Chương 43: Nhìn gương (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại nhân... Đại nhân đừng... Ưm..."Bất tri bất giác, khóe mắt Lâm Vấn Khanh thấm đẫm nước mắt sinh lý.

Nàng khẽ rên nhẹ, cố hết sức chống lại phần bụng đang võ liên hồi của Tô Mạch Ức.

Nhưng Tô đại nhân giống như biến thành người khác, nàng càng trốn, hắn càng tiến tới.Tiếng võ càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, khoái cảm tích lũy cùng cảm giác trướng bụng dần dần muốn bùng nổ.

Vẻ mặt Lâm Vấn Khanh gân như tái nhợt, ngoại trừ trong miệng vô thức nỉ non cùng câu xin tha, cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ the thé.

Có lẽ là bởi vì tập võ, nhìn vẻ ngoài Tô Mạch Ức là một thư sinh yếu đuối, nhưng lại có thể lực, sức bền và tốc độ tốt đến kinh ngạc.

Lâm Vẫn Khanh cảm thấy nếu đổi lại là kiều tiểu thư nuôi dưỡng ở khuê phòng, phỏng chừng sẽ bị hắn làm chết ở trên giường...

Ánh nến bên cạnh rung động, càng lúc càng nhanh, giống như trải qua một trận cuông phong kịch liệt.

Nữ nhân ngôi trên giường cũng bị đâm đến nói không thành câu, ngoại trừ phát ra một ít tiếng rên vỡ vụn, ngay cả bảo hắn chậm một chút cũng không làm được.

Thời gian kịch liệt diễn ra mấy khắc, Lâm Vấn Khanh chỉ cảm thấy khoái cảm tích tụ ở chân và bụng dưới đột nhiên bùng phát, giống như khúc củi gặp gió khô, lợi dụng gió, trong một hơi thở thiêu đốt toàn thân nàng.

Mỗi một lỗ chân lông đầu giãn ra, khoái cảm lan tràn dọc sống lưng, nàng hét lên co quắp ngón chân, không thể nắm chặt tay chỉ có thể bắt lấy cánh tay của nam nhân, để lại vết móng tay thật sâu.

Trong hoa huyệt xuân thủy bắt đầu phun trào giống như một dòng suối nóng, khi Tô Mạch Ức vẫn đâm nàng mà tiết ra đầm đìa. Huyệt thịt bị khuấy động điên cuồng, hoa tâm kịch liệt hút lấy.

Hơi thở tiếp theo, nam nhân trên người vong tình gầm nhẹ, mãnh liệt đâm vào trong chốc lát, sau đó tinh quan mở rộng, bắn ra một luồng tinh dịch ấm áp vào hoa tâm đang co rút hưng phấn.

Sau khi Tô Mạch Ức xuất tinh thì dừng lại động tác, nằm trên người nàng làm càn thở dốc.Cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng nghỉ ngơi một lát, dân dần bình tĩnh lại hô hấp, sau đó đẩy Tô Mạch Ức vẫn như cũ đè ở trên người nàng ra.

"Đại nhân..." Giọng nói của nàng khàn khàn, dục vọng chưa lui: "Ta phải đi tắm...""Ừm..." Tô Mạch Ức nghe vậy đứng thẳng dậy.

Lâm Vãn Khanh cho rằng hắn sẽ rút ra, nhưng sau đó nàng liền phát hiện mình thật sự đánh giá thấp sức chịu đựng của Tô đại nhân.

Tô Mạch Ức chỉ là động đậy một chút, nàng liền cảm thấy cây côn thịt hung hãn kia còn cắm trong cơ thể nàng lại một lần nữa sống lại.

"Đại nhân..." Lâm Vấn Khanh gọi hắn, trong giọng điệu tràn đầy cảm giác không dám tin.

Như thế nào mà Tô đại nhân hôm nay tỉnh táo so với Tô đại nhân lúc trước uống tình dược còn đáng sợ hơn, còn dục câu bất mãn hơn vậy.

Tô Mạch Ức quả thật không có ý định chỉ làm một lần liền buông tha cho nàng.

Hắn nhịn quá lâu, nhịn quá vất vả rồi.Làm một lần chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.Nhưng loại chuyện này, hắn lại ngượng ngùng mặt dày muốn một lần nữa.

Cho nên hắn chỉ coi như không nghe thấy nghi vấn khiếp sợ của Lâm Vấn Khanh, cũng không phát hiện đôi mắt ghi rõ câu "chuyện này không thể nào" của nàng.

Hắn vẫn ôm Lâm Vẫn Khanh lên, côn thịt lại một lần nữa trướng lớn, hơn nữa còn chôn sâu trong cơ thể nàng.

Lâm Vẫn Khanh bị ôm bất thình lình, thân thể lơ lửng trên không, chỉ có thể nhanh chóng ôm lấy cổ hắn.

"Đại nhân ngươi muốn làm gì?" Nàng-hỏi, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

Tô Mạch Ức tránh ánh mắt của nàng, trả lời một câu: "Hửm..."

Hửm?Hửm?!Hửm cái đầu quỷ nhà ngươi ấy!Lâm Vấn Khanh sững sờ.

Nàng không hiểu thấu Tô đại nhân này là sao nữa, một chữ "hửm' cao thâm khó lường rốt cuộc là có ý gì.

Tuy nhiên, ngay sau đó nàng lập tức hiểu.Bởi vì Tô đại nhân với một dáng vẻ như làm chuyện gì đó trái với lương tâm, ôm nàng vào trong phòng ngủ, đứng trước một mặt gương đồng to.

Lúc này hắn mới rút ra, sau đó dùng một loại phương pháp cực kỳ điêu luyện mà nhanh chóng xoay người nàng lại, hướng về phía gương đồng đưa lưng về phía hắn.

Tiếp theo, hắn ấn lưng của Lâm Vẫn Khanh, nàng liên cúi người nằm sấp trên bàn trang điểm.

Hai hạt nhũ hoa cứng rắn khó khăn lắm mới có thể lướt qua bàn trang điểm lạnh lẽo, mông tuyết vểnh lên phía sau, vừa mới bị bắn đầy một bụng hoa huyệt mở ra phía sau, huyệt khẩu còn lưu lại bọt trắng của hắn chảy ra, tích tắc rơi xuống cùng với tinh trùng đậm đặc.

Hai tay Tô Mạch Ức đỡ eo nàng, vật cứng giữa hông căn bản không cần giúp đỡ, sau khi tìm được động thịt nhỏ kia liền đâm một cái, lại nhẹ nhàng quen thuộc cắm vào."A!!!"Đâm vào lút cán, Lâm Vẫn Khanh phải thét chói tai.

Nhũ hoa lướt qua mặt bàn lành lạnh, mờ mịt tạo ra một vết hơi nước nóng bỏng.

Dù sao cũng đã thỏa mãn qua một lần, Tô Mạch Ức cảm giác cũng không thèm thuồng như lúc trước. Chỉ là va chạm của hắn vẫn là vừa nặng vừa sâu, giống như hận không thể đem mình khắc ở bên trong.

Lâm Vấn Khanh lại rơi lệ, nàng chỉ có thể cố gắng vịn bàn trang điểm trước mặt, thấp giọng rên rỉ.

Hơi nóng thở ra trên gương kết thành hơi nước, dưới ánh nến lay động, có vẻ mơ hồ lại ái muội.

Tô Mạch Ức ôm lấy nàng từ phía sau, một tay đặt lên bầu ngực lắc lư của nàng, kẽ ngón tay khó khăn lắm mới kẹp lấy tiểu anh quả trên nhũ hoa của nàng, vô tâm đè ép, xoa xoa. Tay kia đi tới cửa huyệt hoa mà hắn đang mãnh liệt cắm vào, ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve viên âm đế cứng rắn.

Thân dưới dùng sức, thân trên lại thương tiếc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào sống lưng nàng.

Ba chỗ bị kích thích, Lâm Vẫn Khanh bị chìm đắm trong sóng lớn dục vọng, sắp hít thở không thông.

Nàng chỉ có thể một tay chống đỡ bàn trang điểm, một tay thò ra sau, muốn đẩy hắn ra.Nhưng bàn tay kia còn chưa chạm tới hắn đã bị Tô đại nhân nhanh chóng bắt được. Trở tay một vòng, hắn vừa vặn kéo cánh tay nàng, kéo nửa người trên của nàng lên.

Tư thế này thật xấu hổ.

Lâm Vấn Khanh vểnh mông, ưỡn ngực, đối diện chính là một tấm gương đồng trong suốt.Nàng có thể nhìn thấy ánh mắt u ám cùng vòng eo mạnh mẽ đứng thẳng của nam nhân phía sau, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ mình bị làm cho mặt ửng hồng, mắt rưng rưng.

Bầu ngực như trái đào đung đưa nhịp nhàng, lên xuống như hai chú thỏ trắng đang nhảy nhót vì sung sướng.

Đầu nhũ đỏ thẫm, ngực sưng to, là bộ dáng bị đâm xuyên mới có thể có.

Nàng nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, nói muốn nhìn Tô đại nhân trên giường.

Hiện giờ nàng mới biết được, họa từ miệng ra, ước chừng chính là nói người như nàng.Mãnh liệt ra vào một mực liên tục, Tô Mạnh Ức đâm một hồi vẫn còn chưa nghỉ.

Lần thứ hai rõ ràng lại kéo dài hơn lần đầu tiên rất nhiêu, Lâm Vấn Khanh lại bị hắn đứng đấy đâm tới đâm lui phát tiết lần nữa.

Dâm thủy bắn tung tóe, trên mặt đất tất cả đều là đồ của nàng và hắn.

Nàng cảm thấy chân mêm nhũn, cố ý đứng không vững ngã vê phía sau. Nàng cho rằng Tô Mạch Ức sẽ như vậy buông tha cho nàng, ai ngờ hắn thế nhưng dứt khoát tách đùi nàng ra, lấy tư thế dựa lưng vào hắn ôm nàng lên.

Lâm Vẫn Khanh sợ tới mức trở tay ôm cổ hắn.Sau đó, một tư thế xấu hổ hơn được sinh ra.

Hiện tại nàng không chỉ có thể từ trong gương nhìn thấy sắc xuân cùng nhũ tuyết đang nhảy múa của mình, còn có thể nhìn thấy rõ ràng côn thịt của Tô Mạch Ức kia không hợp lẽ thường kia là ra vào thân thể nàng như thế nào.

Nàng chảy rất nhiều nước, có dâm dịch tiết ra, có tỉnh dịch được rót vào. Lúc Tô Mạch Ức đút vào, những thứ này sẽ từ trong hoa huyệt chặt chế mà bóng loáng chảy ra, dọc theo hai hòn bi của hắn nhỏ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro