Ly Thần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão quỷ mù chữ ức hiếp 🐦. Tất cả đều tư thiết

    Khi Trác Dực Thần tỉnh dậy, cậu thấy đôi mắt mình bị che bởi một tấm vải đen và cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy xung quanh. Hai chân cậu lơ lửng trên không, cánh tay và cơ thể bị trói chặt bằng dây thừng, không thể cử động, làn da cậu cảm nhận được làn sóng lạnh lẽo từ thế giới bên ngoài, cậu nghe thấy tiếng gió hú và vài tiếng chim hót líu lo yếu ớt ở ngoài trời. Khoảng cách không khó để đoán ra rằng cậu bị treo trên một vách đá.

  

  Đối phương muốn khuếch đại nỗi sợ hãi bên trong cậu bằng cách "tàng hình", nhưng không ngờ nó lại xảy ra khiến cậu không thể bất tỉnh lần nữa vì sợ độ cao.

  

  Ly Luân ngồi trên ngọn núi đối diện, hất tay áo ra một cái bàn có một bình rượu sake và vài trái cây xanh trên đó, một tay chống cằm, dựa vào bàn nhìn về phía người đối diện đang dần thức dậy với sự thích thú. .

  

  Trác Dực Thần bị treo trên vách núi rất lâu, toàn thân tê dại, yếu ớt, cố gắng bẻ đứt sợi dây trói buộc mình, vừa cử động, sợi dây liền siết chặt như thể còn sống. Điều mà cậu có thể chắc chắn là cậu sẽ không rơi ra từng mảnh chỉ vì sợi dây bị lỏng.

  

   Cậu chưa bao giờ nhìn thấy con quỷ vô danh trước đây, vì vậy không thể nào cậu có bất kỳ mối hận thù nào. Chắc chắn đó là một ác linh gây rắc rối, và điều đó thật vô lý. Trác Dực Thần tức giận đến mức chỉ có thể bình tĩnh lại tâm trí hỗn loạn của mình, vừa tập trung sức lực vừa tìm kiếm trong đầu cách gửi cho ca ca một tin nhắn.

  

  Ly Luân thấy Trác Dực Thần không hề hoảng sợ, móc ngón tay đuổi yêu cây lên vách đá, quấn mấy sợi dây leo dày ba ngón tay, chúng quấn lấy sợi dây sắt cho đến khi leo lên người Trác Dực Thần.

  

  Một sinh vật sống cọ vào mặt Trác Dực Thần, cảm giác lạnh lẽo và mịn màng khiến cậu giật mình, nhưng hơi thở của thực vật cũng phả vào lỗ mũi, đó không phải là rắn độc hay sâu bọ, lúc này cậu mới yên tâm hơn một chút. Sau đó trong lúc nhất thời đầu óc hắn hỗn loạn, hắn lập tức ý thức được mình đang gặp phải một con yêu cây và một con quái vật cỏ.

  

  Dây leo quấn quanh cổ, kéo vào trong, lực không mạnh, tuy không gây ngạt thở nhưng vẫn khiến hắn khó thở. Hầu hết quái vật đều thích hành hạ con người, ngay khi Trác Dực Thần tưởng rằng mình sắp bị bóp chết từ từ thì dây leo đột nhiên lỏng ra. Cậu chưa kịp phản ứng thì thứ đang quấn quanh cổ đã nhanh chóng bơi xuống dưới và bất ngờ chui vào cổ áo cậu. Làm sao cậu có thể để con quái vật làm những gì anh đã làm, vặn vẹo cơ thể một cách khó khăn để cố gắng tạo khoảng cách, nhưng càng vùng vẫy, sợi dây buộc vào cơ thể càng chặt hơn, và những sợi dây leo quanh cổ cũng đồng loạt siết chặt.

  

   Cậu không còn cách nào khác ngoài nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, dù có ý chí kiên cường cũng không thể chịu nổi sự trêu chọc và quấy rối điên cuồng của nam quỷ, giờ phút này, cậu giống như một con bò hoặc một con cừu dùng để hiến tế, lấy kinh mạch của hắn cắt bỏ, năm bông hoa buộc xuống đất, đặt lên tế đàn, để người ta cắt thịt máu trên người ngươi.

  

  Thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua, Trác Dực Thần tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết chìm trong gió lạnh nếu ca còn chưa tìm thấy.

  

  Trong Tĩnh Lâu có vô số quái vật kỳ quái, Trác Dực Thần đã nhìn thấy rất nhiều, hắn cũng biết cách trốn thoát khỏi đám quái vật trong tầm tay, nhưng khi đối mặt với tình hình thực tế thì hắn lại hoàn toàn không có ý kiến gì. Cậu chợt hiểu tại sao ca ca không cho phép cậu đến Tĩnh Lâu để đọc.

  

  Những con quái vật trong tòa nhà đang ngủ trong phong ấn, giống như một con hổ bị cắt móng, trông đáng sợ nhưng không hề đe dọa.

  

    Cậu tự nghĩ rằng sau khi trở về nhà, cậu sẽ chăm chỉ rèn luyện các kỹ năng cơ bản và chú ý đến việc tu luyện của bản thân...

  

  Huống chi nói về tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, trên người hắn có mấy sợi dây leo quấn quanh, lúc nhẹ lúc nặng, tùy ý xâm lấn vào nhận thức của hắn, khiến thiếu niên mười sáu tuổi khó nói chuyện, nhưng hắn có phải thừa nhận rằng đây là một cảm giác rất tuyệt vời nhưng phải nói là không biết cảm giác đó như thế nào.

  

  Thụ yêu dường như không bóp cổ mà giống trêu chọc hơn.

  

  Ly Luân nhấp một ngụm nước và rượu, nhìn thấu sự ngây thơ của chàng thiếu niên, nghĩ rằng người của Trác gia hay Trác Dực Hiên đều không dạy hắn điều gì.

  

  Thật là một bông hoa tinh tế. Ngươi thật may mắn, các ngôi sao hỗ trợ mặt trăng và bạn có thể vui vẻ suốt nửa cuộc đời, nhưng ngôi sao của năm không phải lúc nào cũng bảo trợ một người nào đó, chẳng hạn như gặp được người đó.

  

  Ly Luân đặt ly rượu xuống, đuổi thụ yêu đi, bay đến gần Trác Dực Thần. Chàng thiếu niên giật mình trước sự rút lui đột ngột của dây leo, cậu tin chắc rằng có một yêu quái mạnh hơn đang đến gần và khiến thụ yêu sợ hãi.

  

  Cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài nên chỉ có thể chăm chú lắng nghe những thay đổi của gió để nhận biết thế giới bên ngoài.

  

  "Ngươi đang tìm ta à?" Một luồng khí nóng thổi vào tai Trác Dực Thần, cậu vô thức quay đầu lại muốn tránh, nhưng không ngờ, lại vô tình chạm vào hai bờ môi mỏng ấm áp. Trác Dực Thần chưa bao giờ ở gần người khác như vậy, toàn thân không hiểu phát run, sửng sốt một lát, kiên quyết nói: "Là ngươi!"

  

  "Làm sao vậy?" Ly Luân sờ lên môi, nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn của đối phương, làn da trên má, cổ và ngực lộ ra đều có màu sáng, rất phù hợp với ánh hoàng hôn lơ lửng trên bầu trời lúc này.

  

  "Tà ác ma, ta khuyên ngươi nhanh chóng thả ta đi."

  

  Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trác Dực Thần, che mắt lại, há miệng ra và hai bông hoa đào đóng mở như gió xuân hóa thành mưa, nở nụ. Khi rời xa Luân Phủ, hắn chợt nghĩ đến một từ của con người, “đẹp và ngon”.

  

  "Còn phải xem năng lực của ngươi." Ly Luân ngước mắt lên, ánh mắt rơi xuống sợi dây buộc, lén lút gây sự, sợi dây đột nhiên dài ra rất nhiều, Trác Dực Thần đột nhiên rơi xuống, khiến hắn kinh ngạc hét lên.

  

  "Tên khốn!" Trác Dực Thần nghĩ nghĩ cũng không tìm ra manh mối vì sao yêu quái lại dẫn hắn tới đây trêu chọc, hắn không khỏi kích động, tức giận nói: "Mục đích của ngươi trói ta ở đây là gì?" ? Nếu là để cứu đồng đội ngươi…”

  

  "Ngu ngốc, không đoán được thì đoán thôi." Ly Luân cau mày tức giận, hắn ghét người khác so sánh những quái vật có linh thức nửa vời đó với hắn. Dù hắn là quái vật nhưng hắn vẫn khoe khoang mình hơn người. những kẻ bất tử ngu ngốc đó. Nhìn thấy Trác Dực Thần vừa "đánh đu" vừa đau đớn, hắn bình tĩnh lại, bình tĩnh nói: "Ngươi nên suy nghĩ làm sao từ đây đứng lên, dưới chân có vực sâu, nếu không cẩn thận, sẽ có sợi dây..."

  

  Trác Dực Thần nín thở: " Dù sao ngươi phảo để ta chết một cách minh bạch."

  

  "Ta sẽ không để ngươi chết." Lu Luân tràn đầy vui vẻ.

  

  "Vậy thì để ta nhanh chóng đi, nếu không ca ca của ta nhất định sẽ chặt yêu quái tà ác như ngươi này thành từng mảnh!" Con thú nhỏ đó như bị hoảng sợ, bộ lông mềm mại nổ tung, móng vuốt dùng lực cào mạnh, lao về phía người khổng lồ. Con quái vật không chút do dự, nhe răng ra, cố gắng đe dọa hắn phải rút lui. Bất lực, đáng thương lại có chút đáng yêu, Ly Luân khoanh tay trêu chọc: "Ta chưa bao giờ rời bỏ ca ca ngươi. Tại sao ca ca ngươi không nghe thấy tiếng gọi của ngươi mà đến cứu?"

  

  Trác Dực Thần lập tức ngừng nói, quay mặt đi, lười nói chuyện với Ly Luân nữa, lãng phí thời gian giao tiếp với tên khốn kiếp này.

  

  Ly Luân nhìn Trác Dực Thần vô cùng tức giận, đột nhiên cao giọng nói: "A, ca ca của ngươi tới rồi, ngươi nhìn xem! ồ... ngươi không thấy được."

  

  Quả nhiên, tuổi trẻ rất dễ bị lừa gạt. Trác Dực Thần nghe vậy, quay đầu lại lắng nghe tiếng gió, cố gắng hồi lâu cũng không có kết quả, anh nhận ra ác quỷ đang giở trò đồi bại với mình, khịt mũi, mặc cho Ly Luân trêu chọc thế nào cũng im lặng. .

  

  "Được rồi, Trác Dực Thần, chúng ta làm một giao dịch đi."

  

  "..." Trác Dực Thần bất động, như thể cậu chỉ muốn giết hắn, cậu sẽ không bao giờ khuất phục trước dục vọng của hắn.

  

  “Đi nói với Trác thống lĩnh, ca ca của hắn đang ở trên đỉnh Lữ Đài.” Ly Luân tùy ý triệu hồi một con chim ưng, “Bảo hắn tới nhanh.”

  

  Trác Dực Thần im lặng một lát, ngập ngừng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Yêu quaid này sẽ không lợi dụng cậu để tống tiền anh trai.

  

  "Ta chỉ muốn một điều."

  

  Trác Dực Thần tim đập thình thịch, nếu như điều hắn muốn trái với ý muốn của anh trai mình... Cậu không dám nghĩ tới, đành phải hỏi: "Muốn cái gì thì cứ việc nói ra."

  

  "Ta muốn ngươi."

  

  "……"Ý là gì? Mí mắt của Trác Dực Thần giật giật.

_________
24/01/2024
Chời ơi bây ơi, tui quên đăng chap này, cứ nghĩ là đăng rồi, chời ơi, gòi dữ gòi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro