Chap 92: Năm tháng trôi qua thật nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Bà à, Tiểu Đường chẳng phải nói hôm nay sẽ không tới được sao?"

Hai vợ chồng chủ quán nước nơi mộ phần của nàng được đặt cảm thấy vô cùng thắc mắc, hôm qua rõ ràng cô đã nhờ bọn họ trong ba ngày nữa giúp cô chăm nom khuôn mộ này, bởi vì sau buổi đấu giá hôm nay cô có việc phải ra nước ngoài ký kết. Vậy mà từ lúc đầu giờ chiều đến bây giờ, bọn họ đã nhìn thấy cô đứng trước mộ của nàng đã như vậy 5 tiếng trôi qua

Phải, sau khi gặp lại cái người được gọi là đã mất đi từ một năm trước đến nay về, cô đã quay trở lại đây đứng đến hàng giờ liền. Bảo Bối, là chị đang cố tình trừng phạt em? Hay thật sự đã quên đi em rồi? Chị đối với em khi gặp lại vô tình lãnh đạm, lúc bước lên xe cùng với chồng của chị rồi, chị có quay lại nhìn em không? Để thấy được rằng đôi mắt một năm rồi chị chưa từng gặp nữa, bây giờ chỉ nhuộm lấy bi thương

-"Hai bác có thể cho con mượn thứ gì có thể đào đất được không?"

Vào khoảng 7h tối đêm hôm đó, cô rốt cuộc cũng quay bước đi nhưng là đến quán nước kế cận mượn một số đồ. Cho dù có trả giá ra sao cũng được, ngày hôm nay cô nhất định phải làm việc này

-"Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, chưa đến ngày đến tháng cũng không thể tùy tiện động đến phần đất quanh mộ" - người chủ quán nước nghe cô nói vậy liền có ý khuyên ngăn, dù gì người ta cũng nói câu có kiêng có lành mà

-"Cứ cho con mượn là được rồi, những chuyện khác con sẽ tự mình gánh chịu"

Bọn họ nghe cô nói vậy cũng không thể ích kỷ nói không cho mượn được, nhưng bọn họ lại không nghĩ đến thứ cô muốn đào chính là phần mộ đất mà ngày đêm cô giữ gìn nó. Lúc bọn họ phát hiện ra đi đến đó, thì tấm bia mộ của nàng cũng đã nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo, phần mộ đã bị đào đến một góc tư

-"Cô điên rồi, sao lại có thể làm như vậy với một người chết được chứ"

-"Chị ấy vốn dĩ không có chết, tại sao còn phải lập mộ. Buông con ra..."

Trong 5 tiếng cô đứng trước mộ của nàng đã cố gắng không để bản thân mình phải khóc, nhưng giờ đây khi nói ra câu này cô lại ngã quỵ xuống chân của hai người đang ra sức cản ngăn cô. Tại sao vậy Bảo Bối? Một năm qua em đã khóc trước một thứ người ta chỉ cố tình ngụy tạo hay sao?

-"Buông con ra, buông con ra đi..."

-"Chẳng phải cô nói bản thân mình yêu thương cô gái này lắm sao? Vậy tại sao lại còn hành động thiếu suy nghĩ như vậy?"

-"Bởi vì con yêu chị ấy, nên khi chị ấy còn sống, con không thể nào để người ta lập mộ cho chị ấy nữa..."

Bọn họ cản cô một lúc cho đến khi tất cả đều mệt nhoài ngồi xuống bên cạnh khuôn mộ đó, lúc này Tiểu Đường mới đem tất cả những gì mình suy nghĩ nói với họ. Rốt cuộc bọn họ cũng không có ý định sẽ cản cô nữa, ngược lại còn đem sự việc hôm trước mình thấy nói với cô một lần

-"Chúng tôi từng thấy cô ấy xuất hiện gần khuôn viên mộ phần này, nhưng lúc đó còn tưởng rằng bản thân nhìn thấy ma nữa..."

Bảo Bối, nếu như đã quên đi em còn đến đây làm gì? Bọn họ không nhìn thấy ma, là chị...

Một lần nữa cô đem thứ dụng cụ đào đi phần mộ đó tiếp tục, cho đến khi cái cuốc đất đã chạm đến chiếc quan tài được chôn dưới đó. Nếu như trước đây chưa nhìn thấy chị, khi đào đến như thế này em sẽ hận mình đến chết. Bởi vì ông nội không cần thiết phải đặt luôn cả chiếc quan tài dưới đây, mà chị thật sự đã chết đi rồi

Còn lần này , em nhất định phải cạy chiếc nắp đó ra nhìn vào bên trong. Xem thử rốt cuộc người em gặp ở buổi đấu giá là ai? Khi mà người em yêu nhất rốt cuộc thật sự đã chết đi rồi...Nhưng không, em không nhìn thấy chị, tất cả những gì ở trong chiếc quan tài đó chỉ là những thứ đồ trước đây em từng tặng chị, mà trong suốt một năm qua em không hề nhìn thấy

Trong em lúc này là hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược, em vui mừng đến phát điên lên vì chị đã không hề mất đi như lời mọi người vẫn nói. Nhưng em lại đau đến mức chết đi sống lại khi khẳng định được rằng người hôm nay em gặp quả thật là chị mất rồi. Không chết đi, nhưng lại lập mộ, thứ được chôn vùi lại chính là những gì bản thân chị từng vô cùng quý trọng. Đã hận em đến mức này, mặc kệ em một năm qua như thế nào tàn tạ, bỏ mặc hết tất cả những yêu thương của quá khứ để bây giờ...chị lại là vợ của người ta

-"Cô ấy không chết chẳng phải nên vui sao? Tại sao còn phải khóc? Đứng lên đi..."

-" Con vui chứ, con đang rất vui mà "

-----------------------------

Cả một đêm hôm đó cô đã không thể nào về nhà như thường lệ, mặc cho Giai Kì và mẹ của cô có gọi cho cô bao nhiêu cuộc. Cũng không nhìn thấy cô ở nơi mộ phần đã bị phá bỏ, lê la qua các hàng quán để tìm. Cho đến khi có người nhìn thấy cô như một cái xác không hồn, đang nhốt mình trong những hơi men đặc quánh kế cận một cây cầu bắc qua sông giữa lòng Sài thành nhộn nhịp

-"Chị đi đâu vậy hả?"

Tiểu Vi không phải được người nhà của cô nhờ tìm giúp cô về, vì thật chất ngoài Tiểu Đường ra không ai quen cô ấy. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, bởi vì quá ghét cái không khí tiệc tùng nên bỏ trốn ra bên ngoài dạo phố. Lại không nghĩ gặp được cô như vậy...

-"Tiểu Vi, sao cô lại ở đây luôn vậy. Cô cũng có chuyện buồn sao?" - Cô nhìn thấy người trước mặt cũng khá quen đấy, sao giờ này còn đi đến đây giống cô vậy?

-"Không có, hôm nay sinh nhật em, chẳng qua..."

-"Sinh nhật? Đi, đi ăn mừng sinh nhật của cô nào"

-"Chị sao vậy?"

Tiểu Vi cảm thấy rõ ràng Tiểu Đường hiện tại rất có vấn đề, có điều là không cản cô được. Rất ít khi nào Tiểu Đường cùng chung một chỗ với cô ta, dù rằng hôm nay có bởi vì say cũng được, cũng là một lần muốn cùng cô trải qua sinh nhật của mình

-"Tôi không biết sinh nhật cô, không có mua quà. Để xem có thứ gì làm quà được không nhỉ?"

Cô ở trong cơn say lôi kéo Tiểu Vi đi đến một quán ăn gần đó bên cạnh con sông, lại kêu ra rất nhiều bia như muốn trút đi nổi buồn nhiều hơn là ăn mừng một ngày quan trọng. Cố gắng tìm kím trong áo của mình xem có thứ gì để tặng Tiểu Vi không, lại lấy ra được thứ mà cô đấu giá hôm nay

-"Cái này không cho cô được, để xem còn có gì nữa không ta?"

-"Là thứ gì mà không cho em được vậy? Em có thể xem nó hay không?"

Cô bận bịu tìm xem mình còn có thứ gì khác hay không? Để mặc cho Tiểu Vi cầm lấy nó lên xem. Cũng có nghe nói hôm nay chị đấu giá thành công Trái Tim Vĩnh Cửu, thứ quý giá như vậy nửa đêm nửa hôm chị đem ra ngoài làm gì?

-"Ê, không được đụng vô, đã nói không cho mà"

-"Em cũng có lấy đâu, chỉ muốn xem thử, chị làm gì hung dữ vậy?"

-" Được, chỉ cho cô xem một chút. Nhớ đó, không cho cô đâu, tôi mua cho...mặc kệ tôi, nói tóm lại không cho cô "

-" Biết rồi, biết rồi, xem một chút cũng không sứt mẻ gì của chị"

Tiểu Đường để cho Tiểu Vi mặc nhiên thích thú xem xét viên kim cương đó, bản thân cô chỉ hết lần này đến lần khác uống cạn ly bia của mình, còn có hứng thú rót cho Tiểu Vi nữa. Sao cũng được dù gì em cũng sẽ coi như chị đang chúc mừng sinh nhật cho em, nghĩ như vậy hai người bọn họ cứ một lúc lại lấy hai ly bia tạo ra những âm thanh nhộn nhịp

-"Em nhìn gì ngoài đó vậy, Thư Hân?"

-"Hôm nay Bắc Kinh thật buồn anh nhỉ?"

Kể từ lúc chiếc xe phải đậu lại ở bên cạnh một con sông để Từ Khôn nghe điện thoại, cứ thấy Thư Hân nhìn vào một thứ gì đó bên kia sông nét mặt có chút không được vui. Cho đến khi chính nàng nói ra như vậy, rốt cuộc anh cũng biết được hôm nay nàng quả thật mang nặng tâm trạng rồi

-"Có phải buổi tiệc lúc nãy làm em mệt không?"

-" Không "

Từ Khôn mặc dù nghe thấy nàng trả lời như vậy, nhưng vẫn muốn nhanh chóng lên xe đưa Thư Hân về nghỉ ngơi bởi vì rõ ràng nhìn thấy nàng không được khỏe. Trên đoạn đường quay trở về nhà của họ, nhớ đến cú điện thoại khi nãy liền vui vẻ nói lại với Thư Hân

-"Lúc nãy là bố của anh vừa gọi, bọn họ nghe tin chúng ta sẽ kết hôn liền mừng đến độ cứ cười suốt như vậy "

-" Anh cũng vui sao? "

" Thư Hân, em hôm nay sao vậy?"

-"Tại sao nghe đến chúng ta sẽ kết hôn, ai cũng vui đến vậy. Nhưng đến cuối cùng em vẫn cảm thấy...không vui "

Không phải là lần đầu anh ấy nhìn thấy Thư Hân đối với hôn nhân này không thiện ý, nhưng chưa bao giờ nàng thẳng thắng ghim một dao vào trong tim của anh ấy đến như vậy. Bất giác Từ Khôn cảm thấy không thể lái xe nổi nữa, sợ rằng bản thân mình không đủ tỉnh táo sẽ có thể gây ra một vụ tai nạn thương tâm

-"Em hối hận rồi?"

-"Nếu như anh vẫn muốn kết hôn, em vẫn sẽ làm một cô dâu xinh đẹp nhất của anh trong ngày hôm đó. Nhưng nếu như anh muốn có một gia đình hạnh phúc, em không phải là người vợ thật sự của anh"

Chiếc xe vẫn như vậy đậu ven đường nhưng cửa hông đã mở, nàng bước ra bên ngoài đón tiện một chiếc taxi. Hôm nay cái được gọi là căn nhà của bọn họ cũng không ai trở về, Từ Khôn vẫn như vậy ở bên trong chiếc xe đó suy nghĩ tất cả những gì Thư Hân nói. Còn nàng thì cứ như vậy ở bên trong một chiếc xe xa lạ, không nói rõ nơi mình muốn đến

Mỗi một con người mỗi một góc đường, không ai hẹn ai trước một câu nào. Nhưng sao chỉ cùng một tâm trạng, hôm nay Bắc Kinh quả thật rất buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro