Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hóa ra là phần tử hắc đạo, khó trách lại nói cần anh, có lẽ người khác cũng không muốn tiếp nhận loại chuyện này, rất nguy hiểm. Nhưng nhìn ánh mắt Michelle, Shona thầm nghĩ trong lòng, một diễn viên kiểu bình hoa có thể dùng kỹ xảo không.

Nhìn hốc mắt đỏ lên của cậu, là diễn xuất hay là biểu lộ chân tình Mặc kệ là như thế nào Shona cảm thấy được sự bi phẫn ẩn nhẫn kia giống hệt mình ngày trước.

"Đối phương là một nhân vật rất trọng yếu của hắc đạo đấy. Nếu không cẩn thận cậu có thể bị liệt vào sổ đen bị hắc đạo đuổi giết." Anh hảo tâm nhắc nhở Michelle.

"Tôi biết, tôi không sao cả, chỉ cần có thể thành công."

"Tôi đối vối cái chết của bạn cậu cảm thấy rất đáng tiếc, chờ cậu chuẩn bị tốt thì nói cho tôi biết, được chứ Điều kiện của tôi là một cây súng đặc biệt, không nhất định phải là tốt nhất."

Không nhất định phải là tốt nhất, nghe thấy một tia hy vọng Michelle liều mạng gật đầu. "Được, tôi nhất định sẽ tìm ra."

"Quấy rầy."

Nhìn bóng dáng Shona rời đi, Michelle không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Cậu quay trở lại phòng khách nhìn cây súng trên bàn, vừa rồi có một sát thủ giỏi nhất ngồi tại phòng khách nhà cậu sao Từ đầu tới cuối tựa hồ đều là cười một cách lễ độ mà ôn nhu, thật là sát thủ Nhưng có thể tùy ý đi vào mà không bị người gác cổng phát hiện, hẳn sẽ không sai. Chính là từ đầu tới giờ đều không nhìn thấy diện mạo của anh ta.

Michelle ngồi xuống chỗ Shona vừa ngồi, đưa tay cầm lấy khẩu súng kia. Cậu chưa từng dùng qua súng ngắm, trọng lượng nặng khiến cậu cảm thấy không tự nhiên, cổ tay nãy vừa mới bị giật lại giờ vẫn còn đau.

Phải là một khẩu súng đặc biệt Một khẩu súng cổ hiếm có Michelle bắt đầu mất dần tự tin, cho dù là một khẩu súng cổ hiếm có đại khái cậu cũng rất khó khiến cho tên Hỏa Lang kia để mắt đến. Đối phương tuyệt đối là chuyên gia, khẳng định cũng có rất nhiều quan hệ nội bộ. Đến tột cùng phải là một cây súng thế nào đây

Michelle bắt đầu đi tới đi lui trong phòng.

Cuối cùng ánh mắt cậu cũng dừng lại tại khẩu súng trên bàn.

Linh quang chợt lóe, cậu nhanh tay cầm lấy điện thoại ở phòng khách. Con mịa nó, dù kết quả thế nào, cậu cũng liều mạng!

"Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại." Shona thay đổi một thân quần áo trắng hưu nhàn, vẫn là kính râm mũ lưỡi trai. Giơ tay nhấc chân vẫn phong độ tao nhã như trước.

"Lần này, anh nhất định sẽ thích." Michelle tự tin lôi một cái gói dưới ghế sô pha, vẫn là túi to lần trước.

Shona mở túi ra, sửng sốt một chút, vẫn là khẩu súng kia, chỉ là lần này đã lắp sẵn rồi. Anh đánh giá Michelle một chút, cầm lấy súng.

Trong nháy mắt vẻ mặt anh cứng ngắc. Chẳng qua chỉ là chợt lóe mà thôi. Anh nở nụ cười thưởng thức khẩu súng ở trong tay.

"Đây đã không còn là cây súng lần trước nữa." Michelle đắc ý nhìn anh, anh nhất định sẽ không nghĩ đến a. Lòng bàn tay phía sau bởi vì khẩn trương mà chảy đầy mồ hôi, cậu nhìn không chớp mắt vào Hỏa Lang.

"Tôi biết." Shona bình tĩnh trả lời.

"Anh, anh biết." Toàn thân Michelle đều cứng ngắc.

"Sức nặng thay đổi tôi có thể cảm nhận được, nhìn biểu tình của cậu, trong súng có lẽ đã trang bị thuốc nổ đi." Shona cúi đầu nghiêng sang bên cạnh nhìn lệch xuống phía dưới, xoáy thẳng vào bàn tay Michelle: "Trong tay kia hẳn là kíp nổ phải không"

"Anh, anh..." Sắc mặt Michelle trở nên xanh mét. May mắn lại rời xa cậu. Mịa nó tại trước mặt Hỏa Lang, cậu căn bản không thể chiếm được thượng phong! "Coi như anh lợi hại có thể đoán ra, nhưng suy cho cùng đây cũng là một cây súng đặc biệt đi."

"Vào năm 97, đặc công Liên Bang Nga hay dùng loại phương pháp này." Shona không chút để ý mỉm cười, "Cậu quả thật hay lấy thời gian của tôi ra làm trò đùa, loại khôn vặt này khiến chúng ta rất khó hợp tác."

"Mịa nó!" Michelle nhụt chí buông thõng hai vai, xem ra cậu thật sự không có hy vọng rồi.

"Cùng sát thủ giao dịch thế này có thể mất lí trí, nghệ sĩ đều xúc động như thế sao"

"Tôi thật sự muốn báo thù cho Peter." Michelle vô lực đặt kíp nổ cầm trong tay lên mặt bàn. Vốn nghĩ đến khi cậu xuất ra kíp nổ sẽ có thể nhìn thấy biểu tình kích động của Hỏa Lang. Con bà nó! Người này sao cái gì cũng biết vậy!

"Xem ra là người bạn rất tốt."

"Phi thường tốt." Michelle tựa lưng vào ghế sô pha, cảm giác vô lực khiến cậu đột nhiên có một loại xúc động khó nói. "Hai người chúng tôi cùng nhau lớn lên trong một xóm nghèo, không có gì giấu diếm lẫn nhau.Hồi đó chúng tôi cùng nhau đánh nhau, cướp bóc, cũng cùng nhau đi vào trại cải tạo. Sau tận lúc tôi sống một cuộc sống không thể chịu nổi cậu ấy vẫn theo tôi. Tận đến khi tôi nổi danh, có tiền, cậu ấy vì không muốn giới truyền thông bắt được nhược điểm của tôi, mà cùng tôi đoạn tuyệt lui tới. Cậu ấy luôn bảo vệ tôi. Chính là tôi lại không nghĩ tới, khi gặp lại, đã...đã..." Cậu có điểm nghẹn ngào không thể nói tiếp nữa.

Shona không có tí cảm động gì mà chỉ có kinh ngạc, nghệ sĩ đều giống cậu ta sao Có thể tùy tiện không chút nào nghi kị ở trước mặt một người xa lạ thổ lộ hết! "Tôi có thể lí giải cảm giác của cậu, vốn có thể đối xử với đối phương thật tốt, nhưng mà hết thảy đều không còn kịp nữa rồi." Anh không khỏi nói ra vài câu an ủi.

"Anh, anh cũng từng trải qua chuyện như vậy ư"

"Ân, không khác với cậu lắm."

"Anh cũng vì bạn của anh báo thù"

"Ân."

"Tôi cũng thật bất lực, ngay cả con mịa nó năng lực tự đi báo thù cũng không có." Michelle hung hăng đá vào cái bàn.

Lặng yên một hồi, Michelle cố lấy lại dũng khí: "Anh có thể ra điều kiện đặc biệt khác không Chỉ cần có thể tôi nhất định làm được a."

Shona tao nhã nở nụ cười, khe khẽ lắc lắc đầu. Sau đó đột nhiên cảm thấy chóng mặt, hồi chuông báo động trong tâm trí reo vang.

Michelle hoàn toàn không phát hiện anh có vẻ khác thường, vẫn đang dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn anh: "Tôi biết chỉ có anh mới có thể nắm chắc đối phó nổi với người kia, tôi cần anh hỗ trợ." Cậu kích động đứng lên cầm lấy tay Shona.

Trán Shona ứa ra những giọt mồ hôi, anh cẩn thận điều chỉnh lại hô hấp của mình. Nguy rồi, căn cứ theo kinh nghiệm, hẳn là cơ thể bị hạ mê dược hay linh tinh gì đó. Cẩn thận hồi tưởng lại, đúng rồi, ở chỗ Tử Hồ kia uống một tách trà, nên sẽ không Không có khả năng! Tử Hồ chắc chắn sẽ không hại anh.

Shona cố gắng bảo trì bình tĩnh. Việc cấp bách bây giờ là lập tức rời khỏi nơi này! Anh rút bàn tay bị Michelle cầm ra. "Chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian của nhau. Tôi cáo từ trước ngài Parker."

Shona quả quyết đứng lên, đi nhanh ra cửa.

Michelle cũng quên cổ tay bị anh hất ra vẫn còn đau, không hề nghĩ ngợi một phen kéo anh lại! "Từ từ, Hỏa Lang anh đợi đã!"

Shona theo phản xạ giật tay cậu ra, chẳng qua là, dược tính đã bắt đầu phát tác!

Michelle ngây ngẩn cả người, tay của Hỏa Lang khoát lên tay mình, không có khí lực. Anh ta đây là...

Không đợi cậu kịp phản ứng, Shona liền nghiêng về phía cậu! Shona cao hơn cậu, thân thể cũng rắn chắc hơn cậu, trong một giây hai người đã nặng nề mà ngã xuống mặt đất.

"A!" Michelle đau nhức kêu lên, "Anh làm gì vậy!"

Chờ đến khi cậu quay đầu nhìn về phía Shona, cả người như bị sét đánh tại chỗ.

Ở trước mắt cậu chính là một mái tóc đỏ rực như lửa!

Màu đỏ kia tiên diễm như vậy, giống màu máu tươi, một màu đỏ chói mắt.

Michelle nhìn mà hoàn toàn choáng váng, trong đầu chỉ hiện lên một chữ: Hỏa!

Phải mất một lúc cậu mới phát hiện ra vấn đề, đệ nhất sát thủ này, té xỉu trong nhà của cậu!!!!

"Êh!" Cậu dùng lực lắc lắc anh ta, lại đưa tay dò xét hơi thở, nhẹ nhàng thở phào. Hoàn hảo anh ta còn chưa chết, hô hấp vững vàng. Lại nhìn nhìn từ trên xuống dưới, trên sàn nhà cũng không có vết máu gì.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây!!

"Hỏa Lang Ây, anh không sao chứ, anh nói một câu đi a!" Cậu tiếp tục dùng sức lay lay anh ta. Nhưng Shona hoàn toàn không có phản ứng gì.

Cậu cố lấy dũng khí, thử tháo mắt kính của anh ta xuống.

Đôi mắt thật xinh đẹp! Lông mi thật dài, nhu hòa rủ xuống, hốc mắt rất sâu, đường cong hoàn mỹ phối hợp với gương mặt anh ta...trời ạ, khuôn mặt này tuyệt đối có thể trở thành siêu sao a!

Michelle đột nhiên tràn ngập cảm giác thất bại!

Người này có thể vì bạn của mình tự báo thù, vóc dáng lại cao hơn cậu, ngay cả tướng mạo cũng không thua kém cậu!

Nhìn biểu tình của Hỏa Lang không có dấu hiệu thống khổ, ngược lại giống như đang ngủ say! Michelle căm giận đeo lại kính mắt cho anh ta!

Đưa tay kéo anh ta từ mặt đất đặt lên vai mình.

Một mùi hương xà phòng tươi mát từ trên người Shona truyền đến. Trái tim Michelle trật nhịp một chút.

Trước đưa anh ta đến phòng ngủ là được rồi. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như mình chiếu cố tốt anh ta, biết đâu sẽ được anh ta cho một cái ngoại lệ cũng không biết chừng!

"Con mịa nó anh thật nặng a!" Cậu tập tễnh bước lên cầu thang vừa đi vừa oán giận.

Đến đêm, Shona tỉnh lại.

Michelle vừa tắm xong, vừa do dự có cần tìm bác sĩ đến không, vừa tiến vào phòng ngủ. Mà Shona đang nhàn nhã ngồi ở kia, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau.

"Anh tỉnh Anh vừa mới hôn mê." Michelle nhẹ nhàng thở ra, gãi gãi gáy: "Có phải do gần đây lượng công việc nhiều quá không"

Shona mỉm cười lắc lắc đầu "Cám ơn cậu."

"Đừng, đừng khách khí." Đối mặt đệ nhất sát thủ này, Michelle có chút không được tự nhiên, tùy tay ném khăn mặt lên một bên ghế: "Hiện tại sao rồi"

"Đã không còn việc gì ngài Parker ..."

"Gọi tôi Michelle đi."

"Michelle" Shona dừng một chút rồi lại gợi ra nụ cười nho nhã: "Nói thật đi, cậu vừa rồi có tháo mắt kính của tôi ra không"

Michelle sửng sốt, trong đầu ong ong một chút!

Nguy rồi! Vừa rồi quá sơ suất!!!! Sát thủ như bọn họ hẳn sẽ không để người ta nhìn thấy bộ dáng của mình! Câu "giết người diệt khẩu" đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu!

"Không, không tháo." Cậu kiên định nói, trên đầu bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

"Vậy ư." Shona âm thầm đánh giá cậu sau đó nở nụ cười. Ai, thật đúng là rắc rối, phải xử lý gia hỏa này thế nào đâyMichelle có điểm kích động giật giật mái tóc đen dài tới thắt lưng.

Shona sửng sốt một chút cười nói: "Tóc của cậu thật đẹp."

"Đương nhiên, tôi cũng chỉ dựa vào cái này để kiếm cơm thôi" Michelle đắc ý suất khí vung tóc dài, giống như khoe khoang nhìn Shona: "Đừng quên tôi là nghệ sĩ, đây chính là tiền vốn của tôi."

"Cậu là người phương Đông"

"Một nửa."

"Tôi cũng vậy."

"A, bộ dáng của anh không giống." Xong rồi, cậu vừa rồi còn nói chưa thấy qua mặt của anh ta! Michelle lại vội vàng sửa lời: "Tôi là nói, cái mũi và miệng nhìn qua... không quá giống."

Thấy Shona chưa nói gì, cậu kéo ghế dựa đến ngồi bên giường của Shona: "Hỏa Lang, về chuyện giao dịch, chúng ta có thể nói lại được không Anh xem hiện tại chúng ta có thể coi là bằng hữu ha, lại đều có một nửa huyết thống người phương Đông. 

Nếu người khác có thể làm được tôi cũng không cầu đến anh. Anh có thể đưa ra điều kiện khác được không, chỉ cần tôi có thể làm, cái gì cũng được."

Shona thất thần nhìn mái tóc đen buông xuống bên vai cậu, một trận hoảng hốt.

Anh không thể khống chế vươn tay, nhẹ nhàng cầm một nhúm tóc, cảm thụ cảm giác từng sợi lướt qua đầu ngón tay...

Nhìn chăm chú vẻ mặt ôn nhu kia của Shona, Michelle giống như nhìn thấy hàng lông mi thật dài đó, hơi thở mềm mại buông xuống, vẻ mặt này khiến Michelle cảm thấy như có một bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy trái tim mình từ từ siết chặt.

Trong đầu ông ông rung động, nói cái gì đó, phải nói cái gì đó....

"Anh, anh con mịa nó không phải muốn thượng tôi đi" Cậu dùng chút lí trí cuối cùng nói một câu khiến chính mình cũng nhịn không được phải đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro