Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng.

Trình Tiêu từ trong phòng đi ra vẫn còn buồn ngủ, vừa mới chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, liền nghe thấy trong phòng bố vang lên một tiếng "ầm".

Ngực cô run lên, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, liền cất bước chạy đến hướng phòng bố.

Đẩy cửa ra, liền thấy bố ngã trên mặt đất.

"Bố!" Trình Tiêu sợ tới mức kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới.

Trình Hải vội vàng xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, chính là ngã một cái,"

Ông vừa mới nghĩ xuống giường đi đến xe lăn, kết quả không với tới, liền không cẩn thận ngã xuống đất.

Trình Tiêu vội vàng nâng bố dậy thật cẩn thận: "Bố, về sau lúc con ở nhà, bố muốn làm gì thì kêu con một tiếng.Bố xem nếu bố ngã, con khẳng định sẽ đau lòng." Cô vừa nói, vừa đem bố đỡ đến xe lăn.

"Không có việc gì, chỉ là ngoài ý muốn, bố lần sau sẽ cẩn thận." Trình Hải vỗ vỗ tay Trình Tiêu, trấn an cô.

Trình Tiêu đau lòng mà nhìn bố trong chốc lát, nói: "Bố, con đi lấy nước rửa mặt cho bố, bố chờ con một lát."

Nói xong, liền xoay người, đi đến nhà vệ sinh.

Lúc sau chăm sóc bố đánh răng rửa mặt, Trình Tiêu mới đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị quần áo.

Chuẩn bị xong, mới đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Mỗi ngày Trình Tiêu đều làm việc này, đã trở thành một loại thói quen sinh hoạt. Ngày nào đó không cho cô làm, khả năng cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

Đặt hai chiếc bát xuống, cùng với hai quả trứng luộc.

Trứng gà là trứng gà đất chính tông, mua cho bố bổ thân thể. Chính Trình Tiêu tiếc không ăn, nhưng hôm nay cô lại luộc hai quả trứng để cho bố một quả còn một quả khác cô muốn mang đến trường cho Vương Nhất Bác.

Ngồi xe buýt đi đến trường, Trình Tiêu ngồi ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng lấy trứng ra nhìn một chút.

Tay nâng trứng gà, miệng lẩm bẩm: "Trứng ca ca, có thể theo đuổi nam thần hay không đều dựa vào huynh, huynh có thể ghi điểm trong mắt cậu ấy.

Nói xong, chính mình cũng bị chọc cười.

Mùa hè, hừng đông đến sớm.

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, mặt trời đã dần dần mọc.

Ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời màu vàng nhạt, thật xinh đẹp, không chói mắt.

Trình Tiêu nhìn ánh nắng ôn nhu ở chân trời, đôi mắt xinh hơi hơi cong lên, trong miệng nhẹ nhàng niệm một tiếng: "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác mới vừa đi đến phòng học, đột nhiên đột nhiên hát xì một cái.

Châu Nghệ Hiên bên cạnh vội nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy? Bị cảm?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không có việc gì."

Nói xong, người đã đi tới chỗ ngồi.

Lý Vấn Hàn cợt nhả mà đi lên: "Không phải bị cảm, vậy khẳng định là có người suy nghĩ tới cậu rồi."

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ, thuận tay đem sách tiếng Anh trên bàn mở ra.

Cúi đầu, bộ dáng nghiêm túc đọc sách.

Nhưng mà trên thực tế, một tiết tự học buổi sáng, Vương Nhất Bác căn bản một chữ cũng không vào đầu.

Trong đầu đều là giấc mơ tối hôm qua.

Giấc ngủ của anh luôn không tồi, rất ít khi nằm mơ.

Nhưng đêm qua thế nhiên lại mơ thấy...

Mơ thấy nữ sinh mà mình mới gặp một lần.

Quan trọng nhất chính là, anh cư nhiên còn ở trong mơ hôn cô?

Thật là, gặp quỷ.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, thời điểm chuông ra chơi vang lên, toàn bộ phòng học nháy mắt liền ồn ào.

Các học sinh cầm hộp cơm, giống như muốn vội vàng đi đấu tranh anh dũng, hướng tới nhà ăn chạy như bay.

Bởi vì 6 giờ rưỡi là tiết tự học, cho nên hầu hết đại đa số học sinh đều không kịp ăn bữa sáng ở nhà, thường là cho sau khi tiết tự học kết thúc, thì đến căn tin ăn cơm.

Vương Nhất Bác cũng chưa ăn, nhưng anh không thích chén chúc ở nhà ăn.

Ở trong phòng học làm đề, chờ các bạn học trở về, mới buông bút, chuẩn bị đi nhà ăn mua bữa sáng.

Châu Nghệ Hiên cùng Lý Vấn Hàn cùng anh nhất trí trong hành động, thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc từ trên ghế đứng lên, Lý Vấn Hàn lập tức liền ai oán mà ồn ào lên: "Đại ca của tôi, cậu cuối cùng cũng tốt, tớ thật sắp chết đói!"

Hai tay Vương Nhất Bác bỏ trong túi quần, thân hình cao ngất đi ra ngoài.

Vừa đi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lý Vấn Hàn bên cạnh một cái: "Chết đói không phải tốt sao tiết kiệm đồ ăn cho gia đình các cậu."

Lý Vấn Hàn trừng lớn đôi mắt: "Ta thao! Miệng cậu sao lại độc như vậy!"

Lý Vấn Hàn và Châu Nghệ Hiên cùng Vương Nhất Bác là bạn bè từ nhỏ, quan hệ thật sự thân thiết.

Thời điểm học sơ trung Vương Nhất Bác theo cha mẹ đi S thị, hiện tại đã trở lại, mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đều học chung một lớp, ngày thường nói đùa đánh nhau, cũng rất có ý tứ.

Phòng học lớp một.

Trình Tiêu đem trứng gà từ trong cặp ra, chuẩn bị mang cho Vương Nhất Bác.

Ngô Tuyên Nghi chậc chậc cười cô: "Một quả trứng gà, liền nghĩ mình thu phục được nam thần, cậu mơ cũng quá đẹp đi?"

"Không phải một quả trứng gà nha."

Ngô Tuyên Nghi sửng sốt, tò mò hỏi: "Phải không? Cậu còn chuẩn bị thứ khác?"

Trình Tiêu chớp chớp mắt, liền cười tủm tỉm cười: "Còn có thiếu nữ xinh đẹp như hoa a."

Ngô Tuyên Nghi bị câu nói của cô chọc cười, phụt một tiếng kinh bì: "Phi, cậu tự luyến quá đi! Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu a, mỹ nữ theo đuổi Vương Nhất Bác rất nhiều, không chỉ có trong trường chúng ta, ngoài trường cũng có đấy."

"Đúng không? Ha ha, vậy chứng minh ánh mắt tớ tốt." Trình Tiêu vui tươi hớn hở, cầm trứng gà đến bên ngoài phòng học lớp bốn.

Đứng ở cửa, nhìn xung quanh bên trong một chút, không thấy Vương Nhất Bác đâu.

Bàn thứ nhất có một nữ sinh đang ngồi.

Cô ló đầu, mở miệng hỏi: "Bạn học, tớ muốn hỏi một chút, Vương Nhất Bác đâu?"

Nữ sinh kia ngẩng đầu, trả lời cô: "Hình như là đi nhà ăn, mới vừa đi một lát."

A --

"Cái kia...... Tớ có thể tiến vào trong được không? Tớ mang đồ cho Vương Nhất Bác." Trình Tiêu lại nói.

Nữ sinh gật đầu: "Cậu vào đi, không có việc gì."

"Cảm ơn nha."

Trình Tiêu biết Vương Nhất Bác ngồi ở chỗ nào.

Vào phòng học, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Vương Nhất Bác.

Cái bàn của Vương Nhất Bác rất sạch sẽ ngăn nắp, sách đều chỉnh tề mà chồng lên nhau.

Trình Tiêu đem ghế kéo ra, ngồi xuống.

Trên bàn có một quyển sách tiếng Anh, bìa sách sạch sẽ, trang sách mới tinh.

Trình Tiêu nhớ tới sách của mình, mỗi một quyển đều giống nhau đầy nếp nhăn, các cạnh trang sách đều có nếp gấp. Tức khắc có chút hổ thẹn, tính toán trở về lấy sách của mình sửa lại một chút, lấy nam thần làm chuẩn.

Dù sao về sau cô phải làm Vương phu nhân đấy. Trình Tiêu không biết xấu hổ mà nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được mà nở nụ cười.

Trình Tiêu lại đem sách mở ra, mùi thơm của sách xông vào mũi.

Trang sách sạch sẽ, ở chỗ trống, dùng bút màu đen làm bút viết. Là chữ tiếng Anh thật xinh đẹp.

Trình Tiêu lật sách một tờ một tờ một, mỗi một tờ ở chỗ trống đều có chữ viết của Vương Nhất Bác.

Trình Tiêu trong lòng nhịn không được âm thầm tán thưởng một tiếng

-- thật là hoàn mỹ a.

Lớn lên đẹp trai, học tập tốt, thích sạch sẽ, chữ viết đều đẹp như vậy. Cùng cô quả nhiên là trời sinh một đôi. Trình Tiêu che miệng cười, lại một lần nữa không biết xấu hổ mà nghĩ.

Đem trứng gà đặt ở trên bàn, chỗ có thể thấy được. Sợ lăn xuống đất, lấy sách đỡ.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, lấy từ trong cặp ra một tờ giấy sạch sẽ.

Lấy bút của Vương Nhất Bác, ở trên mặt bàn viết mấy chữ.

--Cảm ơn cậu ngày hôm qua giúp tớ mua thuốc, trứng gà là buổi sáng mới vừa luộc, có thể lấy ăn nha.

Viết xong, mặt sau còn vẽ một gương mặt tươi cười.

Viết tên mình ở bên dưới góc bên phải.

Trình Tiêu.

Viết xong, nhìn chằm chằm tờ giấy một lát.

Ân, giống như thiếu cái gì đó.

Trình Tiêu một tay nâng má, đôi mắt nhìn trần nhà, quay tròn, giống đang nghĩ cái gì đấy.

Qua một lát, đột nhiên đôi mắt cong cong nở nụ cười.

Nghĩ xong, liền cầm lấy bút, lén lút viết dưới tên số điện thoại của mình.

Chỉnh lại tờ giấy, viết số điện thoại của mình lớn, mấy con số thật lớn, dường như sợ người ta không nhìn thấy,

Cũng đủ rõ ràng rồi.

Trình Tiêu lấy sách tiếng Anh đè lên tờ giấy viết số điện thoại, xong xuôi mới đứng dậy, rời khỏi phòng học. lớp bốn.

Trở lại phòng học, tâm trạng Trình Tiêu đặc biệt tốt, ngồi xuống chỗ ngồi, thân thể quay tới quay lui ca hát vui vẻ.

Ngô Tuyên Nghi kinh bỉ cô: "Không phải chỉ là đưa trứng gà sao, nhìn xem cậu cao hứng như vậy, tiền đồ a."

Trình Tiêu hừ cười: "Không mỗi trứng gà không đâu, tớ còn để lại số điện thoại cho cậu ấy."

Cô tặng trứng gà cho anh, chắc anh cũng phải gọi điện cảm ơn cô?

Không chừng còn mời cô ăn một bữa cơm gì đó.

Trình Tiêu càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng vui vẻ, cảm giác muốn lập tức trở thành bạn gái của Vương Nhất Bác.

Có một loại cảm giác tự tin không thể hiểu được.

Ngô Tuyên Nghi vừa nghe, kinh ngạc: "Trời ơi, hai người các cậu trao đổi số điện thoại? Nhanh như vậy?"

Trình Tiêu cười ha ha: "Không có, tớ viết số điện thoại trên tờ giấy."

Khóe mắt Ngô Tuyên Nghi run rẩy hai cái: "Ha ha, có lẽ người ta còn xem nó là rác mà ném đi ấy chứ."

Trình Tiêu mở to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương: "... Không đến mức đấy chứ?"

Ngô Tuyên Nghi không nhịn được cười ha ha, trước ngưỡng sau phiên.

Trình Tiêu: "..."

_____________________________________

Vương Nhất Bác mới vừa về phòng học, nữ sinh ngồi ở cửa liền nói với anh: "Vương Nhất Bác, vừa nãy có nữ sinh tới tìm cậu."

Vương Nhất Bác chuyển tới đây không bao lâu, nhưng trên cơ bản mỗi ngày đều có nữ sinh tìm anh, đã thấy nhiều nhưng không thể trách.Anh nhàn nhạt "ừ" một tiếng, tiếp tục nhấc chân đi đến vị trí của mình.

Nữ sinh ở phía sau bổ sung một câu: "Là nữ sinh lớp một Trình Tiêu."

Vương Nhất Bác nghe thấy tên này, bước chân hơi dừng lại.

Nhưng rất nhanh lại hoàn hồn, tiếp tục đi đến chỗ ngồi.

Lý Vấn Hàn tinh thần tỉnh táo, đi tới gần: "Tớ ngày hôm qua nói như thế nào, cô gái nhỏ Trình Tiêu kia thích cậu, cậu xem đi, sáng sớm lại chạy tới tìm cậu."

Vương Nhất Bác không nói, mặt không chút thay đổi trước sau như một, ai cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.

Trở lại vị trí, đang chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt lại đột nhiên dừng ở quả trứng gà trên mặt bàn.

Trứng gà màu nâu đỏ, trên mặt còn dùng ký hiệu gương mặt tươi cười. Thật sự buồn cười.

Vương Nhất Bác vạn năm mặt không biểu tình, rốt cuộc có một vết nứt, khóe mắt run rẩy hai cái.

- Trình Tiêu này... Đến tột cùng muốn làm cái gì?

Lý Vấn Hàn đến gần, cũng thấy trứng gà trên bàn, ái muội mà nở nụ cười: "Chậc chậc, tình yêu trứng gà a. Bác ca, phúc khí tốt nha."

"Đừng nói bậy." Vương Nhất Bác kéo ghế ra ngồi xuống.

Thuận tay đem sách tiếng Anh trên bàn lấy lại.

Thời điểm cầm sách, liền thấy dưới sách có một tờ giấy.

Mấy con số lớn, cực kì thu hút.

Châu Nghệ Hiên ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt một cái, nháy mắt mở to hai mắt nhì: "Ta ngày, số điện thoại của Trình Tiêu."

Không biết như thế nào, Vương Nhất Bác trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới giấc mơ kì lạ tố hôm qua trong mắt có một tia dao động.

Nhưng rất nhanh, lại khôi phục bộ dáng mặt không biểu tình, tay cầm tờ giấy, ném tới bên cạnh.

Châu Nghệ Hiên vẻ mặt hâm mộ mà nhìn anh: "Bác ca, Trình Tiêu đây là nói rõ thích cậu nha."

Lý Vấn Hàn: "Đúng vậy, ngay cả số điện thoại cũng chủ động cho. Cậu không biết, lần trước mấy người nhóm lớp chín, vì lấy số điện thoại của Trình Tiêu trải qua trăm cay ngàn đắng a."

Vương Nhất Bác nâng mắt, tò mò: "Vì cái gì?"

Lý Vấn Hàn giải thích: "Tớ ngày hôm qua không phải nói cho cậu rồi sao, cô gái nhỏ Trình Tiêu kia không những cao lãnh, trừ bỏ lão sư và vài người quan hệ tốt với cô ấy, rất ít có người biết số điện thoại của cô ấy."

Vương Nhất Bác "À" một tiếng, lại không nói chuyện.

"F*ck, "à" là có ý tứ gì a?" Lý Vấn Hàn trong lòng tò mò mà tim gan cồn cào, hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu rốt cuộc gì nghĩ thế?"

"Không có nghĩ gì cả." Vương Nhất Bác lấy ra một tập đề toán, cầm bút bắt đầu làm bài.

Lý Vấn Hàn cùng Châu Nghệ Hiên liếc nhau.

Châu Nghệ Hiên nhịn không được hỏi: "Cậu thật sự đối với Trình Tiêu không để ý?"

Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng, mặt không biểu cảm.

Châu Nghệ Hiên: "..."

Lý Vấn Hàn: "..."

Không khí lặng im trong chốc lát.

Đột nhiên, Châu Nghệ Hiên đưa tay lấy mất quả trứng trên bàn của Vương Nhất Bác.

Động tác cầm bút của Vương Nhất Bác ngừng lại, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Châu Nghệ Hiên.

Châu Nghệ Hiên: "Kia... Cậu không phải không thích người ta sao, quả trứng gà này, tớ giúp cậu giải quyết a."

Ánh mắt Vương Nhất Bác nặng nề mà nhìn chằm chằm cậu, màcái gì cũng không nói.

Nhưng ánh mắt kia, lộ ra vài phần bức bách.

Châu Nghệ Hiên bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, giằng co nửa ngày, chung quy vẫn đem trứng gà trả về: "Được rồi được rồi, tớ không chạm vào, không chạm vào còn không được sao."

Gia hỏa này, mấy năm không gặp, tính tình càng khó có thể nắm lấy.

Thích thì thích, sao không thừa nhận?

Lúc sau, Lý Vấn Hàn cùng Châu Nghệ Hiên cá cược.

Cá cược Trình Tiêu mất bao nhiêu thời gian theo đuổi được Vương Nhất Bác.

*** 4 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro