C77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi ở của Lâm Tu Viễn và Lâm Vãn có thể nói là cực kỳ hẻo lánh, Tống Yến lại chưa quen thuộc Linh giới, đi loanh quanh trong núi hơn nửa ngày mới ra ngoài. Sau khi rời khỏi mới biết được nơi đó là một ngọn núi nổi tiếng hung hiểm ở Linh giới, yêu thú nhiều đến đáng kinh ngạc, nguy hiểm rình rập, tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần.

Bởi sự hung hiểm ấy, mọi người gọi nơi này là “Tử Sơn” .

Chỉ cần tiến vào, sẽ là có đi mà không có về.

Dưới chân Tử Sơn hoang vu lạnh lẽo, Tống Yến ngự kiếm một hồi lâu mới thấy dấu hiệu của một trấn nhỏ.

Trấn này không lớn, y đứng trước cổng trấn cẩn thận nhìn mộc bài phía trên một lúc, mới miễn cưỡng nhận ra ba chữ viết trên đó là “An Cư trấn”.

Địa điểm thám thính tin tức tốt nhất là tửu lâu, thôn trấn này rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bảng hiệu “khách điếm Duyệt Lai” bắt mắt bên đường.

Đúng là nơi nào cũng không thoát được hai chữ Duyệt Lai(*).

(*) Duyệt Lai: Đại ý là vui mừng chào đón khách, cũng có thể hiểu là khách tới đây sẽ có niềm vui. Hai chữ này thường được đặt tên cho khách điếm, tửu lầu trong các bộ phim.

Tống Yến bước vào khách điếm, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống trong đại sảnh, lập tức có tiểu nhị ân cần đi tới dâng thực đơn, dò hỏi: “Vị khách quan này, ngài nhìn xem có món gì vừa ý không ạ.”

Tống Yến cúi đầu nhìn thực đơn tiểu nhị đưa tới, trên đó cẩn thận ghi chú món nào tăng thêm nhiều linh lực, món nào có hiệu quả chữa thương tốt.

Những thứ này y chưa bao giờ được thấy ở đại lục Hạo Miểu.

Cuối cùng Tống Yến chỉ gọi một bình Bích Loa Xuân rồi trả lại thực đơn cho tiểu nhị, tiểu nhị cũng không nói gì, cười híp mắt đi rót ấm trà mang tới cho y.

Dường như là nhận ra Tống Yến có chuyện muốn nói, trong lúc châm trà, tiểu nhị liền chủ động gợi chuyện.

“Vị khách quan này, nhìn dáng vẻ ngài, có phải là người từ nơi khác tới không?”

Tống Yến gật gật đầu: “Không sai, đúng là ta vừa tới đây.”

Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu với Tống Yến: “Vậy xem như ngài đến đúng chỗ rồi, An Cư trấn chúng ta tuy có chút hẻo lánh, nhưng dân phong thuần phác, người trên trấn đều cực kỳ thân thiện. Ông chủ lò rèn cuối đường kia, nghe nói trước kia còn luyện chế Linh khí cho Tô gia ở Linh Đô, không biết tại sao lại tới địa phương nhỏ bé này mở cửa hàng, chẳng quá con người ông chủ cũng không tệ lắm, trong nhà mọi người có thứ gì hỏng đều mang tới đó sửa hết.”

“Linh Đô? Tô gia?” Tống Yến bắt được trọng điểm.

“Suỵt ——” Tiểu nhị sốt sắng nhìn quanh một chút, hạ thấp giọng, “Chính là Tô gia kia.”

“Tô gia Tô Thừa?” Tống Yến nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa, mơ hồ có linh khí chảy vào trong đan điền.

“Ôi ông trời của ta ơi, cái tên này không phải muốn nhắc thì nhắc đâu.” Tiểu nhị lập tức khẩn trương lên, “Tên tuổi vị kia vang dội khắp Linh giới đấy.”

“Gã không phải chủ nhân Linh giới sao?”

“Gã là chủ nhân Linh giới cái rắm gì!” Tiểu nhị bật thốt lên, nói xong lại lập tức im bặt, cảnh giác nhìn Tống Yến.

“Yên tâm.” Tống Yến có chút buồn cười, “Ta là thật sự nghi hoặc, không phải cố tình bắt ngươi nói vậy.”

Tiểu nhị lầm bầm: “Cái vị khách quan này.”

Chẳng qua hắn vẫn tiếp tục nói: “Tô gia đúng là dựa vào vị kia mà ngồi trên vị trí gia tộc đệ nhất Linh giới, nhưng cái gì mà chủ nhân Linh giới chứ, suy nghĩ này quá kỳ lạ rồi, phía trên Linh giới chúng ta còn có cái kia mà.”

Tiểu nhị vô cùng thần bí mà chỉ chỉ lên đỉnh đầu.

Tống Yến suy đoán: “Thiên Đạo?”

“Không sai.” Tiểu nhị nhạy bén châm thêm một chén trà cho Tống Yến, “Dù hiện giờ Thiên Đạo suy yếu, nhưng cũng không tới phiên gã làm chủ nhân Linh giới. Chẳng qua lời này ngài cũng không thể nói ra bên ngoài, bây giờ Linh giới không còn như trước, số người ủng hộ vị kia đếm không xuể, nếu ngài dám nói ra gã không phải chủ nhân Linh giới, đám người ủng hộ kia có thể truy sát ngài đến chân trời góc biển!”

Tống Yến kinh ngạc: “Lại có thể… điên cuồng như vậy?”

“Chắc là sợ bị người ta nói danh không chính ngôn không thuận, cho nên mới liều mạng bịt miệng người khác chứ sao.” Tiểu nhị bĩu môi, “Nhìn ngài có vẻ chưa va chạm nhiều, tu vi cũng nhìn không thấu, có phải là đệ tử đại tông môn nào không? An Cư trấn chúng ta vì không phục vị kia mới bị trục xuất đến đây, hiện tại cũng chỉ còn sót lại vài người có tu vi thấp, thật sự là chẳng có gì có thể coi là đại diện.”

“Tại hạ cũng không phải đệ tử đại tông môn gì đó, chẳng qua là người từ Hạ giới phi thăng lên, ngươi không cần phải lo lắng.”

“Phi thăng từ Hạ giới? Vậy thiên phú chắc chắn không kém, chẳng trách không hiểu biết gì về Linh giới.” Tiểu nhị hỏi: “Là từ chỗ nào tới?”

“Đất nghèo thôi, không có danh tiếng.” Tống Yến uống một ngụm trà, không nói thêm.

Dù sao đại lục Hạo Miểu có điểm đặc thù, tu sĩ bình thường không biết sự tồn tại của nó, nhưng nếu người có tâm tư biết y xuất thân từ đại lục Hạo Miểu, sợ là sẽ kéo tới họa sát thân.

Tiểu nhị thức thời không hỏi nhiều, ngược lại phổ cập kiến thức về phân bố thế lực ở Linh giới cho y: “Thấy ngài không hiểu rõ Linh giới, nếu đã đến tiệm chúng ta, vậy ta sẽ nói cho ngài một chút, tránh đụng phải mấy người không thể chọc.”

Ở Linh giới có hai đại gia tộc, ba đại tông môn. Hai gia tộc kia phân biệt là Tô gia của Tô Thừa, và một gia tộc lâu đời phồn vinh hơn vạn năm, Lâm gia.

Về phần tam đại tông môn, theo thứ tự là Thừa Hư Tông, Khứ Ý Tông cùng Lưu Vân Tông. Chuyện đáng nói là Tô Thừa Tô gia đã từng là đệ tử Thừa Hư Tông, cũng chính bởi Tô Thừa mà Thừa Hư Tông mới có thể trở thành một trong ba đại tông môn ở Linh giới, còn có xu thế vượt mặt hai tông môn kia.

“Trước khi có Tô Thừa, chưởng môn Thừa Hư Tông ngay cả việc bước vào đại môn Khứ Ý Tông cùng Lưu Vân Tông cũng không có tư cách.” Dù tiểu nhị nói chẳng có mấy cảm xúc, nhưng Tống Yến luôn cảm thấy hình như hắn không ưa Thừa Hư Tông.

Tô gia được coi như ngôi sao mới nổi trong Linh giới. Trước kia, Tô gia chỉ là một gia tộc nhỏ ở biên thành, ngay cả tư cách định cư ở Linh Đô cũng không có. Mãi đến tận khi Tô Thừa xuất hiện, trong vòng trăm năm ngắn ngủi nâng Tô gia tới vị trí trước nay chưa từng có.

“Sở dĩ, gã thành danh nhanh như vậy, là bởi vì ngàn năm trước, gã từng ngang nhiên đối kháng Thiên Đạo, được rất nhiều tu sĩ kính phục.”

Tống Yến không rõ: “Vì sao phải đối kháng Thiên Đạo?”

Thiên Đạo là một loại quy tắc, có quy tắc mới có thể làm cho thế giới vận hành tốt hơn.

“Bởi vì gã muốn phá bỏ quy tắc.” Tiểu nhị rót thêm trà cho Tống Yến, “Nhắc tới cũng buồn cười, gã muốn làm ngoại lệ, rồi lại định ra quy tắc mới, yêu cầu người khác phải dựa theo quy tắc của gã mà sống, cái này có gì khác Thiên Đạo đâu.”

Tuy tiểu nhị không nói rõ, nhưng Tống Yến vẫn hiểu được ẩn ý của hắn trong đó.

Tô Thừa, muốn thay thế Thiên Đạo, trở thành tồn tại chí cao vô thượng nhất Linh giới.

Tiểu nhị tiếp tục: “Lâm gia là gia tộc lâu đời, từ xưa đến nay có rất nhiều thiên tài kinh diễm tuyệt luân, tỷ như Lâm Mặc đang tu luyện ở Khứ Ý Tông, chính là tu sĩ thiên tài hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay. Hơn nữa Lâm gia cùng Tô gia mặt ngoài hòa thuận, bên trong lại ngấm ngầm đấu đá, việc này mọi người đều biết, chỉ là phối hợp bọn họ, không chọc thủng tầng giấy kia thôi.”

“Đúng rồi, còn có một tin tức ngầm liên quan tới vị kia, ta nghe được từ bà bà ở gần đó.”

“Tin gì?” Tống Yến hiếu kỳ hỏi.

Tiểu nhị thoáng áp sát vào một chút, thấp giọng nói: “Nghe nói vị kia khi còn trẻ, cực kỳ thích xem thoại bản.”

… Tống Yến gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi.

Quả thật là tin tức ngầm, có tác dụng rất lớn với sự hiểu biết của y về Linh giới.

Biết được vài chuyện, Tống Yến lịch sự đa tạ tiểu nhị, thanh toán mười khối linh thạch thượng phẩm, năm khối là tiền nước trà, năm khối là tiền thưởng cho tiểu nhị đã giải thích nghi hoặc của y.

Nhân tiện, ở Thượng giới căn bản không có linh thạch hạ phẩm hay linh thạch trung phẩm, tiền thông dụng là linh thạch thượng phẩm cùng Linh tinh, linh thạch hạ trung phẩm chỉ có thể coi là vật liệu thừa để ném chơi.

Rời khỏi khách điếm Duyệt Lai, Tống Yến trực tiếp đi tới lò rèn cuối phố mà tiểu nhị đề cập.

Phù Trần kiếm của y, Tống Yến cảm thấy hẳn là còn có thể sửa một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro