Có lẽ ta không thể thích ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Không nghĩ đến rằng, chuyện ta yêu ngươi mặc dù không sai, nhưng quên khóa lại đoạn tình cảm này, ngây ngốc để tình yêu biến thành một loại tra tấn.

                                         *

Cậu có từng gặp qua người nào cứ ấp úng muốn nói lại thôi chưa? Hứa Giai Kỳ từng hỏi Ngu Thư Hân như thế. Ngu Thư Hân nghĩ một lúc, chắc là có đó, đây không phải là biểu hiện của Triệu Tiểu Đường mỗi lần gặp cô bây giờ sao?

Mỗi lần cô nhìn đến Lưu Vũ Hân và Tạ Khả Dần sẽ luôn cảm thán, quả nhiên thế giới này chỉ có một Lưu Vũ Hân cùng một Tạ Khả Dần như thế này thôi.

Mà...

Khổng Tuyết Nhi là Khổng Tuyết Nhi. Hứa Giai Kỳ là Hứa Giai Kỳ.

Ngu Thư Hân là Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường là Triệu Tiểu Đường.

Ai cũng không thể sống theo cách người khác sống. Vậy nên Ngu Thư Hân lại chờ đợi.

Hứa Giai Kỳ và Khổng Tuyết Nhi trở thành quan hệ đồng nghiệp bạn bè bình thường.


"Cậu với Tuyết Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" - Ngu Thư Hân ôm đầu gối, đôi mắt Hứa Giai Kỳ dưới ánh đèn trông sáng ngời.

"Cậu ấy vẫn là đem tặng nụ hôn đầu cho tớ... Cậu ấy nói, cậu ấy đối với tớ không phải loại thích này." - Hứa Giai Kỳ ngửa đầu cười mỉm. "Như vậy cũng tốt."

"Cậu thật sự vui sao, cậu ấy thật sự buông tay sao?" - Ngu Thư Hân nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Hứa Giai Kỳ, cho dù bây giờ quan hệ giữa cô ấy và Tuyết Nhi trở về như cũ, cô cũng không thể vui vẻ được.

Một người đối với chuyện đối phương yêu mình bao nhiêu, chẳng lẽ không thể cảm nhận được sao?

Hứa Giai Kỳ không nói tiếp.

"Kiki à, đừng quên cậu ấy vẫn đã đem nụ hôn đầu cho cậu."

Ngu Thư Hân biết hiện tại mình không thể nói người khác lựa chọn đúng hay sai, bởi vì chuyện của chính cô mà cô cũng chưa thể giải quyết xong. Đối với Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân cảm nhận được nỗi thống khổ của cô ấy, cảm nhận được tâm tình muốn đến gần mà không thể đến gần của cô ấy. Cho nên, nếu không có việc gì, cô có thể chậm rãi chờ đợi.

Chờ đợi cho đến lễ trưởng thành của Triệu Tiểu Đường, cô mới phát hiện, hóa ra bé con ngày nào giờ đã cao lên không ít, chín chắn hơn không ít. THE9 đặc biệt vì Triệu Tiểu Đường tròn 20 tuổi mà làm một bữa tiệc, các thực tập sinh thân thiết trước đây đều đến góp vui.


Lục Kha Nhiên đi ngang phòng Ngu Thư Hân, thấy cô vẫn loay hoay thì hỏi. "Tiểu Ngu, cậu không đi sao?"

Ngu Thư Hân sửa sang lại giường của mình một chút. "Ừ, các cậu đi đi."

"Cũng gần đây thôi, chúng ta cùng nhau đi nào!"

"...Tớ có chút mệt mỏi." - Ngu Thư Hân ngồi xuống giường, sắc mặt không được tốt lắm.

"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." - Lục Kha Nhiên giúp Ngu Thư Hân đóng cửa phòng.

Ngu Thư Hân nằm xuống ngủ một chút, từ sáng sớm cô đã không khỏe, vẫn cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ. Ngu Thư Hân nghĩ mình có thể mơ nhiều một chút, nếu có thể mơ thấy Triệu Tiểu Đường lúc trước, tình cảm của hai người lúc trước thì thật tốt. Không biết đã ngủ bao lâu, khi Ngu Thư Hân tỉnh lại phát hiện Triệu Tiểu Đường tựa ở đầu giường. Tim Thư Hân bất giác đập nhanh hơn, là Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân ngồi dậy, tay nhẹ nhàng vỗ đầu người kia, không biết khi nào thì nước đã đong đầy hốc mắt, chớp mắt mấy cái, một giọt đã lăn dài trên má. Cô nổi tính trẻ con lấy tay quệt lung tung lau nước mắt. Trong lòng Thư Hân lại không nhịn được tự cười bản thân mình, làm sao lại không có tiền đồ như vậy, rõ ràng Tiểu Đường ngày càng chín chắn, chính mình ngược lại ngày càng ngây thơ.

Động tĩnh Ngu Thư Hân gây ra quá lớn, đánh thức Triệu Tiểu Đường vốn đang ngủ gật, ngẩng đầu liền nhìn thấy vành mắt hồng hồng của Ngu Thư Hân đang nhìn mình.

Xấu hổ vội vàng lẩn tránh đi ánh mắt của Ngu Thư Hân. "Ừm, nước đây này, chị uống thuốc đi." Nói xong Triệu Tiểu Đường đưa cho Ngu Thư Hân một ly nước, lại lấy thuốc ở trong tủ ra đưa cho cô. Ngu Thư Hân trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Đường loay hoay lấy, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì cả.

Ngu Thư Hân không cầm lấy, Triệu Tiểu Đường thở dài đem nước và thuốc để lại trên bàn.

"Tại sao lại ở đây?"

"Em về lấy chút đồ." - Triệu Tiểu Đường ánh mắt né tránh liên tục.

Triệu Tiểu Đường đang nói dối, Ngu Thư Hân biết chứ.

"Lấy đồ gì?" - Ngu Thư Hân tựa hồ không muốn chừa lại đường sống cho người nói dối, tiếp tục hỏi.

"Ừm..." - Tiểu Đường nhất thời nghẹn lời.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy ánh mắt kiên định của Ngu Thư Hân liền hiểu, người kia biết mình đang nói dối. Cũng đúng, lấy đồ chỉ là cái cớ. Thật ra, thiếu duy nhất chị thôi. Không cần im lặng như vậy, một câu chúc phúc cũng tốt mà. Triệu Tiểu Đường đỏ mặt không phản đối, Ngu Thư Hân lại cười.

"Tiểu Đường, chúc mừng em đã trưởng thành, đã là người lớn rồi."

"Cảm ơn."

Lòng tham của Triệu Tiểu Đường cảm thấy như vậy không đủ, nhưng cô không có tư cách yêu cầu Ngu Thư Hân cho cô nhiều hơn. Bởi vì, cô cũng không thể cho Ngu Thư Hân được cái gì.

Như vậy thì tốt rồi.

Điện thoại rung rung, Triệu Tiểu Đường mở ra tin nhắn Tôn Nhuế gửi tới..

[Nhân vật chính rời đi lâu quá là không được đâu đấy, phần quan trọng sắp đến rồi!]

Triệu Tiểu Đường cắn môi do dự, tay gắt gao túm lại, một câu cũng nói không nên lời.

"Chắc là thiếu nhân vật chính rồi phải không, đi qua đó đi, mọi người đang chờ em đó."

"Vậy... Em đi rồi, chị nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ uống thuốc."

"Ừ, chị biết rồi."

Triệu Tiểu Đường luyến tiếc rời đi, Ngu Thư Hân cũng không nỡ nhìn bóng dáng Triệu Tiểu Đường rời khỏi.

Chúng ta không rời xa hơn, cũng không đến gần hơn, đáng sợ nhất là đình trệ. Cuộc sống không phải vở kịch, cho dù sai cũng không thể thay đổi.

Ngu Thư Hân có nhiều lúc rất nhớ tin nhắn chúc ngủ ngon của Triệu Tiểu Đường, cho dù hiện tại người kia ở cách vách mình thì cảm giác hoàn toàn không giống trước kia. Lúc trước, phần lớn thời gian Triệu Tiểu Đường đều ở phòng luyện tập, bọn họ không thường gặp mặt. Nhưng bây giờ không giống như vậy, Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân cùng chung một nhóm rồi, hai người cũng thường xuyên chạm mặt hơn. Có khi vừa ra cửa thì bên kia cũng vừa lúc đi ra, thật sự không biết phải phản ứng thế nào.

Giống như bây giờ...

Ngây ngốc nhìn đối phương vài giây. "Ừm... chị đi tập luyện."

"...Em cũng vậy."

Thôi, đành cùng nhau đi.

Ngu Thư Hân nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi và Hứa Giai Kỳ phải diễn một đôi chị em bị ly biệt, lòng không rõ là tư vị gì, theo bản năng nhìn Triệu Tiểu Đường một cái, người ta đang chăm chú nhìn hai người kia diễn, còn rất tập trung mà học hỏi. Ngu Thư Hân cười chính mình cư nhiên lại không tập trung tinh thần.

Khổng Tuyết Nhi gắt gao ôm chặt Hứa Giai Kỳ, làm Hứa Giai Kỳ có chút sững sờ, nhưng rất nhanh ý thức được đang luyện tập, lúc ôm Khổng Tuyết Nhi cô bỗng cảm giác được bả vai có chút ướt liền đưa tay vỗ lưng Khổng Tuyết Nhi. Ở chỗ Triệu Tiểu Đường nhìn rất rõ biểu tình cực lực ẩn nhẫn của Hứa Giai Kỳ. Cảm giác này, không rõ có phải là thống khổ hay không, nhưng Triệu Tiểu Đường thấy thật lòng chua xót. Hi vọng mỗi người có thể thật lòng sống hạnh phúc, đừng phải diễn kịch khổ sở, như vậy là tốt rồi.

Nhớ đến Ngu Thư Hân, trong lòng Triệu Tiểu Đường không khỏi nổi lên một trận chua xót, vì sao lại biến thành như vậy? Có thể là thời khắc quyết định liền nhận định tất cả, tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng không thay đổi được.

Có thể nói...

Khổng Tuyết Nhi vì Hứa Giai Kỳ mà hiểu được thế nào là yêu.

Mà Triệu Tiểu Đường bởi vì Ngu Thư Hân mà hiểu được thế nào là buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro