【Ly Thần】 Chỉ Nam Nuôi Dưỡng Chim Nhỏ(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Khi 🐦 biến thành một quả trứng và được lão 🍐 nhặt lên

*Ly Thần

*Lão🍐bị ép làm nam mẫu thân

* Hành văn kém

*cảnh báo ooc

Để che giấu dấu vết của mình, Ly Luân luôn thay đổi nơi ở vào một thời điểm cụ thể, vượt núi sông đến núi Côn Luân, ngọn núi phủ đầy tuyết có chút lạnh lẽo nhưng rất thích hợp để ẩn náu, hắn tìm thấy một hang động. Nhưng hắn không ngờ trong hang có giấu thứ gì đó, Ly Luân nhặt được một quả trứng siêu to, khiến hắn cảm thấy có chút đói bụng, hắn đốt lửa và đặt quả trứng vào để nướng, Ly Luân hưng phấn xoa xoa tay. Không ngờ, trên thân quả trứng đột nhiên xuất hiện những vết nứt, một cơn gió lạnh thổi vào, làm tắt ngọn lửa.

Ly Luân bối rối nhặt quả trứng lên, quả trứng nở trong tay hắn, bên trong là một con chim xanh non, nó bị đại yêu dọa sợ, biến thành hình người, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, co ro trên mặt đất run rẩy, quần áo không đủ để che thân.

Ly Luân nhướng mày, có hứng thú nhìn thiếu niên: "Ngươi là ai?"

"Ta..." Thiếu niên run rẩy và khóc vì khí chất đáng sợ của mình, "Tôi tên là Trác Dực Thần, wuwuwuwu..."

Ly Luân bị tiểu hài tử khóc làm khó chịu, liền sốt ruột kéo nó từ dưới đất lên, muốn ném nó ra ngoài, không ngờ nhìn kỹ hơn lại phát hiện ra con chim xanh nhỏ này thực ra rất đáng yêu, vẫn còn nhỏ và không thể tự chủ được chút nào, để sống sót, cậu nắm chặt tay áo Ly Luân, với ánh mắt cầu xin: "Đại yêu, ngươi có thể mang ta theo không? Ta có thể làm bất cứ điều gì! Ta tuyệt đối sẽ không kéo chân ngươi."

Đôi mắt hình quả hạnh tròn trịa của Trác Dực Thần lúc này đã ngấn lệ, cậu cắn môi dưới, như vừa mong đợi vừa sợ hãi, Ly Luân hồi lâu không trả lời, cậu cho rằng đại yêu là không muốn, cậu ngoan ngoãn kéo quần áo, quay người rời khỏi động, quần áo rách rưới khó có thể che được, bên ngoài gió lạnh thổi, cậu run lên vì lạnh.

"Này, chim nhỏ." Ly Luân cau mày, kéo con chim nhỏ màu xanh ra, "Ta không nuôi những kẻ vô dụng, nếu đi theo ta thì phải nghe lời, biết không?"

Trác Dực Thần hai mắt lập tức sáng lên, hưng phấn đến quên mất con quái vật đáng sợ trước mắt, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn: "Tốt! Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi! Ta cũng có gia đình!"

Ly Luân giật mình, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, lại cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó mềm mềm chọc vào, giơ bàn tay xa lạ lên sờ đầu: “Ừ, ngươi có một gia đình.”

Ly Luân nhất thời cảm thấy có chút bối rối, hắn chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử, nhưng tiểu Lam Phù rất ngoan ngoãn, không để hắn lo lắng quá nhiều, hắn đi chợ mua một vài bộ y phục, mạt ngạch. Và rất nhiều vật phẩm trang sức khác. Hắn cảm thấy màu trắng rất hợp với mình nên đã mua rất nhiều y phục màu trắng để thay, nhìn thấy Tiểu Lam Phù bỗng nhiên trở nên quý giá như vậy, hắn thực sự có chút tự hào.

Tiểu Lam Phù ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng nhìn bộ quần áo mới của mình, cho rằng đại yêu như Ly Luân rất hung ác, nhưng không ngờ lại khá tốt, cậu nghĩ như vậy từ khi Ly Luân đưa cho cậu rất nhiều thứ, hắn sẽ rất vui nếu được tặng một thứ gì đó làm quà.

Mặc quần áo mới, mạt ngạch mới, thắt bím trên đầu, cậu nhảy ra khỏi huyệt động, nhìn núi phủ đầy tuyết, có chút hưng phấn, đi tìm mấy miếng băng ngân dùng linh lực của mình. Biến thanh sắt đen thành một chiếc vòng cổ mỏng, cậu nhổ vài chiếc lông vũ, cơn đau khiến cậu run lên, nhưng không sao, buộc chiếc lông vũ trên cổ áo, đồng thời rút những chiếc chuông tết trên tóc ra. như một vật trang trí khi cậu làm xong chiếc vòng cổ bạc này thì trời đã tối.

Cậu hào hứng cầm chiếc vòng cổ chạy về huyệt, phát hiện Ly Luân đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó, chạy tới kéo tay Ly Luân, nhưng không ngờ, Ly Luân ôm cậu vào lòng như đang bị sốc.

Trác Dực Thần khó hiểu nghiêng đầu, nhưng cũng không đẩy hắn ra: "Đại yêu, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi đã ở đâu vậy?" Ly Luân run rẩy hỏi.

Trác Dực Thần mỉm cười, đưa cho hắn xem sợi dây chuyền bạc trong tay: “Cái này ta tự tay làm cho ngươi, mấy ngày nay ngươi đã chiếu cố ta, mua cho ta nhiều thứ như vậy, ta cũng muốn tặng ngươi một món quà.”

Ly Luân nhặt chiếc vòng cổ lên, quan sát thật kỹ, phát hiện ra những chiếc lông vũ trên cổ áo thực ra là lông của Tiểu Lam Phù, hắn có chút đau lòng cau mày, xoa xoa đầu cậu: “Lần sau trước khi rời đi nhớ nói cho ta biết trước. Biết không?"

“Ừ!” Trác Dực Thần gật đầu, nắm tay hắn an ủi: “ Ngươi cho rằng ta đi rồi nên mới sợ hãi như vậy sao?”

"Làm sao có thể? Đi cũng tốt, thiếu đi một gánh nặng." Ly Luân tặc lưỡi, đẩy cậu ra, giật lấy chiếc vòng cổ trong tay cậu đeo lên cổ hắn, mời cậu tới ăn.

______________
29/02/2024
Hé lô mấy bà, sáng nay tui tìm hiểu tiếp thì nữ9 không phải là chị, cái 🍉 này lúc này lúc kia, hoang mang trong đầuuuu. Hmmmmm tui hum hóng nựa mệt tâm quá😂, nào ga rồi tính tiếppp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro