Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Tiêu lại gần Vương Nhất Bác thế nào cũng không chịu ngồi xa một chút.

Vương Nhất Bác không còn cách nào với cô trong lòng âm thầm than một tiếng, dứt khoát không né tránh hỏi cô: "Muốn hỏi tớ đề nào?"

"A... Từ từ." Căn bản Trình Tiêu không phải đến để học, Vương Nhất Bác vừa hỏi cô thuận tay mở ra một tờ, không yên lòng tùy tiện chỉ mấy cái đề: "Cái này, cái này... A, còn có cái này."

Chỉ xong rồi ngẩng đầu cười nhìn Vương Nhất Bác: "Tớ không làm được."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn lướt qua đề đây đều là đề nền tảng vì thế hỏi cô: "Không làm được?"

Trình Tiêu chớp chớp mắt: "Không làm được nha."

Vương Nhất Bác ngẩn ra trong chớp mắt ngẩng đầu lên có chút không tin mà hỏi lại một câu: "Một chút cũng không làm được?"

Trình Tiêu dùng sức gật đầu: "Ừ, không làm được!"

Vương Nhất Bác: "..."

Trình Tiêu hoàn toàn không làm được Vương Nhất Bác giảng lại cho cô những thứ cơ bản. Anh cẩn thận lại kiên nhẫn vừa giảng lại vừa giải từng bước của đề trên nháp.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc bút màu đen, chữ ở trên giấy, rõ ràng hữu lực đường cong cởi mở.

Tay Trình Tiêu chống cằm, nghiêng đầu, lực chú ý đều là tay Vương Nhất Bác đang viết chữ.

Mặt đầy ngôi sao nhịn không được khen anh: "Vương Nhất Bác, chữ cậu viết thật đẹp."

Cô cong mắt cười trên mặt có vài phần kiêu ngạo. Đây là người cô thích nha lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, học tập lại tốt đến chữ cũng đẹp như vậy.

Aii, muốn cưa anh đổ.

Vương Nhất Bác nghe vậy động tác viết trên giấy nháp hơi dừng lại ngay sau đó, ngẩng đầu lên.

Trình Tiêu cũng ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt si mê không thèm che dấu.

"Trình Tiêu."

"Hả? Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, nghiêm túc hỏi cô: "Cậu có nghiêm túc nghe không?"

"Nghe... Đang nghe mà..." Trình Tiêu theo bản năng dời đi ánh mắt mắt rõ ràng có chút chột dạ.

Vương Nhất Bác căn bản không tin, hỏi lại cô một câu: "Xác định đang nghe? Nghe hiểu không?"

Cuối cùng Trình Tiêu ngẩng đầu, giống như trẻ con phạm sai lầm mím môi lắc đầu, "Không... Không hiểu."

Trong lớp bạn học đã đi hết.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu thật sâu, trầm mặc một lát rốt cuộc bất đắc dĩ mở miệng: "Tớ nói lại lần nữa cẩn thận nghe đừng thất thần..."

"Đừng thất thần, sao vậy?" Ánh mắt Trình Tiêu gắt giao nhìn chằm chằm anh.

Lại thất thần, anh đang tính toán làm gì?

"..." Vương Nhất Bác nhìn cô, không trả lời.

Tròng mắt Trình Tiêu vừa chuyển bỗng nhiên cười hì hì tiến đến trước mắt anh, nói: "Nếu tớ lại thất thần, thì hôn cậu một cái, được không hả?"

Vương Nhất Bác nghe vậy sắc mặt khẽ biến. Thế nhưng trong lòng không chịu khống chế mà thịch một cái.

"Ha ha ha, tớ nói đùa thôi."Trình Tiêu thấy bộ dáng Vương Nhất Bác bị dọa, không nhịn được cười ha ha.

Vương Nhất Bác: "..."

Trình Tiêu cười cả buổi, thấy Vương Nhất Bác trầm mặc không nói lời nào bèn đến trước mắt anh nghiêng đầu cười khanh khách nhìn anh, thấp giọng nói: "Vương Nhất Bác, cậu đỏ mặt hả?"

Vương Nhất Bác nghe nói vậy thì sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu chau mày: "Đừng nói bậy."

"Không nói bậy nha, là đỏ mặt."Ý cười trong mắt Trình Tiêu càng sâu, khóe miệng cũng cong lên.

Nói xong khuỷu tay nhẹ nhàng chạm cánh tay Vương Nhất Bác cười nói: "Vương Nhất Bác, cậu đừng thẹn thùng."

"..."

Đột nhiên Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bực bội, nói không nên lời.

Trong lòng không khỏi nghĩ, nha đầu to gan lớn mật này là người ông trời phái tới làm cho anh ngột ngạt đúng Không?

Đỏ mặt? Thẹn thùng?

Vương Nhất Bác cảm thấy ngực có chút khó chịu.

Trình Tiêu này... Có biết là mình đang nói cái gì hay không?

_____________________________________________________________

Thời điểm từ khu dạy học đi xuống, rất nhanh đã 10 giờ rưỡi.

Hai người ở trong lớp đã gần một giờ, Trình Tiêu mười phần thỏa mãn vừa đi vừa hưng phấn nghiêng đầu hỏi: "Vương Nhất Bác, về sau tớ có thể tìm cậu học bổ túc không?"

Vương Nhất Bác liếc cô một cái, mặt không biểu cảm: "Không thể."

Trình Tiêu sửng sốt, trợn tròn mắt: "Vì sao nha?"

"Không thể chính là không thể."

Nha đầu này căn bản không phải tới để nghe anh giảng bài, cả tối chỉ biết dựa vào người anh.

Cho đến bây giờ, quanh hơi thở phảng phất như vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của Trình Tiêu.

Muốn mạng.

Trình Tiêu thấy Vương Nhất Bác không trả lời không vui mà bĩu bĩu môi giày da nhỏ màu đen đá trên mặt đất, tức khắc một viên đá lăn xa.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Keo kiệt."

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn bộ dạng bĩu môi của cô khóe miệng không tự giác hơi cong. Bỗng nhiên tâm trạng trở nên rất tốt.

Trước kia chỉ cảm thấy lúc Trình Tiêu cười rộ lên rất xinh đẹp, hiện tại mới phát hiện bộ dáng lúc cô tức giận vậy mà cũng rất đẹp.

Hai người song song đi đến hướng cổng trường.

Thời điểm di đến ngã rẽ Vương Nhất Bác đột nhiên kéo Trình Tiêu lại.

Trình Tiêu quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Đi bãi đỗ xe, đã trễ thế này, tớ đưa cậu về."

______________________________________

Trình Tiêu đi theo Vương Nhất Bác đến bãi đỗ xe.

Rất xa, một chiếc xe bật đèn.

Nghĩ đến đây là xe của nhà Vương Nhất Bác.

Xe hơi màu đen, xe loại hình rất đẹp.

Đến nỗi hiệu là gì Trình Tiêu cũng không biết.

Cũng không hỏi.

Cô lẳng lặng mà đi theo sau Vương Nhất Bác khó có được lúc trầm mặc.

Đến gần, thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen bước từ trên xe xuống.

Ông bước đến, Vương Nhất Bác rất lễ phép mà nói một tiếng: "Lý thúc."

Lý Tín làm lái xe cho Vương gia mười mấy năm, Vương Nhất Bác kính trọng ông như trưởng bối.

Lý Tín cười, duỗi tay lấy balo trên vai Vương Nhất Bác, thuận miệng hỏi một câu: "Tiểu Vương hôm nay có việc gì sao về muộn vậy?"

Vương Nhất Bác đáp: "Có chút việc."

Tầm mắt Lý Tín dừng trên người Trình Tiêu, tò mò hỏi: "Vị này là?"

Vương Nhất Bác: "Bạn học của cháu. Hơi muộn, làm phiền Lý thúc đưa bạn ấy về."

Lý Tín vội gật đầu: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, lên xe đi."

Nói xong, liền chạy phía sau xe, mở cửa sau xe ra.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh xe, nói với Trình Tiêu: "Lên xe đi."

Nói xong liền giơ tay để trên đầu xe, sợ Trình Tiêu không cẩn thận đụng đầu.

Trình Tiêu đứng bên cạnh có chút câu lệ thấy Vương Nhất Bác tiếp đón cô, mới chậm rãi đi qua đến. Do dự một chút cong ngươi ngồi lên.

Sau khi Trình Tiêu lên xe, Vương Nhất Bác mới ngồi lên.

Cửa xe đóng lại, xe chậm rãi xuất phát.

Dọc đường Trình Tiêu khác hẳn với ngày thường trầm mặc, trầm mặc nghe lời làm Vương Nhất Bác cảm thấy có chút kỳ quái.

Nha đầu này nói không phải rất nhiều sao? Sao đột nhiên yên tĩnh?

Ước chừng qua mười phút Vương Nhất Bác thật sự nhịn không được, nhìn Trình Tiêu hỏi một câu: "Cậu làm sao vậy? Sao không nói lời nào?

Trình Tiêu vội lắc đầu, "Không... Không có việc gì cả."

Ánh mắt Vương Nhất Bác thật sâu, phảng phất như có thể nhìn thấu người khác.

Trình Tiêu có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Vì... Có chút say xe."

Vương Nhất Bác vừa nghe, vô thức sờ trán Trình Tiêu: "Không có việc gì sao? Đầu choáng lắm hả?"

Lòng bàn tay nóng đem lạnh lẽo trong lòng Trình Tiêu nóng lên rốt cuộc cô lại cười rộ lên trong bóng tối, đôi mắt sáng lấp lánh, lắc đầu nói: "Còn tốt, chỉ có một chút điểm khó chịu mà thôi."

Trình Tiêu nhìn bộ dáng lo lắng đầy mặt của Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy anh so với trong tưởng tượng của cô thì thích cô hơn một chút.

Bỗng nhiên tâm trạng trở nên tốt lên.

Vương Nhất Bác buông tay, nói với Lý Tín ngồi trước: "Lý thúc, chú đi chậm lại một chút, bạn học cháu có chút say xe."

Lý Tín vội gật đầu: "Ừ, được."

Tốc độ xe rõ ràng giảm xuống.

Người Trình Tiêu dựa vào cửa xe, lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Điện thoại "tinh" một tiếng Vương Nhất Bác lấy điện thoại từ túi quần ra.

Tên Trình Tiêu trên màn hình sáng lên.

Anh ngẩng đầu, bất động thanh sắc nhìn về phía Trình Tiêu.

Trình Tiêu chớp chớp mắt với anh, cong môi, trong mắt đầy ý cười.

Vương Nhất Bác cúi đầu, xem tin nhắn.

Tin nhắn trong khung, một loạt chữ.

"Vương Nhất Bác, cậu thích tớ sao?"

Trong lòng Vương Nhất Bác khẽ run, lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trình Tiêu càng sâu vài phần.

Trong ánh mắt không có bất luận cảm xúc gì. Con ngươi đen nhánh giống như bầu trời đêm mênh mông không thể nắm lấy.

Trình Tiêu cười khanh khách cùng anh liếc nhau, lại cúi đầu tiếp tục nhắn tin.

-- "Vừa nãy cậu khẩn trương như vậy, không phải là thích tớ sao?"

Lúc này Vương Nhất Bác cũng nhắn tin lại cho cô, ngón tay ấn trên bàn phím.

-- "Đổi lại là người khác, tớ cũng sẽ lo lắng."

Trình Tiêu nhận được tin nhắn, bĩu môi, trả lời anh -- "Cậu cứ mạnh miệng đi. Chờ đến thời điểm tớ không thích cậu nữa, cậu cũng đừng hối hận nha."

Tin nhắn gửi đi, cuối cùng sắc mặt Vương Nhất Bác cũng thay đổi.

Nhìn chằm chằm chữ trên màn hình ngực giống như bị thứ gì chặn lại, cực kì buồn.

Anh vô thức nắm chặt điện thoại muốn trả lời cái gì, suy nghĩ một lát, chung quy cũng không trả lời lại. Tắt màn hình điện thoại, ném sang bên cạnh.

Nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía Trình Tiêu biểu tình âm u.

______________________________________

Nửa giờ sau, xe lần nữa ở trước cửa tiểu khu Di Thúy.

Vương Nhất Bác từ trên xe xuống dưới, mở cửa xe, tay che đỉnh đầu chờ Trình Tiêu đi xuống.

Trình Tiêu: "Cậu lên xe đi, tớ về được."

Vương Nhất Bác gật đầu, "ừ" một tiếng.

Cảm xúc vẫn không quá tốt lên.

Trình Tiêu không nhịn được cười, nhìn ghế lái xe một cái, thấy Lý thúc ngồi đoan chính, mắt chuyên chú nhìn phía trước.

Vì thế mới thấp giọng, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Vừa nãy lừa cậu đấy, tớ sẽ không thích người khác, tớ sẽ vẫn chờ, chờ cậu nghĩ kỹ rồi, đồng ý ở bên tớ mới thôi."

Nghe vậy, không hiểu sao trong lòng Vương Nhất Bác một hơi thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít.

Trình Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, mang theo vài phần chờ đợi, nhỏ giọng mà nói: "Nhưng mà, cậu đừng làm tớ chờ lâu quá, được không?"

Vương Nhất Bác nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, thật lâu sau rốt cuộc cũng nói: "Cậu để tớ nghĩ kĩ."


*** 12 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro