Chap 101: Bạn nhỏ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Khôn đã nhiều lần gọi cho ông nội, nhưng ông một mực không thèm nghe máy của anh. Chính vì anh biết ông rất thương Thư Hân, nên một thời gian có thể sẽ chấp nhận được chuyện này

Bởi vì người trong cuộc không thể giải quyết chuyện chính mình, bất quá trước khi anh về nước nhất định phải đem chuyện này giúp nàng giải quyết trong êm đẹp

Trong suốt một tuần đó Từ Khôn luôn túc trực ở YWY, Thư Hân chỉ nghĩ rằng anh muốn giúp mình ổn định công ty. Không nghĩ ra anh lại muốn kích Tiểu Đường phải lên tiếng, nhưng tên cứng đầu này lại khiến Từ Khôn thật sự muốn đánh cho một trận đi

-"Nói chuyện với tôi một chút được không?"

Chất giọng vừa vang lên cô có thể nhận biết được là của ai, một tuần qua còn không suốt ngày nhìn thấy nghe thấy hay sao?

-"Tôi với anh hình như không có chuyện chung gì để nói?"

-"Chuyện liên quan đến Thư Hân, cô có muốn nghe hay không?"

Mặc dù cô đối với người này không có hứng thú trò chuyện, nhưng nghe đến tên của nàng lại có chút nóng lòng. Mấy ngày nay mặc dù Thư Hân vẫn ngày ngày đi làm, nhưng sắc mặt lại có vẻ không được tốt lắm. Cô thật sự rất lo lắng, nhưng cứ mỗi khi muốn lại gần nàng thì y như rằng Từ Khôn xuất hiện

-"Rốt cuộc chị ấy có chuyện gì?" - vừa theo anh vào đến góc khuất cách thang máy một đoạn, cô đã không nhịn được mà hỏi ra một câu đầy hấp tấp

-"Tiểu Đường, cô buông tha cho Thư Hân đi. Em ấy đã khổ vì cô nhiều rồi, cô còn có lương tâm không?"

-"Anh nói một câu buông tha, nghe qua là có ý nghĩa gì?"

-"Cô nghe không hiểu sao? Với tất cả những gì cô gây ra cho em ấy, một lần tự tử đi vì cô đã quá nhiều"

Từ Khôn thật sự trước đây chưa từng nặng lời với người khác, nhưng lần này lại cố tình đem Tiểu Đường nói đến thậm tệ. Cốt muốn cô phản kháng, nói rằng mình vẫn còn yêu Thư Hân, mình không giống như những gì anh ấy nói

-"Chuyện của chúng tôi không liên quan đến anh, xin phép"

-"Thư Hân vốn dĩ là vị hôn thê của tôi, lại bị cô đem ra thích thì chơi đùa, không thích lại bỏ đi. Cục tức này tôi nuốt không trôi... "

-" Là anh không giữ được vợ của mình, anh nên về nói với vợ anh hãy quan tâm anh nhiều một chút "

-" Nếu như cô còn có lòng tự trọng, thì hãy xin từ chức đi, từ nay về sau không cùng Thư Hân gặp mặt "

-" Tôi ở đây làm đã không phải bởi vì có chị ấy, nếu anh kêu được vợ của anh đuổi tôi thì tôi nghỉ. Còn nữa, tôi không có hứng thú nghe chuyện của vợ anh cùng với anh, sau này cũng đừng nói "

Câu nói này là trong lúc Tiểu Đường tức giận với thái độ của Từ Khôn, cố tình nói thành như vậy để anh ấy không còn tìm đến cô gây sự. Nhưng không biết được lại có người vô tình nghe thấy, chỉ biết nhanh chân chạy vào góc khụy ngã, lại không cho người vừa tổn thương mình nhìn thấy

Từ Khôn nhìn thấy thái độ tức giận lại làm ra vẻ bình thản của cô khá hài lòng, xem ra anh cũng test được tên này ngoài cứng trong mềm sẽ dễ bề đối phó. Dự định quay trở lại phòng Tổng giám đốc gặp nàng, nhưng khi đến đó lại không nhìn thấy Thư Hân nữa. Xem qua đồng hồ thì có lẽ nàng đã về rồi, chẳng phải cũng đến giờ tan sở hay sao?

Vấn đề đáng nói chính là từ lúc 5h chiều ngày hôm đó đã không nhìn thấy Thư Hân, điện thoại của nàng cũng gọi không được. Từ Khôn đến biệt thự của ông nội tìm nàng , gia nhân đồng loạt đều có một câu trả lời rằng cô chủ chưa từng trở về

Bất giác gọi điện cho thư ký của nàng hỏi ngày hôm nay Thư Hân cuộc họp bên ngoài không? Cô ấy lại trả lời rằng hôm nay Tổng giám đốc đã từ chối hết các cuộc hẹn, nói rằng mình có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết

-" Mở cửa, mở cửa mau " - Từ Khôn tìm đến căn hộ của cô và nàng, trong lòng đều cầu mong có thể tìm được nàng ở đây. Nhưng kết quả lại không như mong đợi

-" Anh làm phiền tôi hơi quá rồi đấy "

-" Thư Hân có ở đây không? "

-" Anh đêm hôm đến nhà người khác tìm vợ mình, chuyện nực cười gì đấy? "

Trong lúc Tiểu Đường còn có ý định khóa cửa lại, Từ Khôn lại nhanh chân vào trong nhà tìm thử cô có phải đang nói dối hay không?

-" Đủ rồi, tôi có thể thưa anh tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp " - cô thật sự tức giận, bọn họ đang bày trò gì để chọc phá cô thế này

-" Tiểu Đường, em ấy mất tích rồi. Tôi không có lừa cô..."

Từ Khôn ở nơi cô nói một câu liền chạy đi mất, nét mặt của anh ta quả thật làm cô có chút sợ hãi. Bảo Bối...

Quả thật điện thoại của Thư Hân cô không thể nào liên lạc được, cô ở bên ngoài tìm kiếm các quán trước đây cũng không thấy nàng. Cảm giác lúc này đột nhiên giống như một năm trước, rất sợ khi không còn nhìn thấy Thư Hân

-" Bảo Bối, chị đang ở đâu vậy? "

Lúc này đây tại một buồng thang máy, Thư Hân thật sự đã không còn đứng nổi mà gục ngã xuống mặt sàn. Nàng đã ở trong đây hơn 5 tiếng rồi, vẫn không thể nào ra được

Khi Từ Khôn cùng Tiểu Đường nói chuyện, nàng nghe được một vài câu khi trên đường đi ngang đó. Nhưng lại trùng hợp ở những câu làm bản thân mình buồn bã, chỉ muốn đi khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Chính vì như vậy khi nàng bước vào bên trong thang máy, lại không nhìn thấy nó thật sự có vấn đề

Kể từ lúc nàng bấm cửa thang máy đóng lại, nó không lên không xuống và cửa cũng không thể nào mở ra nữa. Khu vực thang máy đó là của cấp lãnh đạo, nhân viên bình thường cũng không đi sang đó để phát hiện. Những người thường sử dụng bộ phận thang này đều đã về hết cả, bảo vệ cho dù có đi ngang cũng không nghe được tiếng nàng kêu cứu

Chính vì buồng thang máy đó đã hư, nên bộ phận đèn trong đó cũng tắt hết. Thư Hân bị ngộp nếu như không nhìn thấy ánh sáng, còn như vậy bị nhốt đến hơn 5 tiếng sức cùng lực kiệt. Khi đối mặt với nổi sợ hãi càng lúc càng dâng cao, lúc này đây cũng chỉ nghĩ về người đó

-"Bạn nhỏ, nếu như có em ở đây thì thật tốt..."

Trong lúc Thư Hân cảm thấy bản thân ngày càng khó thở, mắt cũng mờ đi hết chỉ biết thì thào gọi tên cô. Thì lúc này đây ở bãi giữ xe của công ty cô đã nhìn thấy xe của nàng, ngay lập tức vào lại công ty tìm cho bằng được

-" Bảo Bối, chị ở đâu? Bảo Bối... "

Cô tìm nàng từ phòng Tổng giám đốc cho đến các phòng ban đều không thấy, cho đến khi cô men theo cầu thang bộ rồi lại dẫn lên đến chỗ thang máy dành cho lãnh đạo liền thấy một thứ gì quen thuộc. Chính xác là huy hiệu cài trên áo của YWY, thứ làm bằng bạch kim chữ đỏ đích thị là của nàng

-"Chị ở trong đây có phải không? Bảo Bối trả lời cho em biết đi"

Nàng không nghe được những lời cô vừa nói, không phải bởi vì cách âm dày đặc. Mà chính xác hơn ở bên trong nàng đã lâm vào hôn mê, một chút cũng không còn hay biết

-" Đừng sợ, có em ở đây rồi "

Cô tìm được một cây sắt dài trong phòng tạp vụ, nhanh chóng chạy lên lại buồng thang máy đó. Cố gắng nạy cho bằng được cửa buồng thang máy, lúc cánh cửa đó mở ra được thì tay cô cũng bị xước đến chảy máu

Nhưng lúc này cô làm sao biết mình bị gì, chỉ nhìn thấy người con gái của cô hôn mê bất tỉnh trong chính buồng thang máy đó. Tại sao cô lại sơ suất đến như vậy, tại sao lại phí nhiều tiếng đến như vậy ở bên ngoài tìm kiếm mà không trở về công ty. Thư Hân sợ bóng tối, trong suốt mấy tiếng đó nàng lại bị nhốt trong đây đến thành ra như vậy. Lúc này đây lòng cô đau như thắt

Bế trên tay một thân ảnh đã nhẹ đến mức gây sát thương, tại sao cô phải cố chấp như vậy hại nàng phải ra nông nổi. Nếu như ngày hôm nay thang máy không phải là không mở ra được, mà gặp phải sự cố nặng hơn thì cô phải làm sao đây. Ngồi ở bên cạnh Thư Hân lúc này vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, bác sĩ đã nói rằng nàng đã không sao nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi

Lúc Thư Hân tỉnh lại xung quanh chỉ là một căn phòng lạnh lẽo, vậy mà ở trong mơ nàng còn nhìn thấy là Tiểu Đường đến cứu nàng. Giờ đây phòng bệnh cũng có ai khác ngoài nàng đâu, đúng là ngu ngốc

-" Bạn nhỏ, em có biết chị hiện tại đã thê thảm đến mức nào không? " - một thân ảnh ngồi nhìn ra màn đêm u uất, chỉ biết vu vơ hỏi một câu mà khóe mắt đột nhiên đau thương ửng đỏ

-" Bảo Bối, lâu đến như vậy gọi chị mới gọi em là bạn nhỏ "

Cô ở bên ngoài thanh toán cho nàng tiền viện phí, chỉ mới bước vào bên trong nhìn thấy Thư Hân khóc cô còn muốn đánh đòn. Nhưng đến khi người đó gọi cô một câu bạn nhỏ, lúc này đây người đang khóe mi vô thức ửng đỏ lại chính là cô

-" Tôi không có, em...em tại sao lại ở đây? "

-" Là bởi vì nửa đêm không được ngủ, lại phải hì hục đập cửa kéo người ta từ trong thang máy ra "

Thì ra nàng không phải mơ, người đến cứu nàng thật sự là bạn nhỏ. Trong lúc Thư Hân vẫn còn thừ người ra mà suy nghĩ, lúc ngước lên đã nhìn thấy cô ngồi đối diện với nàng rồi

-"Tại sao không biết tự chăm sóc cho mình?" - đưa tay vuốt lấy những sợi tóc rơi lõa xõa trên gương mặt vẫn còn chút hồng hào, ôn nhu mà trách móc

-" Em muốn gì? " - Sao ánh mắt của cô hôm nay thật lạ, lại còn đối với nàng nhẹ nhàng như thế. Rốt cuộc là muốn gì?

-" Em muốn chị... "

Bốp...

Tiểu Đường cô vốn dĩ đang dồn hết tâm lý để nói ra hết lòng mình, còn chưa nói xong đã bị ăn ngay một cái tát trời giáng mà

-" Bảo Bối , lý nào đánh em ? "

-" Đồ biến thái, em cút khỏi mắt tôi "

-" Em nói em muốn chị... "

-" Câm miệng "

-" Là muốn chị trở về với em bộ "

Phòng bệnh một phen nhốn nháo cho đến khi Thư Hân nghe được câu này, mới buổi chiều còn đối với nàng nói không quan tâm đến. Bây giờ lại dày mặt xem nàng là thứ dân gì

-"Em đoán được chị đã nghe em nói với Từ Khôn, nhưng những gì em nói đều bởi vì em rất yêu chị "

-" Giả dối "

-"Em có thể giả dối với tất cả người trong thiên hạ, chỉ riêng mình chị... "

Nhìn thấy Thư Hân có một chút xiêu lòng, cô liền tới tấp muốn nàng không kịp từ chối nữa. Chuyện ngày hôm nay xảy ra, thật khiến cô sợ hãi. Ngày hôm nay cho dù có dùng đến cách gì, cô cũng phải năn nỉ lại được nàng

-" Tôi... "

-" Em nhìn thấy chị có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà em lại không thể chân chính ở bên bảo vệ. Nếu như một lần nữa phải đối mặt với cái chết của chị, em thà tự mình chết đi còn tốt hơn"

Thư Hân chữ nghe chữ không? Còn chưa định hình đã nhìn thấy cô chạy mất. Nhưng nàng hiện tại không có ý định đi tìm, bởi vì trên tay nàng còn dính phải cây kim luồn đang vô nước biển đi

Hai mươi phút sau đột nhiên nghe mọi người ở bên ngoài ồn ào, nói rằng có người nửa đêm leo lên sân thượng đòi tự tử. Thư Hân không phải là dạng nhiều chuyện đi coi thử, mà theo như người ta nói thì rất giống bạn nhỏ của nàng

-" Tiểu Đường, em bước xuống " - Thư Hân hiện tại là đã giật chai nước biển ra khỏi người mình, dùng hết sức lực để theo mọi người lên sân thượng khuyên giải

-" Bảo Bối, chị không thương em nữa thì để em chết đi. Kiếp sau để người khác thương em... "

-" Nhảm...à không phải. Em xuống đây có gì rồi nói"

-" Không có nói gì nữa hết "

Cô là làm liều một phen thật sự leo lên bục lan can sân thượng, miệng thì cố hù dọa Bảo Bối nhưng hiện tại nhìn xuống dưới người muốn rớt tim đích thị là cô. Nhưng chân vẫn cố nhích về phía trước, cô muốn ép nàng đến chịu trở về mới thôi

-" Bạn nhỏ, em bước xuống đi. Em nói gì chị cũng nghe hết, được không? " - Thư Hân không biết mình bị lừa trắng trợn, nàng thật sự nhìn thấy cô mà lo lắng tột độ

-" Chị chỉ muốn dụ em xuống, chị thật sự hết em yêu rồi "

-" Chị không có, chị không yêu em thì sẽ không từ hôn với Từ Khôn. Không yêu em sẽ không làm cho ông nội tức giận, bạn nhỏ em bước xuống đi có được không? "

Tiểu Đường nghe thấy lời mình muốn nghe đã quay đầu lại, dự định là từ từ bước xuống nhưng nhìn thấy tay của Thư Hân máu chảy ra thành một hàng, nàng lại vì cô mà lo sợ đến phát khóc liền muốn chạy nhanh đến đó, đem nàng ôm chặt vào lòng nói cô sẽ không làm nàng lo sợ nữa

Haizz, nhưng là quên mất một điều cô đang ở trên lan can đó, lại không nhìn trước nhìn sau chạy xuống vấp phải thành lan can té nhào xuống đất. Cũng may là trời còn thương nên mới té về phía mọi người, chứ không phải là mặt đất cách nơi này mấy chục tầng nếu không thì đúng là tan xác mà

-" Bạn nhỏ, có sao không? Em trả lời chị đi, bạn nhỏ "

-"..." - Bảo Bối đau quá, đừng có lắc em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro