Chương 9: Tẩu tẩu giúp ta đắp dược~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni đỡ Trí Tú về phòng, doạ Nguyệt Nhi phải vội vàng chạy ra hỏi có chuyện gì, bộ dáng Quận chúa giống như bị thương rất nặng.

Trí Tú chịu đựng cơn đau nhức, nói: "Nguyệt Nhi, mặc kệ giờ ngươi thấy gì, lúc phụ thân hỏi ngươi, ngươi nhất định phải nói ta ở trong phòng tẩu tẩu chưa hề ra ngoài, càng không có bị thương, hiểu không?".

Nguyệt Nhi nghe nàng nói như vậy, phỏng chừng lại gặp rắc rối, nhưng có vẻ không nhỏ. Lão gia truy cứu cũng không cấp bách trước tiên xem thương thế của Quận chúa thế nào vẫn quan trọng hơn, vội hỏi: "Tiểu thư, người bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không? Có cần kêu đại phu không?".

Trí Tú vung tay lên: "Không cần, vừa rồi bị ngã mà thôi, vai bị thương, ngươi giúp ta lấy rượu thuốc xoa bóp là được".

Nguyệt Nhi sao còn hỏi nhiều, nhanh chóng chạy đi.

Trân Ni đỡ Trí Tú lên giường, giúp nàng nằm úp sấp, sau đó nói: "Chuyện thư phòng ngươi không cần lo, ta sẽ giải thích với cha, ngươi dưỡng thương cho tốt đi"

Loại thương thế nho nhỏ này không khiến Trí Tú để tâm, nàng lo lắng nhất là phụ thân trách phạt. Giờ Trân Ni thay nàng gánh vác, thật đúng là cầu còn chẳng được, bất quá người tập võ để ý nhất là nghĩa khí, té bị thương là do nàng khoe khoang võ công, giá sách cũng là do nàng đẩy ngã, không có lí do gì nàng gây hoạ lại để đại tẩu gánh vác, liền nói: "Ngươi không cần giải thích, phụ thân vừa thấy liền biết kiệt tác của ta, nhưng không có ai chứng kiến, ta chết cũng không thừa nhận là được".

Trân Ni thấy nàng vì cứu mình mà bị thương, bây giờ lại không để mình chịu trách nhiệm, lòng sinh ra áy náy: "Yên tâm đi, ta mới vào cửa, cha sẽ không trách phạt ta đâu".

Trí Tú vừa muốn nói thấy Nguyệt Nhi cầm hòm thuốc tiến vào, còn có Tiểu An đi theo sau, liền không nói nữa.

Tiểu An vừa tiến vào cửa đã ầm ĩ: "Quận chúa của ta, người làm sao bị thương thế này? Người đây là cố ý không muốn để người khác sống yên ổn a!".
Một tháng Trí Tú có thể bị thương ba lần, cúng chỉ có Tiểu An là thiếp thân nha đầu của nàng mới dám nói lên lời oán giận như thế.

Trí Tú cũng đã sớm thành thói quen, nói: "Ngươi cứ ba hoa như thế, lúc đến có để người khác thấy không?".

"Yên tâm đi, một người đều không có, lão gia cùng phu nhân chưa trở về, tiểu thư người mau xoa rượu thuốc đi, chúng ta về phòng, nếu lão gia trở lại cũng giúp người che giấu tốt".

Tiểu An cùng Nguyệt Nhi đều không tận mắt nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, nhưng đều nhất trí nhận định Quận chúa tự mình làm bị thương, không làm Quận Vương phi bị thương đã may mắn lắm rồi.

Tiểu An đi đến trước giường định giúp Trí Tú xoa rượu thuốc, Trân Ni lập tức nói: "Ta đi ra ngoài trước".

Bước còn chưa đến cửa chợt nghe Trí Tú nói: "Chờ một chút".

Trân Ni nghĩ nàng còn chuyện gì, liền ngừng bước hỏi: "Làm sao vậy?".
Trí Tú lộ ra biểu tình cực kỳ ai oán đáng thương nói: "Tẩu tẩu, người giúp ta đi!".

Trân Ni lập tức nghĩ đến vừa rồi Trí Tú ở thư phòng trộm hôn nàng, giờ lại muốn mình giúp nàng đắp dược, tức là cần phải cởi bỏ y phục ra, mặt liền có chút đỏ, vội vàng lắc đầu: "Không được, ta đi ra ngoài trước".

"Nếu ngươi không giúp ta, vậy rõ ràng là không muốn thương thế của ta tốt lên, đau chết ta cũng kệ đi, dù sao nha đầu Tiểu An chết tiệt kia mỗi lần giúp ta bôi thuốc đều như là muốn lấy mạng ta mà". Trí Tú lại còn đùa giỡn.

Trân Ni vẫn lắc đầu: "Vậy để Nguyệt Nhi làm đi!".

Trí Tú nói: "Nguyệt Nhi ra tay so với Tiểu An còn ác hơn, ta mới không thèm".

Trân Ni vẫn cảm thấy có chút không ổn, nhíu mày do dự.

Nguyệt Nhi cùng Tiểu An nhìn Trân Ni, đồng thời bất đắc dĩ buông tay. Quận chưa của các nàng chính là người không biết phải trái như thế.
Nhìn bộ dáng Trí Tú nhất định nói được nhìn được, Trân Ni không có biện pháp, đành phải đáp ứng, xoa dược mà thôi, cũng không phải đại sự gì, liền nói với Tiểu An: "Đưa thuốc cho ta".

Tiểu An đem hòm thuốc cho Trân Ni, cùng Nguyệt Nhi khoanh tay đứng cạnh giường.

Thương ở chỗ nào không bị thương, lại bị thương trên lưng, tay Trân Ni lơ lửng giữ không trung hồi lâu mới cởi y phục Trí Tú, vừa chạm vào lại nghe Trí Tú nói chờ một chút, lập tức rút tay về, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?". Thanh âm lại có chút run rẩy nhè nhẹ.

Trí Tú nói với Nguyệt Nhi cùng Tiểu An: "Hai người các ngươi ra ngoài trước đi! Không có ta phân phó, không được tiến vào".

"Tiểu thư, nhiều người giúp đỡ vẫn. . .". Tiểu An còn chưa nói xong đã bị Nguyệt Nhi lôi đi.

Trân Ni nhìn các nàng đi ra cửa, đột nhiên thấy Nguyệt Nhi quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt nàng, mặt không khỏi đỏ lên, vội cúi đầu, như thể mình làm sai chuyện gì.
Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc, lôi kéo Tiểu An còn đang lải nhải đi xa.

Trong phòng chỉ còn Trân Ni và Trí Tú. Trân Ni sợ Trí Tú còn nói gì nữa nên mở miệng hỏi: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta liền giúp ngươi đắp thuốc".

Chỉ nghe thanh âm rầu rĩ của Trí Tú: "Không có".

Trân Ni hít sâu một chút, điều chỉnh tốt hơi thở, đưa tay cởi y phục Trí Tú, vì Trí Tú nằm úp, cởi dây lưng ra thì không thể cởi tiếp được nữa, đành phải nói: "Ngươi có sức tự cởi y sam không?".

Trí Tú vội vàng nó: "Có thể".

Nàng cũng không biết mình làm sao vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn Trân Ni thượng dược, không phải là có suy nghĩ không an phận gì, chính là nằm trên giường lại ngửi thấy từ người nàng truyền đế một cỗ hương thơm dễ chịu, liền muốn cùng nàng ở chung một chỗ trong chốc lát. Đến lúc Trân Ni phải giúp nàng cởi áo mới cảm thấy thẹn thùng, chịu đựng đau đớn, cởi ra ngoại sam, đem trung y kéo đến thắt lưng, trên người chỉ còn mỗi một cái yếm, lại càng xấu hổ, cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn.
Trân Ni nhìn bờ vai trắng nõn không tì vết của Trí Tú, mặt sớm đã đỏ hồng, nàng lớn như vậy còn chưa từng cùng ai thân cận như thế, bất quá nhìn đế một vết bầm tím khá lớn lại thấy đau lòng. Trí Tú vờ như không có chuyện gì, nhưng hoá ra vết thương lại nặng như vậy. Đổ chút rượu vào lòng bàn tay, sau đó Trân Ni nhẹ nhàng bôi xung quanh vết thương một chút.

Trí Tú cảm giác được ngón tay nàng di chuyển nhẹ nhàng, ôn hoà trên lưng mình, đầu ngón tay sờ đến chỗ nào, tuy có chút đau đớn nhưng lại thập phần thoải mái, lại nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng, không hề biết Trân Ni nghe thấy thanh âm của nàng lại còn tưởng mình xuống tay quá nặng, sợ làm vết thương của Trí Tú thêm đau, tay lại càng thêm cử động cẩn thận.

Đợi đến khi xoa thuốc xong thì Trí Tú cũng đã sớm ngủ thϊếp đi, khoé miệng còn vương nét cười, tựa hồ mơ thấy chuyện gì vui vẻ. Nhìn Trí Tú như vậy thật cũng không hề thấy phản cảm như lúc trước. Trân Ni nghĩ vậy rồi lại lắc lắc đầu, đem chăn đắp lên người nàng.
Trân Ni nhặt lên quyển thư tịch đặt trên bàn, đây là lúc nàng rời khỏi thư phòng đã thuận tay mang về.

Thẳng đến khi trời sắp tối Nguyệt Nhi mới cầm đèn đến.

Trân Ni đối nàng làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó chỉ lên giường, Nguyệt Nhi lập tức hiểu được, nhỏ giọng nói: "Lão gia đã trở lại, đang nổi giận!".

Trân Ni biết khẳng định cha đã nhìn thấy thư phòng bị các nàng phá tanh bành, liền phân phó Nguyệt Nhi trông nom Trí Tú, nàng qua đó nhìn xem.

Quả nhiên Trân Ni đến thư phòng liền thấy Trì Viễn đùng đùng nổi giận, Mộ Ly đứng bên cạnh, còn có hai người đang quỳ gối dưới đất, người lớn tuổi hơn là quản gia Kim, người ít tuổi là gia đinh phụ trách thư phòng.

Chỉ nghe Trì Viễn nói: "Thư phòng bị biến thành như vậy mà các ngươi lại nói là không biết, Kim Phúc, ngươi là quản gia là lại như thế à? Có phải là càng già càng hồ đồ không? Còn ngươi, ta không phải đã phân phó không chuẩn cho người khác tuỳ tiện vào thư phòng sao? Ngươi dám tự tiện rời khỏi vị trí làm việc?
Gia đinh trông coi thư phòng cũng thực uỷ khuất, hắn bất quá chỉ đi rửa tay một cái mà thôi, trở về liền thấy thư phòng bị hủy thành như vậy, quả thật không biết ai ra vào thư phòng.

Trì Viễn thấy hai người không nói lời nào, lại quát: "Các ngươi không nói nên lời sao? Vậy đi, ta coi như là hai người các ngươi làm, các ngươi hẳn cũng rõ gia quy hơn ta, phạt như thế nào thì không cần nhiều lời nữa!".

Hai người đáp ứng: "Vâng, lão gia!".

Trân Ni vội vàng đi vào, trước tiên gật đầu một cái rồi nói: "Cha, nương, thỉnh hai người không trách phạt bọn họ, thư phòng là do con làm lộn xộn".

"Là con?". Trì Viễn cùng Mộ Ly đều lộ ra vẻ hoài nghi, xem hộ dạng nàng yếu nhược đến nỗi gió có thể thổi bay như thế, đâu ra khí lực đẩy ngã cái giá sách lớn như vậy?".

Trân Ni vội nói: "Là con, Trân Ni vốn định lấy sử ký ở phía trên cùng giá sách, chẳng may trượt tay nên mới đẩy ngã, thỉnh cha cùng nương trách phạt".
Trì Viễn vẫn không tin, nhưng thật ra Mộ Ly nhìn thấy Trân Ni lại nghĩ đến một người, liền hỏi: "Có phải là tiểu Tú lại gây hoạ không?".

Trân Ni lại không nghĩ tới Mộ Ly vừa đoán đã ra, âm thầm bội phục, bất quá vẫn phủ nhận: "Không liên quan đến Trí Tú, quả thật là lỗi của Trân Ni".

Trì Viễn thấy nàng kiên trì như thế, vẻ mặt tựa hồ cũng không giống nói dối, có phần tin, cơn giận cũng lập tức tiêu thất, nói: "Nếu là do Trân Ni vô tâm gây nên thì thôi đi. Giá sách đổ không làm con bị thương chứ? Lần sau cẩn thận một chút, với không tới thì để hạ nhân lấy giúp".

Trân Ni gật đầu nghe lời.

Mộ Ly biết hoạ này khẳng định là do nữ nhi gây ra, bất quá nếu Trân Ni đã nhận lỗi, lão gia cũng không trách phạt thì cũng sẽ không lên tiếng nữa, nếu để lão gia biết đây là lỗi của tiểu Tú, khẳng định không thể không đánh một trận.
Bên này mọi việc đã định, đang lúc mọi người chuẩn bị về phòng, chợt nghe thấy ngoài xa truyền đến một thanh âm: "Cha, thư phòng là do con phá hư, không liên quan đến tẩu tẩu".

Thì ra lúc Trí Tú tỉnh dậy không thấy Trân Ni liền hỏi Nguyệt Nhi tẩu tẩu đi đâu, Nguyệt Nhi mới nói hai chữ "lão gia" Trí Tú đã vội xông ra ngoài, chạy thẳng đến thư phòng, cũng không biết rõ tình hình hiện tại, cứ thế đem tội nhận về mình.

Thế này thực làm khó người trong thư phòng, một người vì nàng mà đứng ra chịu trách nhiệm, một người vì nàng mà giấu diếm, Trì Viễn mặt mày đã xanh mét, đứng trước cửa chờ nàng.

Trí Tú thấy gương mặt phẫn nộ của phụ thân, cảm thấy hoảng sợ, nhưng nhìn đến Trân Ni đứng bên cạnh, sắc mặt có chút buồn phiền liền nghĩ nàng đã bị phụ thân trách phạt, vội vàng cố lấy dũng khí nói: "Cha, giá sách là do con làm đổ, tẩu tẩu yếu đuối như thế làm sao có khả năng đẩy, nàng sợ là người mắng con nên mới thừa nhận, người trăm ngàn lần đừng trách phạt nàng.
Trì Viễn nghe chính miệng Trí Tú thừa nhận thì đã sớm tin, tiểu Tú tập võ từ nhỏ, đẩy ngã giá sách quả thật dễ như trở bàn tay, lại đoán là nàng bướng bỉnh gây hoạ, cũng không hỏi quá trình, trực tiếp lạnh lùng nói: "Quản gia, lấy gia pháp đến đây".

Mộ Ly bị dọa kinh hãi liền vội vàng khuyên bảo: "Lão gia, bỏ đi mà!".

Trân Ni che trước mặt Trí Tú, nói với Trì Viễn: "Trí Tú cũng vì cứu con nên mới làm đổ giá sách, nếu cha muốn trách phạt, thỉnh trách phạt Trân Ni, thật sự không liên quan đến Trí Tú".

Trì Viễn còn chưa mở miệng thì chợt nghe Trí Tú nói: "Không liên quan đến tẩu tẩu, là con khoe khoang võ công nên mới gây hoạ, muốn phạt vậy nên phạt con mới đúng".

Nàng công phu chỉ như mèo ba chân, vậy mà còn dám khoe khoang võ công, Trì Viễn lại động nộ, không đánh không được, còn lặp lại một lần: "Gia pháp!".
Mộ Ly lại muốn cầu tình thì bị Trì Viễn trừng mắt một cái, cũng không dám lên tiếng nữa. Trân Ni lo lắng nhìn Trí Tú, như thế nào mà nàng lại làm như vầy tình nguyện bị đánh cũng không nói ra sự thật.

Kim Phúc đã lấy roi mây từ trên tường thư phòng xuống giao cho Trì Viễn.

Trì Viễn quát: "Còn không mau nằm xuống?".

Trí Tú liền ngoan ngoãn nằm lên cái ghế trúc đã chuẩn bị tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo