dai ma vuong 911-912

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 5

Chương 911

Đám hung ác liên thủ

Dịch: maimai_choem

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: Tàng Thư Viện

Thu gọn nội dung

Vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên mặt Ôn Mạn đã phá hủy hình tượng chỉnh thể của nàng, làm cho đám nam nhân không dám đến gần.

Tuy nhiên trừ nó ra, vóc dáng nàng ta thướt tha, làn da mịn màng trắng nõn, nhìn thế nào cũng đều là một mỹ nhân chính cống. Lấy ánh mắt bình phẩm của Hàn Thạc cũng không tìm thấy khuyết điểm ngoại trừ vết sẹo ra.

Thầm gật đầu, hắn cảm thấy Ôn Mạn khá xứng đôi với Hàn Hạo, nhất là nàng ta rất có tình nghĩa với tiểu từ kia, thậm chí bằng lòng vì hắn vứt bỏ quyền làm thủ lĩnh duy nhất của hẻm núi lớn Long Sâm. Điều này làm cho Hàn Thạc vô cùng vừa lòng, nếu như thật sự có một người con dâu như vậy, hắn cũng cảm thấy rất được.

Ôn Mạn do có tình ý với Hàn Hạo nên đối xử với Hàn Thạc như là trưởng bối, thái độ vô cùng khiêm tốn, còn hơi chút ngượng ngùng, khi đi đến trước mặt hắn cúi thấp đầu, trong lòng khá bối rối.

- Không phải căng thẳng thế, giải quyết chuyện này rất dễ dàng. - Thấy nàng ta khá khẩn trương, Hàn Thạc cười trấn an.

Nói chuyện một hồi, Hàn Thạc đã ra tay. Tay trái vung lên, một luồng khói xám ấm áp bao lấy hai má của Ôn Mạn. Thần tùy ý động, lực lượng trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ sát lớp da chết trên vết sẹo của nàng ta, chúng dần dần bóc ra rơi xuống...

- Sẽ cảm thấy hơi nóng, tuy nhiên đừng lo, nó chỉ làm chỗ thịt hư của vết sẹo tróc ra thôi, ta nghĩ mức đau đớn này cô chắc chắn có thể chịu đựng được... - Hàn Thạc nói chuyện với ngữ điệu thoải mái, lợi dụng lực lượng trong lòng bàn tay di động trên mặt Ôn Mạn.

Với việc lực khống chế Ma nguyên lực vô cùng chính xác, Hàn Thạc tự nhiên có thể dễ dàng thay đổi đường nét da thịt và kích thích tế bào. Với vết sẹo như vậy, người bình thường khó chữa trị nổi nhưng hắn lại có thể thong dong làm được.

Không cần thời gian quá dài, Hàn Thạc thu tay lại, nhìn vào hai đạo hồng tuyến mờ mờ trên khuôn mặt của Ôn Mạn, cười nói với nàng ta:

- Thử soi gương xem!

Ôn Mạn đang nhắm mắt từ từ cảm thụ chợt mở hai mắt, nhìn Hàn Thạc, nói có phần xấu hổ:

- Ta không có gương.

Hàn Thạc sửng sốt, rồi tức thì bừng tỉnh, thầm nghĩ nàng ta nhất định là không dám nhìn vết sẹo trên mặt mình, cho nên trên người căn bản không mang theo gương. Hắn cười ấm áp rồi lấy ra một tấm gương từ trong không gian giới chỉ đưa cho Ôn Mạn, nói:

- Soi đi. Sau này nhớ thường xuyên mang gương theo!

Dừng một chút, Hàn Thạc lấy ra một bình thuốc đưa cho Ôn Mạn, dặn:

- Loại thuốc này là ta năm đó phối chế cho Tạp Mai Lệ Tháp ở Ám Ảnh thành, cũng thích hợp cho cô dùng. Mỗi ngày bôi hai lần sáng, tối lên chỗ vết thương. Chắc độ một tháng thì ngay cả hai cái vết hồng hồng kia cũng sẽ biến mất.

Ôn Mạn tiếp nhận dược tề, hít sâu một hơi, cuối cùng đưa gương trước mặt. Nàng ta rất vui mừng, cảm kích nhìn Hàn Thạc nói:

- Cám ơn ngài. Thực sự cám ơn ngài!

Khoát tay, Hàn Thạc khách khí nói:

- Ta phải đa tạ cô mới đúng. Không có cô khuyên giải, Hàn gia chúng ta e rằng đã bị diệt toàn quân ở nơi này. Phải cảm ơn là ta mới đúng.

Ôn Mạn trân trọng tiếp lấy bình thuốc, môi nở nụ cười rạng rỡ, thành thật nói với Hàn Thạc:

- Ta xử lý xong mọi chuyện ở hẻm núi lớn Long Sâm rồi sẽ lập tức tới Vùng Đất Hỗn Loạn.

Gật đầu, Hàn Thạc cười nói:

- Càng nhanh càng tốt. Ta nghĩ Hàn Hạo mà nhìn thấy cô nhất định sẽ chấn động đó. Ha ha.

Thích đẹp chính là bản tính trời sinh của đàn bà, Ôn Mạn bởi vì vết sẹo trên mặt mà khi đối diện với Hàn Hạo luôn có tâm lý tự ti. Bây giờ vết sẹo trên mặt đã tan biến, tất cả sự mỹ lệ của nàng lại không hề suy giảm, Ôn Mạn trở nên tự tin hơn nhiều so với quá khứ. Dường như nghĩ tới cảnh tượng lúc gặp mặt Hàn Hạo, cô nàng ngượng ngùng cúi đầu cười, có vẻ rất là xấu hổ.

- Đúng rồi, vết sẹo trên mặt cô là thế nào thế? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cái này rõ ràng là có người dùng vũ khí sắc bén rạch lên, là kẻ nào đã làm? - Thấy Ôn Mạn tâm tình khá vui vẻ, Hàn Thạc cuối cùng không kìm được hỏi về vấn đề này.

- Chính ta tự rạch! - Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, Ôn Mạn do dự một chút rồi đưa ra một đáp án làm hắn kinh ngạc.

Không đợi Hàn Thạc tiếp tục nêu câu hỏi, Ôn Mạn đã giải thích:

- Năm đó gia tộc của ta chịu cảnh diệt môn, tất cả thành viên nam giới đều bị giết sạch hoặc là bị đày làm thần nô, nữ giới thì bị cưỡng hiếp sau đó bị bán làm ca cơ. Ta vì trốn tránh vận mệnh đó nên dùng vũ khí sắc bén cắt vào má mình...

Ôn Mạn rủ rỉ thuật lại đoạn chuyện cũ chua xót. Từ đó Hàn Thạc biết được sự bi thảm mà nàng đã từng chịu.

- Kẻ địch còn sống trên đời không? - Hàn Thạc sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng hỏi.

- Cám ơn ý tốt của ngài, không phải làm phiền ngài động thủ nữa. Ta sau khi trở thành Liệp thần giả, không tiếc hao phí tất cả đề cao thực lực của bản thân, rất nhiều năm trước ta đã báo thù được rồi. - Ôn Mạn vừa nghe Hàn Thạc mở miệng, lập tức biết hắn có ý báo thù vì mình, lòng chợt ấm áp lạ. Nàng cảm thấy hai cha con nhà này mặc dù giết người không chớp mắt, nhưng khi đối xử với bằng hữu rất thẳng thắn, trọng nghĩa khí.

Gật đầu, Hàn Thạc nói:

- Tốt lắm, ta đi trước một bước, cô sau khi xử lý ổn thoả mọi chuyện thì cũng nên tới Vùng Đất Hỗn Loạn đi. Ừm, nếu như ở Vùng Đất Hỗn Loạn có kẻ gây bất lợi với cô, cứ báo tên ta ra, chắc hẳn sẽ không có ai đui mù dám ra tay tàn nhẫn với cô đâu!

Thực lực của Ôn Mạn ở Long Sâm tương đối khá, nhưng hung thần ác sát ở Vùng Đất Hỗn Loạn quá nhiều, gần như mỗi một tên cầm đầu một thế lực nhỏ đều là Thượng vị thần. Loại cao thủ cảnh giới Thượng vị thần sơ kỳ như Ôn Mạn thế này căn bản không tính là gì.

Người tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn ngay từ đầu đều sẽ phải chịu sự ức hiếp làm nhục, có thể chịu nổi hay không cũng là vấn đề.

- Ta sẽ cẩn thận. - Ôn Mạn cười thoải mái, cảm thấy nói chuyện với Hàn Thạc rất vui vẻ.

Không nói thêm gì nữa, Hàn Thạc cười chào tạm biệt Ôn Mạn rồi rời đi.

Hàn Thạc luôn là người có thù tất báo, có ân tất trả. Bọn Hoắc Phu Tư, Hoa Lai Sĩ thù hận đã được giải quyết, ân nhân Ôn Mạn này cũng đã xử lý ổn thỏa. Lần này rời Vùng Đất Hỗn Loạn những chuyện nên làm đều đã hoàn thành, cũng đến lúc phải trở về rồi.

...

Nghĩa địa âm u lạnh lẽo, hoang tàn, u ám, lửa lân tinh sắc lục lúc chớp đằng đông lúc loé đằng tây, bạch cốt trắng hếu phủ đầy đất, sương mù mờ ảo.

Tại một ngôi mộ trong nghĩa địa đột nhiên lôi điện lập loè, một bóng dáng hùng tráng chợt chui ra từ đó, hít thật sâu ngụm không khí trong lành.

Trong một huyệt mộ lớn hơn khác chợt vọng ra giọng cười âm u:

- Hắc hắc, Tát Lạp Tư, ngươi gần như đã hồi phục rồi phải không?

Điện mang lập loè trên người bức lui sương mù mờ nhạt, một cước dẫm nát một bộ xương rất lớn làm vang lên tiếng kêu "ken két", hai mắt Tát Lạp Tư cũng lóng lánh điện quang, nhìn vào huyệt mộ nơi truyền ra âm thanh kia nói:

- Đa tạ, không có liên minh Liệp thần giả các ngươi trợ giúp, ta không thể khôi phục lại nhanh như vậy.

- Không phải khách khí, tuy nhiên ngươi cũng không nên quên chuyện đã từng đáp ứng chúng ta!

Bên trong mộ huyệt, người kia cười vô cùng xảo trá, hắc hắc nói:

- Đám Thái Nhĩ, La Cách chiếm đoạt Vùng Đất Hỗn Loạn đã quá lâu, cũng nên thay đổi vị trí đi thôi. Một chỗ tốt như vậy, liên minh Liệp thần giả chúng ta quả thật thèm thuồng đã rất lâu rồi!

- Hừ, dù sao Vùng Đất Hỗn Loạn đã không còn vị trí cho ta nữa. Bọn Thái Nhĩ, La Cách đã đồng ý cho tên tiểu tử kia vào Thâm Cốc, ý tứ đã thừa nhận vị trí của hắn. Với ta, đám gia hỏa ở Vùng Đất Hỗn Loạn kia toàn bộ đều là kẻ địch, dù sao ta cũng không có khả năng trở lại đó nữa, các ngươi muốn làm như thế nào không liên quan với ta! - Tát Lạp Tư tức giận đùng đùng, với cách làm của Thái Nhĩ, La Cách hết sức bất mãn.

- Rất tốt rất tốt, Tát Lạp Tư à, nghe nói kẻ thù của ngươi đã rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn, ở Hắc Ám thần vực, Tử Vong thần vực còn làm ra chuyện rất huênh hoang. Ngươi có hứng thú hợp tác với chúng ta, khiến cho hắn không trở về được Vùng Đất Hỗn Loạn không? - Người bên trong huyệt mộ kia cười cười đề nghị.

Tát Lạp Tư sửng sốt, rồi thức thì nhếch mép cười lạnh:

- Tiểu tử kia xuất quỷ nhập thần, ngươi nắm chắc được hành tung của hắn sao?

- Ba ngày trước ta nhận được tin tức, Liệp thần giả ở hẻm núi lớn Long Sâm bị dọn dẹp sạch sẽ, tên kia đang từ Tử Vong thần vực trở về Vùng Đất Hỗn Loạn. Hắc hắc, nơi này là Tử Vong thần vực, ở đây ngoài Tử Vong Chủ thần ra, tin tức của ta linh thông nhất, ta nếu muốn tìm ra hắn thì không hề khó khăn. - Người trong mộ huyệt tự tin nói.

Tát Lạp Tư rõ ràng có chút động tâm, do dự một lúc, mới khó xử nói:

- Ta đã giao thủ với tên kia hai lần, hạng người này vô cùng nham hiểm hung ác, so với loại cáo già như Thái Nhĩ, La Cách còn khó đối phó hơn. Công phu trốn chạy của tiểu tử đó lại càng trội, nếu như chúng ta không thể thật sự lưu hắn lại, ta thấy nên quên đi. Thằng này là loại có thù tất báo, thực lực tiến bộ lại rất nhanh, cũng không dễ gặm đâu.

- Tát Lạp Tư, ngươi không phải là sợ rồi hả?

Người kia cười ha ha, nói:

- Ngươi tung hoành Vùng Đất Hỗn Loạn nhiều năm, mấy thống lĩnh liên minh Liệp thần giả chúng ta cũng rất bội phục ngươi, luôn không dám tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn! Lần trước tiểu tử kia rõ ràng chỉ chiếm được chút tiện nghi vậy mà ngươi lại sợ hắn? Ngươi có còn là Tát Lạp Tư mà chúng ta biết nữa không? Nợ máu phải trả bằng máu mới luôn là cách làm của ngươi!

Trong mắt tất cả mọi người, Tát Lạp Tư hắn lần trước bị thảm bại thì Hàn Thạc chỉ lợi dụng cơ hội, nhưng chỉ có bản thân Tát Lạp Tư mới hiểu được thất bại lần đó không phải ngẫu nhiên. Hắn càng nhận thức sâu sắc hơn so với bất cứ kẻ nào về sự đáng sợ của Hàn Thạc. Bất luận người trong mộ huyệt kia có xúi giục thế nào, Tát Lạp Tư đều kệ, nói lạnh như băng:

- Trừ phi ngươi bảo đảm không sơ hở, nếu không, ta sẽ không ra mặt chính diện đối chiến với hắn!

Lời vừa nói ra, người kia trầm mặc một hồi, dường như khó có thể hiểu nổi sự cẩn thận của Tát Lạp Tư. Một lát sau, hắn có vẻ đã suy nghĩ kỹ, cười hắc hắc nói:

- Mình ta, cộng thêm thống lĩnh phụ trách hai đại thần vực Hủy Diệt, Hắc Ám, thêm ngươi nữa, bốn người chúng ta liên thủ, ngươi có làm hay không?

Tát Lạp Tư có vẻ cả kinh, không rõ nguyên nhân nhìn vào huyệt mộ, cau mày hỏi:

- Hắn có thù sâu oán nặng gì với liên minh Liệp thần giả các ngươi sao? Không ngờ lại chọc vào để ba người các ngươi phải liên thủ đối phó?

- Một gã thủ lĩnh được ta coi trọng nhất tên là Hàn Hạo sau khi đến Vùng Đất Hỗn Loạn đã vì người này mà phản bội ta. Không chỉ như thế, năm đó khi ở Hắc Ám thần vực, thằng này đã dẫn người bao vây tiêu diệt một phân bộ của chúng ta, mấy ngày hôm trước lại vừa quét sạch người ở hẻm núi lớn Long Sâm. Sự tồn tại của hắn uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của liên minh Liệp thần giả chúng ta. Hắn càng tiến bộ thần tốc, chúng ta càng phải nhanh chóng diệt trừ hắn! - Giọng của người trong huyệt mộ lại phát ra.

Dừng một chút, hắn tiếp lời:

- Bốn người chúng ta ra tay, cho dù là Thái Nhĩ cũng chết chắc, ngươi có làm hay không?

Tát Lạp Tư do dự một chút, nghĩ tới sự huỷ diệt trả miếng của Hàn Thạc với đỉnh Thiên Thần liền hạ quyết tâm, nói:

- Mẹ nó, làm!

Chữ ký của Long Phi Vũ

Click Nút Thanks Nhé!

Tài sản của Long Phi Vũ

Trả lời kèm theo trích dẫn

Có 27 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Long Phi Vũ vì bài viết hữu ích này:

blacktieukholau (1 ngày trước), bopday2004 (21 tiếng trước), brisingr07 (1 ngày trước), dangcu (1 ngày trước), dracula_892001 (1 ngày trước), dyllan (1 ngày trước), ghost[01] (1 ngày trước), h2f1 (12 tiếng trước), hatuancuong (1 ngày trước), hắc lảo tà (1 ngày trước), Hoadinh (1 ngày trước), knguyen (21 tiếng trước), LSB-phucket (1 ngày trước), Lăng Thiếu Thiên Vân (1 ngày trước), Lăng Độ Vũ (1 ngày trước), Menprohp89 (1 ngày trước), pbkhanh (1 ngày trước), rainylove1992 (1 ngày trước), satthu4780 (1 ngày trước), songdai75 (1 ngày trước), sunsun (1 ngày trước), thanhmaibh (1 ngày trước), trinh.thanh (1 ngày trước), trungktv1 (1 ngày trước), tucang66 (1 ngày trước), voquangnhan (1 ngày trước), zhugelaing (1 ngày trước)

Long Phi Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Long Phi Vũ

Ghé thăm Homepage của Long Phi Vũ!

Tìm toàn bộ bài viết của Long Phi Vũ

#871

Cũ 21 tiếng trước

Ảnh thế thân của Long Phi Vũ

Long Phi Vũ Long Phi Vũ đang offline

-=[ Hữu Quân Đầu Lĩnh ]=-

Ngày gia nhập: 18-09-2008

Cư ngụ: Thiên Hạ Đệ Nhất Trang

Bài viết: 2.284

L$B: 41.915

Tâm trạng:

Ðiểm: 218

Gửi tin qua Yahoo tới Long Phi Vũ

Quyển 5

Chương 912

"Bạn cũ"

Dịch: maimai_choem

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: Tàng Thư Viện

Thu gọn nội dung

Vùng Biển Mê Mang là chỗ nhất định phải qua nếu muốn rời khỏi Tử Vong thần vực tiến về Vùng Đất Hỗn Loạn. Lại xuyên qua hai đỉnh núi sừng sững nữa, xem như đã ra khỏi Tử Vong thần vực.

Vùng Biển Mê Mang sở dĩ có tên này, là bởi vì trên biển mây mù lượn lờ, sương mù như tấm vải trắng khổng lồ che phủ toàn bộ mặt biển. Người ở trên mặt biển thậm chí không thấy rõ nước biển phía dưới, cho dù ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống cũng không thể xuyên thấu màn sương mù dày đặc như sợi bông.

Vùng biển này bao la, dưới đáy biển sinh vật hiếm thấy cổ quái nhiều không kể xiết. Có một số người dị tộc sinh hoạt quanh năm dưới đáy biển Vùng Biển Mê Mang, cùng với người sống trên mặt đất của Tử Vong thần vực nước sông không phạm nước giếng.

Một khi tiến vàoVùng Biển Mê Mang, chỉ bất cẩn một chút là có khả năng sẽ bị lạc phương hướng. Thần thực lực hơi yếu rất có thể là sẽ trở thành con mồi của Liệp thần giả, hễ đã vào trong sương khói đậm đặc ở Vùng Biển Mê Mang sẽ bị người giết hại.

Từ Tử Vong thần vực tiến một mạch về phía trước, một ngày Hàn Thạc cuối cùng đã xuất hiện ở lối vào Vùng Biển Mê Mang. Dõi nhìn phía trước như bị lụa trắng che khuất toàn bộ mặt biển, Hàn Thạc chợt phát hiện sương mù lượn lờ trên mặt biển so với lần trước hắn ghé qua thì đậm hơn rất nhiều.

Không chỉ như thế, trong vùng biển, hắn phát hiện Tử Vong, Hắc Ám nguyên tố dường như cũng đặc hơn nhiều so với trước, hơn nữa Liệp thần giả lượn khắp nơi tìm con mồi cũng không hề thấy một mống. Điều này hơi ngoài dự liệu của hắn.

Tới Tử Vong thần vực khi trước, trong Vùng Biển Mê Mang hắn phát hiện được rất nhiều Liệp thần giả, có một vài tên đui mù cũng từng chủ động tới chọc hắn, đều bị Hàn Thạc tiêu diệt, sau đó quẳng thi thể vào đáy biển, làm thức ăn cho những sinh vật khổng lồ dưới đó.

Rất nhiều Liệp thần giả đều kết bè kết phái lượn khắp bầu trời Vùng Biển Mê Mang. Nhờ vào sương mù hình thành tự nhiên ở đây, bọn chúng lui tới không chút tung tích, một khi phát hiện con mồi liền đồng loạt xông lên, nếu như phát hiện đối phương thực lực quá mạnh, lại có thể dựa vào sự quen thuộc địa hình ung dung rút lui.

Đây dường như là một mảnh đất lành tồn tại là để giành riêng cho Liệp thần giả!

Đứng ở lối vào, Hàn Thạc thần thức đảo cả Vùng Biển Mê Mang một vòng, không cảm ứng được lực lượng sinh mệnh mãnh liệt, thầm cảm thấy kỳ quái, trong lòng bắt đầu cảnh giác.

Trên đường thẳng đến đây, Hàn Thạc đã quét sạch mười mấy thế lực Liệp thần giả lớn lớn nhỏ nhỏ. Nhờ vào tin tức Ôn Mạn đưa cho, mỗi một chỗ hắn đi qua đều đặc biệt nhằm vào khu vực Liệp thần giả thường hay tụ tập, lợi dụng lực cảm ứng siêu mạnh của linh hồn để đuổi giết bọn chúng.

Từ hẻm núi lớn Long Sâm tới đây, lượng Liệp thần giả chết ở trong tay Hàn Thạc đã vượt qua con số năm trăm. Trong Vạn Ma đỉnh lại có thêm năm trăm con ma đầu.

Sự quái dị của Vùng Biển Mê Mang cũng không khiến cho Hàn Thạc lưu ý. Trong lòng có tiếc nuối, nhưng hắn vẫn thong thả tiến vào Vùng Biển Mê Mang. Ở đây đã không còn Liệp thần giả, Hàn Thạc cũng không định dừng lại quá lâu. Hắn gia tăng tốc độ, dự định nhanh chóng rời khỏi cái nơi không thể có thu hoạch này.

Khi đến được khu vực trung tâm của Vùng Biển Mê Mang, thần thức Hàn Thạc đột nhiên rung động, từ đáy lòng nảy sinh cảm giác nguy cơ.

Hàn Thạc nhíu mày, không vội vã đi tiếp nữa, ngược lại đứng lặng im tại chỗ. Đầu tiên hắn vứt bỏ những gì mình vừa nghĩ lung tung trong đầu, sau đó lại tập trung thần thức. Đột nhiên trong đầu hắn nảy lên một cảm giác kỳ diệu.

Ma công sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Diệt thì sự tu luyện tâm linh của Hàn Thạc đã bước vào một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu. Chỉ cần thực sự đụng phải nguy cơ, hắn tất có thể cảm ứng sớm trước một bước, từ đó kịp thời đưa ra sự phòng bị.

Loại cảm giác nguy cơ này vừa xuất hiện từ đáy lòng, cùng với cảnh tượng thấy được lúc trước, tâm Hàn Thạc chợt động, biết ngay rằng trong Vùng Biển Mê Mang nhất định đã xảy ra biến hóa nào đó, nếu không sẽ không có nhiều trùng hợp đến vậy.

Thần thức phóng ra, hóa thành hàng nghìn hàng vạn tia, lấy hắn làm trung tâm dần khuếch tán. Mấy chục con ma đầu mới vừa được luyện chế cũng ào ào từ trong cơ thể bay ra, tản đi khắp Vùng Biển Mê Mang, tìm kiếm những điều bất trắc có thể xảy ra.

- Kẻ nào? - Hàn Thạc đột nhiên quát lạnh.

Sau khi tiến vào cảnh giới này, Hàn Thạc có sự tự tin tuyệt đối với bản thân. Ngoài Chủ thần thật sự có thần cách ra, người khác hắn không hề xem trọng. Mà Chủ thần thường đều là nhân vật cao ngạo tuyệt đỉnh, chắc chắn sẽ không lén lút làm mấy cái chuyện tập kích mai phục như vậy.

Thần thức và ma đầu lan đến mỗi góc của Vùng Biển Mê Mang, nhưng cũng không phát hiện được sự cổ quái từ đâu. Cảm giác nguy cơ trong lòng kia vẫn chưa biến mất, ngược lại càng lúc càng tăng, điều này khiến Hàn Thạc hiểu được ở đây nhất định có kẻ địch.

Tâm niệm chợt động, tất cả thần thức và ma đầu đều quay trở lại cơ thể. Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, cũng mặc kệ kẻ địch chưa biết đang ẩn nấp trong bóng tối ở chỗ nào, dùng tốc độc nhanh hơn nữa lao ra phía ngoài của Vùng Biển Mê Mang.

Dựa vào quan sát của hắn, kẻ địch nếu đã ẩn nấp, thì chắc đang định lợi dụng địa hình đặc biệt của Vùng Biển Mê Mang để đối phó hắn, cho nên chắc chắn sẽ không muốn hắn rời khỏi đây. Bây giờ hắn thừa cơ bay đi, bọn núp trong bóng tối kia sẽ phải hiện thân, không tiếc tất cả chặn hắn lại.

Hàn Thạc phán đoán không sai!

Quả nhiên khi hắn dùng tốc độ cao định rời khỏi Vùng Biển Mê Mang thì đột nhiên, lực lượng Tử Vong, Hắc Ám nguyên tố bắt đầu tụ tập lại rất quỷ dị. Chỉ trong tích tắc, sương trắng mênh mông trong Vùng Biển Mê Mang đã biến thành khói đen, tràn ngập khắp mọi nơi.

Khí Tử Vong xen lẫn trong gió biển lạnh lẽo, trong khoảng thời gian cực ngắn đã lan khắp cả hải vực.

Vùng Biển Mê Mang vừa xuất hiện dị biến, Hàn Thạc lập tức cảm giác được sự bất đồng. Trong nháy mắt nơi đây đã lộ ra tầng tầng kết giới, từ bốn phương tám hướng của Vùng Biển Mê Mang dần co lại về phía hắn.

Rất hiển nhiên, tất cả biến hóa của Vùng Biển Mê Mang đều nhằm mục tiêu công kích cuối cùng chính là hắn!

Cẩn thận cảm thụ tốc độ tụ tập của Tử Vong và Hắc Ám nguyên tố, Hàn Thạc chợt biến sắc, thầm thấy hơi ngạc nhiên.

Với giác quan nhạy bén, từ tốc độ tụ tập của Tử Vong, Hắc Ám nguyên tố hắn đã cảm nhận được thực lực của kẻ địch ẩn nấp. Hàn Thạc có thể chắc chắn đang ngầm ẩn nấp có ít nhất hai tên Chủ thần tu luyện Tử Vong, Hắc Ám lực lượng, tuy rằng là Chủ thần không có thần cách, nhưng hai tên Chủ thần tề tụ tại Vùng Biển Mê Mang cũng có vẻ vô cùng đáng sợ.

Hàn Thạc đang định nói cái gì đó, chợt phát hiện đáy biển phía dưới trồi lên, nước biển không thấy rõ tràn ngập Hủy Diệt lực lượng. Dưới tác dụng của quy tắc kỳ dị khiến cho nước cứng như sắt đá, hơn nữa vẫn đang nâng cao...

Còn có một Hủy Diệt Chủ thần!

Hàn Thạc kinh hãi, không ngờ trong Vùng Biển Mê Mang lại có tới ba hệ Chủ thần mai phục, điều này hoàn toàn nằm ngoài phán đoán của hắn.

Một tia chớp giật xé rách màn sương mờ ảo, cũng đồng thời giáng xuống mặt biển. Trong nháy mắt, chớp giật phân ra, Lôi Điện nguyên tố chi chít đan chéo nhau, lại bao phủ cả bầu trời sương khói, hình thành một cái lưới khổng lồ.

Chủ nhân của ba luồng lực lượng Tử Vong, Hủy Diệt, Hắc Ám Hàn Thạc không quen. Nhưng vào lúc Lôi Điện lực lượng đột nhiên từ trên đỉnh đầu giáng xuống, hắn lập tức từ sự quen thuộc với Lôi Điện lực lượng đã đoán được thân phận người đến, lúc này ngửa đầu hừ lạnh:

- Tát Lạp Tư, không ngờ kẻ trăm phương ngàn kế đối phó ta lại là ngươi! Ta chỉ kỳ quái, vì sao ngươi có thể khôi phục lại nhanh như vậy, hơn nữa tìm được ba trợ thủ lợi hại, hai điểm nghi hoặc này ngươi có thể giải thích cho ta được không?

Bóng dáng hùng vĩ của Tát Lạp Tư trong màn sương mù dần hiện ra, từ trên cao nhìn xuống Hàn Thạc. Nét mặt gã có chút quái dị, hừ hừ:

- Lần này ngươi nghĩ sai rồi, người lập kế hoạch muốn đối phó với ngươi không phải là ta, mà là ba vị khác! Ta chỉ thuận theo thôi!

Hàn Thạc chợt hiện linh quang, cười phá ra:

- Thì ra là thế, xem ra trên đường tới đây ta đồ sát Liệp thần giả, cuối cùng cũng nghênh đón sự phản kích của chủ nhân. Ha ha, chỉ không ngờ rằng lần phản kích này lại hung mãnh như thế!

Trong màn đen vô cùng vô tận, một cái bóng khổng lồ ngàn trượng dần hiển hiện, đôi mắt xanh lục như vầng trăng rằm nhô cao trong bóng đêm, lạnh lùng nhìn xuống Hàn Thạc ở phía dưới, Hủy Diệt lực lượng khủng bố dường như kéo nước biển từ đáy lên, làm cho mặt nước nơi này chìm nổi không ngừng.

Hắc Ám vô tận dần dần càng tụ càng dày đặc, một cái bóng đen vĩ đại khác cũng từ từ hiện ra. Bóng đen bị Hắc Ám nguyên tố đậm đặc nhất bao bọc lấy, không thể nhìn ra tướng mạo thật sự.

Cùng lúc đó, một cái ngai bằng xương trắng từ hư vô bỗng dưng xuất hiện giữa không trung. Trên ngai tử khí nồng nặc không ngừng lôi kéo biến hóa. Một cái bóng mờ mờ bị tử khí bao phủ, mang một tấm mặt nạ tái nhợt, cũng không thấy rõ tướng mạo thật sự.

Ba vị Chủ thần Hủy Diệt, Hắc Ám, Tử Vong nối tiếp xuất hiện, hoặc là lợi dụng Hắc Ám ngăn lại, hoặc là sử dụng mặt nạ che dấu khuôn mặt, cũng không để lộ tướng mạo thật sự ra ngoài. Xem ra bản thân là thống lĩnh Liệp thần giả, bọn chúng đích thực vô cùng cẩn thận.

Ba tên cùng xuất hiện, Hàn Thạc đặt sự chú ý lên người cự nhân ngàn trượng ảo hoá mà thành, cười ha ha nói:

- Hóa ra là ngươi, trước kia ta đã gặp ngươi rồi! Quả nhiên, ngươi quả nhiên chính là tên tu luyện Hủy Diệt lực lượng, thống lĩnh Liệp thần giả của Hủy Diệt thần vực.

Năm đó khi ở Hắc Ám thần vực, Hàn Thạc đã phát hiện một sào huyệt của liên minh Liệp thần giả, từng dẫn Hắc Thiên đến bao vây tiêu diệt bọn chúng, không ngờ ở cung điện dưới lòng đất khi phát hiện hóa thân vĩ đại của hắn, thiếu chút nữa đã chết chùm ở đó.

Sớm hơn nữa, khi còn ở Tử Vong Mộ Địa của Kỳ Áo đại lục, cái ảo giác vĩ đại này cũng từng xuất hiện, định khiến cho Hàn Thạc thần phục dưới tín ngưỡng của hắn, phục vụ cho hắn.

Không ngờ nhiều năm sau, trong Vùng Biển Mê Mang ở Tử Vong thần vực, hắn lại thực sự gặp mặt tên Chủ thần tu luyện Hủy Diệt lực lượng này.

Với ánh mắt hiện tại của Hàn Thạc, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra hình dáng người khổng lồ ngàn trượng kia chỉ do ảo hóa mà ra. Tuy nhiên bởi vì thực lực của hắn cực kỳ khủng bố, mặc dù người khổng lồ chỉ do ảo hóa, cũng không ai có thể phân biệt được, chỉ biết lúc này hắn tồn tại rất chân thực.

Một hình tượng khổng lồ như vậy hiện ra, thông thường người tâm chí không kiên định dưới thần uy của hắn nói không chừng lập tức sẽ thần phục. Mà ngay cả Hàn Thạc năm đó nhìn vào ảo giác vĩ đại kia, cùng với lực lượng giơ tay nhấc chân giống như thiên uy, thì tâm cảnh cũng khiếp đảm.

- Không sai, chúng ta đã từng gặp nhau. Không ngờ nhân vật tầm thường như kiến hôi năm đó, vậy mà có thể nhanh chóng có được thực lực khả dĩ uy hiếp liên minh chúng ta. - Âm thanh già nua từ miệng người khổng lồ chậm rãi truyền đến, dường như hắn rất có cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro