C51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Cố Ngôn Tử lái xe tới Trịnh gia, ba mẹ hắn đang cùng cha Trịnh mẹ Trịnh nói chuyện, mà Trịnh Gia Hòa còn chưa tới đây.

“Ngôn Tử con đã tới rồi! Dì kêu Gia Hòa đi đón con, hắn không đón con sao?” mẹ Trịnh cười nói.

“Con cách bên này gần, nên tới đây trước.” Cố Ngôn Tử cười nói. nơi của hắn và Trịnh Gia Hòa căn bản không tiện đường, chờ Trịnh Gia Hòa tới đón, không phải là lãng phí thời gian sao?

Mẹ Trịnh thực nhiệt tình với Cố Ngôn Tử, cha Cố mẹ Cố cũng trừng mắt nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử cũng không giận, cười cùng bọn họ nói chuyện.

Cha Cố mẹ Cố quả nhiên không banh mặt được bao lâu.

Cố Ngôn Tử về nhà chưa bao lâu, Trịnh Gia Hòa cũng tới.

Hắn nhìn thấy cha Cố mẹ Cố, lập tức kêu: “Chú Cố, dì Cố, đã lâu không gặp.”

Lúc này cha Cố mẹ Cố không trừng con trai nữa, đổi thành trừng hắn.

Cha Trịnh mẹ Trịnh còn lại là vẻ mặt xấu hổ.

Da mặt con trai bọn họ thật dầy, lúc trước còn kêu là anh, hiện tại thế nhưng có thể không đổi sắc mặt gọi chú.

Da mặt dầy Trịnh Gia Hòa kỳ thật cũng có xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn là người làm ăn, vẻ mặt của hắn một chút cũng không đổi.

Lúc ăn cơm, không khí vẫn lạ, cũng may không bị ảnh hưởng đến ăn uống của mọi người, tất cả đều ăn không ít.

Ăn cơm xong, Trịnh Gia Hòa phải về công ty, người thứ nhất đi rồi, buổi chiều Cố Ngôn Tử kỳ thật cũng không có việc gì, nhưng lấy cớ còn muốn tới chỗ Giang đạo, nên cũng đi.

Hắn đương nhiên không tới chỗ Giang đạo, hắn trực tiếp đi tới tập đoàn Minh Lợi tìm Trịnh Gia Hòa.

Từ khi biết việc Trịnh Gia Hòa tới thành phố S làm gì, hắn vui vẻ nói không nên lời, lúc trước nói chuyện với Trịnh Gia Hòa qua điện thoại thì còn tốt, hôm nay nhìn thấy người, còn hơi khắc chế không được.

Cố tình lại đang ở Trịnh gia, cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với Trịnh Gia Hòa.

Tới tập đoàn Minh Lợi, Cố Ngôn Tử trực tiếp lên văn phòng của Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đang bận rộn, nhưng nhìn thấy Cố Ngôn Tử, lại buông công việc xuống.

“Sao em lại tới đây?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cố Ngôn Tử nói.

“Nói cái gì?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

“Chú Trịnh, lúc trước anh đi thành phố S, hai tháng trước anh đã kêu ba em là chú rồi sao?” Cố Ngôn Tử tò mò hỏi han.

Trịnh Gia Hòa: “….”

“Chú Trịnh, thì ra anh đã sớm thích em!” Cố Ngôn Tử lại nói.

“Em thì sao, không phải nói với anh đi gặp cha mẹ phải tạo khoảng cách một thời gian sao? Hôm nay sao lại thế này?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

Cố Ngôn Tử: “…”

Trịnh Gia Hòa cười cười: “anh thật vui vẻ.”

Cố Ngôn Tử…. cũng thật vui vẻ.

Lúc này Trịnh Gia Hòa đột  nhiên đứng lên, đi tới bên người Cố Ngôn Tử.

Trong ánh mắt Trịnh Gia Hòa toàn là ảnh ngược của mình…. Cố Ngôn Tử biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, mà hắn còn thật chờ mong.

Trịnh Gia Hòa hạ một nụ hôn lên môi hắn, sau đó lại làm sâu nó hơn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, cảm giác còn thật không tồi.

Hai người còn hơi luyến tiếc dừng lại nụ hôn này, đáng tiếc vài phút sau, điện thoại ở văn phòng Trịnh Gia Hòa vang lên.

Trịnh Gia Hòa cũng chỉ có thể buông Cố Ngôn Tử ra, sau đó tiếp điện thoại.

Điện thoại là thư ký bên ngoài gọi vào, có người tìm Trịnh Gia Hòa.

Hít sâu mấy hơi, Trịnh Gia Hòa mới nói: “Để cho hắn đi vào.”

Mà Cố Ngôn Tử, lúc này hắn đã đi vào phòng nghỉ bên cạnh—- qua mấy tháng thanh tâm quả dục, sống cuộc sống trong sáng, vừa rồi bị Trịnh Gia Hòa chêu trọc, hắn còn hơi nhịn không được, nếu tiếp tục ở bên ngoài, sợ là sẽ xấu mặt.

Đám người đi rồi, Cố Ngôn Tử mới từ trong phòng nghỉ đi ra, sau đó liền kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Trịnh Gia Hòa, giúp Trịnh Gia Hòa sửa sang lại văn kiện, lại bưng trà rót nước cho Trịnh Gia Hòa.

Hắn không biết gì về tập đoàn Minh Lợi, giúp Trịnh Gia Hòa làm việc là không có khả năng, nhưng giúp đỡ làm mấy chuyện vặt, lại một chút vấn đề cũng không có.

Cố Ngôn Tử ở tập đoàn Minh Lợi một lát, còn mượn máy tình của trợ lý Chu viết vài thứ.

Cha Cố tuy rằng vẫn để Thang Đằng đi theo Cố Ngôn Tử, nhưng tiền lương của Thang Đằng là hắn phát, nên vẫn giữ liên lạc với Thang Đằng, vì thế hắn liền từ chỗ Thang Đằng biết được, con của hắn cả buổi chiều vẫn ở tập đoàn Minh Lợi.

Lừa bọn họ nói có việc, kỳ thật là đi tìm Trịnh Gia Hòa…. Cha Cố rất muốn gọi điện thoại cho con trai, răn dạy vài câu, nhưng nếu thật sự làm vậy, chuyện Thang Đằng là người của hắn, cũng sẽ bị lộ.

Lúc hắn gọi điện cho con trai rốt cuộc không răn dạy, chỉ kêu con trai nhanh về nhà.

Lần này trước khi Cố Ngôn Tử đi biệt thự nhà mình, liền trở về nhà Trịnh Gia Hòa một chuyến, mang bút ký máy tính của mình đi.

Biệt thự Cố gia cũng có máy tính, nhưng tư liệu của hắn vẫn luôn đặt trong bút ký của mình, sử dụng sẽ quen hơn.

Đã vài ngày không làm việc nghiêm túc, buổi tối hôm nay Cố Ngôn Tử mở máy tính, lập tức liền bận rộn.

Hắn trả lời một ít tin nhắn trước, lại gửi tin nhắn cho Điền Thịnh Đông, nói hắn chỉ sợ không thể mang Điền Thịnh Đông tới đoàn phim của Giang đạo xem, đồng thời lại mở ra khung chát của Giang đạo, uyển chuyển từ chối Giang đạo.

Hai người đều không lập tức hồi âm, hắn liền mở văn bản viết văn ra, tiếp tục viết tiểu thuyết.

Hắn ở trên mạng viết tiểu thuyết mới số liệu cũng rất tốt, tuy rằng không nhiều người xem, nhưng số liệu tăng trưởng vẫn ổn định.

Bản thảo này hắn có lưu lại, nhưng vẫn luôn không viết, sợ rằng bản thảo sẽ sớm bị sử dụng, lúc này Cố Ngôn Tử liền quyết định tiếp tục viết nó.

Hắn viết được bốn ngàn chữ thì không viết nữa, mà lúc này, Điền Thịnh Đông và Giang đạo đều đã trả lời.

Điền Thịnh Đông nói hắn vừa mới ngủ một lát, cho nên không thấy được tin nhắn, còn nói không sao, dù sao hắn cũng bận rộn, cũng không nhất định sẽ rảnh để đi đoàn phim Giang đạo học tập.

Về phần Giang đạo… hắn trả lời nhiều hơn: “Cậu từ chối, là bởi vì những biên kịch kia sao? Hôm nay tôi đã từ chối bọn họ, bọn họ sẽ không gia nhập đoàn phim, cậu yên tâm.”

“Chuyện kịch bản, tôi đã bàn bạc với Tịch Trạch An, đã nghĩ ra đại khái, tôi còn hy vọng cậu có thể giúp tôi sửa chữa.”

“Nếu cậu đồng ý, thì ngày mai qua đây một chuyến.”

Cố Ngôn Tử nhìn thấy tin nhắn, cùng Giang đạo nói chuyện một chút, thế mới biết sau khi Giang đạo bàn bạc với Tịch Trạch An, liền quyết định cắt đi một số đoạn, lấy kiếm tiền làm trọng.

Tuy rằng vẫn muốn lấy thưởng, nhưng làm phim nếu mà không kiếm ra tiền, sau này đầu tư sẽ không dễ dàng như vậy….

Hơn nữa, Giang đạo rất hiểu biết bản thân, hắn quả thực không am hiểu kiểu quay phim tinh tế.

Về phần chuyện biên kịch….

Hôm nay biên kịch tới chỗ Giang đạo tổng cộng có tám người, bọn họ cũng không phải ai cũng có địch ý với Cố Ngôn Tử, trong đó cũng có người xem trọng Cố Ngôn Tử, cuối cùng Giang đạo để lại hai người, hy vọng Cố Ngôn Tử có thể làm việc với họ, khiến kịch bản càng hoàn thiện hơn.
Giang đạo đã nói như vậy, Cố Ngôn Tử cũng đồng ý.

Ngày hôm sau, hắn lại tới chỗ Giang đạo.

Lần này lúc bàn bạc kịch bản, mọi người cũng rất hữu hảo, đồng thời cũng rất nhanh bàn bạc ra kết quả.

Giang đạo quyết định, khúc dạo đầu sẽ chụp nam chính ở trường đại học tiêu tiền như nước, mời bạn gái đi ăn cơm, mà lúc này, cha mẹ hắn ở nhà đang liều mạng kiếm tiền.

Mỗi lần cơm nước xong, nam chủ liền tiêu hết tiền, liền gọi điện thoại đòi tiền trong nhà, mà khi đó, cha hắn đã xảy ra chuyện…

Cuộc sống của hắn thay đổi như vậy, chờ hắn nhặt được cái vali tiền kia, thì tương lai của hắn lại lờ mờ không biết gì.

Cứ như vậy, tiết tấu của toàn bộ bộ phim có hơi nhanh.

Về phần những chuyện trong nhà trước khi nam chính vào đại học, bọn họ quyết định quay một ít đặt ở đoạn nhớ lại.

Kịch bản được sửa như vậy, lập tức trở nên chặt chẽ hơn rất nhiều, Giang đạo cũng thực vừa lòng: “Tôi muốn chính là như vậy! haiz! Lúc trước bị người khác ảnh hưởng, đầu óc đều rối loạn.”

Đoàn phim của Giang đạo đã chuẩn bị xong, yêu cầu nhanh chóng đưa kịch bản, mà kịch bản này không phải Cố Ngôn Tử phụ trách nên không thể đưa cho nhân viên phòng làm việc của mình viết được, nên cũng bận rộn hơn.

May mắn, cha mẹ ở thành phố B chỉ có ba ngày thì đi, hắn cuối cùng cũng bớt đi một chuyện.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn như cũ bởi vì bận quá, nên chuyện yêu đương cũng chỉ là nói xuông.

Việc biên kịch này, nhìn thì không có tổn thất gì, kỳ thật là tổn thất rất  nhiều, có đôi khi suy nghĩ nhiều muốn viết nhiều hơn, não đều cảm thấy đau.

Cũng may người viết không chỉ có một mình Cố Ngôn Tử. Giang đạo để lại hai biên kịch kia tuổi cũng không nhỏ, sức tưởng tượng thì kém hơn so với Cố Ngôn Tử, nhưng kiến thức cơ bản vững chắc hơn Cố Ngôn Tử, bọn họ không giống Cố Ngôn Tử có  rất nhiều việc phải hoàn thành, nên cũng không phân tâm, làm việc rất là nghiêm túc.

Bọn họ thậm chí trực tiếp ở lại nơi này của Giang đạo, mà Cố Ngôn Tử mỗi ngày về nhà có vẻ không làm việc đàng hoàng.

Thế nhưng cho dù như vậy, ấn tượng của bọn họ với Cố Ngôn Tử, cũng vẫn càng ngày càng tốt.

Những cái khác của Cố Ngôn Tử không nói, ý tưởng so với bọn họ nhiều hơn, trong kịch bản có nhiều điểm quan trọng, đều là Cố Ngôn Tử nghĩ ra.

Lúc trước chuyện Cố Ngôn Tử sao chép, bọn họ không dám khẳng định không liên quan đến Cố Ngôn Tử, nhưng hiện tại bọn họ dám khẳng định.

Buổi tối tám giờ hôm nay, Cố Ngôn Tử bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Giang đạo.

“Tiểu Cố, nhà cậu cũng không gần? mỗi ngày qua lại không thấy mệt sao?” một biên kịch khó hiểu hỏi han.

Bọn họ cho dù bận rộn, cũng đồng ý ở bên ngoài…. Mỗi ngày đều ở trong nhà thì có ý gì?

“Không phiền…. hơn nữa tôi có gia đình, khẳng định phải về nhà.” Cố Ngôn Tử nói.

“Có gia đình? Cậu đã kết hôn rồi sao?” một biên kịch khác cũng rất ngạc nhiên.

Lúc trước, trong giới đồn đại Cố Ngôn Tử có quan hệ với quản lý cấp cao của giải trí Tinh Duyệt, nhưng bọn họ cùng Cố Ngôn Tử ở chung một thời gian, lại biết hoàn toàn là nói vô căn cứ.

Cố Ngôn Tử là người ngay thẳng, không có khả năng đi làm chuyện như vậy, với dựa vào bản lĩnh của hắn, cũng không cần phải làm như vậy.

Bọn họ cảm thấy chính là có người ghen tị với Cố Ngôn Tử nên mới nói lung tung như vậy.

“Chưa kết hôn, chính là có bạn trai.” Cố Ngôn Tử cũng không giấu diếm, nói thẳng.

“Bạn trai?” một biên kịch sửng sốt, ở trong giới  này, đồng tính luyến ái cũng không xa lạ, nhưng ở tuổi bọn họ, cũng không có khả năng thoải mái như vậy: “Hai nam nhân không thể kết hôn, cũng không thể có con, cậu cũng nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn chút.”

“Đúng vậy, hiện tại cậu còn trẻ không có việc gì, lớn tuổi rồi làm sao bây giờ? Tuy  nói hiện tại nuôi lớn con cái, nó sẽ đi thành phố khác hoặc là ra nước ngoài, một năm cũng không gặp được vài lần, nhưng có con, trong lòng cũng có nơi nương tựa, nếu già đi, nó cũng không thể không quan tâm tới cha mẹ.” Người biên kịch còn lại cũng nói.

Cố Ngôn Tử biết bọn họ không có ác ý, cũng biết mình không thể thay đổi ý tưởng của bọn họ, cũng chỉ cười cười: “Tôi cũng lo lắng chuyện dưỡng lão, cho nên bây giờ đang cố gắng kiếm tiền…. tôi đi trước.”

Cố Ngôn Tử đi rồi, hai biên kịch còn lại nhịn không được nói thêm vài câu.

Cố Ngôn Tử về nhà đã khuya, Trịnh Gia Hòa đang ở trong phòng sách đọc sách.

Trịnh Gia Hòa bận rộn một thời gian, gần đây cũng không bận rộn nữa, thế nhưng Cố Ngôn Tử lại bận rộn, lúc này thật là hơi buồn bực.

“Trong phòng bếp còn có đồ ăn, có muốn ăn không?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

Gần đây Cố Ngôn Tử bề bộn nhiều việc, không rảnh nấu cơm, cho nên hai người đều ăn ở bên ngoài. Thế nhưng buổi tối mỗi ngày, Trịnh Gia Hòa sẽ gọi một ít đồ ăn cho người đem tới, sau đó cùng Cố Ngôn Tử cùng nhau ăn thêm cơm, trò chuyện.

Cố Ngôn Tử gật đầu.

Lao động trí óc và lao động chân tay giống nhau đều tiêu hao thể lực, lúc này hắn thật sự đói bụng.

Trịnh Gia Hòa mang ra cháo củ từ sườn lợn, còn nóng hổi, hai người chia nhau ăn, Trịnh Gia Hòa lại nói: “Buổi tối em còn muốn viết nữa sao?”

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu.

Hiện tại thời gian không còn sớm, Cố Ngôn Tử còn viết nữa, vậy thì cũng phải tới nửa đêm…. Trịnh Gia Hòa cũng chỉ có thể kiểm nén ý tưởng trong lòng mình: “Nhanh chóng đi viết đi, viết xong thì sớm đi ngủ một chút.”

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu.

“Sau này loại việc lớn như vậy, vẫn là đừng nhận nữa.”

“Sau này em sẽ không nhận nữa! chờ chiếu phim <Giang Sơn>, em có tiếng tăm, đến lúc đó còn rất nhiều việc chờ em chọn, không cần phải làm như vậy nữa.” Cố Ngôn Tử nói: “Chờ khi đó, kịch bản trên tay em hẳn cũng xong.”

Trịnh Gia Hòa tuy rằng đầu tư cho <Giang Sơn> , thậm chí khoản đầu tư kia khi còn chưa chiếu phim, đã thu hồi vốn về, nhưng hắn chú ý tới thật cũng không nhiều lắm.

Hiện tại nghe lời nói của Cố Ngôn Tử, hắn mới chờ mong với bộ phim này.

Hắn hy vọng bộ phim này, có thể nhanh chóng chiếu phim.

Như vậy Cố Ngôn Tử mới nhanh chóng nhàn rỗi.

Người hy vọng có thể nhanh chiếu phim, cũng không phải có mình Trịnh Gia Hòa.

Điện ảnh và truyền hinh Gia Thành cũng hy vọng có thể nhanh chiếu phim <Giang Sơn>.

Đầu tư của không cao, sau khi điện ảnh và truyền hình Gia Thành đem nó bán đi, còn đem bản quyền chiếu phim bán cho một trang web, bởi vậy, bộ phim này đã thu hồi vốn.

Đây là con đường trước nay điện ảnh và truyền hình Gia Thành vẫn đi… bọn họ chỉ muốn ổn thỏa.

Nhưng bọn họ tuy rằng mong ổn thỏa, nhưng cũng hy vọng bộ phim này có thể kiếm lời thật nhiều tiền cho bọn họ, bọn họ cùng đài truyền hình ký hợp đồng, nếu bộ phim này có lượt xem cao, phí quảng cáo thu về nhiều, bọn họ có thể tóm được một phần tiền quảng cáo thu vào, trang web chiếu phim cũng sẽ chia cho bọn họ một phần tiền.

Ngoại trừ cái này, bọn họ có thể bán bản quyền chiếu phim hai lần ba lần, có thể bán ra nước ngoài, có thể bán ra chung quanh, thậm chí có thể làm trò chơi…

Nơi kiếm tiền sau  này cũng rất nhiều, cũng là bởi vì như vậy, nên mới có công ty có thể bỏ ra cả triệu để quay một bộ phim truyền hình.

Gia Thành đã tìm không ít người xem , hiện tại đối với bộ phim này rất xem trọng, thậm chí cảm thấy bộ phim năm nay bọn họ chiếu là bộ phim tốt nhất, hiện tại đương nhiên là rất chờ mong.

Mà giải trí Tinh Duyệt, bọn họ cũng thực chờ mong chiếu phim<Nhà của ngươi> .

<Giang Sơn>và <Nhà của ngươi> của giải trí Tinh Duyệt giống nhau, đều là hoàng kim, nhưng thời gian chiếu phim<Nhà của ngươi>  sớm hơn <Giang Sơn>một tuần.

<Nhà của ngươi> rất hot, nếu chiếu trước một tuần, lượt người xem sẽ rất cao.

Đầu năm nay người xem TV vốn rất ít, khi bọn họ đã xem<Nhà của ngươi>  , đương nhiên sẽ không muốn xem<Giang Sơn> , đến lúc đó lượt xem của <Giang Sơn> , cũng nhất định thực thảm.

Ngại sự tồn tại của Trịnh Gia Hòa, cha Bành không thể tìm Cố Ngôn Tử phiền toái, nhưng hắn lại quyết định, muốn dùng <Nhà của ngươi> để ngăn cản <Giang Sơn> , vì có thể làm được như vậy, hắn thậm chí bỏ ra không ít tiền tuyên truyền.

Trong lúc nhất thời, trên mạng có vô số người nói đến <Nhà của ngươi> .

Cũng chính là lúc này, rốt cục chiếu phim<Nhà của ngươi> .

<Nhà của ngươi> là có nguyên tác, đây là một bộ tiểu thuyết của một tác giả ngôn tình nổi tiếng, mà nữ chính của tiểu thuyết, cô là một nhà thiết kế.

Tiểu thuyết viết chủ yếu về tình yêu và sự nghiệp của nữ chính, viết rất giỏi, có vô số fan, hiện tại phim truyền hình vừa lên sóng, những fan này liền lên xem.

Ngoài ra, đài truyền hình mua bộ phim truyền hình này rất nổi tiếng, đài truyền hình này chiếu phim, lượt xem cơ bản là trên 1, bởi vậy đã tự có lưu lượng.

Vì thế, ngày đầu tiên chiếu <Nhà của ngươi>  , lượt xem đạt được là 1.82.

Lượt xem phim này nếu là trước kia thì không là gì, hai mươi năm trước, có một ít phim truyền hình lượt xem có thể vượt ngoài 90%, nhưng hiện tại tình huống không giống như trước kia.

Hiện tại hằng năm có rất nhiều phim truyền hình, lựa chọn của mọi người cũng nhiều, dưới tình huống như vậy, ngày đầu tiên đã đặt được lượt xem như vậy cũng rất tốt, bộ phim <Nhà của ngươi> có hy vọng phá 2 phá 3 trở thành bộ phim có lượt người xem cao nhất trong năm nay.

Nhìn thấy <Nhà của ngươi> có số liệu tốt như vậy, Tinh Duyệt liền mở một bữa tiệc khánh công yến nhỏ.

Bộ phim truyền hình <Nhà của ngươi> , mấy tập đầu là theo nguyên tác, nam chính đẹp trai nữ chính đẹp gái, nhìn thấy quả thật rất xứng đôi.

Bởi vậy ngay từ đầu đánh giá cũng rất tốt, trong lúc nhất thời, có thể nói nơi nơi đều đang chú ý tới <Nhà của ngươi> , thế cho nên điện ảnh và truyền hình Gia Thành hơi có chút buồn bực.

Sớm biết rằng <Nhà của ngươi> sẽ nổi như vậy, bọn họ nên đè <Giang Sơn> xuống một chút…

Đáng tiếc bên đài truyền hình không đồng ý, thậm chí đài truyền hình mua <Giang Sơn> chính là muốn <Giang Sơn> cho đấu với <Nhà của ngươi> .

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành thực lo lắng, mỗi ngày đều chú ý số liệu <Nhà của ngươi> , mà ngay ngày thứ ba chiếu <Nhà của ngươi> , bộ phim truyền hình cực hot này, lại đột nhiên có rất nhiều đánh giá phản đối.

Chương 52

Những người phẫn nộ là fan nguyên tác của <Nhà của ngươi> , các cô đối với hình tượng nam nữ chính được đắp nặn trong phim truyền hình rất bất mãn.

“Đây là cái quỷ gì? Đồng Đồng vẫn là tự mình cố gắng phấn đấu, sao có thể gặp một chút chuyện của công ty liền suy sụp khóc lóc ! »

« Suất Suất nhà tôi bởi vì Đồng Đồng thực tự tin nên mới yêu cô ấy, hiện tại sao lại biến thành nhìn thấy Đồng Đồng khóc lóc đau lòng nên mới yêu cô ấy ? »

« Chịu không nổi, nữ phụ rõ ràng có vấn đề, cô ta muốn đồ thiết kế của Đồng Đồng, Đồng Đồng thế nhưng còn cho, Đồng Đồng có ngu như vậy sao ? »

« Còn có nam nữ chính đang diễn cái gì vậy ?  nam chính toàn bộ quá trình đều mặt than, nữ chính vừa thấy là giả khóc. »

….

Góc độ nhìn sự việc của nam nhân và nữ nhân, vốn dĩ là không giống nhau, cũng bởi vì như vậy, một ít nam biên kịch hoặc là nam tác giả viết nữ chính, mới có thể khiến cho người khác không vui vẻ được.

Nghê Quân Dương là một nam biên kịch, còn là một nam biên kịch tuổi không nhỏ.

Lúc trước hắn chuyên muôn viết phim về sự tranh chấp của mẹ chồng và nàng dâu, người xem đều là người lớn tuổi, mọi người cũng không cảm thấy hắn viết có vấn đề gì, nhưng hiện tại fan nguyên tác <Nhà của ngươi> , đều là nữ nhân trẻ tuổi.

Các cô không thể chấp nhận được nhân vật mà mình thích ở trong phim truyền hình bị sửa đổi hoàn toàn như vậy.

Fan nguyên tác bắt <Nhà của ngươi> đầu chống đối phim truyền hình, thế cho nên vài ngày sau, lượt xem <Nhà của ngươi> thế nhưng rớt xuống, cao nhất là 2.02 xuống còn 1.73.

Nhưng cho dù như vậy, <Nhà của ngươi> vẫn như cũ là bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất hiện tại.

Cũng chính lúc này, <Giang Sơn> chiếu phim.

Đài truyền hình mua  <Giang Sơn> cũng giống như đài truyền hình mua <Nhà của ngươi> , đều mặc kệ là chiếu phim gì, đều phải cam đoan nhất định phải có lưu lượng người xem, có được rất nhiều người thực sự muốn xem.

Đài truyền hình này chiếu phim truyền hình từ trước đến này, lượt người xem cũng đã trên 1, cũng bởi vậy, ngày chiếu phim đầu tiên của <Giang Sơn>, số liệu người xem không tồi, là 1.16.

Đương nhiên, không tồi này là so với những phim truyền hình khác, nếu so với <Nhà của ngươi> thì vẫn không đủ.

Cho dù fan nguyên tác <Nhà của ngươi> chống đối, rớt một ít lượt người xem, hiện tại vẫn như cũ là 1.65.

Mà <Giang Sơn>muốn đuổi theo chênh lệch này, rất là khó khăn.

Tinh Duyệt tuy rằng đối với lượt xem của <Nhà của ngươi> bị rớt rất sốt ruột, nhưng nhìn thấy lượt xem của <Giang Sơn> như vậy, vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chiếu phim<Giang Sơn>, Cố Ngôn Tử đang sửa những bước cuối cùng trong kịch bản của Giang đạo.

Hai biên kịch nhìn thấy lượt xem của <Giang Sơn> không được tốt lắm, đã làm việc với Cố Ngôn Tử một thời gian hai người cũng hơi lo lắng : « Tiểu Cố, lúc trước cậu không nên cá cược với Phó Xuân Yến, bộ phim <Nhà của ngươi> này có tác giả rất nổi tiếng, giải trí Tinh Duyệt còn tài đại khí thô, <Giang Sơn> muốn so với nó rất khó.

« Bộ phim truyền hình <Giang Sơn> rất hay, tôi coi so <Nhà của ngươi> với thì tốt hơn, nhưng rất nhiều người xem chỉ thích xem tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem… thị trường của <Nhà của ngươi> vẫn rất lớn.

Hai biên kịch kia đều hơi phát sầu.

Nếu lượt xem của <Giang Sơn> không cao hơn <Nhà của ngươi> , Cố Ngôn Tử sẽ phải giải thích với Nghê Quân Dương trên QQ, nếu như hắn làm như vậy, vậy người khác sẽ thấy hắn thế nào ? có thể nghĩ hắn sao chép hay không ?

Nhưng Cố Ngôn Tử thực bình tĩnh : « Các người đừng lo lắng, không có việc gì. »

Đời trước, lượt xem của <Giang Sơn> còn không cao bằng hiện tại, sau đó còn vượt qua <Nhà của ngươi> , nhưng thật ra lượt xem của <Nhà của ngươi> càng ngày càng giảm, sau đó còn không thể đến 1.

Cố Ngôn Tử thực bình tĩnh, hai biên kịch kia thấy một màn như vậy, cũng bình tĩnh hơn, mà lúc này, trên mạng cũng có người nhắc tới <Giang Sơn>.

« Thấy được một bộ phim có lương tâm, diễn viên diễn xuất sắc, nội dung bộ phim thú vị. »

« Lúc trước xem <Nhà của ngươi> vô cùng bực mình, không nghĩ tới đổi đài, thế nhưng lại thấy được một bộ phim truyền hình không tồi.

« Ha ha, nam chính của bộ phim truyền hình này rất đặc biệt ! sau khi phát hiện nữ chính là nữ giả nam, thế nhưng nhân cơ hội sỗ sàng ! »

« Trước kia thấy nội dung phim có nữ chính giả nam mà mọi người không biết thực ngu ngốc, sau khi xem <Giang Sơn> đã mở ra một cách nghĩ khác ! »

…..

Ngày đầu tiên <Giang Sơn> chiếu phim, lượt người xem không cao, nhưng những ngày kế tiếp, lượt người xem càng ngày càng cao.

Nhưng lúc này, lượt người xem <Nhà của ngươi> càng ngày càng thấp.

Nữ chính <Nhà của ngươi> là một nhà thiết kế, bởi vì vấn đề độ dài tiểu thuyết, tuy rằng viết không ít chuyện nghề nghiệp, nhưng đề cập đến các cuộc thi, vẫn rất ít.

Lúc cải biên thành phim truyền hình, nếu nội dung đưa vào nhiều tình tiết về công việc hơn, hẳn sẽ được hoan nghênh, đáng tiếc chính là, Nghê Quân Dương đối với ngành sản xuất này không hiểu biết nhiều.

Lúc hắn cải biên, cũng theo thói quen gia nhập những thứ mà hắn hiểu biết, ví dụ như nữ chính bị nữ phụ dồn ép, ví dụ như mẹ của nam chính ngăn cản nam nữ chính ở bên nhau.

Hắn thêm vào những tình huống này còn không tính, vì tôn trọng nguyên tác, hắn còn thêm vào tình tiết cẩu huyết.

Bộ phim truyền hình này sau khi chiếu hơn mười tập, fan nguyên tác đã không muốn xem, một ít người xem trẻ tuổi cũng chịu không nổi nội dung của bộ phim này, thật ham mê cẩu huyết, lại càng cảm thấy bộ phim truyền hình này không ra gì.

Cũng có rất nhiều fan của nam nữ chính, rất kiên trì xem bộ phim này… bọn họ mở TV ra, sau đó chơi di động.

Tiếu Khả Khả chính là fan của nam chính diễn <Nhà của ngươi> .

Cô đối với idol nhà mình yêu ai yêu cả đường đi, tuy rằng vừa mới tốt nghiệp, không có  nhiều tiền lắm, nhưng sẽ để dành tiền mua sản phẩm mà idol nhà mình phát ngôn, sau đó cố gắng giúp idol nhà mình tăng lượt xem.

Vài ngày này, cô vừa tới thời gian sẽ mở bộ phim <Nhà của ngươi> , sau đó ở bên cạnh chơi di động.

« Khả Khả ? con đang làm gì ? nếu đang chơi di động, liền tắt TV đi ! đừng lãng phí điện ! »

« Mẹ, con tuy rằng không xem, nhưng con đang nghe ! » Tiếu Khả Khả nói.

« Phim truyền hình thì có gì mà nghe ? mẹ chỉ cần nhìn một cái, chuyện phía sau cũng có thể đoán được. » mẹ Tiếu nói.

« Này…. » Tiếu Khả Khả nghĩ, phát hiện mẹ mình nói thật đúng là như vậy !

Nhưng cô muốn xem, dù sao bộ phim truyền hình này, cũng là idol cô yêu quý diễn.

Tiếu Khả Khả đang duy trì cho idol mình, chuông cửa trong nhà lại vang lên, bác của cô tới đây, tặng cho cô đồ trang điểm mà chị họ mang về từ nước ngoài.

Tiếu Khả Khả nhìn thấy đồ trang điểm mà mình đợi thật lâu, nét mặt liền tươi cười, từng tiếng « bác gái » gọi rất ngọt.

Mà lúc này, bác Tiếu chú ý tới TV.

« Ai nha ! đúng rồi, « Giang Sơn » đã tới giờ chiếu ! » bác Tiếu đột nhiên nói : «  ngày hôm qua chiếu tới đoạn quan trọng lại ngừng lại, bác vẫn mong muốn được xem tập sau đây ! »

Bác Tiếu nói xong, cầm điều khiển đổi kênh.

Tiếu Khả Khả mở to hai mắt, rất muốn ngăn cản, nhưng bác là trưởng bối, hôm nay lại tới tặng đồ cho cô, cô sao có thể đi ngăn cản ?

Cô không chỉ không ngăn cản, thậm chí còn muốn ngồi bên cạnh bác cô, cùng bác xem phim truyền hình.

Hừ ! mặt của Phong Tư Vũ thật dài, thật khó coi, cũng không biết sao lại có  nhiều fan yêu mến như vậy.

Phong Tư Vũ tuy rằng là tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, nhưng không nổi tiếng bằng nam chính của <Nhà của ngươi> , thế nhưng, thanh danh của hắn ở trong giới cũng rất tốt.

Hắn quay phim so với nam chính <Nhà của ngươi> nghiêm túc hơn.

Nữ chính của bộ phim <Giang Sơn> này diễn rất tốt, Phong Tư Vũ tuy rằng diễn không được tốt lắm, nhưng được cô ấy kéo theo, cuối cũng diễn cũng không tồi, đồng thời, nội dung của <Giang Sơn>cũng rất thú vị…

Bác Tiếu còn rất nghiêm túc, ngay từ đầu Tiếu Khả Khả còn một mực soi mói, nhưng xem xem…. Thế nhưng bị mê mẩn.

Nam nữ chính tương tác với nhau thật ngọt ! cô đột nhiên còn cảm thấy khuôn mặt dài của Phong Tư Vũ rất tuấn tú….

Chờ tập này chiếu xong, trong lòng cô cứ muốn đi xem tập tiếp theo, đồng thời, đối với nội dung phía trước của bộ phim này cũng rất hiếu kì.

Sau đó cô lên mạng tìm kiếm, liền phát hiện trên trang web, đã có bộ phim này, chỉ là phát chậm hơn so với phim truyền hình.

Thừa dịp quảng cáo, Tiếu Khả Khả cầm điện thoại mở tập đầu tiên của <Giang Sơn »…

Hôm nay, bác Tiếu ở Tiếu gia xem phim xong, mới cảm thấy mĩ mãn rời đi, mà Tiếu Khả Khả thì sao ? cô thức đêm truy tìm <Giang Sơn>.

Ngày hôm sau, Tiếu Khả Khả liền làm phản, cô thậm chí nhịn không được nói với người khác : « Cậu xem qua <Giang Sơn> chưa ? xem rất hay. »

Nơi nơi đều nhắc tới <Giang Sơn>, cũng không chỉ có một mình Tiếu Khả Khả.

Bộ phim cổ trang <Giang Sơn > này, muốn quyền mưu có quyền mưu, muốn ngôn tình có ngôn tình, cho dù là nam nữ già trẻ đều có thể xem, người thích càng ngày càng nhiều.

Sau khi Giang Sơn chiếu được một tuần, lượt người xem là 1.91, hơn nữa càng ngày càng tăng lên.

Mà lúc này, lượt xem <Nhà của ngươi>, đã giảm xuống còn 1.06.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành vui vẻ muốn điên lên, thế nhưng bọn họ cũng không giống như Tinh Duyệt động một chút là mở tiệc khánh công yến, cũng chỉ là gửi tin cho bạn bè trong giới.

Sản xuất Điền đều gửi tin nhắn cho bạn bè trong giới đều nói về <Giang Sơn>, một ngày có thể  gửi hơn hai mươi lần,  khiến cho Cố Ngôn Tử cũng muốn hủy kết bạn với hắn.

Cũng lúc này, Cố Ngôn Tử đã sửa xong kịch bản của Giang đạo.

Sửa tới bây giờ, kịch bản đã không sai biệt lắm mà thành đã hình, không cần phải sửa chữa lớn gì, Cố Ngôn Tử sẽ không đi sửa lại—- mà lúc bộ phim này quay, Cố Ngôn Tử sẽ không theo đoàn.
Hôm nay giao bản thảo, Cố Ngôn Tử đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, mà hai biên kịch kia lúc trước luôn lo lắng cho hắn, lúc này đã không còn lo lắng nữa : « Tiểu Cố, <Giang Sơn> cậu viết thật không tồi, lượt người xem còn có thể vượt qua <nhà của ngươi> ».

« Nghê Quân Dương không biết là viết cái gì, thế nhưng còn có mặt mũi nói cậu sao chép ! »

« Quyển sách <nhà của ngươi> tôi đã xem qua, là một quyển sách rất hay, đáng tiếc bị Nghê Quân Dương làm hỏng. »

« Tiểu Cố cậu thật lợi hại ! chờ <Giang Sơn> chiếu xong, giá trị con người cậu khẳng định sẽ không giống như bây giờ ! »

Hai biên kịch này rất hâm mộ nhìn Cố Ngôn Tử.

« Chờ bộ phim này của Giang đạo được chiếu, giá trị con  người của chúng ta chắc chắn sẽ cao lên không ít. » Cố Ngôn Tử cười nói.

Hai biên kịch kia nghe vậy, liên tục gật đầu, lại hơi cảm kích Cố Ngôn Tử.

Lúc ấy biên kịch Giang đạo mời không hề ít, trong đó có vài người còn có danh tiếng hơn bọn họ, nếu không phải Phó Xuân Yến có xung đột với Cố Ngôn Tử, những biên kịch khác cũng có ít nhiều ý kiến với Cố Ngôn Tử, bọn họ chỉ sợ không có khả năng ở lại.

Sau khi Cố Ngôn Tử chào tạm biệt hai biên kịch kia, liền rời khỏi phòng làm việc của Giang đạo, sau đó đi tập đoàn Minh Lợi.

Mấy ngày nay bận quá, hắn cũng không có thời gian ở chung với Trịnh Gia Hòa, thật sự hơi nhớ Trịnh Gia Hòa.

Đáng tiếc, thời gian hắn tới không đúng lúc… Trịnh Gia Hòa đang họp.

Cố Ngôn Tử liền quyết định mở ra bút ký, viết truyện.

Mỗi ngày bận rộn viết kịch bản, hắn đã mấy ngày không xem bản thảo!

Lúc trước Cố Ngôn Tử cá cược với Phó Xuân Yến, nhưng chỉ là lời nói miệng, kỳ thật hắn không quá để ý.

Phó Xuân Yến thì không như vậy, sau khi cùng Cố Ngôn Tử cá cược, lại phát hiện Giang đạo dùng Cố Ngôn Tử không dùng mình, cô còn hơi tức giận, sau đó liền đem chuyện mình cùng Cố Ngôn Tử cá cược nói cho rất nhiều ngươi.

Ngay từ đầu, lượt xem <Nhà của ngươi> cao hơn so với <Giang Sơn>, bạn bè của cô đều khen cô, nhưng sau đó lượt xem <nhà của ngươi> càng ngày càng thấp, mà lượt xem của <Giang Sơn> càng ngày càng cao…

Nếu cứ như vậy, lượt xem cuối cùng của <Giang Sơn> nhất định sẽ vượt qua <nhà của ngươi>.

Bạn bè của Phó Xuân Yến thấy tình hình này thì càng đồng tình với Phó Xuân Yến, tự Phó Xuân Yến cũng không ngồi yên.

Thậm chí còn có người nói, sau khi xem hai bộ phim truyền hình này xong, bọn tôi hoài nghi ý tưởng ngay từ đầu của mình— có lẽ…. Cố Ngôn Tử thật sự không sao chép?

Phó Xuân Yến ngồi không yên, giải trí Tinh Duyệt cũng ngồi không yên, thậm chí có không ít người sốt ruột đến nóng trong người.

Lúc trước Tinh Duyệt mua bản quyền <nhà của ngươi> về làm phim truyền hình, đã tiêu tốn hơn trăm vạn, sau đó lại mời minh tinh lưu lượng tới diễn, lại mất mấy ngàn vạn, trừ những cái này ra, quay phim cũng tốn tiền, tuyền truyền cũng tốn tiền, nơi chốn đều cần tiền, bọn họ tiêu tốn rất nhiều tiền cho bộ phim này, có lẽ tiêu tốn cho tuyên truyền không tới tiền triệu, nhưng kỳ thật cũng đã gần tiền triệu đi.

Nhưng hiện tại, bộ phim này thất bại.

<Nhà của ngươi> tổng cộng có bốn mươi tập, một tháng là có thể chiếu xong, hiện tại đã qua hơn nửa tháng, kỳ tích hiển nhiên là không thể xảy ra, lượt xem của bộ phim truyền hình này, chỉ sợ là sẽ không cao.

Dưới tình huống này, kế tiếp bàn giá cả với các trang web chiếu phim, Tinh Duyệt hơn phân nửa là phải nhường bước, mà những khoản thu vào khác, khẳng định là cũng không cao.

Tinh Duyệt…. thực có thể thu hồi vốn sao.

Chương 53

Một công ty lớn như Tinh Duyệt, ngẫu nhiên có một bộ phim truyền hình không thành công không tính là cái gì, nhưng năm nay đối với Tinh Duyệt mà nói, xứng là thời buổi rối loạn.

Tịch Trạch An hủy hợp đồng với Tinh Duyệt, vốn đã khiến cho Tinh Duyệt thương gân độn cốt, ngoài những cái này, Khương Tú cũng bị lật đổ.

Ở đời trước của Cố Ngôn Tử, tuy rằng Tịch Trạch An hủy hợp đồng, nhưng bộ phim truyền hình nhận cát xê thấp quay giúp cho Tinh Duyệt sau đó lại nổi tiếng, lúc này Khương Tú, dựa vào quan hệ với Bành Tĩnh Hoằng mà ở giới giải trí thu vào không ít tiền, tuy rằng <Nhà của ngươi> không thành công, nhưng công ty cũng không chịu ảnh hưởng gì, hiện tại thì không giống.

Cha Bành đã vài ngày không ngủ ngon.

Hắn thậm chí hơi hối hận.

Lúc trước khi con hắn muốn đưa <Nhà của ngươi> cho Cố Ngôn Tử cải biên, hắn hẳn là nên đồng ý, khi đó nếu hắn đồng ý, hiện tại lượt xem của bộ phim truyền hình này, cũng không tới mức như vậy.

Hắn đã xem qua <Giang Sơn>, còn hiểu biết Cố Ngôn Tử, biết Cố Ngôn Tử là người có bản lĩnh.

Đương nhiên, hiện tại nói những cái này đã trễ rồi.

Cha Bành xoa huyệt thái dương của mình, thở dài một hơi.

“Bành tổng, có người muốn gặp ngài, là bạn của Bành thiếu Tôn Minh Nghĩa.” Trợ lý của cha Bành nói với cha Bành.

“Hắn tới làm gì?” cha Bành nhíu mày. Hắn đối với đám bạn xấu của con mình, là hơi chướng mắt.

Con của hắn không đi quen biết với những người có địa vị cao quý, cũng chỉ biết đi trộn lẫn với những tên này, hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hắn nói trên tay hắn có nhược điểm của Cố Ngôn Tử.” trợ lý nói.

Cha Bành nghe vậy, lập tức nói: “Để cho hắn tiến vào.”

Tôn Minh Nghĩa rất nhanh được đưa tới trước mặt cha Bành.

“Trên tay cậu có nhược điểm gì của Cố Ngôn Tử?” cha Bành hỏi.

“Kỳ thật cũng không phải là nhược điểm gì.” Tôn Minh Nghĩa nói: “Mọi chuyện là như thế này, lúc trước Tú Tú không phải là thực chán ghét Cố Ngôn Tử sao? Liền bỏ tiền ra mua hai nhân viên ở phòng làm việc của Cố Ngôn Tử, để cho bọn họ khi viết kịch bản <Giang Sơn>, bỏ thêm vào một ít nội dung sao chép.”

“Có chuyện này sao?” cha Bành kinh ngạc.

Tôn Minh Nghĩa gật đầu, lại nói: “chú Bành, Cố Ngôn Tử hãm hại Tú Tú như vậy, chúng ta nhất định phải dạy dỗ hắn một trận!”

“Cậu đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ cho tôi, tôi muốn nghĩ một chút.” Cha Bành nói.

Tôn Minh Nghĩa lập tức đem toàn bộ chuyện mình biết nói ra.

Những thứ Tôn Minh Nghĩa nói, đều là Khương Tú nói với hắn.

Sau khi Khương Tú bị bắt, rất hận Cố Ngôn Tử, đương nhiên không muốn buông tha Cố Ngôn Tử, nhưng cô ta càng hận cha Bành và Bành Tĩnh Hoằng, cảm thấy bọn họ rất vô tình.

Cuối cùng, cô ta quyết định tìm Tôn Minh Nghĩa, để cho Tôn Minh Nghĩa đem những thứ trên tay cô ta cho cha Bành, để cho cha Bành đi đối phó Cố Ngôn Tử.

Đến lúc đó, Cố Ngôn Tử gục, mà cha Bành, không chừng cũng không có chỗ gì tốt.

Khương Tú muốn Tôn Minh Nghĩa giúp đỡ mình làm chuyện này, nên cũng không gạt Tôn Minh Nghĩa, mà Tôn Minh Nghĩa, ngay từ đầu hắn còn hơi do dự.

Nhưng nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng hoàn toàn mặc kệ Khương Tú, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Khương Tú một cái…rốt cuộc hắn vẫn theo yêu cầu của Khương Tú làm.

Cha Bành cũng không biết ý tưởng của Khương Tú và Tôn Minh Nghĩa, hắn nghe Tôn Minh Nghĩa nói xong, cũng chỉ cảm thấy nữ nhân Khương Tú này thật ngoan độc.

Lúc này hắn bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn con mình không có lấy Khương Tú, chỉ mới đính hôn, hiện tại hôn ước còn được hủy bỏ.

Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất, là chuyện của Cố Ngôn Tử.

Cha Bành nghĩ tới Trịnh Gia Hòa, cũng không muốn đi đối phó Cố Ngôn Tử.

Nhưng mà ngày hôm sau, hắn biết được lượt xem <Giang Sơn> của trên 2, mà lượt xem <Nhà của ngươi> chỉ còn 0.98.

Cha Bành hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.

Đương nhiên, hắn không phải Khương Tú, làm việc cũng không xúc động như Khương Tú.

Cha Bành tìm người liên hệ Mã Hoài cũng Hồ Tiểu Lê.

Lúc trước Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cầm tiền của Khương Tú, lại biết trên lưng Cố Ngôn Tử sẽ có tội danh sao chép, <Giang Sơn>nhất định sẽ gặp chuyện không may, liền khẩn cấp rời khỏi phòng làm việc của Cố Ngôn Tử.

Nhưng mà, bọn họ sau khi rời khỏi phòng làm việc cũng không tốt.

Bọn họ là biên kịch mới không hề có danh khí, rất khó để nhận việc, nếu không làm biên kịch thì có thể viết cái khác…. Bọn họ nếu có bản lĩnh có thể viết ra một tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, cũng không cần làm tiểu biên kịch ở phòng làm việc của Cố Ngôn Tử nữa.

Cuối cùng, bọn họ cầm tiền, thế nhưng miệng ăn núi lở, lúc trước Khương Tú cho bọn hắn tiền, kỳ thật cũng không phải rất nhiều.

Mà mấy ngày nay nhìn thấy <Giang Sơn>càng ngày càng nổi tiếng, tâm tình bọn họ lại phức tạp.

Khi đó bọn họ nếu đi theo Cố Ngôn Tử, thành thành thật thật làm việc, chờ <Giang Sơn>nổi tiếng, có phải có thể có chút tiếng tăm hay không, sau đó tiền lương sẽ càng ngày càng tăng?

Đương nhiên, hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi, Cố Ngôn Tử…. sẽ xảy ra chuyện.

Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê nghĩ như vậy, đột nhiên có người tìm bọn họ, cho bọn họ tiền còn kêu bọn họ lên mạng tố cáo Cố Ngôn Tử sao chép.

Hai người bọn họ không hề do dự từ chối.

Nếu là trước kia, nhìn thấy có tiền, bọn họ đồng ý ở trên mạng bôi đen Cố Ngôn Tử, nhưng hiện tại…. kết cục của Nghê Quân Dương còn chưa đủ thảm sao?

Sau khi bọn họ làm như vậy, có thể rơi vào kết cục giống như Nghê Quân Dương hay không?

Nhưng mà, sau khi bọn họ từ chối, thế nhưng bị uy hiếp.

Người tìm bọn họ tỏ vẻ, bọn họ nếu không nghe lời, không chỉ làm xấu thanh danh bọn họ, còn có thể tìm người đối phó người nhà bọn họ, đánh gãy chân bọn họ.

Gia cảnh Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê chỉ bình thường, lại không có lá gan cá chết lưới rách, lập tức bị dọa sợ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đồng ý.

Sau đó ngươi uy hiếp bọn họ, liền nói cho bọn họ kế hoạch, kêu bọn họ cứ làm theo kế hoạch.

Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, căn bản không dám không đồng ý.

<Giang Sơn>càng chiếu về sau, đánh giá trên mạng càng ngày càng tốt.

Các tình tiết trong bộ phim truyền hình này đều ăn khớp với nhau, nội dung vở kịch lại hấp dẫn, người xem rất nhiều, không chỉ lượt người xem càng ngày càng tăng, lượng xem trên mạng cũng càng ngày càng tăng lên.

Trong lúc đó mọi người nói chuyện về bộ phim này càng ngày càng nhiều, coi như có người không xem, sẽ như là người lạc hậu, vì vậy, càng ngày càng có nhiều người xem bộ phim này.

Trái ngược lại, người xem <Nhà của ngươi> càng ngày càng ít, cuối cùng lượt xem <Nhà của ngươi> ổn định ở mức 0.9.

Kỳ thật lượt xem <Nhà của ngươi> so với những bộ phim truyền hình khác thì cũng là bình thường, nhưng nó so với khoản đầu tư ban đầu mà Tinh Duyệt bỏ vào, lại là quá kém.

Mà tất cả mọi người đều cảm thấy, bộ phim truyền hình này thành như vậy, là có quan hệ tới biên kịch.

Biên kịch <Nhà của ngươi> bị mắng không ngẩng được đầu.

Lúc trước Nghê Quân Dương gặp chuyện không may, giải trí Tinh Duyệt liền tuyên bố, nói Nghê Quân Dương chỉ là một trong những biên kịch của bộ phim truyền hình này, hơn nữa còn sửa lại trình tự tên của biên kịch, đem tên của Nghê Quân Dương để tới cuối cùng.

Hiện tại biên kịch của bộ phim này bị mắng, những người có tên xếp trước Nghê Quân Dương liền không được thoải mái.

Tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn nghe mắng thì không có gì, nhưng trong đó lại có một biên kịch tính tình rất nóng nảy, không muốn bị vu oan…. Hắn trực tiếp lên QQ đăng một bài post, nói bộ phim truyền hình này cơ bản đều là Nghê Quân Dương viết, những người bọn họ chỉ phụ trách giúp đỡ hắn mà thôi, hơn nữa những điểm mà bọn họ không đồng ý, Nghê Quân Dương sẽ phát giận, cho nên bộ phim này quay mới lộn xộn như vậy, không hề có chút quan hệ nào tới bọn họ hết!

Bài post này vừa được đăng lên, Nghê Quân Dương lại một lần nữa bị lôi ra chì chiết, giải trí Tinh Duyệt cũng bị người khác cười nhạo không ít, chuyện tình lúc trước, tức thì bị đào ra.

“Nghê Quân Dương còn có mặt mũi nói biên kịch của <Giang Sơn> sao chép hắn! biên kịch của <Giang Sơn>so với hắn còn tốt hơn.”

“Lúc trước không phải có người nói Cố Ngôn Tử có thể từ điện ảnh và truyền hình Gia Thành nắm được hạng mục <Giang Sơn>là có nội tình sao? Hiện tại nhìn xem, làm gì có nội tình gì?”

“Người ta viết rất tốt, về phần Nghê Quân Dương, đừng đem kịch bản về mẹ chồng của ông mà đi phá hủy tiểu thuyết của người khác?”

….

Nghê Quân Dương đang bị mắng rất lợi hại, mà đúng lúc này, đột nhiên có người lên QQ bày tỏ, Nghê Quân Dương tuy rằng viết không tốt, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là tự mình viết ra, mà <Giang Sơn>… bộ phim này chính là đi sao chép!

Người này không ngừng bày tỏ trên QQ của mình, còn để lại những lời bình luận như vậy ở dưới những bài viết về <Giang Sơn>, cuối cùng, thật sự có không ít người chú ý tới hắn, kêu hắn lấy chứng cớ ra.

Nhưng người này không lấy chứng cớ ra, chỉ nói xem đi rồi biết.

Đồng thời hắn thề son sắt tỏ vẻ, <Giang Sơn>chính là đi sao chép!

Những thứ này đương nhiên là Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê làm.

Mà sau khi bọn họ ở trên QQ nói như vậy, cũng không dám lên QQ, mà lẳng lặng chờ ngày mai tới.

Buổi tối ngày mai, bộ phim <Giang Sơn>sẽ bắt đầu chiếu những tập mà bọn họ viết, trong đó có không ít tình tiết đi sao chép.

Bọn họ tính toàn chờ nội dung của bộ phim được chiếu lên, lại lên mạng xúi bẩy gây chuyện.

Chương 54

Cha Bành tìm người liên hệ Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê, việc này làm rất bí mật.

Nhưng Trịnh Gia Hòa cho người nhìn chằm chằm giải trí Tinh Duyệt cũng không phải ngồi không, bọn họ rất nhanh liền tra ra một ít dấu vết để lại.

Trịnh Gia Hòa cũng không biết cha Bành muốn làm gì, trực tiếp đem những thứ tra được đưa cho Cố Ngôn Tử, lại nói; “Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê trước kia là người của phòng làm việc em? Hai người này thật khả nghi.”

“Em biết bọn họ muốn làm cái gì, yên tâm, không có việc gì.”Cố Ngôn Tử xem qua tư liệu Trịnh Gia Hòa đưa cho mình, cười cười nói.

“Không có việc gì là được rồi.” Trịnh Gia Hòa nói, hắn tin tưởng loại việc nhỏ này, Cố Ngôn Tử nhất định sẽ xử lý tốt, cũng không quan tâm nữa.

Mà lúc này, Cố Ngôn Tử hơi bất đắc dĩ.

Hắn nghĩ Khương Tú đã vào ngục, “chuyện Giang Sơn sao chép” sẽ không xảy ra, kết quả… Cha Bành thế nhưng còn muốn động chân tay.

Đến lúc đó nhìn thấy <Giang Sơn> chiếu ra nội dung không giống với suy  nghĩ của bọn họ, sắc mặt của bọn họ nhất định sẽ khó xem.

Cố Ngôn Tử nhớ tới chuyện này, cũng nghĩ tới Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê thiếu chút nữa là hắn quên mất, chắc là hắn lại phải phiền toái luật sư Chu rồi.

Cố Ngôn Tử sau khi viết xong kịch bản cho Giang đạo, cuộc sống liền trở về quỹ đạo—- hắn lại bắt đầu mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm nấu cơm cho Trịnh Gia Hòa.

Mỗi ngày còn có thể nằm trên giướng, thoái mái mà lướt di động.

Hôm nay hắn mở di động ra, liền phát hiện sản xuất Điền lại gửi thông tin của <Giang Sơn> cho bạn bè trong giới, mà Điền Thịnh Đông trong đó lại phát cho toàn bộ bạn bè trong giới của hắn.

Hắn lại muốn hủy kết bạn với bọn họ.

Thế nhưng, hiện tại thấy Điền Thịnh Đông nhàn như vậy…. Cố Ngôn Tử hỏi: “Biến nữ nhân đã cắt nối biên kịch xong rồi sao?”

Tên bộ phim rất dài <Nam nhân biến thành  nữ nhân> , lúc bọn họ tán gẫu, thường thường sẽ gọi tên tắt của nó là biến nữ nhân.

“Xong rồi!” Điền Thịnh Đông liền gửi tới một cái icon ăn mừng tới: “Tôi đang kiểm tra.”

Cố Ngôn Tử gửi lại một cái icon dựng ngón tay cái, lại hỏi: “Qua mấy ngày nữa, bộ phim “Món tiền lớn từ trên trời rơi xuống” của Giang đạo sẽ bắt đầu quay, đến lúc đó cùng đi học thêm kiến thức không?”

“Được!” Điền Thịnh Đông lập tức đồng ý.

Hai người đang nói chuyên, Điền Thịnh Đông đột nhiên nói: “Kháo, trên mạng lại có người bôi đen cậu!”

“Phải không?” Cố Ngôn Tử hơi tò mò.

Điền Thịnh Đông rất nhanh gửi tới một đống ảnh chụp, Cố Ngôn Tử mở ra xem, liền phát hiện ở trên mạng có người nói Giang Sơn khả nghi là sao chép.

Thế nhưng, những người trên mạng phần lớn không tin: “Hiện tại mọi người là bị làm sao! Một chút chứng cớ không có, há mồm đã nói người khác sao chép!”

“Tôi xem qua rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, tiểu thuyết cũng xem không ít, tạm thời không tìm ra<Giang Sơn> có chỗ nào đi sao chép.”

“Tôi đã tra trên mạng lời kịch của <Giang Sơn>không tồi, đều là Giang Sơn sáng tạo độc đáo.”

“Người này nói ‘cứ xem rồi sẽ biết’, ý của hắn là nội dung phía sau của <Giang Sơn>sao?”

“ <Giang Sơn> còn đang chiếu, nội dung phía sau ngoại trừ nhân viên bên trong thì không ai biết, cho nên chủ bài post là nhân viên bên trong sao?”

Dân mạng thảo luận trong chốc lát, sau đó không để ý, nghĩ chủ bài post kia là nhân cơ hội để được chú ý.

Nhưng mà bên Tinh Duyệt, sao có thể làm cho nhiệt độ của chuyện này lạnh xuống được.

Cha Bành chi tiền, làm cho những QQ V có lượt theo dõi lớn chia sẻ bài viết của Mã Hoài.

Sợ bị người nhìn ra việc này có người trù tính, nhưng QQ V có lượt theo dõi lỡn này làm bộ như là fan của <Giang Sơn> : “Có một ít người thật sự là nhám chán! Lại đi bôi đen <Giang Sơn> ! có bản lĩnh thì lấy chứng cớ ra đây!”

Đại V này nhìn như là ấm ức cho <Giang Sơn> , nhưng trên thực tế, hắn vừa nói như vậy kỳ thật làm cho nhiều người biết <Giang Sơn> có thể là sao chép.

 <Giang Sơn>gần đây rất nổi tiếng, việc này sau khi bị truyền thông biết, truyền thông lập tức viết một ít thông tin liên quan, với tiêu đề “Có người ở trên QQ tuyên bố <Giang Sơn> sao chép, rất nhanh liền xuất hiện.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành là một công ty cho tới nay vẫn thành thật quay phim và bán phim, không phải là loại công ty điện ảnh và truyền hình chuyên có văn hóa tạo scandal, tuy rằng cũng có bộ phận quan hệ xã hội, nhưng không lợi hại như quan hệ xã hội của công ty Tinh Duyệt, thế cho nên sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ không đưa ra phản ứng gì hết.

Sau khi nhìn qua tin tức ở trên mạng của Cố Ngôn Tử, sản xuất Điền mới gọi điện thoại tới, hỏi hắn kịch bản có vấn đề gì không.

“Đương nhiên không có vấn đề.” Cố Ngôn Tử cho câu trả lời khẳng định. Kịch bản là hắn suy nghĩ đại cương, lại cùng nhân viên của mình viết ra, sao có thể xảy ra vấn đề được?

“Không thành vấn đề là tốt rồi, chuyện ở trên mạng kia cậu đừng quan tâm.” Sản xuất Điền nói.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành vẫn là thực thành thật, bọn họ không muốn làm scandal để kiếm được nhiều tiền, chỉ muốn khiêm tốn kiếm tiền mà thôi, hiện tại việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền của bọn họ, bọn họ cũng không để ý.

“Đương nhiên, có trong sạch hay không tự bản thân mình sẽ biết.” Cố Ngôn Tử nói.

Cố Ngôn Tử và điện ảnh truyền hình Gia Thành thực bình tĩnh, Tinh Duyệt bên này ở trong tối chà xát tay gói thêm vài viên gạch, tranh thủ để làm lớn chuyện này lên.

Bộ phim truyền hình <Giang Sơn> này cũng không dài, nếu động tác bọn họ không mau, thì bộ phim truyền hình này cũng chiếu xong rồi, đến lúc đó chuyện sao chép ầm ĩ lên, đối với bản thân  <Giang Sơn>cũng không ảnh hưởng gì.

Mà cách làm của Tinh Duyệt, khiến cho nhiều người biết chuyện này, chú ý chuyện này càng ngày càng nhiều.

Phó Xuân Yên là biên kịch, đối với tin tức của <Giang Sơn> rất chú ý.

Phó Xuân Yến vẫn nhớ thương chuyện đánh cuộc lúc trước, mà gần đây, lượt xem của <Giang Sơn> ngày càng cao mà lượt xem của<Nhà của ngươi>  ngày càng thấp, làm cho cô ta ngủ không yên giấc.

Chẳng lẽ cô ta phải giải thích với Cố Ngôn Tử hay sao? Cô không làm được chuyện mất mặt này!

Ngay khi Phó Xuân Yến đang khó chịu, cô ta xem được tin tức trên mạng, tinh thần lập tức liền rung lên.

Nếu <Giang Sơn> là sao chép, vậy cô ta khẳng định không cần phải giải thích!

Phó Xuân Yến chú ý QQ của Mã Hoài, tính toán tùy lúc biểu hiện sự đồng tình, thậm chí vào ban đêm, cô ta còn mở TV ra, đúng giờ xem <Giang Sơn> .

Làm như vậy đương nhiên không chỉ mình cô ta.

Hôm nay cha Bành khó có được về nhà sớm, sau đó liền mở TV, mở tới kênh chiếu phim <Giang Sơn> .

“<Nhà của ngươi>  không phải chiếu trên kênh này.” Mẹ Bành nhắc nhở chồng mình. Bà vẫn thực duy trì nghề nghiệp của chồng, <Nhà của ngươi> một tập đều xem không sót.

“Tôi biết, không cần bà lắm miệng.” Cha Bành nói với vợ mình, giọng nói rất không bình tĩnh.

Mẹ Bành há miệng thở dốc, chịu đựng không nói gì.

Mà lúc này, Bành Tĩnh Hoằng từ bên ngoài đi vào.

Cha Bành không về nhà, kỳ thật số lần Bành Tĩnh Hoằng trở về cũng không nhiều, nhất là nữa năm này.

Lúc này nhìn thấy hắn trở về, mẹ Bành vui vẻ: “Tĩnh Hoằng con đã về rồi sao! Đã ăn cơm chưa? Mẹ làm một ít đồ ăn cho con nhé?”

“Mẹ, không cần.” Bành Tĩnh Hoằng nói với mẹ mình, nói xong, liền xoay người nhìn về phía cha Bành: “Ba, chuyện <Giang Sơn> sao chép, có phải do ba thả ra tin tức giả hay không?”

Bành Tĩnh Hoằng vừa mới biết chuyện này.

Lúc Cố Ngôn Tử vừa mới nhận được hạng mục <Giang Sơn> , vẫn còn là bạn trai hắn, không ít lần ghé vào lỗ tai hắn nói tới bộ phim này, hắn tận mắt nhìn thấy Cố Ngôn Tử làm ra đại cương của bộ phim này.

Hắn cũng biết Cố Ngôn Tử là người cao ngạo, sẽ không sao chép.

Nếu như thế, mọi chuyện lại xảy ra như vậy, hơn phân nửa là Cố Ngôn Tử bị hãm hại, về phần bị ai hãm hại….

Bành Tĩnh Hoằng nhìn cha mình, trong mắt cất dấu tức giận.

“Tôi là ba anh, có người nói chuyện với ba mình như vậy sao?” cha Bành lạnh lùng nhìn con trai mình.

Bành Tĩnh Hoằng nhìn cha mình tức giận, thấy hơi sợ.

Lúc này cha Bành lại nói: “Còn nữa, con đã nói là tin tức giả, cha thả một tin tức giả ra ngoài, thì có chỗ tốt nào cho cha?”

Bành Tĩnh Hoằng chần chừ.

“Hắn nếu thực không sao chép, không ai có thể hãm hại hắn!” Cha Bành cười lạnh nói.

Bành Tĩnh Hoằng cảm thấy cha mình nói có đạo lý, cũng hiểu được thái độ của cha hơi lạ.

Lúc này, khúc giạo đầu của <Giang Sơn> đã được chiếu.

Nghe tới khúc giạo đầu, Bành Tĩnh Hoằng đột nhiên nhìn cha mình: “Ba, sao đột nhiên ba lại xem bộ phim truyền hình này?”

“Ba muốn xem, bộ phim truyền hình này rốt cuộc có cái gì tốt?” Cha Bành  nói.

Cha Bành nói xong, không nhìn đến con trai mình nữa, lực chú ý đặt trên TV.

Hắn đã xem qua kịch bản Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cung cấp, biết trong tập hôm nay chiếu, sẽ có một ít tình tiết và lời thoại sao chép.

Ánh mắt cha Bành hơi híp lại.

Khúc nhạc đầu sau khi phát xong, phim truyền hình rất nhanh được chiếu lên.

Ngay từ đầu cha Bành xụ mặt không có biểu tình gì, nhưng nhìn nhìn, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.

Nội dung của bộ phim này, cùng với kịch bản mà Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cung cấp hoàn toàn không giống nhau! Những tình tiết và lời thoại mà Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê sao chép, hắn cũng chưa nghe thấy.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hai người kia lừa hắn sao?

Cha Bành tức giận nói không ra lời, thế nhưng khi hắn quay đầu, lại phát hiện con trai mình còn nghiêm túc nhìn TV.

Cha Bành nâng tay lên cho con mình một cái tát.

“Ông làm gì? Đang tốt lành tự nhiên lại đánh con làm gì?” mẹ Bành nhìn thấy cha Bành đánh Bành Tĩnh Hoằng, lập tức nóng nảy, liền đi lên ngăn cản.

Lập tức phòng khách loạn cả lên.

Cha Bành đột nhiên phát hiện mọi chuyện không như mình tưởng tượng, bị chọc tức sắp điên.

Mà lúc này, Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê lại rất sợ hãi.

Nội dung của bộ phim <Giang Sơn> thế nhưng bị sửa lại.

Mấy tập này là bọn họ viết, bọn họ viết thật lâu, sửa lại rất nhiều lần, mới làm cho Cố Ngôn Tử vừa lòng, hiện tại…. đoạn nội dung đó trong phim hoàn toàn không có, đổi thành một đoạn khác!

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hai người đã sớm sửa sang lại chứng cớ  <Giang Sơn>sao chép, tính toàn chờ phim truyền hình được chiếu ra, liền đem những chứng cớ được sửa sang này đăng lên trên mạng, nhưng hiện tại… bộ phim truyền hình này căn bản không có sao chép!

Những chứng cớ này của bọn họ, tất cả đều vô dụng!

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hồ Tiểu Lê run rẩy hỏi.

“Cố Ngôn Tử đã sửa đối kịch bản!” Mã Hoài lập tức phản ứng lại: “Hắn…. khẳng định là hắn đã sớm đề phòng chúng ta!”

“Điều này sao có thể!” Hồ Tiểu Lê không tin, bọn họ làm rất cẩn thận, hơn nữa trước kia Cố Ngôn Tử rất tin tưởng bọn họ, căn bản không đề phòng bọn họ.

“Lúc trước tôi cảm thấy kì quái, khi chúng ta từ chức, hắn nói tạm thời không có việc làm, nhưng sau đó lại đi quay phim chiếu mạng…. nói không chừng hắn đã sớm viết kịch bản của bộ phim chiếu mạng kia, đề phòng chúng ta nên mới không cho chúng ta biết!” Mã Hoài nghiến răng nghiến lợi.

Cả người Hồ Tiểu Lê run rẩy, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện không thích hợp.

Ví dụ như nói…. từ khi Bành Tĩnh Hoằng đính hôn, Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng chia tay, trong diễn đàn của phòng làm việc bọn họ, cũng không có người nào nói chuyện, đến ngay cả Lâm Linh trước kia cho dù không có việc gì cũng thích gửi vài tin tức, cũng im lặng không thấy bóng.

Lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng, mọi người là nhìn thấy Cố Ngôn Tử thất tình, sợ kích thích Cố Ngôn Tử nên mới không nói lời nào, hiện giờ nghĩ lại…. lúc ấy kỳ thật bọn họ đã bị xa lánh.

Những người đó… kỳ thật đang chê cười bọn họ? mà kịch bản bọn họ lo lắng đề phòng mất ăn mất ngủ, người ta chắc là không hề xem, trực tiếp liền vứt sang một bên.

Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê đều bị chọc tức, nghẹn khuất nói không nên lời.

“Không nghĩ tới Cố Ngôn Tử dĩ nhiên là người như vậy.” Mã Hoài oán hận nói, Cố Ngôn Tử rõ ràng đã sớm nhìn ra, thế mà còn làm bộ không biết, tâm tư thật sự quá sâu!

“Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” lúc này Hồ Tiểu Lê lại càng sợ hãi.

Những người đó kêu bọn họ đi hại Cố Ngôn Tử, nếu bọn họ làm không được, sẽ dạy dỗ bọn họ…. nhưng bây giờ, bọn họ phải làm như thế nào mới làm tốt chuyện này?

Những người đó có thể đến dạy dỗ bọn họ hay không?

Lúc trước Mã Hoài không nghĩ tới tầng này, sau khi Hồ Tiểu Lê nói ra, cũng sợ hãi.

Hai người bọn họ có thể bị đánh không?

Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê càng nghĩ càng sợ, lại không dám chạy trốn, lui ở trong phòng trọ lo lắng hãi hùng một đêm, cũng không biết lúc này, có rất nhiều người ở trên mạng khen <Giang Sơn> .

“Nội dung hôm nay của Giang Sơn thật đặc sắc!”

“Nam nữ chính tương tác với nhau thật ngọt ngào!”

“Lúc trước vẫn cảm thấy nam chính hơi miệng lưỡi trơn tru khiến người không vui, hôm nay lại có cách nhìn mới về hắn!”

“Tôi vẫn không thích diện mạo của Phong Tư Vũ, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy hắn thật tuấn tú….”

“A a a a a! đăc sặc! rất đặc sắc! mọi người nhất định phải xem Giang Sơn! rất đẹp!”

….

Lúc tất cả mọi người đang khen <Giang Sơn> , cũng có người nhắc tới chuyện <Giang Sơn> bị nghi ngờ sao chép.

Nhưng mà…

“Nói sao chép cái gì? Nhiều người xem Giang Sơn như vậy, nếu thật sự có sao chép, mọi người đã sớm nhìn ra!”

“Chính là, người nói Giang Sơn sao chép, hiện tại cũng không đưa ra được chứng cớ!”

“Người ở trên mạng hãm hại người khác thật sự là không tổn thất cái gì! Đau lòng cho biên kịch của Giang Sơn.”

…..

Mọi người mỗi người một câu nói xong, sau khi phát hiện vẫn không có ai đưa ra chứng cớ <Giang Sơn> sao chép, liền càng thêm khẳng định cái nhìn của mình.

Ngày hôm sau, mọi người còn phát hiện lượt xem của <Giang Sơn> thế nhưng đạt tới 2.54!

Lượt người xem này rất cao!

Nếu cứ tiếp tục như vậy! lượt xem của <Giang Sơn> có khả năng sẽ trên 3, cố gắng còn có thể trên 4!

Một bộ phim truyền hình đầu tư không cao có thể có lượt xem cao như vậy, quả thực là một kỳ tích!

Người trong giới, hiện tại đều ghen tị với điện ảnh và truyền hình Gia Thành, mà lúc này điện ảnh và truyền hình Gia Thành đều vui vẻ đến điên rồi.

Cố Ngôn Tử nhận được tiền lì xì từ sản xuất Điền— một bao li xì hai trăm đồng, sản xuất Điền phát cho hắn mười lần.

Sau khi Cố Ngôn Tư nhận xong, liền nhận được tin tức của Điền Thịnh Đông.

“Cố Ngôn Tử, cậu quá lợi hại! ha ha ha ha ha! Cậu có biết bọn họ đưa giá cả cho biến nữ nhân bao nhiêu không? Tôi sắp phát tài rồi!” Điền Thịnh Đông rõ ràng rất hưng phấn: “Trước kia tôi làm nhiều phim truyền hình như vậy, cho dù có làm thêm cũng không thể kiếm nhiều như biến nữ nhân!”

“Rất tốt… anh không phải là nên phát tiền lì xì cho tôi sao?” Cố Ngôn Tử nói.

Điền Thịnh Đông phát cho hắn tiền lì xì 188 đồng.

“Anh còn chọn số may mắn để phát tiền lì xì!” Cố Ngôn Tử nhắn lại.

“Không phải chọn số may mắn! cậu không biết con số 188 này, thoạt nhìn đẹp không nói, so với phát hai trăm đồng, còn có thể tiết kiệm được 12 đồng không phải sao?” Điền Thịnh Đông nói.

Cố Ngôn Tử gửi lại một chuỗi dấu chấm tròn.

Điền Thịnh Đông: “Mười hai đồng tiền, đều đủ cho tôi kêu một phần cơm!”

“Xin lỗi ngại quá ngài cũng là phú nhị đại đấy!”

“Nhưng tôi cũng nghèo mà! Ba tôi sợ tôi không quản lý được tiền, cho nên không cho tôi nhiều tiền, tôi còn phải qua bên cạnh vay tiền mua phòng…”

“Hiểu.” Cố Ngôn Tử nói, lúc trước Điền Thịnh Đông kỳ thật không kiếm được nhiều tiền lắm, vừa cho chi tiêu bản thân vừa phải trả tiền vay mua phòng, còn muốn lưu lại một ít tiền để đầu tư cho những bộ phim của mình, hắn là người sản xuất cũng phải mua quần áo cho mình, còn có trang phục và đạo cụ, mời đầu tư cũng phải đi ăn cơm… hắn không tiết kiệm thì phải ăn không khí.

Cùng Điền Thịnh Đông nói chuyện một lúc, Cố Ngôn Tử lại lấy lý do làm cơm chiều để ngừng cuộc trò chuyện của hai người.

Điều này làm cho Điền Thịnh Đông rất không hiểu: “Cố thiếu, câu có tiền như vậy, sao lại không mời đầu bếp?”

“Tôi thích, không được sao?” Cố Ngôn Tử nói.

Vài ngày kế tiếp, lượt xem của  <Giang Sơn>càng ngày càng cao.

Cùng lúc đó, luật sự Chu vừa mới giúp Cố Ngôn Tử giải quyết Khương Tú, cầm chứng cứ xác thực mà Cố Ngôn Tử cung cấp, tìm tới Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê.

Việc làm của Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê, không đủ để ngồi tù, nhưng bồi tiền khẳng định là phải bồi.

Luật sư Chu đã lấy không ít tiền từ trên tay Nghê Quân Dương, hiện tại, cô tính toán ở trên người Mã Hoài và Hồ Tiểu Lê cũng không nhiều tiền lắm.

Về phần bọn họ có thể lấy tiền ra không… sau lưng bọn họ không phải là

Chương 55

Lúc phim truyền hình kết thúc, lượt xem sẽ cao hơn bình thường.

Nhưng bộ phim truyền hình<Nhà của ngươi>  không giống bình thường.

Giai đoạn cuối phim truyền hình, nam nữ chính cùng một chỗ, Nghê Quân Dương ở trong phim thiết kế đau khổ cho nam nữ chính, cũng được giải quyết tất cả, cũng chỉ còn ít việc lông gà vỏ tỏi mà còn làm ầm ĩ… người xem cũng không muốn xem.

So với xem hai người ầm ĩ, còn không bằng xem <Giang Sơn> .

Thời điểm<Nhà của ngươi>  kết thúc, lượt người xem đã giảm xuống còn 0.8, mà đài truyền hình mua bộ phim này, lúc này cũng hối hận muốn chết.

Đại truyền hình bọn họ chiếu phim truyền hình, cho dù bình thường, lượt xem cũng duy trì ở mức 1, hiện tại ngay cả 1 cũng không đạt được!

Nếu trách bộ phim này, vậy cũng phải trách <Giang Sơn> .

Rất nhiều người chạy đi xem <Giang Sơn> , đương nhiên không rảnh xem phim của bọn họ.

Đài truyền hình thầm kêu xui, bắt đầu phát tin của bộ phim truyền hình tiếp theo.

Đối với đài truyền hình mà nói, phim truyền hình nếu đã chiếu xong, cũng liền qua, bọn họ dù sao cũng lời được một ít phí quảng cáo, ảnh hưởng cũng không lớn.

Nhưng đối với Tinh Duyệt mà nói, bộ phim truyền hình này thất bại, đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn.

Lúc trước cha Bành chỉ là ngủ không được mà thôi, hiện tại cả người nhìn giống như đã già đi vài tuổi.

Lúc lòng người không tốt, thì tính tình cũng sẽ kém đi, mấy ngày nay cha Bành nhịn không được liền phát giận, biến không khí ở giải trí Tinh Duyệt rất khẩn trương.

Cũng chính là lúc  này, luật sư Chu lại cười tủm tỉm tới cửa.

Cha Bành nhìn thấy luật sư Chu, trong lòng nhảy dựng, từ đáy lòng toát ra dự cảm không rõ, mà dự cảm của hắn cũng không sai.

Luật sư Chu là tới đòi tiền.

Luật sư Chu tìm được cha Bành, đem những thứ Trịnh Gia Hòa điều tra được thả trước mặt cha Bành, đồng thời đòi cha Bành phí tổn thất tinh thần.

Cha Bành đã có suy nghĩ đánh phụ nữ!

Cuối cùng cha Bành chỉ có thể lựa chọn tiêu tiền để giải quyết mọi chuyện.

Vì thế Cố Ngôn Tử rất nhanh đã kiếm được một khoản tiền.

Buôn bán lời tâm tình của Cố Ngôn Tử rất tốt, lúc này làm một đống mĩ vị, sau đó đưa cơm cho Trịnh Gia Hòa.

Mấy ngày nay, cảm tình của hắn và Trịnh Gia Hòa càng ngày càng tốt.

Bọn họ tuy rằng chưa có làm tới bước cuối cùng, nhưng hành vi ôm hôn nắm tay càng ngày càng nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ tạo ra lửa.

Có đôi khi Cố Ngôn Tử hận không thể trực tiếp đánh gục Trịnh Gia Hòa, nhưng Trịnh Gia Hòa rất chính trực, chỉ sợ sẽ không thích người không rụt rè… hắn cũng chỉ có thể khắc chế một chút.

Hắn lại không biết, ý tưởng của Trịnh Gia Hòa cũng giống hắn.

Trịnh Gia Hòa vẫn muốn chấm dứt kiếp sống cấm dục nhiều năm của mình, nhưng Cố Ngôn Tử hình như muốn từ từ… hắn cũng đành phải khắc chế một chút.

“Ngôn Tử, qua vài ngày nữa là sinh nhật của mẹ anh, bà muốn mời em đi ăn cơm.” Nếm qua đồ ăn Cố Ngôn Tử đưa tới xong, Trịnh Gia Hòa nói với Cố Ngôn Tử.

“Bà nội Trịnh… sinh nhật bác gái, em nhất định qua!” Cố Ngôn Tử lại hỏi: “sinh nhật bác gái định làm như thế nào?”

Sinh nhật của những người trong giới, rất nhiều người sẽ làm long trọng, cũng không biết mẹ của Trịnh Gia Hòa có làm tiệc sinh nhật không.

“Sinh nhật của mẹ anh, vẫn là người trong nhà cùng nhau ăn cơm.” Trịnh Gia Hòa nói.

Người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm? Đơn giản như thế. Cố Ngôn Tử nghĩ nghĩ, lại hỏi mẹ Trịnh thích gì.

Trịnh Gia Hòa cũng nói ra hết những sở thích của mẹ mình.

Cố Ngôn Tử đem những lời Trịnh Gia Hòa nói ghi tạc trong lòng, chuẩn bị ngày mai đi mua quà thích hợp.

Ngày hôm sau, Cố Ngôn Tử không chỉ mua quà, còn mua cho mình và Trịnh Gia Hòa hai bộ quần áo đôi.

Nơi này, hắn còn gia nhập vào một chút tâm tư cẩn thận của mình vào đó…. Hắn mua hai bộ đồ giống đồng nhau, nhưng màu sắc lại không giống nhau.

Hai bộ âu phục bởi vì màu sắc không giống nhau, cũng không khiến cho người khác chú ý, sẽ tưởng rằng hai bộ quần áo này hoàn toàn không giống nhau, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng nó kỳ thật giống nhau như đúc… xem như trang phục tình lữ bí ẩn.

Cố Ngôn Tử mua đồ xong, kêu Thang Đằng chở mình về nhà.

Ngồi ở trên xe, hắn thuận tay lướt QQ, sau đó phát hiện có người gửi tin nhắn riêng cho mình, còn gửi rất nhiều.

Người gửi tin nhắn riêng cho hắn, là một người quen, đúng là biên kịch Phó Xuân Yên lúc trước gây khó dễ cho hắn.

Đây là vội vàng giải thích với hắn sao?

Trong lòng Cố Ngôn Tử có suy nghĩ này, liền cảm thấy không có khả năng—- sau khi hắn xóa bỏ QQ cũ của mình, sau đó lại xin một QQ khác, dùng chính bút danh viết tiểu thuyết trên mạng của mình “Cố đại thiếu gia.”

Mà Phó Xuân Yến, cô ta thật sự là không biết được bút danh này của hắn.

Cố Ngôn Tử mở tin nhắn riêng mà Phó Xuân Yến đã gửi, vừa nhìn thấy, liền phát hiện câu đầu tiên Phó Xuân Yến gửi tới, dĩ nhiên chính là “tiểu thuyết của cậu bị người sao chép.”

Tiểu thuyết của hắn bị người khác sao chép, độc giả của hắn sao không ai nói với hắn, thế mà Phó Xuân Yến lại chạy tới nói với hắn, đây là có chuyện gì?

Cố Ngôn Tử hơi nghi hoặc, sau đó liền nhìn thấy những tin nhắn phía sau.

Tốt lắm, đã biết được mọi chuyện rõ ràng…. Tiểu thuyết của hắn quả thật bị sao chép, bị chính hắn sao chép.

Phó Xuân Yến nói cho hắn, <Giang Sơn> sao chép tiểu thuyết lịch sử của hắn.

Cố Ngôn Tử: “….”

Tuy rằng hai tác phẩm này đều là hắn viết, nhưng hắn xác định, hai tác phẩm này hoàn toàn không cùng một dạng, tình tiết và câu chữ bên trong, đều không giống nhau.

Nhưng mà…. Phó Xuân Yến nói với hắn, cô ta đã giúp hắn tìm ra những điểm giống nhau, muốn trả lại cho hắn sự công bằng.

Cố Ngôn Tử nhấp vào, liền phát hiện được Phó Xuân Yên post một bài viết thật dài.

Việc này…. Kỳ thật rất đơn giản.

Lúc trước cha Bành muốn đem chuyện <Giang Sơn> sao chép làm lớn lên, đáng tiếc,  <Giang Sơn> không sao cả, hắn cũng chỉ có thể không hiểu rõ ra sao.

Hơn nữa luật sư Chu tìm tới Mã Hoài Hồ Tiểu Lê và cha Bành…. Bọn họ cũng không rảnh tìm Cố Ngôn Tử gây phiền toái.

Lúc trước người đăng bài trên QQ <Giang Sơn> sao chép đã thề son sắt, thế nhưng không thấy lấy ra chứng cứ, thậm chí không thể nói ra <Giang Sơn> sao chép tác phẩm nào… mọi người cũng liền quên chuyện này đi.

Bình thường dân mạng sẽ không bao giờ chú ý việc này, nhưng Phó Xuân Yến vẫn cứ chú ý, dù sao cô ta không muốn giải thích với Cố Ngôn Tử.

Mà lúc này, Cô ta liền phát hiện phía dưới QQ nói <Giang Sơn> của Cố Ngôn Tử sao chép, có người viết một bình luận như vậy: “ <Giang Sơn> sao chép hay không tôi không biết, thế nhưng bộ phim truyền hình này làm tôi có cảm giác rất giống với bộ tiểu thuyết mà tôi rất thích.”

Phó Xuân Yến nhìn thấy bình luận này, giống như là nhặt được vàng, lập tức liên hệ với đối phương, hỏi tên bộ tiểu thuyết, sau khi hỏi ra, còn xem bộ tiểu thuyết kia một lần, rồi lại xem <Giang Sơn> một lần.

Sau đó, cô ta thật đúng tìm ra chỗ tương tự—- bộ phim truyền hình <Giang Sơn> tuy rằng không phải sao chép, nhưng hẳn là tham khảo.

Theo cô ta thấy là tham khảo bộ tiểu thuyết mạng này.

Không, có lẽ cũng không phải là tham khảo, chỉ là có thể xác định được là trước khi Cố Ngôn Tử viết <Giang Sơn> , khẳng định đã xem qua bộ tiểu thuyết mạng này, hẳn là còn bị một ít ảnh hưởng.

Phó Xuân Yến mất rất nhiều công sức, đem những điểm tương tự của hai tác phẩm này tìm ra.

Ví dụ như giả thiết của một nhân vật phụ nào đó rất giống nhau, ví dụ như bên trong có một chút chi tiết giống nhau, lại ví dụ như bên trong đánh giá về một nhân vật lịch sử nào đó không khác nhau mấy.

Thậm chí còn, so sánh cả một loại miêu tả thực vật nào đó của hai tác phẩm, độ tương tự tới 8/10%.

Phó Xuân Yến cảm giác mình đã làm thành một chuyện lớn, sau đó lại đăng lên QQ của mình, lại gửi tin nhắn riêng cho Cố đại thiếu gia tác giả của bộ tiểu thuyết mạng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro