Ly Thần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Triệu Viễn Chu vỗ nhẹ tay trên áo không tồn tại chút bụi, đứng chắp tay sau lưng, nhìn trong sân ánh trăng như nước, đưa tay nhặt lên một nắm hư không. Nhìn Ly Luân thật sâu, hắn biết mình giỏi gây nghiệp, hậu quả sẽ khó gánh chịu. Hắn nói: “Hiện tại thiện thân đã bị lấy ra, Liễm Yêu Lục giữ lại cũng vô dụng, giao cho ta.”

  

  Ly Luân từ trong tay lấy ra hai quyển sách nhỏ, đưa cho Triệu Viễn Chu một cuốn. Triệu Viễn Chu lật giấy ra ghi chép trong "Liễm Yêu Lục" chỉ có mấy nét, hiển nhiên là do người đời sau ghi lại trong một lục sách mới.

  

  Hỏa hoạn ở Tĩnh lâu mười ba năm trước đã phá hủy rất nhiều Liễm Yêu Lục, Mộng Điểu cũng chết trong đó. Nghĩ đến Mộng Điểu, hắn nhớ tới mấy ngày trước hỏa hoạn ở Tĩnh Lâu, Mộng Điểu đã phái Trác Dực Thần, lúc đó mới bốn tuổi, đến núi Tiểu Từ, giao cho cậu chăm sóc mấy ngày, không ngờ rằng sự chăm sóc này sẽ kéo dài hai năm.

  

   Hắn không biết hai năm nay Trác gia đã xảy ra chuyện gì, từ đó Mộng Điểu chưa từng đến núi Tiểu Từ, phụ thân Trác Dực Thần cũng không thấy đâu, người đến đón Trác Dực Thần chính là anh trai, người đứng đầu mới của Trác gia, Trác Dực Hiên.

  

  Triệu Viễn Chu còn nhớ rõ người đứng đầu tuổi gầy gầy, đôi mắt đỏ như máu, cách che giấu dung mạo cũng không đủ tinh tế, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng vết sẹo dài kinh người trên mặt hắn từ trán phải đến hàm dưới bên trái trong nháy mắt. Pháp thuật tuy kém nhưng lại dễ dàng đánh lừa được thiếu niên Trác Dực Thần.

  

  Triệu Viễn Chu thập phần ngưỡng mộ, tuy rằng kiệt sức nhưng lại không hề chán nản, sắc mặt ngay ngắn, lông mày lạnh lùng, thoát thai tại trẻ trung ngây thơ, khí chất điềm đạm.

  

  Tính tình thận trọng, rất quý trọng lời nói, chỉ nói phụ mẫu đã qua đời, Trác gia đang nội chiến nên đến đây đón em trai.

  

  Đại Yêu đã nhìn thấy thế gian sinh ly tử biệt, cũng quen với sự vô thường của cuộc sống, hắn không hỏi quá nhiều, bởi vì mọi thứ đều có số phận của nó. Vài năm sau, được người khác biết rằng Mộng Điểu đã bị chôn vùi trong biển lửa, nhưng chi tiết thì không rõ.

  

  Trác Dực Hiên biết lòng tốt của hắn, cung kính cúi đầu, dùng lễ tiết cao nhất của Trác gia: “ Thần Nhi đã được thượng tiên bảo vệ, Trác Dực Hiên không có khả năng báo đáp. Nếu thượng tiên có thể hữu dụng. Tương lai hắn có thể lấy được Trác Dực Hiên ở nơi này, Trác Dực Hiên sẽ chiến đấu đến chết để báo đáp ân tình của thượng tiên.”

  

  Đại Yêu tuổi thọ vô lượng, ma lực vô biên, lời hứa của phàm nhân chỉ là giọt nước trong đại dương, đối với hắn, hắn chỉ hy vọng tương lai con trai của Trác gia sẽ được bình an vô sự. Hắn xóa đi ký ức của hai đứa con trai Trác gia về mình, không có chút ân tình hay oán hận nào, đó là vấn đề nhân quả.

  

  Không ngờ vài năm sau, hắn vô tình bước vào giấc mộng của Trác Dực Thần lại xoay bánh răng số phận.

  

  Triệu Viễn Chu lắc đầu, thở dài bỏ cuộc, hai tay đóng lại Liễm Yêu Lục, nhìn thẳng vào Ly Luân, nghiêm túc khuyên nhủ: “Hy vọng bằng hữu của ta sớm rời đi, tu luyện không dễ dàng, đừng đắm mình trong những cảm xúc và nỗi ám ảnh tầm thường sẽ hủy hoại nửa đời đạo hạnh của ngươi."

  

  Ly Luân nghe được lời này sửng sốt một chút, sau đó cười khổ, hắn không biết tu luyện không dễ dàng, rõ ràng là Triệu Viễn Chu đã kéo hắn từ trong núi tự do đi vào phàm trần Vân Mộng, dạy hắn thấu hiểu thất tình lục dục, từ bỏ yêu, hận, sân, si, đạt được vô thượng hành quyết. Ngược lại, bản thân cũng hãm sâu mà yêu Trác Dực Thần, thậm chí còn tạo ra hình tượng một đạo sĩ bất tử có thể đứng lên trần thế để cảnh giới hắn.

  

  Suy cho cùng, nhân tâm sáng tỏ.

  

   Hắn thờ ơ đáp lại, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay, hình ảnh con chim xanh rất sống động, với đôi mắt thần nhìn ra vạn vật, hắn tỏ ra có lòng tốt nhất định nhưng không thể che giấu sự khinh thường của mình đối với tất cả chúng sinh.... Nó thực sự hận đến thấu xương.

  

  Có lẽ Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần quả thực là cùng một người, giống nhau ra vẻ đạo mạo, ích kỷ đến cực điểm. Một Chu Yếm, một Trác Dực Thần, song song lại đùa bỡn hắn trong tầm tay.

  

  “Ngươi chưa bao giờ thay đổi, là lỗi của ta.” Trong lòng Ly Luân tràn đầy hy vọng “ Nối lại tình xưa” với Triệu Viễn Chu giống như khi ngọn đèn lưu ly rơi xuống, ngọn lửa thuần khiết đã đốt cháy hắn hoàn toàn. Bầu trời luôn thay đổi, biển rộng là vĩnh cửu, trong những năm dài này, vô số tinh thần sinh ra và chết đi, hắn luôn nhớ đến một người sẵn sàng bơi trong biển đau khổ vì người đó, không biết rằng biển khổ vô bờ bến nhưng nhận ra mình đã sai.

  

  Triệu Viễn Chu kinh hãi ngước mắt lên, nhìn thấy Ly Luân ánh mắt tối sầm, môi mím chặt, trong màn đêm mờ mịt, lộ rõ ​​vẻ mặt thất vọng.

  

  “Triệu Viễn Chu.” Ly Luân lần đầu tiên gọi tên Chu Yếm, “Không phải ngươi đã dạy ta muốn làm gì thì phải đấu tranh sao?”

  

  Triệu Viễn Chu nghe được lời này, trong lòng trầm xuống. Môi hơi hé ra, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

  

  Lu Luân nói tiếp: “Ngươi còn nói, tất cả những gì ngươi có đều là chia sẻ với ta.”

  

  Triệu Viễn Chu tận dụng mọi cơ hội để giải thích: “Bởi vì chúng ta là bạn.”

  

  "Bạn?" Ly Luân nở một nụ cười hung dữ, "Ngươi mất kiểm soát mỗi khi nhắc đến Trác Dực Thần. Các ngươi cũng là bạn à?"

  

  "Ngươi muốn nói cái gì?" Triệu Viễn Chu bối rối, Trương Nhị hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu ( vì suy nghĩ theo cách của người khác, nên không biết mình suy nghĩ gì), hắn chỉ muốn thuyết phục Ly Luân càng sớm càng tốt thoát khỏi nghiệp chướng, tránh cho tương lai gây ra tai họa. Tại sao trong miệng con lừa bướng bỉnh này lại có vị thay đổi?

  

  “Trong mắt ngươi, ta là hạng người gì?” Ly Luân nhếch lên khóe miệng, như đang cay đắng, “Ta đáng thương sao?”

  

  Triệu Viễn Chu đã rất cố gắng để hiểu được lời nói của Ly Luân: "Có vẻ như đối với ta ngươi có rất nhiều ý kiến?"

  

  Ly Luân rơi vào trầm mặc, thay vì nói hắn ghen tị với sự quan tâm đặc biệt của Trác Dực Thần cho Triệu Viễn Chu, hay hơn là nói rằng hắn khao khát thứ mà Triệu Viễn Chu có thể dễ dàng có được nhưng lại không thể yêu cầu. Giống như khi hắn mới khai mở linh thức khi còn nhỏ, nhìn thấy một con đại bàng đang bay đang đuổi theo một con thỏ, hắn tưởng tượng mình là con đại bàng đang thưởng thức miếng thịt béo ngậy của nó.

  

  "..." Triệu Viễn Chu nghẹn ngào không nói nên lời, hắn xem như lãng phí lời nói, chưa kể hắn không hiểu giữa người bướng bỉnh này và Trác Dực Thần đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn phản ứng của Trác Dực Thần, hắn đúng là một kẻ ngốc, có thể biết, chính là Ly Luân ép hắn làm như vậy.

  

  Đừng được tiện nghi mà khoe mẽ. Triệu Viễn Chu mặc dù trong lòng chửi bới, nhưng vẫn cố gắng dùng lời nói tử tế trên mặt khuyên nhủ: "Nếu hắn không có ý tứ với ngươi, ngươi nên thả hắn đi."

  

  Hai người bế tắc hồi lâu, Triệu Viễn Chu cũng bất lực.

  

  Vài ngày sau, một buổi sáng, Triệu Viễn Chu trả lại Liễm Yêu Lục cho Trác Dực Thần. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười: "Tuy rằng là sách trống, nhưng về sau sẽ có ích cho ngươi."

  

  Trác Dực Thần viết thêm mấy dòng chữ nhỏ vào quyển sách, mỗi chữ đọc đi một chữ, chỉ đến khi mực mới tan như sương mù, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, cậu mở miệng nói chuyện. Triệu Viễn Chu làm bộ im lặng, nhẹ nhàng bổ sung: "Nhất định phải ghi nhớ."

  

  "Ta không hiểu..." Trác Dực Thần muốn hỏi lại, nhưng lại bị tiếng kêu từ bên ngoài cắt ngang.

  

  "Tiểu công tử!"

  

   Tiểu Quyên đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, đột nhiên dừng lại trước mặt Trác Dực Thần, hít một hơi thật sâu, thẳng lưỡi nói: "Tiểu Công tử, mau đi theo ta. Trác đại nhân, Trác đại nhân bị thương! Hiện giờ ngài ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi…”

  

  Trác Dực Thần không quan tâm đến điều gì khác, nắm lấy cánh tay của Tiểu Quyên chạy ra khỏi sân, biết tình thế cấp bách, Triệu Viễn Chu một tay bế hai người lên như gà rồi dịch chuyển đến nơi họ muốn.

  

  Trác Dực Hiên ngực bị quái vật đâm một lỗ đẫm máu, vết thương dường như cố ý tránh tim mạch hắn, dù vậy, vết thương khủng khiếp này sẽ gây tử vong cho bất kỳ phàm nhân nào. Khả năng sống lại chỉ trong một hơi thở của Trác Dực Hiên đã là một món quà từ tạo hóa và là một phép lạ trong tam giới. Chưa có đại phu phàm nhân nào từng nhìn thấy vết thương khủng khiếp như vậy, chỉ nhìn một cái đã lắc đầu, bảo Trác Dực Thần nếu còn tỉnh táo thì hãy nói ra. Khi Triệu Viễn Chu nhìn thấy điều này, rõ ràng cơ thể thứ cấp của Lam Phù vẫn chưa được truyền lại cho Trác Dực Hiên, hắn lén nhìn Trác Dực Thần đang lo lắng.

  

  Không biết cơ thể thứ cấp của Lam Phù được chọn bẩm sinh hay được chọn ngẫu nhiên trong quá trình truyền thừa huyết thống. Chỉ là con cháu Trác gia ngày càng suy giảm, nhân số thưa thớt, dòng dõi Lam Phù đang trên bờ vực suy thoái. Hắn không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Mộng Điểu và hắn khi đến núi Tiểu Từ lần cuối, cơ thể thứ cấp của Lam Phù dường như có một lớp bí mật khác không rõ.

  

  Trác Dực Thần tóm lấy Triệu Viễn Chu như cọng rơm cứu mạng, cầu xin hắn giúp đỡ: "Chu Yếm, xin hãy cứu ca ta, Chu Yếm, xin hãy cứu ca ta!"

  

  Mọi người có mặt đều nghiêm túc nhìn hắn, Triệu Viễn Chu an ủi Trác Dực Thần: "Ngươi phải phối hợp với ta trước để bảo vệ mạch của hắn."

  

  Hắn còn chưa nói xong, Triệu Viễn Chu đã đứng ở Trác Dực Thần sau lưng, lúc hắn đang vận chuyển linh lực trong cơ thể, thuần linh hồn thông qua hai tay Trác Dực Hiên tràn vào cơ thể Trác Dực Hiên, hắn không quên an ủi Trác Dực Thần: "Tập trung lại! Tinh thần của ta cùng sức mạnh không thể trực tiếp truyền vào người hắn, nó phải được truyền qua huyết thống của những người thân nhất."

  

  Thân thể phàm trần làm sao có thể chống đỡ được linh lực cường đại của Đại Yêu, cho dù chỉ là linh hồn chuyển tiếp, Trác Dực Thần vẫn đau đớn tột cùng, sức mạnh rót vào cơ thể vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, điên cuồng bóp nát nội tạng, theo tám kinh mạch dị thường, chúng lưu chuyển trong cơ thể cậu một tuần rồi thoát ra khỏi cơ thể, giống như những sợi dây có ngạnh, kéo mạnh linh hồn, gần như tách rời linh hồn và thể xác của cậu. Cậu không thể giữ được trong khi giữ tay mình và máu tràn ra từ miệng.

  

  "Trác tiên sinh thế nào!" Tiểu Quyên bối rối, bận rộn hai bên quan tâm, "Tiểu công tử, người làm sao vậy!"

  

  Trác Dực Thần lau máu trên khóe miệng, đứng dậy hành lễ với Triệu Viễn Chu: “Đại ân không nói cảm ơn, ân đức nhất định phải báo đáp!”

  

  Triệu Viễn Chu không để ý tới một điều, cụp mắt xuống, nhìn hai tay chắp trước mặt khi hành lễ, chiếc khăn lụa vẫn chưa được cởi ra, máu đang rỉ ra, chậm rãi nói: “Trác đại nhân, hẳn là lúc này còn sống... Chỉ thiếu một vị thuốc dẫn."

  

  "Là loại thuốc gì? Ta đi ngay..." Tiểu Quyên háo hức nói.

  

  Triệu Viễn Chu nói: “Chỉ có ngươi mới có được.” Hắn nhìn thấy Trác Dực Thần, sau đó không cần suy nghĩ đồng ý, hắn cũng không biết mình đang đối mặt với cái gì.

_______________
21/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro