(4) Tuyển con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gộp 2 chương.

Cập nhật một chút về những series fic:

-Kết hôn với đối thủ [END]
Ngày nào cũng vào xem tác giả có cập nhật chương mới không, sau này mới ngỡ ra đã end.

-Một lần nữa ở bên em [Ngừng dịch]
Chiếc fic này dịch khó quá, thành ra mình ngừng, xin lỗi mấy bồ nhiều.(⁠TT⁠)

-Tuyển con rể [END]
Mình bị lạc mất tác giả, sau này tìm lại được nên cập nhật nốt.

-Giam [END]
___________________________________

01.

Vào ngày quân đội trở về Lạc Dương, thời tiết ở Lạc Dương rất tốt, bầu trời trong xanh và không khí trong lành.

Lý Bính thức dậy trước bình minh và vội vã đến thành từ sớm để chờ đợi. Hôm nay đại quân thắng trận tiến vào kinh thành, nhất định sẽ có rất đông người đến chào đón, nếu không sớm chiếm giữ vị trí của mình, bọn họ sẽ bị chen phía sau, căn bản không nhìn thấy gì.

"Lang quân, vẫn còn rất sớm, ngài có muốn lên xe chờ không?" Lý Phúc đề nghị, chỉ vào chiếc xe ngựa buộc ở góc đường lớn dưới gốc cây to. Nắng lên sẽ rất nóng, cơ thể lang quân yếu, không nên để lang quân nóng quá.

“Không, không.” Lý Bính xua tay, nhìn chằm chằm cổng thành một cách khao khát. Đã quá giờ Thìn rồi, sao ngươi vẫn chưa đến?

Lý Phúc bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra xe lấy ấm đun nước.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, xung quanh càng ngày càng có nhiều người, có người như Lý Bính háo hức chào đón sự trở về của họ, có người chỉ đơn giản là xem vui, hoặc có một số tùy viên quân sự của triều đình muốn đến xem tình hình nên tới trước để tìm hiểu diễn biến lực lượng trong quân đội. Tóm lại là có rất nhiều người đứng hai bên đường.

Lý Bính đứng ở hàng trong cùng hai bên đường, khó trách y đến rất sớm, nên chiếm được vị trí ưu việt, về sau nhất định có thể nhìn rõ.

Y dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và càng lo lắng chờ đợi.

“Lang Quân, ngài uống nước một chút.” Lý Phúc mở ấm đưa cho y. Lý Bính đáp lại một tiếng “Ừm”, nhận lấy uống mấy ngụm, sau đó một giây đưa lại cho anh, vươn cổ tiếp tục nhìn ra ngoài cổng thành.

Chờ thêm nửa giờ, cuối cùng cũng có động tĩnh ở cổng thành.

Khi vị tướng cầm đầu cưỡi ngựa tiến vào thành, người dân xung quanh reo hò.

Lý Bính nhìn tướng quân một cái rồi quay đi, nhìn lại.

"Đó là Lâu tướng quân, tổng tư lệnh được bệ hạ bổ nhiệm khi chúng ta quyết định tấn công Tử Khư." Lý Bính nói với Lý Phúc. Vị Lâu tướng quân này là một công chức, nhất định phải nhập ngũ mới nhanh chóng được thăng chức và phát tài, còn việc có tài làm tướng quân hay không thì khó nói.

Lý Bính thấy rằng anh ta không có gì cả. Thực lực quân sự của Vương quốc Tử Khư không mạnh lắm, nếu được thay thế bởi một chỉ huy có năng lực, anh ta sẽ chiến thắng trở về từ tám kiếp trước chứ không phải nhiều năm như vậy, tại sao anh ta lại đợi lâu như vậy?

Lý Phúc cũng không ngừng nhìn về phía cổng thành, kiễng chân tìm kiếm bóng dáng cậu mình giữa hàng quân lính. Bất quá, theo anh ước tính, cậu của anh vẫn kém xa, phải biết lúc đầu cậu của anh chỉ là một quân nhân, mấy năm nay cho dù có được thăng chức cũng sẽ không thăng chức quá cao. Trong quân doanh có bao nhiêu khúc mắc cũng như trong quan lại, làm nô lệ là một trở ngại.

Không ngờ phía sau Lâu tướng quân có bốn năm người lại nhìn thấy một người quen.

Lý Phúc dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, không khỏi hưng phấn, chỉ vào cửa thành hét lớn: "Nhìn kìa, đại nhân!"

"Lang quân! Đó có phải là cậu không?" Lý Phúc hét lên từ bên cạnh, nhưng Lý Bính dường như không nghe thấy. Lúc này, dường như trên thế giới chỉ còn lại y và người ở phía xa.

Vài năm sau, chàng trai đó mất đi phần nào vẻ trẻ trung ban đầu, khuôn mặt trở nên tuấn tú hơn, khí chất lạnh lùng nhưng kiên quyết.

Hắn không còn là con rể Lý gia ngày ngày theo đuổi y mà trở thành một vị tướng đáng gờm.

Được xếp hàng cao như vậy chắc hẳn đã lập được thành tích quân sự xuất sắc, sau khi vào cung được phong tước thì chức tướng quân không thể mất được.

Nghĩ đến đây, Lý Bính hốc mắt hơi đỏ lên, vừa mừng cho hắn, y cũng dâng lên trong lòng: Bây giờ hắn đã nổi tiếng, liệu hắn có còn bằng lòng làm con rể Lý gia không? Vẫn sẽ sâu sắc như trước không?

Lúc này, khi hàng người tiến về phía trước, Khưu Khánh Chi càng ngày càng đến gần chỗ Lý Bính. Hắn đang cưỡi ngựa, quan sát đám người hai bên, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại, chạm phải ánh mắt Lý Bính.

"..." Lý Bính mấp máy môi, muốn gọi tên hắn.

Khưu Khánh Chi nhìn chằm chằm y một lát, khẽ gật đầu với y giữa tiếng hoan hô nồng nhiệt xung quanh.

Hàng người đang di chuyển với tốc độ chậm và đang chuẩn bị rời khỏi đây, Khưu Khánh Chi vẫn cảm thấy chưa đủ và ra hiệu cho Lý Bính rằng hắn sẽ quay lại.

Lý Bính không chịu quay đầu lại, cứ nhìn chằm chằm hắn cho đến khi bóng lưng hắn khuất dạng, mới chậm rãi chen ra khỏi đám đông, lên xe ngựa về nhà.

*

Sau khi trở về phủ thì đã là buổi trưa.

Lý Bính hôm nay dậy quá sớm, đứng cả buổi sáng mệt đến nỗi không muốn ăn, liền nằm xuống ngủ.

Tuy buồn ngủ nhưng tinh thần rất phấn chấn, bước chân nhanh nhẹn, ngay cả khi ngủ, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Khi mình thức dậy sau giấc ngủ, mình có thể nhìn thấy Khưu Khánh Chi~

Lý Bính chìm vào giấc ngủ sâu với sự mong đợi.

Khi y tỉnh dậy, tất cả các quan thần đều đang ăn mừng. Y mặc quần áo, xuống giường gọi Lý Phúc: “Khưu Khánh Chi vẫn chưa tới sao?”

Anh bưng đồ ăn lên bàn cho y, lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”

Lý Bính lông mày lập tức nhăn lại.

"Lang quân, ta đã nhờ người đến hỏi thăm, sau khi cậu vào cung được phong tước làm tướng quân, thánh nhân lại đãi tiệc. Ta đoán lúc này cậu vẫn còn ở trong cung." Chàng trai trẻ thuyết phục y với một nụ cười. "Ngài có thể ăn trước, ta chắc chắn. Ngày mai cậu sẽ ở đây."

Lý Bính ngồi xuống bàn ăn, bưng bát lên hớp một ngụm cháo, sau đó đặt xuống, trên mặt tươi cười nói: “Chờ một chút, hắn nhất định sẽ tới.”

“Sẽ sớm tới giờ giới nghiêm, tối nay chúng ta nhất định không thể đến được.” Anh tiếp tục thuyết phục: “Lang quân, ngài mau ăn đi.”

Nụ cười trên môi Lý Bính lập tức tắt ngấm, vội vàng ăn xong.

Đêm đó, y thắp đèn xem xét vụ án, thấy trời đã khuya mà vẫn không có người đến, y nằm trên giường hồi lâu không ngủ được.

*

Sáng hôm sau, Lý Bính, người đang nằm trên giường, cuối cùng cũng thực hiện được mong muốn của mình ngày hôm qua - y tỉnh dậy và nhìn thấy Khưu Khánh Chi.

"Lý Bính, là ta."

"Ta đã đến."

......

Khưu Khánh Chi hét lên mấy lần, lần sau nhẹ nhàng hơn lần trước, lúc này Lý Bính mới mở mắt ngồi dậy.

Sau khi tức giận và làm ra vẻ quyến rũ với Khưu Khánh Chi, trút hết nỗi bất bình, Lý Bính cuối cùng cũng khoe ra vẻ đẹp của mình.

"Khưu tướng quân, ngài bây giờ là tướng quân Kim Ngô Vệ, khi nào mới đến gả cho ta?" Lý Bính dựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói, giống như dùng lông vũ cù lét người, khiến hắn vô cớ có cảm giác dâng trào.

"Lý Thiếu Khanh, hiện tại ngài đã là Tể tướng của Đại Lý Tự, nếu cưới ta, ngài còn muốn ta giúp ngài giải quyết án sao?" Khưu Khánh Chi không khỏi nhếch lên khóe miệng nói đùa qua lại với y.

"Hừ, ta đã xử lý rất nhiều vụ án ở Đại Lý Tự, sắp được thăng chức Thiếu tướng của Đại Lý Tự." Lý Bính hất cằm, nghiêm nghị nói.

"Vậy trước tiên ta sẽ kính cẩn gọi ngài là Lý Thiếu Khanh'?" Khưu Khánh Chi nhướn mày nói.

Lý Bính cảm thấy có chút xấu hổ nên đánh vào vai hắn, giục hắn cầu hôn.

Khưu Khánh Chi giặt xong quần áo cho y, nhìn y ăn uống thuốc, đang định làm theo chỉ dẫn của y đi tìm Lý Tắc thì lại bị Lý Bính chặn lại.

“Còn một điều nữa, ta suýt quên mất.” Lý Bính từ trong lấy ra một chiếc hộp, lấy thứ bên trong ra: “Đây là khế ước nô lệ của ngươi, nếu đốt nó, ngươi sẽ không còn là nô lệ ở trong tương lai nữa." Y đã xóa hồ sơ chính thức và bây giờ chỉ còn lại chứng thư này chưa được xử lý.

Khưu Khánh Chi đi tới, cầm lấy khế ước, xem xét, nhìn chằm chằm Lý Bính nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Với địa vị hiện tại của ngươi, muốn thoát khỏi thân phận nô lệ cũng không khó, ta chỉ là vì muốn tiện lợi cho ngươi mà thôi." Lý Bính ho khan hai tiếng, làm ra bộ dáng ngạo mạn. "Hơn nữa, ngươi cũng sắp cầu hôn, làm sao ta có thể cưới một nô lệ?”

"..." Khưu Khánh Chi ánh mắt khẽ động, nhịn không được, lại ôm Lý Bính vào lòng, hồi lâu không nói gì.

02.

Sau khi được Lý Tắc cho phép, Khưu Khánh Chi nhờ người bói toán những ngày tốt khi hắn quay trở lại, chọn ngày gần nhất trong số đó và đến thuê ông ta.

Quà đính hôn rất hào phóng, hắn đã tiêu gần một nửa số tiền thưởng nhận được khi được cấp quyền mua quà đính hôn. Tương ứng, của hồi môn của Lý Bính lại càng hào phóng hơn.

“Sau khi hai người kết hôn, Lý Bính có thể ở trong phủ tướng quân của ngươi.” Lý Tắc đọc xong thư đính hôn, nói: “Hãy sống một cuộc sống của riêng mình đi.”

Khưu Khánh Chi hơi kinh ngạc, hắn tưởng Lý Tắc sẽ không nỡ chia tay Lý Bính nên đã chuẩn bị tinh thần để trở thành con rể của ông.

Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Lý Bính.

Lý Bính chỉ muốn ở bên hắn và không quan tâm đến điều đó một chút nào. Y khẽ gật đầu và ra hiệu cho Khưu Khánh Chi đồng ý.

Khưu Khánh Chi quay lại nói với Lý Tắc: “Ta sẽ nghe theo lời nhạc phụ, nhưng ta sẽ không quên lời hứa năm đó. Sau khi bọn ta kết hôn, ta sẽ cùng Lý Bính nuôi người. Bây giờ chuyện của Lý gia là việc của ta, ta sẽ không trốn tránh dù chỉ một xu.”

"Muốn trốn cũng không thể trốn, sau này nếu phản bội Lý Bính, ta sẽ không tha cho ngươi." Lý Tắc khịt mũi, liếc nhìn hắn cảnh cáo.

*

Ngày cưới, hơn hai mươi bàn đã được bày ra, người thân của Lý gia, đồng nghiệp của Lý Bính ở Đại Lý Tự và cựu quân nhân của Khưu Khánh Chi đều có mặt. Nhiều chức sắc từ kinh đô đã đến.

Sau khi buổi lễ hoàn thành, Lý Bính và Khưu Khánh Chi nắm tay nhau và đứng cạnh nhau, nâng cốc chúc mừng trong bữa tối.

Tất nhiên, người thực sự đang uống rượu là Khưu Khánh Chi. Hắn quan tâm đến sức khỏe yếu của Lý Bính nên chặn tất cả những ai muốn mời rượu cho y.

Khi người của Đại Lý Tự đến bàn ăn, một số đồng nghiệp thân thiết của Lý Bính cùng nhau nâng cốc chúc mừng, Vương Thất lên tiếng trước và cười nói: “Thiếu Khanh và Khưu tướng quân gặp nhau khi còn trẻ, họ là những người yêu nhau thời thơ ấu. Sau khi chờ đợi nhiều năm, bây giờ bọn họ đã là chồng chồng, thật sự là một câu chuyện hay."

Anh quên đề cập rằng sau khi Lý Bính và Khưu Khánh Chi ấn định ngày cưới, Lý Bính được thăng chức Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, đó là một niềm hạnh phúc gấp đôi.

Lý Bính nhếch mép cười, cụng ly với anh. “Ngươi vốn là người khéo miệng, luôn khoa trương, nhưng hôm nay mấy chữ này cũng khá dễ nghe.”

Vương Thất cười mù quáng nói: "Thiếu Khanh quá có thành kiến với ta, ta chỉ nói sự thật."

Thôi Bội sợ anh ta mang đi sự vui vẻ nên đứng dậy ngắt lời.

Nhìn thấy Thôi Bội và Vương Thất đều uống xong ly, Lý Bính có chút cảm động đưa ly lên chạm vào miệng mình.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay y, giọng nói của Khưu Khánh Chi vang lên bên tai y: “Ta uống thay ngươi.”

Lý Bính ngước mắt nhìn hắn mỉm cười nói: “Trước đây ngươi đã dẫn ta tới quán rượu, Không phải là ta chưa từng uống rượu trước đây, nên chỉ cần uống một chút là sẽ không sao đâu. "

Khưu Khánh Chi thấy y thực vui vẻ, cũng không khuyên nhủ y nữa, nói: "Vậy chỉ một ly thôi."

Nhìn thấy vậy, những đồng nghiệp khác cùng bàn nhìn nhau cười không nói lời nào.

Tuy nhiên, sức khỏe của Lý Bính thực sự không ở mức bình thường, uống một ly thì bị nghẹn, ho mấy lần, mặt đỏ bừng, Khưu Khánh Chi đã bình tĩnh hơn và xin lỗi khách: “Ta đưa Lý Bính về phủ trước. Xin lỗi mọi người."

"Đã muộn rồi, tướng quân không cần về. Ngài sớm cùng Thiếu Khanh vào phòng tân hôn đi..." Có khách nháy mắt cười nói: "Ngài cùng Thiếu Khanh vào tân phòng đi!"

Những người còn lại cũng làm theo và cười phá lên.

Lý Bính đỏ bừng đến tận mang tai, vùi đầu vào vai Khưu Khánh Chi, không dám nhìn ai.

Khưu Khánh Chi lại nói thêm vài câu khách sáo với mọi người, sau đó ôm eo Lý Bính bước ra khỏi bữa tiệc.

*

Trong căn phòng mới, hoa và nến tỏa sáng rực rỡ, bóng của chúng đỏ rực.

Khưu Khánh Chi bưng một bát canh giải khát cho Lý Bính, quan tâm hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”

Lý Bính lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn. “Nếu không phải ngươi không cho uống, ta còn lâu mới say.”

Thấy y trông vẫn ổn, Khưu Khánh Chi buông y ra và cầm lấy chiếc bát.

“Cái kia.” Lý Bính lại gọi hắn, chỉ vào chiếc khay lụa đỏ trên bàn đựng rượu hợp cẩn.

Khưu Khánh Chi nhìn về hướng y chỉ, sau đó quay đầu lại nói: “Muốn uống rượu không?”

“Đương nhiên!” Lý Bính tức giận nhìn hắn một cái, ra lệnh cho hắn rót rượu hợp cẩn.

Khưu Khánh Chi bưng bầu rượu rót đầy hai ly. Lý Bính từ trên giường ngồi dậy, đi tới bên cạnh hắn cầm một cái ly.

Khưu Khánh Chi cầm một cái ly khác trước tiên làm động tác nâng ly, trên môi nở nụ cười: "Uống rượu này, ta và ngươi sẽ là một, không bao giờ tách rời."

Lý Bính nhìn vào mắt hắn mỉm cười dịu dàng, trong lòng khẽ rung động, chậm rãi nói: "Được, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Nói xong, hai người nắm tay nhau uống cạn ly rượu.

Dưới những bông hoa và nến, hai người rất gần nhau, hơi thở quyện vào nhau, tình cảm trong mắt càng ngày càng đậm đà.

Sợ lại bị nghẹn, Lý Bính lần này uống từ từ, uống hết từng ngụm nhỏ, thân trên có chút cứng ngắc.

Y đang định đứng dậy thì bất ngờ bị kéo vào vòng tay của Khưu Khánh Chi, sau đó, một bóng đen bao phủ lấy y, theo sau là một nụ hôn nồng nàn, lấy đi hơi thở của y.

Một lúc lâu sau, nụ hôn kết thúc sau khi hai người đã nếm được vị rượu hợp cẩn trong miệng nhau.

Lý Bính có chút choáng váng, trừng mắt nhìn Khưu Khánh Chi, không có thời gian chửi bới, ngược lại thu hồi hai cái ly lúc uống rượu đã dùng, chụm lại với nhau, biểu thị ý "Lấy cẩn nối với nhau".

Bằng cách này, hai người họ được gắn kết với nhau. Lý Bính trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Khưu Khánh Chi nhìn động tác của y, liếc mắt liền biết y đang suy nghĩ gì. Lý Bính vừa đóng bầu rượu lại và cất đi, Khưu Khánh Chi không nhịn được nữa, bước tới bế y lên, quay người trở lại giường.

Lý Bính kêu lên, sau đó bình tĩnh lại sau khi được hắn ôm chặt, chủ động vòng tay qua cổ hắn.

Rèm giường được kéo xuống từ hai bên, nhiều lần che đi ánh nắng mùa xuân.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro