Chương 2. Tiểu Quận Chúa Bá Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Song cửa hình chứ nhật, đối diện là bàn trang sức màu đỏ, như người trong giấc mộng, chỉ có lệ hai hàng.

Mũ phượng đội đầu để một bên, người trong gương tay cầm lược gỗ, một lần lại một lần chải mái tóc đen dài, cùng một tư thế ấy đã ngồi suốt 1 canh giờ.


Một phụ nhân mặc y phục bằng vải thô bưng một chén canh nóng vén rèm tiến vào: "Trân Ni, lại đây uống chén canh này đi!".

Phải gọi hai tiếng Trân Ni mới nghe được, lập tức buông chiếc lược trong tay, đi tới: "Nương, thân thể người không tốt, để Cầm nhi đi làm là được rồi".

"Ai, con đi lần này, cũng không biết có thể còn có ngày uống canh nương làm không nữa". Bởi vì nguyên nhân nhiều năm làm lụng, tay Kim* phu nhân có chút thô ráp, cầm lấy tay Trân Ni, khiến nàng lập tức chua xót.

Trân Ni, trong lòng mẫu thân vẫn có khúc mắc, nàng chung thuỷ cho rằng phụ thân là vì người Kim gia mà chết, cho nên mười mấy năm qua, vô luận Kim gia đưa qua cái gì, nàng cũng không chịu nhận, không cần tơ lụa vàng bạc của Kim gia, chính mình lại mặc quần áo vải thô, lúc nào y phục người khác rách hay bạc màu sẽ liền giúp may vá sửa chữa, như thế mới có khả năng gian nan duy trì gia đình này, đem nàng nuôi lớn. Lúc nàng sinh ra, Kim gia từng đưa đến một phong thư, nói cùng phụ thân nàng định việc hôn sự, ý muốn sau khi nàng lớn liền gả nhập Kim gia.

Vàng bạc châu báu, nhà cao cửa rộng đều có thể cự tuyệt, nhưng duy độc việc chung tuân đại sự lại không thể cự tuyệt, từ xửa nữ tử kết hôn đều là theo lệnh phụ mẫu, không thể cãi lời, huống chi đây là di ngôn của phụ thân trước khi lâm chung, có lẽ đây là số phận của nàng.

"Triệu Khải vẫn còn bên ngoài". Kim* phu nhân thuận miệng nói.

Trân Ni vừa uống một ngụm canh nhỏ, lại phun ra, ho khan vài cái, nhẹ giọng nói: "Nương, người khuyên Triệu Khải ca ca đi, kiệu hoa sẽ đến bây giờ".

"Hài tử này tính tình cũng quật cường, thà chết chứ không chịu nghe, sớm biết thế đã không nghe lời phụ thân con, sớm cho các con thành thân thì mọi chuyện đã xong rồi, ta không tin Kim gia dám cướp dâu, hiện tại Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, không muốn lấy cũng phải lấy, nếu không chính là phạm tội mất đầu". Kim* phu nhân oán vài câu, lại thấy Trân Ni hốc mắt đỏ ửng, lập tức ngừng lại, đứng dậy: "Ta đi khuyên hắn nữa vậy! Con mau thay y phục đi, ta sẽ bảo Cầm giúp con chải đầu, thời gian cũng không còn sớm nữa".

Trân Ni đi tới trước cửa sổ, đẩy ra một chút hé nhìn xem, đầu tiên là mẫu thân kéo Triệu Khải, hắn không chịu đi, tiếp theo tiểu Cầm cũng đi qua giúp đỡ, hai người mới có thể khuyên Triệu Khải đi về. Nàng cùng Triệu Khải tuy là thanh mai trúc mã, nhưng hữu duyên vô phận, khẽ thở dài một hơi, hai hàng lệ từ từ rớt xuống, trở lại bàn trang điểm.


Cầm nhi vừa vào, thấy Trân Ni vẫn còn mặc y sam bình thường, liền lập tức hô to gọi nhỏ: "Tiểu thư, người còn chưa thay y phục sao? Kiệu hoa đến cửa rồi!".

Cầm nhi vừa chải đầu, vừa nói: "Nhất sơ sơ đáo vĩ, nhị sơ bạch phát tề mi, tam sơ tôn mãn địa".

Nói quá nhanh, Trân Ni cũng chưa nghe rõ nàng nói cái gì, liền hỏi: "Cầm nhi, ngươi đang nói thầm cái gì vậy?".

"Đây là phu nhân dạy ta, dù sao cũng là những lời cát tường, phu nhân sợ nói sẽ khóc mấy nên mới để ta nói". Tiểu Cầm cũng chỉ mới 13, 14 tuổi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết tiểu thư lập gia đình là đại hỷ sự, không nên sầu mi khổ kiếm, nên mới tìm cách nói nàng vui vẻ: "Tiểu thư, người lớn lên xinh đẹp như vậy, ta đoán cô gia khẳng định cũng phải anh tuấn, có thể mới xứng được với người".

Trân Ni cười khẽ: "Ngươi còn nhỏ biết cái gì, người không thể chỉ nhìn diện mạo, tâm thiện lương mới là quan trọng nhất".

"Kia so với Triệu Khải ca ca còn anh tuấn hơn". Tiểu Cầm cãi lại.

Đột nhiên nhắc tới Triệu Khải, Trân Ni lại một trận phiền muộn, hướng cửa sổ nhìn: "Triệu Khải ca ca là người tốt".

Tiểu Cầm chải hoàn hảo mái tóc xong thì cũng vừa lúc đội ngũ đón dâu đến, tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống, còn có thanh âm tiểu hai tử cười vui vang bên ngoài.

Kim* phu nhân đi vào, cầm lấy hỉ khăn, nhìn khuôn mặt nữ nhi, nhịn không được khóc, nói: "Nếu gả vào Kim gia, về sau chính là người Kim gia, phải nhớ kỹ phụng dưỡng tốt mẫu phu quân mình, làm một người con dâu tốt".

"Con biết, nương". Trân Ni cúi đầu đáp ứng.

Kim* phu nhân từ trong lòng lấy ra một vật: "Ngọc bội này phụ thân con đưa cho ta, hiện tại tặng cho con, về sau nhớ nương thì lấy ra xem".

Trân Ni nhận lấy, nắm ở trong tay, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi trên gò má, thành thân vốn là đại hỷ sự, lúc này lại biến thàng như sinh ly tử biệt, ngay cả tiểu Cầm cũng không nhịn được mà bật khóc: "Tiểu thư, người yên tâm đi, ta sẽ hảo chiếu cô phu nhân".

Kim* phu nhân mắt hàm lệ, chăm chú ngắm nhìn gương mặt Trân Ni một lần, lúc này mới lấy hỉ khăn đội lên đầu: "Đi ra thôi!".

Trí Tú ở bên ngoài chờ rất không kiên nhẫn, lại đã đáp ứng nương đến Kim* gia không thể nói nhiều, đành phải chịu đựng, liền phái Tiểu An đi vào, Tiểu An còn chưa nhấc chân đã thấy một trung niên phụ thân cùng một tiểu nha đầu dìu tân nương tử từ trong buồng đi ra.

Hỉ bào đỏ thẫm không dấu được dáng người tinh tế duyên dáng, Trí Tú liếc một cái liền đối với vị đại tẩu tương lai này đánh giá được 7 đến 8 phần, đáng tiếc khăn trùm đầu che mất, nhìn không ra xấu hay đẹp.

Kim* phu nhân đỡ Trân Ni đi đến trước mặt Trí Tú: "Tiểu Vương gia, ta đem nữ nhi giao cho người".

Trí Tú vừa thấy Kim* phu nhân mặt đầy nếp nhăn,lại mặc quần áo thô thì tưởng là quản sự hoặc là bà vú Kim* gia hạ hạ tiểu thư, không nghĩ là mẫu thân của đại tẩu. Phụ thân này chẳng những so với mẫu thân già yếu hơn, hơn nữa dung mạo thật xấu xí, vậy nữ nhi nàng hẳn thế nào cũng không xinh đẹp được! Trách không được đại ca tình nguyện gãy chân cũng không đi đón dâu.

Kỳ thật Trí Tú đâu biết mẫu thân nàng, Kim Mộ Ly lúc còn trẻ đã nổi tiếng nhờ mĩ mạo, lại là Vương phi sống an nhàn sung sướng, tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn đầy phong vận, mà Kim* phu nhân lúc trẻ coi như kém Vương phi, nhưng nói gì cũng là mĩ nữ, bởi vì nhiều năm dầm mưa dải nắng, làm lụm vất vả nên không thể so bằng.

Tiểu An thấy Trí Tú ngẩng người, vội vàng tiến lên nhắc nhở: "Quận Vương thiếu gia, mau tiếp tân nương".

Trí Tú lúc này mới khôi phục lại tinh thần, cách ống tay áo nắm tay Trân Ni, hướng Kim* phu nhân gật đầu một cái, xem như đã nhận.

Kim* phu nhân thấy Trí Tú diện mạo tuấn mĩ, trong lòng cũng bớt vơi sầu lo, ít nhất dung mạo thế thì nữ nhi cũng không chịu thiệt, lại không nghĩ con rể là người không hiểu lễ nghi như thế, chẳng những không gọi nhạc mẫu đại nhân mà ngay cả lời cũng không nói, quả nhiên là vương tôn công tử, không coi ai ra gì, lại không khỏi vì tương lai của nữ nhi mà lo lắng.

Tiểu An cùng Tôn Triệu là hạ nhân, nhưng đối với nhân tình thế thì hiểu biết hơn so với Trí Tú, lại biết Quận chúa đã đáp ứng không nói chuyện, hai người liền song song quỳ gối trước mặt Kim* phu nhân, thay chủ tử gập đầu.

Kim* phu nhân thấy thế mới vừa lòng gật đầu.

Cầm nhi đỡ Trân Ni lên kiệu, mành còn chưa buông, chợt nghe thấy phía sau có người hét lên một tiếng: "Chờ một chút!".

Trân Ni trong lòng cả kinh, thở nhẹ ra tiếng: "Triệu Khải ca ca".

Tuy thanh âm Trân Ni không lớn, nhưng Trí Tú lại nghe rõ được chữ "Triệu Khải ca ca", có thể gọi thân mật như thế, quan hệ nhất định không tầm thường. Đại tẩu của nàng chẳng những lớn lên xấu xí, thế nhưng còn có người giao tri bên ngoài, trong lòng lại không tán thành, càng vì đại ca mà thấy không đáng giá. Mày nhíu lại, Tiểu An cùng Tôn Triệu lập tức hiểu í, mỗi người một bên giữ chặt Triệu Khải.

Triệu Khải chỉ là một văn nhược thu sinh, lực đạo thế nào so được với Tiểu An cùng Tôn Khải vốn cùng Kim Trì Công xông pha xa trường, lập tức bị đặt dưới đất không thể động đậy, nhưng trời sinh lại có tính quật cường, cố ngẩng đầu lên nhìn kiệu hoa, một chữ, một chữ khó khăn nói ra: "Trân Ni, nàng không thể gả!".

Trân Ni ngồi trong kiệu, vì có hỉ khăn nên không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng từ hơi thở của Triệu Khải có thể rõ hắn đang bị chế trụ, hiện tại cũng chỉ có thể khuyên bảo, từ từ mở miệng: "Triệu Khải ca ca, huynh trở về đi, nương ta liền phiền huynh chiếu cố".

"Không được, Trân Ni, trừ phi kiệu hoa của nàng bước qua xác ta, nếu không ta tuyệt đối không để nàng gả cho một người nàng không thích!".

"Triệu Khải ca ca, sao huynh phải khổ vậy? Duyên số không thể cưỡng cầu, huynh nên đi đi!".

Trí Tú dù tu dưỡng có tốt đế mấy cũng không áp chế nỗi tức giận trong lòng, đường đường là Kim phủ đoán dâu lại nháo loạn thành trò cười như vậy, còn mặt mũi gì nữa, liền lạnh lùng mở miệng nói: "Người đâu, đánh gãy cái chân chó hắn cho ta".

Trân Ni nghe thanh âm thanh thuý, dường như là nữ tử, nếu không phải hạ nhân cùng kêu lên đáp lời: "Vâng, thiếu gia". Thì còn tưởng rằng lại có thêm một đại nhân vậy nữa đến.

Kim* phu nhân bị doạ đến hoa mắt chóng mặt,tiểu Cầm lại là người thiện lương, quỳ gối trước mặt Trí Tú, túm áo bào của nàng, khóc nói: "Tân cô gia, Triệu Khải ca ca là người tốt, người thả hắn đi đi". Kim* phu nhân lúc này mới phản ứng, cũng khẩn hoảng cầu xin: "Tiểu Vương gia, Triệu Khải đã làm hàng xóm với chúng ta mười mấy năm rồi, ta nhìn hắn lớn lên, bản tính không xấu, ngươi tạm tha cho hắn đi!".

Trí Tú kỳ thật chỉ muốn doạ Triệu Khải một chút thôi, cũng không phải thật sự muốn đánh gãy chân hắn, nhưng cứ vậy mà thả thì lại mất mặt, con ngươi xoay chuyển một lát, lập tức có chủ ý, nói với Triệu Khải: "Hiện tại ngươi chỉ cần quỳ trước kiệu hoa, kêu ba tiếng "Quận Vương Phi", ta có thể lập tức thả ngươi".

Triệu Khải nhìn chằm chằm Trí Tú, trên mặt không hiện lên một chút khiếp sợ, đột nhiên phì một tiếng đầy khinh miệt, quay đầu không hề nhìn nàng.

Trí Tú là Kim vương thiên kim cao quý, Trí Tú quận chúa, chưa từng có người nào cả gan không nhìn mặt nàng, thế này quả thật vô cùng nhục nhã, cả người đểu nhảy dựng lên, tức giận nói: "Đánh cho ta mười côn trước đã!".

Lúc này ngay cả Kim* phu nhân cùng tiểu Cầm cũng không dám lên tiếng, nhục mạ tiểu Vương gia, mười côn này trốn thế nào cũng không thoát.

Triệu Khải thực ra rất thản nhiên: "Muốn đánh thì cứ đánh, muốn ta chịu thua thì không thể, không như các ngươi ỷ thế hiếp người, lấy cái gì Kim Vương chứ, bất quá là một kẻ nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, cưỡng ép lấy dân nữ mà thôi, ta phi!".

Trí Tú mặt chuyển từ hồng rồi sang trắng, rồi lại biến thành xanh lét, phụ thân nàng vẫn sùng bái lại bị người ta vô duyên vô cớ mắng là nguỵ quân tử, thế này làm sao chịu được, bèn quát: "Còn thất thần làm gì, chẳng lẽ muốn ta động thủ?".

Tiểu An cùng Tôn Triệu vốn còn cố kỵ hôm nay là ngày lành thiếu gia thành thân, không nên động thủ, nhưng người này lại không biết phải trái, dám vũ nhục Vương gia, thế nào cũng không chịu nổi, mỗi người rút ra một cây triệu côn, Kim phủ quản giáo cực nghiêm, trước khi đánh vẫn xin chỉ thị Trí Tú một chút: "Thiếu gia, có phải là đánh mười côn hay không?".

"Đánh chết mới thôi". Trí Tú lạnh lùng phun ra vài chữ.

"Vâng". Hai người nhận mệnh lệnh, một côn lại một côn đánh lên người Triệu Khải.

Mới mấy côn đầu Triệu Khải còn có thể chịu được, mười côn sau nhất định không chịu được, phát ra tiếng kêu rên, trên tấm trường sam bạch y đã thấm đẫm huyết tích, nếu cứ đánh tiếp sợ là không chết cũng bị thương.

Người đang vây xem náo nhiệt sợ tới mức sớm tảng đi, trừ người Kim tới đón dâu, chỉ còn Kim* phu nhân cùng tiểu Cầm, các nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trí Tú, nào dám nói lời cầu tình.

"Dừng tay!".

Trí Tú khẽ nhướng mi phượng, thật nhiều chuyện, lại dám ra lệnh cho nàng, nhìn thấy Trân Ni đã hạ kiệu, trên đầu vẫn đội hỉ khăn như cũ.

Tiểu An cùng Tôn Triệu thấy người mở miệng là Trân Ni lâph tức dừng tay, không dám đánh nữa, hơn nữa cũng không thể đánh tiếp, thêm mấy gậy nữa tên này chắc sẽ đi đời nhà ma mất thôi.

Trí Tú liền nổi nóng: "Ai cho các ngươi dừng tay, đánh tiếp cho ta!".

Trân Ni thong thả đi lên trước vài bước: "Tiểu Vương gia, thả hắn đi, ta đảm bảo hắn không gây chuyện nữa".

Trí Tú cười lạnh: "Ngươi đảm bảo? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?".

"Chỉ bằng vào việc ta là Quận Vương phi, tiểu Vương gia, đây là chính ngươi nói".

Trân Ni nói thế mới nhắc Trí Tú nhớ rằng người trước mặt này là đại tẩu của nàng, có câu trưởng tẩu như mẫu, về sau ở nhà, quả thật nàng lớn hơn, nhưng nếu cứ thế mà thả một kẻ dám nhục mạ phụ thân, tâm lại không cam lòng, liền không mở miệng nói gì:

Trân Ni đi tới trước mặt Triệu Khải vốn hơi thở đã rất mỏng manh, lấy ra một chiếc khăn tay, tưởng giúp hắn lau vết máu nơi khoé miệng, nhưng bàn tay tới giữa không trung lại ngừng lại: "Triệu Khải ca ca, kỳ thật nhiều năm như vậy, ta vẫn coi huynh là ca ca của ta, tựa như thân ca ca, ngươi đối tốt với ra, đối tốt với nương của ta, đời này ta đều nhớ kỹ, nếu ta làm gì khiến cho huynh hiểu nhầm, ta chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi, nếu huynh còn thế này, sẽ chỉ làm ta bất an, huynh hiểu chứ?".

"Trân Ni.....". Triệu Khải thấy Trân Ni trở lại kiệu hoa, rốt cuộc lòng không kêu nổi tên nàng, một trận trời xoay đất chuyển, hôn mê bất tỉnh.

Thanh âm Trân Ni từ trong kiệu truyền ra: "Nương, nữ nhi đi đây, khởi kiệu đi".

Từ lúc hạ kiệu đến khi hồi kiệu, ngắn ngủi một khoảng thời gian, Trân Ni còn chưa vào cửa Quận Vương phi, nhìn qua thì yếu đuối, không nghĩ khí thế lại cường đại như vậy, khiến người ta phải kinh sợ, ngay cả Tiểu An cùng Tôn Triệu đều âm thầm tán thưởng, nữ tử này thật có phong phạm của phu nhân.

Chỉ có Trí Tú còn không phục lắm, người mình mang đến thế nào đều nghe lời nữ nhân kia? Tiểu An giúp nàng lên ngựa, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Quận chúa , nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu để lão gia biết người thiếu chút nữa đã đánh chết người, khẳng định sẽ nổi giận".

Trí Tú thế này mới cảm thấy nghĩ mà sợ, bình thường nàng ngay cả hạ nhân cũng hiếm khi trách phạt, thế mà nay lại đem một người xa lạ đánh gần chết, thật là tức đến hồ đồ mà, lại cảnh cáo Tiểu An: "Nói cho những thủ hạ của ngươi, trở về không được nhiều lời, nếu không ta sẽ cắt lưỡi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo