Chương 6: chuyện cũ của đại thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Sơ không chút để ý, điều khiển nhân vật Đường Môn của mình. Rảnh rỗi lại đảo đảo chén nước, rồi lại chạy đi lướt Weibo(!) một chút, một đường đi đi dừng dừng, hơn hai mươi phút mới về đến đồng ruộng của mình. Chấp Bút Điểm Mặc vẫn như cũ đi theo phía sau cậu.
(!) Weibo: là trang mạng xã hội phổ biến nhất tại Trung Quốc.

Lâm Sơ không thèm quan tâm hắn, chạy đi thu thập rồi bắt đầu hợp thành nguyên liệu, chuẩn bị cho cuộc giao dịch lúc tối. Chấp Bút Điểm Mặc cũng không náo loạn, ngồi kế bên Lâm Sơ trầm mặc mà nhìn.

Lâm Sơ luôn luôn không hay để ý đến những tình tiết nhỏ, nhưng vị đại thần này nãy giờ không nói gì hết, an tĩnh ngồi ở bên cạnh, mặc cậu làm gì thì làm, cảm thấy có chút quỷ dị. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng không rõ vì sao Chấp Bút Điểm Mặc cứ theo cậu mãi, chỉ vì cậu chủ động cứu đối phương một lần? Giải thích như thế nào cũng không hợp lí.

Đem nguyên liệu cuối cùng hợp thành, Lâm Sơ cũng không nóng nảy động đậy, điều khiển cho nhân vật đặt mông ngồi xuống tại chỗ, mặt đối mặt nhìn Chấp Bút Điểm Mặc đánh chữ hỏi:

[ đồng đội ] Ẩn: Vì sao anh lại đi theo tôi?

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca anh làm xong rồi à?

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Ai da mệt chết, rốt cuộc xong, mau tới cùng nhau nghỉ ngơi một chút đi.

[ đồng đội ] Ẩn: Vì cái gì đi theo tôi?

Chấp Bút Điểm Mặc vừa cất lời nói theo phong cách ngốc nghếch đặc trưng, đánh bay đi không khí quỷ dị lúc nãy, thậm chí hắn còn đứng dậy nhảy nhảy tại chỗ. Lâm Sơ không quan tâm Chấp Bút Điểm Mặc đang làm nũng, như cũ đánh chữ hỏi. Cậu không thích bị người đi theo, cậu chơi game cũng chỉ vì giải trí, không nghĩ có quá nhiều chuyện phức tạp như vậy.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tôi thật sự không có nơi nào để đi hết đó tiểu ca ca T^T

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Anh cho tôi ở chung đi mà ~

Chấp Bút Điểm Mặc vẫn tiếp tục bán manh, Lâm Sơ không phản ứng lại với hắn, chỉ đứng bên cạnh không nói lời nào, chờ đối phương trả lờ. giằng co một hồi lâu, Chấp Bút Điểm Mặc bắt đầu có chút không chịu đựng nổi nữa, bất đắc dĩ đánh chữ gửi qua.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca anh thật lãnh đạm ~

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tôi thật sự không chốn để về, ở một mình lại thấy nhàm chán, vừa lúc ngày hôm qua gặp được anh, lại cảm thấy anh rất thú vị, cho nên mới đi theo anh để giết thời gian đó.

Lâm Sơ nhướng mày, nhưng cậu chẳng thấy được mình thú vị ở đâu. Nhưng nếu Chấp Bút Điểm Mặc một đại thần xếp hạng thứ tư mà nhàm chán, hẳn sẽ có rất nhiều em gái nguyện ý theo hắn mới đúng. Hơn nữa, nghe Đạp Tuyết Vô Ngân bảo rằng, tất cả bạn bè đều đang đi tìm hắn. Lâm Sơ không đáp lời, chỉ đánh một cái ừ, tỏ vẻ mình còn đang nghe. Vì thế Chấp Bút Điểm Mặc liền tiếp tục nói.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tiểu ca anh cũng biết tôi đã rời khỏi Phong Lâm Độ mà. Thật ra, tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào Phong Lâm Độ, nhưng mà hiện tại ngẫm lại game dù sao cũng chỉ là game, sao cứ phải nghiêm túc như vậy, cũng không bằng tùy ý chơi vui vẻ là được.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Tôi thấy tiểu ca cũng chơi rất tuỳ ý, anh lại còn thú vị đến thế, lúc trước anh chơi game như thế nào? Tôi vừa lúc muốn nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này. Vốn là chuẩn bị trở về bang hội, mà hiện tại lại không cần nữa. Nhất thời cũng không biết nên chơi cái gì, nếu không anh dẫn tôi chơi cùng nha, cũng lâu rồi chưa chơi lại cái kỹ năng sinh hoạt này.

Trong lúc, Chấp Bút Điểm Mặc dong dài nhắn một đống tin, Lâm Sơ đã lên diễn đàn của game tìm tòi mấy sự kiện đứng đầu gần đây, cũng đại khái làm rõ ràng chuyện của Chấp Bút Điểm Mặc: Chấp Bút Điểm Mặc ở trong server này vẫn luôn là đại thần số một số hai trên bảng xếp hạng, bang hội Phong Lâm Độ của hắn đệ nhất đại bang. Khoảng thời gian trước hệ thống tăng thêm giới hạn cấp bậc lên đến cấp 110, vừa trùng với lúc bận rộn của Chấp Bút Điểm Mặc một đoạn thời gian, sau khi trở về thứ hạng liền rơi xuống. Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, nội bộ hội Phong Lâm Độ đã xảy ra biến động rất lớn. Phó bang chủ Thương Lãng Kiếp Phù Du hình như đã nắm giữ toàn bộ quyền lực của Phong Lâm Độ. Bởi vì, game vừa mới cập nhật thêm trận doanh mới chiến trường trở nên gay gắt, Phong Lâm Độ thân là đệ nhất bang hội cơ hồ mỗi ngày đều phải chém chém giết giết. Thế cho nên rất nhiều thành viên trong hội sinh ra bất mãn vì sự mất tích của bang chủ. Thương Lãng Kiếp Phù Du liền đoạt vị thành công lên chức bang chủ. Còn Chấp Bút Điểm Mặc lại ảm đạm rời bang. Thậm chí còn rất đáng thương bị kẻ thù nhân cơ đuổi giết. Cũng chính thời điểm hôm qua Lâm Sơ cứu hắn.

Trên diễn đàn thì lại tràn ngập đủ loại chuyện, cái gì mà Phó bang chủ vì tranh đoạt Phong Lâm Độ giúp Phương Tâm đại tiểu thư của Hoa Nguyệt Mê mà huynh đệ trở mặt thành thù, hoặc là Thương Lãng Kiếp Phù Du cùng Chấp Bút Điểm Mặc vốn là một đôi, đủ loại hiểu lầm cuối cùng vì yêu sinh hận tương ái tương sát, còn có do Thương Lãng Kiếp Phù Du luôn yêu thầm Chấp Bút Điểm Mặc, cho nên mới làm ra chuyện như vậy, chỉ để hấp dẫn sự chú ý của bang chủ nhà mình,......

Lâm Sơ cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện này, giống như Chấp Bút Điểm Mặc nói, cậu luôn tùy tính chơi game, chưa bao giờ liên quan đến việc gì hết. Đôi khi chơi mệt rồi thì nghỉ một đoạn thời gian hoặc là đổi sang một cái game mới. Từ trước đến nay vẫn chưa từng trải qua loại chuyện này. Chỉ là nhìn lại ngày xưa hắn từng là đại thần oai phong lẫm liệt toàn server lại bị chính huynh đệ, bằng hữu phản bội nhứ thế, hiện giờ lại một bộ ( làm bộ ) dáng ngốc ngốc đáng thương, hay làm nũng trước mặt cậu. Lâm Sơ trong lòng có một tia xúc động.

Cậu trầm mặc chốc lát, mới chầm chậm đánh chữ nói.

[ đồng đội ] Ẩn: Thân phận của anh thực phiền toái.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Ai? Tôi chính là cao thủ giải quyết phiền toái! Tiểu ca anh cứ yên tâm, những loại chuyện tương tự lức nãy tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa!

[ đồng đội ] Ẩn: Tùy tiện anh, tôi offline.

Lâm Sơ không giỏi tỏ ra thân thiết với người xa, bởi vậy chỉ nói hai câu ngầm đồng ý cho Chấp Bút Điểm Mặc đi theo, sau đó trực tiếp offline, để lại Chấp Bút Điểm Mặc một mình đứng tại chỗ.

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Chúng ta ngày mai cùng nhau chơi nhé!

[ đồng đội ] Chấp Bút Điểm Mặc: Ối, tiểu ca lại chơi trò biến mất!

Quân Mộc Hàm cầm bịch khoai tây ăn một miếng rồi liếm môi đánh ra một đoạn này, lẩm bẩm tự nói: "Tiểu ca này lạnh lùng quá, may mắn có nhị thiếu tôi đáng yêu thiện lương hiểu lòng người, mới có thể đả động được đó! Ha ha ~"

Quân Mộc Hàm mặc đồ ngủ thoải mái ngồi trên giường, trên giường kê thêm cái bàn để máy tính, khoai lát trong tay hôm nay mới mua từ siêu thị về, cách đó không xa trong thùng rác còn chất một đống bao mì gói. Căn phòng chính là đại diện tiêu chuẩn cho phòng ở của đa số nam sinh, vừa dơ vừa loạn, đáng tiếc chủ nhân nó còn không hề tự giác, bên ngoài thì nam thần soái khí dương quang, hành vi thì lại thiên hướng chuẩn trạch nam. Thật là làm cho người khác bó tay.

Cũng may Quân Mộc Hàm tuy có thói quen sinh hoạt không tốt lắm, nhưng gương mặt lại tuấn tú chói sáng như ánh mặt trời, tính tình lại rất tốt. Dù vậy, cũng sẽ có thời điểm hắn cảm thấy chán nản buồn bã. Đặc biệt là khi bị bằng hữu mà hắn luôn thực tâm đối đãi phản bội, Quân Mộc Hàm nghĩ nếu ngày đó Ẩn không đột nhiên xuất hiện cứu hắn, có lẽ sau khi giết xong đám người kia sẽ không quay lại trò chơi này nữa.

Game giang hồ không phải trò chơi hắn chơi sớm nhất, từ nhỏ đến lớn hắn chơi không biết bao nhiêu game, cả offline và online đều có, nhưng game giang hồ này là được hắn chú tâm bỏ công sức ra chơi. Ngày xưa, chỉ cần bò lên được hạng nhất của bảng xếp hạng sẽ cảm thấy không còn thú vị nữa. Một phần vì hắn cũng có nhiều tiền, lại chịu nạp tiền vào trò chơi, thường thường rất dễ dàng leo lên ngôi vị hạng nhất. Sau đó từ từ cảm thấy hết hứng thú thú rồi đi đổi game mới.

Lúc mới bắt đầu chơi game giang hồ này, hắn chỉ có mục tiêu hướng đến hạng nhất trong bảng xếp hạng thôi. Nhưng chơi nhiều mới phát hiện trong game rất nhiều đồ vật đều có ý nghĩa, bối cảnh thì được lấy cảm hứng từ những câu chuyện xưa, cùng với các loại nhiệm vụ nối liền với nhau. Khiến cho hắn lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà còn để ý xem cốt truyện của nhiệm vụ đó. Mà thứ hấp dẫn hắn nhất chính là bang hội cùng hệ thống trận doanh. Bởi vì, muốn tự thân trải nghiệm qua, hắn đã một tay thành lập nên Phong Lâm Độ, cũng chậm rãi quen biết được Thương Lãng Kiếp Phù Du, Lão Nạp, Đạo trưởng bọn họ, cùng nhau phát triển lên hội Phong Lâm Độ của hiện tại.

Nếu nói Phong Lâm Độ là của hắn cũng không hoàn toàn chuẩn xác, vì bang hội này mà rất nhiều người đều phải bỏ ra rất nhiều, vài người thậm chí so với hắn còn nhiều hơn. Tỷ như Thương Lãng Kiếp Phù Du, hao tâm tổn sức cho Phong Lâm Độ còn hơn cả hắn. Vốn dĩ lần này hắn trở về cũng đã nghĩ tới, khả năng chương trình học sau này của hắn sẽ khá nhiều, không thể chắc rằng có thời gian đủ nhiều để chơi game nữa. Không bằng đem cả bang hội nhường cho Thương Lãng Kiếp Phù Du tự quản lý, như vậy Phong Lâm Độ cũng sẽ tiếp tục được phát triển tốt.

Còn không chờ hắn nói lời này, moại người liền buộc hắn thoái vị trao trả cho 'hiền thần', mà người mà hắn coi như một người bạn thân Thương Lãng Kiếp Phù Du lúc ấy lại bảo trì trầm mặc. Một cái bang hội trong game, Quân Mộc Hàm cũng chẳng để ý làm gì, chỉ là cái loại cảm giác trong thời khắc mấu chốt bị người bạn thân vứt bỏ, trong cuộc đời hắn lần đầu nếm phải. Lúc ấy, cả trái tim của hắn chết lặng.

Sau lại bị người người đuổi giết càng làm hắn bực bội trong lòng, nhưng vào lúc này đây Ẩn xuất hiện. Vốn dĩ định biểu đạt lòng biết ơn với Ẩn thôi, rồi biến mất khỏi game, nhưng Ẩn lúc nào cũng luôn lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn, còn luôn bày ra một cái mặt ghét bỏ hắn, làm hắn đột nhiên nổi lên hứng thú.

Đinh một tiếng, kênh riêng tư vang lên, Quân Mộc Hàm lạnh lùng nhìn sang kênh riêng tư đang truyền đến tin nhắn.

[ riêng tư ] Nguyệt Tiên: Điểm Mặc ta là Nguyệt Mê, anh đừng trốn nữa, trở về đi, Phong Lâm Độ thật lòng yêu cầu anh.

[ riêng tư ] Nguyệt Tiên: Kiếp Phù Du cũng không phải cố ý, cậu ấy nói nếu anh trở về sẽ nguyện ý nói lời tạ lỗi với anh. Sau đó, thoái vị trả lại vị trí bang chủ lại cho anh.

[ riêng tư ] Nguyệt Tiên: Điểm Mặc đại gia đều là bạn bè lâu năm, anh không còn tin chúng em nữa sao?

Quân Mộc Hàm cầm lấy lon Coca trên tủ đầu giường uống một ngụm lớn, uống xong phất tay ném đi, cực chuẩn xác nằm yên vị trong cái thùng rác cách đó không xa. Tiếp theo, kéo kéo con chuột đem chặn tài khoản Nguyệt Tiên này. Thế giới rốt cuộc cũng thanh tĩnh.

Quân Mộc Hàm đã quá thất vọng đối với Thương Lãng Kiếp Phù Du, hắn không muốn biết gì thêm về bọn họ, chỉ còn cảm thấy phản cảm không thôi. Nếu nói trong Phong Lâm Độ còn có ai khiến hắn nguyện ý nói chuyện cũng chỉ có Lão Nạp. Nhưng mà hiện tại hắn không có thời gian đi quản ba cái này, hắn còn đang chờ ngày mai cùng tiểu ca đi đâu du ngoạn.

Mở danh sách bạn tốt ra, Quân Mộc Hàm ấn vào tên xếp hạng đầu tiên Thương Lãng Kiếp Phù Du, gửi qua một tin nhắn: "Nếu cậu đã muốn Phong Lâm Độ như vậy thì liền cho cậu,nhưng mà đừng nên để cho người khác tới làm phiền tôi, về sau đừng liên hệ nữa." Nói xong hắn liền xoá Thương Lãng Kiếp Phù Du ra khỏi danh sách bạn tốt, thuận tiện đem mấy người ở gần đấy xoá luôn. Một bên xoá, một bên nói thầm: "Cũ không đi, mới sao tới."

Đem hết bọn họ xoá hết xong, Quân Mộc Hàm mới nhướng mày cười rộ lên, tiếp theo quyết đoán hạ cái này hào, thay đổi lại màn hình, một lần nữa đăng nhập vào tài khoản xanh thẳm cấp 50.

Quân Mộc Hàm điều khiển nhân vật chạy thẳng đến bản đồ thăng cấp, "Phải nhanh luyện lên cấp 68 thôi, thế là ngày mai có thể cùng tiểu ca cùng nhau đánh phó bản!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro