Chương 5. Phát Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trân Ni đem cánh tay Trí Tú khoác lên vai mình, từ phía sau đỡ lấy thắt lưng nàng nâng lên, sức nặng của Trí Tú lập tức đều đổ dồn lên người mình. Thực không nghĩ lại nặng đến vậy, phải mất không ít khí lực mới có thể đem nàng lên giường.

Trí Tú sớm đã mệt cực, vừa nằm trên giường liền lập tức nặng nề ngủ say, phát ra tiếng hít thở đều đều, làm khó Trân Ni còn muốn rót cho nàng một chén trà nóng.

Thu dọn gọn gàng xong, lúc này Trân Ni mới nhớ đến việc phải xem dung mạo của phu quân nàng như thế nào, đáng tiếc ngọn nến trong phòng đã cháy hết, bèn gọi tiểu nhị gác đêm, để hắn mang lên một bồn nước ấm cùng đổi ngọn nến khác.

Đợi hết thời gian khoản một chén trà nhỏ tiểu nhị mới bưng lại một chậu nước ấm, dưới nách kẹp hai cây nến, đặt hết lên bàn: "Ban đêm thiếu người, để cô nương phải đợi lâu, có việc gì xin cứ phân phó tiểu nhân".

Trân Ni nói lời đa tạ.

Thắp cây nến, Trân Ni không khỏi do dự, mẫu thân đã dạy nàng, chỉ có đêm động phòng hoa chúc mới được vén khăn đội đầu, lúc ấy mới có thể gặp mặt phu quân, nếu lúc này nhìn thì tựa hồ không hợp lễ cho lắm. Nghĩ lại mà nói, còn chưa bái đường đã ở chung phòng, không phải là càng không hợp lễ sao? Mất thấy nước sắp nguội hết, cũng không để ý được nhiều như vậy, đưa tay nhưng ướt khăn mặt, đi tới bên giường.

Đây là phu quân nàng? Cùng với người trong phán đoán của nàng suốt dọc đường đi quả thực khác một trời một vực, ở trong tưởng tượng của nàng, hẳn phải là một tên hoàn khố (ăn chơi trác táng), vẻ mặt đầy lệ khí cùng tửu sắc mới đúng, vậy mà người trên giường ngũ quan tinh xảo, mi mục thanh tú, hai gò má kiều diễm, tuy là nam tử lại sinh ra so với nữ tử còn yêu mĩ hơn.

Trân Ni vỗ nhẹ ngực một chút, thoáng yên lòng. Tuy nàng nói với Tiểu Cầm nhân phẩm quan trọng hơn vẻ bề ngoài, nhưng dù sao cũng là người về sau sớm chiều ở chung, nếu là khuôn mặt khiến người ta khoe chịu thì những ngày về sau càng khó sống.

Từ cái trán, đến cái mũi, rồi xương cằm, Trân Ni tận lực làm cho động tác của mình ôn nhu nhất có thể, sợ làm người đang ngủ bừng tỉnh. Lau rửa xong, kéo cái chăn định đắp cho nàng thì lại tình cờ liếc đến ngực, trường bào bạch sắc lại loang lổ một vết rượu lớn, Trân Ni có phần do dự.

Trí Tú xoay qua xoay lại, tựa hồ ngủ không thoải mái, mặc trường bào đầy mùi rượu, có thể thoải mái mới lạ. Trân Ni thở dài một hơi, cũng không để ý tới điểm lễ tiết không quan trọng này, say đến như vậy, lúc tỉnh phỏng chừng cũng không nhớ rõ cái gì, cùng lắm thì nói là hạ nhân hầu hạ.

Chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, Trân Ni liền kinh hãi lùi ba bước, thiếu chút nữa ngã vào bồn nước, nàng thân là nữ nhi, đương nhiên biết chỗ mềm mại kia là ý gì, nhưng mà, sao lại có khả năng này? Sao cơ thể có việc hoang đường như vậy được?

Cởi bỏ sợi dây buộc tóc trên đầu Trí Tú, mái tóc dài thả ra, làm nổi bật khuôn mặt càng thêm tuyệt mĩ, chặt đứt một tia vọng tưởng cuối cùng của Trân Ni.

Sau khi khiếp sợ, Trân Ni không khỏi tức giận, nếu cảm thấy nàng thân phận thấp kém không xứng gả vào Kim gia, vậy từ hôn cũng được, làm sao có thể để cho một nữ tử phẫn nam trang tới rước dây? Đây không phải là làm nhục nàng sao?

Dưới cơn thịnh nộ, Trân Ni lập tức muốn thu thập y phục mà trở lại nhà mẫu thân, bất quá sau nhiều lần cân nhắc lại rốt cuộc không bước ra cửa phòng, cái gọi là nữ nhi gả đi như bát nước đã hất đổ, nếu nàng đã lên kiệu hoa Kim gia, sao có thể tái giá với người khác? Triệu Khải ca ca nhất định sẽ không ghét bỏ nàng, nhưng thêm mắm dặm muối, khó bảo toàn bị người ta nói tam đạo tứ, như vậy chẳng những liên luỵ mẫu thân, còn có thể khiến cho phụ thân đã mất phải hổ thẹn. Mà có lẽ Kim gia có điều khó nói, dù sao đây cũng là Hoàng Thượng tứ hôn, nếu truyền ra ngoài sẽ thành trọng tội, chắc không đáng vì nàng mà làm ra việc mạo hiểm như vậy chứ?

Nghĩ như thế Trân Ni mới chậm rãi bình ổn cơn tức giận trong lòng, nhìn lại người trên giường, lại không khỏi phiền muộn, vốn tưởng được gã cho một tân lang tuấn tú, không nghĩ tới chỉ là vui mừng nhất thời.

Ảo não trong chốc lát, phẫn nộ trong thoáng giây, u buồn trong khoảnh khắc, Trân Ni rốt cuộc nhịn không được mệt mỏi mà ghé vào bàn ngủ.

*****************

Lúc Trí Tú tỉnh lại, đầu đau như muốn nức ra, nhất thời còn không nhớ đây là nơi nào, nhắm mắt suy tư thật lâu, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn thấy trên người vẫn là y phục tối hôm qua, ngay cả vết rượu vẫn còn, lúc này mới yên lòng. Nhìn quanh đánh giá một vòng cũng không phải phòng uống rượu đêm qua, lại càng yên tâm, đến khi xuống giường mới phát hiện trong phòng cong có một người.

Mi không hoạ mà như vẽ, môi không tô nhưng vẫn đỏ, dung mạo thanh nhã siêu phàm thoát tục, chỉ có thể dùng "thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên điêu sức"* để hình dung. Tuy rằng tóc mây có chút tán loạn nhưng lại sinh ra một phen tư vị, chỉ là mày nhíu lại, hình như có tâm sự.

Trí Tú lập rức đoán ra thân phận người này, trong lòng thầm than, thì ra tẩu tẩu xinh đẹp như vậy! Nhất thời mải ngắm nhìn đến ngây ngốc, ngay cả khi Trân Ni tỉnh lại cũng không biết.

Trân Ni đứng dậy, sửa lại mái tóc một chút, lạnh lùng nói: "Tiểu Vương gia vô lễ".

Trí Tú lúc này mới khôi phục tinh thần, nháy mắt trong đầu hiện lên vài ý niệm, đêm qua nàng uống say khướt, đáng lẽ đại tẩu phải biết thân phận nữ nhi của nàng, nhưng y phục trên người nàng cũng chưa cởi, thần sắc đại tẩu cũng không có gì kỳ lạ, vẫn gọi nàng là tiểu Vương gia, tựa hồ cũng không biết chân tướng. Không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của Tiểu An: "Thiếu gia, thiếu nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, thỉnh dậy rửa mặt chải đầu đi!".

Mỗi người trong lòng đều biết rõ ràng, lại đều ở trước mặt tỏ vẻ dường như không có việc gì, dù sao đến Kim phủ hết thảy chân tướng cũng sẽ rõ ràng, không cần nhất thời nóng lòng mà làm hỏng không khí hài hoà trên đường đi.

Dùng xong đồ ăn sáng, đội ngũ đón dâu liền khua chiêng gõ trống lên đường.

Mới đi được một đoạn, Trí Tú liền cảm thấy nhàm chán , vùng hoang vu dã ngoại, ngoài đồng cỏ thì cũng là cây cối, chẳng có thứ gì đáng xem, nhất thời không kiên nhẫn nổi, đột nhiên nhớ tới Trân Ni lúc sáng châm chọc khiêu khích nàng vô lễ, lập tức nổi lên ngoan tâm, nghĩ lại muốn đùa giỡn đại tẩu một chút, dù sao cũng đang nhàn rỗi.

Trí Tú cho ngựa đi chậm lại, song song cùng kiệu hoa, gõ cửa sổ một chút nói: "Nương tử sáng sớm nói ta vô lễ, tuy rằng nàng ở cùng ta một đêm, nhưng tướng công ta hình như cũng không có vô lễ với nương tử a?".

Đội ngũ đón dâu ngoại trừ Tiểu An, Tôn Triệu và vài tuỳ tùng Kim phủ, mấy ngoại nhân đánh chiêng gõ trống thổi kèn hay phụ kiệu đều không biết Trí Tú là Trí Tú Quận chưa, giống như mấy vị đại quan cao quý không phải lão bách tính tầm thường có thể nhìn thấy, mặc dù có thể đã gặp trên đường. Nhưng Trí Tú cùng Trí Hàn là huynh muội, trưởng thành vẻ ngoài cũng tương tự, giờ Trí Tú đóng vai tân lang, ai có thể nhận ra? Cho nên nghe được tân lang cùng tân nương nói như vậy, đều lộ ra vẻ hiểu ý cười, người tuổi nhỏ còn trực tiếp cười trộm ra tiếng, tưởng bọn họ phu thê ân ái, không đợi được đến lúc bái đường đã động phòng trước, cái gọi là vô lễ vừa nói bất quá cũng chỉ là cái liếc mắt đưa tình thôi.

Nếu hôm qua Trí Tú nói vậy, Trân Ni sẽ cho rằng nàng ngả ngớn vô lễ, nhưng sau khi biết thân phận nữ nhi của nàng, tự nhiên biết Trí Tú ra đây tranh cãi với nàng, còn nói trước mặt nhiều người như vậy là muốn cố ý khiến người khác hiểu nhầm.

Trân Ni cũng không giận, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta nghĩ tiểu Vương gia hiểu lầm ý ra rồi, ta nói "lễ" ở đây không phải lễ trong "lễ phép", mà là "lễ" trong "lễ nghi". Sắp tới đại hôn, tân lang bỏ mặc tân nương đi uống hoa tửu, không biết là Vương phủ trước nay tác phong như vậy, hay vẫn là do tiểu Vương gia không hiểu lễ nghi?

Nói như thế, chẳng những bóc trần được lời Trí Tú, hoàn hảo báo cừu oán mình bị lừa gạt, còn khiến Trí Tú trào phúng. Mặc kệ có phải Trí Tú có lỗi hay không, Kim Vương đều phải chịu trách nhiệm với việc vô phương dạy con, Trân Ni ngay cả nửa phần mặt mũi cũng không chừa lại cho Trí Tú.

Mọi người một bộ biểu tình thoáng như hiểu ra, hiển nhiên là tin lời của Trân Ni .

Trí Tú căn bản là lấy đá tự đập chân mình, tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng; lại một lần nữa được kiến thức miệng lưỡi của đại tẩu, kết quả ngay cả nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được, bất quá nàng không phải người dễ dàng chịu thua, cười ha ha che lấp đi nỗi xấu hổ: "Cái gọi là nhân bất phong lưu uổng thiếu niên*, ta nghĩ nương tử hẳn sẽ không để ý đi?".

"Phong lưu mà không hạ lưu mới tốt!". Trân Ni vẫn như cũ một đao chặn họng. Cơn túc giận tối qua thật vất vả mới bình ổn, giờ lại bị mấy câu nói của Trí Tú kích ra, nói chuyện tự nhiên không chút khách khí.

"Ngươi!". Trí Tú phẫn nộ, hung hăng đá vào bụng tuấn mã, chạy vội đi.

Tuy rằng hai người đối chọi gay gắt, như có thể cừu đoán, nhưng trong mắt ngoại nhân lại chỉ bất quá là Quận Vương phi đang ăn dấm chua, đôi phu thê tương ái cãi nhau mà thôi.

Cũng vì Trí Tú tăng tốc độ nên đội ngũ đón dâu mới tới Tô Châu kịp trước giờ Thân, Trì Viễn cùng Mộ Ly ngóng đến cổ sắp dài ra, chỉ sợ trên đường xảy ra chuyện gì sai xót.

Kiệu hoa dừng trước cửa, Trí Tú xống ngựa đi vào ân cần hỏi thăm phụ mẫu, đơn giản thuật lại vài câu về hành trình hai ngày, đương nhiên chuyện đi uống hoa tửu cùng đánh người gạt ra.

Tuy Trí Hàn đã bị nâng ra, nhưng chân hắn gãy là sao đá cửa kiệu được, đành phải lại nhờ Quận chúa muội muội vất vả một phen.

Thừa lúc phụ thân không chú ý, Trí Hàn khẽ gọi Trí Tú đến hỏi xem nương tử xấu hay đẹp.

Trí Tú tức giận suốt hai ngày, đầy một bụng hoả, thế nào còn nói lời gì hay, tức tối nói: "Xấu chết đi được!".

Trí Hàn vốn đã không ôm hy vọng, giờ nghe muội muội nói thế thì hoàn toàn tuyệt vọng .

Thành thân vốn nghi lễ phiền phức, Kim gia lại là Vương phủ, quy củ càng nhiều, đá kiệu hoa, bước qua chậu than, còn muốn tân lang cõng tân nương đi qua từng cửa Kim phủ, may mà Trí Tú từ nhỏ đã theo phụ thân học võ, có công phu trụ cột, bằng không cõng Trân Ni đi nhiều như vậy không mệt chết mới là lạ.

Thật vất vả mới đến đại sảnh, Trí Tú mệt đến không thở nổi, vốn nghĩ thay ca ca đón dâu là một trò vui lắm, kết quả thiếu chút nữa lấy cái mạng ra bồi, âm thầm thề không bao giờ có lần sau nữa.

Trí Tú đang kéo tấm thân mệt mỏi chuẩn bị trở về phòng thì lại bị Mộ Ly túm lại, cùng nàng thì thầm: "Tiểu Tú, con thay đại ca bái đường luôn đi".

Trí Tú thét lên một tiếng kinh hãi: "A!". Chưa kịp nói lời nào đã bị Mộ Ly che miệng lại: "Đừng cả kinh mà doạ đại tẩy con, nương cũng không có biện pháp, vừa rồi miệng vết thương của đại ca độ nhiên tái phát, lại ngất rồi, căn bản không có cách nào bái đường, con tổng thể không thể để nương ôm con gà đến bái đường thành thân với đại tẩu con chứ?".

"Như vậy mới tốt a, ai bảo nàng khó ưa như vậy!". Trí Tú vui sướng kho người khác gặp hoạ, bất quá không thể cự tuyệt, đành cắn răng: "Bái thì bái!".

* Ý nghĩa là cái gì tự nhiên vẫn là đẹp nhất.

* Người không trăng hoa phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo