Chương 23: Ngoại tình?! - 出轨?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– 1 –

Cuộc sống gần đây đối với Thẩm Trác Hi mà nói, trôi qua thật vô cùng thoải mái vui vẻ, so với ba mươi năm trước của y càng ngọt ngào đẹp đẽ hơn, mọi trở ngại cùng khó khăn giữa y và An Dật đều đã được loại bỏ, còn lại chỉ có tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc, có thể ở bên An Dật mỗi ngày, với y mà nói chính là hạnh phúc. Mặc dù hai tên tiểu ác ma thỉnh thoảng lại xông ra gây trở ngại y và An Dật thân thiết, quả thật làm người ta rất bực, nhưng không thể không nói y cũng xem nó như một loại lạc thú của cuộc sống, trong thế giới hai người có hai tiểu ác ma, vẫn là thêm thú vui cho đời, nhà cửa náo nhiệt lên rất nhiều, có cảm giác gia đình đầm ấm mỹ mãn.

Thẩm Trác Hi hận không thể ngày ngày ở nhà dính chặt lấy An Dật mới tốt, nhưng sự thật vốn tàn khốc, dù hai người họ đời này ăn mặc không lo, Thẩm Trác Hi cũng không thể thật sự nhàn nhã ở nhà không đi làm, y sợ, sợ An Dật nhìn y lâu sẽ chán. Sau khi đi làm, khiến y buồn bực chính là, y rõ ràng đã xin điều đến chức vị thanh nhàn một chút, như vậy có thể có thời gian đi làm cố định, không tăng ca bất ngờ, được thêm nhiều thời gian ở bên An Dật, nào biết cấp trên tưởng y bất mãn với chức vị trước mắt, lạt mềm buộc chặt, muốn lên chức, sau một trận trấn an y xong, chức vị thì được điều, nhưng ngược lại càng cao hơn, còn bận rộn hơn.

Thẩm Trác Hi tuy không hài lòng, nhưng lệnh điều động đã đến, cũng chưa đến nỗi tiêu cực đãi công. Vô luận làm cái gì, chỉ cần làm, Thẩm Trác Hi sẽ dốc toàn lực mà làm tốt, kết quả chính là đã ba ngày y không cùng ăn tối với An Dật rồi, vốn tưởng hôm nay có thể về nhà đúng giờ, ai ngờ chân trước y sắp bước ra khỏi phòng làm việc, một cuộc điện thoại gọi tới phá tan hy vọng đẹp đẽ của y. Báo cho y hay người phụ trách của đối tượng hợp tác lần này đã đến, nghe nói trong đó có một nhân vật tai to mặt lớn, cho nên công ty cũng phải phái một người có máu mặt đi đón, nhiệm vụ này rơi xuống đầu Thẩm Trác Hi.

Bất đắc dĩ gọi điện nói với An Dật hôm nay y không về nhà nấu cơm, nhân tiện dặn dò hắn ăn uống đàng hoàng, y sợ y không nấu cơm cho hắn, lỡ An Dật bệnh làm biếng phát tác lại lười ăn cơm, cho dù thật ra đối với chuyện ăn cơm đúng giờ, An Dật luôn luôn làm tốt hơn mình, y cũng vẫn lo lắng mà nhắc nhở hắn.

Dẫn theo trợ lý tài xế lái xe tới phi trường, sau khi nhìn thấy người của công ty hợp tác làm ăn lần này, đúng là không cần hỏi cũng biết ai là nhân vật tai to mặt lớn kia. Bị vây quanh ở giữa như chúng tinh củng nguyệt, nào giống tới bàn chuyện làm ăn, thật như là vương tử nước nào đó đi du lịch. Đến gần hơn một chút, Thẩm Trác Hi thấy rõ tướng mạo người nọ, tuy y đã nhìn quen An Dật tỉ lệ ngũ quan hoàn mỹ, thấy người này cũng nhất thời kinh diễm, không phải là vương tử trong truyện cổ tích đấy chứ? Vẻ đẹp của An Dật là nội liễm ôn hòa, người này chính là tùy ý bất kham, sâu sắc đến mức không giống ngũ quan người Á Châu, mái tóc hơi xoăn mang màu rám nắng nhạt, tỏ rõ thân phận con lai của cậu, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nhiệt tình đầy mê hoặc, âu phục trắng thuần bao lấy cơ thể cao to, nhất cử nhất động đều lộ vẻ ung dung tao nhã tận bên trong.

"Thẩm Trác Hi tiên sinh sao?"

"Đúng vậy, hoan nghênh tới Trung Quốc." Mặc dù gần như ánh mắt của cả đại sảnh đều tập trung trên người đối diện, Thẩm Trác Hi vẫn lập tức hồi hồn từ khoảnh khắc kinh diễm vừa rồi, đưa tay ra bắt tay đối phương. Dáng vẻ có đẹp trai, có anh tuấn, có yêu nghiệt cách mấy, đều chả liên quan gì tới Thẩm Trác Hi y, lòng y rất nhỏ, đã có An Dật thì không bao giờ động tâm với những người khác nữa, huống chi y vốn không phải người thích đàn ông, thấy người xuất sắc như thế, cũng chẳng có tâm tư gì, chỉ là từ đáy lòng khen ngợi kiệt tác hoàn mỹ của tạo hóa mà thôi.

Trái lại, người đối diện nhìn người đàn ông đặc biệt có mị lực thành thục trước mắt thêm vài lần, hơn nữa với dung mạo anh tuấn của cậu, y vừa không có đố kỵ của đàn ông cũng không có suy nghĩ hèn hạ, chỉ là tán thưởng đơn thuần, "Lần đầu tiên đặt chân đến nửa Tổ quốc của tôi, thật xinh đẹp, sau này mong được chiếu cố nhiều."

"Tất nhiên rồi, hợp tác vui vẻ." Thẩm Trác Hi khách sáo nói, chỉ mong nhanh nhanh đưa họ tới khách sạn, sau đó chạy như bay về nhà. Vụ làm ăn này tuyệt không phải do y phụ trách, y chỉ tạm thời tới đón người mà thôi, cho nên sau này có thể gặp lại cậu hay không còn chưa biết, tâm tư Thẩm Trác Hi hoàn toàn không đặt ở đây.

Dọc đường, nghe nói vị tiểu khai (*) này vốn là người thừa kế tương lai của công ty T. O, cậu tò mò khủng khiếp, mỗi lần nhìn thấy sự vật mới lạ trên đường đều hỏi Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi cũng chẳng thể phớt lờ người ta, kiên nhẫn giải đáp, trong khi giải thích có thể có những từ ngữ không rõ đều tỉ mỉ giải thích hết, người bên cạnh nghe không ngừng gật đầu, nghe được chỗ mới lạ thì càng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chậc lưỡi lấy làm hiếu kỳ.

(*) 小开: "tiểu khai" là từ gọi chung những kẻ có tiền, có khi cũng dùng là "lão khai". Cũng có thể hiểu thế này: "Chính là nếu cha ngươi rất có tiền, như vậy ngươi trùng hợp lại là con trai ổng, ngươi sẽ được gọi là tiểu khai" (Lão Hầu cung cấp ^^)

Thẩm Trác Hi nhìn phản ứng của cậu, không khỏi mỉm cười, vẫn là một cậu nhóc mà, chắc so với An Dật còn nhỏ hơn, cũng khoảng hơn hai mươi, thật không biết vì sao công ty T. O lại đem vụ làm ăn lớn như vậy giao cho cậu nhóc non nớt thế này, chậc, chẳng lẽ ăn chắc công ty họ rồi?

Lắc đầu, đến lúc đó bị hung hăng bổ một đao cũng không liên quan tới y, y chỉ muốn ôm An Dật của y hảo hảo ôn tồn. Nghĩ đến đây, bất giác lộ ra một nụ cười. Nụ cười này khác hẳn với vẻ tươi cười công thức khách sáo ban nãy, là thật sự phát ra từ nội tâm, dưới ánh đèn đường hắt xuống, hư ảo không chân thật, cả người ngoài nhìn cũng biết bên trong nụ cười này tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Thật vất vả rốt cuộc tới cửa khách sạn, Thẩm Trác Hi còn tưởng cuối cùng đã được giải thoát, không ngờ, hỏi người đi chung đường cư nhiên còn nhiệt tình mời y cùng vào dùng cơm coi như cảm ơn. Thẩm Trác Hi vốn cực kì muốn từ chối, có điều đối phương mời mọc lần đầu tiên đã cự tuyệt thì sẽ để lại ấn tượng không thoải mái đối với việc hợp tác sau này, quan trọng hơn là, sau lúc đó y về lại còn chưa ăn tối, nếu để An Dật biết, e là...

Thẩm Trác Hi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bữa cơm tự nhiên cũng coi như vui vẻ, y phát hiện kỳ thật đối phương kiến thức uyên bác, vừa rồi chẳng qua là mới tới Trung Quốc, nhìn thấy rất nhiều thứ đặc sắc của Trung Quốc, nhất nhất hỏi kĩ nhằm kiểm chứng những gì mình biết mà thôi, bác học nhưng không phô trương học vấn của mình, khiến Thẩm Trác Hi thêm nhiều hảo cảm với cậu, hơn nữa Thẩm Trác Hi nhìn ra được cậu cũng rất có trình độ về phương diện âm nhạc cổ điển, vì An Dật thích nên y cũng biết một ít, bằng không thật phải mất mặt. Dù vậy, người nọ cũng phát giác hiểu biết của y đối với phương diện này không sâu, vì tránh cho xấu hổ, không dấu vết dời đề tài.

Chẳng những người anh tuấn, thái độ cũng đúng mực, xử sự nhiệt tình lại không mất lễ nghi, xuất thân thế gia càng nhất lưu, đúng là người cực kì ưu tú, e là vô cùng được các cô hoan nghênh, Thẩm Trác Hi nhìn nhìn mấy bàn xung quanh thỉnh thoảng len lén đưa mắt quan sát họ, lặng lẽ cười cười, đột nhiên nghĩ tới An Dật, nếu An Dật ngồi đây, sẽ là tình cảnh thế nào nhỉ, vô luận điểm nào, sợ rằng còn hơn vị đối diện cũng không ít. Bất kể đi tới đâu luôn hấp dẫn ánh mắt người khác, làm y phiền não hết sức.

Bất quá đây coi như bữa tối vui vẻ, nhưng hôm sau, khi Thẩm Trác Hi nhận được cấp trên bàn giao thì chẳng thể nào vui nổi. Hóa ra hội đồng quản trị thay đổi người phụ trách, hợp đồng này do y chịu trách nhiệm. Thẩm Trác Hi thật đau đầu không thôi, y biết đây là một vụ làm ăn lớn, nếu thành công thì với y mà nói có thể coi như danh lợi song thu, nhưng vấn đề là hiện tại y chả có hứng thú với công trạng gì hết, y chỉ muốn có thể đúng giờ tan tầm đi mua thức ăn, sau đó nấu cơm làm đồ ăn cho An Dật.

Cho nên khi gác máy cuộc điện thoại chủ tịch đặc biệt gọi tới, Thẩm Trác Hi thật là hình dạng nghiến răng nghiến lợi, mà biểu cảm dữ tợn này vì người nào đó không mời mà đến, đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của y, mà càng thêm vặn vẹo vài phần, sau đó suốt cả một ngày đều đi dạo lung tung với cậu, không nói tí gì về công việc, Thẩm Trác Hi vẫn chưa nổi giận được, chỉ có thể bực bội đi theo. Người này tướng mạo vốn anh tuấn phi phàm trong mắt Thẩm Trác Hi cũng trở nên đáng ghét vô cùng.

Buổi tối còn mời y đi ăn, Thẩm Trác Hi không chút nghĩ ngợi lắc đầu từ chối, hôm nay y nhất định phải cùng ăn tối với An Dật, Thiên Vương lão tử tới cũng không thể ngăn cản y. Có vẻ như không ngờ Thẩm Trác Hi sẽ cự tuyệt, lặng đi một lúc, cười ý bảo không sao, ngày khác mời tiếp.

Tiếp đó vài ngày song phương bàn về vài chi tiết vấn đề hợp tác, ngay lúc Thẩm Trác Hi tưởng rằng hết thảy cuối cùng cũng thuận thuận lợi lợi tiến hành, ông trời lại trêu người Thẩm Trác Hi một vố. Hôm nay, Thẩm Trác Hi mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, trên đường nhân viên hoặc nhiều hoặc ít đều chú ý tới y, Thẩm Trác Hi sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình dính cái gì? Lại vô thức sờ sờ cổ, không phải An Dật lại cố ý để dấu hôn trên cổ y đấy chứ? Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hình như An Dật không để lại dấu vết khả nghi gì trên cổ y. Lẽ nào là y mặc đồ trái?

Đi thẳng tới phòng làm việc, trước lúc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi vẫn còn đang nhớ lại, rốt cuộc mình có chỗ nào không ổn, dẫn đến nhân viên để ý tới tấp.

Trong tích tắc mở cửa ra, Thẩm Trác Hi lùi lại, lui ra phía sau vài bước nhìn tấm biển treo trên cửa một hồi, phòng tổng giám đốc, không sai mà, y không đi lầm mà, lại mở cửa phòng làm việc, nhìn bên trong một cái, mình cũng không bị ảo giác mà. Nhưng ai có thể tới nói cho y biết, đám hoa hồng đỏ rực bày đầy cả phòng làm việc của y là chuyện gì vậy? Hôm nay hình như đâu phải ngày cá tháng tư đâu.

Chẳng lẽ là An Dật tặng? Lắc đầu phủ định, đây cũng không giống chuyện An Dật sẽ làm, y cũng chẳng phải thiếu nữ hai mươi, nhận được nhiều hoa hồng như thế sẽ tâm hoa nộ phóng, trừ phi là An Dật tặng, có điều nếu là An Dật tặng thì bất kể là thứ gì, y đều vui sướng dạt dào.

Cố nhịn vẻ mặt hắc tuyến, cuối cùng đã hiểu vì sao các nhân viên nhìn y quái dị như vậy, số lượng hoa hồng đầy nhóc và phô trương thế này, tối qua nhất định gây động tĩnh không nhỏ. Vừa đoán có khả năng tặng lầm cỡ vài phần, vừa vất vả chen chúc tới trước bàn làm việc của mình, giữa biển hoa hồng bao phủ, rốt cuộc đã thấy được một tấm card.

[Yêu anh. Cừu Khinh Hàn]

Sáu chữ to rồng bay phượng múa, làm sắc mặt Thẩm Trác Hi càng khó coi gấp mấy lần, không chút tâm tình thưởng thức mấy chữ kiểu thư pháp xinh đẹp trên tấm card. Chữ kí Cừu Khinh Hàn đúng là tên tiếng Trung của tiểu khai công ty T. O, cái tên trung tính sặc mùi văn nghệ, muốn nhận lầm cũng khó lắm a.

– 2 –

Thẩm Trác Hi vừa thay quần áo vừa dặn dò An Dật, người đang cười dựa vào một bên nhìn y thay đồ, ăn uống đàng hoàng, kỳ thật trong bụng vẫn đang đấu tranh có nên nói cho An Dật biết là hôm nay y ra ngoài với ai hay không, nghĩ tới nghĩ lui thôi quên đi, dù sao y đi cũng nhanh, hôm nay là lần đối phó cuối cùng, tống cổ cậu ta đi là xong, không cần thiết phải nói với An Dật, lỡ như hắn ngoài mặt thì không nói nhưng trong lòng lại không thoải mái, cuối cùng xui xẻo bị hành hạ chẳng phải mình sao.

An Dật cười tủm tỉm nhìn y thay quần áo xong, đi qua giúp y chỉnh chỉnh lại cổ áo cùng cravat, tức giận đáp: "Dù em không ăn cơm, cũng không thể bỏ đói hai tên nhóc kia, khỏi cần lo lắng."

Ôm lấy người yêu gần trong gang tấc, hôn rồi lại hôn, hôn đến không nỡ buông ra, không nỡ rời đi, chỉ muốn cứ như vậy ôm hắn, một khắc cũng không xa nhau.

An Dật buồn cười nhéo nhéo mũi Thẩm Trác Hi, người này sao gần đây đột nhiên lại bắt đầu dính hắn rồi, mỗi lần ra ngoài đều là bộ dạng khó xa khó rời. "Đi nhanh đi, đến muộn cũng không hay."

Không tình nguyện buông An Dật ra, đi về phía cửa mà một bước ba lần ngoái lại, thấy vậy An Dật cười thầm không thôi, chờ Thẩm Trác Hi ra cửa, ôm lấy hai đứa nhỏ cũng có xu thế ôm chân hắn đi theo.

"Tối nay chú út cũng có chuyện phải ra ngoài, một hồi dì Ngô sẽ tới, phải nghe lời dì ấy, sau đó lên giường ngủ, có biết hay không?"

"Dạ" Anh em song sinh rất nhu thuận gật đầu, tiếp theo lại hỏi, "Chú Thẩm hôm nay không nấu cơm sao? Nhưng con muốn ăn cơm chú Thẩm nấu".

An Dật nhéo mũi thằng bé, nói: "Nhóc con ham ăn kia, chú Thẩm có việc đi ra ngoài." Cũng không biết lúc nào quan hệ của hai thằng bé này với Thẩm Trác Hi lại tốt như vậy, chắc là sau đợt Thẩm Trác Hi dẫn tụi nó đi khu vui chơi. An Dật lắc đầu, thật là hai tên nhóc dễ mua chuộc.

Không nói bên này An Dật trấn an hai tên nhóc xong cũng ra ngoài, Thẩm Trác Hi lái xe tới nhà hàng Cừu Khinh Hàn hẹn y, liếc qua bảng hiệu, nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, ngày nào cũng có thể nhìn thấy hàng ngũ xếp thật dài ngoài cửa, thức ăn quả thật không tệ, trước kia từng muốn hẹn An Dật tới ăn, chẳng qua hẹn trước cũng phải sắp xếp tới mấy ngày sau, thật khiến người ta ngần ngại. An Dật chẳng phải người đặc biệt cố chấp với mĩ thực, thấy cảnh người đông nghìn nghịt này liền cau mày, Thẩm Trác Hi cũng thôi, không ngờ hôm nay lại đến nhà hàng này nhưng cùng người khác, người này còn là người có ý với mình, vừa nghĩ vậy Thẩm Trác Hi bỗng chột dạ, rất có cảm giác ngoại tình yêu đương vụng trộm sau lưng chồng, điều này làm Thẩm Trác Hi cảm thấy rất không được tự nhiên, rõ ràng chả có chuyện gì hết mà.

Suy nghĩ miên man đi vào nhà hàng, nhìn thấy Cừu Khinh Hàn giữa một đống hoa hồng vây quanh ngoắc tay với y, Thẩm Trác Hi khóe miệng hơi giật, rất có loại xúc động muốn quay đầu đi luôn. Trời ạ, chẳng lẽ người nước ngoài đợi lâu đều không biết kín đáo là cái gì sao, cậu ta cư nhiên bày đầy hoa hồng bên bàn ăn, giờ lại còn nhiệt tình gọi y như vậy, dẫn tới người trong cả nhà hàng đều nhìn về phía y. Dù Thẩm Trác Hi bị người khác nhìn chằm chằm quen rồi, cũng hơi lúng túng, vạn phần hối hận đã đồng ý nhận lời mời của cậu, vốn dĩ hiện tại y đang ôm An Dật. May phước nhà hàng này người ngoại quốc chiếm đa số, thấy tình huống này cũng không hề gì, chỉ biết khen ngợi lãng mạn quá, có điều trong mắt Thẩm Trác Hi thật sự là lãng mạn cái đầu ấy, y cũng đâu phải thiếu nữ mười bảy mười tám, còn ăn kiểu này, nghĩ lại mà thấy chột dạ, nếu là An Dật xếp đặt cảnh này, chắc đại khái y vẫn ăn như vậy thôi.

Thẩm Trác Hi đen mặt ngồi xuống trước mặt cậu, hình thành đối lập rõ nét với Cừu Khinh Hàn cười đến mặt mũi xán lạn, lại nhìn quần áo cậu mặc trên người, rõ ràng là trang phục rất khéo léo thanh nhã, nhưng trong mắt Thẩm Trác Hi lại thấy như một con công đang xòe đuôi.

Bất kể người đối diện nói năng nhiệt tình ra sao, Thẩm Trác Hi có thể không đáp sẽ không đáp, không cần trả lời cũng cố sức giảm còn dưới ba chữ, chuyên tâm đối phó đĩa ốc nướng rau thơm, vừa nghĩ món này thật ra cũng không khó làm, hay để lần sau nấu món Pháp cho An Dật ăn? Ừm, thỉnh thoảng nên đổi khẩu vị, chứ không An Dật ăn sẽ chán mất.

Bên này Thẩm Trác Hi tự hỏi dân sinh đại sự, Cừu Khinh Hàn lại thấy trên mặt y lộ ra loại ý cười ôn nhu này, biết y lại nghĩ tới người yêu của y rồi, nhất thời bực tức, cậu một người sống sờ sờ ngay trước mắt y, tự hỏi cũng mị lực phi phàm, nhưng người này thời thời khắc khắc đều không đếm xỉa tới mị lực của cậu chỉ nhớ người tình bé nhỏ của y, luôn khiến cậu tò mò rốt cuộc là thiên tiên hạ phàm nào có sức hấp dẫn đến mức khiến người ta nhớ nhung như vậy. Nhưng cố tình Thẩm Trác Hi bảo hộ người tình bé nhỏ của y vô cùng tốt, toàn công ty trên dưới cư nhiên đều không biết người yêu y là người ra sao, chỉ biết tổng giám đốc bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, dựa vào chiếc xe xịn thỉnh thoảng đứng dưới lầu công ty đón Thẩm Trác Hi mà suy đoán, đối tượng rất có thể là thiên kim tiểu thư nhà giàu nào đó.

Cừu Khinh Hàn nhất thời cũng mất hứng thú nói chuyện, hai người lặng lẽ ăn thức ăn trên bàn, mãi đến cuối cùng khi món tráng miệng được đưa lên, Thẩm Trác Hi mới hồi hồn, phát hiện đối diện thật lâu không có thanh âm, giương mắt nhìn nhìn người đối diện, sắp dằm nát món tráng miệng, không khỏi rụt rụt cổ, hình như mình quá thất lễ, mặc dù không thích đối phương, nhưng nếu đã đồng ý đi ăn, cũng không nên thất lễ như vậy.

Hắng hắng giọng, lên tiếng nói: "Không biết Cừu tiên sinh định lúc nào quay về?"

Nghe thấy Thẩm Trác Hi chủ động lên tiếng, đang ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lại nghe được lời đuổi cậu mau mau cuốn xéo, dù là Cừu Khinh Hàn rất có gia giáo, cũng nhếch miệng, lẩm bẩm một câu thô tục.

Thẩm Trác Hi ngẩn người, mới ý thức được mình hỏi cái gì, thầm nghĩ, xem ra mình đúng là ước gì cậu ta mau mau đi khỏi, mới vô thức hỏi ra câu đó.

"Trác Hi có thể theo tôi tới một nơi không?" Bất chấp câu hỏi của Thẩm Trác Hi, hãy còn hỏi tiếp.

Thẩm Trác Hi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, chắc cậu ta không ðến mức có ý gì đấy chứ, lại nhìn nhìn tay chân cậu, chỉ cần không phải quái thai như An Dật, với vóc dáng này của cậu, gần như đừng trông mong vào việc dùng sức mạnh với y, còn cái gì thuốc mê này kia, theo Thẩm Trác Hi thấy, cậu cùng lắm là tính tình trẻ con, càn quấy một chút, chứ chưa đến nỗi dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.

"Một buổi tiệc từ thiện."

Còn tưởng rằng ăn xong bữa cơm tối nay là xong xuôi, Thẩm Trác Hi than khóc một tiếng, quả nhiên cậu không dễ từ bỏ ý đồ, còn nghĩ dù sao cũng đã ra đây, thật không cần phải làm người ta không thoải mái thêm, còn chờ người ta ký tên vô hợp đồng nữa, cũng chẳng phải yêu cầu quá đáng gì nên gật đầu đồng ý, chỉ hy vọng cậu đừng làm ra hành động kinh người gì là được. Đáng tiếc nguyện vọng thì tốt đẹp vậy, nhưng hiện thực lại tàn khốc, nguyện vọng đẹp đẽ này của Thẩm Trác Hi hiển nhiên là phải thất bại.

Nào ngờ Cừu Khinh Hàn mới vào đại sảnh tiệc từ thiện liền khoác tay lên vai y tỏ vẻ thân mật, Thẩm Trác Hi mới bị khoác lên thì cứng đờ tức khắc, hiện tại ngoài An Dật, bất cứ ai khác mặc kệ nam nữ chạm vào y, y đều cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn vẫy tay cậu ra, lại bận tâm mặt mũi cậu ta, trước mặt nhiều người như vậy làm cậu mất mặt, Thẩm Trác Hi dù sao cũng không làm được, trong lúc do dự, Cừu Khinh Hàn đã cười ôm vai y, giờ Thẩm Trác Hi muốn tránh cũng tránh không thoát.

Cứng người mặc cho Cừu Khinh Hàn khoác, cầm ly Champagne định trốn vào góc, không ngờ Cừu Khinh Hàn giống như từ trường hấp dẫn đủ làn sóng người đi qua chào hỏi bắt chuyện, hại y đành phải đơ mặt nhất nhất gật đầu chào, chuyện này nếu đặt ở người khác có lẽ là vinh hạnh vô thượng, quanh buổi tiệc xã giao, đều là có giai cấp, người không cùng giai cấp tuyệt sẽ không mạo muội đi tới bắt chuyện, vậy chỉ là tự làm bẽ mặt thôi, cho nên người qua nói chuyện với Cừu Khinh Hàn tất nhiên đều là những nhân vật có máu mặt.

Đối với loại tiệc từ thiện này, mấy bà lớn là thích nhất thích, vừa biểu hiện mình thiện tâm, đồng thời biểu hiện tài phú của mình, sao lại không làm. Cừu Khinh Hàn tướng mạo anh tuấn thế này rất được các bà thích, thế nên mấy vị thiếu phụ hoặc kéo chồng mình, hoặc cùng bạn chí cốt đứng tụm năm tụm ba, tự thành một vòng nhỏ, lấy đại người nào ra cũng coi như một nhân vật. Mọi người thấp giọng nói cười chuyện phiếm với nhau, thỉnh thoảng ai đó kể chuyện gì thú vị, phát ra một trận cười khẽ, rất có vẻ hoà thuận vui vẻ.

Thẩm Trác Hi chỉ cảm thấy đau đầu, tới tuổi của y, khác với Cừu Khinh Hàn tuổi trẻ anh tuấn, lại đặc biệt có một một phần mị lực ổn trọng thành thục nam tính, các vị chung quanh hoặc nhiều hoặc ít đem lực chú ý đặt trên người y, dẫn đề tài tới y, làm cho Thẩm Trác Hi không được một phút yên bình, đau đầu đến nỗi nghĩ không biết người này muốn y cùng đi là có dụng ý gì.

Nói là tiệc từ thiện, tất nhiên không thể thiếu đấu giá quyên góp, đến đây, sẽ đưa ra một hoặc vài món đồ có ý nghĩa kỉ niệm để đấu giá, đủ loại đồ vật hiếm lạ cổ quái đều có, lúc này mới chính thức mở màn, người người khoe khoang mình lắm tiền nhiều của, có lẽ một món đồ căn bản không đáng tiền có thể tăng giá lên gấp mấy lần, nếu gặp công tử bột nhà nào đang tranh giành tình nhân muốn làm người đẹp vui vậy ra giá càng cao.

Mấy món ban đầu chẳng qua làm nóng người, ra giá cũng không nóng không lạnh, tâm tư Thẩm Trác Hi cũng chả để ở đó, tùy tiện nhìn mấy món đồ đấu giá, hứng thú ít đi, đưa mắt nhìn bốn phía.

Nhẹ nhàng chuyển động ly rượu trên tay, nhìn chụp đèn thủy tinh rực rỡ trên đỉnh đầu, khi ngó ngó lan can phong cách Baroque xa hoa ở lầu hai, Thẩm Trác Hi càng nhìn càng quen mắt, bỗng nhiên nhớ tới thì ra đây chính là nơi lần đầu tiên y gặp An Dật. Khóe miệng bất giác cong lên, vừa rồi y nhất thời không chú ý, hơn nữa khi nhìn thấy An Dật y đứng ở vườn hoa bên ngoài, nên mới không phát hiện ra ngay, giờ nghĩ lại bất giác đáy lòng mềm mại, không ngờ cư nhiên mình bất tri bất giác đến là nơi này.

Khi chợt thấy An Dật, một vẻ đẹp kinh tâm động phách và phút chốc tim đập nhanh, đến giờ nhớ lại vẫn mới mẻ, người con trai duyên dáng xinh đẹp như tinh linh đột nhiên xông vào tầm mắt y, dưới ánh trăng bàng bạc che phủ, tựa như tinh linh ánh trăng được trời độc sủng, mộng ảo không chân thật, dệt thành một chiếc lưới mộng khiến y hãm sâu, sau đó lại tàn nhẫn tỉnh mộng tan biến, mất mát trong khoảnh khắc ấy, dường như cả hô hấp cũng muốn theo hắn cùng biến mất.

Khi đó đại khái y thật sự ngay cả nằm mơ cũng không ngờ tới, hiện tại y có thể có được chàng trai chỉ xuất hiện trong mộng — An Dật, nhớ tới An Dật, lòng không ngăn được ngọt ngào, bất giác sờ lên chiếc nhẫn đeo trên tay, không ngừng vuốt ve.

Chung quanh đột nhiên phát ra một tiếng hít sâu, đánh thức Thẩm Trác Hi đang lâm vào hồi ức, nhìn lên đài, cũng có phần trợn mắt, chẳng biết ai lấy ra đấu giá, thật là một khoản lớn, trước chưa nói mặt nhẫn khảm đầy kim cương, chỉ viên kim cương cực đại ở giữa cũng đủ làm người ta điên cuồng rồi, nằm trong một chiếc hộp lót nhung tơ đỏ lẳng lặng chiếu ra ánh sáng lộng lẫy, cực kì lóa mắt, lấp lánh đến khiến người hoa mắt. Nhìn nhìn chung quanh bất kể là người phụ nữ nào trên mặt đều lộ vẻ yêu thích, biết ngay với phụ nữ, sức hấp dẫn của đá quý là không thể tránh khỏi, mà các quý ông bên cạnh những người này ai cũng hưng phấn như hăng tiết gà, không thể nghi ngờ mặc kệ phụ nữ ngoài miệng nói thế nào, đây đều là một cơ hội tốt làm rung động tâm hồn thiếu nữ.

Người chủ trì buổi đấu giá còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện về chiếc nhẫn kim cương, kim cương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, chỉ ngụ ý này đã đủ làm phụ nữ mê muội, lại thêm giá trị của nó, thật không người phụ nữ nào có thể không động tâm. Nhưng Thẩm Trác Hi cũng chỉ nhìn thoáng qua, mấy thứ này đối với y mà nói không thích bằng một nụ hôn của An Dật.

Giá này được những người điên cuồng thúc đẩy không ngừng tăng lên, tới một cái giá gần như trên trời, đang lúc vị ra giá kia tràn đầy tinh thần chuẩn bị ôm được mỹ nhân về, Cừu Khinh Hàn bên cạnh Thẩm Trác Hi nhìn y một cái, cười tủm tỉm giơ tay ra giá.

Thẩm Trác Hi nhất thời cảm thấy hãi hùng khiếp vía, có loại dự cảm không hay, phải chăng cậu ta...

Lúc Cừu Khinh Hàn chính thức đem giá đẩy lên trời, vị ra giá béo ú vừa rồi quả thật là cắn răng hung tợn nhìn Cừu Khinh Hàn, rốt cuộc không ra giá nữa, ngay sau đó người chủ trì buổi đấu giá gõ vang, nhất thời ánh mắt cả sảnh đều tập trung trên người Cừu Khinh Hàn.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, người chủ trì cầm chiếc hộp tới trước mặt Cừu Khinh Hàn, nhìn gần chiếc nhẫn càng xinh đẹp rực rỡ, Cừu Khinh Hàn nhận lấy, trầm ngâm một hồi như đang suy nghĩ nên tặng cho quý cô nào, vô luận tặng cho ai, đều là chuyện cực kì hãnh diện.

Thẩm Trác Hi lặng lẽ nhích qua bên cạnh, ra sức kéo xa khoảng cách với Cừu Khinh Hàn, lòng không ngừng cầu khẩn thần phật trên trời, nhất thiết đừng bị y đoán trúng mà, vậy không khỏi cũng quá...

Đáng tiếc thần phật trên trời chả biết là bận quá hay là hôm nay nghỉ ngơi, hiển nhiên không nghe thấy Thẩm Trác Hi hết sức thành khẩn cầu xin, thật vất vả kéo xa khoảng cách, Cừu Khinh Hàn chưa tới vài bước đã đi đến trước mặt Thẩm Trác Hi, mỉm cười đưa chiếc nhẫn tới trước mắt Thẩm Trác Hi.

Nghe từng tiếng kinh hô xung quanh, Thẩm Trác Hi thật sự thật sự hối hận hành động hôm nay thêm lần nữa, rất muốn cạy đầu người trước mặt coi coi rốt cuộc là cấu tạo gì, cậu có biết là nhẫn không thể tặng lung tung hay không hả, cậu có biết bây giờ y thật sự rất xấu hổ rất xấu hổ hay không hả, nhận lấy là không thể, từ chối thì người mất mặt chính là cậu.

Cừu Khinh Hàn lúc này kinh hỉ thật quá mức kinh hỉ, đã biết cậu mời y tới là không hảo tâm, giờ phút này Thẩm Trác Hi thật muốn trời giáng sét đánh y cho rồi, sẽ không cần đối mặt với tình cảnh xấu hổ như thế, cư nhiên bị một người đàn ông tỏ tình trước mặt mọi người...

Có điều chuyện càng kinh hỉ hơn xảy ra khi Thẩm Trác Hi vừa vô tình ngẩng đầu lên.

Chàng trai tao nhã nghiêng người dựa vào lan can lầu hai thấy Thẩm Trác Hi giương mắt ngơ ngác nhìn hắn, mỉm cười nâng ly rượu trên tay hướng về y.

Thẩm Trác Hi thật hoàn toàn choáng váng, bây giờ y không muốn bảo một tia sét đánh y nữa, thần ơi, dứt khoát cho một thiên kiếp diệt y luôn cho rồi... Người cười đến ôn hòa tao nhã ấy không phải An Dật còn có thể là ai.

– 3 –

Đột nhiên thấy An Dật, người tuyệt đối không thể xuất hiện, bất thình lình xuất hiện, Thẩm Trác Hi như gặp sét đánh, ngẩn ra tại chỗ, chỉ biết ngơ ngác nhìn An Dật cười tủm tỉm, hơn nửa ngày mới giật mình tỉnh ngộ. Suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là xong rồi, bị An Dật gặp mất rồi, đúng là như bị bắt gian tại giường trong mấy tiểu thuyết cũ rích. Cũng không biết An Dật đứng đó đã bao lâu, nếu... Nếu hắn đứng đó suốt, chẳng phải là nhìn thấy người đàn ông khác cùng y kề vai sát cánh sao, mình còn mặc cậu ta hành động, vậy trong mắt An Dật, hắn sẽ nghĩ thế nào? Huống chi mình còn không nói với An Dật hôm nay mình ra ngoài với người theo đuổi mình, đã vậy người ta còn tỏ tình trước mặt mọi người nữa chứ, trừ phi An Dật là người mù mới không nhìn ra ý định của cậu ta với mình, làm hại y muốn dùng việc công che giấu cũng không thể được rồi...

Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ hỗn loạn, thân thể đã nhanh hơn sự chi phối của não bộ, vượt qua đám người xông thẳng lên lầu hai chỗ An Dật, lúc này cũng bất chấp vấn đề cái gì mặt mũi người khác, cái gì xấu hổ hay không, còn như có bao nhiêu người đang nhìn y, về sau giải quyết thế nào, Thẩm Trác Hi y cũng không lo nổi nữa. Hiện tại trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đi giải thích rõ ràng với An Dật, chỉ cần nghĩ tới An Dật hiểu lầm y với người khác có quan hệ mập mờ gì, y đã gấp đến độ muốn nổi điên rồi.

Đôi khi có lẽ y không đoán ra An Dật bề ngoài nét mặt vui cười ôn nhuận, còn trong đầu xoay chuyển suy nghĩ gì. Nhưng, đối với An Dật, Thẩm Trác Hi tuyệt đối dám cam đoan, nếu như y và người khác thật sự có cái gì vượt qua quan hệ hữu nghị, vậy thì căn bản là ngay cả đường sống quay về cũng không có, An Dật tuyệt đối sẽ cắt đứt sạch sẽ với y, không chút do dự. Đừng nhìn An Dật bình thường có vẻ rất hiền hoà, bất cứ chuyện gì cũng dễ thương lượng, đó là bởi vì hắn vốn không quan tâm, tròn cũng được, vuông cũng tốt, với hắn mà nói đều không hề gì, nhưng một khi chạm đến điều tối kị của hắn, như vậy tuyệt đối không tồn tại hai chữ thỏa hiệp, hoàn toàn không có đường thương lượng.

Phía sau hình như có thứ gì đổ vỡ, tiếng vang đinh đinh leng keng, còn có tiếng các quý cô kinh hô cùng tiếng rít, mơ hồ còn có ai đang gọi tên mình, nhưng y đều không quan tâm, y chỉ muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm cho An Dật trước, hắn cùng Cừu Khinh Hàn hoàn toàn thuần khiết trong sạch, trắng đến mức so với tờ giấy còn trắng hơn.

Hầu như trúc tra trúc trắc chạy lên lầu hai, may quá, An Dật không biến mất như lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn nâng ly rượu dựa vào lan can điêu khắc cực kì xa hoa, nhìn y vội vội vàng vàng chạy lên lầu, còn lộ ra nụ cười có phần bất đắc dĩ. Thế nhưng nụ cười này với Thẩm Trác Hi mà nói không có bất cứ tác dụng trấn an gì, ngược lại khiến y chạy càng gấp hơn, quả thật cứ như mãnh hổ vồ mồi vọt lên, gắt gao nắm chặt lấy tay An Dật, động tác rất mãnh liệt, làm ly rượu trong tay An Dật lay động, chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe ra, văng lên âu phục thẳng thớm, Thẩm Trác Hi xưa nay ưa sạch sẽ lại như không thấy.

Thẩm Trác Hi túm lấy An Dật muốn mở miệng giải thích, nhưng mở miệng phả ra chỉ là tiếng "Hồng hộc hồng hộc", vừa rồi chạy quá nhanh, dừng lại mới cảm thấy khó chịu hít thở không thông, cổ họng phút chốc đau đớn bỏng rát, chân nặng nề như ngả về trước theo từng cơn đau của cơ bắp. Không khí chợt hít vào khí quản làm đau hai bên sườn, dẫn tới Thẩm Trác Hi mãnh liệt ho khan, nhưng dù vậy vẫn giữ chặt cổ tay An Dật không chịu buông ra.

An Dật bị Thẩm Trác Hi nắm đến phát đau, nhìn nhìn bên dưới tình cảnh hỗn loạn, người người đều ngẩng đầu tò mò ngóng về phía hắn, An Dật nặn ra một nụ cười khổ, người này chẳng biết sao đột nhiên thấy mình mà như thấy quỷ, chạy như điên lên đây. Ôm Thẩm Trác Hi, vỗ lưng y, giúp y thuận khí, đồng thời dời bước khỏi lan can, tránh người khác hiếu kì dòm ngó, đi về phía ban công gần đó.

"Vầy là sao đây?" Thấy cuối cùng y đã ngừng ho khan, vừa buồn cười vừa tức giận hỏi người trong lòng, màn ca hát này ở đâu ra vậy.

"Anh... Anh... Khụ khụ..." Vội vã mở miệng, lại hít vào một hơi.

"Từ từ nói, em có chạy đâu." An Dật cười khổ lắc đầu, nhìn Thẩm Trác Hi thần sắc sợ hãi khẩn trương, rốt cuộc là sao đây, căn bệnh thấy mình là cẩn thận từng li từng tí vừa khỏi, giờ sao lại tới nữa rồi. An Dật trấn an hạ xuống từng nụ hôn, vuốt vuốt lưng y giảm bớt thân thể cứng đờ.

Thấy dường như An Dật thật không tức giận, ít nhất còn hôn y, cho dù giận mình giấu giếm hắn, chắc cũng không giận lắm, trái tim sắp nhảy ra cổ họng cuối cùng đã hạ xuống một chút, nhưng giải thích thì vẫn phải giải thích rõ ràng, y tuyệt không muốn An Dật hiểu lầm y.

"Trác Hi, anh..." Đuổi theo Thẩm Trác Hi, Cừu Khinh Hàn vừa sải bước ra ban công thì nhìn thấy An Dật ôm Thẩm Trác Hi, ngạc nhiên mà ngây ngẩn.

Thật vất vả thở xong, ổn định hô hấp, há miệng muốn giải thích với An Dật, tên đầu sỏ đã xông vào, cậu ta cư nhiên cũng tới, Thẩm Trác Hi thật hận không thể vả cậu, nếu không phải cậu, làm sao xảy ra nhiều chuyện vậy, với cậu ta, Thẩm Trác Hi hiển nhiên sắc mặt không dễ coi, "Còn chuyện gì nữa?"

Cừu Khinh Hàn kinh ngạc, vừa xong vẻ mặt còn lúng túng khẩn trương, trong nháy mắt quay qua mình lại lạnh xuống, làm cậu tưởng rằng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trác Hi vừa rồi là ảo giác của mình, biểu cảm... căng thẳng, thậm chí mang theo chút hèn mọn sao có gặp ở một người đàn ông trầm ổn như Thẩm Trác Hi?

Ánh mắt dừng lại nơi tay họ nắm chặt, Cừu Khinh Hàn tức khắc hiểu rõ quan hệ giữa hai người, có thể khiến Thẩm Trác Hi thể hiện ra biểu cảm khác xa bình thường, ngoại trừ người yêu mà lòng y tâm tâm niệm niệm vấn vương, còn có thể là ai, nhưng cậu thật không ngờ người yêu của y lại là một người đàn ông?

Sau đó mừng thầm, là đàn ông càng dễ xử lý, chứng minh Thẩm Trác Hi có thể chấp nhận đàn ông, cậu còn vì chuyện y không cách nào chấp nhận đồng tính mà khổ não, hiện tại nếu y đã không để ý đến giới tính, vậy mình vẫn có hi vọng, nếu giới tính không phải trở ngại, Cừu Khinh Hàn luôn rất tự tin, tự hỏi so với mình đàn ông ưu tú thật không nhiều lắm, cậu tin Thẩm Trác Hi sẽ thích mình, trước kia chẳng qua là y không gặp cậu mới thích người khác thôi.

Đáng tiếc Cừu Khinh Hàn nghĩ sai một điểm, tình yêu tuyệt không đơn giản là phép tính cộng trừ, cũng không phải chuyện đi chợ lựa cải trắng, người nào tốt thì chọn người ấy, tình yêu của Thẩm Trác Hi đối với An Dật, hoàn toàn giống như ma quỷ, trúng tà, không có thuốc giải, căn bản đời này không trông cậy vào chuyện quay đầu lại, nếu thích người khác, tính khả thi từ rất ít đến bằng không, huống chi, xét về điều kiện bản thân, cậu và An Dật, ai ưu tú hơn còn chưa biết chừng.

"Hắn chính là người yêu của anh?" Nhìn Thẩm Trác Hi xê dịch người, che khuất người phía sau, chặn tầm mắt cậu tìm tòi nghiên cứu, Cừu Khinh Hàn cười hỏi, kẻ chỉ biết trốn sau lưng người khác, người như vậy mà là tình địch của mình, thật là...

"Có phải hay không không liên quan tới cậu, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rằng tôi sẽ không thích cậu".

"Tại sao? Tôi có chỗ nào không tốt sao?" Cừu Khinh Hàn cau mày hỏi.

"Không phải vấn đề có tốt hay không, là tôi có người yêu rồi, cả đời này tôi chỉ thích cậu ấy, sẽ không thích cậu."

Cừu Khinh Hàn vẻ mặt đau khổ nghĩ lại nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: "Tôi biết rồi, hắn... Hắn có thể vì anh làm được chuyện gì, tôi... Cũng có thể vì anh làm được."

Thẩm Trác Hi bỗng chốc không phản ứng lại lời Cừu Khinh Hàn có ý gì, đến lúc An Dật ở sau lưng cười "Phụt" một tiếng, lại nhìn nhìn Cừu Khinh Hàn lộ vẻ xấu hổ. Sắc mặt Thẩm Trác Hi nhất thời đen thui, biết là cậu hiểu lầm quan hệ trên dưới giữa y và An Dật, lại không thể nói với cậu, này, thật ra tôi mới là người phía dưới. Đành phải đơ mặt tức giận nói: "Dù thế nào tôi cũng sẽ không thích cậu, vì sao nói mà cậu không hiểu?"

"Tôi không hiểu, hắn có cái gì tốt, anh thích cái gì ở hắn? Tôi có chỗ nào thua kém hắn chứ?"

"Cậu chỗ nào cũng thua kém." Thẩm Trác Hi cũng giận, vừa rồi An Dật còn không tức giận, nhưng nói thêm gì nữa, y thật không biết tên Cừu Khinh Hàn đột nhiên động kinh này sẽ nói ra chuyện hoang đường gì, chọc giận An Dật, chịu khổ chính là mình.

"Anh..." Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác khen cậu, chỉ cần là người có mắt đều không thể nói mình chỗ nào cũng thua kém người khác, tướng mạo, thân thế, tài hoa, cậu có tất cả, thiên chi kiêu tử như vậy cư nhiên bị Thẩm Trác Hi nói thành chẳng có gì hết.

Mở cái hộp còn cầm trên tay ra, kim cương dưới ánh trăng chiếu rọi tức thì phát ra ánh sáng lộng lẫy mê ly, Cừu Khinh Hàn khinh thường nói: "Phải không? Vậy hắn có thể cho anh cái này sao?"

Thẩm Trác Hi đang định mở miệng phản bác, bị An Dật đằng sau ôm lấy eo, kéo ra phía sau, đụng vào ngực An Dật. An Dật cười từ sau lưng Thẩm Trác Hi ló đầu ra, thuận tiện hôn cái chóc lên cổ y, sau đó gối lên vai Thẩm Trác Hi.

"Cừu tiên sinh, phải không?"

"Hừ" Cừu Khinh Hàn quay đầu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo An Dật, không thể không thừa nhận, chỉ xét về tướng mạo, An Dật quả thật không thua cậu, đều có hứng thú.

Khác xa cậu tức giận hổn hển, An Dật vẫn dùng giọng điệu thong thả ung dung, "Mặc dù vật của người quyên tặng quay về với chủ cũng rất hay gặp, nhưng chiếc nhẫn kim cương này tôi thật sự không thích đến mức tự mình quyên tặng rồi lại nhận về."

Chiếc nhẫn này cư nhiên là vật An Dật quyên tặng, Thẩm Trác Hi thấy sắc mặt Cừu Khinh Hàn biến thành màu đen thì cười thầm, thật đúng là cầm hòn đá đập vào chân mình, cư nhiên cười nhạo An Dật không có tiền.

An Dật như nhìn thấy Thẩm Trác Hi cười, nhéo eo y một phát ý bảo y đừng cười rõ ràng thế, tiếp tục nói: "Huống chi, Cừu tiên sinh, anh không cảm thấy chiếc nhẫn này không hề hợp với tay Trác Hi sao? Nó dường như thích hợp với ngón tay nhỏ dài, mặc dù chiếc này nam cũng có thể đeo." An Dật cầm tay Thẩm Trác Hi, mở ra từng ngón một, làm như đang nghiên cứu vấn đề có hợp hay không. Thẩm Trác Hi tất nhiên sẽ không phản kháng, ngoan ngoãn mặc hắn nghịch ngón tay mình, vô luận thế nào, ngón tay Thẩm Trác Hi cũng không nằm trong phạm vi nhỏ dài.

Cừu Khinh Hàn nhìn dáng điệu hai người họ, hận đến liên tục nghiến răng, đặc biệt dáng vẻ Thẩm Trác Hi trước mặt An Dật dịu dàng ngoan ngoãn, hoàn toàn khác biệt khi đối xử với mình. Nào biết, An Dật còn chưa nói hết, một câu cuối cùng trực tiếp làm Cừu Khinh Hàn tức sùi bọt mép, hất tay đi luôn.

"À, có điều Cừu tiên sinh làm ra cống hiến vì sự nghiệp từ việc, tôi ngỏ lời cảm tạ từ đáy lòng, giá trị thực tế của chiếc nhẫn này, chỉ có chưa tới một phần ba giá mà anh vừa ra." Dừng một lát, lại nói, "Anh sẽ không quỵt nợ chứ?"

"Phụt... Ha ha" Thẩm Trác Hi rốt cuộc không nhịn được bật cười, không ngờ An Dật cũng có lúc nói chuyện không khách sáo như vậy, bình thường hắn nổi tiếng nói chuyện dễ nghe, cũng không gây khó dễ người ta. Quay lại thấy An Dật đang híp mắt nhìn y, vẻ như cười như không, tức khắc cười không nổi, có loại cảm giác tai vạ đến nơi rồi.

"È... Dật, em hãy nghe anh nói..."

"Ừ, anh nói, em nghe đây."

Thẩm Trác Hi gai cả sống lưng, nuốt nuốt nước miếng, ô ô, An Dật rõ ràng cười rất ôn nhu, nhưng vì sao y cảm thấy kinh khủng vậy chứ. "Cậu ta, cậu ta là khách hàng quan trọng của công ty tụi anh, muốn... muốn... Thích anh". Thương thay Thẩm Trác Hi nói chuyện cũng không lưu loát nổi, một câu đầy đủ bị y nói thành lắp ba lắp bắp.

Thấy An Dật khẽ nhíu mày, "Nhưng mà, anh thật sự không hề thích cậu ta chút nào, thật đấy." Câu này thì nói cực nhanh.

"Gì nữa? Bữa trước em hỏi anh hôm nay có rảnh không, 'có việc' của anh chính là chỉ cuộc hẹn với hắn?" An Dật cười nói.

"Không, không, không" liên tiếp ba từ 'không', Thẩm Trác Hi gấp muốn khóc, "Không phải hẹn, chỉ là tụi anh bàn chuyện hợp đồng xong rồi, cậu ta sắp về nước, mới mời anh đi ăn coi như tiễn cậu ấy, anh... Anh..."

"Oh ~" An Dật kéo âm cuối thật dài, làm trái tim Thẩm Trác Hi bất ổn, len lén nhìn sắc mặt An Dật, tuy nói không có gì với Cừu Khinh Hàn, nhưng mình cố tình giấu diếm là sự thật.

"Vậy..." Nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, "Em có tức giận không?"

"Vì sao em phải tức giận?" An Dật làm bộ kinh ngạc, Thẩm Trác Hi mới thở phào nhẹ nhõm, bị An Dật nói một câu "Có điều", lại hồi hộp tiếp.

"Có điều tội danh biết chuyện không báo thì tính thế nào đây? Bữa đó em nói với anh cái gì đấy, hửm?"

Thẩm Trác Hi khóc không ra nước mắt, vầy còn nói không tức giận hả, vầy không phải tức giận, chẳng lẽ là ghen? Nếu như An Dật ghen là thế này, y thà rằng An Dật cả đời cũng đừng ghen, nhìn biểu cảm An Dật, Thẩm Trác Hi biết ngay là An Dật lại sắp... Lại sắp...

(¯'·¸.·' (¸.·' .·' ¸¸.·¨.

Sao ta thấy giống cảnh con sói cười giơ ly rượu hướng thỏ và bảo : « Này thỏ, hãy đợi đấy ! »

Báo trước: Hi tạm thời chưa chết ngay, Dật sẽ làm Hi tạm "ngủ quên trong chiến thắng bình an", rùi mới từ từ "xử" sau



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman