mạng, nở một nụ cười. Mới sáng mà tâm trạng đã tốt thế này rồi, thấy ai cũng vui tươi hớn hở, lúc ra ngoài còn vui vẻ vẫy vẫy tay nói 'bye bye' với mọi người, doạ vài người sợ muốn chết.

Alan vừa đi, văn phòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Dân chúng không ngại gì mà cười đùa linh tinh. "Chị Lily, Alan đi du lịch sao?"

"Không phải, đi công tác."

"Vậy sao trông anh ta vui quá vậy?"

"Anh ta còn thích công tác hơn du lịch nữa!"

Lý Duy hiểu ra vấn đề, nhẹ nhàng thở dài, Bạo long đi rồi, lỗ tai cũng được yên rồi, cư xử cũng không còn không tự nhiên nữa. Lí do tại sao tự nhiên bản thân mình lại làm chuyện điên khùng trước mặt anh ta, Lý Duy cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Ngay buổi chiều hôm sau, Lily cầm một tấm thiệp sinh nhật thật to, bảo ngày mai là sinh nhật Alan, mọi người ai có ân báo ân có oán báo oán, có thể viết linh tinh trêu đùa thoả thích trên thiệp sinh nhật để 'chúc mừng' Alan. Mọi người đều hào hứng vẽ bậy lên tấm thiệp ấy.

"Chúc anh sớm kiếm được giai nhân, sớm sinh quý tử, sớm đi qua những ngày tháng bình thường!"

"Tên cuồng công việc thân mến, chúng tôi quyết định mang công việc tuần này giao hết cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ với đống tài liệu!!"

Đến khi tới tay Lý Duy, cậu đọc những câu nói trêu ghẹo, cảm thấy thật vui. Cậu cũng muốn viết một câu trêu chọc anh ta. Nghĩ tới nghĩ lui, lại nhớ đến một câu chuyện cười về một tay luật sư.

Có một luật sư qua đời lúc 40 tuổi, khi anh ta lên Thiên đường, đứng trước mặt Thánh Phêrô(*), tay luật sư kia đã nói "Tôi muốn kiện.". "Tôi không hút thuốc, không rượu chè, cũng tập thể thao thường xuyên, quan trọng nhất là tôi chỉ mới 40 tuổi, tôi không thể chết." Thế là Thánh Phêrô giở sổ ghi chép, đáp: "Dựa vào bản ghi chép, ngươi tận 157 tuổi, còn cái này là thu phí ngươi một chút."

Lý Duy cười ha ha viết lên thiệp: "Chúc anh sinh nhật lần thứ 135 vui vẻ!!" Viết xong, cậu đắc ý trả thiệp lại cho Lily.

Lily đọc xong dựng thẳng ngón tay cái lên.

Có người hỏi Lily: "Mai Alan về sao?"

"Theo lí thì là mai. Dù anh ta không về thì trưa mai chúng ta vẫn quẩy sinh nhật anh ta như thường. Tôi đã đặt chỗ rồi, cứ tha hồ mà ăn, Alan sẽ trả."

Thông thường, cứ đến sinh nhật là Alan sẽ khao nhân viên một bữa. Ngoại trừ những cô gái mê mẩn hâm mộ Alan tặng quà riêng cho anh ta thì đại đa số các đồng nghiệp còn lại đều góp tiền mua quà chung.

"Năm nay tặng quà gì cho Alan?"

Lily đắc chí giơ tấm thiệp đang cầm trên tay nói: "Cái này."

Một đám nhân viên nữ nhao nhao lên: "Không được đâu, keo quá đi! Tặng quà nhỏ nhưng cũng phải có tấm lòng chớ. Dù gì mình cũng ăn chùa của Alan một bữa mà."

"Không cần, Alan không quan tâm quà là gì đâu. Mỗi lần anh ta lấy về, không vứt lung tung thì cũng cho người khác. Tặng cũng như không. Cứ yên tâm đi."

Mặc dù Lily đã nói không cần chuẩn bị quà cho Alan, nhưng các đồng nghiệp nữ vẫn ríu ra ríu rít bàn bạc nên tặng gì sẽ tốt hơn. Lý Duy đề nghị: "Tặng Alan một chậu cây nho nhỏ đi."

Mọi người nhìn cậu một cách khó hiểu. Lý Duy cười tủm tỉm nói: "Tên tiếng Trung của Alan không phải là Lý Tiểu Minh sao? Tiểu Minh thêm thảo sẽ thành Tiểu Manh"(**)

Mọi người cười phá lên, bảo cậu ngốc thật giỏi. Lý Duy nói bạn của cậu đã chia sẻ cho cậu vài mẩu chuyện cười. Mà có một câu chuyện liên quan đến một người tên Tiểu Minh. Sau này Lý Duy lại vô tình biết được Alan có tên tiếng Trung là Tiểu Minh, lại nhớ đến những câu chuyện cười về Tiểu Minh, cậu không nhịn được nên đem Alan thế vào vai nhân vật trong đó. Khiến câu chuyện cười càng thêm hài hước.

Mọi người bảo muốn đọc thử. Lý Duy liền gửi cho tất cả đồng nghiệp. Mọi người tranh thủ về chỗ ngồi mở email ra xem, cười thật vui vẻ. Lý Duy thấy tất cả mọi người đều cười nên cũng cười theo.

Đột nhiên Lily hét "Aaaaaa...." Quay sang, nở một nụ cười xấu xa nhìn Lý Duy: "Tiểu ngốc, báo cho cậu biết một tin xấu. Hình như cậu cũng gửi cho cả Alan luôn rồi."

Lý Duy hốt hoảng. Không phải đâu, không xui xẻo vậy đâu. Cậu vội vàng hấp tấp mở email ra xem. Thật sự không biết sao mà tên Alan lại nằm trong danh sách đã gửi đi.

Lý Duy ủ rũ, mặt đưa đám: "Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi..."

Cười trên nỗi đau của người khác cũng là thú vui tao nhã. Mọi người cười ha hả, thiếu điều muốn cười ra nước mắt. Thật không hổ danh là tiểu ngốc mà!

Lily tốt bụng nhắc nhở: "Có lẽ bây giờ Alan đang họp, chưa xem email đâu, cậu mau tranh thủ thời gian nhanh tay rút email về đi."

Lý Duy không biết làm sao để rút email về. Lily đến trước máy tính chỉ dạy cho cậu. Lúc Lý Duy luống cuống tay chân rút email về, Lily nhin góc phải máy tính hiện lên thông báo có dòng chữ "From Alan Lee". Cô thông cảm vỗ vỗ vai Lý Duy, chỉ vào góc phải màn hình, vẻ mặt có chút hả hê nói: "Không kịp rồi. Alan trả lời cậu kìa."

Đại não Lý Duy lập tức hô to một tiếng "Xong đời!".

_____________

Tác giả: Cảm ơn các chị em gái đã bỏ phiếu~ ^ – ^

_____________

CHÚ THÍCH:

(*) Thánh Phêrô: Người giữ chìa khoá Thiên Đàng. (Xem thêm tại Wiki)

(**) Tiểu Minh thêm thảo sẽ thành Tiểu Manh: Tiểu Minh tiếng Trung là 小明, còn Tiểu Manh là 小萌. Tức là thêm thảo ( 艹 ) vào 明 (Minh) ta sẽ được 萌 (Manh). "Manh" trong tiếng Nhật có nghĩa là moe :3

_____________

HẾT CHƯƠNG 10.

Chương 11: Qùa sinh nhật

Cả hai ngày Alan đều phải họp ở công ty thân chủ. Dự án sáp nhập kéo dài hơn một năm này cuối cùng cũng có thể đi đến giai đoạn kí kết. Những bên tham gia dự án đều hội tụ lại thảo luận bàn bạc tỉ mỉ từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Xem xét văn bản, bảo đảm các bên đều kí đầy đủ, trách nhiệm của luật sư cũng khá quan trọng. Alan và các luật sư khác đều bận tối tăm mặt mũi. Anh thỉnh thoảng vẫn nhín ra chút thời gian để kiểm tra email, nhưng chỉ xem những email quan trọng để tránh nhầm lẫn với những công việc khác. Lúc Lý Duy gửi email cho đồng nghiệp cũng là khi Alan đang dán mắt xem email. Dù email có chủ đề 'Những câu chuyện cười của Tiểu Minh' – chứng tỏ cái email này không hề quan trọng, thậm chí còn có thể xem là tin nhắn spam, nhưng anh vẫn quyết định mở ra xem.

Nội dung tin nhắn là một bộ truyện tranh, bức thứ nhất vẽ một cậu nhóc đáng yêu trên đầu mọc một nhúm cỏ, kế bên có chú thích: Tiểu Minh + thảo = Tiểu Manh. Alan không nhịn cười được, tiếp tục kéo xuống xem tiếp, tất cả đều là những câu chuyện cười ngắn về Tiểu Minh. Anh lớn lên ở Mĩ, hầu như không dùngtên tiếng Trung nhiều. Sau này về nước mở rộng sự nghiệp, anh mới biết tên tiếng Trung của mình cũng phổ biến như cái tên 'John' ở Mĩ, là tên hay được đặt cho những nhân vật trong các mẩu truyện cười. Anh từng bị một người bạn ở Trung trêu chọc, nhưng cũng không thèm để ý. Trong công ty, mọi người đều gọi anh bằng tên tiếng Anh, và cũng chưa từng có nhân viên nào đùa anh như thế.

Anh cảm thấy hơi bất ngờ, không nghĩ rằng cậu nhóc hay câu nệ trước mặt anh sẽ gửi cho anh một tin nhắn như thế. À, là chia sẻ nhóm. Chắc là lại mắc cỡ khi chỉ gửi cho mình anh rồi. Alan không hề ngờ tới một nguyên nhân nào khác, thật ra chỉ là Lý Duy gửi nhầm. Sau khi xem hết, anh rất có sức sống mà trả lời email lại cho mọi người: "Haha, funny." (Setoh: vui thật).

Hai tai Lý Duy đỏ bừng, tay hơi run ấn chuột mở email, cậu hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ nhận được email trả lời như thế. Cậu mở to mắt nhìn mấy từ đơn giản ấy thật kĩ, cũng may, Alan hình như không nổi giận. Người ta bảo nói xấu sau lưng người khác sẽ bị báo ứng, sau này phải cẩn thận chút mới được.

Lý Duy vẫn còn sợ, bỗng có một luật sư gửi email đi: "Alan, David đề nghị tặng anh một chậu cây nhỏ làm quà sinh nhật, để anh manh thêm chút nữa." Lý Duy giật mình, méo mặt, khẽ rên một tiếng, có cần hại tôi như vậy không hả...

Alan không trả lời, Lý Duy nghĩ mình đùa lố rồi, Alan chắc đang bực nên không trả lời. Cậu thấp thỏm hơn nửa tiếng đồng hồ, hỏi Lily liệu có phải Alan đang nổi điên hay không. Lúc đầu Lily còn trêu cậu, sau đó cảm thấy phiền phức, tức giận nói: "Không đâu mà, Alan không thèm để ý mấy trò vặt này." Dù gửi cho ông chủ của mình một email như thế thật không đúng lễ chút nào, nhưng bình thường anh cũng sẽ không quăng mất phong độ bản thân để so đo với cấp dưới.

Lý Duy lo lắng thật lâu, cậu nghĩ hay là mình nên giải thích với Alan. Thế là cậu gửi email riêng cho Alan: "Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi, mong là không xúc phạm anh." Mãi cho đến khi tan ca, Alan vẫn không trả lời khiến cho Lý Duy có hơi sa sút tinh thần, còn bị Lily cười nữa.

Thật ra sau khi Alan gửi đi email trả lời thì lại tiếp tục công việc nên không thể xem email mới tới. Anh tập trung hết sức để làm việc. Vốn nghĩ tới chiều là xong, tối có thể mua vé chuyến bay cuối ngày về Bắc Kinh, không ngờ công việc lại phức tạp như thế nên vẫn chưa hoàn thành, khiến anh cảm thấy có chút bực bội. 8 giờ tối, Alan vô cùng bực mình gọi điện thoại cho Lily, bảo cô dời chuyến bay sang chiều hôm sau.

Lily đã sớm quen với việc dời chuyến bay nên vẫn không nói gì, chỉ giả mù sa mưa hỏi có huỷ buổi tiệc sinh nhật vào trưa mai luôn hay không, đến khi Alan trở về sẽ tổ chức sau. Alan biết mọi người đã chuẩn bị tiệc chờ anh nên bảo mọi người cứ ăn, đúng vào ngày thứ sáu, mọi người cứ xoã một bữa, cô cứ giúp anh tính tiền, sau khi về anh sẽ trả. Lily bày tỏ lòng thông cảm và cảm ơn ông chủ, trước khi tắt điện thoại còn nói thêm việc Lý Duy tưởng anh tức giận vì cậu đã đùa quá lố mà lo sợ cả buổi.

Alan tò mò hỏi vài câu, tìm lại email của một luật sư, cười cười, trả lời: "Cảm ơn, tôi rất chờ mong." Sau đó, anh mở email xin lỗi của Lý Duy lên xem, thầm cười cậu nhóc ngốc nghếch này lại suy nghĩ nhiều, lúc đang định gửi trả lời cho cậu, chợt nhớ không chừng Lý Duy đã tan ca, không thể thấy tin trả lời của anh. Anh tự nói với bản thân, thôi thì gọi điện để cậu nhóc kia an tâm. Thế là tìm số điện thoại của Lý Duy trong phần thông tin của email, ấn nút gọi. Sau khi cậu bắt máy, anh không đầu không đuôi nói: "David, tôi không giận."

Lý Duy đang trên đường về trường, xung quanh ồn ào, cậu không nhận ra giọng Alan, hỏi: "Xin lỗi, ai vậy?"

"Tôi là Alan! Cậu không lưu số di động của tôi à?!" Alan nhấn giọng.

"..." Lý Duy im lặng. Đại ca à, tôi lưu số của anh làm gì chứ...

"Lưu số của tôi lại mau!" Alan nhận ra mình có hơi quá, kiềm giọng nói, "Để công việc thuận lợi, người trong tổ phải lưu số của nhau."

"Ừm." Thực tập gần một tháng, Lý Duy đã quen với một ông chủ khi nắng khi mưa thường xuyên nổi điên, tranh thủ thời gian chặn lời anh. Alan thấy vừa ý, rồi giải thích với Lý Duy tại sao anh không thể trả lời email cho cậu. Lý Duy biết anh không khó chịu cũng an tâm. Tuy nhiên, cậu rất kinh ngạc khi Alan chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà gọi điện thoại giải thích với cậu. Trong lòng cảm thấy thinh thích, thậm chí còn thấy vui vẻ một cách khó hiểu.

Sau đó, Alan rất tự nhiên mà than vãn mọi thứ với Lý Duy, kể cho cậu nghe công việc rất khó xơi, cả hai ngày nay đều nhức đầu muốn chết, ngày mai cũng không thể về kịp mừng sinh nhật với mọi người. Lý Duy cảm thấy kỳlạ, tại sao Alan lại nói những chuyện này với cậu. Nhưng cậu vẫn không ngắt lời Alan, chỉ im lặng nghe anh cằn nhằn. Sau khi Alan nói xong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, thuận miệng hỏi: "Đã chuẩn bị quà cho tôi thật tốt chưa?"

Lý Duy trả lời: "Không biết, Lily lo mà."

Alan hỏi: "Không phải cậu định tặng cho tôi một chậu cây nhỏ sao?"

Lý Duy dở khóc dở cười: "Tôi nói đùa thôi..."

Alan trêu chọc cậu, cố tình tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Tôi lại tưởng thật."

"..." Lý Duy nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt. Đúng lúc cậu thấy một sạp bán hoa xương rồng ven đường. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Tặng anh một chậu xương rồng được không? Hấp thụ bức xạ máy tính."

Alan cảm thán, cậu nhóc này đúng là thật tốt, nhưng mà món quà này cũng không tệ, anh vui vẻ nói: "Được!"

Lý Duy ghé vào vỉa hè, ngồi xổm trước sạp, vừa nhìn quanh vừa hỏi: "Có xương rồng dài, có hoa, có cả hình tròn, anh thích kiểu nào?"

Alan nói: "Hình tròn*." Lý Duy lựa tới lựa lui, lựa được một chậu xương rồng khá lớn, ra hiệu bảo chủ sạp gói lại.

Alan hài lòng, nhắc Lý Duy ngày mai đừng quên mang theo cây xương rồng đến văn phòng, sau đó cúp điện thoại tiếp tục làm việc.

Lý Duy vuốt vuốt cây xương rồng, nghĩ nghĩ, không đúng, tại sao mình lại phải mua quà tặng anh ta chứ. Ngày hôm sau, Lý Duy dùng giấy báo bao kín thân cây, chen vào tàu điện ngầm, vẫn suy nghĩ tiếp về chuyện đó.

______________

Tác giả: Mong là tháng này có thể xong. Cầu đốc thúc cầu cổ vũ ^-^

______________

Chú thích:

Đây là cây xương rồng hình tròn mà bạn Duy tặng bạn Minh =)))

Chậu trái tim cho nó tìm cảm =)))) *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ*

_______________________

HẾT CHƯƠNG 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro