Ngã Ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn con mèo trắng được che phủ dưới áo choàng, mọi người trong Minh Kính Đường đều rơi vào trầm tư kỳ lạ.

"Đại nhân của chúng ta thật ngầu!"

Theo lời khen ngợi chân thành của Tôn Báo, mọi người chợt bừng tỉnh từ một giấc mơ, lập tức bùng lên những lời khen ngợi không ngớt, gần như khen ngợi Lý Bính lên trời.

Lý Bính vốn đã bị thương, bây giờ còn phải nghe bọn họ cùng nhau xì hơi cầu vồng, nếu không phải y thực sự không còn sức lực, y đã mắng bọn họ thành từng mảnh.

"Meo~"

Lý Bính yếu ớt kêu lên, mọi người lập tức quỳ xuống nhìn y.

Sau một lúc...

"Mặc dù nói lời này có chút không tốt, nhưng ta rất muốn chạm vào tay thiếu khanh đại nhân!"

"Ta cũng vậy!"

"Ta cũng vậy!"

Sau đó, mọi người trong Minh Kính Đường đều chuẩn bị, xếp hàng ngay ngắn, vừa quay sang hướng thiếu khanh đại nhân của mình...

"Thiếu khanh đại nhân thật mềm mại ~"

"Thiếu khanh chúng ta khi còn là con người giống như một cái cây trong gió, nhưng không ngờ rằng khi trở thành một con mèo, lại có sức hấp dẫn như vậy."

"Thiếu khanh đại nhân, ngài thật sự làm cho ta ngày đêm suy nghĩ, làm cho ta không ngủ được, ta yêu ngài!"

"Meo meo???"

Lý Bính vô cùng tức giận, những người dưới quyền y là ai chứ!

Đột nhiên một luồng năng lượng kiếm ập đến, mọi người đều ngã xuống đất trước khi kịp phản ứng.

Khưu Khánh Chi nhìn Lý Bính đang nằm yếu ớt trên mặt đất kêu meo meo, hắn cảm thấy rất đau lòng, nghĩ đến những gì mà người ở Minh Kính Đường vừa làm với y, hắn tức giận đến mức suýt gãy răng hàm.

Hắn quấn y trong chiếc áo choàng chính thức của Lý Bính, rồi ôm y vào lòng. Hắn cảm thấy thứ nhỏ bé cọ vào cánh tay mình, và móng vuốt của nó cào vào ngực hắn khiến hắn cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.

Hắn đưa tay xoa đầu vật nhỏ. Cảm giác...

Sau đó Khưu Khánh Chi chạm vào y lần thứ hai, lần thứ ba, không biết bao nhiêu lần...

"Meo!!!"

Mãi cho đến khi Lý Bính lên tiếng phản đối, Khưu Khánh Chi mới nhận ra mình đang làm gì và nhanh chóng đưa y đi.

Lý Bính vốn tưởng rằng Khưu Khánh Chi sẽ không hung hãn như những người khác ở Minh Kính Đường, nhưng không ngờ hắn chính là người kỳ quặc nhất.

Vì Lý Bính bị thương nặng và không thể trở lại hình dạng con người nên Khưu Khánh Chi đã yêu cầu đại phu đến và điều trị vết thương cho y.

Sau khi chẩn đoán và điều trị, đại phu cho biết, vết thương tuy nghiêm trọng nhưng không gây tử vong. Với việc thay băng thường xuyên, cho ăn cẩn thận và chăm sóc nhiều hơn, nó sẽ nhanh chóng bình phục.

Nhìn Lý Bính nép mình trên chiếc gối mềm mại, Khưu Khánh Chi cảm thấy có chút bối rối. Hắn chưa từng nuôi mèo và cũng không biết cách chăm sóc mèo sau khi nó bị thương.

Vốn hắn muốn hỏi cấp dưới của Kim Ngô Vệ có kinh nghiệm gì không, nhưng nhận được câu trả lời là hắn nên để con mèo yên, mỗi ngày cho nó ăn nửa cái bánh bao, hai ngày nữa là sẽ ổn.

Khưu Khánh Chi nói rằng hắn đã hiểu, nhưng lại quay qua yêu cầu Kim Ngô Vệ luyện tập thêm hai giờ vào ban đêm với lý do gần đây họ quá lười biếng.

Trong lúc bối rối, Khưu Khánh Chi chợt nảy ra một ý tưởng, tuy chưa từng nuôi mèo nhưng đã nuôi Lý Bính!

Trước đây, mỗi khi Lý Bính ngã bệnh, Khưu Khánh Chi đều mua những viên kẹo xinh đẹp để làm y vui vẻ, bệnh tật tự nhiên sẽ khỏi nhanh hơn.

Nghĩ đến đây, Khưu Khánh Chi lập tức ra lệnh cho mọi người mua tất cả các loại người kẹo từ quầy bán trên đường, sau đó chọn hai loại đẹp nhất và đặt trước mặt Lý Bính.

Lý Bính đang chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, y nhướng mi, nhìn thấy trước mặt là một cây người kẹo cực kỳ xấu xí.

Lý Bính chán ghét lùi lại, bất mãn kêu meo meo.

Khưu Khánh Chi vừa nhìn thấy Lý Bính kêu lên liền tưởng y rất hài lòng nên trực tiếp cầm người kẹo đưa lên miệng, nhìn y đầy mong đợi.

"......"

Ừm... Đây là lần đầu tiên Lý Bính nhìn thấy đôi mắt đầy sao của Khưu Khánh Chi. Nghĩ đến cách tránh xa người lạ thường ngày của hắn, y đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng thấy hắn kiên trì muốn lấy lòng mình, Lý Bính bằng lòng cho hắn chút mặt mũi, liền lè lưỡi liếm người kẹo một cách tượng trưng.

Kết quả là giây tiếp theo, bộ râu đã dính chặt vào người kẹo!

"Meo! Meo!"

Nhìn thấy bộ râu của vật nhỏ này bị mắc kẹt, Khưu Khánh Chi cũng sửng sốt, sau đó vội vàng giúp y kéo ra.

Sau một thời gian hỗn loạn, cuối cùng Lý Bính cũng thoát khỏi xiềng xích của gã kẹo đường với cái giá phải trả là mất đi một nửa bộ râu.

Khưu Khánh Chi nhìn cây người kẹo còn dính lại nửa bộ râu, trong lòng rất khó chịu. Hắn nhẹ nhàng ôm Lý Bính vào lòng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Xin lỗi, ta không biết chuyện sẽ thành ra như thế này..."

Nói xong, Khưu Khánh Chi sờ sờ đầu Lý Bính an ủi, sau đó hôn lên vầng trán đầy lông của y.

Lý Bính: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro