Đại Ma Vương c446-447

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 446:

Tự tay đâm cừu nhân

Dịch: thehuy07

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Mặc dù đã qua ba năm, nhưng khi giọng nói của Hàn Thạc vang lên, Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc không cần chờ hắn xoay hẳn người lại cũng đã biết kẻ trước sau vẫn đưa lưng về phía mình là ai.

Lần thảm bại chật vật ấy đã lưu lại cho Bố Lãng Đặc ấn tượng thật sự quá sâu sắc, đối với lão mà nói, trận chiến ấy là kỉ niệm xấu hổ nhất, cả đời khó quên. Trong suốt ba năm qua, sau khi Bố Lãng Đặc khôi phục thương thế không lúc nào không nhớ đến Hàn Thạc. Hiện tại hắn đứng trước mặt lão, cho dù là Bố Lãng Đặc luôn bình tĩnh tàn khốc sát hại dị đoan, lúc này sắc mặt cũng đại biến.

- Là ngươi! - Bố Lãng Đặc quát lên mang theo cừu hận thấu xương, bàn tay phải xiết chặt Hoàng Kim thương, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, như là muốn bẻ gãy nó, có thể thấy hận thù của lão với Hàn Thạc sâu đến mức nào.

Hàn Thạc gật đầu, nở một nụ cười tà ác, nói:

- Là ta, đã lâu không gặp!

- Bố Lãng Đặc đại nhân, tiểu tử này là ai? - Tên ma pháp sư nhiều lời từ đầu đến giờ bỗng nghi hoặc, không rõ vì sao vị Thánh kỵ sĩ địa vị cao quý tại Quang Minh giáo hội lại có thể quen một tên tiểu tử rõ ràng là chưa ráo máu đầu thế này.

- Ngươi, các ngươi biết nhau? - Y Lệ Toa Bạch đang nằm vô lực dưới chân Hàn Thạc cũng đồng dạng cực kỳ nghi hoặc, ánh mắt cổ quái nhìn hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt.

- Hắc hắc, đương nhiên!

Hàn Thạc cười quái dị nói, không quay đầu lại, phất tay vỗ lên vai Y Lệ Toa Bạch. Cỗ lực lượng đang cầm cố thân thể của mụ đột nhiên biến mất không thấy đâu.

- Thần ân chi thể của ngươi có thể hấp thu lực lượng thần thánh trên người bọn chúng. Hắc hắc, thú vị quá, hôm nay tiện nghi cho ngươi rồi, nói không chừng ngươi có thể hấp thu tất cả lực lượng thần thánh trên người một Thánh kỵ sĩ đó, Y Lệ Toa Bạch, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội cho tốt nha! - Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Bố Lãng Đặc, giọng điệu khác lạ nói với Y Lệ Toa Bạch đang từ từ đứng lên ở phía sau.

Y Lệ Toa Bạch nhìn Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc như lâm đại địch, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, chỉ vào Hàn Thạc kinh hãi hô:

- Ngươi. Ngươi là Vong Linh pháp sư của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc sao? Ta có nghe nói về tin tức của ngươi, ngươi là người duy nhất đánh bại Bố Lãng Đặc, trời ạ, vậy mà lại là ngươi!

Y Lệ Toa Bạch là đại dị đoan bị Quang Minh giáo hội một mực đuổi giết, nên hiểu rất cặn kẽ một số việc, đối với sự tình của "đồng đạo" bị Quang Minh giáo hội truy sát, mụ lại càng nghe ngóng nhiều hơn. Chiến dịch ba năm trước tại thành Áo Sâm là lần thảm bại nặng nề nhất của Quang Minh giáo hội thời gian gần đây, chuyện này dưới sự tác động của người hữu tâm đã truyền tới rất nhiều quốc gia.

Nhất là tin tức Thánh kỵ sĩ, biểu tượng mạnh nhất của Quang Minh giáo hội bị thảm bại lại càng lan truyền nhanh hơn, tựa như ôn dịch của Vong Linh ma pháp vậy. Đối với rất nhiều dị đoan đã chịu không biết bao nhiêu cực khổ từ Quang Minh giáo hội, tin tức này tựa như một âm thanh thần thánh, chỉ cần là dị đoan có tên tuổi đều nhớ thật rõ cái tên Bố Lai Ân.

Đám người Quang Minh giáo hội đang bao vây bên ngoài vừa nghe Y Lệ Toa Bạch nói vậy, rốt cuộc toàn bộ biến sắc, chưa cần Hàn Thạc thể hiện bất cứ động tác gì, ba tên thần điện kỵ sĩ đứng gần nhất trong lòng phát lạnh, đồng thời lui lại mấy bước một cách vô thức, trở lại vòng vây bên ngoài.

- Là hắn, vậy mà là hắn... - Tên ma pháp sư vừa hỏi Bố Lãng Đặc sợ hãi nhìn Hàn Thạc lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng thấp, tựa như sợ sẽ làm Hàn Thạc chú ý đến hắn.

- Chuẩn bị động thủ. Không cần quan tâm Y Lệ Toa Bạch, toàn bộ công kích nhắm vào hắn!

Bố Lãng Đặc khẽ quát, trừng mắt nhìn Hàn Thạc, nói:

- Ba năm đã qua, lúc này ta không tin ngươi có thể làm ta bị thương lần nữa!

Vừa dứt lời, trên người Bố Lãng Đặc đột nhiên tỏa ra khí tức thần thánh khổng lồ, nó dung hợp hoàn mỹ với đấu khí sắc vàng, lão dường như được đúc thành từ vàng ròng, da bắn ra ánh kim quang chói lọi, toát lên vẻ chấn nhiếp, trang nghiêm, uy phong.

Hai mắt Hàn Thạc sáng ngời, từ khí tức cường đại trên người Bố Lãng Đặc đã phát hiện chỉ sau ba năm ngắn ngủi, thực lực của lão vậy mà đã tăng vọt đến mức này, so sánh với Bố Lãng Đặc trước đây còn mạnh hơn gấp đôi có thừa. Có vẻ như trong khoảng thời gian này, trên người lão đã xảy ra biến hóa kì lạ nào đó.

- Lần này ta sẽ không làm ngươi bị thương nữa!

Hàn Thạc lạnh lùng nhìn Bố Lãng Đặc, gằn từng tiếng một:

- Mà - ta - sẽ - giết - ngươi!

Lời vừa thốt xong, hắn cười ác độc, đột nhiên tay xuất quyền đánh tới Bố Lãng Đặc.

Hoàng kim thương trong tay Bố Lãng Đặc múa lên tầng tầng quang ảnh màu vàng thì quyền phải Hàn Thạc như biến thành chùy, một luồng lực lượng mạnh mẽ hung ác hủy diệt ngưng kết nơi lòng bàn tay, một quyền vừa xuất ra thì ánh đỏ chói mắt bắn ra từ nắm tay, sau khi ánh sáng lóe lên rồi biến mất, bóng quyền bỗng dưng xuất hiện, nện tới Bố Lãng Đặc.

Tâm trạng Bố Lãng Đặc kinh hãi, lão rõ ràng cảm ứng được một quyền này ẩn chứa lực lượng hủy diệt, lực lượng ba năm qua liền điên cuồng dốc hết vào Hoàng kim thương trong tay, cả người lão như biến thành vầng thái dương vàng rực, huy một thương đâm thẳng vào cự quyền đỏ sậm đang nện tới trên đỉnh đầu. Mơ hồ trong lúc trường thương đâm nhanh ra, thanh âm ngâm xướng một đoạn ca tụng Quang Minh thần vang lên.

Hoàng kim thương thình lình đâm thẳng vào cự quyền đỏ sậm làm vang lên một tiếng nổ ran đinh tai nhức óc, ánh sáng lóa mắt trên đỉnh đầu khiến cho những người đang quan chiến xung quanh tạm thời như bị mù. Sóng năng lượng mãnh liệt bắn loạn ra bốn phía, Y Lệ Toa Bạch và đám Quang Minh giáo chúng đều chật vật vô cùng trốn chạy khắp nơi.

Ngay lúc này, bất tử sinh vật vẫn lẳng lặng vây quanh bên ngoài như nhận được hiệu lệnh, đột nhiên phát động công kích. Mấy Quang Minh giáo đồ không kịp phòng bị lập tức bị chúng bao phủ, trong tiếng kêu thống khổ thảm thiết còn truyền ra âm thanh bất tử sinh vật nhai xương cốt rau ráu mà sởn tóc gáy.

Chỉ có Y Lệ Toa Bạch cũng là đại dị đoan là không bị đám bất tử sinh vật công kích, chỉ có điều mụ lắng tai nghe từng tiếng Quang Minh giáo đồ bị chúng nhai sống mà bỗng chốc rùng mình ớn lạnh, kinh hãi nhìn Hàn Thạc, thầm nghĩ hắn quả nhiên mới là dị đoan lớn nhất!

Trong tiếng nổ như sét đánh đột nhiên truyền đến tiếng Hàn Thạc cười cuồng dại:

- Bố Lãng Đặc à Bố Lãng Đặc, mặc dù thực lực ngươi tăng vọt, cũng phải chết thảm tại đây thôi, hôm nay không có ai cứu được ngươi!

Trong chúng nhân, chỉ có Y Lệ Toa Bạch là thoải mái nhất, Quang Minh giáo đồ bị bất tử sinh vật Hàn Thạc triệu hoán về tầng tầng vây quanh, chúng cũng không công kích mụ. Bởi vậy khi thị giác vừa khôi phục lại, mụ lập tức hướng phía thanh âm Hàn Thạc vọng đến nhìn lại.

Chỉ thấy quanh người Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc bị màn ánh sáng do bóng quyền đỏ sậm hình thành vây chặt lại. Hàn Thạc vẫn cười sằng sặc xoay tròn cực nhanh quanh lão căn bản không thấy rõ, nhưng bóng quyền không ngừng hiện ra đã nói rõ vấn đề.

Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc không hề có lực hoàn thủ, chỉ có thể tử thủ giữ vững khu vực một tấc!

Thánh kỵ sĩ trông giống như người đúc bằng vàng mặc dù thực lực tăng vọt nhưng dưới những cú trọng kích với tốc độ cao của Hàn Thạc chỉ biết rên rỉ không ngớt, từng dòng máu tươi từ mũi miệng lão chảy xuống, nhiễm đỏ cả áo giáp sắc vàng, nào đâu còn cái khí thế bình tĩnh lúc trước.

Càng khiến Y Lệ Toa Bạch thêm kinh ngạc chính là Hàn Thạc dường như vẫn chưa xuất toàn lực, ngược lại như đang muốn hành hạ giày vò lão!

Bố Lãng Đặc múa trường thương phòng thủ như điên, bởi vì từng luồng lực lượng trong cơ thể như những con kiến đang cắn xé lão, lực tay càng lúc càng yếu, tốc độ hoa vũ khí cũng càng lúc càng chậm.

"Phành!"

Một quyền xuyên thấu tầng tầng thương ảnh, Hàn Thạc thu quyền lặng yên lui lại, Thánh kỵ sĩ động tác chợt ngưng trệ, sau đó liên tiếp một tràng tiếng xương cốt gãy vỡ "lốp bốp bùm bùm" từ trong cơ thể lão vọng ra. Bố Lãng Đặc đang đứng đờ ra đột nhiên người nhũn ra rồi ngã xuống.

Dưới ánh mắt chết lặng của Y Lệ Toa Bạch, chỗ đất trước mặt Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc ngã xuống chợt xuất hiện một cương thi chiến sĩ thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc một cách quỷ dị. Cương thi chiến sĩ này có giáp trụ cổ quái toàn thân màu xám, tầng đất dày với hắn cứ như là dòng nước vậy, hắn từ trong đó xuất hiện tựa hồ căn bản không gặp bất cứ trở ngại gì.

"Thịch thịch thịch!"

Cương thi chiến sĩ cổ quái này sau khi từ trong lòng đất "nổi" lên liền hung tợn một cước nối tiếp một cước giậm mạnh lên Thánh kỵ sĩ. Thân thể Bố Lãng Đặc máu tươi không thể khống chế chảy ra lai láng, từng điểm sinh cơ trên sắc mặt lão dần biến mất.

- Ê, Y Lệ Toa Bạch kia, thừa dịp Bố Lãng Đặc còn chưa chết hẳn, nhanh hấp thu lực lượng thần thánh trên người lão một chút! - Trong khi Y Lệ Toa Bạch còn đang sững sờ, bên tai vang lên giọng nói khiến mụ mừng rỡ như điên.

- Cho ta, thật cho ta hấp thu hả? - Mụ già Y Lệ Toa Bạch vẫn không dám tin tưởng, nhìn Hàn Thạc xa xa mà run rẩy hỏi.

- Đương nhiên, chỉ có hấp thu lực lượng thần thánh trong cơ thể Thánh kỵ sĩ này thì ngươi mới đủ tư cách làm người hầu của ta! - Hàn Thạc cười nói.

- Người, người hầu? - Y Lệ Toa Bạch ngẩn ngơ, đầu óc nhất thời đờ ra.

- Ai khiến ngươi tự động đưa tới trước cửa, lại dám chọc ta trước! Nhanh quyết định một chút, hoặc là thần phục ta, hoặc là ta giết ngươi, tự chọn đi! - Hàn Thạc hừ lạnh.

Trầm mặc ba giây, Y Lệ Toa Bạch lập tức nhấc tay bày tỏ thái độ:

- Ta nguyện ý làm người hầu của người!

Lời vừa thốt xong, thừa dịp Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc chưa chết, mụ vội vàng phi đến cạnh lão.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 447:

Gieo ma huyết

Dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Đáng thương cho Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc, ba năm khổ tu tưởng rằng có thể báo thù rửa hận, vậy mà kết quả lại đến nông nỗi thê thảm hơn so với lần trước.

Bố Lãng Đặc nếu không có áo giáp hoàng kim, có lực lượng thần thánh bảo hộ, lại phải chịu nỗi thống khổ từ từ nối tiếp như vậy, có lẽ đã không chịu đựng nổi rồi. Dẫu sao người bình thường mà bị Thổ Giáp thi giẫm cho một cước thì khẳng định chết chắc, người nếu đã chết hẳn cũng sẽ không phải hứng chịu thống khổ càng nhiều như thế.

Nhưng bởi vì áo giáp trên người lão chắc chắn, thân thể được đấu khí và lực lượng thần thánh bảo vệ nên cho dù bị Thổ Giáp thi đạp liên tiếp cũng không lập tức chết hẳn, mà thoi thóp phát ra những tiếng đau đớn yếu ớt. Nỗi thống khổ của thân thể và sự uể oải bất lực về tâm linh đồng thời trùm lên lão, Bố Lãng Đặc ngay cả khí lực tự sát cũng không còn.

Ngay lúc này, bà già Y Lệ Toa Bạch trên mặt hằn đầy nếp nhăn, thần tình hưng phấn xông đến phía lão. Trong ánh mắt sợ hãi của Bố Lãng Đặc, mụ tựa như một con ác quỷ bổ nhào về phía lão, mười ngón tay sắc bén đâm thẳng vào cổ lộ ra ngoài áo giáp.

Lực lượng thần thánh mấy năm nay Bố Lãng Đặc dùng niềm tín ngưỡng thành kính để đổi lấy giờ đột nhiên như nước sông vỡ đê chảy ào ạt vào người Y Lệ Toa Bạch vẻ mặt đang dữ tợn xen lẫn hưng phấn. Mụ già lúc trước bị Hàn Thạc đánh cho miệng phun máu tươi giờ được lực lượng kỳ dị trong cơ thể khôi phục lại rất nhanh.

Từng làn khói xanh mảnh như những con rắn từ thất khiếu Y Lệ Toa Bạch co duỗi không ngừng, hai tròng mắt cũng màu xanh lập lòe thần thái tà ác, bộ dạng dữ tợn như điên như cuồng. Thân thể bất đồng với người thường, như là một cỗ máy tinh vi vận chuyển với tốc độ cao, phân giải hấp thu lực lượng thần thánh trong cơ thể Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc, hóa thành lực lượng cổ quái để mụ có thể trực tiếp sử dụng.

Trong khi Y Lệ Toa Bạch điên cuồng hưng phấn hấp thu lực lượng thần thánh kia thì Hàn Thạc thình lình xuất hiện sau lưng mụ. Thần thức hắn vừa động chợt khóa chặt người mụ lại, bí mật dò xét rõ ràng mỗi một động tác dù là nhỏ nhất của mụ.

Cấu tạo thân thể Y Lệ Toa Bạch so với người bình thường khác một trời một vực, nếu không phải mụ có ngoại mạo của nhân loại, thì chỉ từ khí tức và kết cấu thân thể của mụ mà xét, Hàn Thạc tuyệt sẽ không xem mụ là loài người. Trong cơ thể mụ ngoại trừ xương cốt và gân mạch khác với thường nhân ra còn có năm luồng khí xoáy to bằng nắm tay. Khi Y Lệ Toa Bạch tiêu hóa hấp thu lực lượng thần thánh trên người Bố Lãng Đặc, năm luồng khí này xoáy rất nhanh, trong cả quá trình có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Chính bởi vì năm luồng khí xoáy này, Y Lệ Toa Bạch mới có thể hấp thu được lực lượng thần thánh, nhưng đối với đấu khí mà Bố Lãng Đặc khổ tu thì chúng chả có tác dụng gì, đối tượng chúng tác dụng dường như chỉ vẻn vẹn là lực lượng thần thánh Bố Lãng Đặc dùng tín ngưỡng thành kính để đổi lấy từ Quang Minh thần mà thôi.

Thần ân chi thể có thể tiêu hóa thần lực, Hàn Thạc cho tới bây giờ chưa từng được nghe nói, cũng khó trách dẫn đến sự chú ý khiến cho Quang Minh giáo hội đuổi giết, trong lòng hắn cũng vô cùng tò mò. Mơ hồ, Hàn Thạc cho rằng Y Lệ Toa Bạch có thể thu nạp lực thần thánh so với thần ân giả thông thường không quá giống nhau, có lẽ trên người mụ ẩn dấu bí mật gì thì ngay cả chính mụ cũng không hiểu được.

Rất nhanh, lực lượng thần thánh trong cơ thể Thánh kỵ sĩ đã không còn sót lại chút gì. Một cường giả như vậy, mặc dù đã mất nó cũng không lập tức chết hẳn, vẻ mặt như tro tàn, ngây dại đón chờ tử vong tới rước.

Y Lệ Toa Bạch vừa hấp thu sạch lực lượng thần thánh xong liền thỏa mãn cười điên dại, rút hai tay đang nhỏ máu từ cổ Bố Lãng Đặc ra, khoa tay múa chân nói với Hàn Thạc:

- Cám ơn. Cám ơn người!

- Không phải khách khí! - Hàn Thạc cười hắc hắc quái dị, đột nhiên hắn chìa tay phải ra, ngón giữa chợt đâm vào sau ót mụ, một giọt máu tươi bổn mạng đỏ thắm từ đầu ngón tay chui qua lớp da, nhập thẳng vào huyết quản của Y Lệ Toa Bạch trong tiếng thét chói tai của mụ. Giọt máu này là từ Ma Anh của hắn, thuận theo mạch máu sau ót tiến vào đại não của mụ.

Tay trái án nhẹ lên hậu tâm Y Lệ Toa Bạch, một luồng hấp lực tà ác chợt phóng ra. Từng luồng lực lượng quái dị mà năm luồng khí xoáy Y Lệ Toa Bạch vừa mới tịnh hóa để cho mụ có thể sử dụng không chịu sự khống chế của mụ vọt về phía hậu tâm, trong chớp mắt liền bị Hàn Thạc hút đi quá nửa.

- Chủ nhân, ta là người hầu trung thành của ngài, xin tha mạng! - Y Lệ Toa Bạch hồn phi phách tán, mụ trước giờ đều hấp thu lực lượng trên người Quang Minh giáo đồ để tăng thực lực của mình, nhưng không bao giờ có thể ngờ lực lượng tà ác trong cơ thể mụ lại còn có thể bị người khác hấp thu, loại cảm giác đau đớn đáng sợ này khiến mụ không kiềm chế được sự hoảng sợ không ngừng trong nội tâm, thất thanh cầu xin tha thứ.

Ngoài dự liệu của Y Lệ Toa Bạch, lời cầu xin tha thứ của mụ dường như đã thật sự có tác dụng, sau mấy tiếng thét lanh lảnh, Hàn Thạc vừa rút đi một bộ phận lực lượng do năm luồng khí xoáy trong cơ thể mụ chuyển hóa không ngờ lại thật sự buông tay, không tiếp tục động vào mụ nữa.

Rút đầu ngón tay cắm sau ót Y Lệ Toa Bạch ra, Hàn Thạc vỗ vỗ vào ót mụ, mỉm cười nói:

- Người và ma thú có thể thông qua khế ước ký kết quan hệ chủ nô, chỉ có điều giữa người và người thì có chút phiền toái, hắc hắc, ngươi nhất định cảm giác được trong óc như có thêm thứ gì đó phải không?

- Dạ... Đúng vậy, chủ nhân, người vừa làm gì ta thế? - Y Lệ Toa Bạch thật sự sợ hãi Hàn Thạc rồi, dị đoan lớn nhất trên đại lục Kì Áo này thủ đoạn kỳ dị vô cùng tận, không biết rốt cuộc là người hay là ác ma, căn bản không phải mụ ta có thể phản kháng được.

- Thật ra cũng không có gì, nó giống như lực lượng khế ước nào đó, chỉ cần ngươi không phản bội ta, cái thứ trong óc ngươi kia vĩnh viễn sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì với ngươi. Chỉ có điều nếu ngươi có tâm tư phản bội ta, hắc hắc, đầu ngươi sẽ giống như lão! - Hàn Thạc cười tà ác, một cước dẫm nát đầu Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc.

"Roác!"

Như quả dưa hấu bị dập nát, máu tươi phọt ra, óc màu trắng hồng xen kẽ chảy lai láng.

- Chủ nhân, người hầu khiêm nhường nhất của ngài tuyệt sẽ không làm ra chuyện phản bội ngài, ngài nhất định đã thấy lòng trung thành này, ta thề! - Nhìn đầu Thánh kỵ sĩ vỡ nát, Y Lệ Toa Bạch dường như đã thấy thảm trạng của việc mình phản bội, mụ không chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của thanh niên tà ác này, liền không nói hai lời quỳ luôn gối trước mặt Hàn Thạc, cúi đầu không ngừng thét lên, căn bản không bận tâm mặt đất nơi mụ quỳ xuống lai láng những thứ trắng hồng trong óc Bố Lãng Đặc.

- Tốt lắm, ta biết ngươi là người thức thời!

Hàn Thạc nói vừa lòng, sau đó dừng một chút, tiếp:

- Ngươi có thể hấp thu lực lượng thần thánh trên người Quang Minh giáo đồ, điều này rất tốt, hắc hắc, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta nghĩ lực lượng của ngươi nhất định có thể tiến bộ càng nhanh.

- Chủ nhân đại ân đại đức, lão nô nhất định trọn đời không quên! - Y Lệ Toa Bạch vội vàng thốt.

- Được rồi, đứng lên đi, bên kia còn có mấy giáo đồ chưa chết, ngươi cũng hấp thu rồi tiễn chúng đi! - Hàn Thạc ngữ khí nhu hòa, phân phó Y Lệ Toa Bạch.

Không nói hai lời, Y Lệ Toa Bạch như một tia chớp dưới chân Hàn Thạc xẹt ra, từng luồng lực lượng màu xanh quái dị từ trong các lỗ khí phun ra nuốt vào, bắt tay đối phó với đám Quang Minh giáo đồ còn sống.

Nhìn cách Y Lệ Toa Bạch tận tụy với chức trách, Hàn Thạc thầm yên tâm vô cùng, giọt ma huyết hắn để lại trong cơ thể mụ khiến chỉ cần mụ có ý niệm phản bội, Hàn Thạc có thể biết ngay, phát động nó giết chết Y Lệ Toa Bạch ngay lập tức.

Mặt khác Hàn Thạc có thể trực tiếp hấp thu lực lượng trong cơ thể mụ nên tự nhiên cũng vĩnh viễn sẽ không để cho mụ có cơ hội vượt qua thực lực hắn, một người hầu ổn thỏa như vậy, còn là thần ân chi thể thú vị, đối với Hàn Thạc mà nói vô cùng hữu dụng. Thổ Giáp thi nhìn đầu Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc nát nhừ, sửng sốt đưa tin cho hắn:

- Cha, lão chết rồi sao?

- Đúng vậy, chết hẳn rồi, nhưng mà linh hồn lão đủ cường đại với ta còn có tác dụng! - Hàn Thạc đáp lời, tâm thần vừa động, Lục ma phong từ sau gáy bay đến, linh hồn Bố Lãng Đặc chưa tiêu tan mà người bình thường không phát hiện được chợt bị Lục ma phong hút vào.

Lần phản loạn trước ở thành Áo Sâm, Lục ma phong hấp thu quá nhiều lực lượng mặt trái, cho tới bây giờ coi như vẫn đang trong kỳ nghỉ đông, vẫn chưa "giải quyết" chúng hết. Nhưng mà Hàn Thạc thầm hiểu rằng lúc này đối với Lục ma phong là giai đoạn mấu chốt, có thể trở thành một thanh tuyệt thế hung khí hay không thì phải xem nó có phải là có thể sau khi tiêu hóa tất cả lực lượng thì tiến hóa thành hung hồn hay không.

Có lẽ linh hồn cường đại của Bố Lãng Đặc sau khi tiến vào Lục ma phong có thể trở thành chủ hồn, trợ giúp nó tiến hóa nhanh hơn một bước thành hung hồn.

Sau khi linh hồn Bố Lãng Đặc bị Lục ma phong hấp thu, nó lại một lần nữa ẩn vào trong cơ thể Hàn Thạc. Hắn chợt chú ý toàn lực vào áo giáp, vũ khí và không gian giới chỉ lão có trong tay, "một Thánh kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội trên người nhất định có rất nhiều bảo vật quý giá rồi", Hàn Thạc thầm nghĩ.

Không chút khách khí, Hàn Thạc vứt áo giáp và Hoàng kim thương của Bố Lãng Đặc vào trong không gian giới chỉ của mình, hai loại trang bị này thuộc về tác phẩm của luyện kim thuật sư cao nhất trong Quang Minh giáo hội, nhất thiết phải có lực lượng thần thánh mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Bên hắn tự nhiên không có người của Quang Minh giáo hội, nhưng mà nếu mang ra bán nhất định có thể kiếm được một món lớn.

Không gian giới chỉ Bố Lãng Đặc bị lực lượng thần thức của Hàn Thạc mạnh mẽ phá hỏng, bên trong có cất mấy quyển thư tịch rất dày của Quang Minh giáo hội, một số kim tệ rải rác, vài món vũ khí chất lượng kém hơn một bậc, hai ma pháp quyển trục cổ xưa, còn có mấy tờ giấy mỏng màu vàng.

Hàn Thạc đảo qua những thứ này một vòng, đến khi nhìn thấy nội dung ghi trên mấy tờ giấy kia thì sắc mặt đột nhiên đại biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sadasd