Vì chỉ có cô ấy là màu trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên đời này, khi mà ta không thể nắm giữ hết mọi chuyện trong tay, thì người ta thích vẫn là ngươi.

                                         *

6 năm trước, Triệu Tiểu Đường 18 tuổi, Ngu Thư Hân 19 tuổi, bọn họ lần đầu gặp gỡ nhau tại Trường Long, buổi ghi hình cho tập đầu tiên của TXCB2.

Triệu Tiểu Đường vốn dĩ muốn chuyên tâm thưởng thức bữa tiệc được chuẩn bị sẵn cho các thực tập sinh, trước khi đối diện với những ngày tháng huấn luyện khắc nghiệt sắp tới. Vậy mà lại bị Tôn Nhuế lôi đi tán gẫu với mấy chị gái xinh đẹp khác, mới quen mà làm tưởng thân nhau dữ lắm.

"Đều là những tỷ muội xinh đẹp, thật tràn đầy sức sống a~"

"Cái con người này, lại chuẩn bị dụ dỗ con gái nhà lành nữa à" - Hứa Giai Kỳ đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán nhìn cái tên không có tiết tháo trước mặt, lại quay sang Triệu Tiểu Đường, người mà hồn vía vẫn còn nằm ở những món ăn trên bàn tiệc. "Xin chào, tôi là Hứa Giai Kỳ!"

"Chào"

"Cậu so với cái tên Tôn Nhuế kia đúng là một trời một vực, sao có thể thân nhau hay vậy?" - Hứa Giai Kỳ nghi hoặc nhìn cái người ngáo ngơ trước mặt.

"Không có, mới vừa quen thôi" - Triệu Tiểu Đường trả lời một cách thờ ơ, người ta còn đang bận chú tâm đến mấy "em" ngon lành trên bàn ăn kia mà.

Đúng là cái tính xã hội của Tôn Nhuế đi đến đâu cũng có thể phát huy, tại hạ phục rồi.

"Thế cậu có để ý đến ai không?" - Hứa Giai Kỳ liếc nhìn xung quanh, những nữ nhân này tuy là xinh đẹp nhưng thật sự rất ồn, những ngày tháng sắp tới sẽ thú vị lắm đây.

Triệu Tiểu Đường vốn không chú tâm lắm, lại đột nhiên bị hỏi như vậy, cắn môi suy nghĩ một chút. "Người mặc váy màu trắng kia."

"Tại sao?" - Tôn Nhuế rõ ràng lúc nảy còn đang đứng dụ dỗ mấy vị tiểu muội kia, giờ lại bay sang đây với tốc độ ánh sáng, còn hơn cả paparazzi đi săn tin nữa.

"Bởi vì chỉ có cô ấy mặc váy màu trắng thôi."

Nghe được đáp án của Triệu Tiểu Đường, Tôn Nhuế và Hứa Giai Kỳ chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Quả nhiên là không chú tâm, đáp án thật tuỳ tiện.

Đó là người nào? Chiếc váy màu trắng, chỉ có mình cô ấy. Để ý hay không? Ai mà biết được lần đầu gặp gỡ đó rốt cuộc Ngu Thư Hân có để lại ấn tượng gì trong lòng Triệu Tiểu Đường không? Tuy là tùy tiện lựa chọn nhưng đó cũng là lựa chọn duy nhất của Triệu Tiểu Đường.

Mà lần đầu tiên Ngu Thư Hân gặp Triệu Tiểu Đường là đường đường chính chính gặp gỡ, tại phòng học vũ đạo.

Ngu Thư Hân là kiểu người hoạt bát, đối với người bình thường không quen biết vẫn có thể nói chuyện như bạn bè thân thiết, nhưng đối với người trước mặt lại có chút dè chừng. Triệu Tiểu Đường đứng đối diện cô ấy, Ngu Thư Hân thi thoảng nhìn Triệu Tiểu Đường, xấu hổ không nói chuyện. Ngu Thư Hân phát hiện, cô gái đứng đối diện có ngoại hình xinh đẹp nổi bật trong số những thực tập sinh ở đây, mà ánh mắt của cô ấy cũng không giống ánh mắt của cô. Cô tuy không hiểu biểu tình trong mắt cô ấy là gì nhưng vô tình cũng bị hấp dẫn. Hai người nhìn nhau cười, không mở miệng, không nói chuyện, mà dường như khoảng cách được kéo gần lại.

"Cái... này, Ngu Thư Hân, lúc cậu im lặng đứng thật sự rất giống nữ quỷ!" - Khổng Tuyết Nhi len lỏi qua đám người đến bên cạnh Ngu Thư Hân.

"Này! Cái gì mà nữ quỷ, tớ đây là mỹ nữ an tĩnh, hiểu không" - Ngu Thư Hân không biết nói gì với cô gái Khổng Tuyết Nhi này, từ vòng loại cho đến bây giờ vẫn luôn trêu chọc cô, thậm chí còn tạo thêm cái biệt danh khó nghe kia. Nhưng dù Ngu Thư Hân có kháng cự như thế nào thì cái tên nữ quỷ này cũng luôn đeo bám cô.

Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường ở đối diện không ngừng cúi đầu lẩm bẩm cái tên này. Lần đầu gặp, chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, bình thường đến mức không thể ngờ được sau này sự tồn tại của người kia đối với mình quan trọng đến thế.

Sau đó, Ngu Thư Hân bắt đầu cuộc sống đi đi về về giữa phòng tập và ký túc xá. Mỗi ngày cô đều bận rộn luyện tập vũ đạo để chuẩn bị cho công diễn, dần dần phát hiện ra Triệu Tiểu Đường rất ít khi xuất hiện trước mắt mình, là do cô không chú ý sao? Lúc cô vô tình hướng ánh mắt tìm kiếm Triệu Tiểu Đường trong đám người, đột nhiên tự bản thân cảm thấy hành vi của mình thật quá kỳ lạ, nhưng người kiêu hãnh như cô sao có thể tuỳ tiện đi hỏi người khác. Lúc hai team lần đầu tập luyện chung, có chút khó khăn trong lúc tập luyện thế nên Ngu Thư Hân liền được cử đi giao lưu với các thực tập sinh của team kia. Đồng thời cô cũng được gặp lại Triệu Tiểu Đường sau một thời gian dài.

"Mọi người hiện tại chắc là đang khẩn trương tập luyện vũ đạo cho buổi công diễn mới đúng không?"

"Đúng vậy, vũ đạo cùng đội hình thật khó nhớ."

"Chúng ta lúc trước cũng gặp khó khăn như vậy, nhưng mà càng lâu thì mọi người càng ăn ý với nhau."

Đoàn Tiểu Vi cùng Lâm Tiểu Trạch nhỏ giọng nói chuyện với nhau làm không khí trong xe có vẻ nặng nề. Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường ngồi phía trước không hề phòng bị mà nhắm mắt ngủ, cô phồng má xoay người nhìn ra cửa sổ.

"Tiểu Vi cậu biết không, hai ngày trước lúc chúng ta thu âm tớ có nghe qua giọng của Ngu Thư Hân, giọng hát rất hay đó."

"Đúng vậy, đúng vậy, giọng hát của Thư Hân mình cũng có nghe rồi, thật sự là rất dễ nghe."

Khi nghe mọi người nhắc đến tên của mình, Ngu Thư Hân vội vàng lại có chút ngượng ngùng xua tay "Không có đâu, mọi người ai cũng hát tốt hết mà."

Triệu Tiểu Đường ngồi phía trước xoa xoa cổ...tiếp tục ngủ. Ngu Thư Hân phải cảm ơn chuyến đi này, nhờ đó mà cô có thêm chút hiểu biết về con người Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân thật cũng không hiểu vì lý do gì mà Triệu Tiểu Đường vốn còn là một đứa bé lại kiên trì đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, có lẽ là vì ước mơ chăng?

[Chị lớn hơn người ta có một tuổi thôi đó chị hai]

Đến tiết mục chơi trò chơi, Ngu Thư Hân ôm dự định mình sẽ thua mà tham gia, dù sao cô cũng là hố đen trò chơi. Vậy mà cuối cùng người ngốc nhất trò chơi Ngu Thư Hân lại chiến thắng.

"Chúng ta từ đầu đều nghĩ rằng chị là người không có khả năng thắng nhất, cuối cùng chị lại thắng đó." - Triệu Tiểu Đường vỗ vai Ngu Thư Hân nói. Lúc Triệu Tiểu Đường vỗ vai, tim Ngu Thư Hân dường như đập nhanh hơn một chút, cô lại cho rằng có lẽ đó là do niềm hưng phấn khi thắng trò chơi thôi!

Sắc trời tối dần, Ngu Thư Hân lôi điện thoại ra nghịch trên đường về kí túc xá. Lúc giải lao sau khi thu âm, cô đang cầm bình nước uống, Triệu Tiểu Đường đột nhiên đi đến "Thư Hân, chúng ta trao đổi số điện thoại đi." Ngu Thư Hân suýt thì sặc nước, cô ngẩn người ra, sau đó ngoan ngoãn cầm điện thoại của Tiểu Đường nhập số của mình vào. Ngước mặt lên liền bắt gặp nụ cười như trẻ con được kẹo của Tiểu Đường, Thư Hân có chút hoảng hốt.

Đúng là một tiểu khả ái. Đang lúc Thư Hân lẩm bẩm Triệu Tiểu Đường thì ánh sáng từ điện thoại khiến cô chú ý.

[Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon.]

Là tin nhắn của Tiểu Đường.

Nhìn thấy hình đại diện đen thui của Tiểu Đường, Thư Hân mỉm cười nhắn trả.

[Em đừng luyện tập quá sức, ngủ ngon.]

Nụ cười vô thức ấy, có lẽ chính cô cũng không phát hiện.

Hơn một tháng sau, buổi công diễn đầu tiên của TXCB2 cũng được tổ chức. Bài hát mà Ngu Thư Hân trình diễn là "Đừng hỏi".

Triệu Tiểu Đường ngồi trong phòng chờ, hết sức tập trung vào màn trình diễn. Trên màn hình là Ngu Thư Hân mặc đồ trắng, đứng trên sân khấu thật giống nữ thần. Triệu Tiểu Đường xem đến ngây người, cô ấy ở trên sân khấu thật sự tỏa sáng mà.

Công diễn kết thúc, các thực tập sinh cùng nhau về ký túc xá để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng vẫn có những con người không biết mệt là gì kéo nhau đi mở tiệc. Còn về Triệu Tiểu Đường, sau khi về ký túc xá thì cứ ôm khư khư máy tính xem lại màn trình diễn của Ngu Thư Hân, không biết đã replay bao nhiêu lần.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa làm Tiểu Đường bối rối tắt máy tính. Triệu Tiểu Đường đỡ trán ra mở cửa, làm sao mà cô giống như kẻ trộm thế chứ!

"Tiệc mừng công diễn đó, ai cũng đều chuẩn bị đi rồi, Tam Ca bảo em ở trong phòng nên chị đến gọi em đi cùng mọi người." - Ngu Thư Hân mặc quần jean và áo sơ mi trắng, đơn giản khác hẳn so với khi ở trên sân khấu.

"Làm sao chị lại đến đây..."

Thật ra, ngoại trừ việc hai người buổi tối thường nhắn tin cho nhau chúc ngủ ngon thì trong cuộc sống rất ít nói chuyện. Vậy nên lúc đứng trước mặt Thư Hân, Tiểu Đường có chút ngại ngùng.

Ngu Thư Hân khẽ cười "Là chị xung phong đến gọi em đấy~"

Đương nhiên Tiểu Đường sẽ không ngốc đến mức hỏi thẳng Thư Hân vì sao cô ấy muốn đến đây. "Vậy đi thôi, đến chậm sẽ không còn đồ ăn mất." Triệu Tiểu Đường xoay người ra ngoài đóng cửa, mỉm cười nhìn Ngu Thư Hân.

"Triệu Tiểu Đường thật tham ăn nha!"

"Không phải đâu!"

"Không phải mới lạ, lúc nãy nghe đến đồ ăn rõ ràng hai mắt em đều phát sáng."

"Em không có mà!"

Loại không khí thân mật này... rõ ràng gặp nhau không lâu, lại giống như đã quen nhiều năm.

Nhất kiến khuynh tâm, tái kiến khuynh tình.

_________________

*Nhất kiến khuynh tâm: vừa gặp đã động lòng

Tái kiến khuynh tình: gặp lại lần nữa thì đã trở thành tình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro