Chap 2 Mời Đại Thiếu Gia Dậy Đi Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dino bảy tuổi một tháng. Đại thiếu gia bảy tuổi.

Bà chủ cho Dino đi học cùng trường, cùng lớp với đại thiếu gia. Chưa có người hầu nào được đặc cách đãi ngộ tới như vậy.

Mấy chị lớn lớn bảo với nó, chẳng qua bà cho mày đi học, là để mày bảo vệ cậu, không cho ai bắt nạt cậu thôi, đừng tưởng bở. Dino nghe vậy, mặc kệ chứ, bảo vệ cậu là nhiệm vụ cả đời của nó, đằng nào chả phải bảo vệ, được đi học là sướng rồi.

6 giờ sáng.

Nó kính cẩn vào phòng.

-“Thưa đại thiếu gia, mời cậu dậy ạ!”

Đây có thể là một trong những công việc khó khăn nhất của nó, gọi cậu dậy, chưa bao giờ là dễ.

-“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!”

-“Thưa cậu, mời cậu dậy ạ!”

-“Thưa cậu…”

-“Mày lắm lời quá đấy Dino ạ!”

-“Cậu ơi sáng rồi ạ!”

-“Sáng thì kệ sáng…”

-“Cậu ơi phải đi học, sắp muộn rồi ạ…”

-“Tao không đi!”

-“Đại thiếu gia, em lạy cậu ạ, cậu không dậy bà chủ sẽ đánh em ạ…”

-“Mày có tin tao đá mày ra ngoài sân không?”

-“Xin cậu ạ…”

Buổi sáng nào cũng như buổi sáng nào, chủ tớ nhì nhèo tới cả tiếng.

Cuối cùng, Dino đành phải dùng tới kế hiểm cuối cùng.

-“Đại thiếu gia, cậu không dậy thì em đi học với anh Siwan vậy!”

Anh Siwan, học lớp ba. Anh họ của cậu chủ. Dino gọi cậu là đại thiếu gia, cô định gọi anh Siwan là đại đại thiếu gia. Mà anh Siwan dễ thương lắm, anh thích Dino gọi là anh thôi, anh chẳng bao giờ bắt nạt Dino như cậu chủ cả.

Có điều, cứ nghe tới tên anh Siwan là cậu chủ như có gai trong lòng.

-“Có mỗi chuyện đó mà ngày nào mày cũng nhắc thế hả Dino? Mày thích gì?”

-“Dạ, em không dám!”

-“Dám cái khỉ, mày thích thì mày đi ngay đi, biến ngay đi cho tao nhờ…đi mà đi với anh Siwan của mày đi!”

Dino biết điều, trả vờ lò dò bước ra khỏi cửa.

-“Mày đứng yên đấy!”

Cậu hét lớn.

-“Mày dám đi nửa bước nữa xem!”

Dino hơi mỉm cười, quay lại nịnh nọt.

-“Em đâu dám, đâu dám, mời cậu dậy ạ!”

Khi cậu uể oải vươn vai, Dino mừng rớt nước mắt; lấy khăn, từ tốn hầu cậu rửa mặt; lấy kem sẵn, hầu cậu đánh răng… kính cẩn bưng mâm, hầu cậu ăn.

-“Mày ăn cái đó đi…”

-“Dạ, em không cần ăn sáng đâu ạ!”

-“Tao không ăn được, tao không thích…Mày cãi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro