Mèo nhỏ ghen rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc moè ghen tuông =))))
______________________________

Trời mưa to.

Trong cơn hoảng loạn, Lý Bính chạy vào một khoảng trống nhỏ dưới đống cỏ khô và trốn, nhưng lông nguyên bản không tì vết của y vẫn bị dính bụi do những hạt mưa bắn tung tóe.

Khi y ra khỏi nhà, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, y tức giận quá không để ý đến bầu trời đầy mây đen.

Huhu, hôm nay Thôi Bội không vui sao?

Lý Bính không khỏi nghĩ tới đây.

Con mèo con co rúm lại vào đống cỏ khô.

Tất cả đều là lỗi của Khưu Khánh Chi!!

Buổi tối vào mùa hè luôn đẹp đến lạ thường, khi Khưu Khánh Chi trở về phủ tướng quân, bầu trời vẫn còn đỏ rực hoàng hôn.

Con mèo trắng nhỏ đang ngồi xổm bên cửa sổ, tai lắc lư khi nghe thấy âm thanh. Y chạy về phía đại sảnh, hắn nhìn đôi tai vểnh lên và đôi mắt sáng ngời, không giấu được nụ cười, ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, chuẩn bị đón con mèo trắng nhỏ nhào vào trong ngực mình.

"Ngươi về rồi!" Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo trắng vùi vào ngực Khưu Khánh Chi, hắn khép tay lại, ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của mèo trắng nhỏ, mèo nhỏ cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên ngửi chóp mũi Khưu Khánh Chi.

Khưu Khánh Chi nhẹ nhàng vuốt ve lông ngắn sau gáy của y, con mèo trắng nhỏ lợi dụng điều này, đẩy chóp mũi của nó vào lòng bàn tay của hắn như thường lệ.

Nhưng khi con mèo trắng nhỏ lại ngẩng đầu lên, trông nó như sắp khóc.

"Khưu Khánh Chi!! Ngươi có một con mèo khác ở bên ngoài!"

Đó không phải là một câu hỏi, đó là một lời khẳng định.

Trong đầu Lý Thiếu Khanh cùng lúc tràn ngập đủ loại tình yêu kịch tính.

Mèo ơi, ngoài mình ra, người đàn ông của mình còn nuôi mèo hoang ở ngoài.

Có lẽ có nhiều hơn một, chẳng trách thời gian về càng ngày càng muộn!

Chỉ là hắn bị dính bụi thôi, nhưng hắn không hề giấu diếm gì cả?!

Không! Làm sao hắn có thể che đậy được?! Đây không phải chỉ là lương tâm cắn rứt sao?

Nhưng hắn thực sự có ý định lừa dối mình?!

Hắn không còn thích mình nữa phải không, hắn có ý định rời xa mình phải không?

Sau một hồi suy nghĩ thăng trầm, trước khi hắn kịp mở miệng chống cự, y đã vùng ra khỏi vòng tay của hắn và chạy ra khỏi cửa với hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Khưu Khánh Chi sửng sốt mấy giây mới nhớ ra lúc đang mua cá khô cho Lý Bính, trước cửa cửa hàng nhìn thấy vài con mèo rừng lang thang nên cho vài con ăn, mèo rừng rúc vào người và lòng bàn tay hắn bằng đầu, rồi bỏ chạy với miếng cá khô trong miệng.

Khưu Khánh Chi vội vàng chạy ra giải thích, nhưng Lý Bính đã biến mất từ lâu.

Vì thế nó đã trở thành như bây giờ. Lý Bính co ro dưới đống cỏ khô, run rẩy vì mưa lạnh, không kìm được nước mắt khi nói rằng Khánh Chi thật vô tâm và bất công.

Tên Khưu Khánh Chi tệ bạc, hắn lại bị một con mèo khác ngửi thấy!

Tên Khưu Khánh Chi tệ bạc, hắn không muốn về nhà mà lại đi chơi với những con mèo khác!

Khưu Khánh Chi là đồ tồi! Ngươi không cần ta nữa sao?! Ngươi chán ta rồi sao?! Ngươi không thích ta nữa sao?!

Liệu ngày mai mình gặp hắn và gặp hắn với một con mèo khác không? Sau đó hắn sẽ cho phép nó cướp thức ăn và đồ chơi của mình, đồng thời cho phép nó chiếm giường của hắn và ngủ trên chiếc gối thuộc về mình?!

Hay nó khiến hắn không chú ý đến mình khi mình muốn hắn xoa mình?

Và hắn sẽ đuổi mình đi khi nó muốn nằm vào lòng hắn cho ấm?

Ngay cả khi nó muốn giật chiếc vòng cổ chuông yêu thích của mình, hắn cũng không ngần ngại tháo chiếc chuông của mình và buộc lại cho nó, hay đơn giản là tước đi cơ hội có được chiếc vòng cổ chuông của mình?!

Tên Khưu Khánh Chi tệ bạc! Bên ngoài ngươi có một con mèo khác, ngươi có muốn ta rời đi và cho ngươi nơi hạnh phúc mới không?!

Tình yêu mới của nó có dễ thương, đeo bám và ngoan ngoãn hơn ta không?

Ngươi có thích nó hơn không?!

Tên Khưu Khánh Chi tệ bạc!!!

Mưa càng ngày càng nặng hạt, Lý Bính cắn môi dưới, ép mình không nghĩ tới Khưu Khánh Chi, y đá vào hai chân trước trong tay, hai chân sau ấn chặt vào bụng dưới, hy vọng có thể lợi dụng nhiệt độ của bụng mình để giúp giữ ấm chân tay.

Có lẽ là do khóc quá lâu nên mệt mỏi, cũng có thể là do cơn mưa ướt mang đến cái lạnh, cơ thể Lý Bính không khỏi  run lên, đầu bắt đầu choáng váng.

Trước khi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt trong mắt y đã bị nhiệt độ cơ thể bốc hơi, hóa thành sương mù hòa lẫn với nước mưa, làm mờ tầm nhìn của y.

Mây mưa che khuất trăng tròn, bóng tối buông xuống đe dọa những người qua đường rải rác trên mặt đất, Khưu Khánh Chi cầm đèn lồng và ô, gọi tên Lý Bính trong các con hẻm xung quanh phủ tướng quân.

Rất ồn ào.

Lý Bính nhắm mắt than thở, ý thức vẫn còn choáng váng, tứ chi tê liệt hai bên không còn sức lực, y chỉ có thể cảm giác được gò má và phần trên cơ thể mình được bao bọc trong lớp vải nhung ấm áp.

“Tỉnh lại đi, Lý Bính, ngươi không sao chứ?” Giọng nói đánh thức y lại vang lên.

Hừ, tên Khưu Khánh Chi tệ bạc!

Con mèo trắng nhỏ phấn khích đứng thẳng dậy, muốn tiếp tục giãy giụa để rời khỏi lồng gọi là cái ôm do đôi tay khỏe mạnh của người nọ tạo ra, nhưng vì chân tay yếu ớt nên hắn lại ôm y vào lòng và ôm thật chặt, thế là y bắt đầu cắn xé cơ thể Khưu Khánh Chi một cách bừa bãi, tuyến nước mắt của y trở nên mạnh mẽ hơn để bắt đầu hoạt động, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má y và trộn lẫn với mưa.

“Ta xin lỗi.” Giọng nói trầm trầm của Khưu Khánh Chi xuyên qua ống tai Lý Bính qua hơi nước, chất lỏng làm mờ tầm nhìn của y được cẩn thận lau đi, “Hôm nay ta tình cờ gặp một con mèo hoang, ta đã cho chúng ăn một vài con cá khô."

Hắn ôm con mèo trắng vào lòng an ủi y, hắn nhẹ nhàng vuốt lông y, Lý Bính vẫn kiềm chế không có phản ứng gì trước lời xin lỗi của người đang ôm mình.

Hừm! Ngươi thực sự đã cho một con mèo khác ăn mà không phải ta!

"Thật xin lỗi, là lỗi của ta, ta sai rồi, ngươi đã yếu đuối rồi, trời mưa như vậy đừng chạy lung tung."

“Ngươi quả thực tàn nhẫn với ta!” Lý Bính ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, rưng rưng nước mắt phàn nàn.

“Không, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, ta lo ngươi bị tổn thương, sợ ngươi bị chó mèo hoang khác ức hiếp, hoặc sợ bị kẻ xấu nào đó bắt cóc, khiến ta không bao giờ nhìn thấy ngươi nữa. Ta rất sợ ngươi sẽ biến mất trong cuộc đời ta." Khóe mắt Khưu Khánh Chi vốn luôn ít nói đã hơi đỏ lên.

Lý Bính gật đầu, y cũng biết mình xúc động, nhẹ nhàng hôn lên môi Khưu Khánh Chi.

Được, vì lời xin lỗi của ngươi rất chân thành.

Nên tha lỗi cho ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro