Dai Ma Vuong 700,701 ne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 5 - Chương 700:

Ta Thấy Ngươi Thuận Mắt Nhất!

Dịch: workman

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Tạp Mai Lệ Tháp thân bị trọng thương, trên đường đi đương nhiên là do Hàn Thạc chiếu cố. Nhờ hắn dùng những thuốc men do mình tự luyện chế, vết thương nàng ta khép lại với tốc độ rất nhanh, đến cả băng hàn khí trong cơ thể cũng bị đan dược từ từ hòa tan vài phần.

Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc không phải là một thấy thuốc, nhưng lại có thể luyện chế ra những thuốc men còn thần kỳ hơn cả những thầy thuốc, thầm nghĩ mình quả nhiên nhặt được bảo bối, nàng là người bị trọng thương nên có thể thấy được rõ nhất sự thần kỳ của những vị thuốc từ Hàn Thạc. Trên đường đi nàng cứ bám riết lấy hắn liên tục hỏi về vấn đề này.

Loại thuốc này cũng không thuộc về phạm trù ma công nên Hàn Thạc cũng không sợ địch nhân cường đại của Ma tôn Cổ Thiên Tà thông qua điểm này mà tìm được hắn, do đó hắn tha hồ mà khoác loác làm Tạp Mai Lệ Tháp như lọt vào trong sương mù, nói là một lão dược sư lâu năm ở Kỳ Áo đại lục truyền thụ cho hắn, khiến cho Tạp Mai Lệ Tháp cũng tin là thật, liền nói hóa ra vị diện cấp thấp cũng có kỳ nhân.

Dãy Chướng Vân cách Ám Ảnh thành rất xa, Hàn Thạc mang Tạp Mai Lệ Tháp bay nửa tháng, trong khoảng thời gian này hai người đi chung rất vui vẻ. Hàn Thạc cũng kể vài chuyện thú vị ở Kỳ Áo đại lục cho Tạp Mai Lệ Tháp nghe, rồi thỉnh thoảng thêm vào một vài kiến thức ở trên địa cầu, cô nàng nghe thế tặc lưỡi lấy làm kỳ, tâm tình buồn rầu do những thủ hạ vừa chết cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Hàn Thạc biết Tạp Mai Lệ Tháp vì tướng mạo xấu xí, thêm nữa tính tình nóng nảy nên cơ hồ không có bằng hữu nào, thỉnh thoảng có một hai bằng hữu cũng là nữ, tỷ như Đường Na cũng là một trong số đó. Còn bằng hữu là nam nhân thì cơ hồ không có lấy một người nào, ai nấy nhìn thấy nàng là tránh xa, hoặc là đặt nàng trở thành chủ nhân mà thờ phụng, làm nàng cảm thấy rất vô vị.

Nàng hiểu được tướng mạo mình cực xấu, do đó đem toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện. Lâu ngày tính cách nàng trở nên nóng nảy, rất dễ cuồng bạo, tính cách càng ngày càng quái dị, thêm nữa thực lực và thân phận nàng lại rất cao, càng làm cho không có bao nhiêu người dám trêu chọc nàng, nàng dần dần biến thành một dị nhân ở Ám Ảnh thành - Một ác nữ không ai dám trêu chọc.

Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng bị thương nên lại thân cận với mình, Hàn Thạc mới phát hiện ra bản tính Tạp Mai Lệ Tháp kỳ thật không tệ, vì ai nấy đều đối đãi với nàng như vậy, nên làm cho nàng trở nên càng lúc càng cổ quái.

Trước khi trở lại Ám Ảnh thành, trong quá trình hai người gần nhau mười mấy ngày ngắn ngủi, ngược lại đã trở thành đôi bạn tốt. Hàn Thạc trị liệu thương thế trên người nàng, nhân cơ hội thỉnh thoảng thỉnh giáo nàng một vài vấn đề về sức mạnh Hủy Diệt. Tạp Mai Lệ Tháp cũng không biết Hàn Thạc tu luyện cả sức mạnh Hủy Diệt, mặc dù hơi lạ không hiểu vì sao hắn lại hỏi nàng về phương diện này, nhưng vẫn giảng giải cho Hàn Thạc những gì mà nàng đã thể ngộ khi tu luyện.

Tạp Mai Lệ Tháp đích xác cực xấu, nhưng ở Ám Ảnh thành ai cũng biết nàng là thiên tài về tu luyện sức mạnh Hủy Diệt. Điểm này thì Hàn Thạc cũng có hiểu được rất sâu. Ngắn ngủi thời gian mười mấy ngày, với những giảng giải về sức mạnh Hủy Diệt của một Thượng vị thần, Hàn Thạc có một hiểu biết sâu hơn rất nhiều đối với sức mạnh Hủy Diệt, trước kia rất nhiều thứ mơ hồ không rõ, đột nhiên sáng sủa ra nhiều.

Hóa thân ngoại thân vẫn đình trệ không thể thoát ra khỏi cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ, cũng nhờ vào sự trao đổi hàng ngày với Tạp Mai Lệ Tháp, đột nhiên lĩnh ngộ được, lập tức ở trong Vạn Ma đỉnh lâm vào trạng thái yên lặng chờ đột phá.

Hai người phát giác ra thời gian qua rất nhanh. Trong lúc bất tri bất giác, mười bảy ngày đã qua, Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp đã về tới Ám Ảnh thành.

Có ác nữ Tạp Mai Lệ Tháp của Ám Ảnh thành này, trên đường đi Hàn Thạc cơ hồ không gặp phải trở ngại gì, cùng nàng đi thẳng tới trung tâm thành nơi đóng đô của gia tộc Tái Nhân Đặc.

Gia tộc Tái Nhân Đặc ở trung ương Ám Ảnh thành, cũng là phủ thành chủ Ám Ảnh thành, là một gia tộc cổ xưa nhất ở đây. Nhà Tái Nhân Đặc lớn mạnh hơn nhiều gia tộc Lai Phất Tư. Khi đám Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc nhìn thấy Hàn Thạc đỡ Tạp Mai Lệ Tháp tiến vào, lập tức đã tạo nên sóng gió ở gia tộc này.

Thoáng cái cả gia tộc Tái Nhân Đặc tựa hồ đều bận rộn, những Thần Vệ và những trưởng bối của gia tộc ai nấy thần sắc khẩn cấp vây kín lấy Tạp Mai Lệ Tháp, đều hỏi han loạn xạ vẻ rất lo lắng.

Ở gia tộc Tái Nhân Đặc, Tạp Mai Lệ Tháp mặc dù tướng mạo xấu xí một chút, song vì thực lực nàng cao siêu nên địa vị trong gia tộc rất cao. Nàng lại còn là con gái thành chủ, nên lại càng được coi trọng trong gia tộc. Bây giờ thấy nàng bị trọng thương, cả gia tộc Tái Nhân Đặc đều cuống quít, ai nấy ùa vào hỏi han ồn ào như cái chợ.

Mãi đến khi tộc trưởng gia tộc Hoa Lai Sĩ Tái Nhân Đặc hiện đang là thành chủ Ám Ảnh thành tới nơi, tất cả mới yên lặng lại.

Hoa Lai Sĩ chính là phụ thân của Tạp Mai Lệ Tháp, là một cường giả tu luyện sức mạnh Hắc Ám có thực lực Thượng vị thần mạt kì, trên người lão có uy thế không giận tự uy. Lão có một mái tóc đen bù xù, hai mắt màu xám đen ẩn hiện thần quang lấp lánh, lão cao quá hai thước, hình thể bưu hãn, vừa tới chỗ này giống như một quả núi cao vòi vọi với khí thế bức người.

- Chuyện gì thế? - Vừa đi tới, Hoa Lai Sĩ vươn tay đỡ lấy Tạp Mai Lệ Tháp, trầm giọng quát.

- Bên trong dãy Chướng Vân có một khối Thần thạch trời ban. Việc này tình báo chúng ta cũng không biết, khi con mang người tới đó, phát hiện ra có hai Thượng vị thần... - Tạp Mai Lệ Tháp thấy phụ thân vừa tới, đem sự tình vừa trải qua nói lại cho Hoa Lai Sĩ biết.

Đợi Tạp Mai Lệ Tháp nói xong, Hoa Lai Sĩ có vẻ ngưng trọng, nói:

- Con ở nhà dưỡng thương, sự tình còn lại không cần phải xen vào, ta sẽ phái người xử lý!

- Không, con muốn tới đó, con muốn nhìn thấy những tên đó chết trước mặt chúng ta! - Tạp Mai Lệ Tháp lạnh lùng nói, xem ra cái chết của những người này làm nàng rất tự trách.

- Ta nói con ở nhà dưỡng thương thì cứ dưỡng thương cho ta, thương thế không ổn, con không thể đi được!

Hoa Lai Sĩ cự tuyệt rất dứt khoát, quay đầu lại phân phó cho một trung niên ôn hòa:

- Lão Nhị, xem thương thế nó cho ta!

- Biết rồi, đại ca.

Đệ đệ Hoa Lai Sĩ tên là An Đức Liệt khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ đảm bảo thương thế của nó khôi phục với tốc độ nhanh nhất, đại ca ngươi không cần lo.

- Ừ.

Hoa Lai Sĩ nghe em ruột mình nói như vậy lập tức yên lòng, đang chuẩn bị rời đi xử lý chuyện này, đột nhiên thấy Hàn Thạc đang đứng ở bên cạnh hết nhìn đông tới nhìn tây vẻ nhàm chán, lão khẽ sửng sốt, thoáng nghĩ một chút, rồi nói vẻ thân thiện :

- Ngươi gọi là Bố Lai Ân à?

- Dạ, ta là Bố Lai Ân. - Vừa thấy Hoa Lai Sĩ, người có quyền thế lớn nhất Ám Ảnh thành đột nhiên mở miệng hỏi mình, Hàn Thạc cũng hơi sửng sốt, nhưng không có biểu hiện gì hoảng loạn, khẽ gật đầu vẻ rất trấn định, không cứng cũng không mềm.

Vẻ trấn định của Hàn Thạc tự nhiên làm Hoa Lai Sĩ có chút kinh dị, trong lòng âm thầm khẽ gật đầu, sau đó lại mỉm cười nói:

- Cám ơn ngươi đã cứu Tạp Mai Lệ Tháp, ngươi cầm lấy huy chương này, ngày sau nếu gặp phải khó khăn gì, có thể cầm huy chương này tới gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta xin giúp đỡ.

- Ồ. Cám ơn. - Hàn Thạc cũng không khách khí, thuận miệng cám ơn rồi nhận lấy huy chương do Hoa Lai Sĩ đưa cho. Huy chương có màu xanh đen, trên đó có tiêu chí đồ án của gia tộc Tái Nhân Đặc, cầm rất nặng, cũng không biết dùng vật liệu gì chế thành, thoạt nhìn rất tinh xảo.

- Được rồi, ta có chuyện đi trước. Tiểu nữ không có bằng hữu gì, ngươi sau này nếu rảnh có thể tới nhà Tái Nhân Đặc, ta nghĩ nó sẽ rất hoan nghênh ngươi đó. - Cười cười vẻ hữu hảo, Hoa Lai Sĩ dẫn một đội Thần Vệ âm trầm rời đi nhanh chóng, lập tức biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc.

Là một nam nhân quyền thế lớn nhất Ám Ảnh thành, Hoa Lai Sĩ nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, khi đối xử với địch nhân thường thường đều là đuổi tận giết tuyệt không hề bỏ qua, những gia tộc bị hắn tiêu diệt nếu không phải một trăm chắc cũng phải vài chục. Hắn có thể vươn lên được ở gia tộc Tái Nhân Đặc có thể nói là đạp lên xác người khác, tuyệt không phải hạng người từ thiện gì.

Nhưng khi đối đãi với bằng hữu thì Hoa Lai Sĩ lại rất khảng khái không hề keo kiệt, chỉ cần là minh hữu và không có xung đột ích lợi với hắn, hắn sẽ có biểu hiện rất thân thiện. Việc này giải thích tại sao lão chấp chưởng Ám Ảnh thành nhiều năm, thành này trước giờ vẫn luôn luôn vững vàng.

Sau khi Hoa Lai Sĩ biến mất trước mắt Hàn Thạc, An Đức Liệt mỉm cười không ngừng khuyên bảo Tạp Mai Lệ Tháp. Nàng cũng biết phụ thân mình mặc dù bình thường rất sủng ái mình, nhưng một khi lão đưa ra quyết định gì, không có bất luận kẻ nào có thể sửa đổi được. Mắt thấy phụ thân đã đi, nàng ồn ào cự nự vài câu rồi cũng chỉ biết nhận mạng. Lúc này An Đức Liệt bắt đầu an bài một vài thầy thuốc tới khám cho Tạp Mai Lệ Tháp.

- Không cần mời thầy thuốc gì, Bố Lai Ân đã giúp cháu ổn định thương thế rồi. Chỉ cần cháu lợi dụng Thần tinh điều dưỡng một thời gian, trong vòng một năm cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu! - Tạp Mai Lệ Tháp sốt ruột hét lên, ra hiệu cho An Đức Liệt không cần lãng phí thời gian.

Nghe Tạp Mai Lệ Tháp la hét cần Thần tinh để điều dưỡng một thời gian, Hàn Thạc âm thầm cười khổ không thôi. Thầm nghĩ đại gia tộc quả nhiên không hổ là đại gia tộc. Đến cả Thần tinh trân quý như vậy mà cũng có thể dùng để điều dưỡng thương thế.

Hắn cũng không biết đó là vì Tạp Mai Lệ Tháp chính là một nhân vật đặc thù của gia tộc Tái Nhân Đặc, một thiên tài có thể trong một thời gian ngắn như vậy mà tu luyện tới Thượng vị thần, cho dù có xấu xí như ác quỷ cũng sẽ được đãi ngộ trọng thị nhất. Đổi là đệ tử gia tộc khác, chắc không có được đãi ngộ tốt như nàng ta, đừng nói dùng Thần tinh khôi phục thương thế, đến cả cơ hội dùng Thần tinh để gia tăng thần lực cũng phỏng chừng không có. Chênh lệch này là sự thật. An Đức Liệt hiển nhiên không tín nhiệm Hàn Thạc, nghe Tạp Mai Lệ Tháp vừa nói như vậy cũng ngọt nhạt khuyên nhủ:

- Nên mời thấy thuốc chứ, bằng hữu của cháu dù sao không phải là thấy thuốc chuyên nghiệp, có một số việc không có khả năng làm được đâu.

- Nhị thúc người thật phiền toái. Cháu và Bố Lai Ân cùng nhau trở về, cháu hiểu hắn hơn người nhiều.

Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được kéo bụng ra để cho An Đức Liệt nhìn vết thương của mình, nói:

- Người xem, nhờ có thuốc của Bố Lai Ân, vết thương của cháu hơn mười ngày qua đã toàn bộ khép lại! Người nói một thầy thuốc bình thường có thể làm được như vậy không?

Thần có thực lực càng mạnh, thân thể một khi bị thương, thời gian vết thương khép lại cũng sẽ càng chậm. Thời gian khôi phục thương thế cũng càng dài. Tạp Mai Lệ Tháp là một Thượng vị thần, loại vết thương xuyên thủng Thần thể như thế này cho dù có sự trị liệu của thầy thuốc, ít nhất cũng phải một tháng mới có thể khôi phục. Còn Hàn Thạc chỉ dùng thuốc mình luyện chế, nhưng lại làm thời gian khôi phục rút ngắn một nửa.

- Ủa!

An Đức Liệt không phải người không có kiến thức, chỉ cần liếc mắt nhìn vết thương ở tiểu phúc của Tạp Mai Lệ Tháp lập tức hô lên, nhìn Hàn Thạc có chút không dám tin, dò xét hắn trong chốc lát, rồi hỏi:

- Này, Bố Lai Ân, ngươi tên là Bố Lai Ân à? Vết thương của Tạp Mai Lệ Tháp là do ngươi băng bó sao?

- Nhị thúc nói nhiều quá, mau cho cháu vài khối Thần tinh đi mà, bây giờ cháu phải nhanh chóng khôi phục thương thế trong cơ thể! - Thấy An Đức Liệt vẫn còn bán tín bán nghi, Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được thúc giục. An Đức Liệt đánh giá Hàn Thạc vài lần vẻ quái dị, rồi không còn hỏi han hắn gì nữa, gật đầu rời đi.

Hàn Thạc phát hiện ra trong khi Tạp Mai Lệ Tháp nhờ An Đức Liệt đem Thần tinh cho nàng, một vài đệ tử gia tộc Tái Nhân Đặc chung quanh ai nấy đều lộ ra thần sắc hâm mộ, xem ra họ không phải là thiên tài nên không được hưởng thụ chế độ đãi ngộ như Tạp Mai Lệ Tháp.

- Bố Lai Ân, ngươi trước hết ở lại nhà chúng ta gia một thời gian, chờ thương thế ta khôi phục tốt hơn sẽ cảm ơn ngươi nhiều hơn. - Tạp Mai Lệ Tháp mời.

- Thôi, ta không quen ở gia tộc các ngươi, nhưng ta sẽ ở lại Ám Ảnh thành một thời gian, chờ thương thế ngươi khôi phục, ta sẽ tới gặp ngươi. - Ở đây có vài đại gia tộc xa xưa, luôn có những phiền toái như vậy. Trước mắt Hàn Thạc sợ nhất là phiền toái, do đó không muốn chọc vào nó.

- Xú tiểu tử, không cần chờ thương thế ta hoàn toàn khôi phục, cách một hai tháng phải đến thăm ta, cho dù chỉ nói chuyện chơi với ta cũng tốt mà. Ta không có bạn tâm đầu ý hợp trong Ám Ảnh thành, cho dù cũng có vài bằng hữu, nhưng họ đến chơi với ta cũng tựa hồ có vài mục đích, ta thấy ngươi thuận mắt nhất. Nhớ nhé, nếu ngươi không thường xuyên đến thăm ta, chỉ cần ngươi còn ở Ám Ảnh thành, ta cũng sẽ tìm được ngươi đó! - Mắt thấy Hàn Thạc quyết tâm muốn đi, Tạp Mai Lệ Tháp cũng không ngăn trở, nhưng con mắt tam giác lại trừng trừng uy hiếp hắn.

Cười khổ khẽ gật đầu, Hàn Thạc xem như hứa với nàng, đợi khi nhìn thấy Tạp Mai Lệ Tháp cười hắc hắc vẻ hài lòng, mới đi ra khỏi gia tộc Tái Nhân Đặc.

Tạp Mai Lệ Tháp mặc dù xấu xí, nhưng khi Hàn Thạc gần nàng, hắn lại phát hiện nàng không có tâm cơ gì với mình. Nàng đối đãi với mình hoàn toàn thuộc về tình bằng hữu, không có lấy một điểm tư tâm gì khác, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái.

Đường Na và Hàn Thạc coi như bằng hữu. Quan hệ giữa hai người coi như là rất hợp, nhưng Hàn Thạc lại biết Đường Na muốn hắn ở lại, thực chất là muốn lôi kéo hắn vào gia tộc Lai Phất Tư. Nàng nhiệt tình như vậy cũng chỉ muốn lung lạc hắn, thật ra nàng vì giá trị rất lớn của mình, chứ không phải giống như Tạp Mai Lệ Tháp không hề có mục đích gì.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Thạc khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ chẳng trách Tạp Mai Lệ Tháp nói cho dù nàng không có nhiều bằng hữu, nhưng cũng không phải toàn bộ đều không có mục đích thân cận với nàng. Nàng là ai? Nàng là thiên tài của gia tộc Tái Nhân Đặc, là con gái mà thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ coi trọng nhất, người ta thân cận với nàng, dù gì cũng không có khả năng không có tư tâm.

Tỷ như, Đường Na...

Trong lòng nghĩ lung tung...

Dưới sự phân phó của Tạp Mai Lệ Tháp, không có người nào của gia tộc Tái Nhân Đặc dám ngăn trở Hàn Thạc đi ra. Đến khi hắn lại đi đến ngã tư đường lớn nhất ở Ám Ảnh thành, nghĩ xem mình tiếp theo nên làm cái gì, đột nhiên cảm ứng được tin tức Tiểu Khô Lâu truyền đến.

Lâu rồi Hàn Thạc không nghe Tiểu Khô Lâu truyền tấn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, tìm thuê một tu luyện tràng rất bình thường. Hắn triệu hoán ra Tiểu Khô Lâu, chuẩn bị hỏi xem nó truyền tấn làm gì.

- Phụ thân, Vong Linh giới đã hoàn toàn bị chúng con thu phục. Ở đại lục này khí tức Tử Vong rất đậm đặc, chúng con thương lượng một chút, cảm thấy nên phát triển trên đây! - Khi Tiểu Khô Lâu đến trước mặt Hàn Thạc, hắn mở miệng nói tiếng như trẻ con, làm Hàn Thạc giật mình hết hồn.

Quyển 5 - Chương 701:

Buông Tay

Dịch: workman

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Nhóm sáu người Tiểu Khô Lâu, Kim Giáp thi, Mộc Giáp thi, Thủy Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi xếp hàng ngang trong kết giới đặc thù, sáu sinh mạng mới có trí tuệ, ai nấy tràn ngập kỳ vọng nhìn Hàn Thạc, đợi ý kiến của hắn.

Trong sáu người, Tiểu Khô Lâu đã là một Hạ vị thần tu luyện sức mạnh Tử Vong, hơn nữa đạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ. Bốn người Mộc Giáp thi, Hỏa Giáp thi, Thổ Giáp thi, Thủy Giáp thi trong khoảng thời gian này vì đều có kỳ ngộ, cũng thay nhau thành Hạ vị thần các loại hệ, Mộc Giáp thi thu được năng lượng Cây Sinh Mạng, cũng giống với Tiểu Khô Lâu đạt tới cảnh giới Hạ vị thần trung kỳ.

Ngoại trừ Kim Giáp thi ra, thực lực năm người đều được đề cao kinh người, hơn nữa ngoại trừ hấp thu sức mạnh của những vị Thần xong phát sinh ra những biến hóa, mỗi một người trong số đó còn có thiên phú của hệ mình, trời sinh đã hiểu được cách vận dụng sức mạnh kim mộc thủy hỏa thổ, với loại thiên phú này mà tu luyện sức mạnh áo nghĩa (áo nghĩa: ý nghĩa thâm ảo) của các loại hệ, Hàn Thạc không dám tưởng tượng họ tương lai sẽ biến thành loại người nào.

Lực lượng nguyên tố các loại hệ trên Chúng Thần đại lục toàn bộ đều rất nồng đậm, nơi này đích xác rất thích hợp cho họ tu luyện, song Chúng Thần đại lục rất nhiều phái hệ, rất nhiều địa phương đầy tranh đấu nguy hiểm. Sáu người này mặc dù có trí tuệ, nhưng Hàn Thạc lại vẫn lo lắng, huống chi họ cũng không thể toàn bộ ở chung với hắn, bằng không thì đối với cả bản thân họ lẫn Hàn Thạc, cả hai bên đều rất thích được ở với nhau.

Hàn Thạc cũng hơi khó xử, do dự không quyết, không biết rốt cuộc phải làm sao mới quyết định được vấn đề đi ở của sáu người.

- Phụ thân, chúng con nghĩ ra rồi, chúng con sẽ một mình hướng ra ngoài mà hành động. Người yên tâm đi, ở Vong Linh giới một thời gian dài như vậy, chúng con biết cần làm gì để ứng phó với nguy hiểm. Chúng con cũng hiểu một vài tình huống ở đại lục này rồi, người cứ để cho chúng con ly khai đi. - Thời gian Tiểu Khô Lâu đi theo Hàn Thạc là dài nhất, cũng là người tiến hóa nhanh nhất trong đoàn người này, hắn thấy Hàn Thạc có vẻ khó xử, mở miệng đề nghị.

- Làm sao như vậy được, nơi này không thể so với Vong Linh giới được, trên Chúng Thần đại lục có rất nhiều cường giả thực lực rất mạnh, một người một mình hành động rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm không thể tưởng tượng được. Ta sao có thể yên tâm được chứ! - Hàn Thạc đau đầu vô cùng. Hắn đã bỏ rất nhiều cảm tình vào sáu sinh mạng mới này, chỉ cần nghĩ tới việc họ có thể gặp phải hung hiểm, thì thà để họ vĩnh viễn ở lại Vong Linh giới còn hơn.

- Phụ thân, chỉ gặp phải nguy hiểm chúng con mới có thể phát triển chứ. Yên tâm đi phụ thân, chúng con đều có bản năng thiên phú, chỉ cần sinh sống ở chỗ thích hợp, gặp phải nguy hiểm gì chúng con cũng có thể đào thoát mà. Phụ thân, Vong Linh giới chỉ có khí Tử Vong là nhiều, căn bản không thích hợp cho năm người chúng con phát triển, chúng con muốn trở nên cường đại hơn nữa, không muốn dựa mãi vào sức mạnh của phụ thân, chúng con cũng đã lớn cả rồi! - Thổ Giáp thi hàm hậu vuốt đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng nói.

Trong mắt Hàn Thạc, sáu tên gia hỏa này đều là hài tử còn chưa trưởng thành, mặc dù hắn biết chúng dựa vào bản năng thiên phú, ở một vài địa phương đặc thù đích xác rất an toàn, nhưng cũng không dám buông tay để cho họ đi.

- Phụ thân, chúng con biết một vài tình thế đại lục này, sau khi đi khỏi, chúng con cũng sẽ tách ra đi tới những Thâm Uyên khác. Tiểu Thủy sẽ đi Thần Vực của Thủy thần, tiểu Mộc sẽ đi Thần Vực Sinh Mạng. Ở địa phương này toàn là người đều tu luyện cùng một loại sức mạnh áo nghĩa, chỉ cần chúng con không làm loạn gây chuyện thị phi, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ khi tiếp xúc với những sinh mạng cường đại này, chúng con mới có thể tiến hóa nhanh hơn và biến thành mạnh mẽ hơn. - Tiểu Khô Lâu nhìn Hàn Thạc, tiếp tục thử thuyết phục hắn.

Mấy người khác cũng mồm năm miệng mười, họ tựa hồ đã thương lượng với nhau rất kỹ nên làm như thế nào ở Vong Linh giới rồi, ai nấy đều đưa ra lý do, ai nấy cũng đưa ra những phương pháp ứng phó địch nhân. Những lời liên tục từ miệng những người này nhiều điều quả rất ngây thơ, nhưng cũng có vài thứ thật sự rất chính xác. Xem ra chúng cũng không phải nhất thời xúc động.

Hàn Thạc nghe sáu tiểu tử trần tình thảo luận mà cười khổ, đột nhiên có loại cảm giác nhi tử đã lớn lên muốn tự mình làm chủ. Loại cảm giác này làm hắn có chút vui mừng, nhưng cũng hơi bồi hồi, trong lòng có vẻ bứt rứt không vui lên được.

Song Hàn Thạc biết sáu người này nói cũng đích xác có chút đạo lý. Dựa theo ý kiến của họ, Vong Linh giới đã bị họ chiếm rồi, ở đó rốt cuộc không có người hoặc vật có thể uy hiếp tới họ. Tựa như Hàn Thạc lúc trước cũng đi tới Chúng Thần đại lục, ở một thế giới không có đối thủ là một việc đau khổ rất bất lực. Nhất là khi ngươi biết còn có một thế giới khác rộng lớn vô tận hơn nữa!

Nghĩ ngợi đủ đường, dưới sự cầu khẩn của sáu tiểu tử kia, lý trí rốt cục chiến thắng tình cảm. Hàn Thạc cuối cùng khẽ gật đầu bất lực, nói:

- Được rồi, ta đồng ý cho các người đi tới Thần Vực khác phát triển, có lẽ việc này đích thật là những kỳ ngộ thích hợp nhất với các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc!

- Chúng con hứa! - Sáu tiểu tử kia đồng thanh nói.

- Vô luận làm sao cũng phải giữ được tính mạng mình!

Hàn Thạc trịnh trọng nói, dặn đi dặn lại:

- Chỉ có sống sót, các ngươi mới có thể không ngừng tiếp tục cường đại, ngàn vạn lần nhớ kỹ điểm này cho ta!

- Biết rồi phụ thân, chúng con sẽ tự bảo vệ mình! - Tiểu Khô Lâu gật đầu, năm tiểu tử khác cũng tới tấp gật đầu.

- Còn nữa, chúng con cần phải bảo trì liên lạc, Ừm, cách năm mươi năm phải tập trung tới Không Linh thành ở Thần Vực Thời Không một lần, vô luận tình huống gì cũng phải mỗi năm mươi năm sau, cùng tới chủ thành Thần Vực thời không một lần cho ta, thời gian tính từ hôm nay trở đi, hiểu chưa? - Hàn Thạc dặn dò.

Nghe nói có thể một mình tự phát triển, sáu tiểu tử kia cùng đều tỏ vẻ đã hiểu, lập tức đồng ý cả.

Thấy họ hứng thú nhảy tưng lên, trong lòng Hàn Thạc cảm thấy bất lực, hiểu được họ đã lớn rồi, không muốn bị một Vong Linh giới nho nhỏ trói buộc, việc này cũng là sự tình không có biện pháp.

Một thời gian sau, Hàn Thạc nửa bước cũng không rời khỏi tu luyện tràng mình mướn, luôn luôn ở cùng với sáu tiểu tử, giúp chúng biết về những hiểm ác ở Chúng Thần đại lục. Sau khi giảng giải rất nhiều tình thế và con người cho sáu tiểu tử nghe, nói cho chúng biết về những việc cần chú ý, loại người nào không thể tin, bằng vào kinh nghiệm của mình, Hàn Thạc đem tất cả thể ngộ của mình nói ra hết không giấu lại chút nào, cũng mặc kệ chúng có lĩnh ngộ được không.

Hai tháng sau, đến khi Hàn Thạc phát hiện ra mình thật sự chẳng còn gì có thể nói nữa, thấy sáu tiểu tử đã thụôc lòng những gì hắn dạy, mới bất lực ra một bãi hoang ngoài Ám Ảnh thành, triệu hoán toàn bộ sáu tiểu tử này ra.

- Nhớ kỹ, nhất định phải còn sống cho ta! - Trước khi chia tay, Hàn Thạc dặn dò ngàn vạn lần, đến cả hắn cũng cảm thấy mình càng ngày càng giống như một Lão thái gia già cả.

Nghe Hàn Thạc liên tục nói hai tháng trời, sáu tiểu tử vừa nghe Hàn Thạc có xu thế không muốn buông tay, ai nấy khổ sở, nhìn hắn vẻ đầy thương hại, chỉ cầu Hàn Thạc đừng tiếp tục giảng nữa.

- Tóm lại. Nhớ kỹ những lời ta, không được bỏ qua điểm nào, tự bảo vệ mình, đừng gây chuyện thị phi cho ta...

Sau khi Hàn Thạc nói đến khô cả lưỡi, rốt cục cũng ngừng lại, phất phất tay, nói vẻ cô đơn:

- Hãy đi đi, đừng nấn ná nữa, lão tử không tiễn các ngươi!

- Phụ thân, tương lai người nhất định sẽ tự hào vì chúng con! - Sáu tiểu tử này ai nấy đều cam đoan, cũng có chút thương cảm, nhưng trong giọng nói xem ra là rất vui vì được Hàn Thạc giải thoát. Sau khi sáu tiểu tử cáo biệt Hàn Thạc, vội vội vàng vàng biến mất trước mặt hắn, tựa hồ sợ Hàn Thạc tiếp tục nói nữa.

Mắt thấy họ hóa thành những điểm nhỏ biến mất khỏi tầm mắt mình, Hàn Thạc bùi ngùi thở dài, hắn biết sáu tiểu tử lần này ly khai không đơn giản như trở lại Vong Linh giới, sau này hắn rốt cuộc đừng mơ bằng vào một vong linh ma pháp mà gọi sáu người tới bên cạnh mình nữa. Song hắn cũng không biết sáu tiểu tử vừa rời đi đó, tương lai không lâu nữa mang đến bao nhiêu chấn động khổng lồ ở Chúng Thần đại lục. Rất nhiều tinh phong huyết vũ ở Chúng Thần đại lục lại đều là do sáu tiểu tử này tạo ra, nhiều năm sau, khi sáu tiểu tử đó đã thành một phương bá chủ, hắn mới ý thức được lần chia lìa hôm nay có nghĩa như thế nào ở Chúng Thần đại lục...

Khi trở lại Ám Ảnh thành, Hàn Thạc vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cô đơn. Hắn vừa đem thần bài và một viên tử tinh tệ để vào thành, tên Thần Vệ thần thái ngạo mạn cầm thần bài của Hàn Thạc kiểm tra một chút, đột nhiên có sắc thái hơi quái dị.

- Ngươi là Bố Lai Ân hử? - Tên Thần Vệ ngạo mạn đột nhiên khách khí một chút, hỏi Hàn Thạc rất hòa khí.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc hỏi vẻ khó hiểu:

- Sao cơ?

Lần trước Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp cũng không đi từ đại môn này tiến vào Ám Ảnh thành, nên Thần Vệ cũng không biết Hàn Thạc.

- Ách... cái này.... Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư tìm ngươi, nếu ngươi là Bố Lai Ân, vậy tốt nhất nhanh chóng đi gặp Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư đi!

Thần Vệ hai tay nâng thần bài của Hàn Thạc trả lại, trả lại viên tử tinh tệ cùng với thần bài. Hắn không dám thu tiền!

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Hàn Thạc có vẻ khổ sở, lúc này mới nhớ tới Tạp Mai Lệ Tháp có nói với hắn, bảo hắn cách một thời gian phải gặp nàng, xem ra thời hạn hai tháng cũng đã tới rồi. Lúc này, Hàn Thạc cũng ý thức được Tạp Mai Lệ Tháp thần thông quảng đại đến như thế nào ở Ám Ảnh thành, một lần ra lệnh, đến cả Thần Vệ canh cửa ở đây mà không ngờ cũng nhận được tin.

- Biết rồi. - Hàn Thạc vẻ mặt đau khổ khẽ gật đầu, tiện tay lấy thần bài và tử tinh tệ, đi vào trong thành.

- Này này, tiểu tử đó tại sao không cần nộp một viên tử tinh tệ? Hắn cũng không phải là người của gia tộc Tái Nhân Đặc mà? - Mấy người xếp hạng phía sau Hàn Thạc, cũng tới tấp phàn nàn.

- Câm mồm! Chúng ta làm việc không cần các ngươi dạy, còn dám nói nhảm, tất cả không cho vào thành! - Tên Thần Vệ rất hòa khí với Hàn Thạc, lúc này sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, quát to.

Mấy người vừa phàn nàn vừa thấy hắn đột nhiên giận dữ, ai nấy cúi đầu không dám nhiều lời. Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc chính là vương quyền, họ là người ngoài nhưng cũng đã nghe qua sự đáng sợ của gia tộc này, vừa thấy tên Thần Vệ quát lớn, đều đồng loạt ngậm miệng.

Thấy những người này bị đối xử như vậy, tâm tình Hàn Thạc cũng hứng khởi lên một chút, thầm nghĩ cảm giác có đặc quyền đích xác không tệ.

Lần trước từng có kinh nghiệm được Tạp Mai Lệ Tháp dẫn tới gia tộc Tái Nhân Đặc, những tên thị vệ trước cửa đã nhận ra Hàn Thạc, thêm nữa Tạp Mai Lệ Tháp sớm có dặn dò, Hàn Thạc được những Thần Vệ cung kính dẫn đường, đi thẳng tới nơi nàng tu luyện.

- Xú tiểu tử, mau lên đây, lâu thế rồi mới tới thăm ta! - Còn chưa đợi Hàn Thạc đi vào, từ một bình đài cao năm mươi thước chợt vang lên thanh âm Tạp Mai Lệ Tháp.

Bên trong gia tộc Tái Nhân Đặc cũng có những kết giới phòng ngự, thực lực không đến cảnh giới Trung vị thần căn bản không thể vượt qua sức mạnh của kết giới mà bay lên, Hàn Thạc mặc dù có thể dựa vào ma công bay tới bên cạnh Tạp Mai Lệ Tháp, nhưng như vậy sẽ bại lộ thực lực mình, do đó hắn thật thà bò lên từng tầng một.

- Ủa, Tạp Lâm Na đại tỷ cũng về rồi à! - Vừa thấy mụ mập độc nhãn Tạp Lâm Na, Hàn Thạc cũng mở miệng vấn an. Mụ còn sống xuất hiện ở đây, hắn thật sự rất ngạc nhiên.

- Chào Bố Lai Ân, lần trước nhờ có ngươi, bằng không ta và tiểu thư phỏng chừng đã khó có thể ra khỏi được lòng núi! Ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa, lần này ngươi đã đến đây, ta sẽ nói lời cảm ơn ngươi! - Tạp Lâm Na nói xong đứng lên, vái hắn theo một lễ tiết rất trang trọng ở Chúng Thần đại lục.

- Bất tất khách khí, đó là việc ta nên làm, chúng ta vốn là đồng đội mà! - Hàn Thạc cười cười vẻ đầy hòa khí, vội vàng đi về phía mụ mập, rồi đáp lại lễ nghi của mụ.

- Được rồi được rồi, Tạp Lâm Na, ngươi đi làm việc ta giao cho ngươi đi. - Tạp Mai Lệ Tháp phất phất tay, ra hiệu cho Tạp Lâm Na có thể lui ra ngoài. Tạp Mụ mập mỉm cười, lại hướng về phía Hàn Thạc khom người vái một lễ rồi mới ra khỏi chỗ này.

Đợi cho Tạp Lâm Na đi ra, Tạp Mai Lệ Tháp mới hậm hực nói:

- Khốn khiếp, mấy tên gia hỏa đó căn bản biến mất bặt tăm, khi chúng ta tới chỗ đó, chỉ còn lại có một khối Thần thạch trời ban bị hủy, tức chết đi được!

Không cần Tạp Mai Lệ Tháp nhiều lời, Hàn Thạc cũng sớm đã đoán được việc sẽ là như vậy. Khi Hàn Thạc dẫn Tạp Mai Lệ Tháp chạy ra ngoài, lúc đó tình huống ở dãy Chướng Vân đã bại lộ rồi, những người ngoài xâm nhập Thần Vực Hắc Ám ngoại trừ chạy càng nhanh càng tốt, căn bản không còn có con đường thứ hai có thể đi, nếu chúng còn lưu lại đó chờ chết mới là lạ.

- Chạy thoát thì chạy thoát, dù sao ngươi cũng đã nhớ kỹ những người đó hình dáng như thế nào rồi, chỉ cần dụng tâm điều tra tiếp, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra hành tung của chúng. Sau này khi ngươi cường đại hơn nữa, tự mình tới Thần Vực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ giết chết chúng, còn sợ không báo được thù này à! - Hàn Thạc cười an ủi.

- Nói chuyện với ngươi thật thống khoái! Không sai, ta sắp tra ra thân phận những người đó rồi. Hừ, chờ thương thế ta khỏi hẳn, một khi để ta biết vị trí của chúng, ta sẽ cho chúng nợ máu trả bằng máu! - Tạp Mai Lệ Tháp hậm hực nói.

Hàn Thạc thầm nghĩ ngươi ngàn vạn lần đừng có phát điên mà mò tới Thần Vực Sinh Mạng và Thần Vực Thủy hệ, ở hai chỗ đó một khi tung tích của ngươi bị phát hiện, đến lúc đó vận mệnh của ngươi như thế nào thì cũng khó nói lắm. Không chừng ngươi còn chết nhanh hơn ấy chứ. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng Hàn Thạc thì không dám nói như vậy với nàng.

- Được rồi, trong khoảng thời gian này ngươi trốn ở đâu đó, sao không chịu tới gặp ta? - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp liếc xéo, bắt đầu quay sang hỏi chuyện Hàn Thạc.

- Lần trước được ngươi dạy rất nhiều kiến thức về sức mạnh Hủy Diệt, ta thừa dịp lĩnh ngộ nên mới không đến thăm ngươi. - Hàn Thạc giải thích.

Tạp Mai Lệ Tháp không khỏi tức giận lườm Hàn Thạc một cái, lầm bầm nói:

- Ngươi rõ ràng tu luyện sức mạnh Tử Vong, nhất định phải hỏi ta vấn đề về sức mạnh Hủy Diệt, còn bảo là lĩnh ngộ cái gì, ngươi không tu luyện chính nghiệp, làm sao có thể có thành tựu lớn về sức mạnh Tử Vong chứ!

Hàn Thạc cười cười không giải thích gì, Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ cũng chẳng thèm để ý đến Hàn Thạc thực lực cao thấp như thế nào, nói oang oang:

- Thôi đi, ngươi lần này đã đến thăm ta, ta cần phải giới thiệu một vụ làm ăn cho ngươi.

- Cái gì mà mua bán? - Hàn Thạc ngạc nhiên.

- Lần trước ngươi cho ta uống loại thuốc đó, quả là thần kỳ vô cùng! Ta và nhị thúc ta có bàn với nhau, nhị thúc ta rất hứng thú với loại thuốc của ngươi, đệ tử gia tộc chúng ta ở Ám Ảnh thành từ nhỏ đều được phái tới các địa phương chấp hành nhiệm vụ, việc bị thương là một việc không thể tránh được, nếu có thuốc của ngươi, có thể gia tăng cơ hội sống sót, ta và nhị thúc thương nghị rồi, chính thức mời ngươi làm dược tề sư chính cho gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta! - Tạp Mai Lệ Tháp cười nói.

- Không có hứng thú, ta không muốn chịu ước thúc của bất kỳ đại gia tộc nào, cho dù là gia tộc Tái Nhân Đặc các ngươi cũng thế! - Hàn Thạc nhún vai, cự tuyệt cơ hội bao nhiêu người mơ tưởng này.

- Hắc, ta biết ngươi sẽ cự tuyệt mà!

Tạp Mai Lệ Tháp cười ha hả cao hứng:

- Thế mới đúng, gia nhập vào một đại gia tộc phải chịu rất nhiều quy củ chán chết, nhất định là có vài người ngu trà trộn trong đó nữa! Ừm, kỳ thật ý ta là để nhị thúc mua thuốc của ngươi, còn ngươi cũng có thể mở một cái cửa hàng bán loại này ở Ám Ảnh thành, do ta tuyên truyền cho ngươi, nhất định có thể kiếm lời. Trong Ám Ảnh thành chỉ cần ngươi có tiền có thế, rồi có thêm vài công lao, ngươi có thể trở thành một tiểu gia tộc, rồi có ta bảo hộ thì không ai dám bắt nạt ngươi, hà tất theo đuôi để chịu mùi hôi hám của người khác!

Xem ra Tạp Mai Lệ Tháp đã sớm nghĩ hộ cho Hàn Thạc rồi, nàng cũng thật sự muốn báo đáp ân cứu mạng của Hàn Thạc đối với nàng và Tạp Lâm Na, nên nghĩ rất cẩn thận cho mọi đường đi nước bước cho hắn.

Nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói như vậy, mắt Hàn Thạc sáng lên, quả có chút động tâm. Việc luyện chế đan dược của Hàn Thạc cũng không sợ bị người khác tìm ra thân phận, cũng sẽ không bại lộ thực lực chính thức của mình, lại có thể kiếm được tiền. Dựa theo lời Tạp Mai Lệ Tháp, hắn còn có cơ hội thành một gia tộc nữa chứ, việc này đối với Hàn Thạc mà nói thì đích thật là một cơ hội hấp dẫn.

Hàn Thạc hứa với mấy nàng Ngải Mễ Lệ, một khi có chỗ đứng ở Chúng Thần đại lục sẽ đem các nàng tới. Ở Kỳ Áo đại lục Hàn Thạc cũng có không ít bằng hữu, sau biết việc tu luyện và ưu thế tu luyện ở Chúng Thần đại lục, hắn càng muốn không ngừng đề cao thực lực của những người nhà và đám hảo hữu này.

Nếu Hàn Thạc chính thức có thể có chỗ đứng ở Ám Ảnh thành, thu được nhiều tiền bạc và uy thế để có tư cách trở thành một gia tộc, dựa vào thực lực và địa vị của gia tộc Tái Nhân Đặc ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc tin rằng hắn có thể rất an toàn. Như vậy nhóm Ngải Mễ Lệ có thể tiến vào Chúng Thần đại lục được rồi.

Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc trong mắt hào quang lấp lánh, biết hắn đã động tâm rồi. Tạp Mai Lệ Tháp lúc nào cũng có tâm tư báo đáp Hàn Thạc, thừa dịp này bèn nói vào:

- Ngươi yên tâm được rồi, ngươi có thuốc rất thần kỳ, ở Ám Ảnh thành nhất định sẽ có vị trí rất tốt! Chỉ cần ngươi làm ra được nhiều tiền, rồi có được một vài công lao, ta sẽ khẩn cầu phụ thân cho ngươi tư cách thành lập gia tộc, đến lúc đó ngươi có thể tiếp nhận các bằng hữu của ngươi, rồi dùng tiền bạc trong tay chiêu mộ cao thủ gia nhập thêm nữa. Bốn đại gia tộc kia đều là bước từng bước một như vậy đó, họ có thể, ngươi cũng có thể!

Hàn Thạc đã sớm động tâm, nghe Tạp Mai Lệ Tháp cổ vũ như vậy, rốt cục hạ quyết tâm, gật đầu trầm giọng:

- Được, ta ở Ám Ảnh thành làm lớn một cú!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaobidien