Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Tiêu bởi vì vừa nói câu kia, có chút chột dạ.

Mặc dù cô nghĩ tương lai Vương Nhất Bác là bạn trai mình, nhưng hiện tại anh cũng chưa phải nha.

Phòng chiếu phim đen như mực, trên màn hình còn chiếu quảng cáo.

Trong lòng Trình Tiêu vẫn còn để ý chuyện vừa nãy, đứng ngồi không yên.

Rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay áo của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cô, hạ thanh âm: " Có chuyện gì vậy?"

Dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu phim, đôi mắt Trình Tiêu xinh đẹp, sáng lấp lánh, không chớp mắt mà nhìn Vương Nhất Bác: "Cái kia... Lời tớ vừa mới nói, cậu... Cậu nghe thấy hết rồi?"

Giọng nói cô rất nhỏ, trong lòng có chút khẩn trương.

Vương Nhất Bác một chút cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, sau đó nói: "Nghe thấy hết."

Trong lòng Trình Tiêu đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng giải thích: "Tớ..."

"Chờ lát nữa rồi nói, phim bắt đầu rồi." Lời còn chưa nói ra, Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời cô.

Trình Tiêu ngồi ngây ngốc, giương miệng, câu nói bị nghẹn ở cổ họng, nói không nói được, không nói cũng không xong. Cảm giác này, giống như trong lòng bị mèo cào một chút, ngứa ngáy đến khó chịu.

Trên màn hình lớn, phim đã bắt đầu chiếu.

Vương Nhất Bác đã vào trạng thái xem phim, rất nghiêm túc mà nhìn màn hình.

Toàn bộ phòng chiếu phim, trừ bỏ âm thanh của bộ phim, yên tĩnh đến mức không nghe thấy nửa phần âm thanh.

Trình Tiêu lúc này, dù cho muốn nói cái gì, cũng chỉ có thể nghẹn không nói.

Nhưng đầu óc cô lúc này đều là lời nói với người vừa nãy, cùng với câu nói "Nghe thấy được." của Vương Nhất Bác.

Thật là hỏng mất a, không kịp chuẩn bị tờ giấy liền bị đâm thủng.

Cô nên suy nghĩ lại thật tốt, lát nữa sẽ tỏ tình với Vương Nhất Bác như thế nào.

Lại lo lắng, vạn nhất cự tuyệt cô, nên làm cái gì bây giờ?

Cứ nghĩ nghĩ như vậy, nội dung bộ phim là gì cô cũng không biết.

Chỉ rất nhanh thời điểm bộ phim kết thúc, nam nữ chính cuối cùng cũng tiến hành bước mấu chốt, toàn bộ phòng chiếu phim đều là âm thanh ái muội.

Trình Tiêu hoàn hồn bởi những am thanh này, đôi mắt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm trên màn hình.

Tông màu hình ảnh ấm áp, trong bộ phim, trong phòng ánh đèn lờ mờ, nam chính áp nữ chính trên sô pha, xé rách quần áo cô, kịch liệt hôn.

Cả người Trình Tiêu đều nóng lên, trái tim loạn lên đập thình thịch.

Theo bản năng, cô nghiêng đầu, len lén nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Nào biết mới vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên Vương Nhất Bác vươn tay, che đôi mắt cô lại, thanh âm có chút ấm áp, thấp giọng nói: "Đừng nhìn."

Đừng nhìn...

Đừng nhìn cái gì?

Đừng nhìn phim? Hay là không nhìn anh?

Tim Trình Tiêu đập nhanh hơn, nhưng trong lòng lại vui sướng nói không nói lên lời.

Tay Vương Nhất Bác đặt trên mắt cô, to rộng, nóng bỏng, có một cỗ hương cỏ xanh nhàn nhạt.

Thế này có được xem như là tiếp xúc thân mật không?

Đột nhiên, trong lòng giống như làm đổ hộp đường, rất ngọt.

Trình Tiêu vội nâng tay lên, cầm tay Vương Nhất Bác đặt trên mắt cô.

Trong bóng đêm, đôi mắt ngập nước, sáng lấp lánh nhìn Vương Nhất Bác, mang theo vài phần kích động.

Ánh mắt ái mộ, không có một chút che dấu.

Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng lại mình vừa làm gì, lập tức muốn thu tay lại.

Lại bị Trình Tiêu nắm gắt gao, không chịu buông ra.

Vương Nhất Bác khẽ chau mày, ánh mắt thật sâu nhìn Trình Tiêu, thấp giọng: "Trình Tiêu, buông ra."

Trình Tiêu không buông, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt anh. Lời nói nghẹn ở họng cuối cùng cũng không nhịn được, cô hỏi anh, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo vài phần khẩn trương che dấu không được: "Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy... Tớ như thế nào?"

____________________________________________

Bộ phim kết thúc.

Từ rạp chiếu phim đi ra, một đường đi đến bên ngoài trung tâm thương mại, Trình Tiêu trước sau cầm tay Vương Nhất Bác, không chịu buông ra.

Vương Nhất Bác kỳ thật cũng ghét tiếp xúc với nữ sinh. Thậm chí trước kia khi còn học nhà trẻ, lão sư bảo dắt tay bạn nữ, anh cũng không chịu chứ đừng nói sau khi trưởng thành đến cả một người bạn là nữ cũng không có.

Nhưng Trình Tiêu cầm tay anh như vậy nhưng trong lòng anh một chút cũng không thấy khó chịu nhưng mà trong lòng có chút loạn.

Trình Tiêu vẫn luôn hỏi anh: " Vương Nhất Bác, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu, cậu cảm thấy tớ như thế nào?"

Tới bên ngoài, Trình Tiêu đang kéo Vương Nhất Bác thì dừng lại.

Đứng ở ven đường, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi cô: "Cái gì mà như thế nào?"

Trình Tiêu cũng không thừa nước đục thả câu với anh, nói thẳng: "Vương Nhất Bác, tớ thích cậu, không phải cậu nhìn không ra đấy chứ?"

Vương Nhất Bác nghe vậy, sắc mặt rất bình tĩnh. Anh lại không ngốc.

Trình Tiêu thấy anh không đáp, lấy dũng khí, lại hỏi một câu: "Cậu... Cậu thích tớ không?"

Tờ giấy đã đâm thủng, cũng không cần che dấu.

Cô thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau.

Vương Nhất Bác nhìn cô, ánh mắt rất sâu, thật lâu sau cũng không nói.

Đột nhiên Trình Tiêu khẩn trương, trái tim đập thình thịch, bàn tay nắm tay Vương Nhất Bác không ý thức nắm chặt hơn.

Trên đường người đến người đi, phảng phất như không tồn tại. Giờ phút này, trong mắt cô chỉ có Vương Nhất Bác.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng mở miệng, nói: "Trình Tiêu, cậu rất xinh đẹp."

Trái tim Trình Tiêu run rẩy, ngẩn người.

Cuối cùng cũng phản ứng lại, trên mặt lộ ra tươi cười, trong đêm tối, sáng ngời.

Cô chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác, cười hì hì hỏi: "Vậy xin hỏi bạn học Vương, cậu có muốn một cô bạn gái xinh đẹp không?"

Vương Nhất Bác nhìn cô một cái, sau đó nói: "Không nghĩ tới."

"Cái... Cái gì?" Nháy mắt khuông mặt tươi cười của Trình Tiêu cứng đờ, không thể tin được lỗ tai của mình.

Cô đây là, bị cự tuyệt?

"Vì... Vì cái gì a?" Trình Tiêu thực không hiểu mà nhìn anh. Không phải nói cô rất xinh đẹp sao?

Vương Nhất Bác rút tay của mình từ trong tay của Trình Tiêu rất nghiêm túc hỏi cô: "Trình Tiêu, cậu thích tớ ở chỗ nào?"

"Cậu đẹp trai a." Trình Tiêu không chút suy nghĩ, phản xạ có điều kiện mà mở miệng.

"Chỉ vì đẹp trai?"

"Ân..." Trình Tiêu giật mình, vội nói tiếp: "Còn... Còn thích cậu vì học tập tốt."

"Đẹp trai, học tập tốt?" Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu sâu hơn vài phần, tiếp tục nói: "Trình Tiêu, nam sinh đẹp trai, học tập tốt có rất nhiều, cậu cũng có thể thích người khác."

"Tớ không thích người khác, tớ chỉ thích cậu!" Trình Tiêu sốt ruột nói.

Nam sinh lớn lên đẹp trai nhiều như vậy, nhưng cô thích anh nha.

" Thích tớ đẹp trai, học tập tốt?" Vương Nhất Bác phá lệ mà cười một tiếng, mang theo vài phần tự giễu, sau đó hỏi cô: "Trình Tiêu, cậu hiểu tớ sao?"

"Chúng ta ở bên nhau, sau này sẽ hiểu không phải sao?"

"Về sau sẽ hiểu? Trình Tiêu, nếu sau khi chúng ta ở bên nhau, cậu phát hiện hai chúng ta không hợp, sau này cậu, không hề thích tớ, khi đó nên làm cái gì?"

"Sẽ không..."

"Vạn nhất?"

"Sẽ không..."

"Tớ nói vạn nhất, cậu trả lời tớ, khi đó nên làm cái gì?"

Trình Tiêu bị Vương Nhất Bác bức cho không còn biện pháp, ngượng ngùng nói: "Nếu... Nếu thật sự hợp, chúng ta... Chúng ta sẽ chia tay cũng...."

"Trình Tiêu, tớ không muốn lãng phí thời gian." Vương Nhất Bác biểu tình rất nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng, đánh gãy lời cô nói.

"..." Trình Tiêu ngơ ngác mà nhìn anh, há miệng thở dốc, lại bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Tuổi Vương Nhất Bác không lớn, nhưng bởi vì từ nhỏ chịu giáo dục cùng với hoàn cảnh gia đình, tư tưởng so bạn cùng lứa trưởng thành hơn nhiều. Đối với bất kì sự việc gì, anh đều là vô cùng nghiêm túc. Bao gồm cả chuyện tình cảm.

Ở trong lòng anh, thích một người là kiện vô cùng phi thường. Anh không nghĩ sẽ dễ dàng bắt đầu, một khi bắt đầu, thì hi vọng sẽ một đời một kiếp, sẽ không chia tay. Nếu không, thì không bằng ngay từ đầu không ở bên nhau.

Anh thừa nhận chính mình đối với Trình Tiêu có hảo cảm, nhưng hảo cảm như vậy, anh còn chưa xác định có phải là thích hay không.

Càng không xác định Trình Tiêu có thể thích anh trong bao lâu. Dù sao, thích mà dựa vào bề ngoài, quá không đáng tin.

Cho nên chưa xác định ở bên nhau, dưới tình huống không chịu trách nhiệm với đoạn tình cảm này, với chuyện trong tương lai sẽ chia tay, còn không bằng ngay từ ban đầu không bắt đầu. Không muốn lãng phí thời gian, càng không muốn lãng phí tình cảm.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn xa xa, trầm mặc trong chốc lát, mới thu lại tầm mắt, hỏi Trình Tiêu: "Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về."

"Vương Nhất Bác ..."

"Trình Tiêu, đừng nói nữa." Vương Nhất Bác đánh gãy lời cô.

Chính trong lòng anh cũng có chút loạn. Không thể đồng ý, nhưng cảm giác từ chối tựa hồ càng không dễ chịu.

Anh từ chối rất nhiều nữ sinh, chưa từng có nửa phần do dự.

Nhưng với Trình Tiêu...Anh không biết việc mình là có chính xác hay không.

Trình Tiêu thấy anh thật sự không muốn nói đến chuyện này, hít sâu một hơi, chung quy không ép hỏi anh.

"Nhà tớ ở gần nơi này, tớ có thể tự mình trở về."

"Đã tối, tớ đưa cậu." Vương Nhất Bác nói.

Thấy cậu kiên quyết như vậy Trình Tiêu cũng không từ chối nữa mà nói địa chỉ của mình cho cậu nhưng cô không nói cụ thể địa chỉ nhà, chỉ nói mình ở tại đường Yên Vũ.

Đường Yên Vũ cách quảng trường không quá xa, ngồi xe bus nửa tiếng thì đến.

Vương Nhất Bác ngăn cản taxi, thời điểm hỏi tài xế cụ thể địa chỉ.

Nhà Trình Tiêu ở trong ngõ tiểu khu, nói tên phỏng chừng tài xế cũng không biết, liền thuận miệng nói tên tiểu khu bên cạnh.

Hai mươi phút sau, taxi dừng lại trước cửa tiểu khu.

Vương Nhất Bác thanh toán tiền xe, đưa Trình Tiêu xuống xe.

Anh nhìn cửa tiểu khu một chút, thuận miệng hỏi: "Nhà cậu ở chỗ này?"

"Không..."

"Không phải" hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, Trình Tiêu bỗng dưng ngừng lại, theo bản năng không nói.

Đột nhiên, cô nhớ tới cớ lần Ngô Tuyên Nghi từng nói qua.

--Diều kiện gia đình Vương Nhất Bác rất tốt, đi học đều có xe đưa đón.

Cô nghĩ, không quá nguyện ý cho Vương Nhất Bác biết tình huống gia đình cô. Vì cái gì đến nỗi này? Chính là đơn thuần, không muốn làm cho người mình thích, đồng tình với cô.

Vì thế cô gật gật đầu, chột dạ mà "ừ" một tiếng. Đôi mắt lại hơi rũ, không dám đối diện với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không phát hiện ra dị thường, chỉ nói: "Vậy cậu trở về đi, thời gian không còn sớm."

"Ừm." Trình Tiêu gật gật đầu, bước rất nhỏ bước rất nhỏ mà đi tới hướng tiểu khu.

Thời điểm Vương Nhất Bác thấy cô đi đến cửa tiểu khu, mới xoay người, đi đến đường bên cạnh.

"Vương Nhất Bác!"

Đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy Trình Tiêu lớn tiếng gọi mình.

Hắn bước chân hơi ngừng, ngừng lại.

Thanh âm Trình Tiêu từ phía sau truyền đến, vang dội mà kiên định: "Vương Nhất Bác, tớ sẽ không từ bỏ!"

Tớ sẽ không từ bỏ.

Không biết vì sao, thời điểm Vương Nhất Bác nghe thấy Trình Tiêu nói những lời này, không hiểu sao trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng anh vẫn như cũ cái gì cũng không nói, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Trình Tiêu nhìn anh đi sang đường đối diện, nhìn anh vẫy một chiếc xe, khom lưng ngồi xuống.

Xe taxi chạy đi.

Cô ngồi xổm trên mặt đất.

Trong lòng bỗng nhiên có điểm khổ sở.

Không chỉ vì Vương Nhất Bác từ chối, còn có nguyên nhân gì khác, cô không thể nói ra.

Chính là từ đáy lòng, sinh ra một loại cảm giác vô lực thật.

*** 7 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro