All Thần (Thanh Tỉnh Mộng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【all Thần】Thanh tỉnh mộng
*Nhìn thấy Tiểu Trác với mái tóc bạc trắng, ngàn vạn chuyến đi cũng mỏi mệt.

*Nghĩ đến tất cả các thành viên, người chiến thắng hóa ra là!

*Nhìn những quả trứng phục sinh chơi với Ly Luân, tình yêu gượng ép có chút ngọt ngào...

-----------------

  "Tiên sinh, tiên sinh! Dậy đi, chúng tôi sắp đóng cửa ở đây rồi."

  Người phục vụ nhìn chằm chằm vào bàn khách bên cửa sổ hồi lâu, người đàn ông này rất xa lạ, khuôn mặt tuấn tú, nhìn còn trẻ nhưng không hiểu sao mái tóc đen lại bị tuyết nhuộm, hai sợi tóc trắng rũ xuống trên người, điều đó làm tăng thêm một chút buồn bã.

  Trác Dực Thần tỉnh lại vẫn còn có chút choáng váng, phải một lúc sau mới định thần lại, lấy tiền ra đưa cho người phục vụ: "Xin hãy nói với chủ quán rằng nếu ta ở lại thêm một lát, số tiền tăng thêm sẽ được coi là tiền bồi thưởng cho chủ cửa hàng."

  Số tiền rất lớn, người phục vụ chưa từng thấy ai hào phóng như vậy, lập tức cười lớn, để anh ta nghỉ ngơi, không nhịn được tò mò hỏi: "Tôi thấy ngài đang ngồi ở đây đã lâu rồi, không uống rượu cũng không ăn, ngài đang đợi ai à?"

  Trác Dực Thần lắc đầu, không trả lời, chỉ đặt ly rượu đầy bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn phía xa, khẽ thở dài.


  "Ngươi còn đợi ta đấy à? Trời cũng sắp tối rồi, về sớm đi." Bùi Tư Tịnh cầm ly rượu uống cạn, vén váy ngồi đối diện cậu, nhìn thiếu niên có mái tóc lụa như tuyết trước mặt. Đột nhiên cô không thể nhớ được Trác Dực Thần trông như thế nào khi họ gặp nhau lần đầu.

  "Ngươi đến rồi à."

  Trác Dực Thần không hề sốc trước sự xuất hiện của Bùi Tư Tịnh, anh chỉ yêu cầu người phục vụ mang cho cô một bộ bát và đũa, rồi rót một ly rượu khác, thấy cô vẫn cau mày nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng cậu cũng nhìn cô chằm chằm trên mặt lộ ra một nụ cười, ý tứ là: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta hiện tại không có tâm trí cùng ngươi đánh nhau."

   nhớ lại lần đầu gặp nhau, họ chưa hề quen biết nhau.

  Trác Dực Thần ngồi đối diện cô, ôm đầu, xuất thần nhìn chiếc chuông trong tay, Bùi Tư Tịnh không thấy vậu như thế này nên uống một ngụm rượu rồi ra lệnh cho người phục vụ bỏ rượu vào. Quay người lại, cô nhìn thấy Trác Dực Thần chỉ ôm đầu ngủ tiếp.

  Dường như những gì xảy ra hồi đó vẫn khiến trái tim cậu tan nát.


  "Tiểu Trác ca, khi nào chúng ta về nhà? Đệ không muốn chơi nữa..."

Bạch Cửu được Trác Dực Thần đón về và nuôi dưỡng vào ngày sinh nhật thứ một nghìn của anh ấy, mọi người xung quanh đều biết rằng anh ấy là người gắn bó nhất với Trác Dực Thần, ngay cả Trác Dực Thần, người có tính cách lạnh lùng, cũng có phần mềm mỏng hơn với Bạch Cửu.

  Đứa bé vẫn ôm cánh tay cậu, làm điệu bộ như mọi khi, cuối cùng chưa đủ, Bạch Cửu ôm lấy eo cậu xoa xoa, Trác Dực Thần có chút khó chịu, bị cậu đánh vào đầu. Bạch Cửu tức giận nhìn, ôm chặt nơi bị đánh, như thể không an ủi ta sẽ khóc.

  "Mọi chuyện xong xuôi thì về nhà đi. Khi về ta sẽ đưa đệ vân du tứ hải, được không?"

  Trước kia Bạch Cửu bị hắn bắt đi, suốt ngày kêu gào chu du khắp thiên hạ, dùng kiếm chiến đấu, lúc đó Trác Dực Thần còn là một phương thủ lĩnh, nắm giữ nhiều chức vụ, thời gian của hắn rất ít. Chứ chưa nói đến việc vân du tứ hải.

  Nhưng hiện tại trong chuyến đi này, Trác Dực Thần đã nhìn thấy vô số mối quan hệ giữa con người với nhau, và sự chia ly thường xuyên xảy ra một cách bất ngờ, Trác Dực Thần bây giờ chỉ muốn kết thúc tất cả những điều này, và tận hưởng những ngày tháng bên nhau cùng với Bạch Cửu. Dù sao, họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

  Nhưng khi Trác Dực Thần cõng Bạch Cửu người đầy vết bỏng trên lưng, cậu cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Bạch Cửu sau lưng, đứa trẻ lo lắng đến mức suýt ngất đi. Không chịu được gọi ra ngoài chơi, như là lúc bình thường tựa đầu vào cổ hắn nhẹ nhàng cọ lấy.

  "Ca ca Tiểu Trác... Ta là Thần Mộc, ta sẽ không chết... Ngươi nhốt linh hồn của ta vào trong chuông... Khi nào vui vẻ đủ ta sẽ quay lại với ngươi..."

  Cơ thể thật sự của Bạch Cửu quả thực là một cây thiêng, nhưng không ai biết truyền thuyết về sự bất tử của cây thiêng là đúng hay sai, Trác Dực Thần vừa ôm Bạch Cửu vừa khóc, nhưng cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu.

  "Tiểu Cửu... đừng rời đi..."

   Bạch Cửu, người luôn chiếm giữ cậu, cuối cùng quyết định cho Tiểu Trác ca của mình mượn thế giới một thời gian, Tiểu Trác ca quá bận rộn, không thể chờ đợi ngày được Tiểu Trác ca đưa hắn đi, đi vân du tứ hải, vì vậy Bạch Cửu chỉ đơn giản là đi đến thế giới trước đi nhìn một cái, sau đó cướp Tiểu Trác ca của mình về khi đã vui vẻ đủ.

   Bạch Cửu nắm tay cậu, lặng lẽ bước đi trong vòng tay, nhưng cậu nắm chặt tay đến mức không thể rút ra, Trác Dực Thần nhốt mọi người ở bên ngoài, ôm xác Bạch Cửu trong nhà suốt ba ngày, mọi người chỉ biết rằng ba ngày sau, Trác Dực Thần thản nhiên lãnh đạm quay lại, nhưng bên cạnh lại không có đứa trẻ ríu rít, cậu cũng trở nên lãnh đạm hơn.

  Nhưng không ai nghĩ rằng sự ra đi của Bạch Cửu không phải là kết thúc mà chỉ là sự bắt đầu.

  Bạch Cửu, Anh Lỗi ,Triệu Viễn Chu...

  Tất cả bọn họ đều rời đi trước mặt Trác Dực Thần, khi Trác Dực Thần đang chuẩn bị ra tay sát thủ với ý chí muốn chết, cậu đột nhiên bị đẩy ra, khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy Anh Lỗi đầy máu, nằm trên mặt đất, chảy máu, cậu nhìn hắn lần cuối và từ từ nhắm mắt lại với một nụ cười.

  Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trác Dực Thần chỉ cảm thấy đây là một cơn ác mộng mà cậu không thể tỉnh lại, trong giấc mơ, cậu lạc mất tất cả mọi người, một mình bước đi trong thế giới này, đi qua mọi nơi họ để lại. những ký ức vụn vỡ được chắp nối lại với nhau.


  "Trác Dực Thần, trời sáng rồi... Ngươi nên thức dậy đi."

  Một cái búng tay đánh thức cậu từ trong mộng, Anh Lỗi tiến tới vẫy tay, nhưng Bạch Cửu chán ghét đẩy hắn ra, người lớn và người trẻ đang muốn đánh nhau lần nữa thì bị Triệu Viễn Chu ngăn lại. Văn Tiêu cầm tách trà nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng gọi cậu là Tiểu Trác, Bùi Tư Tịnh ném con gà lôi mới bắn ra trước mặt cậu, chống tay lên hông để nướng nó tốt hơn.

  "Sao vậy? Trông ngươi rất sợ hãi. Tiểu Trác đại nhân của chúng ta đang gặp ác mộng à?"

  Triệu Viễn Chu như thường thích trêu chọc cậu, nhưng khi thấy hắn bộ dáng vẫn không ăn năn, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, nắm tay cậu muốn bắt mạch, nhưng Trác Dực Thần lại đưa tay hắn ra sau lưng, không thể di chuyển.

  Đôi bàn tay đó nóng hổi và dịu dàng, dưới làn da có mạch đập dữ dội, Trác Dực Thần nắm tay hắn, hồi lâu không nói gì, cúi đầu, trong mắt không khỏi có quầng đỏ.

  "Ta ổn... Ta vừa có một giấc mơ rất, rất tệ. Nó không thể là sự thật, nó không thể..."

  Bạch Cửu mặc dù là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, nhưng phản ứng rất nhanh, khi tỉnh táo lại, cậu lập tức ôm lấy cánh tay Trác Dực Thần, đặt mình vào trong ngực, xoa xoa cổ, vẻ mặt rất đáng yêu nói: "Trác ca Đừng sợ, chúng ta đều ở đây, nếu kẻ xấu tới, để Anh Lỗi đuổi hắn đi, đừng lo lắng."

  "Sao lại là ta? Bạch Cửu, ngươi đừng trốn nữa. Đừng tưởng rằng ta không dám đánh ngươi bởi vì tiểu điểu đang bảo vệ ngươi. Lại đây!"

  Đống lửa sưởi ấm khuôn mặt của mọi người, Trác Dực Thần mỉm cười, lắc đầu, cùng gà lôi đi đến bờ sông, nhìn dòng sông, cậu sửng sốt trong giây lát nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

  "Trác ca, nhanh nướng gà đi, ta đói quá!"

  "Được rồi, chúng ta đi."

  Trác Dực Thần xiên những con gà lôi đã được làm sạch rồi quay về phía chúng, mặt nước hỗn loạn lại trở nên tĩnh lặng, nhưng không có dấu vết của cậu trong hình ảnh phản chiếu trên mặt sông.

  Cậu biết đây là mơ nhưng cậu muốn nó là sự thật hơn.

_________
15/01/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro