C53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh nghiêm nghị của hệ thống không khỏi làm Tống Yến nhớ tới chút khí tức cường giả được lưu lại trong mật thất ở phòng của Càn Nguyên đạo nhân tại Quy Nhất Phái.

Trong nguyên tác chỉ có hành trình tới Quy Nhất Phái, lại không nhắc tới trong đó sẽ có cường giả Hóa Thần kỳ, cũng không đề cập tới Huyết Trì gì đó. Trong văn chỉ viết nữ chính gặp được cơ duyên và một đường thăng cấp vả mặt, đạp người xem thường nàng xuống dưới chân, nhưng Tống Yến lại mơ hồ cảm thấy Vạn Tượng Môn bây giờ có muôn vàn liên hệ cùng Quy Nhất Phái kia.

Đều là môn phái nhỏ, tại sao lại có đại năng thực lực bất thường tọa trấn, bọn chúng làm thế nào hấp dẫn được đại năng che chở cho mình?

Tống Yến mở ra hệ thống tích phân thương thành trong đầu, lướt xuống dưới cùng, tìm được một chiếc nhẫn.

【 Nhẫn ẩn thân: Tên vô cùng đơn giản, công dụng cũng hết sức đơn giản, chiếc nhẫn này có thể giúp ngài ẩn đi hơi thở của mình, dù là đại năng Đại Thừa kỳ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ngài, cực kỳ hữu dụng mà giá lại rẻ, chỉ cần 20 tích phân thôi nha ~ 】

Tống Yến không chắc mình có thể đánh bại cường giả tọa trấn Vạn Tượng Môn hay không, huống hồ y còn không rõ tình huống hiện giờ trong Mạc Ất thành, không thể tùy tiện nhảy ra, chỉ có thể trước mắt lén lút tìm hiểu một chút, thăm dò thông tin Vạn Tượng Môn.

【 Nhẫn ẩn thân đã đổi thành công, khấu trừ 20 tích phân, còn lại 72 tích phân. 】

Tống Yến vẫn rất tin tưởng vật phẩm từ hệ thống, y đeo nhẫn, xác nhận hơi thở của mình đã được ẩn giấu, rồi quan sát Vạn Tượng Môn thoạt nhìn khá đơn giản nằm giữa Mạc Ất thành kia.

Phía trên kiến trúc hình tròn bị một tầng sương mù màu trắng bao trọn toàn bộ, không hiểu sao có chút quỷ dị.

Sương mù kia giống hệt thứ ở Ô Vân thành, chỉ có điều ở đây dày đặc hơn, chỉ xuất hiện phía trên Vạn Tượng Môn, điều này cũng khẳng định suy nghĩ của Tống Yến.

Vạn Tượng Môn này, quả thực ít nhiều có liên hệ với Quy Nhất Phái.

Quy mô Vạn Tượng Môn không lớn nên diện tích tông môn cũng không rộng lắm, cổng lớn cực kỳ mộc mạc, nếu không phải nguyên thân từng đi qua Mạc Ất thành, Tống Yến thậm chí còn không nghe nói tới tông môn này. Nó thật sự quá yếu, ngay cả đại hội luận kiếm ở Thanh Nguyên Tông lần trước, bọn họ cũng không tìm được đủ số người có thực lực để tham gia.

Cổng lớn đóng chặt, Tống Yến uyển chuyển nhảy một cái, an ổn tiến vào trong Vạn Tượng Môn, có thể là bởi vị đại năng Hợp Thể kỳ kia quá mức tự tin, thậm chí còn không bố trí kết giới phòng ngừa xâm lấn, điều này lại càng tiện cho Tống Yến.

Trong tiền viện Vạn Tượng Môn không có bất kỳ người nào, ngay cả đệ tử tuần tra cũng không, Tống Yến cảm thấy kỳ quái. Ngay sau y đó lại nghe thấy tiếng xì xầm từ ngoài khách sảnh truyền tới, âm thanh nịnh nọt tận lực đè thấp chui vào trong tai y.

“Đại nhân, Huyết Châu sắp thành hình, ngài có muốn đích thân tới giám sát không?”

Huyết Châu? Tống Yến đi về phía trước hai bước để nghe được rõ ràng hơn chút.

Một giọng già nua kiêu căng lập tức vang lên, mang theo hưng phấn cuồng nhiệt khó giải thích được: “Không uổng phí những ngày qua lão phu chờ đợi. Huyết Châu rốt cục cũng sắp thành hình, chỗ nghèo túng cằn cỗi này sao có thể xứng với thân phận cao quý của tiểu thư? Một khi Huyết Châu hoàn thành, thực lực tiểu thư lập tức có thể tăng mạnh, trở lại thượng giới.”

“Đại nhân, vậy Vạn Tượng Môn chúng ta…”

“Yên tâm, sau khi Huyết Châu hoàn thành, huyết trì kia cũng có thể trợ giúp các ngươi nâng cao thực lực. Lúc đó, nếu tiểu thư từ bi, sẽ mang bọn ngươi cùng trở lại thượng giới.”

“Đa tạ đại nhân, đa tạ tiểu thư!”

Tống Yến chậm rãi ghé sát vào, từ khe cửa lỏng lẻo thấy được tình hình trong khách sảnh.

Trên ghế chủ vị có một người đang ngồi, cả người che khuất một màu đen, trên đầu đội mũ trùm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cái cằm nhăn nheo đầy vết cắt của lão. Đối diện, chưởng môn Vạn Tượng Môn dáng dấp trung niên mặc trường bào màu xám, cúi đầu khom lưng đứng ở đó, hoàn toàn không có dáng vẻ mà chưởng môn một môn phái nên có.

Trong phòng tràn ngập một luồng uy áp thuộc về cường giả, toàn thân người áo đen tản ra khí thế khủng bố của đại năng Hợp Thể kỳ, Tống Yến cảm nhận luồng khí tức kia, phỏng đoán lão đang ở Hợp Thể kỳ đại viên mãn.

Là cường giả Hợp Thể kỳ chỉ thiếu chút nữa liền có thể phi thăng.

Đại lục Hạo Miểu từ khi nào có người như vậy, tại sao xưa nay vẫn không có tin tức gì?

Cuối hành lang gấp khúc đột nhiên xuất hiện một đội đệ tử mặc áo bào màu xám của Vạn Tượng Môn, Tống Yến ẩn thân, nhìn qua những người kia, nhíu mày lại.

Trước đây Vạn Tượng Môn ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng tính là cường giả, chưởng môn bọn họ thậm chí mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, nhưng hiện giờ, đệ tử bình thường lại đã đột phá đến Trúc Cơ?

Này là tốc độ tu luyện kinh khủng đến mức nào?

Ngay cả đại tông môn như Nhạc Hoa Tông Thanh Nguyên Tông cũng không dám hứa chắc mỗi đệ tử trong tông môn đều đạt đến Trúc Cơ, nhưng trong Vạn Tượng Môn, đệ tử tuần tra bình thường nhất cũng đã Trúc Cơ, chưởng môn Vạn Tượng Môn lại từ Trúc Cơ kỳ đột phá đến Nguyên Anh trong vòng mấy năm!

Cái gọi là Huyết Châu rốt cục có ma lực gì?

Tống Yến trở nên cực kỳ tò mò đối với thứ tên Huyết Châu này. Y ẩn thân, lặng lẽ theo sau đội đệ tử tuần tra, đi tới nơi tuyệt mật của Vạn Tượng Môn.

Ám lao.

Chỗ này cực kỳ bí ẩn, lối vào nằm trong một gian phòng chứa củi không hề bắt mắt, đi ngang qua cũng không ai nhìn tới nơi rách nát này.

Vì không muốn người khác phát hiện, Vạn Tượng Môn cũng thật là nhọc lòng.

Theo đuôi mấy tên đệ tử tiến vào ám lao, Tống Yến lập tức nghe được tiếng kêu khóc thê thảm từ bên trong vang lên. Trên vách đá có mấy cây đuốc rọi sáng con đường nhỏ chật hẹp, hai bên cạnh lối đi rải rác hài cốt cùng với thi thể mục nát, khiến người ta trong nháy mắt lạnh cả sống lưng.

“Nhanh lên nhanh lên, dọn những thi thể này đi, thối muốn chết, chưởng môn nhìn thấy là chúng ta lại bị mắng.”

“Cái đám rác rưởi bị giam trong địa lao có người chết không? Tiện thì chuyển luôn tới bãi tha ma, ngày mai thiêu hủy.”

“Lần trước thiêu có phải thiếu một cái xác không? Ta đếm không đúng lắm, đừng có ai chạy trốn đấy.”

“Sợ cái gì, thi thể chúng ta ném ra ngoài nếu không phải mục nát thì cũng là bệnh nặng không chữa được sợ lây cho người khác trong cả ngục, dù thật sự có người chạy cũng không sống nổi mấy ngày, không làm ra chuyện gì được.”

Tựa hồ bị lời lẽ này thuyết phục, đệ tử đầu lĩnh liền nói bọn họ bắt đầu di chuyển thi thể hai bên đường.

Tống Yến cau mày, lặng lẽ tách khỏi những đệ tử này, men theo mùi máu tanh nồng gay mũi trong không khí đi sâu vào trong ám lao.

Nơi này là một phòng đá rộng rãi, ở giữa có một cái bể khổng lồ dùng các tảng đá lớn hình thù bất quy tắc chồng lên mà thành, bên trong là máu tươi đang bốc lên bọt khí ùng ục.

Thành bể chất đầy xương trắng hài cốt, cách đó không xa, một ít quần áo vải vóc cùng thứ gì đó nhìn giống da người tụ thành một đống, thoạt nhìn như là mới lột.

Ở giữa Huyết Trì, một hạt châu nửa đỏ nửa trong suốt đang chậm rãi hấp thụ máu trong bể.

Trong nháy mắt, Tống Yến như bị đóng đinh tại chỗ, cả người cứng ngắc, không thể động đậy.

Từ khi đi đến thế giới này, y còn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy việc tàn nhẫn như vậy.

Lần trước ở Quy Nhất Phái, y chỉ thấy Huyết Trì cuồn cuộn bọt nước, tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không tận mắt nhìn thấy người vô tội bị lột sống, không có cảm giác cả người phát lạnh. Mà bây giờ, y chỉ cảm thấy một luồng cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lao lên, luồn vào tứ chi bách hài, ngay cả lông tơ bé nhỏ trên cánh tay cũng dựng đứng.

Tiếng gào khóc bên tai từ từ rõ ràng, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần, Tống Yến do dự, cuối cùng vẫn đưa bàn tay về phía hạt châu màu đỏ giữa Huyết Trì kia.

Hủy diệt nó.

Dù mục đích là gì, cũng không thể để cho những người này thực hiện được.

Loại suy nghĩ này giống như nhập ma mà từ từ ăn mòn lý trí Tống Yến, y như bị thôi thúc mà đưa tay ra, trong tay ngưng tụ linh khí màu trắng nồng nặc, phi thân, muốn hủy diệt viên Huyết Châu kia.

Âm thanh sốt ruột nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, nhưng Tống Yến dường như không nghe thấy. Trong giây lát y chạm vào lồng phòng hộ, ánh sáng đỏ quỷ dị trong nháy mắt sáng rực, chiếu rọi toàn bộ phòng đá, kinh động mọi người trong Vạn Tượng Môn.

Tống Yến bỗng hoàn hồn, lòng bàn tay bị ánh sáng kia làm nóng đỏ lên, y cảm nhận được vị đại năng Hợp Thể kỳ kia đang gấp gáp đi tới, chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi ám lao.

“Ranh con phương nào, dám đột nhập vào Vạn Tượng Môn ta?!” Chưởng môn vừa giận vừa sợ, nhưng lại không cảm giác được khí tức của Tống Yến.

Ngược lại là tu sĩ Hợp Thể kỳ kia nhạy bén nhận ra tung tích Tống Yến vừa sử dụng linh lực, trực tiếp vỗ một chưởng qua.

Tống Yến mạnh mẽ đỡ lấy một chưởng này, bị ép hiện thân, lùi về phía sau một đoạn, trên đất lưu lại một vết chân sâu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt.

“Hợp Thể kỳ?” Người áo đen kinh ngạc nói, lập tức tràn đầy xem thường, “Hợp Thể kỳ thì sao, lão phu là Hợp Thể đại viên mãn, cách Đại Thừa kỳ chỉ một bước, chẳng lẽ còn không đánh lại một thằng nhóc Hợp Thể trung kỳ như ngươi?”

Sau khi kết anh, cách một tiểu bậc như cách cả lạch trời, rất khó vượt qua, đặc biệt là đến Hợp Thể kỳ.

Mà một chưởng vừa rồi, lại làm cho Tống Yến cảm thấy người trước mắt dường như cũng không khó đánh như vậy.

Có thể là người áo đen dùng phương pháp tà môn nâng cao thực lực nên mới có thể khiến y cảm thấy tu vi Hợp Thể kỳ đại viên mãn của lão như dùng cái gì đắp vào, y ra sức đánh một trận, cũng chưa chắc thất bại. Nhưng dù như thế nào, bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để giao chiến. Lá phù truyền tin trong ngực Tống Yến đột nhiên nóng lên, mơ hồ nghe thấy vài tiếng gào khóc, y cả kinh, đỡ một chưởng của người áo đen, một giây sau liền biến mất.

Người áo đen cảm thấy khí tức đột nhiên tan biến, uy áp quanh thân càng trở nên khủng bố, đôi mắt thâm độc của lão nhìn chung quanh bốn phía, tiện tay bắt được một đệ tử Vạn Tượng Môn bên cạnh, hung hăng hút kẻ đó thành bộ xương khô. Các đệ tử còn lại run lẩy bẩy, có người thậm chí còn trực tiếp xụi lơ trên đất, mà chưởng môn Vạn Tượng Môn cách người áo đen gần nhất cũng tái mặt, chân cẳng không ngừng run lên. Bộ xương khô bị người áo đen tiện tay ném xuống đất, đôi mắt khóa chặt Huyết Châu ở giữa bể máu, thấy nó bình yên vô sự, hung tàn trong con ngươi mới tản đi một chút.

“Phái nhiều người trông kỹ nơi này cho lão phu! Nếu Huyết Châu có việc gì, lão phu liền hút tất cả các ngươi thành thây khô làm phân bón!”-

Cảm nhận được nhiệt độ của phù truyền tin trong ngực, Tống Yến có chút gấp gáp. Y để lại phù truyền tin cho Ngô Linh Việt cùng Lý Tường, còn dặn họ nếu gặp nguy hiểm liền xé nát nó. Lúc này trong phù truyền tin vang lên tiếng khóc của Ngô Linh Việt, chẳng nhẽ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Y chạy thật nhanh về nơi an bài hai người Ngô Linh Việt, phát hiện kết giới vẫn còn đang yên đang lành, không có dấu vết hư hại. Tống Yến thở phào nhẹ nhõm, hóa giải kết giới, lập tức nhìn thấy Ngô Linh Việt ngồi xổm bên cạnh Lý Tường, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt. Thấy Tống Yến trở về, nàng như tìm được chỗ dựa mà khóc lên: “Thúc thúc, A Tường thúc chết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro